Cưới Ma - Chương 17
Chương
33: Bật mí
Lại một người cha trẻ tuổi và con gái đi đến, anh ta
nhảy nhót như con khỉ, đứa con gái cười như nắc nẻ đuổi theo cha. Thật hạnh
phúc! Các gia đình thời nay đều sinh một con, tối đa là hai, nhưng nhà người mù
lại có tới 11 nhân khẩu! Gồm những ai? Bố mẹ đẻ, bố mẹ vợ, vợ ông ta, và năm đứa
con hay sao? Nghĩ ngợi lan man… rồi Tiểu Quân bỗng đứng lại, mắt mở to. Luồng
suy nghĩ của cô tựa như một con cá nhỏ bé yếu ớt, bất lực đang bơi giữa đại
dương mênh mông, bốn bề tối đen… Con cá ấy bỗng xô phải một thứ gì đó mềm mềm,
nó lùi lại rồi bơi tiếp, muốn xem thứ mình vừa chạm phải là cái gì. Nó đã nhìn
rõ: đó là một cái hàm ếch hồng hồng! Thì ra con cá ấy đã bơi vào trong một cái
miệng khổng lồ…
Người mù nói nhà ông ta có 11 người. Thoạt đầu Tiểu
Quân chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ, bây giờ cô bỗng nhận ra đó là một câu nói đầy ẩn
ý! Suy luận, ghép thành chữ, nói là gì? Chính là chữ Cát[1]. Trường Thành họ
Cát.
[1] Chữ Hán chiết tự: số 11 ghép với chữ Khẩu, được
chữ Cát.
Lúc nãy cô bảo người mù nói tên bạn trai của cô, ông
ta nói “11 người nhà đang chờ tôi về ăn cơm”, rồi bước đi. Thực ra đó là câu trả
lời của ông ta!
Hầu như các bạn của Tiểu Quân và thậm chí cả những
người trong công ty của Trường Thành đều không biết anh họ gì. Họ chỉ quen gọi
anh là Trường Thành. Thế mà người mù bói rong lạ hoắc này lại biết họ của bạn
trai Tiểu Quân! Cô bắt đầu thấy tin ông ta.
Về đến nhà, Tiểu Quân cẩn thận giở tờ giấy đó ra
nhìn kỹ. Cô nhanh chóng nhận ra những chấm lồi lên tạo thành một hình vẽ kỳ
quái. Thế này nghĩa là sao? Tiểu Quân nghĩ nát óc cũng không thể hiểu nổi. Ngày
mai ra trả tiền cho người mù, cô sẽ bảo ông ta gợi ý. Đúng thế. Tiểu Quân gập tờ
giấy lại, lên giường nằm, nhưng cái hình vẽ ấy vẫn cứ lởn vởn trong óc cô.
Lúc nửa đêm, ngủ say, cô lại nằm mơ mình cầm bút nối
các chấm lồi qua lại với nhau, rối tinh rối mù, mà vẫn không thể hiện được hình
vẽ gì có giá trị. Cô rất ngao ngán nhưng vẫn không từ bỏ, tiếp tục liên kết
chúng lại… Rồi bất chợt có một nét gạch nối đã khơi thông toàn bộ hình vẽ; bỗng
có một tiếng nổ “đoàng”, một con đường hầm mờ ảo hiện ra, không rõ đường ấy sâu
hay nông. Tiểu Quân từ từ bước vào, càng lúc càng run rẩy… cô bèn dừng lại nhắn
tin cho Trường Thành để anh đến với cô. Trường Thành nhắn lại rằng anh đang ở
Nga. Hết cách, cô đành liều đi tiếp. Bước chân của cô chậm chạp. Sau đó cô
không nhìn thấy gì nữa, chỉ văng vẳng nghe thấy tiếng nước tí tách rơi. Chẳng
rõ đi bao xa, Tiểu Quân thấy phía trước có ánh sáng, cô bèn đi về phía đó, và
bước vào một ngôi nhà cũ, chính là ngôi nhà cô đã từng nằm mơ thấy. Bên trong
không có ai, chỉ kê một chiếc bàn cổ, trên đặt nến hương và hoa quả, cộng với
hai cái ghế bành sạch sẽ bóng loáng.
Cô còn nhớ bên trái cái bàn là chỗ đứng dành cho người
đã chết, nhưng cô cứ đứng vào chỗ đó; cái logic trong mơ lúc đó của cô là, đứng
đó thì người ta mới không nhìn thấy mình. Lát sau bên ngoài vọng đến tiếng kèn
trống, âm thanh mỗi lúc một gần. Bốn nam giới khiêng một chiếc máy ảnh kiểu cổ
cao lênh khênh; sau đó có vài phụ nữ dắt chú rể vào. Tiểu Quân thấy anh ta trông
rất quen, cô cố nhớ lại… và, thật bất ngờ, đó chính là Trường Thành! Anh nói
mình đang ở Nga, thì ra là nói dối! Anh đến đây cùng một cô gái khác làm đám cưới!
Tiểu Quân muốn kêu lên, bảo Trường Thành đừng đứng ở đây chụp ảnh, đây là nơi
người sống và người chết làm đám cưới ma. Nhưng cô không sao gọi thành tiếng được.
Cô định chạy ra kéo anh lại, nhưng người cô như đã bị tiêm thuốc tê, không thể
động đậy.
Tất cả đã quá muộn, mấy phụ nữ kia kéo Trường Thành
đến đứng bên phải cái bàn cổ, cùng hàng với Tiểu Quân, rồi anh thợ ảnh mở ống
kính “xạch” một tiếng. Cô bỗng hiểu rõ, thì ra Trường Thành đến đây để kết hôn
với cô, cô thấy rất vui, cười vang và tỉnh dậy.
Bốn bề tối đen, tâm trạng vui sướng trong mơ bỗng
tan biến, Tiểu Quân bước ra khỏi cái logic hỗn loạn trong giấc mơ. Cô lập tức
nhận ra giấc mơ này nói rằng cô đã chết, Trường Thành vẫn còn sống, anh và cô tổ
chức đám cưới ma…
May sao nó chỉ là giấc mơ!
Hôm sau, Trường Thành gọi điện cho Tiểu Quân hỏi
thăm sức khỏe. Cô nói mọi việc đều ổn, cô đang chuẩn bị đi làm.
Trả lời xong, cô bỗng nghĩ đến một điều: trực giác của
trẻ em rất chuẩn, nên vẽ lại các chấm tròn ở tờ giấy cầm đến nhà trẻ, hỏi chúng
nói xem đây là cái gì. Biết đâu có thể có kết quả không ngờ. Nghĩ rồi cô lấy tờ
giấy kia ra, dùng bút chì vẽ lại y hệt các chấm lồi vào một tờ giấy khác; cô vẽ
còn dễ nhìn hơn. Cô cất nó vào túi xách rồi lên xe máy phóng đi.
Ra khỏi cổng khu chung cư, Tiểu Quân nhìn về nơi người
mù vẫn ngồi, không thấy gì. Chẳng rõ ông ta có đến nữa hay không. Cô đến thẳng
nhà trẻ. Tất cả có 31 bé, chúng lần lượt được cha mẹ đưa đến. Cô hay dạy lớp nhỡ;
chúng thường không coi Tiểu Quân là cô giáo mà coi cô như đứa trẻ lớn nhất lớp.
Cô thích như thế, vì nếu chúng coi cô là cô giáo thì đó là một loại công việc,
nếu chúng nghĩ cô là một thành viên thì cô có thể trở lại thời thơ ấu, hằng
ngày vui chơi với chúng.
Bọn trẻ gặp nhau lập tức túm tụm đùa nghịch. Một đứa
khá lớn cầm một thứ đồ chơi bằng vải nhung đập lên đầu đứa bé hơn, làm nó òa
khóc. Tiểu Quân phải dỗ mãi. Sau đó cô lấy tờ giấy ra, nói: “Các con! Hôm nay
chúng ta tập tưởng tượng. Nào, thử nói xem đây là cái gì? Ai trả lời đúng sẽ được
thưởng quà.”
Bọn trẻ nhìn tờ giấy, rồi đua nhau nói đủ thứ.
Xem chừng chú bé lớn hơn cả không mấy hứng thú, nó
phớt lờ, đứng ở chỗ xa cầm đồ chơi đập xuống cái ghế, nói: “Đó là cái mông.” Những
đứa bé khác rất say sưa, đưa nhau phát biểu: “Là củ lạc!”
“Ngôi sao!”
“Chấm tròn!”
“Quái thủ!”
“Quả táo!”
“Mặt rỗ!”
“Dấu chân!”
“Viên đạn!”
“Đường tàu hỏa!”
“Vừng ơi mở ra!”
“Cái lưới!”
“Đường tàu hỏa” là câu trả lời của một bé trai hay
thò lò mũi. Câu này khiến Tiểu Quân sững người như bất chợt bị mắc kẹt vào một
nơi bí hiểm nào đó. Đường tàu hỏa…
Lúc bọn trẻ học giờ thể dục, Tiểu Quân chạy ra ki-ốt
bán báo bên ngoài mua một tờ bản đồ Trung Quốc. Quay trở vào, vô lên mạng tra cứu
tàu hỏa đi Đồng Hoảng. Chỉ có một chuyến tàu số 1655, từ Bắc Kinh đến Đồng Hoảng
gồm 14 ga. Cô lấy bút nối các ga lại với nhau, được một hình vẽ; cô lại giở tờ
giấy cầm theo, rồi nối các điểm lại, cũng được một hình vẽ y hệt.
Tờ giấy nói rằng, đây chính là hình vẽ tuyến đường
đi đến nơi âm dương tiếp giáp! Nơi ấy ở phía chính bắc Đồng Hoảng!
Tim Tiểu Quân đập như điên, không rõ là vì xúc động
hay vì sợ hãi.
Trong “Một nghìn một đêm lẻ”, Alibaba niệm thần chú
“Vừng ơi mở ra…” thì cửa đá xình xịch mở luôn. Đọc đến đây chúng ta thấy rất thần
kỳ và không thấy sợ hãi, bởi vì đó chỉ là câu chuyện của Alibaba.
Giả sử một người đi trong rừng, vô tình phát hiện ra
cánh cửa của một hang đá, bèn nói “Vừng ơi mở cửa ra…” rồi cửa đá xình xịch mở
ra luôn, thì liệu người đó có sợ không? Và hãy thử tưởng tượng chuyện đó sẽ xảy
ra trong đêm nay?
Điều bí mật mà Hồ Tiểu Quân phát hiện ra, rất giống
cánh cửa đá và câu thần chú trong đời thực.
Chương
34: Chuyến đi
Trở về cổng khu chung cư, Tiểu Quân lại nhìn về chỗ
người mù từng ngồi, không ngờ ông ta lại xuất hiện! Lần này ông ta chỉ chống gậy
đứng đó chứ không treo cờ, hình như đang chờ ai. Cô phóng xe đến trước mặt ông
ta, gọi: “Chào ông!”
Người mù nhận ra cô là ai, ông ta ngoảnh sang cô, mừng
rỡ nói: “Tôi đang chờ cô!”
Tiểu Quân xuống xe, nói: “Xin lỗi vì đã để ông phải
chờ, tôi vừa đi làm về. Tôi cần gửi ông bao nhiêu ạ?”
“Một ngàn.”
Tiểu Quân ngớ ra, không ngờ lại nhiều đến thế. Túi
cô chỉ có vài trăm.
“Lúc này tôi không đem đủ tiền, bác chờ một lát, tôi
về nhà lấy thêm rồi sẽ ra ngay.”
“Không sao, có bao nhiêu đưa bấy nhiêu cũng được.”
Người mù tỏ ra rất thoáng.
Tiểu Quân: “Thế sao được!”
Ông ta nói: “Nếu không vì cả nhà tôi cũng cần sống
thì tôi cũng không thu phí của cô làm gì. Tôi bán cái thứ không nên bán, chắc
không bao lâu nữa tôi sẽ bị báo ứng. Tôi nên học nghề tẩm quất mát-xa và nên bỏ
nghề này.”
Cơn gió lạnh thổi qua, ông ta co người lại. Đã vài lần
gặp, Tiểu Quân đều thấy ông ta mặc cái áo gió màu xanh, hình như ông ta không
có cái áo nào khác thì phải. Trời lạnh dần, bên trong ông ta lại không mặc áo
len, trông thực đáng ái ngại.
Nếu ai đó bói toán vì kiếm tiền thì chắc chắn là trò
bịp bợm; nếu không lấy tiền thì lại càng là bịp bợm. Nhưng Tiểu Quân cảm thấy
người mù này rất thật thà. Cô vét hết tiền trong túi ra đưa vào tay ông ta. Ông
ta sờ từng tờ một, cẩn thận bỏ vào túi áo, bàn tay lại vỗ nhẹ nó.
Tiểu Quân nói: “Nhà ông có 11 người à?”
Ông ta ngoảnh sang Tiểu Quân, chỉ cười chứ không nói
gì. Có lẽ ông ta muốn nói rằng, câu nói của mình hôm qua chỉ là một câu đố chữ
chứ không phải là sự thật.
Ông ta nói: “Tôi về đây. Cô hãy giữ sức khỏe.” Rồi
ông ta chọc cái gậy dò đường, chậm rãi bước đi.
Đoạn đường trước mặt có cái cột điện, ông ta bước về
phía đó. Nhà ông ta ở đâu? Xe máy tăng tốc một lúc sẽ bằng ông ta lần mò cả tiếng
đồng hồ. Nghĩ vậy, Tiểu Quân phóng lên xe nói: “Tôi đèo ông về nhà, sẽ nhanh
hơn.”
Ông ta nói: “Cô thật tốt bụng. Cảm ơn. Tôi đi quen rồi
mà!” Rồi ông ta ngẩng mặt lên trời, nghĩ ngợi, dường như tặc lưỡi đưa ra một
quyết định. Ông ta nói: “Dù sao tôi cũng định rửa tay gác kiếm, cho nên tôi cho
cô biết vậy: người làm đám cưới ma hiện vẫn còn sống, hơn 120 tuổi rồi. Ông ấy
là cụ nội tôi. Con, cháu của cụ đã chết, tôi là chắt cũng sắp chết đến nơi, mà
cụ vẫn sống; chắc là ông trời đã đánh mất sổ tử của cụ! Tờ giấy tôi đưa cô là
chữ nổi của người mù, viết mấy chữ “thị trấn Đa Minh”, chữ đa là nhiều, chữ
minh là sáng. Nếu đến đó thì cô có thể dễ dàng hỏi thăm được địa điểm thời đó
làm đám cưới ma.”
Nói rồi ông ta bước đi. Chọc cái gậy nhận ra cột điện,
ông ta bước vòng qua. Tiểu Quân đứng nghệt ra.
Thị trấn Đa Minh, một địa điểm bí hiểm nằm ở hướng
chính bắc Đồng Hoảng.
Về nhà rồi, Tiểu Quân gọi điện cho Hội người mù Bắc
Kinh để xác định. Một phụ nữ nhấc máy, rất nhiệt tình hướng dẫn. Người ấy diễn
tả cho Tiểu Quân viết mấy chữ “thị trấn Đa Minh” bằng chữ nổi, sau đó cô đối
chiếu với tờ giấy của người mù đưa cho, thấy giống hệt.
Tiểu Quân kinh ngạc. Nếu lấy bút vẽ nối liền các chữ
nổi này lại thì vừa đúng là tuyến đi từ Bắc Kinh đến thị trấn Đa Minh! Sao lại
thế? Đó là một đơn vị hành chính của nhà nước, nó không thể dễ dàng đổi tên để
vừa khéo phù hợp với “sơ đồ” này; việc đó phải qua nhiều cấp nghiên cứu, phê
duyệt rất phức tạp. Mặt khác, đường tàu hỏa từ Bắc Kinh đi Quý Dương đã có từ
50 năm trước, nó không thể được xây dựng “chiều theo” để ăn khớp với điều này.
Chữ nổi thì xuất hiện cách đây 200 năm, người phát minh ban đầu càng không thể
bố trí sẵn, “đồng mưu” với những người đời sau…
Tất cả đều trùng hợp quá ư kỳ lạ, khiến cho bất cứ
ai có trí thông minh bình thường cũng phải kinh hãi.
Buổi tối, Trường Thành đến.
Gần đây anh bận rộn với việc tân trang nhà mới để
chuẩn bị kết hôn; Tiểu Quân nêu các ý kiến, Trường Thành là người thực thi.
Cha mẹ Tiểu Quân mến Chu Xung và cũng mến Trường
Thành. Lòng yêu mến ấy xuất phát từ tình thương yêu đối với cô con gái.
Trường Thành vừa bước vào, mẹ Tiểu Quân nói với vẻ
quan tâm: “Trông cháu gầy đi đấy!”
Trường Thành cười: “Cháu vừa đi mua chiếc bàn uống
trà.”
Mẹ Tiểu Quân ngạc nhiên: “Bàn, đã có rồi mà?”
Trường Thành chúm môi nhìn về phía phòng của Tiểu
Quân, nói: “Tiểu Quân nói bàn kính lạnh lẽo, thích bàn gỗ hơn; cho nên cháu mới
mua bàn gỗ về thay.”
Mẹ Tiểu Quân mỉm cười: “Nó chỉ hay làm nũng thôi!”
Trường Thành cười: “Cháu cũng thích bàn gỗ!”
Tiểu Quân bước ra, nói: “Còn cái bàn thủy tinh?”
Trường Thành nói: “Anh bán rồi.”
Tiểu Quân hỏi tiếp: “Bán? Bán cho ai?”
Trường Thành trả lời: “Bán cho cửa hàng thu mua đồ
cũ.”
Tiểu Quân hỏi: “Bán bao nhiêu?”
Trường Thành đáp: “Giảm 30%...”
Tiểu Quân tiếc rẻ: “Nó mới tinh kia mà, sao anh
hoang phí thế?”
Mẹ Tiểu Quân nguýt yêu cô con gái: “Nếu con bán được
giá hơn thì đi mà bán! Chỉ nói không thì ai chả nói được!”
Trường Thành bước vào phòng Tiểu Quân.
Nhìn thấy tờ giấy viết chữ nổi trên bàn, anh hỏi: “Cái
gì vậy?”
Tiểu Quân lập tức ném nó vào thùng rác: “Thứ vớ vẩn ấy
mà!”
Trường Thành ngồi xuống, nói: “Anh cho em biết một
tin vui.”
Tiểu Quân lơ đãng: “Công ty nhận được đơn đặt hàng lớn
à?”
Trường Thành nói: “Không, điều đó không đáng nói. Em
vẫn thích ban nhạc “90” đúng không? Họ sắp đến Tần Thị biểu diễn.”
“90” là nhóm ca sĩ mà Tiểu Quân vốn rất thích. Cô thấy
phấn chấn, hỏi ngay: “Sao họ không đến Bắc Kinh hát nhỉ?”
Trường Thành: “Họ chưa phải ca sĩ hàng đầu, nếu về Bắc
Kinh thì không đắt vé, chỉ có thể đến thành phố nhỏ thôi.”
Tiểu Quân hơi cụt hứng: “Sao họ không phải ca sĩ
hàng đầu? Chính vì những thính giả ít hiểu âm nhạc như anh nên họ mới bị ế vé!”
Trường Thành cười: “Đúng, đúng! Họ là hàng đầu, được
chưa? Anh đã lên mạng đặt hai vé hạng nhất, mai sẽ dẫn em đi Tần Thị xem họ biểu
diễn, được chứ? Em xin nhà trẻ cho nghỉ phép đi!”
Tiểu Quân vui sướng gật đầu lia lịa: “Được, được!”
Trường Thành nói tiếp: “Nhưng xe anh đang trục trặc
bộ phanh, đi Tần Thị thì toàn đường núi, thế nên ta sẽ đi tắc-xi.”
Tiểu Quân cười: “Đúng! Em cũng không thích anh lái
xe. Khó nói chuyện. Đi tắc-xi là phải. Anh có thể ôm em suốt dọc đường.”
Trường Thành chợt nhớ ra: “Nhớ đem theo máy ảnh, biết
đâu có thể chụp ảnh cùng thần tượng cảu em cũng nên.”
Tiểu Quân nói: “Khéo thật, hôm qua em vừa sạc pin.”
Trường Thành dí tay vào mũi Tiểu Quân: “Cứ thế nhé.
Em đi nghỉ đi, sớm mai ta xuất phát.”
Tiểu Quân hào hứng: “Được!”
Trường Thành ra về. Tiểu Quân mở ngăn kéo lấy máy ảnh
ra cho vào túi xách, nhưng cô không ngờ nó lại là một tai họa.
Hôm sau là ngày 10 tháng 12, thứ Năm. Tiểu Quân dậy
sớm, gọi điện đến nhà trẻ xin phép nghỉ. Sau đó cô rửa mặt chải tóc nhanh gọn,
nói với bố mẹ rằng mình đi chơi với Trường Thành một hai hôm sẽ về. Sau đó Tiểu
Quân khoác áo túi bước ra cửa. Mẹ cô gọi với: “Ăn sáng đã rồi hãy đi?”
Tiểu Quân không quay lại trả lời: “Con sẽ ăn
McDonald’s.”
Trường Thành đã chờ cô dưới nhà. Anh mặc âu phục, đi
giày da, nghiêm chỉnh như khi làm việc ở công ty. Tiểu Quân biết anh không
thích âm nhạc, nếu không có cô thì anh chẳng biết ban nhạc “90” là ai.
Vì muốn Tiểu Quân được vui, Trường Thành sẵn sang
cùng cô lặn lội 200 cây số đến một thành phố nhỏ để xem ban nhạc Tiểu Quân yêu
thích biểu diễn. Nghĩ đến đây Tiểu Quân thấy rất hạnh phúc. Cả hai ra khỏi khu
chung cư, đến một nhà hàng McDonald’s gần đó ăn sáng, sau đó họ vẫy tắc-xi bắt
đầu hành trình.
Còn 65 tiếng đồng hồ nữa thì sự việc kia mới xảy ra.
Lúc đầu mọi chuyện đều rất bình thường.
Người lái xe tuổi chừng ngoài 50, rất ít nói. Trên
xe, anh ta mở ra-đi-ô theo dõi bản tin giao thông. Tiểu Quân muốn được yên tĩnh
để trò chuyện với Trường Thành, cô nói: “Anh tắt ra-đi-ô đi được không?”
Anh lái xe cười: “Tôi sợ cô buồn nên mới bật.” Rồi tắt
ra-đi-ô đi.
Xe chạy một nửa đường vành đai ba, rồi lên đường cao
tốc. Trời trong xanh, mây trắng lóa mắt, ruộng đồng đã gặt hái, trông thật bao
la bát ngát.
Tiểu Quân ngả người vào lòng Trường Thành, tâm trạng
rất nhẹ nhõm. Cô khẽ nói: “Trường Thành, anh sẽ mãi không phản bội em chứ?”
Trường Thành cười: “Ngốc ạ! Chắc chắn anh sẽ nói là
không.”
Tiểu Quân phản bác: “Tức là có thể chứ gì?”
Trường Thành âu yếm: “Vậy anh bớt ba chữ sẽ nói là
đi.”
Tiểu Quân nói: “Ngày nay có nhiều cô gái thấy anh là
một ông chủ đẹp trai thì họ sẵn sàng chủ động lao vào anh. Anh sẽ thế nào?”
Trường Thành trả lời: “Niềm vui của người thợ săn là
chinh phục, nhưng nếu có con dã thú chủ động chạy đến nói hãy bắn tôi đi, thì
có lẽ người thợ săn sẽ chùn tay.”
Tiểu Quân cong môi: “Em cũng cấm anh chinh phục.”
Trường Thành vỗ nhẹ bờ vai cô: “Em là con thú nhỏ
kiêu hãnh bất kham nên anh sẽ suốt đời chinh phục em.”
Tiểu Quân không tha, tiếp tục hỏi vặn: “Anh cho rằng
em không dịu hiền à?”
Trường Thành mỉm cười: “Có chứ? Một con thú nhỏ bất
kham rất dịu hiền.”
Tiểu Quân tinh nghịch: “Hì hì… anh đặt câu sai!”
Trường Thành trả lời: “Vì em làm anh sợ.”
Nói đủ thứ chuyện, rồi Tiểu Quân bỗng chuyển đề tài:
“Anh nói xem, ai trong chúng ta sẽ chết trước?”
Trường Thành cau mày: “Không ai chết cả.”
Tiểu Quân vội đính chính: “Em nói là về già…”
Trường Thành cười: “Anh không thể bỏ em ở lại một
mình trên đời, nên anh sẽ giữ sức khỏe và không bao giờ chết trước em. Nhưng
anh cũng không cho em chết trước anh, kẻo em ra đi một mình thì quá cô đơn. Giả
sử em chết thì anh sẽ nằm bên cạnh ôm em, không ăn không uống, rồi cùng em ra
đi.”
Cả hai vốn chỉ nói đùa, nhưng mắt Tiểu Quân rơm rớm.
Cô đưa tay bịt miệng Trường Thành lại.
Sau hai tiếng đồng hồ họ đã đến Tần Thị. Trường
Thành vào một khách sạn sang nhất thuê phòng, rồi họ cùng nhau đi ăn trưa. Sau
đó Tiểu Quân kéo Trường Thành đi dạo phố ngắm cảnh.
7 giờ 30 phút tối buổi biểu diễn sẽ bắt đầu.
Họ đến cung thể thao sớm một giờ, người không đông lắm.
Từ xa Tiểu Quân đã nhìn thấy tấm băng-rôn khổ lớn, với hình ảnh bốn chàng trai
của nhóm “90”, cô rất xúc động nói: “Anh nhìn kìa, họ đẹp trai quá!”
Trường Thành nghiêm chỉnh nói: “Đúng là đẹp thật!”
Tiểu Quân đưa máy ảnh cho Trường Thành, cô chạy đến đứng dưới tấm biển quảng
cáo, bảo Trường Thành chụp cho cô hết kiểu này đến kiểu khác.
Bỗng nghe có người nói: “Hôm nay ‘90’ sẽ không đến
đâu!” Tiểu Quân bỗng tròn mắt.
Trường Thành an ủi Tiểu Quân: “Chắc chỉ là đồn đại,
vé đã bán ra, sao họ có thể không đến?”
Rồi anh gọi điện hỏi ban tổ chức, nhưng máy của họ bận
suốt. Chờ hồi lâu mới gọi được, họ trả lời rằng “hôm nay “90” và ban tổ chức có
chút hiểu lầm, chúng tôi đang cố gắng giải quyết.” Xem ra có trục trặc thật, Tiểu
Quân mím môi, vẻ không vui. Trường Thành lại an ủi: “Ta cứ chờ xem, chắc họ sẽ
vẫn biểu diễn.”
Mọi người xung quanh đều bàn tán sôi nổi, có người
thạo tin hơn, nói rằng “Ban tổ chức đã nhận một khoản tài trợ, nhà tài trợ là một
khu mỏ, họ yêu cầu “90” phải đến biểu diễn tại huyện lỵ của họ, “90” từ chối,
các bên không ai chịu ai, cuối cùng buổi biểu diễn tạm ngừng vô thời hạn.”
Còn 20 phút nữa đến giờ biểu diễn thì tiếng loa phát
ra từ bên trong cung thể thao: “Xin lỗi, vì nguyên nhân khách quan nên buổi biểu
diễn tối nay của ban nhạc “90” sẽ bị hoãn, ban tổ chức xin mời quý vị khán giả
nhận lại tiền vé tại cửa bán vé… rất mong quý vị thông cảm…”
Trường Thành rất mát tính mà cũng không thể không chửi
rủa mấy câu. Chúng tôi từ Bắc Kinh đến, đâu phải chuyện đùa, sao các người tùy
tiện như thế? Với anh, xem hay không cũng được, anh chỉ sợ Tiểu Quân không vui.
Tiểu Quân nói: “Thôi cho qua! Chúng ta về khách sạn.
Ta cũng nên độ lượng một chút với những công ty làm ăn cò con. Em vẫn cứ ủng hộ
“90”!”
Trường Thành trả lại vé, sau đó cả hai về khách sạn.
Anh không bực tức nữa, xác định trong cuộc sống thường gặp phải những chuyện
không may như thế.
Trường Thành và Tiểu Quân ở lại Tần Thị một đêm,
sáng hôm sau, lúc họ đang làm thủ tục trả phòng thì nhân viên lễ tân nhận được
điện thoại của phục vụ phòng nói rằng hai vị khách này bỏ quên máy ảnh ở phòng.
Tiểu Quân lục túi xách, đúng là không thấy máy ảnh. Cô nói với Trường Thành:
“Anh chờ ở đây, em chạy lên lấy.” Rồi cô đi thang máy lên.
Cô lên tầng 12. Người phục vụ phòng đưa cô chiếc máy
ảnh, cô cảm ơn rồi lại đi xuống.
Đứng trong thang máy, cô mân mê chiếc máy ảnh trong
tay… rồi cô bỗng nhớ đến tấm ảnh cưới ma, và nảy ra một ý nghĩ; dù sao cũng đang
trên đường, chi bằng hôm nay sẽ dẫn Trường Thành đến thị trấn Đa Minh…

