Cưới Ma - Chương 25

“Lần đầu tiên?”

“Không! Mà là cái đêm ở dưới tầng hầm kịch viện Bắc
Kinh.”

“Tại sao?”

“Anh cũng không biết diễn tả thế nào.”

Đêm, Lục Lục nằm trên giường, cô nhớ lại bộ dạng người
mù, cô bỗng có cảm giác ông ta tựa như một bà đỡ đến từ một thế giới khác. Cái
từ “bà đỡ” khiến cô giật mình. Tại sao cô lại nghĩ đến từ này nhỉ? Cô không dám
nghĩ thêm nữa.

Sắp 12 giờ đêm, cô ngỡ Chu Xung nằm bên đã ngủ say,
không ngờ anh bỗng nói rất tỉnh táo: “Anh có linh cảm Tiểu Quân lành ít dữ nhiều
mất rồi.”

“Hả?”

“Cả người bạn trai của Khúc Thiêm Trúc nữa. Đều
không thể trở về.”

Chu Xung vốn tương đối sáng suốt, thế mà đêm khuya bỗng
nói ra điều này. Lục Lục rùng mình.

“Còn… Trường Thành thì sao?”

“Không biết.”

“Đừng nghĩ nhiều. Em cho rằng cô ấy sẽ không sao cả.
Mai, nếu tìm thấy người mù thì anh đừng ép buộc người ta, cứ để em nói chuyện
ôn hòa.”

“Còn tùy xem ông ta có biết điều hay không.”

“Thôi nào!”

“Ngủ đi!”

Hôm sau, vào giờ đi làm, Lục Lục và Chu Xung xuống
hành lang thông với ga tàu điện ngầm. Hôm nay là ngày 24 tháng 12.

Người qua lại rất đông. Hơn chục sạp hàng tạp hóa
bày dọc hai bên, chỉ còn chừa lại một lối đi hẹp ở giữa. Anh chàng thấp bé hát
rong lại đến, tiếp tục hát bài “Thảo nguyên”, giọng hơi buồn bã, rất không hợp
với cảnh thành phố náo nhiệt.

Hai người đi lướt một vòng, không thấy bóng người mù
đâu. Chu Xung rút ra 50 đồng bỏ vào cái hộp bìa xanh của anh ta. Anh ta chẳng
buồn nhìn, tiếp tục say sưa hát. Chu Xung yên lặng đứng bên, Lục Lục khoác tay
anh đứng nghe.

Chờ cậu ta hát xong, Chu Xung hỏi: “Chú em có thấy
ông thầy bói mù đến đây không?”

“Ngày nào ông ta cũng có mặt, nhưng chỉ buổi chiều mới
đến.”

Chu Xung: “Cảm ơn.” Rồi anh nói với Lục Lục “Chiều
ta lại đến chờ vậy.”

Cả hai bước đi không xa, lại ghe tiếng ghi-ta vang
lên.

Khoảng hơn ba giờ chiều Chu Xung và Lục Lục quay lại.
Các sạp hàng đã vãn đi rất nhiều, cũng không thấy anh chàng hát rong đâu nữa.
Hai người tìm khắp vẫn không thấy người mù ấy đâu.

Lục Lục nói: “Hay là… mai ta lại đến?”

Chu Xung bảo cô: “Chờ một chút nữa.” Và hậm hực bổ
sung: “Anh sẽ chờ lão đến cùng.”

Cả hai lững thững đi đi lại lại, bỗng nghe thấy tiếng
hô: “Bảo vệ đến!” Chủ các sạp hàng rong vội dọn hàng rất nhanh rồi chạy biến.
Ba người bảo vệ mặt lạnh như tiền xuất hiện. Một tiểu thương chạy chậm, bị tóm
cổ. Mấy chục bộ quần áo bị tịch thu; ba người bảo vệ bỏ đi, người chủ hàng chạy
theo luôn mồm nài nỉ xin họ “tha”.

Tuyến hành lang bỗng vắng lặng. Chu Xung và Lục Lục
tiếp tục lượn lờ, lúc này trông họ thật lạc lõng.

Chu Xung bỗng nói: “Ở kia!” Lục Lục nhìn sang. Người
mù đã xuất hiện! Ông ta mặc áo gió màu xanh, đeo kính râm, lưng đeo ba lô màu
đen, tay cầm gậy trúc dò đường từ từ bước.

Chu Xung định cất bước thì Lục Lục ngăn lại. Rồi cô
bước đến.

“Ông ơi.” Lục Lục gọi.

Người mù dừng lại, nghiêng đầu nghe.

“Tôi và ông đã từng nói chuyện.”

“Hả?” ông ta đáp ứng rất nửa vời, mơ hồ.

“Hôm đó ông nói: người ta chết, như ngọn đèn tắt,
nhưng không phải là hết sạch; mà chỉ là bỗng dưng tối sầm. Con người ở thế giới
bên kia không còn thể xác, chỉ còn ý thức; giống như trạng thái nằm mơ… Ông đã
nhớ ra chưa?”

“Ừ.”

Chu Xung đứng bên gườm gườm nhìn cặp kính râm của
ông ta, cứ như là sẵn sàng cho ông ta một cái tát.

“Ông nói là ông có thể cho tôi biết: tôi và bạn
trai, ai chết trước ai chết sau; và còn đưa tôi một mảnh giấy. Nên tôi muốn tìm
ông để hỏi xem mấy chữ nổi đó là ý gì. Tôi xin trả thêm phí tư vấn.”

Người mù khẽ nói: “Cô thật nhiệt tình. Vậy tôi sẽ nói
cho cô biết đó là một địa chỉ.”

“Địa chỉ gì?”

“Là thị trấn Đa Minh thuộc Đồng Hoảng tỉnh Quý
Châu.”

Lục Lục và Chu Xung đưa mắt nhìn nhau.

Người mù nói tiếp: “Cách đây một trăm năm, ở đó tổ
chức một đám cưới ma. Nếu cô tìm đến đúng nơi làm đám cưới ấy rồi chụp bức ảnh
chung, thì sẽ biết ai chết trước, ai chết sau. Trong bức ảnh đó, người sẽ phải
chết trước nhất định nhắm mắt. Tuy nhiên, ảnh phải chụp vào ngày Chủ nhật.”

Tuy Chu Xung đứng đó không hề lên tiếng, nhưng người
mù vẫn ngoảnh mặt sang phía anh, rồi nói tiếp: “Đôi trai gái nào cũng phải
chung một kết cục: một người chết trước một người chết sau. Xét từ khía cạnh
này thì bất cứ đám cưới nào cũng là đám cưới ma.”

Lục Lục thầm nguyền rủa: đúng là nói gở! Nhưng cô chỉ
nói: “Ông bỏ quá cho nhé, ông nói trong bức ảnh chụp nhất định phải có người nhắm
mắt, thì tôi không tin lắm.”

Một bên mặt của người mù có nét kỳ quái, ông ta dằn
từng tiếng một: “Các vị cứ đi thử xem.”

Lục Lục hỏi: “Tại sao sẽ là như thế? Tôi chỉ là một
người bình thường, mong ông chỉ bảo cho?” Cô vừa nói vừa lấy ra tờ 50 đồng đưa
vào tay người mù.

Những ngón tay nhợt nhạt của ông ta mân mê tờ giấy bạc,
cẩn thận gấp đôi lại nhét vào túi áo. Rồi chậm rãi nói: “Tôi lên lớp cho mà
nghe vậy. Huyền diệu nhất trên đời là thứ gì? Thời gian! Các nhà khoa học nói:
vụ Big Bang trong vũ trụ là khởi đầu của thời gian, trước đó không có thời
gian! Không có thời gian nghĩa là gì, tôi khuyên cô khỏi cần băn khoăn, nếu
không cô sẽ loạn óc mất! Sinh hay tử, nói cho cùng, đó là bí mật của thời gian.
Không thể níu giữ thời gian, nhưng nhân loại đã phát minh ra máy ảnh, đó là ảo
tưởng níu giữ thời gian. Vậy máy ảnh chính là sự sơ hở của thiên cơ.”

Ông ta nói thế cũng hơi có lý. Khi xưa máy ảnh du nhập
vào Trung Quốc, một số quan lại nhà Thanh kiên quyết không chụp ảnh, vì sợ rằng
cái của nợ ấy sẽ bắt mất hồn phách của họ.

Sắc mặt Chu Xung cũng hơi thay đổi, có vẻ nghiêm túc
hơn. Có lẽ anh nhận ra rằng người này chẳng phải hạng tầm thường, cái mặt ông
ta không phải cứ muốn là có thể tát được!

Người mù nói tiếp: “Máy ảnh do một người Pháp là ông
Louis Jacques Mandé Daguerre phát minh năm 1839, trước đó người ta ra sức
nghiên cứu nguyên lý đục lỗ làm ra hình ảnh. Cuốn “Mặc Kinh” thời Xuân Thu –
Chiến quốc có nói về điều đó. Nhà khoa học thời Bắc Tống là Thẩm Quát cũng viết
trong cuốn “Mộng Khê bút đàm” rằng, đại dương xuất hiện trên trời, đỉnh bảo
tháp chúc xuống dưới, là chuyện rất bình thường. Cũng có nghĩa là loài người vẫn
muốn thử cưỡng lại thời gian, vẫn đang khám phá bí mật về sinh tử… Thôi, tôi phải
về nhà.”

Câu nói cuối cùng quá đột ngột, Lục Lục ngớ ra, vội
nói: “Vâng, cám ơn ông.” Người mù cười khô khốc, khua cây gậy dò đường bước về
đầu kia của tuyến hành lang tàu điện ngầm.

Chu Xung nói nhỏ: “Bám theo ông ta.”

Lục Lục nhìn anh, không hiểu ý.

“Cứ nghe anh!”

Anh kéo Lục Lục đi theo người mù, ra khỏi hành lang
lên phố, lập tức nghe thấy tiếng còi ô tô inh ỏi. Người mù chầm chậm bước trên
vỉa hè đi về phía trước. Chu Xung và Lục Lục lên chiếc xe đạp ba bánh chở người,
gọi là xe lôi. Chu Xung nói nhỏ với anh lái xe: “Đi theo người mù kia!”

Người đạp xe hỏi: “Đi đâu?”

Chu Xung nói: “Ông ta đi đâu, anh đi theo đó.”

Xe lôi chầm chậm tiến lên. Lục Lục không biết Chu
Xung định làm gì, cô im lặng cùng anh nhìn theo bóng người mù.

Ông ta khiếm thị nhưng vẫn cúi đầu nhìn đường theo bản
năng. Bước đi rất chậm, không đi theo đường thẳng, luôn đưa gậy ra ra dò đường,
lúc bước sang trái lúc tạt sang phải, đi như hình chữ Z. Phía trước có một đôi
nam nữ đi lại, vui vẻ nói cười, suýt va phải người mù, họ cười phá lên rồi tránh
sang bên. Ông ta vẫn cúi đầu, chuệch choạng bước đi.

Lục Lục và Chu Xung đi theo ông ta hết phố này sang
phố khác, rất đơn điệu, Lục Lục nói: “Ta về thôi.”

Chu Xung: “Tiếp tục bám theo.”

Đi vài chặng nữa thì ra đến ngoại ô phía đông Bắc
Kinh, nhà cửa thấp dần, người đi đường cũng thưa thớt. Người mù đứng lại bên một
cái cổng lớn, rồi dò gậy, từ từ bước vào. Bên cạnh cái cổng lớn có tấm biển gỗ
viết: “Xưởng hóa chất Đông Giao.” Dân Bắc Kinh đều biết tháng Tư năm ngoái nhà
kho của xưởng này có vụ cháy nổ, 18 người chết, gần trăm người bị thương, lúc
đó nơi này biến thành biển lửa, mấy tòa nhà biến thành đống gạch vụn…

Lục Lục khẽ nói: “Ông ta vào đó làm gì nhỉ?”

Chu Xung nói: “Rất có thể ông ta hỏng mắt trong vụ hỏa
hoạn ấy…”

Họ đang nói thì người mù lại trở ra, hình như đi nhầm
đường. Ông ta đứng lại chốc lát rồi tiếp tục bước đi. Anh lái xe tỏ ra rất thạo
việc, chờ người mù đi vài chục bước rồi anh mới đạp xe bám theo.

Cứ thế đi mãi, rồi người mù rẽ vào một con ngõ yên
tĩnh. Kể cũng may, xe lôi hầu như không phát ra tiếng động nếu cứ giữ khoảng
cách hợp lý thì đối phương không thể biết mình bị bám đuôi. Bỗng nhiên người mù
rảo bước, có vẻ như ông ta rất quen với con ngõ này, rất có thể nhà ông ta ở gần
đây cũng nên.

Lục Lục mở to mắt. Người mù bước đi càng lúc càng
nhanh, rồi ông ta cầm cây gậy lên, không cần dò đường, đầu cũng ngẩng lên, bước
thẳng về phía trước…

Lục Lục nắm chặt cánh tay Chu Xung. Chu Xung mắt vẫn
dõi theo người mù, khẽ nói: “Em đã nhận ra vấn đề rồi chứ?”

Tiếp đó, người mù bước nhanh, gần như chạy, anh lái
xe phải đạp cật lực mới không bị ông ta cắt đuôi.

Lục Lục căng thẳng: “Ông ta… thế là thế nào?”

Chu Xung lầm bầm: “Còn gì nữa? Trò bịp bợm!”

Cuối cùng người mù dừng lại trước một cái cổng nhỏ.
Chắc ông ta đã về đến nhà. Chu Xung nói nhỏ: “Dừng!”

Xe lôi lập tức dừng lại. Chu Xung kéo Lục Lục xuống
xe, nhanh chóng dúi vào tay anh lái xe tờ giấy bạc.

Rồi cả hai rảo bước về phía người mù.

Nghe thấy tiếng bước chân của họ, ông ta bèn dừng lại,
mặt ngoảnh về phía hai người.

Chu Xung chạy đến trước mặt ông ta, đưa tay giật phắt
cái kính râm xuống. Lúc này Lục Lục cũng chạy đến nơi.

Lần đầu tiên nhìn thấy cả khuôn mặt người mù, Lục Lục
kinh ngạc: hai mí mắt của ông ta gần như dính vào nhau chỉ còn hé ra hai cái lỗ
nhỏ bất quy tắc; nhìn vào hai cái lỗ ấy chỉ thấy con mắt thành sẹo khô, không
có con ngươi, chỉ có lòng trắng trông thật khốn khổ.

Chu Xung cũng ngớ ra, đúng là ông ta mù thật! Nhưng
tại sao vừa nãy ông ta còn đi nhanh hơn cả người bình thường? Thậm chí không cần
gậy dò đường vẫn tránh được các cột đèn!

Người mù bình tĩnh hỏi: “Anh định làm gì?”

Chu Xung im lặng, đưa trả ông ta cặp kính râm. Ông
ta lại đeo lên mắt rồi cầm gậy dò mặt đường, bước vào cái cổng.

Chỉ là căn nhà rất xập xệ, cổng không cánh cửa.
Trong sân có hai gian nhà thấp lè tè, cửa đang khóa, bên cạnh là hai gian trái
còn thấp hơn, cửa sổ treo tấm rèm bẩn lem nhem. Chắc đó là chỗ để các đồ linh
tinh.

Ông ta bước vào gian trái ấy, đóng cửa “xịch” một
cái. Nhìn từ ngoài vào có thể đoán được chỗ đó chỉ kê một cái giường đơn.

Chu Xung kéo Lục Lục rón rén bước vào, ngó nhìn hai
bên, anh sợ chó sổng ra. May mà không có chó.

Cả hai bước đến bên cửa sổ gian trái, dỏng tai nghe
lén. Có tiếng người mù đang nói chuyện. Chẳng lẽ căn nhà bé xíu này có thể chứa
thêm một người nữa? Hình như ông ta lấy ra một thứ gì đó rồi lẩm bẩm: “Đừng
tranh nhau, mười một người ai cũng có phần. Ăn đi, ăn đi!” Lẽ nào trong đó có
mười một người?

Khi Lục Lục và Chu Xung về đến nhà thì trời đã tối.
Họ không hiểu nổi tại sao người mù ấy bước vào xưởng hóa chất rồi lại đi ra? Mắt
đã hỏng, tại sao ông ta có thể chạy nhanh như thế? Và, gian nhà bằng cái bao
diêm, sao có thể chứa mười một người?

Chu Xung nói: “Kệ ông ta. Mai chúng ta sẽ đi Quý
Châu tìm Hồ Tiểu Quân.”

Lục Lục chần chừ: “Để đảm bảo an toàn, ta nên tìm hiểu
rõ về người mù kia đi…”

Chu Xung quyết định: “Tiểu Quân đang nguy ngập, ta
phải hành động gấp.”

Nói rồi anh vào thư phòng, lên mạng tra cứu về Đồng
Hoảng.

Lục Lục không nói gì nữa, cô đi đánh răng rửa mặt.
Bước vào toilet cô nhìn khắp lượt, rất sạch sẽ, cái nắp cống vẫn chặn kín. Lúc
lấy bàn chải đánh răng, cố vẫn cố nhìn thật kỹ rồi đưa tay sờ. Chính xác không
phải sâu bọ gì cả. Thế nhưng lúc đánh răng, Lục Lục vẫn thấy hơi ghê, cô có cảm
giác sợi bàn chải răng giống như những cái chân con sâu đang dính vào răng…

Bỗng nghe thấy tiếng Chu Xung gọi: “Lục Lục!”

Anh thường gọi cô là “em ơi”. Khi gọi “Lục Lục”tức
là đã có chuyện gì đó.

“Sao?”

“Tấm ảnh cưới ma lại xuất hiện!”

“Thế ư?”

“Em vào đây!”

Lục Lục vội súc miệng rồi chạy vào thư phòng. Sắc mặt
Chu Xung rất khác thường, anh nói: “Em nhìn xem, trong ảnh này là ai?”

Anh nói thế khiến Lục Lục hơi sợ không dám xem.

Anh gọi to: “Mau lại nhìn đi!”

Cô bước lại. Trên màn hình máy tính lại là tấm ảnh
cưới ma!

Cô nhìn kỹ, rồi thấy toàn thân dần lạnh buốt, phát run…
Không phải lần đầu nhìn thấy tấm ảnh cưới ma, nhưng sao lần này cô thấy quá
kinh hãi, cô không hiểu. Cô có cảm giác ảnh này hơi quen quen. Cô thấy ớn lạnh
từ trong xương tủy.

Vẫn thế, tấm ảnh chẳng có gì khác. Vẫn là ảnh đen trắng
được tô màu trông rất kỳ cục. Vẫn là một nam một nữ, nam đội mũ phớt đen mặc áo
dài và áo chẽn, trước ngực cài bông hoa hồng trên nền lá xanh đen; nữ nhắm mắt,
mặc áo váy đen, đầu chít đai thất tinh như trong các vở hí kịch, chính giữa gắn
bông hoa màu đen, hai dải lụa to thả từ đôi vai xuống, trông rất giống mảnh
băng đen cài trên vòng hoa viếng đám tang, phía dưới lộ ra hai bàn chân thon nhỏ…

Rồi Lục Lục nhìn khuôn mặt cô gái kĩ hơn. “Là… ai thế
kia?”

Chu Xung: “Nhìn lại xem.”

Lục Lục lại chăm chú nhìn. Rồi đầu cô như vỡ òa,
choáng váng. Cô gái đó là Hồ Tiểu Quân!

Chương 44: Đã đến nơi

Hôm nay ngày 25 tháng 12, thứ Bảy. Lục Lục dậy sớm,
ra ga mua hai vé chuyến tàu 1655, rồi trở về nhà.

Mọi ngày cô không hay làm việc nhà, nhưng trưa nay
cô lại dọn dẹp rất sạch sẽ, ngăn nắp, kể cả trên gác rất ít sử dụng cô cũng lau
sàn một lượt cầu thang sắt nữa. Cuối cùng cô kéo kín các rèm cửa lại.

Chu Xung ngạc nhiên: “Thế là sao? Định không về nữa
chắc?”

Lục Lục trả lời: “Rất có thể sẽ đi vài hôm nữa mới về,
lúc về thấy nhà cửa sạch sẽ cũng dễ chịu hơn.”

Lúc đi, bước ra đến cửa, Lục Lục lại quay vào xếp lại
hai cái ghế bên bàn ăn.

Chu Xung nói: “Sao em cứ phải làm động tác rườm rà
thế?”

Lục Lục cười: “Cho nhà trông đẹp hơn.”

Ra khỏi nhà, họ vẫy tắc-xi ra ga tàu.

Chỉ toàn Chu Xung nói, còn Lục Lục hình như đang
nghĩ tận đâu đâu.

“Em nhìn khắp bốn phía làm gì thế?”

“Em có nhìn gì đâu.”

Đúng là cô không biết mình đang nhìn cái gì. Hình
như có một đôi mắt, đôi mắt nấp trong máy tính, nó lại xuất hiện và ẩn trong
dòng người đông đúc, đứng từ xa lặng lẽ nhìn cô và Chu Xung.

Sao mình lại có cảm giác này? Kỳ thật. Cô tiếp tục
nhìn quanh bốn phía, và bỗng tìm thấy nguyên nhân: ống kính camera lắp trên
cao. Cô lập tức nhớ đến chuyện công an đã xem lại các băng ghi hình, sau khi cặp
đôi Khúc Thiêm Trúc và cặp đôi Hồ Tiểu Quân mất tích. Có lẽ mình nên hướng mặt
về phía các ống kính camera nhiều hơn, biết đâu lần này mình và Chu Xung đi rồi
không bao giờ trở về nữa… Nhưng cô lại lập tức nghĩ rằng, sao mình không gọi điện
về cho gia đình? Cô bèn lấy di động ra gọi về nhà.

Bố cô nghe máy.

“Bố ạ, con và anh Chu Xung đi tỉnh xa, con báo với bố
một câu.”

Bố Lục Lục rất ngạc nhiên, gia đình ông ở các Bắc
Kinh hơn 200 km, cô rất ít khi về nhà, cô và Chu Xung tự lo liệu mọi việc, hiếm
khi báo cho gia đình biết. Ông chỉ “Ừ”. Rồi dặn dò: “Dù có việc gì thì an toàn
vẫn là hàng đầu con ạ.”

“Chúng con đi Quý Châu.”

“Xa thế?”

“Đồng Hoảng.” Cô cố ý nói tách ra để ông dễ nhớ.

“Đồng Hoảng?”

“Thị trấn Đa Minh, thuộc Đồng Hoảng.”

“Hai đứa đến đó làm gì? Đi công tác à?”

“Đi tìm một người bạn. Bố ơi, chúng con sắp lên tàu…
Thôi! Con chào bố!” Điện thoại đã xong.

Chu Xung nói: “Em cần gì phải làm thế.”

Lục Lục cười: “Ta đi đến đó rất xa, cứ cẩn thận vẫn
hơn.”

Chu Xung nói: “Nơi heo hút đến mấy vẫn có ủy ban, có
đồn công an, sợ gì!”

Lục Lục định gọi cho Khúc Thiêm Trúc nhưng rồi lại
thôi.

Chu Xung ở giường trên, Lục Lục giường dưới. Lên tàu
rồi anh ngồi ở giường dưới với Lục Lục nhìn ra ngoài cửa sổ. Kể từ tối qua nhìn
thấy Tiểu Quân trong tấm ảnh cưới ma, lòng anh nặng nề không vui.

Lục Lục nói: “Em đoán rằng người đàn ông trong tấm ảnh
ấy là Trường Thành.”

Chu Xung im lặng.

Cô lại nói: “Em có cảm giác Tiểu Quân vẫn còn sống.
Họ bị kẻ nào đó bắt ép phải chụp.”

Chu Xung vẫn im lặng.

Rồi Lục Lục lẩm bẩm: “Là kẻ nào mà có thể ép người ta
chụp một bức ảnh như thế…”

Chu Xung nói: “Chuyện này rất bí hiểm. Đến Đa Minh rồi,
chúng ta phải hết sức đề phòng.”

Lục Lục gật đầu đồng tình: “Đúng!”

Lát sau, cô bỗng nói: “Anh thấy em có giống em gái
anh không?”

Chu Xung ngạc nhiên: “Sao?”

Lục Lục nói: “Em có cảm giác chúng ta không phải một
cặp, em giống như em gái anh, cùng anh đi tìm bạn gái của anh.”

Câu này khiến Chu Xung cảm động. Anh lắc đầu:
“Không, giống như anh dẫn bạn gái đi tìm cô em gái thì đúng hơn.”

Trời tối.

Rồi trời sáng.

Con tàu lắc lư chạy về phía trước, đi qua Hồ Bắc, Hồ
Nam, rồi tiến vào địa phận Quý Châu. Kể từ lúc trời sáng, Chu Xung toàn ngồi
giường dưới nhìn ra cửa sổ, không hiểu anh đang nghĩ gì, cũng không hề ngủ gật.
Càng đến gần cái thị trấn bí hiểm ấy, anh càng cảm thấy bồn chồn.

Lúc hoàng hôn thì họ đến Đồng Hoảng. Lần trước, Lục
Lục đi theo Khúc Thiêm Trúc đến đâu cô rất bỡ ngỡ, nhưng lần này thì không, cô
biết rõ nên đi đâu.

Gió rất mạnh. Bên đường có một dãy tắc-xi, các lái
xe đều đang ngồi thu mình sau tay lái. Lục Lục và Chu Xung vừa định bước đến
thì một người lái xe đã chủ động đi ra. Anh ta mặc áo jacket màu đồng, để ria
mép, trên trán có vết thẹo. Anh ta bước lại hỏi Lục Lục và Chu Xung: “Anh chị cần
đi đâu?”

Lục Lục nói: “Đi Đa Minh.”

“Được, tôi chở đi.”

“Hết bao nhiêu?”

“Tám chục.”

“Đừng lòe nhau nữa, tôi biết đường đó dài bao
nhiêu.”

“Chị trả bao nhiêu?”

“Năm chục.”

Anh ta nghĩ ngợi, rồi nói: “Được! Ừ thì đi.”

Cả hai lên xe. Xe đã chạy, Chu Xung hỏi Lục Lục: “Em
có đem máy ảnh không?”

Lục Lục ngẩn người: “Có đem. Thì sao?”

Chu Xung nói một câu khiến cô rất bất ngờ: “Đã đến
đó thì chúng ta cũng chụp chung một kiểu.”

Lục Lục: “Cũng được!”

Chiếc xe ra khỏi thị trấn rất nhanh rồi chạy lên con
đường nhựa nhỏ hẹp. Trong xe quá tối, có cảm giác rất bức bối. Lục Lục bĩu môi
nhìn ra cửa kính xe. Chu Xung gật đầu, ý chừng là cũng biết rồi.

Trên đường họ chỉ im lặng. Anh lái xe cũng thế. Chỉ
có tiếng gió ù ù bên ngoài.

Nhưng Lục Lục nhận ra rằng anh ta thỉnh thoảng lại
quan sát họ qua tấm gương chiếu hậu gắn ở phía trên bên phải.

Xe chạy qua nhiều chỗ đường giao nhau. Lục Lục đã thấy
hơi chóng mặt. Hai bên đường không hề có nhà cửa, chỉ có rừng cây vô tận. Cuối
cùng, anh lái xe nói: “Trước mặt. Đến nơi rồi.”

Lục Lục vội ngẩng nhìn. Quả nhiên, dưới chân núi thấp
thoáng có một thị trấn nho nhỏ. Vừa đi vào đến nơi, anh lái xe đã đỗ sang một
bên. Chu Xung trả tiền xe rồi cùng Lục Lục bước xuống. Chiếc tắc xi chạy đi.

Hai người thấy bên đường có tấm biển màu xanh ghi mã
vùng bưu chính địa phương là 142857. Gió rất mạnh, tấm biển chao qua chao lại.

Lục Lục khẽ nói: “Em nhớ rằng mã vùng Quý Châu đầu
5.”

Chu Xung nói: “Có lẽ nơi này không thuộc địa phận
Quý Châu cũng nên.” Câu này khiến Lục Lục giật mình. Chu Xung nói tiếp: “Trong
cả nước có địa phương nào mã vùng đầu 14 không nhỉ?”

Lục Lục: “Hình như không có. Em nhớ rằng Cát Lâm 13,
Hắc Long Giang 15. Anh thử mở di động tra xem nào?”

Chu Xung lấy di động ra định lên mạng, nhưng anh sững
người.

“Sao thế?”

“Không có sóng.”

Lục Lục bèn mở di động của mình ra, cũng không có
sóng. Gay quá! Cô lập tức nhớ ra, khi cô gọi cho Hồ Tiểu Quân, chỉ thấy câu trả
lời lịch sự, khô khan: “…thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
Bây giờ cô và Chu Xung cũng đến cái nơi ngoài vùng phủ sóng mất rồi!

Cô hơi cuống: “Nên làm thế nào đây?”

Chu Xung nói: “Cứ đi thôi.”

Họ rời tấm biển màu xanh, bước vào thị trấn. Lục Lục
nắm chặt tay Chu Xung, đi thật chậm và hết sức cảnh giác.

Chỉ là một thị trấn rất bình thường, có hàng ăn, có
quán trà, có quầy chơi bi-a, hiệu làm đầu, bưu điện,… chỉ có điều người rất
thưa thớt, hú họa mới thấy một chiếc tắc-xi chạy qua, khách bộ hành càng hiếm
hoi.

Một bà già đẩy chiếc xe nôi ở ven đường đi đến, đứa
bé trên xe nằm trong chăn, lại phủ thêm chiếc áo bông nữa. Lục Lục hỏi: “Bà làm
ơn chỉ giúp khách sạn ở đâu?”

Bà già nói bằng tiếng phổ thông: “Phía sau bưu điện.”

“Chỉ có một khách sạn ạ?”

“Thị trấn này bé tẹo! Nếu anh chị không thích thì có
thể ở nhờ nhà dân, họ không từ chối đâu.”

“Cảm ơn bà… à, xin hỏi thêm, nghe nói rất nhiều năm
về trước có đám cưới ma tổ chức ở đây, ngôi nhà đó có còn không?”

“Nhà đó bị phá bỏ rồi, hiện nay là khách sạn…” Bà
già nói đến đây gió bỗng mạnh hẳn lên, tấm áo bông trùm đứa bé trên xe bị thổi
lên bay xuống đất. Lục Lục và Chu Xung nhìn vào xe nôi, thấy chiếc xe nôi trống
trải, không có đứa bé nào hết!

Cả hai đều nổi da gà. Tại sao bà già này lại đẩy một
cái xe nôi trống trơn đi đi lại lại? Và còn đậy áo bông lên ngụy trang làm gì?

Bà già lúng túng nhặt cái áo bông lên thả vào xe
nôi, miệng lầm bầm gì đó rồi vội vã đẩy đi.

Lục Lục nhìn Chu Xung: “Thế là thế nào nhỉ?”

Chu Xung nói: “Anh làm sao biết được!”

Lục Lục dự đoán: “Có lẽ bà ta mắc bệnh tâm thần.”

Chu Xung phản bác: “Anh cảm thấy bà ấy giống một diễn
viên thì có!”

Lục Lục cau mày: “Diễn viên?”

Chu Xung không nói về đề tài này nữa. Bà già ấy rẽ
ngoặt rồi mất hút. Anh nhìn quanh bốn bề rồi kéo Lục Lục bước vào cửa hàng lưu
niệm bên cạnh. Cô bán hàng đang chơi game, Chu Xung nhẩn nha xem ngắm rồi dừng
lại trước quầy dao kéo thủ công, hỏi: “Cô ơi con dao này bao nhiêu tiền?”

Cô ta ngừng chơi, mỉm cười bước lại: “Con nào?”

Chu Xung chỉ một con dao găm lưỡi cong: “Con này.”

Cô ta nhìn Chu Xung bằng ánh mắt cảnh giác: “Anh mua
nó để làm gì?”

Chu Xung cứng cỏi: “Không bán hay sao?”

Ánh mắt cô ta rời đi nơi khác, vừa cầm con dao vừa
nói: “Có chứ! 200 đồng.”

Cô ta lại nhìn Chu Xung rồi lấy ra một con nữa. Chu
Xung rút ra 400 đồng, đặt lên mặt quầy, rút hai con dao ra khỏi vỏ, giơ lên
xem. Ánh dao sáng lạnh. Sau đó anh lại tra dao vào vỏ, nhét vào túi áo rồi nói
với Lục Lục: “Đi thôi.”

Ra khỏi hiệu lưu niệm, Lục Lục có cảm giác cô chủ
hàng đang nhìn theo họ, Lục Lục khẽ hỏi: “Anh mua dao găm làm gì?”

Chu Xung nói: “Nơi này ngay sóng di động cũng không
có, chúng ta phải tự lo lấy thân. Em gọi tắc-xi mà quay về Đồng Hoảng, mình anh
ở lại tìm Tiểu Quân.”

Lục Lục phản bác: “Thế không được.”

Chu Xung đành nói: “Cũng được, vậy em cứ ở lại với
anh.”

“Em cảm thấy chuyến đi này anh như đã biến đổi khác
hẳn.”

“Sao?”

“Trước đây em chưa nhận ra anh cũng rất can đảm.”

“Nếu đã chẳng coi cái chết là gì, lẽ nào lại không
can đảm.”

Phía trước có một nam trung niên đeo kính bước lại,
trong có vẻ là giáo viên. Lục Lục bước ra bắt chuyện: “Xin phiền bác, tôi muốn
hỏi…”

Ông ta đứng lại, nói rất nhã nhặn: “Vâng, cô hỏi
gì?”

Lục Lục: “Ở đây có đồn công an không?”

Hình như ông ta cảm thấy câu hỏi này hơi lạ, đáp:
“Có chứ!” Rồi hình như nhìn thấy cái gì đó, ông ta chỉ tay về phía sau lưng Lục
Lục: “Kia kìa, có một anh công an, cần gì cứ hỏi anh ta."

Báo cáo nội dung xấu