Cưới Ma - Chương 37
Chu Xung ngoảnh lại gọi Lục Lục: “Mau đưa anh sợi
dây thừng!” Lục Lục hoang mang chạy về phía cái bàn cổ. Chu Xung hét lên: “Nhầm
hướng rồi!”
Lục Lục cuống lên, nhìn khắp xung quanh không thấy
dây thừng đâu. Cửa bỗng mở toang, hai gã to lớn chạy vào, họ không đeo kính râm
nữa, khuôn mặt hao hao giống nhau, hình như là anh em ruột.
Chu Xung bỗng tiu nghỉu, Lục Lục cũng tuyệt vọng.
Một trong hai người nhanh chóng nhặt sợi dây thừng,
chạy đến thúc đầu gối ghì chặt Điền Phong trong tấm thảm, và nhanh tay buộc thừng
trói chặt cả bọc. Người kia cũng chạy đến hỗ trợ.
Chu Xung ngạc nhiên nhìn họ. Một trong hai người vừa
thở vừa nói: “Vừa rồi chúng tôi đã nhìn thấy mọi chuyện, sợ chết khiếp! Chúng
tôi chỉ là người được thuê, không hề biết anh ta lại là quái vật! Phải trói cho
kỹ!"
Cả ba trói Điền Phong xong xuôi thì hai người to lớn
liền bỏ chạy. Chu Xung cũng đứng lên, nắm tay Lục Lục chạy theo họ.
Bên ngoài tối đen như mực, lờ mờ nhìn thấy căn phòng
109 ở không xa. Họ tiếp tục chạy. Chu Xung ngoảnh lại nhìn căn phòng cũ đang hắt
ra thứ ánh sáng vàng vọt và bỗng dựng tóc gáy: tấm thảm cuộn tròn đã dựng đứng
lên và đang nhảy “huỵch, huỵch” đuổi theo họ, nó như một cái chiếu bọc tử thi.
Cả bốn người chạy vào phòng 109. Một anh to lớn ấn
nút, căn phòng nhanh chóng chạy lên. Sau 18 giây nó trở lại vị trí cũ của căn
phòng 109 trong khách sạn. Hai người kia tiếp tục chạy ra ngoài. Chu Xung và Lục
Lục cũng chạy theo họ. Khi chạy ra đến quầy lễ tân, Chu Xung và Lục Lục nhìn thấy
hai cô gái lễ tân một cao một thấp đang đứng thẳng người, miệng nở nụ cười thường
trực. Một trong hai người to lớn gọi họ: “Mau chạy đi!” Hai cô gái ngạc nhiên.
Hai người to lớn không giải thích gì thêm, tiếp tục chạy ào ra ngoài. Chu Xung
và Lục Lục cũng chạy ra luôn.
Ngoài đường gió to như bão, cây cối nghiêng ngả rũ
rượi. Bốn người chạy ra khỏi Ngõ Tối rồi chạy lên con đường Dao Găm. Lần này
Chu Xung không nhìn thấy bà già đẩy xe nôi, cũng không thấy gã công an rởm. Người
trên phố lèo tèo đang lầm lũi bước đi trong gió. Họ đều là diễn viên!
Hai người to lớn chạy đến bên ôtô Santana hơi cũ,
thúc khuỷu tay đập vỡ cửa kính, mở cửa xe rồi ngồi vào hàng ghế trên, một người
cầm lái. Chu Xung và Lục Lục chạy ào đến, không hỏi một câu, mở luôn cánh cửa
cánh cửa sau chui vào.
Người cầm lái ngoảnh nhìn họ, hình như định nói gì
đó.
Chu Xung nói luôn: “Anh ơi, chúng ta sinh tử có
nhau, anh cho chúng tôi đi cùng!”
Anh ta không nói gì, khởi động xe rồi nhấn ga phóng
vút đi. Anh ngồi bên hạ cửa kính xuống, thò đầu ra hô lên: “Người thuê chúng ta
đến đây là quái vật, mọi người mau chạy đi mà giữ lấy mạng!”
Chiếc xe Santana chạy qua rất nhiều ngã ba ngã tư,
phóng về phía Đồng Hoảng. Lục Lục nắm chặt cánh tay Chu Xung. Chu Xung ngoảnh lại
nhìn, ánh trăng mờ mờ, con đường Vô Miên vắng ngắt, không thấy cuộn thảm kia đuổi
theo nữa.
Chương 66: Trên chuyến tàu 1655
Xe vẫn vùn vụt lao đi.
Chu Xung nói với hai người to lớn: “Các anh có biết
địa điểm vừa nãy thuộc huyện nào không?”
Anh cầm lái im lặng, anh kia ngoảnh lại nói: “Chúng
tôi không biết.”
Chu Xung lại hỏi: “Nơi ấy cách Đồng Hoảng bao xa?”
Vẫn là anh này nói, dằn từng chữ rất chậm: “Đã nói rồi,
bọn tôi không biết.”
Chu Xung chỉ mới hỏi hai câu mà anh ta đã khó chịu.
Lục Lục kín đáo kéo tay Chu Xung.
Xem ra, khi đụng đến vấn đề “thị trấn Đa Minh” thì
thấy rằng cả hai người này vẫn là người của Điền Phong, cả hai đều không muốn
tiết lộ quá nhiều bí mật. Chỉ khi đối mặt với tên quái vật nửa người nửa ma kia
thì họ mới đứng về phía Chu Xung và Lục Lục, vì cả bốn người đều là đồng loại.
Lát sau Chu Xung lại hỏi: “Chẳng lẽ tất cả các anh đều
không biết ông chủ có vấn đề à?”
Anh cầm lái vẫn lặng thinh, anh ngồi bên lại ngoảnh
xuống khẽ nói: “Bọn tôi không biết gì hết. Anh im đi được không? Đến Đồng Hoảng,
đường ai nấy đi, không ai quen ai hết!”
Chu Xung nhìn ra ngoài cửa xe, không nói gì nữa.
Hình như hai người này sợ lỡ lời tiết lộ ra điều gì đó nên chính họ cũng không
nói chuyện với nhau. Nửa giờ sau thì xe chạy vào Đông Hoảng.
Chiếc Santana rẽ vào một con ngõ rồi đỗ lại. Hai người
to lớn xuống xe, không chào Chu Xung và Lục Lục, sải bước đi thẳng rồi mất hút.
Họ bỏ xe lại.
Lục Lục nhìn Chu Xung: “Chúng ta nên thế nào?”
Chu Xung đáp: “Đi!”
Lục Lục hỏi: “Đi đâu?”
Chu Xung: “Đến khách sạn Trở Về ở gần đồn công an.”
Cả hai xuống xe, vừa đi vừa ngoái lại nhìn. Con ngõ
này không có đèn đường, tối om, chỉ có ánh trăng mờ mờ cho thấy trên đầu có những
đám dây điện chằng chịt, ven đường có một thùng rác to tướng bên trong rỗng
không, xung quanh nó có nhiều đống rác ngổn ngang, gió đang thổi tung bay những
mảnh giấy bẩn. Phía xa xa là ngọn đèn đường tù mù với ánh sáng nhợt nhát đang
đung đưa theo gió trong đêm, càng khiến người ta cảm thấy bất an.
Họ đang đi về phía khách sạn Trở Về.
Lục Lục mở lời: “Thằng cha ấy không phải người.”
Chu Xung nói tiếp: “Cũng không phải ma.”
“Vậy hắn là thứ gì?”
“Tạm gọi hắn là siêu nhân vậy. Trước đây anh nghĩ
người chết là đáng sợ, nhưng xem ra người không chết còn đáng sợ hơn.”
“Chắc hắn sẽ còn đuổi theo chúng ta.”
“Em yên tâm, hắn không thể nhảy tưng tưng đến Đồng
Hoảng được.”
Lục Lục bỗng dừng lại, khẽ nói: “Nhìn kìa…”
Chu Xung nhìn theo hướng tay cô chỉ; chỗ ngọn đèn đường
xa xa, có một bóng người đang đi về phía Chu Xung và Lục Lục. Thân hình người ấy
trên dưới to như nhau, bước đi nhấp nhô rất cao. Lục Lục níu chặt áo Chu Xung:
“Chính là hắn!”
Chu Xung biết anh và Lục Lục không thể lùi bước, vì
như thế hai người sẽ phải quay lại chốn hẻo lánh và càng cách xa khách sạn Trở
Về.
Chu Xung nói: “Đây đã là phố xá có nhà cửa hẳn hoi,
hắn sẽ không dám đến… ta phải quan sát thêm xem sao…” Vừa nói anh vừa sờ trên mặt
đường, và tìm được một nửa viên gạch. Anh kéo Lục Lục đứng nép vào bức tường
ven đường.
Lục Lục run rẩy: “Anh nhìn kìa, hắn đang nhảy.”
Chu Xung trấn an: “Đừng lo. Mắt nhìn ban đêm không
chuẩn, dễ hoa mắt và tưởng tượng lung tung.”
Chu Xung nhìn lên phía trên, bức tường không cao, chắc
bên trong là nhà dân. Anh nói nhỏ: “Em còn nhớ anh đã nói gì chứ? Nếu gặp nguy
hiểm, em cứ chạy, đó là cách có lợi nhất cho cả hai chúng ta. Hiểu chưa?”
Lục Lục run run: “Vâng, hiểu rồi…”
Chu Xung ngồi thụp xuống, nói: “Nào, đứng lên vai
anh!”
Lục Lục ngơ ngác: “Để làm gì?”
Chu Xung nói: “Em trèo qua tường, trốn vào trong
đó.”
Lục Lục do dự. Lúc cái bóng kia đã đi qua vùng sáng
ngọn đèn, bắt đầu đi vào khoảng tối trên đường, hai người không thể nhìn thấy hắn
nhưng vẫn nghe thấy tiếng chân bước của hắn càng lúc càng gần.
Chu Xung quát nhỏ: “Mau lên!”
Lúc này Lục Lục mới đứng lên vai Chu Xung. Chu Xung
đứng dậy. Bức tường vừa khéo ở ngang bụng Lục Lục. Cô nói: “Em nhảy à?” Chu
Xung hối thúc: “Nhảy vào đi!” Lục Lục nhoài người sang bên kia, nhảy xuống.
Gã kia đang đi đến gần, dưới ánh trăng, có thể nhận
ra đó là hình người, nhưng thực ra chỉ là một gã béo đầu đội mũ vuông chần
bông, hai tai mũ thả xuống, hai mang tai, lòa xòa tới tận vai. Hình như gã đang
say rượu, bước đi nghiêng ngả…
Chu Xung vẫn rất cảnh giác nhìn chằm chằm vào khuôn
mặt mơ hồ của gã dưới cái mũ to xù. Anh lo rằng gã là Điền Phong cải trang.
Hình như gã không nhìn thấy anh đứng nép bên tường, gã cứ thế ngật ngưỡng bước
đi.
Lục Lục đứng trong bức tường gọi: “Chu Xung…”
“An toàn rồi!”
“Không phải hắn à?”
“Chỉ là một gã béo.”
“Em sẽ ra nhé?”
Chu Xung không nhịn được cười. Vì Lục Lục không thể
ra được.
Chu Xung nói: “Yên tâm. Anh sẽ nhảy vào cùng kênh em
ra.”
Lục Lục hối thúc: “Mau lên!”
Chu Xung đứng im, nói: “Nhưng lại không có ai công
kênh anh, anh không nhảy vào được.”
Bên trong, Lục Lục sắp phát khóc: “Nếu chủ nhà biết
thì họ sẽ nghĩ em là kẻ trộm.”
Chu Xung như chợt nghĩ ra: “Ngốc thật? Sao không mở
cổng mà ra?”
Lục Lục nín lặng. Chỉ lát sau Chu Xung nghe thấy có
tiếng động ở cổng, Lục Lục đã mở then cài cổng rồi bước ra. Cô nói nhỏ: “Ta cứ
để cổng họ mở như thế à?”
Chu Xung nói: “Thì em cài then vào!”
Lục Lục ngơ ngác: “Cài rồi thì em vào thế nào được?”
Chu Xung bật cười: “Đúng! Thế thì em đừng thắc mắc nữa.”
Nói rồi Chu Xung vứt nửa hòn gạch xuống đất, dắt tay
Lục Lục tiếp tục bước về phía trước.
Lục Lục hỏi: “Ta sẽ báo công an chứ?”
“Sự việc đã vượt ra ngoài tầm tay công an rồi.”
“Thế thì phải làm gì?”
“Em từng nói là có một đôi vợ chồng già có thể là
cha mẹ Điền Phong đúng không?”
Lục Lục: “Em chỉ đoán thế.”
“Mai chúng ta trở về Bắc Kinh, tìm đôi vợ chồng già ấy,
nếu họ đúng là cha mẹ của Điền Phong thì có lẽ chúng ta sẽ khám phá ra lai lịch
của gã quái vật kia.”
Lục Lục bỗng nói: “Lỡ cha mẹ hắn cũng là người bất tử
thì sao?”
Chu Xung sững người: “Không phải lỡ… mà là rất có khả
năng đó! Được thôi! Em đừng đến, chỉ mình anh đến là đủ. Giả sử cả nhà họ đều
là người bất tử thì thế giới này sẽ nguy to. Gã béo vừa nãy đi qua, tay cao thủ
chữa máy tính cho em, các chiến hữu thân nhất của anh… liệu tất cả mọi người có
phải người bất tử không? Chúng ta phải làm rõ chuyện này.”
Lục Lục khẽ nói: “Nhưng có lẽ đây không phải việc của
chúng ta…”
“Bây giờ chúng ta đang bị hắn truy đuổi, chúng ta phải
nghĩ cách.”
Hai người đã đi ra đường quốc lộ, không xa phía trước
là khách sạn Trở Về.
Chu Xung ngoảnh mặt sang Lục Lục: “Anh hát có hay
không?”
Lục Lục không hiểu anh hỏi thế để làm gì: “Hay!”
Chu Xung nói tiếp: “Khỉ thật, thế mới nói anh chỉ là
một gã ca sĩ.”
Họ vào khách sạn, làm thủ tục thuê phòng. Khéo thật,
họ vào ngay phòng 108 sát vách căn phòng lần trước từng ở. Lúc đi đến cửa
phòng, Lục Lục ngoảnh nhìn xung quanh, hành lang vắng vẻ, vậy là đã an toàn.
Vào phòng rồi, Lục Lục khóa cửa, cài chốt cửa sắt chống
trộm, rồi bước đến giường nằm phịch ngay xuống. Đã có thể yên tâm nghỉ ngơi.
Hôm nay Chu Xung tắm gội lâu gấp hai lần mọi ngày. Lục Lục nghe thấy tiếng nước
xối rửa tay rất lâu, hình như Chu Xung muốn rửa thật sạch cái cảm giác “giết
người” ở bàn tay.
Rồi anh cũng bước ra.
Lục Lục hỏi: “Hôm kia anh đi gặp Tiểu Quân phải
không?”
Chu Xung hơi sững người: “Đúng.”
“Sao anh phải nói dối em?”
“Hiện giờ cô ấy đã cùng một phe với chúng ta.”
“Đừng ngụy biện! Cô ấy gặp anh để làm gì?”
“Nói là muốn dự đám cưới của chúng ta, muốn làm phù
dâu cho em.”
“Anh không bịa đấy chứ?”
“Tuyệt đối không.”
Hai người tắt đèn, nằm riêng hai giường.
Chu Xung nói: “Em nghĩ xem, chúng ta ra ngoài để làm
gì?”
Lục Lục trả lời: “Chúng ta đi du lịch kết hôn.”
Chu Xung nói tiếp: “Nhưng hiện nay chúng ta có giống
cặp vợ chồng đi hưởng tuần trăng mật không? Chúng ta cứ như hai đồng nghiệp
cùng đi công tác.”
Lục Lục phì cười, xuống giường, bước sang giường của
Chu Xung. Hai người vừa ôm choàng lấy nhau thì bỗng nghe thấy ngoài hành lang
có tiếng bước chân. Hành lang trải thảm dày và êm, người bình thường bước trên
đó không thể gây ra tiếng động, nhưng tiếng động này lại giống như tiếng nhảy
“huỵch… huỵch…” cho nên mới nghe thấy rất rõ.
Lục Lục định nói gì đó, Chu Xung liền bịt ngay miệng
cô. Hai người lặng im tiếp tục nghe.
Chẳng lẽ gã quái vật đó đã chạy đến tận đây? Sao hắn
biết họ vào khách sạn này? Ngực hai người áp chặt nhau, người này có thể thấy
rõ tim người kia đang đập thình thịch.
Bước chân ấy dừng lại trước cửa phòng 108. Sau đó nó
tiếp tục bước đi một đoạn, rồi lại quay trở lại, đứng trước cửa phòng 108! Hình
như gã đánh hơi thấy mùi gì đó nhưng chưa thật chắc chắn. Chu Xung khẽ ngồi dậy,
xuống giường, nhón chân bước ra cửa, nhòm qua mắt thần. Lát sau anh lại rón rén
bước về phía Lục Lục.
Lục Lục hồi hộp hỏi: “Ai thế?”
Chu Xung thầm thì: “Đúng là hắn!”
Lục Lục sợ hết hồn. Chu Xung không dám bật đèn, anh
sờ điện thoại, ghé mặt xuống, ấn phím gọi quầy lễ tân. Đã quá đêm khuya, không
thấy ai nhấc máy.
Gã đứng ngoài kia đã gõ cửa “Cộc, cộc, cộc…” trong
đêm yên tĩnh nghe rõ mồn một, chắc cả tòa nhà này phải nghe thấy. Chu Xung gọi
lại cho lễ tân, thầm kêu: “Mau nghe đi chứ!”
Gã đứng ngoài hành lang vẫn không ngừng gõ cửa, tiếng
gõ từng nhịp vang lên “Cộc, cộc, cộc…”
Lục Lục thầm nghĩ, rồi khẽ nói: “Hay là… khách sạn
này cũng là của bọn kia?”
Đã có người nghe máy: “Xin chào.”
Chu Xung nói giọng thật thấp: “Có người cứ gõ cửa
phòng chúng tôi, mau gọi bảo vệ lên đây!”
“Vâng, chúng tôi sẽ cử bảo vệ sẽ lên!”
Tiếng gõ cửa vẫn vang lên.
Lục Lục ôm chặt Chu Xung, cả hai ngồi chờ bảo vệ. Có
lẽ gã đứng ngoài cửa đánh hơi thấy mùi gì đó nên không gõ cửa nữa, nhảy tưng
tưng về phía bên phải hành lang, tiếng bước chân kỳ quái xa dần rồi không thấy
gì nữa.
Phía bên trái hành lang vang lên những tiếng bước
chân chạy rất nhanh, chắc là hai người bảo vệ. Họ đến trước cửa phòng 108 gõ cửa
nhè nhẹ. Chu Xung bước ra quan sát qua mắt thần, đúng là bảo vệ, anh bèn mở cửa,
nhìn sang bên phải hành lang. Không một bóng người.
“Có người gõ cửa phòng các vị à?”
“Vừa rồi hắn gõ cửa liên tục. Các anh vừa lên thì hắn
đi luôn.”
“Đi về phía nào?”
“Bên kia.”
“Chúng tôi sang đó xem sao. Anh cứ nghỉ đi. Khách sạn
chúng tôi tuyệt đối an toàn.”
“Cảm ơn.”
Hai người bảo vệ bước đi rồi, Chu Xung mới khóa cửa
trở lại giường. Anh sờ mặt Lục Lục, nói: “Đừng sợ.”
“Vừa nãy anh nhìn thấy hắn, trông hắn ra sao?”
“Giống Điền Phong.”
“Vẫn quấn tấm thảm à?”
“Không. Vai hắn vác tấm thảm.”
Lục Lục lại run bắn. Cả hai nằm xuống giường, chờ đợi.
Không thấy tiếng bước chân của gã quái vật kia, cũng không thấy tiếng bước chân
của hai người bảo vệ nữa. Im lặng như cõi chết.
Chu Xung nói: “Sáng sớm chúng ta sẽ ra ga ngay. Ở đó
đông người.”
Lục Lục đồng tình: “Chúng ta mua vé và ở đó luôn, để
chờ tàu.”
Lát sau Chu Xung lại nói: “Nghĩ lại, kể cũng sợ thật.
Nếu lúc anh đâm mà hắn “chết” thật, thì anh sẽ biến thành hung thủ, khi anh bị
vào tù rồi, hắn lại đội mồ chui ra…”
Lục Lục suy nghĩ một lát: “Nếu hắn bị giết thật,
công an sẽ khám nghiệm tử thi, hắn sẽ lộ nguyên hình. Rất có thể người hắn toàn
nhồi bằng tóc cũng nên…”
Đêm đó cả hai đều không ngủ, trời vừa sáng họ ra khỏi
phòng 108. Lục Lục cảnh giác nhìn bốn phía. Vẫn còn sớm, hành lang vắng tanh.
An toàn.
Họ xuống tầng trệt, ra quầy lễ tân làm thủ tục trả
phòng. Không thấy ai khác ở đại sảnh. An toàn.
Ra khỏi khách sạn, họ đi bộ ra ga. Dọc đường chỉ
nhìn thấy hai công nhân đang quét rác, một ông già đang tập thể dục, không thấy
khách bộ hành nào. An toàn.
Mười phút sau họ đã đến nhà ga tàu hỏa, người ở đây
đông hơn. Lục Lục vẫn cảnh giác quan sát từng người. Không thấy gã quái vật,
cũng không thấy ai vác tấm thảm. An toàn.
Họ đến quầy bán vé mua hai vé giường mềm. Sau đó bước
vào phòng chờ tàu, ăn sáng tại quầy McDonald’s, rồi ra ghế dài ngồi chờ. Lục Lục
buồn ngủ díp mắt, cô nằm gối đầu lên đùi Chu Xung, ngủ luôn. Chu Xung không dám
ngủ, anh nhìn về phía cửa ra vào quan sát kỹ từng người.
Cứ thế, đến trưa vẫn không nhìn thấy gã quái vật ấy.
Lục Lục chợt tỉnh giấc, mơ màng ngồi dậy, nói: “Bây giờ anh chợp mắt đi!”
“Anh không ngủ.”
“Không nhìn thấy hắn chứ?”
“Không. Ở đây đông người, dù phần lớn là người lao động
làm thuê, nhưng họ vẫn là đồng loại với chúng ta. Đó mới là điều quan trọng.
Anh tin rằng hắn không dám mò đến.”
Hai người mua hai suất cơm hộp ăn trưa, rồi uống nước.
Chuyến tàu 1655 đã bắt đầu soát vé. Lục Lục vẫn không yên tâm, lúc xếp hàng, cô
vẫn nhìn ngó xung quanh. Không thấy gã quái vật ló mặt.
Họ lên tàu, rồi bước vào khoang giường nằm, có thể tạm
thở phào. Gian này còn có hai người nữa, là hai mẹ con, cô con gái chừng 11-12
tuổi. Hai mẹ con trèo lên nằm và khe khẽ nói chuyện. Chu Xung lên giường, ngủ
luôn.
Đến sẩm tối, cả hai hoàn toàn chắc chắn trên tàu rất
an toàn, họ sang toa nhà bếp ăn bữa tối rồi trở về giường. Hai mẹ con bà kia vẫn
rì rầm trò chuyện, bà mẹ nói tiếng địa phương, Chu Xung và Lục Lục nghe không
hiểu, bé gái nói tiếng phổ thông.
Trời dần tối hẳn. Lúc Chu Xung và Lục Lục cũng khe
khẽ trò chuyện, nhưng chẳng biết từ lúc nào cả hai đều im lặng lắng nghe hai mẹ
con nằm giường trên nói chuyện. Hình như bà mẹ đang kể chuyện cho con nghe, giọng
đều đều chậm rãi. Lát sau bé gái ngắt lời: “Tại sao ông ta cứ mỉm cười mãi?”
Bà mẹ trả lời gì đó.
Bé gái lại hỏi: “Tại sao nó cứ khóc mãi?”
Bà mẹ lại nói gì đó.
Lát sau bé gái lại ngắt lời: “Ông ta là người lớn, tại
sao lại đóng giả làm trẻ con?”
Bà mẹ lại giải thích…
Lát sau bé gái lại hỏi, có vẻ sợ hãi: “Tại sao ông
ta không thể chết được?”
Lục Lục và Chu Xung giật bắn người. Hai mẹ con họ
đang nói về chuyện gì?
Đến lúc toa tàu tắt đèn thì mẹ con họ không nói chuyện
nữa.
Tàu vẫn chạy, thỉnh thoảng dừng lại ở các ga xép rồi
lại ì ạch tiến lên. Nó xuyên qua bình minh, lao về hướng Bắc Kinh, càng lúc
càng gần.
Trưa hôm sau, hai mẹ con vẫn ngồi giường trên nói
chuyện. Chu Xung và Lục Lục ngồi giường dưới nhìn ra ngoài cửa sổ. Giữa miền đất
hoàng thổ nhấp nhô, có dòng sông đang lấp lánh chói mắt dưới ánh mặt trời. Xa
xa là dãy núi hoang vu trập trùng. Một con đường quốc lộ song song với đường sắt,
cùng trải ra xa, xa mãi…
Bên ngoài chợt có tiếng chân bước. Ngoài đó là một
hành lang hẹp, thường có người qua lại. Nhưng Lục Lục rất nhạy cảm, nhận ra tiếng
bước chân dừng lại ở cửa toa của mình. Cô hồi hộp, khẽ nói: “Chu Xung, hình như
có người đến…”
Chu Xung vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Chắc là
nhân viên của tàu.”
Cánh cửa bỗng “xẹt” mở ra, Lục Lục kêu lên: “Là hắn!”
Chu Xung quay phắt lại, quả nhiên nhìn thấy gã quái
vật! Mặt gã trắng nhợt, đang mỉm cười nhìn Chu Xung và Lục Lục, ánh mắt rất mừng
rỡ.
Chu Xung và Lục Lục đều sững sờ. Thời gian dường như
ngừng trôi, chỉ con tàu vẫn tiếp tục rung lắc di chuyển. Lúc này có một anh
công an giao thông đường sắt đi qua, định né người tránh gã quái vật để đi tiếp.
Chu Xung vội gọi to: “Anh công an ơi…” Anh công an giao thông đường sắt dừng lại
nhìn vào toa giường nằm của họ. Chu Xung đứng vụt dậy chạy ra nói luôn: “Tôi muốn
hỏi anh chút việc…”
Gã quái vật không quay đầu lại, chỉ nhìn lên giường
trên của hai mẹ con kia, hỏi: “Đây là gian số mấy?”
Bé gái lanh lảnh đáp: “Gian số tám.”
Gã quái vật mỉm cười, nói: “Xin lỗi, tôi vào nhầm.”
Rồi gã rất vui vẻ nhìn Lục Lục, sau đó quay người, đứng sát bên Chu Xung và người
công an, bước đi.
Người công an nói: “Nói đi, có việc gì à?”
Chu Xung giả bộ hỏi: “Chuyến tàu này… khi nào đến Bắc
Kinh?”
“Vẫn còn sớm. Ít ra phải hai tiếng nữa.”
“Vâng… cảm ơn.”
Người công an đường sắt bước đi. Chu Xung quay vào
nói với Lục Lục: “Cầm hành lý, đi theo anh!”
“Đi đâu?”
“Đừng hỏi nữa.”
Lục Lục vội thu xếp hành lý, rồi cùng Chu Xung ra khỏi
gian số tám. Gã quái vật đi sang phía trái, hai người rẽ rang hướng ngược lại.
Đi qua vài chỗ nối toa, họ bước sang toa ghế cứng. Ở đây khách chật ních, có rất
nhiều người phải đứng, không khí hơi nặng, đầy mùi nước trà.
Chu Xung và Lục Lục bước vào giữa toa, đứng lại, tay
bám vào các lưng ghế. Chu Xung nói: “Ở đây đông người, hắn sẽ không dám đến.”
Lục Lục nhìn chăm chăm vào cửa toa mà hai người vừa
vào nói nhỏ: “Sao hắn lại biết chúng ta đi chuyến tàu này nhỉ?”
“Anh biết sao được?”
“Sao lúc nãy anh không nói luôn với người công an ấy?”
“Hắn đang là Chủ tịch hội đồng quản trị của “Lưới
tình”, nên công an sẽ không tin anh! Anh nói là hắn không thể chết, thì anh chứng
minh kiểu gì? Người công an kia sẽ thử cầm dao đâm hắn hay sao?”
Lục Lục im lặng. Quả nhiên không thấy gã quái vật đi
vào toa này.
Cả hai đứng độ hơn nửa giờ, thì tiếng loa vang lên:
“Hành khách chú ý, tiếp theo là ga Tần Thị, hành khách nào xuống Tần Thị xin
chuẩn bị hành lý…”
Chu Xung quyết định: “Xuống tàu!”
Lục Lục ngơ ngác: “Sao lại xuống?”
Chu Xung: “Chúng ta phải cắt đuôi! Từ Tần Thị về Bắc
Kinh rất sẵn tàu xe, chúng ta đổi chuyến khác.”
Lục Lục đi theo Chu Xung lách ra cửa toa. Vài phút
sau đoàn tàu dừng ở ga Tần Thị. Chu Xung và Lục Lục lấm lét xuống tàu rồi nấp
sau một cái cột to, quan sát xem gã quái vật ấy có xuống không. Khách xuống tàu
rất đông, họ tấp nập rảo bước ra cửa ga. Không thấy gã quái vật xuống tàu.
Hai phút sau, chuyến tàu 1655 đóng các cửa toa, xình
xịch lăn bánh, tiếp tục chạy về hướng Bắc Kinh. Lục Lục định cất bước thì Chu
Xung kéo lại, nói nhỏ: “Cứ chờ thêm, coi chừng gã nhìn qua cửa sổ thấy chúng ta
thì gã sẽ nhảy xuống cũng nên.” Khi con tàu 1655 đã đi thật xa rồi, hai người mới
bước ra.
Thềm nhà ga vắng tanh, chỉ thấy vài nhân viên đường
sắt đang đẩy những cái xe bán thực phẩm, không còn bóng hành khách nào.
Chu Xung bước lại gần hỏi thăm họ về chuyến tàu tiếp
theo chạy về Bắc Kinh. Rồi hai người ra khỏi cửa sổ ba, đi sang cửa sổ một. Khoảng
30 phút sau thì chuyến tàu D vào ga. Tàu này chạy về Bắc Kinh. Chu Xung và Lục
Lục lên tàu, họ chọn vị trí ngồi cuối toa.
Chu Xung nói: “Em đưa anh số điện thoại của đôi vợ
chồng già, bây giờ anh gọi cho họ. Đến Bắc Kinh, em cứ về nhà trước, còn anh sẽ
đi gặp họ.”
Lục Lục mở di động, nhắn số máy đó sang máy của Chu
Xung. Anh gọi luôn.
Giọng một người phụ nữ có lẽ tuổi đã già vang lên:
“Ai đấy?”
Chu Xung thoáng nghĩ, rồi nói: “Chào bác. Cháu là bạn
của Khúc Thiêm Trúc, có chút việc cần gặp bác và bác trai nói chuyện.”
“Khúc Thiêm Trúc… là cô gái bị tâm thần phải không?”
“Vâng.”
“Cậu gặp chúng tôi về việc gì?”