Chỉ Vì Yêu - Chương 10
Vừa mới chỉ hé vung ngó
vào thôi mà mùi hương đã tỏa ra thơm lừng, hấp dẫn đến độ anh chực rơi nước mắt.
Nào là cái thìa, nấm hương, măng, mộc nhĩ phủ trên bề mặt vàng ruộm cứa món
canh gà, điếm loáng thoáng vài viên trứng cút trắng bóc. Cả một nồi đầy ắp hội
tụ đầy đủ cá màu sắc lẫn hương vị. Sau một ngày một đêm ngủ vùi, bụng anh réo
lên ùng ục.
Cố Minh Châu đứng ngoài
cao giọng thúc giục, canh bưng lên rồi cô lại sai anh xới cơm.
Tivi ngoài phòng khách
đang chiếu một bộ phim Hàn Quốc nói chuyện như cãi nhau, chẳng một ai trong họ
thèm ngó ngàng, song cũng chẳng một ai buồn đứng dậy tắt tivi. Kế từ lúc bị Cố
Minh Châu sai như chong chóng thì khuôn mặt khó đăm đăm của Dung Lỗi đã dịu hẳn
xuống, chẳng khác nào những người đàn ông nội trợ binh thường.
Đợt này, tuyết rơi rả
rích kéo dài suốt nhiều ngày.
Mối quan hệ giữa Dung Lỗi
và Cố Minh Châu đang tìm kiếm sự ốn định giữa bộn bề bất định. Biểu hiện bề
ngoài của anh dường như đã thực thi đúng như những gì anh nói, anh thực sự
không để bụng với cô nữa. Thế nhưng mấy lần mấy lần mắt chạm nhau trong ngẫu
nhiên, Cố Minh Châu vẫn nhận ra nỗi ưu tư sầu não của anh.
Cô ước chừng, phỏng
đoán rồi tạm quy kết: thái độ lúc nóng lúc lạnh của anh dường như chỉ có thế giải
thích rằng anh vẫn đang ngoan cố chống cự với mình.
Anh ấy vẫn giận, vậy thì
mình sẽ đợi. Cố Minh Châu thầm thở dài, những gì em nợ đương nhiên em sẽ trá dần
dần.
Còn mười hôm nữa là đến
giao thừa, tuyết đã thôi rơi, không khí tếl nhất bắt đầu trở nên rộn ràng.
Hôm tuyết tan, trời rét
căm căm, năm giờ chiều, từng dòng người tấp nập nối đuôi nhau ra về lúc tan tầm.
Một chiếc BMW đỗ xịch đưới tầng trệt của Hữu Dung, tiếng xe thắng gấp rít lên rợn
người, ngay sau đó, cánh cứa bật mở và người nhảy phắt xuống không ai khác
chính u Kỷ Hàng. Cậu ta nhảy bổ đến chặn đầu chiếc xe phân khối lớn của Tiểu
Toàn, hai cánh tay dang rộng, ra vẻ “nàng muốn đi thì cứ bước qua xác ta”.
Tiếu Toàn diện áo
jacket dày dặn màu cà phê phối với quần bò đen bó ống trong đôi bốt cao ngang đầu
gối. Mái tóc dài đen nhánh tung buy trong làn gió bấc, vén lên vành tai trắng
ngần hơi ửng đỏ vì buốt giá. Một tay nhét túi áo, tay kia cầm mũ báo hiếm màu
đó rực, ánh unit gườm gườm nhìn cậu ta.
Cảnh kinh điến thường
thấy trong mấy bộ phim thần tượng này đã lụ hút sự chú ý cửa những người đi đường.
Mấy cô gái đi ngang qua bị hút hồn bới vé đẹp trai của Kỷ Hàng, ai nấy đều xuýt
xoa ngưỡng mộ.
Cách đó không xa, khuất
sau bồn hoa đặt ở lối ra vào của Hữu Dung, Cao Hạnh đã chứng kiến từ đầu đến cuối
với bộ mặt lạnh tanh.
Bụng bảo dạ ra về bằng
lối cửa sau, vừa dợm quay nguoif thì bất ngờ chạm mặt Dung Lỗi từ thang máy đi
ra. Bốn mắt gặp nhau, Cao Hạnh bèn cười gượng gạo.
Lúc ấy, Kỷ Hàng đang
nói gì đó với Tiểu Toàn, cơn gió bấc thối ngang qua đem theo mấy lời rầm rì của
cậu ta văng vẳng bên tai, Dung Lỗi nghe không tròn chữ, nhưng vẫn nhận ra ngữ
điệu nồng nàn trìu mến của cậu ta.
“Để tôi đưa cô về.” Anh
nói rồi chí cho cô thấy xe anh đã chờ sẵn ngoài cửa.
Khóe mắt Cao Hạnh hoe đỏ,
cô tự khích lệ tinh thần rồi nhoẻn miệng cười thật tươi.
Xưa nay Dung Lỗi không
quen nhiều chuyện nên suốt chặng đường đi không ai trao đổi lấy một câu.
Cao Hạnh đang ngó ra
bên ngoài cửa số, tuyết dồn thành từng đụn cao ngất hai bên hè phố, bất chợt cô
lên tiếng hỏi: “Nếu là anh, anh cũng chọn Tiểu Toàn à?”
Thấy Dung Lỗi chau mày,
Cao Hạnh liền mím cười, "Đừng sợ, tôi không tơ tưởng gì anh đâu. Tôi chỉ
thấy chạnh lòng thôi, con ranh đó thì có gì hay ho cơ chứ...”. Cặp mắt sáng
long lanh của cô ấy chợt tối dần, câu cuối cùng thốt ra nghe có vẻ buồn buồn.
Dung Lỗi nhìn cô bằng
ánh mắt an úi, “Đó là vấn đề của Kỷ Hàng, chẳng liên quan gì đến cô và Tiểu
Toàn cá. Người anh ta thíeh chưa hắn đã là người tuyệt vời nhất, mà có khi là
người anh ta thấy phù hợp nhất.”
Cao Hạnh cười khẩy,
“Giá mà tôi trẻ lại tầm mười tuổi, hoặc chưa có Duệ Duệ thì dễ chừng tôi mới là
cái người phù hợp ấy."
“Vậy cô có thấy hối hận
vì đã sinh ra Duệ Duệ không?”
“Đương nhiên là không!”
Cao Hạnh trả lời dứt khoát và đầy kiêu hãnh, “Chang thằng đàn ông nào sánh được
với con trai tôi cả!"
Tâm trạng của Cao Hạnh
cũng dần dịu xuống, thấy anh mím cười, cô ngập ngừng giây lát rồi hổi, “Anh cười
gì thế?”
“Vẻ mặt mới rồi của cô
có nét rất giống cố Minh Châu", xe tiến gần khu vực trường học, lại vào tầm
tan trường, hai ven dường rốt đông học sinh rồng rắn dắt nhau ra về, Dung Lỗi
phải giám tốc độ, cẩn thận quan sát tình hình xe cộ chung quanh. Có lẽ bởi cái
tên vừa được đến mà trên môi rạng lên một nụ cười trong khi anh vẫn chẳng hay.
Cao Hạnh gật đầu,
“Vâng, thì tôi và Minh Châu chơi với nhau nên có khi tôi bị cô ấy đồng hóa rồi
cũng nên. Minh Châu là người phụ nữ hấp dẫn nhất tôi từng gặp qua, quả thật
không gì là cô ấy không làm được."
Thấy Dung Lỗi cười nhạt,
Cao Hạnh chực nói lại thôi, sau cùng chi nối một câu vô thướng vô phạt: “Dung Lỗi,
anh đúng là có phúc."
Thấy mẹ và chú Dung Lỗi
đến đón, Duệ Duệ liền giằng khổi tay cô giao, cắm cổ chạy về phía Cao Hạnh.
Cao Hạnh nhấc bổng thằng
bé cùng chiếc cặp sách lên, quay một vòng, đoạn hôn chụt một cái, thế rồi cười
lên khanh khách khi thấy Duệ Duệ cau có lau vệt nước bọt bám trên mặt.
Ngồi trên xe, Cao Hạnh
ôm Duệ Duệ vào lòng, hỏi han đủ điều.
Dung Lỗi chợt nhận ra
thằng bé này xem chừng có vé hoạt bát hơn lần trước, Cao Hạnh hỏi hai câu thì
chí ít nó cũng đáp ngay được một câu.
Hèn gì Cố Minh Châu bảo,
nếu Cao Hạnh không lấy Chung Tiềm thì thể nào cũng bị sét đánh cho vỡ đầu. Phí
bao nhiêu công sức đế bệnh tình của Duệ Duệ tiến triển được đến ngần này, Chung
Tiềm I ong lao tâm khổ tứ thật.
Duệ Duệ táy máy nghịch
mấy cái cúc áo khoác của mẹ, chốc chốc lại ngó sang chú Dung Lỗi đang lái xe.
Cao Hạnh cụng đầu mình vào trán thằng bé, cười hỏi: “Con thấy chú đẹp trai
không?”
Duệ Duệ nghiêng mái đầu
nhỏ xíu, gật lia lịa, đột nhiên thằng bé trỏ vâo mặt Dung Lỗi rồi cười tít mắt,
lảnh lót bảo với mẹ: “Đá nhỏ!”
Cao Hạnh thoáng tái
mét, cô kéo con vào lòng, cười ra vẻ lúng túng, "Duệ Duệ này... Đá là tên
chỉ có dì Minh Châu mới được gọi thôi, con phải gọi là chú, biết chưa hả? Trẻ
con phái biết lễ phép chứ!”
Bị mẹ sắng giọng mắng,
Duệ Duệ đành nín thinh không dám ho he. Lúc dó Dung Lỗi chẳng có biếu hiện gì bất
thường hết, anh vẫn cười khô rồi bảo, có sao đâu.
Cao Hạnh bế Duệ Duệ vào
nhà, tình cờ Cố Minh Châu cũng đang ở đó. Duệ Duệ tuột khỏi tay mẹ, lao tót vào
lòng Cố Minh Châu. Cao Hạnh thấy bứt rứt bèn đem chuyện kể lại đầu đuôi cho cô
nghe, “Rốt cuộc, cậu định bao giờ mới nói cho anh ấy biết. Mới rồi làm tớ sợ chết
khiếp đi được!"
“Sau này đừng làm thằng
bé hoảng, cậu xem cái mặt nhỏ vậy mà nhăn nhó cả rồi này." Cố Minh Châu nhấc
bống Duệ Duệ lên, “Cứ đợi thêm một thời gian nữa, tớ với anh ấy vừa mới làm lành,
bây giờ mà nói, tớ sợ anh ấy sẽ băm vằm tớ ra thành tám mảnh mất.”
“Cậu cứ liệu mà làm”,
đôi mày xinh đẹp của Cao Hạnh chau lại, “Sao hôm nay lại về sớm thế này? Tối có
hẹn với ai à?"
“Với Phương Phi
Trì." Cố Minh Châu xoa đầu Duệ Duệ rồi xách túi và áo khoác dợm bước ra cửa,
“Hạnh Hạnh này, cuối cùng thì tớ cũng sắp nói lời tạm biệt với sáu năm ròng rã
khổ sớ, bắt đầu lại một cuộc đời mới rồi.” Nghe giọng cô đầy hớn hở, tiếng cất
lên nhẹ nhõm mà tràn trề hy vọng, dường như ngày mai chính là thời khắc tuyệt vời
mà cô hằng mong đợi, dường như sự đời đã xuôi chèo mát mái như những gì cô từng
dự tính, dường như... Dung Lỗi vẫn là Đá yêu của sáu năm về trước.
Chương 6: Kí ức duy nhất
Hôm trời rét căm căm mà
Phương Phi Trì lại đóng một bộ rất chi là đồng bóng, áo khoác lông chồn trắng
phanh ngực, đế lộ áo len đen trễ cổ mặc trong, khoe nét gợi cảm nơi xương quai
xanh. Lức Cố Minh Châu xuống lầu, bắt gặp cảnh tượng anh ta đứng dựa vào chiếc
xe hơi hút thuốc, cái dáng vẻ cúi đầu lơ đãng ấy gợn lên trong lòng Cố Minh
Châu đôi điều áy náy.
Người ta vẫn báo “Hận
thay son trẻ chẳng gặp chàng!”[1], đối với Cố Minh Châu mà nói, Phương Phi Trì
cũng mang lại thứ cảm giác tương tự ấy. Nếu cô quen anh trước khi gặp Dung Lỗi,
dễ chừng cô sẽ phải lồng anh chàng bảnh trai này.
[1] Một câu thơ trong
bài Tiết phụ ngâm của Trương Tịch, bản dịch Lộc Bắc.
Có điều, câu “nếu như”
thường để nói về những việc chưa từng xáy ra. Cố Minh Châu nhoẻn cười ấm áp, giả
sứ cô chưa từng gặp Đá yêu của mình... đó quả là chuyện đáng sợ.
"Mỗi lần thấy em
cười kiểu này là anh lại có linh cảm mình sắp gặp hạn." Phương Phi Trì
nhanh nhẹn xắt nhỏ miếng bít tết rồi đổi đĩa cho Cố Minh Châu, không quên ánh mắt
hấp háy đi kèm nụ cười phấn khích.
Phương Phi Trì chọn một
nhà hàng tọa lạc ven sông có tường kính trông ra dòng sông thơ mộng nhất thành
phố. Nội thất trong nhà hàng, được bài trí theo phong cách riêng, âm nhạc du
dương bay bổng dưới ánh đèn vàng, song lạ ở chỗ tối nay khách khứa chỉ vòn vẹn
có hai người họ.
Cố Minh Châu vận áo len
cổ lọ sát nách màu đen, tôn lên chiếc cằm thon thon xinh xắn. Tóc tai vén gọn
gàng, cổ tay mịn màng đeo chiếc vòng gam màu ấm sáng bóng.
Nghe Phương Phi Trì nói
vậy, cô liền lấy lại vẻ bình thán đồng thời nhoén miệng cười rạng rỡ. Phương
Phi Trì vội đưa tay chặn ngang ngực, mày cau lại, vẻ hốt hoảng rất kịch:
"Ơi hỡi nụ cười kia, làm ngả nghiêng cả một thành trì.”
Cố Minh Châu cúi đầu nớ
nụ cười đẹp miễn chê, tay vén gọn lọn tóc bên tai, cô nâng ly chạm nhẹ vào cốc
anh, “Cám ơn anh, Phi Trì. Mấy năm qua, em làm phiền anh nhiều quá, mặc dù em
công nhận mình chẳng nợ anh gì cá, nhưng em rất cảm động trước tấm chân tình
anh dành cho em. Cám ơn anh.”
Nghe ngữ điệu khách sáo
thận trọng của cô, nụ cười dần tắt trên gương mặt Phương Phi Trì. Anh ngá người,
dựa lưng vào ghế, tạo một khoảng cách nhất định với người phụ nữ có khả năng
làm nghiêng ngá thành trì kia. Bàn tay anh nâng ly rượu trên bàn, lắc nhẹ, khẽ
hói: “Sao? Hôm nay là bữa cơm cuối cùng đó hả?”
Cố Minh Châu gật đầu mạnh
dạn quả quyết.
“Tán đổ hòn Đá nhà em rồi
hả?”
“Chưa,” Cố Minh Châu
cúi đầu cười, “Anh ấy vẫn lúc gần lúc xa nhưng so với hồi trước thì đỡ hơn nhiều
rồi. Hai hôm nay bận túi bụi đầm ra không có dịp gặp nhau, tối qua mới gọi điện
xong.” Câu kể lể nửa hờn dỗi nửa phấn khích của cô như những hạt muối li ti rắc
lên vết thương chưa liền miệng đang âm i trong lòng ai đó.
“Phi Trì này, anh cũng
biết em mong mỏi em và anh ấy về với nhau ra sao. Còn mấy ngày nữa là Tết đến
nơi rồi, cuộc đời em sắp bước sang trang mới, em nỗ lực bao lâu nay, cuối cùng
trời cũng không phụ lòng mong đợi của em. Trước tiên, em phải cảm ơn hôm nay
anh đã mời cơm em, sau là giải quyết cho xong bản hợp đồng giữa chúng ta, phi vụ
này kết thúc có lẽ từ nay về sau chúng ta sẽ ít dịp gặp gỡ.” Cố Minh Châu từ tốn
nổi. Từ xưa đến nay cô chưa từng phú nhận những
năm gần đây mình đang lợi
dụng Phương Phi Trì, và cũng chưa từng phú nhận bản thân minh chẳng phải loại tốt
đẹp gì.
Phương Phi Trì vẫn giữ
cho mình nụ cười mỉm, mắt nhìn đăm đăm vào ly rượu trên tay, ánh đèn mờ đục vỡ
vụn trên bề mặt ly rượu, loang loáng khiến mắt anh thấy nhức nhối. Ở phía đối
diện, tiếng cô cất lên đèu đều, loáng thoáng bên tai là chất giọng thanh tao nhẹ
nhàng, còn anh lại trầm mình trong những suy nghĩ vẩn vơ, ý nghĩ bay mỗi lúc một
xa, chợt bay về khung cánh lần đầu tiên họ gặp nhau sáu năm về trước.
Năm đó, mới chớm hạ mà
cái nóng đã oi bức khác thường. Người em trai họa hoằn lắm mới gặp một đôi lần
của Phương Phi Trì trở về, chẳng những thế, bỗng đâu cậu ta lại trở thành chiến
sĩ trinh sát nằm vùng nhiều năm, người anh hùng một tay tiêu diệt gọn băng đảng
xã hội đen chuyên buôn lậu có quy mô lớn nhất thành phố C.
Việc này đối với Phương
Phi Trì mà nói chẳng có nghĩa lý gì cá, anh vốn không hề có hứng thú với công
việc tận trung báo quốc của bố mình, cũng chẳng mấy bận tâm đến đứa em ruột thịt
sống xa nhau từ bé kia. Dạo đó, sự nghiệp của anh vừa có bước khải đầu, thế lực
của nhà họ Phương không mang lại ý nghĩa thiết thực cho anh là mấy.
Khi Cố Minh Châu tìm đến
nhà cũng là lúc anh rục rich chuẩn bị ra ngoài, vừa vòng qua bốt gác thì bất
thình lình một họng súng ngắn mAu bạc chĩa ngay trán anh.
Hôm đó nắng nóng như
rang, ve sầu kêu râm ran trong những vòm cây cao vời vợi ngoài cổng, trước một
cô gái trẻ trung xinh đẹp đang đứng dưới bóng cây, trên người toát ra luồng khí
còn gay gắt hơn cả một trời, khoảnh khắc đó Phương Phi Trì đã sực hiếu ra thế
nào là "kinh ngạc trước cái đẹp”.
Sao màn gặp gỡ giật gân
ấy, bọn họ trở thành những người bạn đặc hiệt của nhau.
Đổ là cái thời Phương
Phi Trì đang hừng hực sức trẻ, thoạt đầu anh nhìn thấy điều này thật thú vị,
thân thế lẫn vẻ phức tạp của Cố Minh Châuu đối với anh mà nói, đó là sự kích
thích ít khi được trải nghiệm. Về phần Cố Minh Châu, đã xác định sẵn nhà họ
Phương nợ mình nên cô cũng chẳng tiếc tay đày đọa Phương Phi Trì.
Thế nhưng việc khiến
Phương Phi Trì nhận thức rỗ ràng mức độ nghiêm trọng của vấn đề chính là vào
cái tối Cố Minh Châu giáng cho Dung Lỗi một đòn chí mạng.
Số con gái anh ta từng
ôm, từng hôn, thậm chí là từng lên giường cùng, quả thực nhiều không biết bao
nhiêu mà kể, nhưng khi cơ thế nhỏ nhắn mềm mại thơm nức ấy khẽ run lên trong
vòng tay Phương Phi Trì, thì lồng ngực anh lại nhói đau như thể vừa chạy xong một
quãng đường dài mười nghìn mét.
Cố Minh Châu ngẩng phắt
đầu, ánh mắt bùng lên vẻ kiên quyết khi chiếc xe của Dung Lỗi vừa bẻ lái rẽ
vào, bất chấp tất cá, cô kiễng chân, tay ghì chặt gáy Phương Phi Trì. Anh bị
hút hồn bởi hai bờ môi đỏ hồng căng mọng và non mềm ấy, thậm chí không cần đợi
Dung Lỗi xuống xe như lời Cố Minh Châu dặn, anh đã cúi xuống, ngậm lấy bờ môi
cô, cuồng nhiệt đan môi vào lưỡi như bị ma xui quỷ khiến Cố Minh Châm nhắm tịt
mắt, khuôn mặt tái xanh nhợt nhạt co giật liên hồi, run lẩy bẩy đầy đau khố
trong lòng anh, còn anh, khi hai bờ môi gặp nhau, anh phấn khích và cuồng nhiệt
như một con mãnh thú với nụ hôn cháy bỏng.
Điếng người, Dung Lỗi
ngây ra như phỗng thế rồi anh quay ngoắt đầu bỏ chạy vội vã, để lại đằng sau một
Cố Minh Châu gần như chết lịm và một Phương Phi Trì thở hổn hển, sau lưng mồ
hôi lạnh đang túa ra đầm đìa.
Suốt sáu năm nay, chưa
bao giờ Phương Phi Trì thổ lộ với Cố Minh Châu rằng nụ hôn do cô tự biên tự diễn,
trong đó anh thủ vai nam chính lại là kỷ niệm đẹp đẽ và quý giá duy nhất trong
anh.
Anh không có cơ hội nói
cũng bởi ngay ngày hôm đó, khi đã xong việc, Cố Minh Châu gục vào lòng anh, thổn
thức khóc không thành lời như đứt từng khúc ruột.
Cái dáng vẻ cô đơn cùng
sự tuyệt vọng trỗi dậy ấy mãnh liệt mà đáng sợ đến độ cả đời này, anh không bao
giờ muốn chạm đến nó lần hai.
“Vào cửa vương hầu sâu
tựa bể, Tiêu lang đành hóa khách qua đường.” [1] — Phương Phi Tri kéo dài giọng
ngâm nga, đoạn cười hiền khô, báo, “Nói em đấy..."
[1] Trích bài thơ Tặng
tỳ của Thôi Giao - nguồn thivien.net
Nghe anh than thở, biết
anh đã cảm thông và đồng tình với mỉnh, Cố Minh Châu thấy lòng nhẹ nhõm hơn
nhưng cũng không tránh khỏi áy náy.
"Haiz" Phương
Phi Trì lấy lại tinh thần, thở phào một hơi, như thể nét bần thần ban nãy chỉ
là ảo giác thoáng qua của Cố Minh Châu mà "Cuối cùng thì cũng được tha bổng,
thế là từ nay về sau đã thoát kiếp nô bộc của nữ hoàng rồi, nào, mừng anh được
tự do, mình cạn ly này!"
Cố Minh Châu nhấc tay
rót đầy ly rượu rồi chạm ly với anh, cô mỉm cười hiền hòa bảo: “Cạn ly! Phương
Phi Trì, từ nay về sau, em và anh sẽ chẳng ai nợ ai nữa.”
Phương Phi Trì bật cười
giòn tan rồi dốc cạn ly rượu.
Ở một góc khuất mà hai
người không thế nhìn thấy, chốc chốc tay quản lý lại thò đầu ra ngoài ngó
nghiêng, ông ta sốt ruột nhìn đồng hồ: "Sao không thấy anh Phương phát tín
hiệu gì thế nhi? Kem trên bánh gato mà chảy là lộ chiếc nhẫn giấu trong đó
ngay...”
Sau bữa cơm, Phương Phi
Trì đưa Cố Minh Châu về.
Dọc đường, cả hai người
đều im lặng, trầm ngâm, dường như đang đang có một nỗi buồn man mác len lói giữa
hai người.
Xc dừng dưới lầu,
Phương Phi Trì quay sang nhoẻn cười thản nhiên với cô: "Chúc em ngú
ngon."
Cố Minh Châu nghĩ bụng
bây giờ nói gì cũng vô ích nên chỉ cười rồi bảo: “Chúc anh ngú ngon, lái xe cẩn
thận đấy.”
"Minh Châu...” Bỗng
nhiên anh thốt lên tên cô bằng giọng điệu gấp gáp, khe khẽ, cô khựng lại, ngoái
đầu nhìn anh như thế ướm hỏi, song anh vẫn chẳng nói gì.
Phương Phi Trì lắc đầu
cười, tay gác lên vô lăng, dáng vẻ thư thái, ánh mắt sâu hun hút không gì che đậy,
“À, anh đang định bảo, em nhớ ngủ sớm đi đấy.”
Cố Minh Châu gật đầu rồi
bước xuống xe. Phương Phi Trì vẫn ngồi nguyên một tư thế đó, mắt trân trân nhìn
theo bóng cô.
Cố Minh Châu vừa dợm bước
vào hiên nhà thì điện thoại bất ngờ đổ chuông, thấy Đung Lỗi gọi đến, cô vội
vàng nhận điện: “Dạ?”
"Em đang ở đâu thế?”
Nghe trong giọng anh pha chúi rầu rầu.
Cố Minh Châu toan nói mình đang ớ nhà, nhưng ma
xui quỷ khiến thế nào lại thấy chột dạ hoang mang, cô dừng chân, cất giọng dịu
dàng:
“Hôm nay em hẹn Phương
Phi Trì ra ngoài ăn cơm, mới về đến nhà, đang định lên gác. Anh tìm em à?”
Y như rằng, đầu dây bên
kia đột nhiên im lặng vài giây, câu sau anh nói với giọng điệu nhẹ nhõm hơn hẳn:
“Em quay lưng lại xem.”
Tay vẫn cầm điện thoại,
cô quay lại, đứng cạnh chiếc xe Cayenne màu bạc đang đỗ lặng lẽ bên trái đường
là một chàng trai tuấn tú, tướng tá cao ráo trong chiếc áo măng-tô đen. Dưới
ánh trăng vằng vặc, khóe miệng anh khẽ nớ nụ cười. Vị ngọt lịm lan khắp trái
tim chỉ trong phút chốc, cô cúp máy rồi chạy như bay về phía anh.
Trong khoánh khắc này,
thời gian dường như trôi chậm lại. Hàng cột điện ven đường như cũng ngẩn mặt ra
trong đắm say, mê mẩn đuôi tóc thướt tha tung tăng trong gió của Cố Minh Châu.
Cô chạy vụt qua chiếc xe vẫn chưa kịp nổ máy, thậm chỉ chẳng buồn liếc đến người
ngồi trong xe là Phương Phi Trì lấy một cái.
Anh ngồi lẻ loi trên
xe, mặt bần thần, mắt trân trân nhìn cô đi lướt qua mình.
Qua tấm gương chiếu hậu,
anh thấy Dung Lỗi đang dang rộng vòng tay đón cô sà vào lòng với nụ cười trên
môi. Khi đã ôm chặt lấy cô, anh tủm tỉm hôn chụt lên bờ môi mời gọi kia.
Vừa ra khỏi bãi đỗ xe
dưới tầng trệt nhà Dung Lỗi, những cơn gió đêm ùa tới lạnh thấu xương, cô co
rúm người núp sau lưng anh, miệng không khỏi xuýt xoa, đẩy anh tiến về phía trước.
Cánh tay Dung Lỗi vòng ra sau toan đánh cô thì bị cô túm được, liền đó khom người
cắn mạnh một phát vào gan lòng bàn tay anh, anh đau đến nỗi rùng mình, miệng bật
tiếng rên.
“Dám cắn anh à?"
Dung Lỗi nhướn mày, quay người tóm lấy cô, anh nhấc bổng vòng eo thon nhó ấy
lên vai mình rồi sái bước về phía chung cư.
Người mềm nhũn như sợi
bún buông thõng trên lưng anh, mái tóc Cố Minh Châu xổ tung, tay chân vung vẩy
tấn công anh tới tấp, nghe tiếng rên la của cô mà anh bật cười, tay phát vào
mông cô hai cái khiến cô xụi lơ ngay tức thì.
Lên tới nhà, được Dung
Lỗi thả xuống, cô vòng tay âu yếm ôm anh từ phía sau, ngoan ngoãn đợi anh tìm
chìa khóa mở cửa. Cánh cửa bật mớ, cô vẫn giữ nguyên vòng ôm, hai người dính liền
như đôi sam bước vào phòng.
“Sao anh không hỏi vì
sao hôm nay em lại hẹn Phương Phi Trì ăn cơm?” Cố Minh Châu hỏi anh. Cô đã chờ
nhưng suốt một chặng đường đi, anh vẫn giữ thái độ ôn hòa và chẳng hề đá động
gì đến chuyện tối nay.
Cho đến tận lúc này, giọng
anh cất lên vẫn y nguyên ngữ điệu bình thán ấy: 'Thì chẳng phải em đã nặng lời
thề thốt giữa em và anh ta không hề có chuyện gì rồi sao?” Anh thả chìa khóa xuống,
nới lỏng tay cô ra để cởi áo khoác ngoài.
Nhận chiếc áo từ tay
anh, cô treo nó với cả đồ của mình lên mắc tử tế, sau đó lại sấn số ôm chầm lấy
anh, cô phân trần: “Vâng, thì em hẹn anh ta là vì Phương Diệc Thành mới được điều
về thành phố, lại còn giữ chức vụ khá to nữa. Anh cũng biết cục nợ Cố Yên nhà
em rồi đó, em sợ hai đứa nó lại sắp đeo bám lấy nhau mà Lương Phi Phàm thì giỏi
ghen bóng ghen gió lắm, đến lúc đó lại chẳng long trời lở đất ấy chứ.”
Cô hơi nhấn mạnh vào mấy
chữ "ghen bóng ghen gió” song Dung Lỗi lại phớt lờ ngoài tai, đoạn quay
vào bếp rót nước uống, Cố Minh Châu nép sát vào lưng anh lắng nghe tiếng nước
trôi xuống cố họng ừng ực, qua lần áo sơ mi móng, cô bỗng cắn phập một cái. Lúc
đó anh đang lơ đễnh, cơn đau ập đến đột ngột làm anh sặc nước, ho không dứt,
quay lại nghiến răng véo cô.
Cố Minh Châu lanh lẹ né
tránh, con ngươi đen láy của anh nheo lại ánh lên vẻ nguy hiếm, một tay đút
trong túi, ngón trỏ tay kia ngoắc ngoắc về phía cô: “Khôn hồn thì lại đây anh bảo!”
“Còn lâu nhé!” Mặt mày
cô tươi hơn hớn, đứng cách nhau một chiếc ghế sofa, cô đã thú sẵn thế phòng bị.
Dung Lỗi nhướn mày, anh
đủng đỉnh xoắn tay áo, răng nghiến kèn kẹt bảo: “Bây giờ anh lại không trị được
em cơ đấy!”
Anh đuổi theo làm Cố
Minh Châu vừa chạy vừa la toáng lên. Rượt nhau được một vòng, cô bị anh đè nghiến
xuống sofa, cấm có nhúc nhích được.
Anh đặt nụ hồn phớt lên
trán cô, lòng bàn tay nóng rực lên theo từng lần mơn trởn từ bờ eo mảnh mai mò
xuống thấp dần. Cố Minh Châu khẽ rên rỉ, cơ thể cong lên run run đón nhận luồng
điện mà đầu ngón tay anh mang lại.
“Ỉn con nhà anh đói rồi,
chảy nước miếng cơ đấy...” Anh buông lời trêu ghẹo khi chạm vào nơi ấm ướt nhất
trên người cô. Vừa nói chóp mũi anh vừa lướt nhẹ qua gò má cô. Ở phía dưới, bàn
tay mỗi lúc một nhanh. Sự kích thích mà anh mang lại đã khiến cô phải bật lên
tiếng rên như mèo kêu, cho đến khi toàn thân bủn rủn, gục đầu vào ngực Dung Lỗi,
miệng không thốt nên lời.
Dung Lỗi từ từ rút ngón
tay ra, miệng cười có vẻ đắc ý. Cố Minh Châu đỏ mặt quay đi, người nhũn ra
trong vòng tay anh, mặc anh tha hồ trêu đùa. Anh cắn nhẹ vào cổ cô, đặt lên
gương mặt cô những nụ hôn triền miên đi kèm hơi thở nóng bỏng.
Cố Minh Châu ngậm vành
môi dưới của anh, nhay đi nhay lại, giọng se sẽ bảo: “Sau này em sẽ không thường
xuyên gặp Phương Phi Trì nữa, giả sử có gặp thì em sẽ nói với anh, thế được
không? ”
Dung Lỗi vuốt ve cánh
tay cô, tủm tỉm hói, “Sao phải thế? Chẳng phái em đã nói anh ta chỉ là bạn bè,
là đối tác làm ăn đó thôi, chẳng nhẽ gặp mặt mà cũng phải kiêng kị thế à?”
Sau phút trầm ngâm, cô
buông tiếng thở dài, “Em chưa từng nghi chúng mình sẽ lại về với nhau như bây
giờ...” Càng nói, giọng cô càng nhó đi, “Em rất trân trọng điều này. Trước
đây... em cư xử không đúng. Sau này, em sẽ không bao giờ nói dối anh nữa, em đảm
bảo đấy.”
Dung Lỗi nâng cằm cô
lên, anh nửa cười nửa không nhìn khóe mắt hoe hoe đỏ ấy.

