Cưới Ma - Chương 23

Thiêm Trúc cho rằng ông ta giải thích rất có lý.

Người mù: “Tôi có thể cho cô biết thêm rằng: trong
tám ảnh cưới ma ấy ẩn chứa một nhóm chữ số hết sức kỳ quái. Cô học toán có khá
không?”

“Kém ạ…”

“Không sao. Trong ảnh đó có một người chết, đúng
không? Ta đã có số một. Hai người kết hôn chứ gì? Ta có số hai. Cô dâu chú rể
thật và cô dâu chú rể bị thu vào trong ống kính, cộng lại là bốn, ta có số bốn.
Cộng với một người chụp ảnh cho họ nữa, ta có số năm. Trong tấm ảnh, sau lưng
cô dâu chủ rể treo tấm gương hình chữ nhật, tức là có thêm đôi vợ chồng trong
gương nữa; cộng lại sẽ là tám người, đúng chưa? Ta lại có số tám…”

Khúc Thiêm Trúc nghe ù cả tai, đứng nghệt ra.

Người mù: “Nhóm chữ số đó là 142857.”

“Là ý gì ạ?”

Người mù: “Người ta đã vẽ kinh tuyến vĩ tuyến cho
trái đất, vì thế bất cứ nơi nào cũng có tọa độ. Đó chỉ là tọa độ của không gian
ba chiều. Nhưng không gian đa chiều trong hệ thống âm dương, thì tọa độ của thị
trấn Đa Minh là 142/857. Vừa rồi tôi đã cho cô biết năm điều bí mật, thì đây là
điều bí mật thứ sáu.”

Khúc Thiêm Trúc thầm nghĩ một vấn đề khác, trong
không gian đa chiều của hệ thống âm dương, thì tọa độ của nhà cô là bao nhiêu.

Người mù lại nói: “Bây giờ tôi cho cô biết điều bí mật
thứ bảy. Cô có đem tờ giấy kia đi không?”

Cô nói ngay: “Có!” Rồi cô lấy tờ giấy ra.

Người mù: “Nếu coi nó là bản đồ tuyến đường sắt, thì
thị trấn Đa Minh không tồn tại nữa. Cô hãy nhìn vào những chỗ lõm.”

Khúc Thiêm Trúc giơ tờ giấy dưới ánh đèn đường, nhìn
kỹ.

Người mù: “Cô coi mỗi chữ số là một đơn nguyên, cô đếm
các chấm lõm xuống, tiến bốn lui một, tiến bốn lui một, tiến bốn lui một, cuối
cùng ta được số 27. Tổng sáu chữ số 142857 là bao nhiêu? 27!”

Thiêm Trúc trầm trồ, quả là tinh vi!

Ông ta nói tiếp: “Bây giờ cho cô biết điều bí mật thứ
tám: dù xuất phát từ thành phố nào đi đến thị trấn Đa Minh nhưng chúng ta đã biết
nó cách Đồng Hoảng 14 km. Tôi ví dụ: từ Tuân Nghĩa đến Đồng Hoảng 271 km, cộng
14 được 285 km; từ Vũ Hán đến Đồng Hoảng 843 km, cộng 14 được 857 km, từ Bắc
Kinh đến Đồng Hoảng 1414 km cộng 14 được 1428 km, ví dụ khác từ Thẩm Dương đến
Đồng Hoảng 2843 km, cộng 14 được 2857 km… cô xem, từ bất cứ đâu đi đến Đa Minh
cũng không nằm ngoài con số vừa nói.”

Thiêm Trúc đã hoàn toàn bị người mù thuyết phục, nói
cách khác, cô hoàn toàn bị thuyết phục bởi các điều bí mật mà người mù chỉ ra.
Cô thậm chí cảm thấy không nên đưa ông ta số tiền tương đương hai bao gạo.

Ông ta bổ sung: “Về nhà, cô có thể lên mạng tra, từ
Cáp Nhĩ Tân, Tề Tề Cáp Nhĩ, Trường Xuân, Tứ Bình, Đại Liên, Yên Sơn, Thạch Gia
Trang, Thượng Hải, Đường Sơn, Bắc Kinh, Thiên Tân, Trịnh Châu, Lạc Dương, Tế
Nam, Thanh Đảo, Tô Châu, Hàng Châu, Tây An, U Lu Mu Chi, Thành Đô, Côn Minh,
Khúc Tĩnh… hoặc từ bất kỳ thành phố nào của Trung Quốc đến thị trấn Đa Minh, tất
cả đều nằm trong dãy số ấy.”

Tại sao ông ta có thể kể ra lắm tên thành phố như thế?

Vì ông ta phiêu bạt bốn phương nên đã đi qua rất nhiều
nơi? Cô có cảm giác như ông ta đọc thuộc lòng, giọng nói hơi cứng nhắc, hình
như có thứ gì đó thoát khỏi người ông ta, bay lên vũ trụ, giống như ngồi từ vệ
tinh nhìn xuống trái đất, các thành phố lớn nhỏ đều nằm trong tầm mắt.

Ông ta lại nói: “Tôi cho cô biết bí mật thứ chín.
Đem con số này lần lượt nhân với 1 cho đến 6, vẫn cho ta kết quả chỉ gồm các chữ
số đó, tất nhiên vị trí chữ số bị xáo trộn. Đây nhé:

142857x1=142857, 142857x2=285714

142857x3=428571, 142857x4=571428

142857x5=714285, 142857x6=857142

Chẳng rõ gió đã ngừng thổi từ lúc nào, hình như cả
thế giới đang im lặng lắng nghe người mù này nói.

Vũ trụ xa xôi, thẳm sâu vô tận khiến người ta tuyệt
vọng.

Người mù nói tiếp: “Tại sao chỉ có thể chụp ảnh ở đó
vào ngày Chủ nhật? Đây là điều bí mật thứ mười. Dù nhân 142857 với bất cứ số
nào từ một đến sáu mà vẫn ra kết quả gồm ngần này chữ số; giống như chúng ta
không thể thoát khỏi thế giới phàm trần, tất cả đều rất cứng nhắc, lặp lại, rất
vật chất, rất thực tế, như cái chổi vĩnh viễn không thể bay lên. Cho nên, sáu
ngày trong tuần cô không thể đến đó được đáp án của số phận. Nhưng Chủ nhật thì
khác, cô thử nhân con số này với bảy mà xem, kết quả sẽ khiến cô rất kinh ngạc…”

Khúc Thiêm Trúc rất căng thăng: “Kết quả là bao
nhiêu?”

Người mù: “999999!”

142857x7 mà được kết quả như thế ư?

Ông ta nói tiếp: “999999 là số gì? Cũng giống như chữ
tịch, ngụ ý cuối cùng; nó là số chót[2]. Nó là chữ số gần ranh giới âm dương…
Tôi chỉ có thể nói với cô những điều kể trên, chúc cô may mắn.”

[2] Số chót thường được gọi là số dương lớn nhất, số
9 là số dương cùng(tận cùng của số dương, theo quan niệm của lý số Trung Hoa cổ
đại).

Nói rồi người mù bước đi.

Khúc Thiêm Trúc vội lấy tiền trong túi ra: “Ông chờ
một chút, tôi xin gửi thù lao.”

Không ngờ ông ta đi thẳng, chỉ nói: “Nếu có ngày tôi
lại cho cô biết thêm đôi điều bí mật, thì cô đưa tôi tiền cũng được.”

Cô nhìn theo bóng ông ta đi xa dần, có cảm giác ông
là người do trời phái xuống để chỉ dẫn cho cô ra khỏi bến mê.

Chương
41: Viễn du miền Tây Nam

Cô phải đi thị Trấn Đa Minh.

Việc này cô không cần bàn với Triệu Tĩnh.

Ngày 26 tháng 11, thứ Sáu, Triệu Tĩnh vẫn đi làm
bình thường, hết giờ làm, anh đi xe đạp đến khách sạn Tây Sơn đón Thiêm Trúc, cả
hai cùng về nhà, Thiêm Trúc ngồi phía sau, nói: “Ngày mai anh đi với em.”

“Sáng mai anh phải đi làm.”

“Chiều, đi tàu hỏa.”

“Thế thì được. Đi đâu?”

“Đồng Hoảng, ở địa phận Quý Châu.”

“Quý Châu? Xa quá!”

“Gần đây tâm trạng em nặng nề, muốn đi thư giãn một
chút.”

“Hôm nào sẽ về?”

“Cũng chưa biết được. Chắc chắn thứ hai chưa thể về,
cho nên sẽ gọi điện xin phép nghỉ làm.”

“Được!”

Sáng hôm sau Khúc Thiêm Trúc ra ga mua hai vé tàu, rồi
quay về nhà thu xếp hành lý. Buổi chiều, cô xách túi du lịch, ra khỏi nhà, sau
này công an điều tra thấy đúng là như thế. Cô ra cổng khu chung cư, vẫy tắc xi,
đi đến câu lạc bộ thể hình, đón Triệu Tĩnh cùng đi ra ga.

Nhà ga rất đông người qua lại, camera ở khắp nơi ghi
lại mọi chuyển động. Có người hấp tấp bước đi, có người ngơ ngác ngó nhìn, có
người ngồi trên va ly nhắm mắt tĩnh tâm, có người nghe di động cười ha hả…

Thiêm Trúc không ngờ sau này đoạn băng quay cô và
Triệu Tĩnh được công an xem đi xem lại vô số lần.

Họ lên chuyến tàu số 1655 đi Quý Châu, tàu khởi hành
lên đường thuận lợi.

Hai chỗ ngồi ghế mềm, Triệu Tĩnh ngồi sát cửa sổ,
Khúc Thiêm Trúc nói hết với anh mục đích thật sự của chuyến đi, Triệu Tĩnh nghe
rất chăm chú.

Cuối cùng cô hỏi: “Anh có tin em không?”

Triệu Tĩnh trả lời: “Tin!”

Thiêm Trúc hỏi: “Ảnh chụp xong, anh mong sẽ thấy ai
mở mắt?”

Triệu Tĩnh phải hơi suy nghĩ một chút. “Người mở mắt
sẽ chết trước hay người nhắm mắt sẽ chết trước?”

Thiêm Trúc ngán ngẩm vỗ trán: “Người mở mắt chết trước.”

Triệu Tĩnh hí hửng cười: “Thế thì… anh muốn anh mở mắt.”

Khúc Thiêm Trúc ngạc nhiên: “Tại sao?”

“Sức vóc của anh sống 100 tuổi vô tư! Nếu em chết
sau anh, em có thể sống đến 120 tuổi. Ha ha…”

“Em sẵn sàng lấy 100 năm để đổi 10 năm tuổi trẻ.”

“Được thế thì còn gì bằng!”

“Em và anh không có tiếng nói chung.”

Đến nơi, hai người ăn cơm hộp, trời dần tối. Triệu
Tĩnh cầm di động, lên mạng đọc truyện hài, Thiêm Trúc thẫn thờ nhìn ra cửa sổ,
Triệu Tĩnh thỉnh thoảng lại phì cười.

Lát sau, anh nói: “Em nghe một truyện hài hước
nhé?”Anh đọc trên di động: “Tiểu Minh ngồi nhà chơi dương cầm, một đồng nghiệp
của cha cậu là chú Trương đến thăm cha cậu có chút việc. Thấy có khách đến, Tiểu
Minh càng chơi đàn say sưa hơn. Chú Trương nói: cháu có thể lên tivi thì… Tiểu
Minh nghe vậy rất hãnh diện. Chưa kịp nói gì thì chú Trương lại nói: nếu cháu
lên thì chú sẽ tắt tivi luôn… ha ha ha…”

Anh cười vang khiến mấy hành khách ngồi gần giật
mình. Mấy người này nói tiếng Quảng, hơi lạc lõng trong toa, đang nói tiếng địa
phương lạ hoắc, chẳng rõ họ đi Quý Châu làm gì.

Thiêm Trúc lặng lẽ nhìn Triệu Tĩnh, nói: “Tiểu Minh,
anh cho rằng chuyện ấy rất đáng buồn cười à?”

Triệu Tĩnh ngạc nhiên: “Sao em lại gọi anh là Tiểu
Minh? Và chuyện ấy không buồn cười hay sao?”

Thiêm Trúc ghé sát tai anh khẽ nói: “Chả buồn cười
chút nào!”

Triệu Tĩnh cười hì hì: “Cách hài hước của em và của
anh không giống nhau.”

Thiêm Trúc cũng cười: “Miễn giải thích.”

Triệu Tĩnh tiếp tục nhâm nhi truyện vui. Thiêm Trúc
lại thẫn thờ nhìn ra ngoài. Trời đã tối hẳn, trong toa dần yên tĩnh, tiếng bánh
xe lăn trên đường sắt lạch xạch nghe càng rõ hơn. Những người quen nhau thì trò
truyện bằng tiếng địa phương, những người khác thì ngủ gà ngủ gật. Cuối cùng,
Triệu Tĩnh cất di động đi, nói: “Anh đi ngủ đây! Cần gì cứ gọi anh.”

Thiêm Trúc trả lời: “Ngủ đi.”

Triệu Tĩnh lấy khăn che mặt, ngả đầu trên ghế. Thiêm
Trúc lẩm nhẩm đếm 1, 2, 3, 4, 5, 6,… chưa đếm đến 30 thì anh đã ngáy khò khò.
Anh chàng này ăn khỏe, ngủ khỏe, rất vô tư.

Cô tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ. Màn đêm sâu thẳm
không một ánh đèn. Chuyến tàu 1655 đang chạy trên tuyến đường do các chỗ nối
kia tạo thành. Nó hướng về địa điểm đã chụp tấm ảnh cưới ma, chạy đến tọa độ bí
hiểm trong không gian đa chiều, chạy đến nơi âm dương tiếp giáp… Cô bỗng thấy rất
hoảng sợ, bất an. Lần đầu tiên cô nhận ra rằng anh chàng Triệu Tĩnh cơ bắp cuồn
cuộn này không hề đem lại cho cô cảm giác an toàn.

Cuối buổi chiều ngày hôm sau, 28 tháng 11, hai người
đã đến Đồng Hoảng xa xôi.

Triệu Tĩnh vẫn che khăn trên mặt, ngủ rất say, Thiêm
Trúc phải lay mãi anh mới tỉnh dậy: “Đến nơi rồi anh ơi.”

Anh mơ màng ngồi thẳng lên, rồi vội vàng thu xếp
hành lý…

Về sau công an mấy lần đi tìm đến tận Quý Dương,
nhưng họ không thể biết đôi trai gái này đã xuống ga Đồng Hoảng.

Triệu Tĩnh đi trước, Thiêm Trúc đi sau, cả hai ra khỏi
nhà ga. Đồng Hoảng không có nhà cao tầng, mặt trời chiều treo nơi chân trời, rõ
nét như bức tranh cắt giấy. Bãi rộng trước cửa ga có vài tiệm ăn, khói bốc lên
nghi ngút. Người đi trên phố thưa thớt, nét mặt thân thiện, da hơi sẫm đỏ. Thị
trấn nhỏ vào lúc hoàng hôn mang một không khí riêng rất đặc trưng.

Một phụ nữ đang bước đến, Thiêm Trúc hỏi: “Bác ơi, bến
ô tô ở chỗ nào ạ?”

Bà ta nói tiếng địa phương: “Cô định đi đâu?”

“Thị trấn Đa Minh.”

“Tôi không biết.”

“Dạ… cám ơn…”

Hệt như Hồ Tiểu Quân, cô ra hỏi các anh lái xe. Họ
cũng không biết Đa Minh ở đâu.

Gay thật, bỗng có một anh lái xe chủ động bước đến,
anh ta, tuổi ngoài 30, mặc áo jacket màu đồng, để ria mép, trán có vết thẹo.

“Hai người định đi đâu?”

“Thị trấn Đa Minh.”

“Tôi sẽ chở hai người đi.”

Cô mừng rỡ: “Hết bao nhiêu?”

“Tám chục.”

Cô thoáng nghĩ ngợi rồi nói: “Được.”

Hai người chui vào xe. Hôm nay không sương mù, bên
ngoài đang sáng sủa, vào xe rồi lại thấy tối âm u. Không sao, họ chẳng bận tâm.
Chiếc xe nhanh chóng ra khỏi Đồng Hoảng rồi đi lên một con đường hẹp.

Thiêm Trúc gợi chuyện với anh lái xe: “Anh ơi, có phải
thị trấn Đa Minh là nơi làm đám cưới ma không?”

“Đó là chuyện từ thời nảo thời nào rồi!”

“Căn nhà làm đám cưới ma, có còn không?”

“Phá rồi, và đã xây dựng khách sạn.”

“Khách sạn đó tên là gì?”

“Ở Đa Minh chỉ có một khách sạn.”

Xe đi đến một ngã ba, nhìn thấy phía trước có nhà cửa.
Vậy là đã đến thị trấn Đa Minh.

Triệu Tĩnh nhìn lên phía trước, hỏi: “Đó là gì?”

Người lái xe hỏi lại: “Gì cơ?”

Triệu Tĩnh thắc mắc: “Trông rất giống bia mộ...”

Người lái xe trả lời: “Tập quán địa phương ở đây là
ai qua đời đều chôn ở quanh thị trấn. Đời này sang đời khác đều như thế, bia mộ
ngày càng nhiều.”

Thiêm Trúc bỗng thấy khó chịu. Cô chưa nhìn rõ ràng
mọi thứ xe đã chạy vào trong thị trấn.

Bên đường có tấm biển màu xanh, ghi mã vùng bưu
chính của địa phương là 142857.

Chương
42: Đêm dài

Cô và Triệu Tĩnh xuống xe, anh trả tiền xe. Chiếc tắc
xi quay đầu rồi phóng đi.

Thiêm Trúc và Triệu Tĩnh vừa lững thững đi vừa ngắm
phố xá. Đúng như người mù nói, bây giờ là “cuối ngày” tranh tối tranh sáng.
Thiêm Trúc cảm thấy bầu không khí âm dương pha trộn, dăm ba người đi lại trên
đường, cô ngờ họ là người nửa sống nửa chết.

Một bà già đấy chiếc xe nôi từ từ bước lại, khi bà
đi đến trước mặt Khúc Thiêm Trúc thì cô hỏi: “Phiền bà chỉ giúp khách sạn ở đâu
ạ?”

Bà ta chỉ sang bên: “Phía sau bưu điện.”

“Cám ơn bà.”

Cả hai đi vòng qua bưu điện, quả nhiên nhìn thấy một
khách sạn hai tầng. Đây là địa điểm cũ, đã từng chụp ảnh đám cưới ma. Họ bước
vào, đến quầy lễ tân. Hai cô gái mỉm cười, có vẻ như họ đang chờ họ.

Triệu Tĩnh hỏi: “Có phòng dành cho vợ chồng không?”

Cô gái cao hơn đáp: “Xin lỗi, khách sạn chúng tôi chỉ
bố trí phòng có hai giường đơn.”

Triệu Tĩnh nhìn Thiêm Trúc. Cô nói: “Cũng được.”

Cả hai bước trên thảm đỏ sẫm, rồi tìm đến phòng 109.
Bước vào, họ nhìn thấy hai cái giường, hai tivi, hai toilet, hai tủ áo.

Thiêm Trúc rất vui, nhưng cô không thích cái giường
của khách sạn này. Trông rất khó chịu, có vẻ như giường bệnh viện, hoặc giường
có xe đẩy để chở tử thi.

Tính cô hay sốt ruột, nên cô mở sắc lấy máy ảnh ra,
nói: “Triệu Tĩnh, anh lại đây, ta thử luôn.”

Triệu Tĩnh nói: “Em vào rửa mặt đi đã.”

Nghe câu này, Khúc Thiêm Trúc cảm thấy chẳng lành,
nhưng không lý giải được tại sao mình lại có cảm nhận ấy: “Rửa mặt cái gì? Đâu
phải là chụp ảnh cưới?”

Triệu Tĩnh: “Thế thì anh rửa mặt vậy.” Rồi anh bước
vào toilet.

Thiêm Trúc chờ một lúc, rồi Triệu Tĩnh cũng bước ra.
Anh không chỉ rửa mặt mà còn chải đầu phẳng phiu nữa.

Thiêm Trúc để chế độ chụp tự động, rồi đặt máy ảnh
lên nóc tivi, sau đó cô đứng giữa hai cái giường. Triệu Tĩnh đứng bên cạnh, cả
hai nhìn vào ống kính.

Hôm nay là Chủ nhật.

142857 x 7 = 999999

Thiêm Trúc đang tự nhủ: thả lỏng, thả lỏng, thư
giãn, chớp mắt bình thường… nhưng hai mí mắt cô càng lúc càng không tự nhiên.

“Tách!”

Máy đã chụp họ.

Thiêm Trúc từ từ bước lại cầm máy ảnh lên, rồi bấm
nút ảnh ra xem. Cô ngớ ra: Cả hai đều mở mắt! Triệu Tĩnh cũng xem ngay, anh ngờ
ngợ: “Thế này… là sao?”

Thiêm Trúc lại bố trí chụp tự động rồi đặt máy ảnh
lên nóc tivi. “Chụp lại!”

Cả hai lại đứng giữa hai cái giường.

Trong ba giây này, Thiêm Trúc chỉ chăm chú làm có một
việc là liên tục chớp mắt. cô không vì muốn thay đổi số phận, chỉ là vì cô
không phục, cô đã đi xa cả ngàn cây số đến đây, cô muốn thử xem ảnh lần này cô
có còn mở mắt nữa không.

“Tách.” ảnh đã chụp.

Thiêm Trúc lại cầm máy lên và bấm ảnh ra xem, ngạc
nhiên, lần này cô nhắm mắt.

Triệu Tĩnh cũng ghé xem, miệng anh há hốc: “Em sẽ…
trước à?”

Nhưng anh nhớ nhầm, anh tưởng rằng nhắm mắt sẽ chết
trước. Thiêm Trúc không đính chính. Lòng cô bỗng rối bời.

Đã có đáp án. Người mù nói cô và Triệu Tĩnh sẽ không
ly hôn nhưng cũng không bên nhau đến già, tức là chỉ có một khả năng một trong
hai người chết trước. Bây giờ xem ra người ấy là Triệu Tĩnh. Mọi chi tiết ngẫu
nhiên đều là điều kiện tất yếu của kết quả này, gồm: sự xuất hiện của người mù,
chuyến đi xa đến đây để tìm đáp án, cô tức giận vì chưa thấy đáp án, cô liên tục
chớp mắt khi chụp ảnh lần hai… rồi đáp án hiện ra ở tấm ảnh thứ hai này.

Đó là số phận.

Ta tưởng rằng ta sắp đặt, thực ra là số phận đã an
bài. Có phải thế không? Thiêm Trúc lại nghĩ ngợi, Triệu Tĩnh sẽ chết như thế
nào? Bị giết, bị HIV, bị ngộ độc, tai nạn giao thông, hay chết đuối?

Triệu Tĩnh bất chợt nhớ ra, anh khẽ nói: “À, không
phải em mà là anh chết trước.”

Thiêm Trúc nhìn anh, tóc anh còn lấm tấm vài giọt nước.
Cô bỗng thấy nặng nề. Tại sao lúc nãy anh ấy lại rửa mặt chải đầu? Thật đáng buồn.
“Anh đừng nghĩ ngợi gì. Đây chỉ là chuyện vớ vẩn.”

Triệu Tĩnh nhìn cô, rồi cân nhắc hỏi: “Em mới là người
không mở mắt kia mà?”

“Chụp lần thứ hai, em cố ý chớp mắt liên tục.”

“Thật à?”

Thiêm Trúc hôn anh, rồi nói: “Nào, chúng ta đi ăn
chút gì đó, coi như đến đây du lịch.”

Vẻ mặt Triệu Tĩnh vẫn hơi nặng nề: “Ừ, nhưng …anh chẳng
thiết ăn…”

Thiêm Trúc vuốt nhẹ lên mặt anh: “Gan của anh sao nhỏ
thế?”

Cả hai ra khỏi khách sạn, đi dạo thị trấn một lượt,
trời vừa tối thì quay lại. Lúc này bên ngoài tường khách sạn đã bật đèn đỏ thẫm,
trông nhức nhối như đất trời sắp bị sụp đổ. Cả tòa nhà đỏ hồng. Hình ảnh này in
đậm trong đầu Thiêm Trúc.

Về phòng, cô vào toilet rửa mặt. Triệu Tĩnh vẫn rầu
rầu kém vui, anh cởi quần áo rồi lên giường nằm, bật tivi trước mặt lặng lẽ
xem.

Thiêm Trúc vừa đánh răng vừa nghĩ ngợi. Nếu Triệu
Tĩnh chết trước cô, thì liệu còn bao lâu nữa? 14 năm? 2 năm? 8 tháng? 5 tháng?
Hay là một tuần? Anh bị chồng của người đàn bà sồn sồn kia đánh chết? Khách của
anh đều là vợ của những người giàu có, biết đâu khi hay chuyện vợ mình và Triệu
Tĩnh dan díu, họ sẽ thuê sát thủ trừ khử anh, rồi xả thành mấy mảnh ném xuống
sông…

Mọi ngày Triệu Tĩnh luôn nóng bỏng ham muốn, hôm nay
thì khác: khi Thiêm Trúc ra khỏi toilet bước vào, thấy anh đã nghiêng đầu sang
bên gối ngủ say, tivi vẫn đang bật.

Cô để yên cho anh ngủ rồi lặng lẽ bước đến cái giường
kê sát cửa sổ nằm xuống. Rèm cửa sổ màu xanh đen có các chấm hoa trắng, hệt như
rèm ở phòng tân hôn của Thiêm Trúc. Sự trùng hợp như thế này hơi hiếm. Có vô số
xưởng dệt, hoa văn trang trí cũng rất phong phú, thế mà cô và khách sạn này lại
mua cùng một mẫu vải!

Thiêm Trúc vừa cầm cái điều khiển để tắt tivi thì bỗng
dừng lại. Vì màn hình đang chiếu một phóng sự về thị trấn Đa Minh, góc trái màn
hình có dòng chữ “Đài truyền hình Đồng Hoảng ”

Hai MC một nam một nữ trang phục rất bắt mắt, đang
ngồi ngay ngắn. Ta thường thấy hai MC mỗi người nói một câu, nhưng chương trình
này thì hơi kỳ cục, chỉ có MC nam nói, MC nữ ngồi bên cạnh luôn tủm tỉm cười.

“… tấm ảnh cưới ma lan truyền rộng khắp, khiến rất
nhiều thanh niên nam nữ từ bốn phương tìm đến thị trấn nhỏ vô danh này để tìm
hiểu khám phá bí mật. Đa Minh là thị trấn cổ, sử sách chép rằng thời xa xưa nơi
đây chỉ là một thôn trang bình thường, rất ít nhân khẩu. Vào năm Tuyên Đức nhà
Minh, cụ thể là ngày 7 tháng 5 năm 1428, viên quan thổ ty của châu Cổ Ba chính
thức thành lập thị trấn ở đây… ”

Lại là con số bí hiểm 142857!

“Hiện nay thị trấn Đa Minh có sáu dân tộc cư trú là
Hán, Miêu, Thổ Gia, Mông Cổ, Ngật Lão, Di. Người Hán ở đây có phong tục mai
táng người nhà ở xung quanh thị trấn với mong muốn sẽ được người đã khuất phù hộ.
Đây là phong tục độc nhất vô nhị trong cả nước. Đầu thế kỷ 20, ở Đa Minh đã tổ
chức một đám cưới ma. Đây là một câu chuyện có thật. Cụ Chu năm nay đã 120 tuổi
là người chứng kiến, cụ cũng chính là thợ chụp tấm ảnh cưới ma đó…

… Cụ Chu nhớ lại rằng, cô dâu tên là Diệp Tử Mi con
nhà giàu, gia súc hàng đàn; chú rể tên là Vương Hải Đức, gia cảnh bần hàn. Họ đều
là người Hán. Gần đến ngày hôn lễ thì Tử Mi mắc bệnh thương hàn rồi chết. Nhà họ
Diệp ép Vương Hải Đức phải làm đám cưới ma với thi thể Diệp Tử Mi. Hiện nay ở
phía nam thị trấn vẫn còn ngôi mộ hợp táng của hai người. Từ thời cổ xưa, phong
tục cưới ma đã bị nghiêm cấm. Tuy nhiên, cụ Chu đã giữ lại cho chúng ta tư liệu
ảnh đáng quý về phong tục kỳ lạ này… ”

Vẫn là anh MC nói, còn cô MC vẫn im lặng ngồi bên cạnh
mỉm cười. Hay là cô ta quên kịch bản? Không có vẻ như thế. Hay là cô ta là thực
tập sinh? Nhưng đã không phát ngôn thì nên lui ra hậu trường, chứ lên hình để
làm gì?

Anh MC tiếp tục: “Cụ Chu đoán rằng, rất có thể Diệp
Tử Mi không chết do bệnh thương hàn mà là bị Vương Hải Đức giết. Cụ Chu kể lại
rằng Tử Mi nhà giàu có, nhưng cô thấp lùn và xấu xí. Hải Đức rất cao lớn, đẹp
trai khôi ngô, anh lại yêu Khương Xuân Hoa, một cô gái láng giềng. Nhà họ Diệp
nghi ngờ về cái chết của Tử Mi, bèn ép Hải Đức phải làm đám cưới ma. Lúc đó họ
buộc thi thể Tử Mi lên giá gỗ rồi dựng bên cạnh Hải Đức. Về sau Hải Đức cũng
không lấy được Khương Xuân Hoa. Một năm sau khi Tử Mi qua đời thì anh mắc bệnh
lạ rồi chết. Nghe nói trước khi anh chết, đêm nào anh cũng ngủ mê thấy Tử Mi lặc
áo cưới, lưng cõng giá gỗ, khóc lóc đuổi theo anh, miệng lặp đi lặp lại một
câu… ”

Đúng lúc này, nữ MC ngồi nên cạnh tiếp lời, cô nhìn
thẳng vào ống kính gào lên: “Tôi bị chết oan!!!...”

Khiến Thiêm Trúc sợ run bần bật, cô vội vã tắt luôn
tivi. Tiếng gào của MC nữ bỗng nhiên đứt đoạn, căn phòng bỗng im ắng như cõi chết.
Thiêm Trúc như mất hết hồn vía, hồi lâu mới bình tĩnh lại được. Rõ ràng vừa rồi
là một chương trình nhân văn nghiêm túc như vậy trên tivi, sao cô MC ấy lại thể
hiện thái độ kỳ quái như vậy?

Thiêm Trúc nghĩ mãi vẫn không sao hiểu nổi.

Có lẽ đó không phải là một chương trình “khám phá”
gì cả, mà là một bộ phim kinh dị, đôi nam nữ đó là hai diễn viên đóng phim.

Thiêm Trúc định bật lại tivi để xem tiếp nhưng thấy
sợ.

Nên cô bèn cởi quần áo, tắt đèn, nằm xuống giường.
Thị trấn Đa Minh quá yên tĩnh, bầu không khí ở đây có nét gì đó rất bí hiểm mà
cô không sao lý giải nổi. Thiêm Trúc không rõ đêm nay có xảy ra chuyện gì
không. Dù sao sáng mai cô cũng phải đi khỏi cái nơi này, quay lại Đồng Hoảng,
lên chuyến tàu sáng đi Quý Dương, sau đó mua vé máy bay trở về Bắc Kinh.

Hành lang khách sạn không có bất cứ âm thanh nào. Cứ
như là cả khách sạn này chỉ có cô và Triệu Tĩnh.

Xem ra vùng này đúng là một nơi khác thường, số mã
vùng bưu điện là 142857, thị trấn thành lập ngày 7 tháng 5 năm 1428. Khi Thiêm
Trúc rối trí nghĩ xem Triệu Tĩnh bao giờ thì chết, đầu cô bỗng hiện lên con số
142857! Về Bắc Kinh nhất định phải tìm hiểu thật kỹ về thị trấn này. Biết đâu, ở
đây có 142 hộ gia đình với 857 nhân khẩu, mỗi lần ven thị trấn dựng thêm một tấn
bia mộ thì bà đỡ lại đón thêm một đứa trẻ sơ sinh chào đời, mà hễ thêm một đứa
bé chào đời thì lại có thêm một bia mộ… cứ thế, vĩnh viễn tồn tại con số bí hiểm
142857 cũng nên.

Nghĩ đến hình ảnh thị trấn này bị vô số ngôi mộ bao
vây, Khúc Thiêm Trúc rùng mình ớn lạnh.

Đêm nay chớ có mộng du! Cô rất sợ nửa đêm mơ màng bò
dậy rồi đi ra phía nam thị trấn, chơi vơi đi giữa rừng bia mộ, cuối cùng tìm thấy
ngôi mộ hợp táng của Diệp Tử Mi và Vương Hải Đức, sau đó nằm rạp xuống bãi cỏ dại
nghe thấy văng vẳng những tiếng cãi nhau chí chóe vọng lên… Càng nghĩ Thiêm
Trúc càng kinh hãi.

Đừng tưởng họ đã chết gần thế kỉ thì họ đã bị vùi xuống
đất, xác họ chỉ còn lại tóc và móng tay… Xét từ một góc độ khác, có thể nói
Khúc Thiêm Trúc đã nhìn thấy họ, đã xuất hiện trong máy tính của cô, trong di động
của cô, thậm chí họ đã cùng đến trước cửa nhà cô nhưng chưa bước vào mà thôi.

Khúc Thiêm Trúc kéo chăn trùm kín đầu, định ngủ
luôn. Nhưng không gian xung quanh quá yên tĩnh nên cô lại càng khó ngủ. Cô lắng
nghe tiếng thở của Triệu Tĩnh. Anh chàng này đêm nay im lặng lạ thường, không hề
ngáy như mọi lần. Cô thử đếm cho dễ ngủ nhưng trong đầu toàn hiện lên duy nhất
một con số 142857, 142857, 142857, 142857, 142857… đếm mãi, đếm mãi, cuối cùng
Thiêm Trúc ngủ thật.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3