Cưới Ma - Chương 15
Chương
29: Hình như là đáp án
Lục Lục tỉnh giấc thì đã hoàng hôn, không thấy Chu
Xung trên giường bèn gọi: “Chu Xung!”
Không thấy trả lời.
Cô xuống giường, cô vào thư phòng rồi ra ban công.
Không có. Cô lại vào toilet cũng không có. Cô lên gác gọi to: “Chu Xung!” Im lặng.
Anh ấy đi đâu nhỉ?
Lục Lục cầm di động gọi: “Anh chạy đi đâu thế?”
Chu Xung: “Anh đi tìm các chiến hữu.”
“Chiến hữu nào?”
“Có nói ra em cũng không biết họ đâu.”
“Để làm gì?”
“Giải mật mã trên tờ giấy này. Em cứ ngủ thêm đi. Phụ
nữ thiếu ngủ da dẻ sẽ nhăn nheo.”
“Anh về sớm nhé, em sợ lắm!”
“Được! Sẽ về đến nhà trước khi trời tối.”
Lục Lục đặt di động xuống, rồi ra đi-văng ngồi.
Đêm nay cô và Chu Xung đều ở nhà, liệu hàng xóm bên
dưới có còn nghe thấy tiếng gõ sàn nhà nữa không? Nghĩ ngợi vẩn vơ một hồi, Lục
Lục vào thư phòng bật máy tính. Kể từ hôm mua về cô chưa dùng nó lần nào.
Đã nhiều ngày không chơi game “World of Warcraft”,
cô thấy nhớ nó làm sao.
Trong này có miền đất thánh Kalimdor, có vương quốc
Đông Đô, có vùng ngoại vực, có vùng băng hà Northrend. Đó là một thế giới rất đặc
biệt. Ví dụ vùng ngoại vực địa hình rất dốc, tựa như đời người gian nan. Một số
khu vực bồng bềnh trong vũ trụ có thể bay lượn; có khu vực lại tràn ngập tiên
khí thanh cao, Lục Lục có cảm giác đó là tổ ấm tình yêu. Cũng có khu vực chập
chờn yêu khí tà độc, hết sức bí hiểm. Nhưng đừng sợ, chỉ cần dốc sức tác chiến
thì ta có thể đánh bại bất cứ thế lực hắc ám nào. Điều quan trọng nhất trong thế
giới này là nếu chết thì ta có thể được tiên nữ cứu cho sống lại, ta luôn trường
sinh bất tử…
Màn hình đã sáng, cô để ý xem thùng rác. Trong đó lại
xuất hiện một file! Cô mở thùng rác, thấy một tấm ảnh ở dạng JPEG; trước khi mở,
nó là một biểu tượng mặt trời đỏ ối, lại có cả núi sông, thuyền buồm chẳng biết
ở thế giới nào. Lúc này ánh mặt trời thật đang hắt vào cửa sổ. Lục Lục đăm đăm
nhìn cái biểu tượng, cô không còn tâm trạng nào để xóa nó đi nữa. Không còn
nghi ngờ gì, nó vẫn là tấm ảnh cưới ma, chẳng rõ nó lặng lẽ quay trở lại cuộc sống
của cô từ lúc nào.
Lục Lục thấy sợ cái thùng rác trong Laptop này, cô bỗng
nghĩ đến một vấn đề: có thể xóa bỏ thùng rác hay không? Cô nhấp chuột vào thùng
rác: không có lựa chọn Delete, cũng tức là bất cứ thứ gì trong máy cũng có thể
xóa nhưng cái thùng rác chứa mọi thứ bị xóa thì lại không thể xóa bỏ. Như thế
nó sẽ mãi mãi là trạm tiếp nhận tấm ảnh cưới ma. Lục Lục không còn bụng dạ nào
để chơi game nữa. Cô hiểu rằng kể từ hôm cô trót nói “trong máy tính có một đôi
mắt” thì cô đã bị một thứ gì đó đeo bám, như một cơn ác mộng vĩnh viễn không thể
thoát khỏi nó trừ phi tỉnh giấc. Vậy phải làm gì để tỉnh giấc trong cuộc đời thực?
Không ai có thể cho Lục Lục đáp án. Trốn tránh, không phải là một biện pháp. Chỉ
còn cách đối thoại với đôi mắt trong máy tính thì mới biết nó muốn gì, và qua
đó mới biết những người mất tích đang ra sao?
Trời đã tối hẳn, Chu Xung vẫn chưa về. Căn nhà yên
tĩnh hết mức. Lục Lục không biết hàng xóm trên dưới xung quanh có ai ở nhà
không. Những bức tường ngăn cách nhau không thể xuyên qua, chúng chia cách thế
giới thành muôn mảnh nhỏ, bên trong mỗi mảnh chứa đựng tình yêu của các gia
đình và các cặp đôi.
Ngồi trước máy tính, cô lẩm bẩm: “Ta biết ngươi đang
nhìn ta không ngớt.”
Máy tính im lặng.
“Ta muốn nghe ngươi nói.”
Vẫn im lặng.
“Ngươi từng bảo ta đeo tai nghe thì có thể nghe thấy
ngươi nói chuyện. Bây giờ ta đeo đây.”
Nó vẫn im lặng.
Lục Lục đeo tai nghe lên, rồi cắm giắc vào ổ cắm của
Laptop. Chờ một lúc lâu, chỉ có tiếng lạo xạo của tai nghe chứ không thấy gì
khác: “Ta muốn biết ngươi muốn ta làm việc gì?”
Máy tính im lặng.
Lục Lục dừng một lát, nói tiếp: “Ngươi là người
trong tấm ảnh cưới ma chứ gì?
Hình như câu này đã phạm húy, tai nghe bỗng “tu tu”
rít lên rất chói tai, Lục Lục vội giật phắt tai nghe ra rồi ném nó xuống sàn
nhà. Rồi cô nghe thấy di động đổ chuông gấp gáp. Cô nhìn vào máy tính và lùi dần
ra khỏi thư phòng, sang phòng khách cầm di động trên bàn lên. Chu Xung gọi. Cô
bỗng thấy lo lắng, muộn thế này mà anh vẫn chưa về, có chuyện gì xảy ra chăng?
“Chu Xung!”
“Anh đã biết những hình vẽ này là gì rồi!”
Lục Lục ngạc nhiên: “Ai đã giải mã cho anh?”
Chu Xung: “Một người quen là giáo viên. Nó không phải
mật mã gì cả, gã họ Khương toàn nói láo. Nó chỉ là chữ nổi dành cho người khiếm
thị thôi.”
Lục Lục hiểu ra ngay: người mù kia đưa cho cô mảnh
giấy đó, cô không ngờ nó chính là chữ nổi! Có những lúc tư duy của ta rất ngớ
ngẩn, mất đi sự tỉnh táo vốn có.
Lục Lục hỏi: “Anh ấy biết nó có ý nghĩa gì?”
Chu Xung: “Anh đến trường dành cho người khiếm thị,
nhờ một thầy giáo phiên dịch ra, anh ta nói ba chữ ấy… em thử đoán xem?”
Dường như thần kinh của Lục Lục sắp đứt hết: “Anh
nói đi!”
Chu Xung: “Kế đoạt mệnh!”
Lục Lục: “Kế đoạt mệnh, nghĩa là sao?”
Chu Xung: “Anh cũng chịu. Về nhà sẽ nói sau.”
Lục Lục ngồi xuống đi văng, đầu óc cô bỗng hiện lên
một hình ảnh. Một cô gái mặc áo cưới đầy màu sắc ngồi ngay ngắn trên ghế, nhắm
mắt, khuôn mặt trắng như trát phấn, ngọ nến bên cạnh đang nhảy nhót tỏa sáng; một
phụ nữ có tuổi mặt áo chẽn màu sáng, đi giày đen thêu hoa đang trang điểm cho
cô gái. Bà bắt đầu kẻ lông mày đen, đánh mí mắt xanh, vẽ lông mi dài, tô môi
son… tiếp đó, bà ta cài một cái trâm dài lên mái tóc cô gái, mái tóc sao mà dài
và đen mượt! Nhìn kỹ, chuôi cái trâm tinh xảo ấy lại ở phía bên phải đầu cô ta,
mũi trâm dài nhọn thò sang bên trái… nếu bước lại gần thì mới thấy đó không phải
là cái trâm mà là một cái kim rất dài. Kim không cắm vào tóc cô gái – đó chỉ là
nhìn nhầm – mà cắm vào lỗ tai bên này của cô ta rồi chui sang lỗ tai bên kia.
Lục Lục đờ đẫn, cô không dám nghĩ nữa.
Ba chữ “Kế đoạt mệnh” dễ khiến người ta nghĩ đến tiểu
thuyết võ hiệp thường nói “Kế nghịch thiên đoạt mệnh”, “Kế thiên cang đoạt mệnh”,
hoặc “Kế tỷ ngọ đoạt mệnh”… nó có liên quan gì đến Khúc Thiêm Trúc và Hồ Tiểu
Quân không?
Lục Lục lập tức vào mạng, tra thấy vài thông tin
liên quan đến “Kế đoạt mệnh”. Một thầy thuốc lang thang dùng bơm tiêm nhiễm khuẩn
tiêm cho bệnh nhân, dẫn đến cái chết; một phòng khám chui không thử phản ứng
trước khi tiêm Pénicilin cho con bệnh, con bệnh bị sốc thuốc rồi chết; một tiểu
thương ra bán “kim chọc huyết tụ” cắm vào đầu, hậu quả là ba người thiệt mạng…
Hơn 9 giờ tối Chu Xung về đến nhà, anh bước vào hôn
lên trán Lục Lục, rồi nói: “Đã nghĩ ra chưa?”
Lục Lục lắc đầu: “Chưa. Anh hỏi người ấy liệu có
đáng tin không?”
Chu Xung: “Người ta chuyên dạy chữ nổi mà!”
Lục Lục bỗng nhìn vào ống tay áo của Chu Xung: “Anh
sao thế?”
Chu Xung: “Làm sao?”
Lục Lục: “Cổ tay áo dính máu.”
Chu Xung giơ cổ tay lên nhìn, mỉm cười: “Em đoán
xem?”
Lục Lục gặng hỏi mãi, Chu Xung mới khai ra rằng vừa
nãy anh tìm Khương tiên sinh tính sổ với gã. Vào cửa, anh độp luôn: “Nó chỉ là
chữ nổi, ông đã lừa tôi!”
Khương tiên sinh ngẩn người, nói “Tôi quan sát từ
góc độ mật mã họ, thì đó không đơn giản là chữ nổi!” Rồi ông ta chỉ vào bàn làm
việc. “Tiền của anh vẫn nằm đây, có thể cầm về.”
Chu Xung không thèm nhìn tiền, xấn đến cho gã một quả
đấm: “Ta phải cho trung tâm thông tin an ninh của ngươi một đòn!”
Gã lừa đảo kêu lên: “Dám đánh ta à?”
Chu Xung táng cho một quả nữa: “Thêm cố vấn đặc biệt
một đòn!”
Gã nhấc điện thoại. Chu Xung giật ngay xuống, đấm
luôn hai quả nữa. “Hướng đông bắc một đòn, tầng năm hầm ngầm một đòn!”
Gã lùi vào tường, tay ôm đầu.
Chu Xung dừng tay, bước đến bàn làm việc của gã cầm
1.000 đồng tiền, đếm ra 900 đồng ném xuống trước mặt gã, nói: “Cho ngươi để chữa
thuốc.” Rồi lại cho gã một quả đấm nữa: “Người dùng nốt 100 cuối cùng!” Nói
xong Chu Xung phủi hai tay, khệnh khạng bước ra.
Lục Lục: “Anh chỉ thích hả dạ thôi! Đánh hắn làm gì
chứ? Anh nên cầm tiền về thì hơn.”
Chu Xung: “Hắn bắt chúng ta ngu xuẩn hì hục cả đêm
trong kịch viện!”
Lục Lục: “Thôi cho qua. Để nghĩ xem ba chữ đó nghĩ
là gì.”
Chu Xung ngồi xuống đi-văng, nói: “Em là dân cầm
bút, em cố nghĩ đi!”
Lục Lục nói: “Nếu không có chú thích thì ba chữ này
chẳng khác gì đánh đố nhau.”
Chu Xung: “À, thầy giáo dạy chữ nổi nói rằng chữ nổi
này không có dấu thanh điệu, phải dựa vào ngữ âm và văn cảnh để hiểu nghĩa. Thầy
giáo này cho rằng ba chữ ấy chỉ có thể là kế đoạt mệnh.”
Chữ nổi không có dấu thanh điệu, điều này khiến Lục
Lục ngờ ngợ.
Lúc trước cô thấy bế tắc, bây giờ bỗng thấy bắt đầu
có manh mối. Ba chữ Hán đều có thể có bốn dấu, tức là có rất nhiều cách đọc hiểu,
có nhiều từ đồng âm; nếu lần lượt ghép lại thì có rất nhiều nhóm ý nghĩa…mồm Lục
Lục liên tục nhẩm các từ ngữ, cứ như đang đọc bảng cửu chương.
Chu Xung nhìn cô: “Em làm gì thế?”
Lục Lục xua tay, bảo anh đừng làm phiền. Rồi cô tiếp
tục nhẩm. Chu Xung đứng bên chờ đợi.
Vài phút sau Lục Lục bỗng nói: “Chữ đầu tiên không
phải chữ Kế, mà là chữ Trấn.”
Chu Xung trợn tròn mắt: “Trấn gì? Thị trấn đoạt hồn
ư?”
Lục Lục lập tức đứng dậy bước vào thư phòng, “Chúng
ta lên mạng tra cứu.”
Cô bật máy tính, đánh chữ “thị trấn” rồi lần lượt cộng
thêm các chữ liên quan na ná với hai chữ “đoạt mệnh”.
Đã mất hơn một giờ, tra khắp cả nước không tìm thấy
địa danh nào có vẻ hợp lý. Vẻ mặt Lục Lục lúc này thật giống lúc bám theo Khúc
Thiêm Trúc rồi xuống tàu ở ga Đồng Hoảng.
Chương
30: Một thế giới khác
Câu chuyện dường như chìm trong màn sương dày đặc.
Tiểu Quân rất mê Chu Xung, hôm đó cô quyết định đi
xe máy đến và bạo dạn bắt chuyện với anh. Cũng không ngờ chỉ một lần chủ động
cô đã thu phục được thần tượng. Tiểu Quân thích chất giọng, thích luôn cái vẻ
hơi ngông nghênh đầy nghệ sĩ của anh.
Cho đến khi chia tay nhau, cô vẫn bàng hoàng không
hiểu tại sao mình lại phản bội anh. Còn Chu Xung thì không thể biết rõ ai thực
sự là người “gieo hạt”. Gã nhà văn kia thì càng không sao hiểu nổi, bỗng dưng lớ
ngớ bị hai tên trẻ tuổi nói giọng Bắc Kinh “cạo” cho một trận, gã bị gánh tội
oan. Thực ra không phải hắn là người khiến Hồ Tiểu Quân to bụng.
Thực ra gã “Mao Mao” kia là ai?
Chu Xung chưa gặp, Hồ Tiểu Quân chỉ gặp gã một lần,
gã là người tình của cô trong “World of Warcraft”.
“World of Warcraft” là một thế giới ma ảo mà ta có
thể bước vào, cuộc sống ở đó “chất” hơn cuộc sống bên ngoài. Người ta có thể lựa
chọn chủng tộc, nghề nghiệp, vóc dáng cơ thể. Nếu muốn trở thành anh hùng thì
người ta phải đi chiến đấu với các thế lực tà ác; nếu thích du lịch thì người
ta có thể cưỡi chim hoặc chó sói đi chu du khắp nơi, khám phá những loài động
thực vật; nếu thích thám hiểm núi cao hoặc biển sâu, người ta sẽ nắm bắt được
vô số điều bí mật kinh hồn; nếu thích cuộc sống độc lập, người ta có thể làm thợ
săn, giao tiếp với các loại rắn cáo hùm beo; người ta cũng có thể đi hái thuốc,
suốt ngày ở bên cỏ cây hoa lá; hoặc có thể làm một nhà nghiên cứu chế tạo ra
các loại vật phẩm tân kỳ; hoặc làm một ngư dân chuyên câu cá bên hồ… nhưng nếu
vậy, người ta nên chuẩn bị tâm lý có thể sẽ câu được những thứ rất bất ngờ.
Hồ Tiểu Quân vào vai nữ thần Druid của một bộ lạc,
khi chiến đấu có thể biến thành con gấu bự, khi chạy có thể biến thành báo săn,
khi bơi có thể biến thành con hải sư, khi bay có thể biến thành chim… Trong khi
chơi, người Tiểu Quân quen đầu tiên là một kỵ sĩ Huyết Tinh Linh Thánh, lấy tên
là “Vọng Nhân Trở Về”, còn cô là “Bé Con Lẩm Cẩm”. Lúc đó cô đang chơi ở cấp độ
tám, hai người gặp nhau ở một cánh đồng hoang. Anh ta nói: “Nào, tôi sẽ đưa cậu
đi khắp thế giới.”
Cô bèn đi theo.
Anh ta rất đẹp trai, đội mũ, mặc giáp vàng, tay cầm
trường kiếm. Anh ta sinh ra ở Nguyệt Thành rất xa xôi. Ở đó đẹp như cõi tiên,
bên ngoài thành có rồng pháp lực bay lượn, dưới đất lấp lánh pha lê màu lam,
trong thành có cung điện trang nghiêm, vệ binh uy vũ, một triều đình hoàng tộc
sang trọng, đường phố có những cây chổi thần nhảy nhót…
Còn cô, lớn lên trong thôn Móng Huyết, bầu trời ở đó
rất xanh, khắp chốn là những sườn núi và thảo nguyên xanh rờn khiến người ta có
cảm giác như trở lại thời thơ ấu. Cô thuộc chủng tộc Nhân Ngưu, có hình thức xấu
xí với đôi sừng cong trên đầu, lỗ mũi to tướng, người hôi hám, thỉnh thoảng lại
đưa tay ra gãi lưng.
Anh ta như một hoàng tử phong lưu, còn cô như một
thôn nữ hoang dại.
Cái xã hội này không chật chội như xã hội loài người,
rất thênh thang khoáng đạt, hai người kết bạn và cùng đi thám hiểm muôn nơi. Có
lúc cô bị quái vật bạch cốt tấn công, anh ta đã vung kiếm chạy lại cứu, hai người
cùng bị chết. Họ biến thành u linh ở chỗ tiên nữ, rồi cùng đi tìm xác chết để
phục sinh. Sau đó họ ngồi xuống đất, vừa hoàn nguyên sinh mệnh và pháp lực vừa
cười ha hả. Cô thường nói mình là nam giới, còn anh ta cũng coi cô như chú em.
Họ thường chơi đùa với nhau đến khuya. Thời gian ở thế giới ấy cũng khớp với thời
gian của đời thực, khi nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời tối thì trời trong thế giới
ấy cũng tối. Chỉ thời tiết là khác, khi đời thực đang mưa thì ở thế giới ấy có
thể là trời trong vắt lác đác vài ngôi sao.
Hồ Tiểu Quân vẫn còn nhớ một mẩu chuyện: hai người vừa
ra khỏi tòa thành ngầm u ám đi đến khu rừng ngân tùng làm nhiệm vụ, con đường đất
này rất dài, mặt đường có các hoa văn rất đẹp, sáng bóng.
Cô nói: “Chúng ta thi chạy, xem ai chạy nhanh?”
Hồi đó họ đều chưa có ngựa, nên rất hay thi chạy.
Anh ta nói: “Chắc chắn cậu sẽ thua, tôi thắng.”
Anh ta không biết rằng cô đã được huấn luyện để biến
thành báo săn. Cho nên khi bắt đầu thi chạy, cô lập tức biến thành con báo lao
vụt lên, và bỏ anh ta rớt lại rất xa.
Anh ta thở hồng học đuổi theo, nói: “Cậu giở mánh!”
Cô chỉ cười khì.
Anh ta không biết cô ở thành phố nào, họ tên gì, bao
nhiêu tuổi, làm nghề gì; cô cũng không biết anh ở đâu, họ tên gì, tuổi bao
nhiêu, làm nghề gì.
Ngồi một lát, cô nói: “Chúng ta đi thôi.”
Anh ta nói: “Nán lại đã, tôi muốn nói chuyện nữa.”
Cô nói: “Hai nam giới, có chuyện gì mà nói?”
Anh ta đột nhiên bảo: “Cậu là nữ!”
Cô sửng sốt, rồi hỏi: “Sao lại nói thế?”
Anh ta nói: “Dễ thôi mà, lúc chơi game, cậu không
bao giờ văng tục với mọi người.”
Thế là cô “bị lộ”.
Sau lần nói chuyện này, anh ta vẫn cùng cô làm nhiệm
vụ như trước, và không bao giờ bày tỏ bất kỳ tình ý gì. Họ cùng trưởng thành,
vươn lên cấp 70. Không hiểu sao Tiểu Quân ngày càng cảm thấy mê mẩn và có tình
cảm với anh chàng trong cái thế giới hoàn toàn không có thật ấy. Giống như
trong cuộc sống hiện thực có người si mê một diễn viên kịch, chính vì nó không
thực nên lại càng si mê.
Một hôm máy chủ “World of Warcraft” bỗng ngừng hoạt
động, tức là cái thế giới mà “Vong Nhân Trở Về” và “Bé Con Lẩm Cẩm” vốn thường
cùng nhau đi khám phá thế gian kì bí biến mất như một làn khói. Lúc đó Hồ Tiểu
Quân và mẹ đi du lịch đảo Hải Nam, cô không chơi game, cô cùng anh chơi game ba
năm trời, anh chưa từng hỏi cô số điện thoại hoặc địa chỉ, họ chỉ gặp nhau
trong cái thế giới ấy. Máy chủ tắt, thì họ vĩnh viễn không bao giờ tìm thấy
nhau.
Hôm đó là ngày 6 tháng 6 năm 2009. Anh ta trong
“World of Warcraft” đến nơi mà lần đầu hai người quen nhau, chờ cô xuất hiện.
Anh ta dùng “máy ảnh” trong game chụp một bức ảnh buồn tênh, ghi lại cái khoảnh
khắc vĩnh viễn ấy: anh đang đứng ở cửa sơn động Thét Gào, lo lắng nhìn quanh bốn
phía, bên dưới hiện lên hàng chữ:
Bé Con Lẩm Cẩm đang ở đâu?
Chỉ còn năm phút nữa máy chủ tắt…
Bé Con Lẩm Cẩm đang ở đâu?
Còn bốn phút nữa máy chủ tắt…
Bé Con Lẩm Cẩm đang ở đâu?
Còn ba phút nữa máy chủ tắt…
Bé Con Lẩm Cẩm đang ở đâu?
Còn hai phút nữa máy chủ tắt…
Bé Con Lẩm Cẩm đang ở đâu?
Còn một phút nữa máy chủ tắt…
Bé Con Lẩm Cẩm đang ở đâu?
Lúc 23 giờ 59 phút, cái thế giới ấy tan biến trong
câu hỏi này của anh.

