Mơ về phía anh - Chương 39
39.
Ngày 3/2/2005
I have a general idea of him but I don’t really know the
core of him. I can not finish his sentences. I do not know why he spends a
great deal of time trying to be accomplished. Is he trying to make his parents proud?
Is he a crowd pleaser? Or he just like to be excellent in things he does?
(Tôi có hiểu đại khái về anh, nhưng nội tâm của anh... tôi
thật sự không hiểu. Anh nói nửa câu đầu, tôi không sao đoán ra được nửa câu cuối.
Tôi không hiểu tại sao anh lại bỏ ra nhiều thời gian như vậy để theo đuổi sự
thành công. Chẳng nhẽ anh đang muốn khiến cho bố mẹ anh tự hào vì anh? Muốn
giành được thiện cảm
của mọi người cho mình? Hay là anh chỉ muốn làm mọi việc cho
thật hoàn hảo?)
*
* *
Đang viết nhật kí thì có điện thoại. Là anh. Chắc chắn là vì
bức email tôi đã gửi cho anh rồi, chắc là đắc tội với anh rồi. Anh sẽ không nổi
điên trong điện thoại chứ? Hoang mang...
Anh: Dạo này thế nào rồi
Tôi: Rất tốt. Còn anh?
Anh: Vẫn thế. Vẫn rất bận rộn!
Tôi: Ờ, anh... đọc email của em rồi à?
Anh: Email gì?
Tôi: Em vừa gửi cho anh đấy. Không nhận được à?
Anh: Anh về xem đây. Giờ anh đang trên đường về.
Oa, sao mà ngọt ngào thế! Anh ấy chưa nhận được email của
tôi đã gọi cho tôi rồi, chắc là nhớ tôi quá đây mà!
Tâm trạng vô cùng phấn khích. Có cảm giác như muốn bay lên vậy.
Anh: Xem email rồi, có chút lo lắng. Em không sao chứ?
Tôi: Không sao, chỉ cảm thấy chúng ta không có đủ thời gian
bên nhau...
Anh: Thế nào mới là “Đủ thời gian”?
Tôi: Thường xuyên...
Anh (trầm ngâm): Có lẽ là lúc nghỉ dài ngày, chúng ta đã ở
bên nhau quá nhiều...
Tôi (Ý gì thế? Không có ác ý gì chứ?): Cũng chẳng có gì đâu,
chỉ là muốn biểu đạt một chút...
Anh (trầm ngâm): Cũng không thể cứ có thời gian rảnh rỗi là ở
bên em được. Anh đã sống một mình mấy chục năm rồi, không thể gặp một cô gái mà
vứt bỏ hết tất cả được.
Tôi (Cái gì? Trong lòng anh tôi chỉ là “a (một) cô gái” thôi
sao Không phải là “the (duy nhất)” hay sao?)
Anh: Anh đến Mỹ là muốn lập nghiệp. Lúc nào anh cũng cảm thấy
sự nghiệp mình làm nên mới thuộc về mình, những thứ khác đều là trống rỗng.
Tôi: Vậy... thì để thuận theo tự nhiên đi...
Anh: Em đi ngủ đi!
Tôi: Ngủ ngon!
*
* *
Bất hạnh lớn nhất của một người phụ nữ sinh ra vì tình yêu
là gì?
Gặp phải một người đàn ông hết lòng vì sự nghiệp.
Người đàn ông của sự nghiệp: Anh ta cần có khái niệm về một
gia đình chứ không phải là một cái gia đình do anh ta và một người phụ nữ cùng
tạo dựng lên, vì vậy anh ta chẳng bao giờ quan tâm xem người phụ nữ của mình
làm cái gì, thiếu cái gì, cần cái gì, chỉ biết đến “Sự nghiệp chưa thành, các đồng
chí vẫn phải tiếp tục phấn đấu”.
Người đàn ông của sự nghiệp: Coi cơ quan như nhà, coi nhà
như khách sạn, coi nguyện vọng gặp mặt anh ta của phụ nữ là một điều không thể
thực hiện được. Cho dù khó khăn lắm mới về đến nhà, anh ta đã chẳng còn chút sức
lực và thời gian để nói chuyện với người phụ nữ của mình. Trong khi đó, người
phụ nữ của anh ta đã ở nhà, háo hức chuẩn bị một mâm cơm thịnh soạn, nếm đủ vị
đắng của sự chờ đợi. Muốn dốc bầu tâm sự với anh ta dường như đã trở thành một
giấc mộng không thể thành thực. Khi người phụ nữ cần một bàn tay chăm sóc thì
anh ta lại không có nhà.
Người đàn ông của sự nghiệp: Không bao giờ coi người phụ nữ
là tất cả, càng không bao giờ coi tình yêu, gia đình là tất cả. Đối với tất cả
những người đàn ông theo đuổi sự nghiệp mà nói không chỉ là vấn đề về tiền bạc
và địa vị mà còn là khát vọng chinh phục ăn sâu trong xương tủy không bao giờ
thỏa mãn, bảo họ từ bỏ sự nghiệp chẳng khác gì bắt họ nhốt vào trong lồng cả.
Người đàn ông của sự nghiệp: Có thể sẵn sàng từ bỏ tình yêu
vì sự nghiệp, đem lòng yêu anh ta đa số đều là những người phụ nữ thỏa hiệp.
Đàn ông xuất phát từ lòng tự tôn và thể diện của mình thường không bao giờ thừa
nhận sai lầm của mình. Còn phụ nữ vì để bảo vệ mối quan hệ của mình thường tìm
cách nhường nhịn. Đàn ông thường rất thực tế, khi tình yêu và sự nghiệp không
thể vẹn cả đôi đường, nhiều đàn ông đã chọn sự nghiệp cho mình. Phụ nữ bản năng
luôn khao khát và theo đuổi tình yêu, đây cũng là nguyên nhân vì sao mà phụ nữ
lại dễ bị tổn thương.
Hả? Người đàn ông của sự nghiệp lại đáng sợ đến thế sao?
Ngất lịm.
*
* *
Năm mới theo lịch Trung Quốc. Anh tổ chức một buổi biểu diễn
võ thuật, chủ yếu là biểu diễn Thái cực quyền. Địa điểm tổ chức là trung tâm hoạt
động sinh viên của đại học. Rất nhiều đội võ thuật và Thái cực quyền trong
thành phố đều đến tham gia, khán giả đến xem có khoảng hai, ba trăm người. Nhóm
biểu diễn Thái cực quyền tập thể do anh dẫn đầu đang tập trung ở bên phải cửa
ra vào.
Không dám đi vể phía đó, sợ anh mất vui, chỉ lặng lẽ đứng dựa
vào góc tường, trước mặt là một tấm bình phong, phải thò đầu ra mới nhìn thấy
bên ngoài,
Cẩn thận thò đầu ra ngoài như một nhân viên trinh sát, bắt gặp
ánh mắt của anh. Mặt anh có chút ngạc nhiên và vui mừng, môi khẽ nở nụ cười rạng
rỡ. Toàn thân tôi như tan chảy. Một lúc sau, tôi lại thò đầu ra, lại chạm phải
ánh mắt anh. Anh lại nở một nụ cười rạng rỡ.
Một nụ cười, hai nụ cười, vẫn chưa được ba nụ cười mà anh đã
mang hồn vía tôi đi mất rồi. Không cần xem biểu diễn nữa, chỉ chuyên tâm nhìn
anh.
Anh ra sân khu rồi! Chạy bước nhỏ ra giữa sân khấu, đi một
bài quyền bốn mươi hai động tác, động tác rất oai phong, lại nhẹ nhàng như nước
chảy... bài biểu diễn vô cùng thú vị, khán đài vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Ôi trời ơi, làm sao mà tôi không yêu anh ấy cho được?
Buổi biểu diễn kết thúc. Thu dọn đồ đạc. Nói chuyện tào lao.
Tiểu Lan và Triển Huy đều có mặt, nhưng nói chuyện với ai tôi cũng không cảm thấy
thoải mái. Trong khi đó anh lại rất thoải mái, anh luôn thoải mái ở những nơi
đông người, bận rộn chào hỏi người nọ, người kia.
Người đã đi gần hết, tôi vẫn còn ở lại đấv. Anh đi về phía
tôi, trên vai trái còn đeo một cái túi cũ kĩ màu xanh, mặc quần áo biểu diễn, mặt
có chút mệt mỏi. C46hợt thấy mềm lòng, tôi dịu dàng nhìn anh, muốn dựa vào anh,
chăm sóc cho anh, dắt tay anh cùng ra ngoài. Nhưng thực sự tôi chẳng có đủ dũng
khí để làm vậy.
Anh: Tối nay có đi không?
Tôi: Có chứ.
Anh ám chỉ buổi tụ tập mừng năm mới với nhóm Thái cực quyền
tối nay. Cũng giống như bữa tiệc hôm Giáng sinh, đây là một trong những hoạt động
hằng năm của nhóm. Buổi tiệc hôm nay được tổ chức ở một nhà hàng Trung Quốc ở
trên núi, chuyên các món ăn Trung Quốc, bao gồm cả món vịt quay Bắc Kinh.
Anh vừa giống như sương mù, vừa giống như làn gió, đi xuyên
qua các bàn ăn, ân cần chúc rượu mọi người.
Tôi vừa giống một kẻ si tình, vừa giống như một con ngốc, ở
những nơi có anh, tôi chỉ mong mình có thể tàng hình để không cần phải giao lưu
với ai, không cần làm gì, chỉ việc chuyên tâm quan sát anh, lắng nghe tiếng nói
của anh, không rời khỏi anh dù chỉ là một giây.
Ăn cơm xong, quay về nhà. Cầm hai chai rượu vang, đeo ghita
lên vai, đến nhà anh.
Đi vào nhà bếp, đặt rượu lên bàn ăn, vào ngồi xem ti vi với
anh.
Một lát sau, tôi đến phòng bếp, bắt đầu gảy đàn ghita, anh
bước vào theo.
Anh: Anh còn tưởng có ai đó đang bật nhạc cơ đấy...
Tôi: Dàn loa trong phòng anh rất tuyệt!
Anh: Mọi người đều nói như vậy... Em mang cả rượu đến à? Sao
không nói sớm? (Mở rượu, mỗi người một li.)
Tôi (Gảy bài “Tiễn biệt”, khe khẽ cất tiếng hát): Bên ngoài
đình, trên con đường mòn...
Anh (Đặt li rượu xuống, huýt sáo theo tiếng hát):.......
Huýt sáo rất chuyên nghiệp, âm rất chuẩn, giọng rất vang, rất
cao và vui tai. Tiếng đàn và tiếng huýt sáo hòa vào làm một…
Không say mới lạ.
Làm tình trong cơn say. Dịu dàng. Sâu lắng...
Ngày 13 tháng 2: Một ngày trước ngày lễ Valentine. Mưa nhỏ
Buổi sáng, gọi điện thoại cho anh, hỏi xem ngày tình nhân
anh có kế hoạch gì không. Anh nói đang ăn sáng với bạn và thản nhiên cúp điện
thoại.
Một lúc sau, anh gọi lại.
Anh: Nếu có thời gian thì em qua đây đi!
Tôi (suýt nữa thì reo lên): Ok! Em qua đấy ngay đây!
Hơn một tuần rồi chưa được gặp mặt, vui mừng là điều dễ hiểu
mà.
Lái xe hơn một tiếng đồng hồ trong mưa cuối cùng cũng đến
nhà anh. Lên lầu, nhìn thấy anh đang luyện thư pháp, phong thái vô cùng ung
dung và phóng khoáng. Trực giác mách bảo tôi rằng phong cách thư pháp có vẻ gần
với bản tính của anh hơn, còn phong cách Thái cực quyền thì tương đối truyền thống.
Anh: Thế nào em?
Tôi (muốn chọn một từ thích hợp nhất): Ừm...
Anh: Viết không đẹp à? Không đẹp thì thôi...
Tôi: Em có nói là không đẹp đâu...
Anh (cười cười): Đi ngủ với anh một lúc đi!
Đã sớm liệu trước việc này nên tôi đã đặc biệt mang theo một
cái đĩa Cửu Dương, bên trong có thu rất nhiều ca khúc, toàn là các bản tình ca
lãng mạn, còn có cả bản piano “Lương Chúc” nữa.
Nghe các bản tình ca, vật nhau trên giường...
Những ngày mưa là những ngày cháy bỏng đam mê.
Sức cùng lực kiệt, ôm chặt lấy nhau và chìm vào giấc ngủ.
Ngủ một lát. Tỉnh dậy. Cùng đi tắm.
Phòng tắm rất to. Trước bồn tắm có một cánh cửa kính được mạ
vàng ở các cạnh. Anh bước vào bồn trước, điều chỉnh nước phù hợp rồi tôi mới bước
vào.
Kì lưng cho nhau rồi ai nấy tự dội nước, đi ra khỏi nhà tắm,
thay quần áo, đi vào nhà bếp. Anh tiện tay lấy một cuốn sách nấu ăn trên bàn bếp,
lật giở vài trang rồi nói:
- Làm món gà ngũ vị Tứ Xuyên đ
Bên ngoài trời đang mưa, tôi đến bên cửa sổ, ngửi thấy mùi
thức ăn, nghe thấy tiếng lẻng xẻng của nồi xoong, nhìn thấy một bãi cỏ xanh mướt
bên ngoài cửa sổ, nghĩ bụng nếu như hôn lễ được tổ chức ở trên bãi cỏ ấy thì thật
tuyệt. Nhưng khách mời sẽ đỗ xe ở đâu đây? Bãi đỗ xe ở giáo đường dưới chân núi
cũng khá to...
Anh (Không biết đến bên cạnh từ lúc nào): Đang nghĩ gì thế
em?
Tôi (ngoảnh đầu lại, mỉm cười nhìn anh, không nói gì).
Anh làm món thịt xào cần, gà ngũ vị Tứ Xuyên... mùi vị rất
ngon. Anh gọi điện khoe với mẹ nhưng mẹ anh không có nhà. Anh thất vọng nói:
- Mẹ không có nhà, không biết là đi đâu rồi?
Vẻ mặt ấy thật là đáng yêu chết đi được! Giống như một đứa
bé!
Cơm no rượu say rồi, anh gọi điện cho bạn, chúc họ Valentine
vui vẻ.
Gọi điện xong, chúng tôi ngồi nói chuyện.
Anh: Thế nào là bạn trai, bạn gái nhỉ?
Tôi (Kinh ngạc. Anh muốn tôi thừa nhận trước anh là bạn trai
của tôi sao? Sao anh không chịu nói trước?): Cảm thấy được thì là được.
Anh (mở laptop): Nào, anh cho em xem một thứ này!
Tôi (Gia phả của nhà anh. Oa, trong lịch sử, Từ XX tướng
quân chính là tổ tiên của anh ấy! Nhưng cho đến giờ, những người đàn ông trưởng
thành trong nhà họ Từ chỉ còn mỗi mình anh vẫn độc thân): Đây là bà nội của anh
à? Tại sao lại đặt tên là “Dung Nhi”?
Anh (nhún vai, không đá
Bên ngoài cửa sổ, mưa phùn dày đặc. Bên trong căn phòng, cảm
giác say đắm, mơ hồ. Anh ôm lấy tôi từ phía sau, tôi xoay người lại, bắt gặp
ánh mắt anh. Đôi mắt sáng, sâu... ẩn chứa một chút ngại ngùng, khiến cho người
ta vừa thương vừa yêu. Không kìm chế được, hôn lên môi anh.
Lửa tình ngùn ngụt. Hai người “vật nhau” ngay trong nhà bếp,
trên bàn ăn, trên ghế, trên ghế sô pha... quần áo ném khắp nhà.