Cưới Ma - Chương 35
Chương 59: Triệu Tĩnh
Chiều nay mẹ Khúc Thiêm Trúc không đi làm, bà ở nhà
nói chuyện với con gái. Cho đến giờ bà vẫn không biết Thiêm Trúc và Triệu Tĩnh
đã đi đến nơi nào, bị sốc bởi chuyện gì, để rồi khi quay về thần kinh trở nên
không bình thường thế này.
Vừa rồi chồng bà gọi điện nói rằng Triệu Tĩnh đã về
Bắc Kinh. Bà lập tức nghiến răng ken két, nghĩ bụng, gặp gã này nhất định bà phải
tính sổ với gã.
Hai mẹ con trò chuyện, rồi chợt có tiếng gõ cửa. Bà
mẹ bước ra. Triệu Tĩnh đến! Bà đứng ngây người, rồi bỗng nổi giận quát: “Triệu
Tĩnh, anh lôi con gái tôi đi đâu? Anh đã trở về ra sao? Anh hà hiếp hành hạ nó
như thế nào? Nó đã biến thành con bé dở người rồi, biết không?”
Triệu Tĩnh chỉ nhẹ nhàng nói: “Bác ạ… cháu xin lỗi,
xin lỗi…”
Bà vẫn bực tức to tiếng: “Xin lỗi là xong hay sao?
Vào đây!” Triệu Tĩnh bước vào. Thiêm Trúc nghe thấy tiếng Triệu Tĩnh, cô từ từ
bước ra ngơ ngác nhìn anh như vẫn đang trong cơn mê: “Anh là ai…”
Thực tế là hôm nay Triệu Tĩnh mới về đến Bắc Kinh,
Thiêm Trúc từng nói nhìn thấy anh ở ga tàu điện ngầm là sai, có lẽ chỉ là cô tưởng
tượng như vậy. Sau khi trở về anh lập tức gọi điện cho Thiêm Trúc nhưng cô tắt
máy. Anh lại gọi điện cho bố dượng Thiêm Trúc, mới biết cô đang có vấn đề thần
kinh, nên anh vội chạy đến đây.
Anh mỉm cười nhìn cô, nói: “Anh là Triệu Tĩnh!”
Mẹ Thiêm Trúc vẫn đang trong cơn nổi giận: “Nói đi,
thế là sao?” Rồi bà nói với con gái: “Con cứ để mẹ giải quyết.” Thiêm Trúc đờ đẫn
nhìn Triệu Tĩnh, hình như cô đang cố nhớ lại điều gì đó.
Triệu Tĩnh nói: “Bác ạ, chúng cháu đi du lịch, rồi bị
người ta khống chế, cháu vừa mới trốn về được.”
Bà mẹ cười nhạt: “Hừ! Anh phủi tay giũ sạch cả? Dù
đúng là thế, thì tại sao anh không báo công an, tại sao lại có người gửi cho
chúng tôi 200.000 đồng? Đó là ai? Con gái tôi giờ đã hóa điên, tiền thì có ích
gì? Dù đã xảy ra chuyện gì, tôi chỉ muốn hỏi anh tại sao lúc đó anh không bảo vệ
con gái tôi? Anh luyện cơ bắp để làm gì! Còn anh thì an toàn, chẳng sao cả!”
Triệu Tĩnh nhỏ nhẹ: “Sự việc rất phức tạp, cháu sẽ
nói chuyện riêng với bác sau được không? Bây giờ nói thì không hay… cháu e
Thiêm Trúc sẽ bị kích động.” Mẹ Thiêm Trúc nói: “Nó đã hai lần chạy đến vùng
tây nam tìm anh. Nếu không được người tốt giúp đỡ thì chúng tôi đã mất con rồi,
anh biết không hả? Anh có biết không?” Bà vừa nói vừa nức nở khóc.
Triệu Tĩnh nhìn Thiêm Trúc, mắt anh cũng rơm rớm:
“Sao Thiêm Trúc dại thế, đi tìm anh làm gì? Nguy hiểm lắm!” Rồi anh quay sang
nói với bà mẹ: “Bác cứ để cháu nói chuyện riêng với Thiêm Trúc.” Bà nói: “Được!
Nhưng tôi và anh chưa nói xong đâu, nhớ đấy! Dù phải chờ bao lâu, anh cũng phải
giải thích với tôi cho ra nhẽ, anh đã đưa con gái tôi đi đâu…”
Triệu Tĩnh lo lắng nói: “Vâng, cháu hứa…” Rồi anh cầm
tay Thiêm Trúc dắt vào phòng của cô, khép cửa lại. Anh trào nước mắt, tay nâng
khuôn mặt cô lên: “Em có hiểu anh nói gì không? Anh là Triệu Tĩnh, em còn nhớ
không?” Thiêm Trúc mơ hồ nhìn anh.
“Lúc đó em làm thế đối với anh, hoàn toàn chỉ là bất
đắc dĩ, anh biết, anh không oán trách gì em…”
Thiêm Trúc vẫn ngây dại nhìn Triệu Tĩnh.
“Thực ra anh không chết, đó là… một trò đùa quái ác.
Hôm sau anh tỉnh lại, thấy mình đã bị đưa đến một nơi khác. Bọn họ không để cho
anh gặp em… Bây giờ thì ổn rồi, đã không còn nguy hiểm gì nữa.”
Thiêm Trúc vẫn như ngây như dại.
“Từ nay chúng ta sẽ sống thật tốt, anh sẽ chăm sóc
em, em sẽ chóng bình thường trở lại! Mà kể cả em cứ vẫn như thế này cũng không
sao, anh sẽ vẫn ngày ngày ở bên em, kể chuyện vui cho em nghe. Chúng ta sẽ
không đi du lịch nữa, chúng ta sẽ chỉ ở nhà cho yên ổn, chúng ta sẽ cùng nhau
trò chuyện, cùng nấu ăn, cùng đi dạo, cùng ngắm bầu trời…” Nói đến đây Triệu
Tĩnh nghẹn ngào. Thiêm Trúc vẫn mơ hồ nhìn anh.
“À, Thiêm Trúc, họ cho anh 800.000 đồng, những
800.000 đồng! Chúng ta đã có kha khá tiền! Sáng nay anh đã chuyển vào tài khoản
của em. Từ trước đến nay em vẫn là người giữ tiền của chúng ta mà. Từ nay em
thích mua gì thì cứ mua. Miễn là em thấy vui, em chóng khỏe lại. Anh không cần
gì cả, anh chỉ muốn em vui.”
Thiêm Trúc vẫn ngây ngô nhìn anh.
“Tuần sau chúng ta kết hôn, được chứ? Những ngày vừa
rồi không thấy em, anh vẫn nghĩ phải mua cho em bộ áo cưới… chúng ta sẽ mua một
bộ áo cưới đẹp nhất Bắc Kinh! Em thích không? Nào, bây giờ chúng ta về nhà. Đã
có anh rồi, em không phải sợ gì hết…”
Thiêm Trúc lắc đầu. Cuối cùng cô cũng nói: “Tôi muốn
tìm Triệu Tĩnh.”
Triệu Tĩnh ngớ người ra, nước mắt tuôn trào: “Anh là
Triệu Tĩnh đây. Anh đã kể cho em nghe rất nhiều truyện cười, em còn nói là
chúng chẳng có gì đáng cười, em quên rồi sao?...”
Thiêm Trúc lập tức ngẩng đầu, sắc mặt có nét vui mừng.
Triệu Tĩnh cầm tay cô, từ từ bước ra. Anh nói với mẹ Thiêm Trúc: “Bác ạ, cháu
đưa Thiêm Trúc về nhà.”
Bà mẹ lập tức kêu lên: “Anh định đưa nó đi? Tôi đã đồng
ý chưa? Hả? Đã được tôi cho phép chưa? Nếu anh lại để con gái tôi đi mất thì
sao?”
Triệu Tĩnh nói: “Cháu hứa với bác, sẽ tuyệt đối
không xảy ra chuyện như thế nữa. Hiện nay Thiêm Trúc đã ở tình trạng này, bác
không thể chăm sóc được cô ấy đâu. Là chồng, chỉ có cháu mới có thể chăm sóc
Thiêm Trúc mãi mãi!”
Bà mẹ bỗng nín lặng. Rồi bà nhìn cô con gái, nói:
“Thiêm Trúc, con muốn về với anh ta hay muốn ở lại đây với mẹ?”
Thiêm Trúc như một đứa trẻ, chỉ tay vào Triệu Tĩnh.
Bà mẹ ngẫm nghĩ, rồi nói: “Được, anh đưa nó đi, nhưng nếu anh lại xử tệ với nó
thì coi chừng, tôi sẽ liều mạng với anh ngay!”
Triệu Tĩnh hứa: “Bác yên tâm.” Triệu Tĩnh dắt Thiêm
Trúc bước đi, rồi ra khỏi khu chung cư.
Anh không gọi tắc-xi. Trời nắng đẹp, anh muốn dẫn cô
đi dạo. Thiêm Trúc ngoan ngoãn, lặng lẽ đi bên Triệu Tĩnh. Anh vừa đi vừa nói:
“Thiêm Trúc, em không thể xa Triệu Tĩnh, em yên tâm, anh sẽ đưa em đi tìm anh
ta. Từ nay anh sẽ ở bên em, anh sẽ là người bạn rất trung thành; nếu chưa tìm
ra, anh vẫn mãi mãi đưa em đi tìm, vừa đi vừa kể chuyện vui cho em nghe, được
không?”
Chương 60: Trường Thành và Hồ Tiểu Quân
Tối nay Trường Thành đã gặp Hồ Tiểu Quân đúng như lời
nói của ông thầy bói mù. Cô cõng cái giá gỗ, chầm chậm đi từng bước, vất vả đi
đến gần Trường Thành: “Nặng quá… anh vác hộ em một lúc…” Trường Thành choáng
váng, ngã vật xuống sàn bất tỉnh.
Không rõ sau đó bao lâu anh tỉnh lại, trời vẫn tối
đen. Anh nhìn thấy Tiểu Quân đang ngồi trên đi-văng vừa ăn quà vặt vừa xem
tivi. Màn hình hiện lên bảng màu xanh đỏ ca-rô để hiệu chỉnh, chứ không có
chương trình gì. Không thấy cô đeo cái giá gỗ nữa. Trường Thành ngây người nhìn
Tiểu Quân, không rõ đó là người hay ma.
Tiểu Quân nhìn vào màn hình, nói: “Anh không sợ chết
khiếp chứ?” Giọng cô vẫn khàn khàn. Trường Thành nhận ra nét thù hận ghê gớm
trong giọng nói ấy. Trực giác mách bảo anh cô không phải là ma. Tại sao Tiểu
Quân vẫn sống? Cô trở về như thế nào, chắc chắn trong đó chứa đựng những bí mật
cực kỳ phức tạp. Anh không thể nghĩ ra.
Anh khẽ gọi: “Tiểu Quân…”
Tiểu Quân vẫn không nhìn Trường Thành, nói: “Em đã
chết một lần, anh chết ngất một lần, coi như hòa! Chúng ta chấm dứt quan hệ.”
Trường Thành quỳ sụp xuống đất, trào nước mắt: “Tiểu
Quân, anh xin lỗi em! Chuyện đó là như thế nào, em nói cho anh biết, được không
em?”
Tiểu Quân nhìn Trường Thành, nói: “Không có gì. Đó
chỉ là cuộc thử nghiệm. Anh vẫn nói rằng nếu em chết thì anh sẽ đi cùng em đúng
không? Cuộc thử nghiệm này là để xem trong thâm tâm anh, tính mạng anh hay tính
mạng em quan trọng hơn.”
Trường Thành lau nước mắt, không khóc nữa: “Em đã dựng
nên tất cả những chuyện này?”
Tiểu Quân cười lạnh lùng: “Em không rách việc như thế
đâu.”
Trường Thành rất tò mò, hỏi: “Vậy thì là ai làm?”
Tiểu Quân đáp: “Rồi họ sẽ nói chuyện với anh và còn
chi tiền cho anh nữa. Em đã bị anh giết, dù sao cũng coi như đã chết một lần, họ
đền bù cho em 800.000 đồng; anh giết em, chắc sẽ bị giày vò cắn rứt, ngày mai
anh sẽ được đền bù 200.000 đồng.”
Trường Thành không ngớt chớp mắt: “Thật là bất ngờ…”
Tiểu Quân lạnh lùng: “Dù sao anh cũng không phải lẩn
trốn nữa.”
Trường Thành đứng dậy, gượng gạo bước lại ngồi bên
Tiểu Quân: “Tiểu Quân hãy tha thứ cho anh. Từ này chúng ta sẽ sống bên nhau suốt
đời…”
Tiểu Quân tránh sang bên, rất bình tĩnh nói: “Anh ngồi
xa tôi ra. Chúng ta đăng ký kết hôn hơi sớm, giờ lại phải làm thủ tục… Đơn ly
hôn tôi đã soạn xong, đặt trên giường trong gian phòng dành cho trẻ nhỏ, tôi đã
ký rồi. Anh chịu khó ra ủy ban mà nộp.”
Trường Thành sững sờ, giọng nài nỉ: “Tiểu Quân, em
hãy nghe anh giải thích…”
Tiểu Quân ngắt lời: “Căn nhà này phải thuộc về tôi,
các thứ khác thuộc về anh tất. Bây giờ anh khỏi cần nói gì nữa, việc duy nhất
anh nên làm là ra khỏi nhà này ngay. Tôi phải tiếp tục xem tivi. Nếu anh muốn
nghe tôi góp ý điều gì, thì tôi mong anh sau khi ra khỏi đây, anh hãy đứng thẳng
lưng, suốt đời nên đứng thẳng cho ra dáng một người đàn ông, chứ đừng lấm lét
thậm thụt như hiện nay nữa.”
Trường Thành lại rơm rớm nước mắt: “Tiểu Quân, anh
mong em cho anh cơ hội…”
Tiểu Quân bình thản nhìn Trường Thành, nói: “Ra đi!”
Trường Thành kêu lên: “Tiểu Quân!”
Tiểu Quân vẫn bình thản nhìn anh, nói: “Anh có ra
không?”
Trường Thành còn định nói gì đó nhưng trước ánh mắt
giá lạnh của Tiểu Quân, anh nín lặng, đứng dậy rồi từ từ bước đi, ra đến cửa,
anh sải bước trở vào… và một lần nữa lại quỳ sụp xuống: “Tiểu Quân! Chúng ta là
một đôi, mãi mãi là một đôi! Gần đây công ty chúng ta gặp khó khăn sắp phá sản
đến nơi, nhưng nay chúng ta đã có tiền! Chúng ta gộp cả lại sẽ là một triệu!
Rót tiền vào thì lại cứu vãn được, sẽ rất nhanh biến thành hai triệu, ba triệu!
Em sẽ có cuộc sống của nữ triệu phú! Tương lai tốt đẹp đang chờ chúng ta, Tiểu
Quân! Em đừng lạnh lùng như thế này nữa, em nghĩ xem trước đây anh đã rất tốt với
em! Anh là chồng em…”
Tiểu Quân vẫn lặng lẽ nhìn Trường Thành, nói: “Anh
chớ hòng toan tính 800.000 ngàn đó của tôi, trừ phi anh giết tôi lần nữa! Anh
không đi chứ gì? Được, tôi cho anh ở lại nốt đêm nay, sáng mai tôi đến dọn dẹp
nhà cửa. Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”
Nói rồi Tiểu Quân nhảy xuống sàn, đi đôi bốt ngắn cổ
màu tím, rồi mở cửa bước ra.
Trường Thành gọi to: “Tiểu Quân!” Nhưng chỉ nghe thấy
tiếng cửa sập “rầm” một tiếng.
Chương 61: Càng bất ngờ hơn
Ngoài cửa sổ bỗng vọng vào tiếng pháo nổ rền vang
không dứt. Những chùm sáng đủ màu rực rỡ nở tung trên bầu trời đêm thăm thẳm.
Đã quá 10 giờ đêm, bước sang năm mới, Chu Xung và Lục
Lục mỗi người đều già đi một tuổi, nhưng họ không bận tâm, họ đang chăm chú
nhìn tấm ảnh cưới ma trên màn hình.
Ảnh ghép, vẫn chỉ là một con người. Nhìn kỹ sẽ thấy
nhân vật “nam” có cặp lông mày rậm, còn “nữ” thì lông mày cạo nhẵn thành một vệt
thanh mảnh. Ngoài ra, “nam” mở mắt, hơi ngượng nghịu nhìn vào ống kính, “nữ” nhắm
mắt, không thể hiện gì.
Lục Lục lặng người hồi lâu sau mới nói: “Không phải!
Rõ ràng cô gái này thấp hơn anh ta.”
Chu Xung chỉ vào cái váy của cô gái: “Em nhìn xem có
phải cái váy này quá nặng không? Đầu gối cô ta nhô ra, rõ ràng cô ta đang ngồi
khom xuống!” Lục Lục nhìn lại, đúng thế thật!
Chu Xung tức giận: “Gã Điền Phong nói dối!”
Lục Lục vẫn không hiểu: “Tại sao anh ta phải nói dối?”
Chu Xung nói: “Anh biết sao được! Hắn đã bày ra bao
trò khỉ, chắc chắn hắn phải có âm mưu lớn hơn nữa. Ngày mai anh sẽ tìm hắn nói
chuyện!”
Lục Lục nói: “Chúng ta… bao giờ đi chụp ảnh cưới?”
Chu Xung nhìn Lục Lục, rồi anh đứng dậy ôm ghì cô,
nói: “Làm rõ cái chuyện này đã rồi sẽ chụp, được không? Cả đời chỉ một lần kết
hôn, anh không muốn…, chúng ta phải nhận ra đôi mắt mình vẫn còn nỗi băn
khoăn.” Lục Lục gật đầu.
Chu Xung nói tiếp: “Em yên tâm, em nhất định sẽ được
nhìn thấy đại dương.” Lục Lục lại gật đầu.
Hôm nay ngày 1 tháng 1 năm 2011, buổi sáng Chu Xung
gọi điện cho Điền Phong, “Điền tiên sinh, tôi muốn gặp anh nói chuyện.”
Điền Phong hỏi: “Anh đã thông suốt rồi à?”
Chu Xung nói gọn lỏn: “Về một việc khác.”
Điền Phong đồng ý luôn: “Thế à? Được!”
Chu Xung nói: “Tôi muốn gặp anh bây giờ.”
Điền Phong hỏi: “Ở đâu?”
Chu Xung trả lời: “Lại ở phòng trà Khai Hoa.”
Điền Phong gật đầu: “Được! Trong vòng 35 phút nữa
tôi sẽ đến.”
Điện thoại xong Chu Xung cùng Lục Lục ra khỏi nhà. Họ
đi đến ga tàu điện ngầm, Lục Lục hỏi: “Liệu có thể lại gặp người mù đó không?”
Chu Xung nói: “Ông ta tên là Lý Cường.”
Lục Lục rất ngạc nhiên: “Anh vẫn còn nhớ kia à? Tối
qua em thấy anh tức điên, ngỡ là anh không để ý.”
Chu Xung khẳng định: “Chắc chắn ông ta không ra nữa.”
Lục Lục hỏi lại: “Tại sao?”
Chu Xung đáp: “Ông ta đã hoàn thành sứ mệnh.”
Lục Lục băn khoăn: “Lần đầu gặp ông ta, em đã nói
hình như ông ta đứng đó để chờ chúng ta! Trực giác của nữ giới bao giờ cũng
đúng.”
Tuyến hành lang vắng người, có hai phụ nữ bày sạp
hàng, một người bán găng tay, bít tất, một người bán các loại kẹp… tài liệu.
Anh chàng thấp bé hát rong vẫn có mặt, đang vừa đệm ghi ta vừa hát bài “Thảo
Nguyên”. Không thấy người mù.
Kể cũng lạ, hôm đầu tiên họ gặp Lý Cường ở đây, cũng
chỉ có hai người bán hàng rong, và một anh hát rong.
Lúc đi qua anh hát rong, Chu Xung lại rút ra 50 đồng
đặt vào cái hộp giấy trước mặt anh ta.
Lục Lục nói nhỏ: “Một vé tàu điện ngầm chỉ 2 đồng, lần
nào anh cũng cho 50 đồng, tức là 52 đồng; nếu lần sau đi đâu mà tiền tắc-xi
không quá 53 đồng thì anh thà đi tắc-xi còn hơn.”
Chu Xung nói: “Đừng hẹp hòi thế.”
Ở ga tàu điện ngầm treo tấm biển quảng cáo rất lớn: Ảnh
viện áo cưới Tình Yêu. Đó là hiệu chụp ảnh cưới lớn nhất Bắc Kinh.
Lục Lục kéo tay Chu Xung: “Chúng ta sẽ đến đó chụp ảnh
được không?”
Chu Xung mỉm cười: “Xin chiều theo ý cô dâu!”
Đi tàu điện ngầm đến các cuộc hẹn, cũng có cái hay
là chuẩn giờ. Lần này họ không bị muộn như lần trước. Trong phòng trà Khai Hoa
chỉ có một mình Điền Phong, anh ta vẫn ngồi vị trí hôm qua, trước mặt vẫn là một
tách cà phê bình thường. Hình như anh ta đoán trước được điều gì đó, trông mặt
anh ta rất nặng nề.
Cả hai bước đến, Chu Xung ngồi phịch xuống luôn, chỉ
có Lục Lục nói: “Chào anh Điền.”
Điền Phong nói: “Chào hai vị. Hai vị uống gì… hay vẫn
là trà hoa cúc?”
Lục Lục nói: “Gì cũng được.”
Điền Phong lại gọi ấm trà hoa cúc.
Lục Lục chú ý quan sát khuôn mặt Điền Phong. Đúng là
anh ta! Chú rể trong tấm ảnh cưới ma chính là anh ta; và cô dâu cũng là anh ta!
Cô gái mà anh ta kể, cô gái vẽ tranh, cô gái bị hại cách đây chục năm không hề
tồn tại! Nhưng tại sao anh ta phải bịa ra một con người không hề tồn tại?
Chu Xung không muốn phí lời với Điền Phong, anh nói
toạc móng heo luôn: “Cả hai người trong tấm ảnh cưới ma đều là anh! Tôi muốn
nghe anh nói xem tại sao anh lại lừa chúng tôi? Yên tâm, hôm nay tôi sẽ không hắt
nước trà vào anh nữa đâu.” Điền Phong sửng sốt, sắc mặt anh ta càng u ám, thậm
chí có nét đau thương, Lục Lục chằm chằm nhìn anh ta.
Chu Xung gằn giọng: “Điền tiên sinh! Tôi hỏi anh đấy!”
Điền Phong mở miệng, giọng rất thấp: “Tôi biết mà,
hai người sẽ hỏi tôi điều này… tôi mong hai người sẽ giữ kín cho tôi.”
Lục Lục nói: “Chúng tôi hứa.”
Những lời của Điền Phong khiến cả Chu Xung lẫn Lục Lục
há mồm trợn mắt. Anh ta nhìn ra cửa sổ, khẽ nói: “Thực ra tôi ái nam ái nữ…” Im
lặng phải đến một nửa phút.
“Lưới tình” là trang web môi giới hôn nhân lớn nhất
toàn quốc, sáng lập ra nó lại là một người có vấn đề về giới tính, thật không
sao tưởng tượng nổi!
Khi nói ra bí mật này, trông Điền Phong thật buồn
bã, thiểu não hết mức. Nếu vì xã hội như một kim tự tháp thì anh ta là người
hùng đứng trên đỉnh chóp, khó mà với tới được; nhưng về phương diện giới tính rất
nguyên thủy thì anh ta thật sự là một kẻ yếu, một người bị xã hội coi thường vì
chẳng giống ai. Lục Lục lập tức tin lời anh ta nói. Nhìn khuôn mặt, nếu nói anh
ta là nam, thì nên công nhận là một chàng trai xinh đẹp; nếu nói là nữ, thì nên
nói đây là cô gái tuấn tú.
Một người ái nam ái nữ vừa làm chú rể vừa làm cô
dâu, vừa làm người sống vừa làm người chết, chụp ra tấm ảnh cưới ma quái dị để
lừa hàng triệu người… tại sao lại thế?
Điền Phong tiếp tục: “Cũng tức là, cơ thể tôi có
tinh hoàn và cũng có buồng trứng…” Nói đến đây khuôn mặt Điền Phong thoáng hiện
một nét bẽn lẽn nữ tính. Anh hơi dừng lại rồi nói tiếp: “Nhiễm sắc thể của nam
là XY, của nữ là XX, nhưng nhiễm sắc thể của tôi lại là XO cực hiếm hoi.” Lục Lục
và Chu Xung đều chưa nghe nói về nhiễm sắc thể này.
Cuối cùng Chu Xung cũng nói, giọng đầy châm biếm:
“Thế thì tôi nên gọi anh là anh Điền, hay cô Điền?”
Điền Phong cười ngượng nghịu nhưng không trả lời, chỉ
khẽ nói: “Hai vị thử tách tên tôi ra, rồi lại ghép lại mà xem, thực ra trong đó
là toàn bộ các bí mật.”
Lục Lục kinh ngạc: “Hả?”
Điền Phong gợi ý thêm: “Tên tôi, Điền, Phong, hai vị
ngẫm nghĩ mà xem…”
Lục Lục nghĩ ngợi, rồi nói: “Phong Điền! Anh là người
Nhật à?”
Điền Phong lắc đầu.
“Điền địa… được mùa…”
Điền Phong lại lắc đầu.
“Hay là hai chữ Do, và Phỉ?”
Anh ta vẫn lắc đầu. Rồi nói: “Hai nhân vật Vương Hải
Đức và Diệp Tử Mi là do tôi bịa ra, rồi nhanh chóng lan truyền trên mạng. Thực
ra thì tôi chính là Vương Hải Đức và cũng đồng thời là Diệp Tử Mi. Hai vị xem,
chữ Điền tách ra rồi trộn lại sẽ được chữ Diệp, chữ Phong tách ra rồi xếp lại sẽ
được chữ Vương…[1]”
[1] Phép chiết tự, như đã chú thích. Các chữ Điền,
Diệp, Phong, Vương: 田,
叶, 丯, 王.
Đầu Lục Lục bỗng vỡ òa, đúng là thế thật! Sao trước
đây mình không chú ý nhỉ?
Điền Phong tiếp tục: “Người ái nam ái nữ sau một thời
gian nào đó, tâm lý của họ sẽ dần thiên về một trong hai giới tính, họ sẽ đi giải
phẫu chỉnh hình là xong. Nhưng tôi thì không, tôi thật sự không biết mình có xu
hướng nam tính hay nữ tính; tôi không thích đàn ông, cũng không muốn làm đàn
ông; tôi không thích phụ nữ, cũng không muốn làm phụ nữ…”
Lục Lục dường như rất hiểu sự cô độc của Điền Phong,
một nửa nhân loại là nam, nửa kia là nữ, nhưng anh ta lại không biết mình thuộc
bên nào, thì chỉ còn cách bị gạt ra rìa.
Điền Phong nói: “Y học gọi những cá thể như tôi là
lưỡng tính dị dạng. Có lẽ tâm lý tôi cũng dị dạng, “Tôi từ nhỏ khi trưởng thành
tôi giao du với rất nhiều bạn, vậy thì cũng có tình bạn. Nhưng xưa nay tôi
không hề biết tình yêu là gì. Bài từ khúc của Nguyên Hiếu Văn[2] có một câu như
thế này: Hỏi thế gian, tình là thứ chi chi, sao lại khiến người ta vì nhau mà sống
chết? Điều này tôi không hiểu. Lẽ nào, vì tình yêu có người dám tự nguyện từ bỏ
cả mạng sống?
[2] Nguyên Hiếu Văn là nhà thơ đời Tống (1290 –
1257). Từ khúc là một thể văn vần có thể cùng diễn xướng với âm nhạc.
Chu Xung hỏi: “Cho nên anh mới làm thí nghiệm?”
Điền Phong buồn bã gật đầu: “Đúng!”
Chu Xung vẫn còn băn khoăn: “Tại sao mỗi đôi nam nữ
cứ phải chụp một tấm ảnh?”
Điền Phong trả lời: “Chỉ là để làm kỷ niệm mỗi lần
thí nghiệm mà thôi.”
Ngoài phố bỗng có chiếc ôtô tải hạng nặng chạy qua,
làm rung cả cửa kính của phòng trà. Nội thành từ lâu đã có lệnh cấm những xe
như thế này chạy vào, chẳng rõ nó từ đâu chui ra.
Chu Xung nhìn Lục Lục: “Em muốn hỏi gì nữa không?”
Lục Lục lắc đầu.
Chu Xung đứng lên, nói: “Nào, chúng ta đi chụp ảnh
cưới.”
Lục Lục đứng dậy, khẽ nói: “Cảm ơn sự cởi mở của sếp
Điền… Bye bye!”
Điền Phong mỉm cười, nói: “Lưới tình” vẫn còn nợ hai
vị một chuyến du lịch lãng mạn, hai vị có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào.”
Lục Lục cũng mỉm cười: “Được!”
Lúc ra khỏi cửa phòng trà, Lục Lục ngoái nhìn lại,
Điền Phong vẫn ngồi ở góc đại sảnh đăm đăm nhìn theo bóng cô và Chu Xung, nhìn
anh ta thật buồn bã và cô độc. Tách cà phê trước mặt anh ta đã nguội lạnh từ
lâu.
Trên đường, Chu Xung nói: “Nếu anh ta không nói thì
anh không biết hai câu đó ở đâu ra.”
Lục Lục ngạc nhiên: “Hai câu nào?”
Chu Xung nói: “Hai câu ‘Hỏi thế gian, tình là thứ
chi, sao lại khiến người ta vì nhau mà sống chết?’. Anh cứ tưởng nó là ca từ
trong bài hát ‘Mai Hoa Tam Lộng’.”
Lục Lục trêu: “Anh là ca sĩ, chuyên biểu diễn nghệ
thuật, vậy mà lại nằm ở tầng thấp trong nền văn hóa!”
Chu Xung đùa lại: “Kìa, em nói to thế? Cả phố đều là
diễn viên và ca sĩ đấy!”
Lục Lục nháy mắt: “Em sợ anh chắc? Cả phố đều là nhà
văn nhà thơ như em thì có!”
Cả hai đều bật cười hồn nhiên. Họ đều rất hồn nhiên.
Lục Lục và Chu Xung đều rất thoải mái vì cho rằng
mình đã biết rõ mọi bí mật. Mọi chuyện chẳng qua là từ một anh chàng giới tính
quái dị mà thôi. Rồi họ hào hứng đi chụp ảnh cưới…
Chương 62: Một ngày mới
“Ảnh viện áo cưới ‘Tình yêu’ quá là hoành tráng! Lục
Lục và Chu Xung như bước vào thế giới của những câu chuyện đồng thoại. Khung cảnh
được bày trí như muốn nhắn nhủ một thông điệp cổ tích “từ đó hoàng tử và công
chúa hạnh phúc bên nhau mãi mãi”. Khi cả hai đang đứng trong phòng tiếp khách để
chọn áo cưới, có một cô gái bước đến nói: “Chụp ảnh cưới ở chỗ chúng tôi có hai
hình thức là chụp trong nhà và ngoài trời, anh chị chọn hình thức nào ạ?”
Lục Lục nhìn Chu Xung: “Bên ngoài lạnh lắm, ta chụp
trong nhà.”
Chu Xung gật đầu: “Ừ!”
Cô gái tiếp tục nói: “Trang phục kiểu Trung Quốc gồm
các mốt: mộng ảo tương lai, thời trang hiện đại, kinh điển truyền thống. Ngoài
ra còn có mốt theo phong cách Dân Quốc…”
Lục Lục đắn đo.
Chu Xung nói: “Chúng tôi ưng mốt hiện đại.”
Cô gái: “Vâng. Mốt hiện đại gồm bộ Chi tôn, bộ Hiển
quý, bộ Vinh hoa…”
Chu Xung hỏi: “Bộ nào đắt nhất?”
Cô gái mỉm cười: “Bộ Chi tôn.”
Chu Xung chọn ngay: “Được. Chi tôn.”
Có đến bảy tám người phục vụ họ, người lo quần áo,
người lo hóa trang, người phụ trách ánh sáng, người bố trí phông nền, người chụp
ảnh… có cảm giác cô dâu chú rể cứ như là hai ngôi sao.
Lúc chụp ảnh, người thợ ảnh nói: “Cười lên!”
Chu Xung nhìn vào ống kính mỉm cười.
Người thợ ảnh lại nói: “Cô dâu cười lên nào!”
Chu Xung lại nhìn ống kính cười tươi hơn.
Người thợ ảnh vẫn chưa vừa ý: “Cô dâu hơi nghiêm nghị
thì phải? Nào, cả hai cùng cười lên!”
Không hiểu tại sao Lục Lục không thể cười được. Mắt
nhìn vào ống kính nhưng đầu óc cô lại nghĩ đến căn nhà cô ở “thị trấn Đa Minh”,
cái bàn cổ điển, cái gương vuông, hai cái ghế bành, bức tranh cổ, tấm thảm đỏ
nâu viền trắng, cái máy ảnh có ba chân có bánh xe, bên trên phủ mảnh vải đen…
Loay hoay mãi mới chụp xong. Khi họ ra khỏi “Ảnh viện
áo cưới Tình Yêu” thì đã hơn 1 giờ chiều. Bên cạnh có một hiệu ăn Nhật Bản, Lục
Lục vốn rất thích đồ ăn Nhật, cả hai bèn vào đó ăn trưa.
Họ đang gọi món thì di động của Chu Xung reo chuông.
Anh mở ra xem, rồi nhìn Lục Lục nói: “Anh phải nghe điện thoại.”
Lục Lục cười: “Anh cứ nghe đi.”
Chu Xung cầm điện thoại bước ra ngoài.
Chừng hơn mười phút sau anh quay vào, ngồi xuống rồi
nói: “Một chiến hữu hẹn gặp anh.”
“Bao giờ?”
“Chiều nay. Lát nữa em cứ về nhà nghỉ ngơi, anh sẽ về
sau.”

