Chỉ Vì Yêu - Chương 06
Cô cúp máy, quay trở lại
xe với niềm hạnh phúc phơi phới trào dâng thì lại đụng phải bộ mặt nặng như chì
của người đang gác tay lên cửa xe hút thuốc, dấu vết của cơn khát tình không được
thỏa mãn mới rồi đã bốc hơi sạch sẽ khỏi con người anh.
“Nàyị” Cố Minh Châu đặt
cốc nước vừa mua vào tay anh, anh nhận nhưng ánh mắt chẳng buồn nhìn cô.
“Giận đấy à?” Cô sứng sốt,
“Thôi nào, em mang đi giặt giúp anh, sau đấy đền thêm cho anh một tấm thảm bay
của Ba Tư nữa, thế được chưa?” Cô dí dóm nói, đoạn dậm nhẹ xuống chỗ sàn xe trống
trơn dưới chân.
Dung Lỗi không để ý đến
trò đùa của cô, anh vẫn đăm chiêu hút thuốc.
“Em an tâm đi theo
Phương Phi Trì đi, Cố Minh Châu ạ.” Giọng anh nghèn nghẹn, dường như để nói ra
được thật khó khăn biết bao, nhưng lại không giấu được sự khẩn khoản trong lời
mình.
Cô Minh Chầu nhún vai,
lấy lại cốc nước anh đang cầm vô thức trên tay, cô mở nắp nhấp môi rồi lại trả
nó về cho anh, “Em có bất an gì đâu.”
“Những gì Phương Phi
Tri trả lời phía báo chí chỉ là pha trò vậy thôi, thường ngày anh ta hay bông
đùa, chứ chẳng có ý gì. Anh yên tâm, anh ta sẽ không tranh giành với anh thật đầu.
Chúng ta hợp tác trên cơ sở muốn trúng được vụ thầu này, đấy cũng là một trong
những cam kết của em khi quyết định tham gia kế hoạch trên, em nhất định sẽ thực
hiện được.” Cố Minh Châu ôn tồn trả lời, “Còn những cái khác thì... em và anh
ta đều là những động vật máu lạnh, làm ăn là làm ăn, tình cảm là tình cảm,
không hề có vấn đề gì khác, anh không cần phái
lo lắng hộ em.”
“Anh không lo lắng.
Phương Phi Trì là người có năng lực, em cũng chẳng phải vừa, hai người ở bên
nhau rất đẹp đôi cần gì phải lo lắng nữa." Dung Lỗi điềm tĩnh nói, anh
búng đầu lọc rồi lặng lẽ mở cốc nước cô vừa uống, nhấp mấy ngụm.
Cố Minh Châu thấy trong
miệng ngăm ngắm đắng, nhưng ngoài mặt lại cười thoải mái cho anh xem. Còn Dung Lỗi,
anh vẫn hết sức bình tĩnh, hai người họ tạm thời chẳng ai nói lời nào.
Dường như cô đã chẳng
ngọ nguậy gì một lúc lâu, đột nhiên ngoái "Không tin.” Câu trả lời của anh
nhẹ bẫng mà lại chắc như đinh đóng cột. Cô nheo mắt cười báo: “Ừ, em cũng không
tin. Haha!”
Bảy giờ sáng ngày chủ
nhật, Cố Minh Châu đáp chuyến bay sớm đi Mỹ.
Mười một giờ tối, Dung
Lỗi trở về sau bữa tiệc thiết đãi, tắm táp xong lại thấy người thêm uể oải. Như
bao đêm, nằm trằn trọc trên giường một lúc, anh vùng dậy, bật tất cả đèn đóm trong
phòng rồi mở toang cánh cửa kính thông ra ban công.
Dưới vầng trăng vằng vặc
cùng muôn ánh sao giăng khắp bầu trời, vậy mà Dung Lỗi lại đắm mình trong một
góc khuất ngoài ban công, mặt mày nặng trĩu, nhấp từng ngụm rượu mạnh.
Thời trẻ, cà lơ phất
phơ, Dung Lỗi cũng hay làm vài chén như bao cậu chàng công tử con nhà gia thế
khác.
Hiềm nỗi Cố Minh Châu
là người ghét rượu chè thuốc lá, nên anh đã tự giác cai thuốc, cai rượu. Những
năm ở bên cô, anh chưa một lần đụng đến rượu và thuốc lá.
Sau đó, khi Dung Lỗi lại
tìm đến rượu cũng chính là lúc hai người dứt khoát chia tay. Đó là chuyện đã
sáu năm về trước, chính xác hơn là bắt đầu từ cái đêm anh bị đá thẳng thừng.
Đêm đó anh tuyệt vọng, chỉ muốn say cho chết quách luôn.
Thế rồi hai tháng kế tiếp,
anh đắm mình trong những cơn say dài vô tận, chẳng có nổi một phút giây tỉnh
táo.
Song cũng thật tiếc
thay, khổ sở lại là thứ dày vò con người ta dai dẳng nhất, dẫu có mê man thì kẻ
bị dày vò cũng chẳng thể nào có được giấc ngủ an lành.
Trải qua hai tháng, anh
gầy tọp hẳn đi.
Dung Nham của năm đó vẫn
mang cái vẻ xốc nổi mà lấc cấc như bây giờ, nhận được lệnh của ông nội, cu cậu
liền hăm hở chạy lên chạy xuống, xách hết xô nước đá này đến xô nước đá nọ tạt
thẳng vào người anh. Dạo đó, tiết trời vừa chuyển lạnh, anh nằm co ro trong góc
nhà, dầm mình dưới làn nước lạnh xối xả, hai hàm răng đánh vào nhau lập cập, bờ
môi tái nhợt, nhếch nhác hệt một con cún ngã xuống nước.
Trước mắt anh, khuôn mặt
Dung Nham dần đanh lại, méo mó vẹo vọ, thế rồi bức màn đen đổ ập xuống, anh lăn
đùng ra bất tỉnh nhân sự, không còn biết trời trăng gì nữa, thỏa theo mong ước
bấy lâu.
Một thời gian sau đó,
việc đầu tiên anh làm sau khi lành bệnh xuất viện là thẳng tay xé tan tành bức
thư thông báo trúng tuyển của Lyon, thay vào đó, anh chọn đại học New South
Wales chuyên về quản trị kinh doanh của Úc để học tiếp lên thạc sỹ. Sau vài
tháng chuẩn bị, Dung Lỗi kiên quyết ra nước ngoài trong âm thầm lặng lẽ.
Quãng thời gian đó,
trong khi anh phải trải qua những ngày tháng sống dở chết dở ròng rã thì Cố
Minh Châu lại biến mất tăm mất dạng. Không điện thoại, không tin nhắn, không
email thăm hỏi, thậm chí dăm ba câu cũng chẳng thấy đâu. Không hoa không thiệp,
chẳng xin lỗi, chẳng chúc mừng, chẳng có lấy nổi lời kỳ vọng...
Cái cách cô vứt bỏ anh
đầy dứt khoát, đúng với bản chất con người cô, hệt như cách một con thằn lằn đến
lúc lâm nạn đã tuyệt tình tự đứt đuôi mình.
Cho đến tận ngày hôm
nay, chưa một lần Dung Lỗi nghi ngờ tình yêu năm đó của Cố Minh Châu, bởi lẽ
anh cũng rất yêu cô. Nhưng từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc, thực chất anh
chỉ đau đáu một nỗi, đó là con người anh dạo ấy đắm chìm trong tình yêu sâu đến
độ không thể tự mình vùng thoát ra được, còn cô lại có thể thẳng thừng rũ bỏ tất
cả.
Còn giờ đây, nỗi oán hận
ngấm vào xương anh đầy đau nhức - Minh Châu à, anh vẫn luôn dao động, lo sợ
không yên, còn em đã dửng dưng buông xuôi rồi sao? Vậy những đêm thao thức trằn
trọc, không thể ru ngủ chính mình bao năm qua thì sao đây, ai sẽ đền cho anh?
Đừng khiêu khích anh nữa.
Cố Minh Châu, tình cảm anh dành cho em chỉ còn tồn dư lại chút đỉnh yêu và lòng
thương hại, nó chỉ vừa đủ để anh kiềm chế sự căm hờn với em mà thôi. Giờ đây,
trong trái tim anh ngự trị một con mãnh thú, đừng ai dại gì mà lại gần, bằng
không chỉ còn nước tự lãnh hậu quả.
Vầng trăng sáng treo lơ
lửng trên không, một đêm trời sao rực rỡ, ánh sáng phản chiếu trong đôi mắt anh
lại ảm đạm đến quặn lòng.
Một tuần lễ từ từ trôi
qua.
Tại sân bay.
Mái tóc dài xoăn lọn của
Cố Minh Châu đã được duỗi thắng và cắt tỉa theo phong cách mới mé trẻ trung,
trông sắc mặt cô hồng hào tươi tinh hơn hẳn. Từ sân bay bước ra, đám phóng viên
đóng đô ở đó liền sấn số xông lên, đèn flash nháy lia lịa không ngừng.
“Quỷ tha ma bắt!” Cố
Minh Châu nở nụ cười đoan trang hiền thục, cúi đầu né tránh hết sức tự nhiên, nhưng
lại nghiến răng, lầm bầm trong miệng, “Đồ cà chớn nhà anh lại bông đùa với gái
gú ở đâu rồi hả?”
“Không, phải, anh! ”
Phương Phi Trì nghiến răng nghiến lợi bảo.
Lúc ở Mỹ, anh đã nhận
được tin báo dạo gần đây Dung Lỗi và cô con gái út nhà họ Điền hay qua lại thân
mật với nhau, nhưng vì nghĩ cho bản thân nên anh đã giấu nhẹm đi, không cho Cố
Minh Châu biết.
Phương Phi Trì sa sầm mặt
mũi, quẳng phắt hành lý cho người tài xế đánh xe tới đón, rồi mở áo gió, ôm Cố
Minh Châu vào lòng, đưa cô lách ra khỏi đám đông.
Lao được ra đến bên
ngoài thì chỉ mình anh ta là người chân nam đá chân chiêu, còn người phụ nữ chết
tiệt đang nép vào ngực anh lại cười ngặt nghẽo trên nỗi khổ của người khác, hơi
thở của cô hắt ra, chạm vào người anh qua lớp vải mỏng của chiếc áo sơ mi.
Trong lúc cắm đầu chạy, cái cảm giác âm ấm, mềm mềm chạy thẳng vào tim ấy đúng
là một thứ cảm xúc lâng lâng thật tuyệt vời.
Ngồi trên xe, Cố Minh
Châu lẩm nhẩm một bài hát, tuy hí hoáy lấỵ mở túi xách. Phương Phi Trì ngồi cạnh
cô ở băng ghế sau, anh ta vẫn tiếp tục đeo lên mình một vẻ thật ngầu bằng cách
khoanh tay, nhếch mép cười nửa miệng, mắt nhìn đăm đăm về phía trước.
“Cầm chắc vào!” Cố Minh
Châu sẵng giọng bảo, đoạn dúi chiếc gương vào tay anh ta, sau khi chỉnh cho
cánh tay cầm gương cố định ở một góc thích hợp, cô liền lôi lược và sắp ra, săm
soi sửa sang lại kiểu đầu mới của mình. Ban nãy, áo khoác của Phương Phi Trì
làm hỏng mất kiểu tóc của cô, mà lát nữa cô còn phải đến Hữu Dung nữa chứ.
Thành phố C đã bước
sang mùa đông, ra khỏi khu vực sân bay mới nhận thấy đất trời âm u, lạnh lẽo,
nhưng chẳng thấm vào đâu so với mùa đông buốt giá của nước Mỹ. Gió rít gào dữ dội
ngoài khung cửa xe, còn trong không gian ấm áp của chiếc xe lại có một giọng nữ
nhẹ nhàng uyển chuyển đang ngâm nga.
Cố Minh Châu lên máy
bay với bộ dạng lôi thôi lếch thếch, lúc này lại bắt đầu điểm phấn, tô son,
trông cô như trở về nhiều năm trước, bất kì một việc nhỏ nhoi nào, hễ là vì hòn
đá kia thì nhất định cô sẽ dốc lòng dốc dạ. Thế mà trong con mắt của Phương Phi
Trì, người đang ngoan ngoãn cầm gương cho cô, lại khẽ lóe lên thứ biểu cảm ra
chiều phức tạp.
Bên cạnh một Cố Minh
Châu đang chăm chút soi gương chải chuốt, là ánh mắt càng lúc càng hằn học của
Phương Phi Trì, vì phải làm cái việc “giúp người may áo cưới” này.
Dặm xong một lớp phấn
phơn phớt nhẹ nhàng, ngắm trái ngắm phải thấy đâu vào đó, cô liền nhướn mày tự
hào, ngẩng lên, cười hỏi Phương Phi Trì: “Đẹp chưa Ị”
“Thế cả,” Phương Phi
Trì gập chiếc gương lại rồi quẳng phắt lên đùi cô, "Tắt đèn rồi thì đứa đếch
nào chẳng như nhau.”
“Ái chà! Có kẻ phải nhịn
những hai tuần nên giờ đang thấy bức xúc vì không được giải tóa đây. Nhưng đừng
có mà giận cá chém thớt lên em nhé, em mà không vội thì thể nào em cũng cho anh
cuốn xéo lâu rồi đấy!”
Cố Minh Châu cười cợt,
tay tranh thủ thu dọn đồ đạc, sau lại vỗ vào lưng ghế bác tài, “Lái nhanh lên,
đưa tôi đến Hữu Dung trước rồi gửi trả cậu hai nhà chú về sau.”
Phương Phi Trì buông
người ngả vào lưng tựa, nghếch mặt nhìn lên nóc xe, "Không tìm em trút giận
thì chẳng nhẽ lại đi tìm Hữu Dung ? Đụng đến hòn đá quẳng trong hố xí ấy, lại
chẳng có người ăn tươi nuốt sống cho ấy chứ!" Anh nói với giọng điệu ghen
bóng ghen gió.
Cố Minh Châu thu dọn
xong xuôi, nét mặt cũng thôi cười, cô đưa tay nhéo vào má anh, “Người ngoài thì
chắc không biết giữa em và anh ấy, rốt cuộc ai xấu ai tốt, ai nợ nần ai, nhưng
chẳng nhẽ anh cũng không biết à? Em đợi bấy lâu nay, mãi mới đợi được anh ấy trở
về, Phi Trì này, em biết anh không thích em đối xử tử tế với anh ấy, thực ra,
đó là bởi anh đang lẻ loi đơn chiếc chứ không phải trong lòng anh nghĩ vậy.”
“Hứ! Trong lòng anh
nghĩ gì ?" Phương Phi Trì nghe đến đó thì cụt hứng, liền hỏi vặn lại. Song
Cố Minh Châu tủm tỉm không đáp.
“Ờ, ngoan, thôi đừng quấy
chị nữa, bao giờ chị tán đổ được anh rể, chị sẽ phát kẹo cưới cho mà ăn nhé!”
Đáp lại sự nghiêm túc chờ đợi của anh là chiêu lấy nhu thắng cương tếu táo như
ngày nào của cô. Chẳng mấy chốc xe đã đến gần tòa nhà Hữu Dung, Cố Minh Châu quẳng
lại hành lý lẫn Phương Phi Trì, còn mình kẹp túi công văn, xuống xe, xăm xếp tiến
về phía có ý trung nhân.
Thực ra chính cuộc điện
thoại của Jessica đã khiến Cố Minh Châu phải vội về nước sớm hơn mấy ngày.
Cố Minh Châu vừa đi một
cái là ngay lập tức mấy bùa trừ ma trên quả đất này đã bị tà khí đánh cho rụng
rơi không sót cái nào. Cao Hạnh lại dám đá bay anh bạn trai si tình Chung Tiềm,
viện vào cái cớ “hợp tác làm ăn” hòng phát động thế tấn công dồn dập nhằm vào đại
diện nhà đầu tư Kỷ Hằng. Vậy nên ta có, Cao Hạnh “mũi tên sang” Kỷ Hằng, Kỷ Hằng
“mũi tên sang” Tiểu Toàn. Trước tình hình này, Tiểu Toàn đã dũng mãnh nổi dậy.
Ba nhân vật chính như ba nước theo thế chân vạc, luẩn quấn trong một mối tình
tay ba làm tình chị em cũng sứt mẻ theo.
Sau mấy phen bị bà cô
Cao Hạnh đanh đá giở trò khiêu khích, cuối cùng người đẹp băng giá Tiểu Toàn đã
đứng ra chấp nhận thách thức. Một cuộc chiến sặc mùi thuốc súng đã bùng nổ.
Vào lúc cam go, chính sự
thiên vị lộ liễu của nam nhân vật chính Kỷ Hằng đã khiến Cao Hạnh thẹn quá hóa
giận, thành thứ cô nàng càng hiếu chiến, toan dồn Tiếu Toàn vào chỗ chết, hiềm
nỗi chính ngay trong bước đường cùng, Tiểu Toàn đã phản công lại dữ dội chứ chẳng
phải vừa.
Cuộc chiến đã lên tới đỉnh
điểm của căng thẳng.
Gã tướng cướp và ả tình
nhân quấn quýt bên nhau như hình với bóng không rời, hai phe chủ lực PK ác liệt,
một Vi Bác thường ngày quen tác oai tác quái, lộng hành ngang ngược thì giờ đây
bờ cõi lại rơi vào cánh nơm nớp lo sợ giặc ngoại xâm.
Do vướng mắc ái tình
nên suốt ngày Kỷ Hằng chỉ chăm chăm lo dỗ dành Tiểu Toàn và cắt đuôi Cao Hạnh,
thành thứ tiến độ dự án của Hữu Dung hiển nhiên bị trì trệ đi nhiều.
Nói cho cùng thì Dung Lỗi
cũng nắm trong tay cả một công ty lớn, dĩ nhiên, chẳng hơi đâu mà dành thời
gian đi quan tâm mấy chuyện tình yêu đôi lứa này, song không có nghĩa là anh
bàng quan với sự việc.
Sau khi ngộ ra thủ đoạn
áp bức khác người của Dung Lỗi, cô nàng Jessica vốn quen thói giấu giếm cấp
trên, chèn ép cấp dưới, chỉ chăm chăm đứng giữa dàn xếp nhẹ nhàng, giờ đây phải
te tua kinh hãi mà cấp tốc gửi mật tin đi.
Thế nên mới có sự trở lại
của Nữ Hoàng
Loanh quanh một vòng
trong Hữu Dung, cuối cùng Cố Minh Châu đã “tình cờ” gặp được Dung Lỗi.
Anh vẫn vậy, chẳng thay
đổi gì nhiều, vẫn hấp dẫn như một tuần - trước đó.
Dung Lỗi vừa kết thúc
buổi họp, đang tranh thủ lật xem tài liệu trong lúc đứng chờ thang máy. Cửa
thang máy vừa bật mở, Cố Minh Châu tươi roi rói xuất hiện lù lù trước mắt. Mắt
anh lóe lên một đốm lứa nhỏ xíu rồi lụi tàn ngay tức khắc.
"Tóc mới đẹp đấy.”
Thấy kiếu đầu mới toanh của Cố Minh Châu, anh tỏ ra lịch lãm hơn Phương Phi
Trì, gật gù, mỉm cười khen ngợi: “Sao em về sớm thế, tuần sau mới mới thầu kia
mà."
“Phương Phi Trì có việc
gấp cần giải quyết nên em cũng theo anh ấy về luôn." Cố Minh Châu nhẹ
nhàng bảo rồi dè dặt bước ra khỏi thang máy, đi lướt qua anh.
Lũ dân đen kia sắp nhận
án tứ hình nhưng lại khinh khinh ra mặt, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng. Chúng
vẫn đang đợi cơn thịnh nộ của Cố Minh Châu, ngặt nỗi Cố Minh Châu lại trở về
trong im hơi lặng tiếng. Cô chỉ hùng hổ xắn tay áo, cầm đầu lũ thần dân đương
lòng dạ bồn chồn mà tăng ca xốc vác những việc bị chậm tiến độ trong mấy ngày
qua. Dân chúng cám kích trước ơn đức nữ hoàng, tam thời giữ vững nền quốc thái
dân an.
Cuộc đấu giá diễn ra
khá thuận lợi, Phương Phi Trì vác nguyên bộ mặt hằm hằm như bản chất vốn có đến
hội trường, khí phách tỏa ra ngút ngàn làm toàn bộ đám cỏn con còn lại đều tự động
giải tán hết loạt. Duy chỉ có Dung Lỗi là vẫn bình chân như vại.
Sau ba vòng giơ biển,
Phương Phi Trì ngồi ờ hàng ghế thứ hai đã bỏ cuộc, anh ta đứng dậy, cài lại cúc
áo vest, rồi dẫn đám trợ lý thản nhiên rời hội trường, lúc đi lướt qua Dung Lỗi,
anh ta quẳng lại cái gật đầu với vẻ dửng dưng.
Giờ đây, có Cố Minh
Châu giúp sức, Dung Lỗi đã giành được dự án này một cách vẻ vang. Với phần lớn
lợi nhuận năm tới của Hữu Dung cộng với thành tích quan trọng đầu tiên này, năm
đầu anh nhậm chức có khởi đầu ổn định. Còn về Vi Bác, có thể nói là nức danh khắp
chốn, việc mở rộng một công ty xây dựng chính thức, đạt tiêu chuẩn, có nề nếp
đã ở ngay trong tầm tay.
Tin thắng trận truyền về
ban đề án của Hữu Dung, nhân viên hợp tác ba bên dấy lên vui mừng. Khi biết tin
cuộc chiến đã ngã ngũ với phần thắng nghiêng về bên mình, kế hoạch tiệc tùng
thác loạn buổi tối mừng chiến thắng vốn được ban nhân sự ngấm ngầm chuẩn bị từ
lâu nay bung ra ngay tắp lự, toàn thể nhân viên cứ thế reo hò nhảy múa tán thưởng
không ngừng.
Lọt thỏm giữa bầu không
khí hân hoan ấy, một mình Cố Minh Châu le lỏi tựa vào cửa sổ, mắt ngắm nhìn những
đám mây trắng xốp lững thững bay trên nền trời xanh ngắt, niềm vui trào lộn từ
sâu thẳm đáy mắt cô.
SHOW TIME
Điền Tư Tư, tên sao người
vậy, từ vẻ bề ngoài, cách trang điểm đến giọng nói thốt ra đều ngọt như mía
lùi. Bữa nay Điền Tư Tư diện bộ đầm màu hồng bồng bềnh mềm mại, trang điểm xinh
xắn như búp bê, cặp mắt nai ngây ngây thơ thơ chớp lia lịa. Với dáng vẻ mỏng
manh yếu đuối, cô nàng khoác tay đi cạnh Dung Lỗi dung mạo tuấn tú, tới chúc rượu
khách khứa cứ như thể mình là chủ nhân của bữa tiệc không bằng.
Bữa tiệc hôm nay do Hữu
Dung chủ trì. Là khách mời, toàn bộ đám nhân viên của Vi Bác phải sát giờ mới
được theo chân Cố Minh Châu đến góp vui. Dung Lỗi và một vài quản lý cấp cao đứng
đợi ngoài đại sảnh, người gác cửa vừa nở nụ cười tươi tắn, tay kéo mớ cánh cứa
thì một tốp nam thanh nữ tú nô nức rú nhau bước vào.
Nàng tiên nữ Cao Hạnh bữa
nay mặc bộ váy quây màu trắng, quần legging đen ôm sát cặp đùi hoàn mỹ không
khuyết điểm kết hợp cùng đôi giầy cao gót màu bạc càng khoe ra dáng hình mảnh
mai, khí chất xuất chúng.
Sánh vai bước vào cùng
Cao Hạnh là Tiểu Toàn không còn mang dáng vẻ thể thao gọn nhẹ thường ngày, mà tối
hôm nay, với bộ đồ màu đen nóng bóng như hot girl và khuôn mặt trang điểm kỹ iưỡng
theo phong cách punk, từ cô nàng toát lên một vẻ đẹp rực rỡ, ma mị, phảng phất
nét băng giá lạnh lùng, làm ánh mắt Kỷ Hằng kể từ lúc bước ra từ chỗ rửa tay
không sao rời đi được, suýt thì tẽn tò đâm sầm vào cột nhà.
Cô nàng Jessica vẫn lả
lơi với quần bò đen ôm sát đi kèm áo sơ mi màu hồng để phanh đến tận ba cái
cúc, lông mi uốn dày và cong vút, khuôn mặt mang vẻ đẹp lạnh lùng, dọc đường đi
vào, vồ được anh nào đẹp trai là lại phóng điện ầm ầm.
Hơn chục con người với
đủ các dáng vẻ thanh tú lướt qua, đi sau cùng là Cố Minh Châu với vé mặt tươi
cười rạng rỡ.
Tối nay cô chọn cho
mình một đầm dạ hội gam màu tím trễ ngực và trang điểm đậm hơn ban ngày. Chất vải
bóng mượt có độ buông khoáng đạt, ôm khít dáng người đầy dặn, vòng nào ra vòng
nấy, vừa toát lên vẻ cao quý mà lại không làm mất đi nét quyến rũ gợi cảm trên
người cô. Tà váy xếp theo những nếp bồng bềnh không theo quy tắc nào cả khiến cặp
đùi nõn trắng nà của cô thoắt ấn thoắt hiện qua mỗi bước chân, nhích lên trên
chút nữa thính thoảng còn thấp thoáng một khoảng màu đen làm ai nhìn thấy cũng
phải căng cứng người.
“Chị Minh Châu!” Điền
Tư Tư đứng dậy khồi ghế sofa, nở nụ cười đon đả với Minh Châu.
Cố Minh Châu bước lại gần,
nhã nhặn đáp lời cô nàng: “Lâu rồi không gặp Điền Điền.”
Điền Tư Tư nhẹ nhàng
vâng dạ rồi lay cánh tay Dung Lỗi, ẽo ợt nói: "Kevin, anh bảo mời khách ăn
cơm, thì ra là mời chị Minh Châu sao?” Dung Lỗi tủm tỉm gật đầu, ánh mắt dán chặt
vào người Cố Minh Châu kể từ lúc cô bước vào.
Thế rồi chẳng rõ là cố
tình hay vô ý mà Điền Tư Tư lại rời Dung Lỗi, bước qua đứng cạnh Cố Minh Châu rồi
õng ẹo kéo tay cô, miệng cười chúm chím, lúng liếng nhìn Dung Lỗi, “Anh biết
không Kevin, em quen chị Minh Châu từ nhỏ, chị ấy quý em lắm, thương em còn hơn
cả chị ruột em nữa.” Con ranh này thường ngày giỏi lắm cũng chỉ giở trò xách mé
kiếm chuyên với mấy cô tiểu thư nhà giàu giống nó được thôi, chứ với thể loại
bóng gió xa gần tiếu này xem ra đã giở hết công lực rồi đây.
Ánh mắt Cố Minh Châu
hơi co lại, cô mỉm cười xoa đầu Điền Tư Tư như một người chị dành tình cảm
thương yêu cho đứa em gái của mình, “Phải rồi, nhóc này bướng lắm, hồi nhỏ
không ai chịu dẫn nó đi chơi, nó toàn bám em thôi!”
Điền Tư Tư và Cố Yên trạc
tuổi nhau, mới mười sáu mà đã được lọt vào hàng mỹ nhân nức tiếng của thành phố
C. Thuở đó nhà họ Cố vẫn đang trong thời kỳ hưng thịnh, Điền Tư Tư và Cố Yên đã
có lần va chạm ở trường, cụ thể ra sao thì Minh Châu cũng chẳng nhớ nổi nữa.
Dẫu sao, dạo đó cô út
nhà họ Cố đã quen giải quyết mọi việc theo cái cách đơn thuần của riêng mình:
coi cục cưng của Điền gia bằng không khí. Việc này làm tổn hại nặng nề đến lòng
kiêu hãnh của Điền Tư Tư. Mẹ cô nàng cũng vài lần úp mớ tỏ ý không bằng lòng,
sau đó còn gọi thẳng cho Cố Bác Vân, nhưng tính cách của Cố Bác Vân sao nào?
Nghe được dăm câu dạo đầu, ông đã cúp luôn máy, chẳng thiết để ý nữa.
Việc về sau lại đến tay
Nguyễn Vô Song giải quyết, bà giấu chồng gọi điện cho nhà họ Điền để xin lỗi, đồng
thời cũng bảo Minh Châu dẫn Điền Điền bé nhỏ đáng thương đi chơi nguyên một
ngày, cốt để an ủi vết thương nơi tâm hồn bé bỏng của cô bé sau quá trình tìm bạn
thất bại ê chề.
E rằng việc này đích thị
là nỗi thất bại lớn nhất trong cuộc đời thuận buồm xuôi gió, đượm ngọt như mật
ong rừng của Điền Tư Tư, thành thứ Cố Minh Châu vừa mới nhắc thế, con bé đã thấy
chột dạ, khuôn mặt xinh xắn đờ ra.
Dung Lỗi đằng hắng một
tiếng rồi chen vào kéo Cố Minh Châu, tách cô ra khỏi bầu không khí căng thắng
giữa hai người, “Vào đi thôi, mọi người đến đủ cả rồi.” Anh có ý muốn tháo gỡ
thì Cố Minh Châu cũng không muốn làm anh mất mặt, cánh tay cô khoác tay anh, khấp
khởi tiến vào hội trường.
Khóe mắt liếc thấy con
nhóc kia đang cuống quýt đuổi theo lồng tay nó vào cánh tay Dung Lỗi, Cố Minh
Châu thầm cười nhạt. Chiều nay cô đã đọc lướt qua một lượt tất cả những tin đồn
dạo gần đây liên quan đến Dung Lỗi và Điền Tư Tư cả rồi.
Chị đây là người tử tế,
lý gì phải chịu làm lẽ... thế nên em Điền Ngọt Lợ chớ có trách chị Minh Châu nhẫn
tâm nhé...
Tiệc mừng công chính thức
bắt đầu cũng là lúc đám đàn ông lịch lãm bỗng chốc bộc phát hết cả mọi sự điên
cuồng rồ dại bên trong.
Chiếc cố trắng ngần,
thon đài như cổ thiên nga của Cao Hạnh đang ngửa lên, dốc cạn nguyên một ly rượu
đầy không để vương lấy một giọt, tiếng hò hét tán dương vang lên bất tận, cô hướng
ánh mắt thị uy về phía Kỷ Hằng. Song anh chàng vẫn ngồi thẳng lưng ngay ngắn
trên ghế, thản nhiên như không lọt mắt điều gì.
"Nào nào, tiếp
nào!” Cao Hạnh đong đưa, kích động quần chúng, xem chừng bữa này không say
không về.
Thời gian Kỷ Hằng đến
Vi Bác làm việc, anh đã quen Cao Hạnh qua sự giới thiệu của Cố Minh Châu và
Phương Phi Trì, nhưng bèo nước tương phùng, tuy có qua lại vài lần nhưng cả hai
đều coi là chuyện thường tình, dần dà cũng nhạt đi. Cao Hạnh cần sĩ diện, huống
hồ trước đây Kỷ Hằng ở nước ngoài, một phần vì đại dương cách trở đôi bờ, phần
còn lại là vì con trai cô - Duệ Duệ, nên Cao Hạnh cũng đành thở dài rồi buông
xuôi tại đây.
Xuân sang hoa nở, Cao Hạnh
những tưởng cuộc sống cứ thế êm ả trôi đi. Nên trước sự đeo đuổi quyết liệt cứa
bác sĩ điều trị cho Duệ Duệ - Chung Tiềm, cô chấp nhận chiếc nhẫn cầu hôn của
anh rồi chuẩn bị làm đám cưới vào mùa hè sang năm.
Ấy thế nhưng Kỷ Hằng lại
quay về rồi trong quãng thời gian hợp tác với Vi Bác, cậu chàng trúng tiếng sét
ái tình của cô nàng Tiểu Toàn lạnh lùng cao ngạo. Và màn tấn công dồn dập bằng
hoa tươi đã được triển khai.

