Osin của anh - Chương 02

Chương
2

“Ừm, ngon quá ngon quá, món nào cũng ngon.” Sau khi
đã tẩn một bụng, Tư Đồ Việt khen nức nở.

“Đồ ăn hợp khẩu vị với ông chủ nhỏ khiến tôi thấy rất
vui.” Quản gia đã nói nhỏ với cô căn biệt thự này thuộc sở hữu của nhà Tư Đồ và
hai người phỏng vấn cô là hai cậu chủ nhà Tư Đồ.

“Cô có bằng nấu ăn hả?” Khác với Tư Đồ Việt ăn như
quỷ chết đói, Tư Đồ Trác ăn rất tao nhã, dù đầu lưỡi đang thôi thúc anh hãy ăn
thật nhiều nhưng anh kiềm tốc độ lại chỉ ăn từng miếng nhỏ.

“Dạ, không có.”

“Tay nghề nấu nướng của cô khá lắm.” Nếu người nào
đó thực sự có năng lực, anh sẽ không tiếc lời khen.

“Cám ơn ông chủ đã khen ngợi, nếu ông chủ thích ăn
những món tôi nấu như vậy, tôi rất sẵn sàng được phục vụ ông chủ.”

Nghe cô nói, Tư Đồ Trác lên tiếng. Anh không muốn để
em trai quyết định, mặc dù tay nghề nấu nướng đã đủ tiêu chuẩn nhưng vẫn còn
nhiều hạng mục chuyên nghiệp khác cần phải xem xét.

“Tạm thời cô trúng tuyển, tiền lương hai vạn một
tháng, bao ăn, bao ở, sau ba tháng thử việc tiền lương của cô tăng lên ba vạn,
ngoài ra còn có tiền thưởng theo quý, phúc lợi xã hội, mỗi tháng cô được nghỉ 4
ngày, cô thấy sao?”

“Tuyệt quá!” Cô nhảy dựng lên, thể hiện trạng thái
phấn khích.

“Tối nay tôi sẽ về muộn, không cần chuẩn bị cơm cho
tôi, thời gian sau đó cô có thể nghỉ ngơi.”

“Tôi biết rồi, thưa ông chủ.”

“Đừng gọi tôi là ông chủ mà hãy gọi là cậu chủ.” Tất
cả những người giúp việc trong nhà Tư Đồ đều xưng hô với anh như vậy.

“Dạ, vậy tôi phải gọi ông chủ nhỏ như thế nào?” Cô
quay đầu hỏi.

“Cũng vậy thôi, nhưng cô gọi tôi là ông chủ nhỏ cũng
hay đó.”

“Dạ.” Tiêu Tung Thục ngây ngô đứng cạnh bàn.

“Ở đây không còn việc gì nữa, cô đi tìm quản gia hỏi
phòng của mình.”

“Dạ, chào cậu chủ, ông chủ nhỏ cứ từ từ ăn.” Tiêu
Tung Thục tung tăng đi ra khỏi phòng bếp, vừa đi vừa hát líu lo.

“Anh Hai, em thấy Sóc Nhỏ dễ thương ghê.” Vừa dễ
thương vừa vui tính.

“Ừm.” Nhanh chóng chuyển chủ đề. “Giờ anh phải đến
công ty, mày được nghỉ một tuần, sau đó phải đến công ty làm việc.”

Tư Đồ Việt làm bộ buồn ngủ.

Đùa chắc, anh không thích công việc kinh doanh, lần
này về nước anh đã quyết định sẽ làm công việc mình thích. Anh thích cuộc sống
tự do như khi ở Mỹ, không có thời gian giúp anh Hai quản lý công ty.

He he he, nhưng đó sẽ là bí mật không thể để ông anh
biết được, nếu không anh chết chắc. Trong 36 kế, chuồn là thượng sách.

“Chuyện đó nói sau đi. Em buồn ngủ rồi, đi ngủ đây.”

***

Tối khuya, Tiêu Tung Thục đang rửa chén bát trong bếp
thì nghe thấy tiếng mở cửa ngoài phòng khách liền chạy ra xem, quả nhiên đó là
Tư Đồ Trác ba ngày nay không về nhà.

“Cậu chủ đã về.” Cô cười khanh khách chào mừng cậu
chủ.

Không ngờ tối khuya còn có người trong phòng khách,
Tư Đồ Trác thấy không vui. “Khuya rồi sao cô không ngủ mà làm cái gì vậy?”

“Tôi vừa nấu mấy món cho ông chủ nhỏ ăn khuya, giờ
đang dọn dẹp.” Cô thành thật.

“Khuya rồi nó còn đòi ăn?” Anh hơi nghi ngờ những lời
cô nói, bước vào bếp cầm bình nước lên thì thấy bồn rửa chén chất đầy xoong nồi
chén bát mới tin lời cô.

“Ông chủ nhỏ nói mình bị lệch múi giờ nên rất nhanh
đói.”

“Ừm.” Anh quay lại phòng khách, mệt mỏi buông người
xuống sofa.

Công ty gần đây bận rộn với dự án mới, cả công ty đều
tăng ca, anh là người đứng đầu bận tối mắt tối mũi ba ngày nay không được ngủ.

“Cậu chủ đau đầu ạ?”

“Sao cô lại hỏi vậy?”

“Tại tôi thấy mày cậu chủ nhíu chặt.” Cô làm nhíu
mày. “Ở đây có hai nếp nhăn, nếu thêm một nếp nhăn nữa cậu chủ có biết mình sẽ
biến thành gì không?

“Biến thành cái gì?” Người thứ 59 không lo rửa chén
mà chạy lại chỗ anh lảm nhảm.

“Đó là chữ “sông”, ba dòng không phải là đồng bằng
đúng không? Tuyệt diệu quá nhỉ?” Nói xong, cô cười phá lên.

“Không, tôi chỉ thấy lạnh.” Anh chọc cô.

“Vậy hả, nhưng tôi thì lại thấy rất buồn cười.” Cô sờ
mũi, ngượng nghịu, thấy mình đã thất bại. “Viện trưởng nói nếu tâm trạng của
người nào đó không tốt thì chỉ cần chọc cho họ cười thì tâm trạng của họ sẽ tốt
hơn, cho nên tôi mới kể chuyện cười cho anh nghe.”

“Tiếc là cô đã không thành công.”

Nói vậy nhưng Tư Đồ Trác lại mở mắt ra nhìn cô.
Không ngờ một cô gái đầu óc có vấn đề như cô lại nhìn ra tâm trạng anh không tốt.

“Xin lỗi, hay để tôi mát xa cho cậu chủ nhé.”

“Mát xa?” Anh lại mở to mắt nhìn cô.

“Đúng vậy, cậu chủ cảm thấy đau đầu hay mệt mỏi
không phải sao? Mát xa có thể thư giãn gân cốt, đầu óc thư thái, hãy để tôi mát
xa, cậu chủ sẽ thấy hiệu quả ngay thôi.”

“Cô cũng biết mát xa?” Anh hơi nghi ngờ.

“Số một đó nha.” Cô giơ ngón tay cái.

Dù không tin lắm nhưng nhìn cô tự tin và nóng lòng
muốn được mát xa, anh nghĩ ngợi một lúc rồi miễn cưỡng đồng ý. “Đi rửa chén tiếp
đi sau đó rửa tay rồi ra mát xa cho tôi.” Anh không quên vừa nãy tay cô vừa đụng
vào đống xoong nồi đầy dầu mỡ.

“Ô kê.” Cô liền chạy ngay vào trong phòng bếp rửa nốt
đống xoong nồi.

Sau khi quay trở lại phòng khách, cô không mát xa
ngay lập tức mà bắt đầu tập thể dục, gập người thành hình chữ U ngược, đá cao
chân, đấm bốc làm Tư Đồ Trác ngồi một bên chết lặng.

“Cô đang làm cái gì vậy?”

“Giãn cơ, như vậy tôi mới vận dụng hết toàn lực.” Cô
vừa làm mấy động tác vừa hỏi. “Cậu chủ muốn mát xa kiểu Nhật hay kiểu Thái?”

“Kiểu nào an toàn nhất?”

Anh cảm thấy cô muốn đánh đấm anh chứ không phải mát
xa… Anh bắt đầu thấy hối hận vì đã đồng ý với cô.

Cô nghiêng đầu suy nghĩ. “Vậy thì kiểu Trung Quốc đi.”

“Kiểu đó là kiểu gì?”

“Rất khó để giải thích cho cậu chủ hiểu. Cứ thử rồi
sẽ biết.” Nói xong, cô ra tay ngay.

***

“A…” Đầu tiên là tiếng hét to kích tình.

“Hm…” Sau đó là tiếng rên rỉ kéo dài.

“Ư…” Tiếp theo đó là tiếng nỉ non dập dờn.

Lúc cao lúc thấp, lúc to lúc nhỏ mỗi tiếng rên đều
khiến người khác đỏ mặt, đánh thức một người vốn bị mất ngủ.

Ông, người giúp việc lâu năm nhất trong nhà Tư Đồ,
người nhiều tuổi nhất, tóc đã bạc trắng – Quản gia Trần. Ông đi theo tiếng rên
rỉ đó và đến trước cửa phòng của Tư Đồ Trác, đầu óc bắt đầu rối loạn, cảm thấy
xấu hổ, khiếp sợ, vui sướng, tò mò và cả lo lắng, đủ 5 trạng thái cảm xúc.

Ông xấu hổ vì những âm thanh đầy nhục dục gấp gáp và
quá to, không hề đứng đắn này lại phát ra từ trong phòng cậu chủ cả vốn ít nói
ít cười, nếu những người khác nghe thấy phải chăng cậu chủ sẽ bị mất hình tượng.

Ông khiếp sự vì cậu chủ không được bình thường dù
không thể khẳng định cậu chủ là người trong sáng lành mạnh nhưng đột nhiên cậu
chủ đưa một người phụ nữ về nhà qua đêm, chuyện này là sao?

Ông vui sướng vì trong tưởng tượng của ông, cậu chủ
làm như vậy phải chăng nhà Tư Đồ sắp có thêm một thành viên mới? Ông sẽ lựa lúc
nào đó hỏi ý của cậu chủ sau đó báo tin vui với ông chủ và bà chủ.

Ông tò mò vì trong suốt 36 năm làm quản gia ở đây,
những tin đồn lớn nhỏ đều đến tai ông, ông rất tò mò về người vợ tương lai của
cậu chủ sẽ là người thế nào.

Nhưng tất cả những điều đó đều không quan trọng, ông
đang lo lắng một chuyện.

Ông lo vì tiếng rên rỉ đó quá lớn và suốt hai tiếng
đồng hồ. Ông phải công nhận rằng cậu chủ rất “khỏe” nhưng dù sao cũng đâu phải
mình đồng da sắt, lâu như thế rồi… Thực sự rất nguy hiểm, ông sợ rằng sẽ nguy
hiểm đến tính mạng.

Do dự một lúc lâu, quản gia Trần quyết định làm kẻ xấu
phá đám chuyện tốt của cậu chủ, ông đưa tay lên cửa và gõ cộc cộc.

“A… Ai đó?” Sao tiếng rên rỉ kéo dài là giọng của Tư
Đồ Trác.

Quản gia Trần cố gắng nói bằng giọng tự nhiên.

“Là tôi, quản gia Trần. Cậu chủ có khỏe không?”

“Rất khỏe. Có việc gì?”

“Không có việc gì! Không có việc gì!” Có đánh chết
ông cũng không dám nói cho cậu chủ biết ông đứng ngoài cửa nghe lén nãy giờ.

“Không có việc gì sao?” Giọng nói sung sướng được
thay vào đó là giọng bực bội. Nửa đêm chạy tới gõ cửa phòng sau đó nói không việc
gì?

“À vâng… Không phải, tôi có việc…có việc. Tôi muốn hỏi
cậu chủ có muốn ăn khuya không?”

“Không, tôi không đói.” Quả nhiên là từ chối.

Thể lực tốt thật! Làm việc lâu như vậy mà không đói
chứng tỏ rằng sức khỏe của cậu chủ thật dồi dào. Quản gia Trần cảm thấy tự hào
nhưng vẫn không khỏi lo lắng vì làm việc quá sức như vậy sẽ không tốt cho sức
khỏe của cậu chủ.

“Cậu chủ không định nghỉ ngơi một chút sao?” Quản
gia Trần nói bóng gió.

“Thì tôi đang nghỉ ngơi đây!”

“Nhưng… nhưng…”

Ngay lúc quản gia Trần đang đứng lắp bắp, trong
phòng vọng ra tiếng chửi thề sau đó cánh cửa được mở bật ra.

“Chết tiệt! Rốt cục có vấn đề gì với ông vậy?” Tư Đồ
Trác áo ngủ xộc xệch, đầu tóc rối bời đúng như một người vừa “làm việc” xong
nhưng mặt anh tối sầm lại, đứng khoanh hai tay, ánh mắt đáng sợ.

“Cậu chủ, cậu có sao không?” Quản gia Trần nhìn Tư Đồ
Trác từ trên xuống dưới.

“Tôi rất khỏe cho đến khi ông đến gõ cửa. Hãy giải
thích lý do tại sao hai giờ sáng ông còn đến gõ cửa phòng tôi, cả đêm qua tôi
đã không được ngủ rồi.”

“Cả đêm không ngủ?” Trời! Tối nay ông phải nói với vợ
hầm canh gà nhân sâm cho cậu chủ bồi bổ.

“Cậu chủ, ai vậy?” Đột ngột có một cái đầu thò ra cửa.

“Tiêu Tung Thục?!” Quản gia Trần không thể tin vào mắt
mình. Ông cảm thấy như có ai đó bổ mình một cú sau đầu khiến ông thấy choáng
váng. “Cháu… cháu… cháu… Tại sao lại là cháu? Thành viên mới của nhà Tư Đồ, vợ
tương lai của cậu chủ trong tưởng tượng của ông là một cô gái hiền thục nết na
đã đổ sụp.

“Sao lại là cháu hả? Chú nói gì cháu không hiểu?”

“Cậu… Cậu chủ… Tiêu Tung Thục… Con bé… Trời ơi là trời!”
Quản gia Trần đưa ngón tay lên chỉ qua chỉ lại giữa hai người. Ông rất muốn la
lên nhưng vì ở đây có cậu chủ nên ông chỉ có thể hét trong lòng.

Nhìn mặt quản gia Trần tái mét, người thông minh như
Tư Đồ Trác dĩ nhiên biết ông đang nghĩ gì. Mặt anh tối thui, giận sôi máu. “Ông
đang nghĩ lung tung cái gì vậy?”

Bởi vì đang hết sức đau lòng nên quản gia Trần không
chú ý đến sự tức giận của Tư Đồ Trác. “Hỏng hết rồi… Cậu chủ cho lão nói một
câu, không ổn đâu.”

Nhìn Tiêu Tung Thục, quản gia Trần khẽ thở dài.

Cô nheo hai mắt lại. Thực sự không thể nào hiểu được
cả hai người đang nói đến chuyện gì, cô chen vào. “Chú Trần, chú nói gì cháu
không hiểu? Cháu mát xa cho cậu chủ có gì không được?”

“Không nên, không nên, nói thẳng ra là không được,
dù là mát xa… Hả? Cháu nói cái gì? Cháu nói cháu mát xa cho cậu chủ hả?”

“Dạ, thấy cậu chủ mệt mỏi nên cháu đã mát xa cho cậu
chủ nhưng vì cơ bắp của cậu chủ khá rắn chắc nên cháu đã nói cậu chủ về phòng nằm
sấp trên giường để cháu mát xa theo kiểu Thái… Có gì không được?

“Hả…” Quản gia Trần hiểu ra da đầu liền run run.

“Quản gia Trần, tôi cũng đang muốn biết không ổn ở
chỗ nào.”

Đang lên thiên đường tự nhiên rớt bịch, Tư Đồ Trác
muốn nghĩ cách xử lý người trước mắt.

Quản gia Trần không dám ngẩng đầu lên đối diện với
ánh mắt tối thui của cậu chủ, ông lùi ra đằng sau một bước sau đó ngáp dài.

“A! Ngủ ngon thật! Ủa? Kỳ lạ? Sao chúng ta lại đứng
đây?” Ngước đầu lên nhìn Tư Đồ Trác. “Cậu chủ? Chết rồi. Bệnh mộng du của tôi lại
tái phát phải không? Haizzzzz. Xin lỗi cậu chủ, tôi không cố ý đánh thức cậu chủ.
Cậu chủ vào trong phòng ngủ tiếp đi.”

Rồi ông khoác tay lên vai Tiêu Tung Thục đang đứng
ngây người. “Tiêu Tung Thục, cháu làm tốt lắm. Việc làm của cháu rất đáng khen
ngợi, cháu tiếp tục phục vụ cậu chủ cho tốt, đừng có làm biếng nghe rõ chưa?”

Chú Trần nói mình bị mộng du sao biết cô mát xa cho
cậu chủ? Mặc dù không hiểu gì nhưng Tiêu Tung Thục vẫn gật đầu.

“Mời cậu chủ tiếp tục nghỉ ngơi, tôi xin phép.”

Nói xong, quay người đi thật nhanh về phòng.

***

Suốt cả đêm không được ngủ, dù rất uể oải nhưng Tiêu
Tung Thục vẫn không quên đánh thức Tư Đồ Việt.

Gõ cửa mấy cái cho có lệ, cô mở cửa ra rồi đi vào
phòng. “Ông chủ nhỏ, dậy đi.”

Cô đặt khay đồ ăn trên bàn trong căn phòng tối thui
sau đó kéo roẹt rèm cửa màu xanh đậm, để ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào phòng.

Tư Đồ Việt nằm trên giường trùm chăm kín đầu để
tránh ánh nắng mặt trời.

“Đừng có ồn ào, tôi đang ngủ.”

“Nhưng bây giờ là 12 giờ trưa rồi.” Cô vừa nói vừa cầm
điều khiển tắt máy lạnh.

“Cô làm cái gì vậy?”

“Anh có dặn tôi mà.”

“Có không?”

“Có, hôm qua anh dặn tôi nhất định phải gọi anh dậy
vào giờ này.”

“Tôi đổi ý rồi…” Việc quan trọng nhất lúc này với
anh là ngủ, trừ khi có động đất hay trời sập nếu không đánh chết anh cũng không
dậy.

Anh vừa mới nghĩ trong đầu ngay lập tức có trận động
đất làm anh sợ tới mức nhảy dựng trên giường.

“Á! Động đất! Động đất.” Tư Đồ Việt hoảng loạn tìm
chỗ núp.

“Động đất ngừng rồi, anh đừng có sợ nữa.” Không hoảng
hốt như Tư Đồ Việt, cô tỉnh bơ đứng cạnh giường.

Xác định chắc chắn không còn động đất, Tư Đồ Việt mới
bình tĩnh lại. “Sóc Nhỏ, vừa nãy động đất cô có sao không?”

“Không sao, ông chủ nhỏ dậy ăn cơm đi, anh còn phải
ra ngoài nữa mà.”

Làm gì có động đất. Vừa rồi cô cố tình lắc mạnh giường
hù ông chủ nhỏ. Nhưng cái giường size king này nặng thật làm cô mệt hết sức.

Người tỉnh, cái mũi cũng tỉnh theo ngửi được mùi thức
ăn thơm phức, Tư Đồ Việt ngay lập tức bay đến bữa trưa của mình như con hổ đói.

Vừa ăn anh vừa hỏi “Tôi phải ra ngoài chi vậy?”.
Chưa ngủ đủ giấc, đầu óc cứ mơ mơ màng màng.

“Ông chủ nhỏ chưa nói với tôi.” Mới sống chung nhà
có vài ngày nhưng cô đã quá hiểu con người Tư Đồ Việt. Anh là một người sống cực
kỳ mâu thuẫn, nhìn lười biếng như vậy nhưng thực ra rất gian manh, tuy nhiên
cũng không phải lúc nào cũng ranh ma, đôi khi vẫn có lúc ngốc nghếch, như lúc
này.

“Thật hả?” Tư Đồ Việt chẳng nhớ hôm nay mình có hẹn
với ai nhưng quên đi, anh phải ăn cơm đã, thế là anh nhồm nhoàm tiếp tục ăn
cơm. Rồi sực nhớ ra một chuyện, anh ngẩng đầu lên hỏi. “Anh tôi đâu?”

“Cậu chủ đi làm rồi.”

“Anh ấy có hỏi gì tôi không?”

“Không.”

Tư Đồ Việt liếc đôi mắt gian manh qua lại, nhai và
nuốt cơm rồi đột ngột khoác tay lên vai cô, nói nhỏ hết mức có thể. “Sóc Nhỏ, nếu
sau này anh tôi hỏi gì về tôi, cô đừng có ngây thơ hỏi gì trả lời nấy mà cô cứ
nói không biết gì hết nghe rõ chưa?”

“Dạ, tôi biết rồi.”

“Sau đó, cô phải nhớ vấn đề anh tôi hỏi nói cho tôi
biết ngay, nghe rõ chưa?”

“Bất cứ vấn đề gì hả?”

“Ừ.”

“Dạ, nhưng mà sao phải làm như vậy?”

“Đừng hỏi nhiều.” He he, tuyển người giúp việc để
chăm sóc mình là giả còn làm gián điệp mới là thật.

Lần này về nước anh đã biết trước việc thế nào anh
Hai cũng bắt anh đến công ty làm việc nhưng anh không thích nên anh mới gấp rút
tìm một người giúp việc đáng tin làm gián điệp theo dõi anh Hai.

Hiện giờ anh Hai đang bận rộn ở công ty sẽ không chú
ý đến anh, nhưng thời gian tới có lẽ khó mà trốn được. Thế nên anh cần tranh thủ
lúc này để chuẩn bị vài thứ, sau đó sẽ cao chạy xa bay.

Trước mắt thì ông anh chưa lệnh cho anh nhưng anh sợ
có thể khi đột nhiên nhớ ra sẽ bắt anh đến công ty làm chân sai vặt. Thế nên
anh mới cần một gián điệp.

“Bây giờ tôi có việc phải ra ngoài, cô nhớ kỹ những
lời tôi dặn.” Anh nhấn mạnh.

“Dạ, chào ông chủ nhỏ.” Không dám ngáp, cô ngoan
ngoãn vẫy tay.

“Cho hôn một cái.” Tư Đồ Việt kéo cô lại hôn cái
“chút” vào má.

Thói quen của ông chủ nhỏ thật là ~~~

Lúc Tiêu Tung Thục cố chịu đựng nụ hôn của Tư Đồ Việt
thì quản gia Trần đột ngột vào phòng và chứng kiến cảnh đó.

“Chào chú Trần.” Tư Đồ Việt vui vẻ chào quản gia.

“Chào cậu chủ. Cậu chủ phải ra ngoài hả?” Sắc mặt quản
gia không thay đổi, cứ như là ông không có ấn tượng gì với cảnh vừa xem.

“Dạ.”

“Cậu chủ đi cẩn thận.”

Thấy Tư Đồ Việt đi tới, quản gia Trần vội vàng lui
ra đằng sau chục bước.

“Làm gì đi nhanh dữ vậy, đúng là gừng càng già càng
cay.” Vẫn bước lại.

“Cậu chủ vẫn nhiệt tình như năm nào.”

“Vậy hả?” Bước qua trái.

“Ha ha, tiếc là tôi không có phúc được hưởng.” Bước
qua phải.

“Tôi có làm gì chú đâu mà chú sợ.” Tư Đồ Việt cười
hì hì, ngoắc ngoắc ngón tay: “Đứng im, không được nhúc nhích.”

“Cậu chủ, đừng đừng…:

“Đứng im!” Ra lệnh.

“Hu…” Ông bật khóc run rẩy bước lại nhưng đưa hai
tay lên che mặt.

“Sợ gì? Nhiều năm nay chú phải quen rồi chứ.” Tư Đồ
Việt cười to sau đó kéo hai tay quản gia xuống hôn vào mặt ông đống nước miếng
rồi cười toe toét đi ra cửa.

Quản gia Trần quay đầu, chảy một giọt nước mắt làm
ra vẻ tội nghiệp cho đến khi Tiêu Tung Thục lên tiếng.

“Chú quản gia, chú có sao không?”

Lau nước mắt, ông dõng dạc. “Vẫn… khỏe.” Nếu biết
trước cậu chủ đã ngủ dậy, có đánh chết ông cũng không bước vào phòng để rồi như
con dê đi vào hang cọp và chịu nhục nhã.

“Cậu chủ không có bệnh gì đâu, chú đừng có lo.” Nhìn
mặt quản gia vừa tức giận vừa xấu hổ, cô cảm thấy nên an ủi ông một chút.

“Không phải chuyện đó nhưng đàn ông với đàn ông, sao
mà ghét thế.”

Cậu chủ học ở nước ngoài từ nhỏ bị ảnh hưởng của lối
sống bên đó, khi về nước không cần biết người khác có muốn không ép phải chào
nhau theo kiểu phương Tây.

“Thì chú cứ coi anh ấy như đứa bé đi.” Cô cũng đã
nghĩ như vậy.

“Cậu chủ to cao như vậy sao có thể coi là đứa bé?”
Mà cậu chủ để lại nhiều nước miếng thật, không lẽ cậu chủ cố tình chọc ông? Có
lẽ ông phải về ôm vợ khóc tu tu tu.

“Cũng phải.”

Sau khi cầm khăn lau sạch nước miếng trên mặt, quản
gia Trần mới bình tĩnh lại. “Tiêu Tung Thục nghe cho rõ đây. Chú có nhiệm vụ muốn
giao cho cháu, phải thành công không được phép thất bại.”

“Có chuyện gì quan trọng vậy ạ?” Đột nhiên được giao
một nhiệm vụ quan trọng, cô sốt ruột mở to mắt, cảm thấy lo lắng.

“Cậu chủ cả bận rộn ở công ty ba ngày nay và cả đêm
qua không ngủ, chú sợ có thể cậu chủ bị kiệt sức nên đã nói thím Trần nấu canh
gà nhân sâm bồi bổ khí huyết cho cậu chủ. Cháu hãy giúp chú đem đến công ty cho
cậu chủ.”

“Có vậy thôi ạ?” Cô thở hắt ra thất vọng. Chú Trần
cũng thật là. Có vậy mà cũng làm bộ quan trọng, hóa ra chỉ là muốn cô đi thay
thế.

“Dĩ nhiên không phải nhờ cháu đi thay đơn giản vậy
đâu.” Quản gia Trần nói ra mục đích chính. “Sáng nay chú hiểu lầm cậu chủ và
cháu khiến cậu chủ rất tức giận, nhân dịp cháu đi đưa canh gà, chú muốn nhờ
cháu tranh thủ xem dò hỏi xem cậu chủ đã hết giận chưa.”

“Hóa ra là như vậy… Mà sao chú không tự đi?” Vậy là
chuyện bị mộng du là giả.

“Không được không được, nếu cậu chủ vẫn còn tức giận
thì chú chết chắc.” Tính tình cậu chủ như thế nào ông biết rất rõ, thủ đoạn trả
thù của cậu chủ có thể khiến người khác sống không bằng chết. Ông vẫn còn muốn
sống lâu sống khỏe.

“Cho dù là vậy nhưng sao cứ nhất thiết phải là cháu,
để thím Trần đi cũng được mà.” Thím Trần là vợ của quản gia Trần vốn đảm nhiệm
công việc bếp núc nhưng từ khi ông chủ nhỏ chỉ định cô làm việc trong bếp, thím
Trần vui sướng tha hồ ra vườn hoa ngắm cảnh.

“Kêu cháu đi là có lý do, thím Trần không biết mát
xa, nếu cậu chủ vẫn còn tức giận, cháu sẽ mát xa cho cậu chủ để cậu chủ khỏe
người hết tức, hiểu chưa? Ha ha ha!” Dứt lời, quản gia Trần thầm nể phục mình
tính toán đâu vào đó.

Nghe quản gia Trần nói xong, trán Tiêu Tung Thục xuất
hiên ba vạch đen. “Chú Trần, chú hay quá ha…”

“Cháu quá khen rồi.” Sống đến từng này tuổi, ông đều
không biết liêm sỉ được viết như thế nào. Ha ha ha.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3