Cưới Ma - Chương 09

“Ai khó chịu? Nếu khó chịu thì bôi kem dưỡng da.”
Khúc Thiêm Trúc buông một câu kỳ cục.

Lục Lục cảm thấy mình sắp phát điên, cô nhìn thẳng
vào Khúc Thiêm Trúc, và nói lảng sang chuyện khác: “Này, cô có thích âm nhạc
không?”

Cô ta cố nghĩ ngợi, rồi nói: “Ai cơ?”

Lục Lục: “Tôi không nói người nào, tôi nói là âm nhạc.”

“À… có thích… tôi thích nghe ca nhạc. Gần đây tôi rất
thích nghe Từ Giai Oanh hát bài ‘Trên lưng bạch mã’.”

Đúng. Người hát không phải Trương Nghệ Mưu, hay Lưu
Tường, mà là Từ Giai Oanh. Xem ra, cứ được “trở về quỹ đạo” thì Khúc Thiêm Trúc
lại trở lại bình thường.

Lục Lục thở phào, có lẽ mối nguy hiểm đã qua đi.
Nhưng lúc này cô lại sợ một điều khác: có thể khẳng định cô gái này thỉnh thoảng
lên cơn. Trong nhà hiện giờ chỉ có Lục Lục và cô ta, cửa đã khóa, cửa sổ thì
đóng im ỉm, đêm nay thế nào đây? Lục Lục và Chu Xung chỉ có một cái giường. Có
lẽ đành chấp nhận tán gẫu qua đêm với cô ta vậy.

“Cô thích nghe bài hát gì?”

Lục Lục: “Tôi thích anh…” Cô định nói là thích nghe
bạn trai tôi hát, nhưng lập tức dừng lại, vì muốn né tránh cái từ nhạy cảm ấy.

Khúc Thiêm Trúc: “Bài… anh…?”

Lục Lục: “Đó là bài ‘Anh khó mà xa em’ do Trần Tuệ
Nhàn hát.”

Khúc Thiêm Trúc: “Tôi chưa được nghe. Có đĩa không,
mở đi?”

Lục Lục: “Khuya rồi, ta đừng làm phiền hàng xóm. Để
ngày mai.”

Khúc Thiêm Trúc: “Được!"

Lúc này là 1 giờ 24 phút sáng. Còn 17 phút nữa sẽ có
chuyện. Chuyện gì? Lục Lục và Khúc Thiêm Trúc đều không biết. Chỉ có con cá
vàng trong bể cá biết. Nó đang lặng lẽ bơi và chờ đợi.

Khúc Thiêm Trúc: “Tôi rất thích đoạn này trong bài
‘Trên lưng bạch mã’. Cô ta ê a hát luôn: “Anh cưỡi bạch mã vượt qua ba cửa ải,
anh thay áo trắng trở lại Trung Nguyên, bỏ lại Tây Lương vắng vẻ, anh chỉ một
lòng nhung nhớ Vương Bảo Xuyến…”

Giọng Khúc Thiêm Trúc nghe khá hay. Lục Lục gượng cười,
nói: “Tôi nghe không hiểu.”

Khúc Thiêm Trúc nói: “Đó là ca sĩ Đài Loan, tôi phải
tập mãi đấy! Hì hì…”

Cả hai tiếp tục tán chuyện về ca hát. Lục Lục nói:
“Tôi pha thêm hai cốc trà nữa nhé!”

Khúc Thiêm Trúc đưa cốc cho Lục Lục, nói: “Cảm ơn.”

Lục Lục mỉm cười, đứng dậy bước đi. Cô vào bếp nhìn
một lượt. Trên cái thớt có một con dao, phía trên có miếng thịt sống đang treo.
Cô không chọn thứ này. Cô lại tìm kiếm. Và nhìn thấy quả lô gỗ để cán mỳ - trước
đây cô và Chu Xung bỗng nổi hứng muốn tự làm bánh gối, nên mới đi mua nó về, thực
ra họ chưa cán lần nào – dùng nó làm vũ khí thì rất tốt. Nhưng cái của nợ này
quá dài, giấu trong người sao được? Cuối cùng Lục Lục bưng cái máy pha cà phê
ra đặt trên bàn trà. Cô cố tình để nó rất gần mình. Cô dự định sẽ vừa pha cà
phê vừa tán chuyện với Khúc Thiêm Trúc. Nếu Thiêm Trúc bất chợt chồm vào cô thì
cô sẽ lập tức bê cái máy pha cà phê lên đập vào đầu cô ta.

Khúc Thiêm Trúc nhìn cái máy pha cà phê màu nâu sẫm,
nói: “Nó rất nặng nhỉ?”

Lục Lục nhạy cảm né tránh ánh mắt của cô ta, nói:
“Trông có vẻ nặng, thực ra lại rất nhẹ.”

Đúng thế, cái máy pha cà phê to xác nhưng thực ra rất
nhẹ. Lục Lục nói xong lại thấy hối hận, lẽ ra mình không nên tiết lộ sự thật
này mới phải. Khúc Thiêm Trúc nhìn vào mắt Lục Lục, cười nói: “Cô không quen thức
đêm, mắt đỏ lên rồi kìa!”

“Thế à?”

“Ừ."

Lúc này là 1 giơ 37 phút sáng. Còn bốn phút nữa thì
xảy ra chuyện.

Khúc Thiêm Trúc: “Hay là ta đi ngủ đi?”

“Đừng! Cứ nói chuyện một tý nữa.”

“Này, tôi đến nhà cô, cô không sợ nữa phải không?”

“Đúng thế.”

“Tôi dương khí nặng nên không sợ yêu ma, và càng
không sợ yêu râu xanh.” Khúc Thiêm Trúc nói câu tiếp theo khiến Lục Lục cảm thấy
như bị điện giật.

Khúc Thiêm Trúc nói tiếp: “Thực ra trên thế giới này
không có gì đáng sợ, ngoại trừ bệnh tâm thần.”

Lục Lục ngẩng đầu thật nhanh nhìn Khúc Thiêm Trúc.

Cô ta rất nghiêm chỉnh hỏi Lục Lục: “Tôi nói không
đúng hay sao? Ma quỷ thì có gì đáng sợ! Chúng chuyên nấp ở chỗ tối, trốn tránh
con người, cớ gì phải sợ! Người ta vẫn có câu: mềm sợ thằng cứng, cứng sợ thằng
ngang, ngang sợ thằng liều, liều sợ thằng điên. Ha ha…”

Lục Lục dường như không thở được nữa, cô như hóa dại
nhìn Khúc Thiêm Trúc.

Khúc Thiêm Trúc tiếp tục: “Tất nhiên những ai mắc bệnh
tâm thần thì lại càng khiếp, vì họ toàn nhìn thấy những thứ mà người khác không
nhìn thấy… ôi chao, tôi không dám nghĩ nữa!”

Lúc này là 1 giờ 40 phút, còn vài chục giây nữa.

Đầu óc Lục Lục gần như tê liệt, không hiểu sao cô bỗng
nhớ đến tấm ảnh cưới ma. Tuy không có mối liên hệ logic nào nhưng Lục Lục lại
ngờ rằng vụ Khúc Thiêm Trúc và Triệu Tĩnh mất tích có liên quan đến tấm ảnh ấy.

Thế rồi cô nảy ra một ý nghĩ khiến cô phải hối hận đến
chết: thử thăm dò cô ta xem sao…

Lục Lục bất chợt hỏi: “Thiêm Trúc đã nhìn thấy tấm ảnh
cưới ma chưa?”

Khúc Thiêm Trúc bỗng run rẩy: “Cô… cô nói gì?”

“… Tấm ảnh cưới ma.”

Sắc mặt Khúc Thiêm Trúc dần trở nên rắn đanh, cô
nhìn chằm chằm Lục Lục, người run lên bần bật dữ dội hơn hẳn lúc nãy, hình như
toàn thân có thể tan rã bất cứ lúc nào! Lục Lục hoảng hốt quên hẳn cái máy pha
cà phê, cô định lùi lại nhưng đôi chân cô lại không chịu nhúc nhích.

“Thiêm Trúc!”

Khúc Thiêm Trúc nhìn xoáy vào cô, tiếp tục run bắn.

“Này, cô có uống cà phê không?” Lục Lục định chuyển
sang đề tài khác.

Dường như Khúc Thiêm Trúc không nghe thấy gì, thân
thể cô như bị một sức mạnh nào đó khống chế, hoàn toàn không phải chính mình nữa.
Lục Lục run run đứng lên định chạy ra ngoài cửa!

Khúc Thiêm Trúc bất ngờ tỉnh táo, không run rẩy nữa,
sắc mặt xám xịt bỗng chuyển sang trắng bệch, nhìn vào bàn chân mình. Cô ta đang
đi đôi dép lê màu hồng của Lục Lục, bên trên vẽ hình con mèo đen.

Lục Lục ngỡ cô ta đã trở lại bình thường, bèn thử
thăm dò: “Thiêm Trúc có thấy lạnh không?”

Cô ta từ từ ngẩng đầu, ánh mắt hết sức mừng rỡ, nói
rất nhỏ nhẹ: “Một! Một! Một Hai Một!” Giữa đêm khuya, cô ta lại hô khẩu hiệu bước
đều với một giọng nói rất bí hiểm lạ lùng thế này, khiến Lục Lục kinh hồn bạt
vía!

Hình như Lục Lục nhìn thấy những đôi chân bé nhỏ đi
đủ các loại giày khác nhau đang lướt qua cửa sổ, nhưng cô không nhìn thấy mặt bất
cứ ai, những đôi chân ấy nghe theo khẩu lệnh, nhịp nhàng bước tăm tắp đi qua
màn đêm tối đen…

Khúc Thiêm Trúc tiếp tục hô khẩu hiệu, cô ta đứng dậy
và lần lượt nâng đầu gối, chân nện rất chuẩn như một người lính, bước ra phía cửa
sắt chống trộm: “Một! Một! Một Hai Một!”

Lục Lục hiểu rằng Khúc Thiêm Trúc đã chắc chắn hóa
điên, cô đứng ngây người lúng túng không biết nên làm gì. Tại sao vừa nhắc đến
tấm ảnh cưới ma thì cô ta hóa điên? Tấm ảnh ấy có liên quan gì với khẩu hiệu đi
đều bước?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3