Mỗi Chàng Một Nàng - Chương 08

Chương 08

Cả mình và Cal đều vội vàng giải
thích với bà ấy ngay. Nhưng, nói thật với bạn, anh ta hấp tấp như vậy chẳng
lịch sự chút nào. Có lẽ anh ta không biết, nhưng anh ta sẽ là người MAY MẮN nếu
cưới được một cô gái như mình. Ít ra mình cũng tự nuôi thân mà không cần bố yêu
giúp đỡ hay chuyên viên đầu tư ngân hàng nào đó - không giống MỘT SỐ phụ nữ
khác mà anh ta biết.

Và mình cũng là một người có cân
nặng hết sức bình thường, chẳng cần đưa tay vào cổ họng để duy trì số cân đó.

Hơn nữa, mình có đến hai cái ti-vi.
Cal có được bao nhiêu cái chứ? Chắc chẳng có cái nào đâu nhỉ. Mình hỏi rồi.
Cũng đúng, anh ta đâu có “tin” vào ti-vi.

Được thôi. Bạn biết mình không tin
vào gì không? Đó là những người không tin vào ti-vi.

Và cả con Dude nữa. Bất cứ chàng
trai nào cũng là người may mắn nếu được ở chung nhà với con Dude.

Nhưng dù sao đi nữa. Anh ta cũng đã
bỏ lỡ rồi.

Không phải mình MUỐN kết hôn với anh
ta. Hay bất cứ người nào khác. Mình đã có hợp đồng đầu tiên. Mình còn cần chồng
để làm gì nữa?

Bà Frau Schumacher cứ nằng nặc đòi
làm cho cả bọn vài món ăn nhẹ trong khi Peter giúp mọi người mang hành lí lên
lầu. Mark mang túi của anh ấy cùng với túi của Holly còn Cal thì vác cái ba lô
ngu ngốc của anh ta (Queen. Đó là đĩa CD duy nhất anh ta mang theo khi đi xa.
QUEEN. Mặc dù nói thẳng ra, mình cũng thích nhóm Queen này. Nhưng mình sẽ không
bao giờ để ANH TA biết được điều đó) thế nên cái túi duy nhất còn lại là của
mình. Và khi Peter đến nhấc nó lên, cậu bé khựng lại ngay, nhìn mình chchằm,
rồi hỏi bằng một giọng hết sức ngạc nhiên, “Vundercat à?”.

Khi đó Holly, đã đi được một nửa cầu
thang, cười cười nói với xuống, “Đúng vậy, Peter, em không biết sao? Janie là
tác giả của Wondercat đấy”.

Và Peter - đúng với niềm tự hào bất
diệt của mình - reo lên: “Chị là Jane Harris, họa sĩ của Vundercat sao?
Vundercat lúc nào cũng là truyện tranh yêu thích nhất của em! Em có đầy đủ bộ
Vundercat đấy! Em còn có cả Vebsite ủng hộ bất cứ hoạt động nào của Vundercat
nữa!”.

“Ôi, vậy sao?”, mình không thể không
lén nhìn Cal khi anh ta đang theo sau Holly và Mark lên lầu. Đó là sự tưởng
tượng của mình, hay anh ta đang mỉm cười đầy buồn bã? Đúng đó, anh TỐT NHẤT nên
cảm thấy buồn đi, ngài Tôi Chưa Bao Giờ Nghe Nói Đến Wondercat ạ. Wondercat đã
PHỔ BIẾN KHẮP THẾ GIỚI. Đúng vậy. Thậm chí đến cậu bé người Đức xa xôi chỉ được
dạy học tại nhà và đang sống ở Ý này cũng biết đến nó! Tôi có thể không biết từ
carabinieri có nghĩa là gì, anh bạn à, nhưng ít ra tôi cũng vẽ được thứ gì đó
nổi tiếng TOÀN THẾ GIỚI.

“Thế thì, Peter, trong khi chị ở
đây”, mình nói, cố ý trêu gan Cal, “chị sẽ rất vui nếu vẽ cho em một vài bức
hình Wondercat nguyên bản, cho Web-site của em hay bất cứ thứ gì cũng được”.

Gương mặt trái xoan của Peter tràn
ngập niềm sung sướng, rồi thằng bé phóng lên lầu mang theo cái túi của mình,
luôn miệng nói liên hồi về truyện tranh Wondercat yêu thích của cậu bé. Mình
cũng cố gắng khơi chuyện cho thằng bé nói, cốt để Cal nghe cho rõ.

Biệt thự Beccacia có bảy phòng ngủ.
Holly bảo Cal và mình cứ chọn phòng nào ưng ý nhất. Sáu phòng ngủ đầu tiên đều
rất rộng lớn, có kiểu giường ngủ cung điện ngày xưa với bốn tấm màn bao quanh,
giống hệt giường của Scrooge trong phim Chuyện kể trước đêm Giáng Sinh vậy.
Trên tường treo những kệ sách màu tối, xếp đầy sách đủ thể loại từ Quan sát
nhận dạng chim đến Thung lũng búp bê, đều bằng tiếng Ý.

Căn phòng thứ bảy nép mình bên dưới
mái nghiên, cửa sổ ở mái nhà của nó nhìn thẳng ra hồ bơi. Rõ ràng đó là căn
phòng của một cậu bé, với tấm khăn trải giường màu xanh đậ trên chiếc giường
đôi, đi đôi với phòng tắm mái ngói xanh đậm sát bên. Tất cả những bức tranh
treo trên tường đều vẽ tàu thuyền. Tấm cũ kĩ nhất có dòng chữ A sua eccellenza
il sig Cav Francesco Seratti được khắc bên dưới. Mình không quan tâm nó có
nghĩa gì.

Ngay lập tức mình biết ngay đây là
căn phòng dành cho mình.

Peter trông có vẻ sợ hãi. Cậu bé
nói: “Không, chị không thích căn phòng đó đâu. Chị thích căn phòng màu hồng”.

Nhưng mình nói: “Để anh Cal dùng căn
phòng đó. (Mình biết anh ta có nghe thấy, vì mình nghe tiếng khịt mũi ngoài lối
đi.)”.

Thế là Peter miễn cưỡng đặt túi của
mình xuống và đi xuống cầu thang để xem bà nội cần gì, vì bà ấy đang réo vang
tên thằng bé (bà lão bé tí nhưng có hai lá phổi cũng tốt thật).

Và bây giờ mình đang nằm trên một
trong hai chiếc giường viết ra những điều này, trong khi những người khác đang
làm gì thì có trời mới biết. Từ nhỏ đến lớn, Holly luôn nói về biệt thự
Baccacia, và số tiền mà người chú lập dị của Holly đã bỏ ra mua với triệu đô
đầu tiên ông kiếm được... E hèm, ông chú ấy làm gì mình không cần biết. Cuối
cùng thì bây giờ mình cũng Ở TRONG nó! Cảm giác thân quen như ở nhà như thể Zio
Matteo cũng là chú CỦA MÌNH vậy.

Oooh, bà Frau Schumacher đang gọi
mọi người. Bữa ăn nhẹ đúng chất Ý (được làm bởi người Đức) chắc đã xong rồi.
Măm măm!

Gửi đến: Jane Harris <jane@wondercat.com>

Từ: Malcolm Weatherly
<malcolmw@snowstyle.com>

Về việc: Chà

Hey! Em ở đâu vậy? Anh chẳng nghe tin tức gì từ em cả. Hi vọng mọi chuyện đều
ổn.

Có chuyện này, em nhớ xem liệu anh
có để quên chiếc nón ESPN màu xanh lá ở nhà em không vậy? Vì anh chẳng tìm thấy
nó. Anh biết mình có thể đi mua một cái mới, nhưng nó là cái nón may mắn của
anh. Nếu em nhớ ra, báo cho anh biết ngay nhé! Rồi khi nào em trở về, hãy gửi
cho anh, nếu em vẫn còn giữ nó!

Tuyệt đấy.

Anh biến đây.

M

Gửi đến: Listserv <Wundercat@wundercatlives.com>

Từ: Peter Schumacher
<webmaster@wundercatlives.com>

Về việc: JANE HARRIS

Tất cả nghe đây! Các cậu sẽ không tin chuyện tớ sắp kể đâu! JANE HARRIS, tác
giả truyện tranh Wundercat yêu quí của chúng ta, đang có mặt tại nước Ý này!
Đúng vậy! TRONG CĂN NHÀ SÁT BÊN NHÀ BÀ NỘI TỚ!!! Chị ấy đang giúp người bạn tổ
chức đám cưới bí mật ở Castelfidardo!

Và tớ cũng đã nói chuyện với chị ấy!
Chị ấy nói rằng sẽ vẽ cho trang web của bọn mình một vài tấm hình nguyên bản về
chú mèo yêu thích nhất của chúng ta đấy! HOAN HÔ!!!!

Chị JANE HARRIS trông rất QUYẾN RŨ
đấy nhé! Chị ấy có mái tóc nâu (dài, kiểu chúng ta khoái đấy, các chàng trai!)
và đôi mắt cũng màu nâu to tròn, và một dáng người cực kì dễ thương (xin lỗi
các cô gái nhé!). Chị ấy rất giống nữ chiến binh ma cà rồng Selene xinh đẹp
(được đóng bởi nữ diễn viên Kate Beckinsdale đẹp mê hồn) trong bộ phim hay nhất
mọi thời đại, Thế giới ngầm!

Và chị ấy cũng đã giết chết trái tim
trần gian này!

Tớ sẽ luôn cập nhật tin tức về JANE
HARRIS cho các cậu!

Cho đến lúc đó thì,

WUNDERCAT MUÔN NĂM!!!!

P. Schumacher

Webmaster, www.wundercatlives.com

Nhật kí hành trình của

Holly Caputo and Mark Levine

Jane Harris

Được rồi, mình biết người Ý đã đóng góp rất nhiều cho thế giới của chúng ta,
những gì da Vinci và Mike Piazza đã làm, đó là chưa kể đến món bánh ngọt chiên
giòn nhân phó mát.

Nhưng thật tình mà nói, tại sao
Holly và Mark không chọn một quốc gia nào đó có đèn điện chứ

Được rồi, được rồi, mình BIẾT nước Ý
có điện. Trên lý thuyết. Ở hầu hết các khu vực. Chỉ là, nó không được kéo dài
đến nhà ông chú của cậu ấy mà thôi. Đặc biệt là khi bếp lò được bật lên.

Vì ngay khi Mark bật bếp lò để đun
sôi nước cho món mì ống bà Frau Schumacher để sẵn, tất cả điện trong nhà đều
vụt tắt.

Và khi cả bọn gọi cho bà Frau
Schumacher để hỏi xem nhà bà ấy có bị tắt điện hay không, bà ấy chỉ trả lời
ngắn gọn: “Không”. Và khi mọi người cố gắng giải thích về việc đã làm mới khiến
điện bị tắt, bà ta cười nắc nẻ: “Ối dào, mấy đứa không thể bật lò lên khi đèn
điện cũng đang được bật lên!”.

Đúng ra. Bà ấy đang cười như điên
khi đám người Mỹ chúng tôi muốn bật lò nấu cũng như đèn điện lên CÙNG MỘT LÚC.

Thế là cả bọn hỏi bà ấy hộp cầu chì
ở đâu để có thể bật đèn trở lại (mình nghĩ, chắc ăn món khai vị này cho bữa tối
cho rồi) và bà ấy trả lời: “À. Mấy đứa đi xuống con đường ra phía cổng...”.

Holly hỏi lại: “Cổng ĐIỆN TỬ phải
không ạ? Đi ra con đường nhỏ sao?”.

Thay vì trả lời “Đúng rồi” bà Frau
Schumacher la lên, “Còn cái cổng nào khác đâu hả, mấy đứa ngốc này?” rồi nói
luôn, “Đi qua cổng đến bức tượng Đức Mẹ đồng trinh Mary dưới một cái cây
lớn...”.

Trời đất. ĐI QUA cổng. Cách căn nhà
cả chục DẶM. Cũng chưa đến nỗi, nhưng ít nhất cũng gần 200 mét. ĐẾN BỨC TƯỢNG
ĐỨC MẸ ĐỒNG TRINH MARY. Bên dưới một cái cây lớn.

“... Sau đó mở bà ấy ra các cháu sẽ
thấy hộp cầu chì”.

Ra vậy. Đó là cách họ mở điện lên
khi bị tắt điện ở Ý. Họ ĐI XUỐNG con đường nhỏ, ĐI XUYÊN qua cổng, ĐẾN tượng
ĐỨC MẸ ĐỒNG TRINH MARY, MỞ bà ấy ra, rồi bật công tắc.

Đúng vậy. Trong lúc trời tối u u.
Trong lúc mưa tuôn xối xả.

Vì Holly nghĩ có thể cậu ấy không
hiểu đúng những gì bà Frau Schumacher nói, thế là cậu ấy chuyển điện thoại cho
Cal, để anh ta hỏi lại lần nữa, bằng tiếng Đức.

Câu trả lời tương tự.

Vì vậy Cal nói anh ta sẽ đi.

Phải nói đây là dấu hiệu đầu tiên
của lòng tốt - à, trừ việc trả tiền bữa ăn tối ngày hôm qua - của anh ta cho
đến lúc này. Đặc biệt là khi bà Frau Schumacher nói có thể nhờ cậu bé Peter.

Nhưng Cal nằng nặc đòi đi. Anh ta
chạy ra ngoài, mặc cho Holly, Mark và mình ngồi trong bóng tối nói đùa về việc
những phạm nhân đào tẩu ở Ý có thể đang lởn vởn bên ngoài, kiên nhẫn chờ đợi ai
đó bật bếp lò lên để điện trong nhà tắt hết và chúng có thể ập vào cướp bóc.

Chỉ một lúc sau, cả bọn nghe thấy
tiếng cửa trước được đóng mạnh và Cal đã về, ướt nhẹp và luôn miệng chửi thề.

Nhưng điện vẫn chưa có.

“Có chuyện gì vậy?”, Mark hỏi.

Nhưng Cal chẳng buồn trả lời. Anh ta
bước đi loạng choạng trong bóng tối lờ mờ, tìm một chai Jack Daniel của chú
Holly trong tủ rượu, rót một ly, rồi uống cạn trong một hớp. Sau đó anh ta ngồi
xuống - làm chiếc ghế dài của ông chú Zio Matteo cũng ướt nhẹp theo - đưa hai
tay lên ôm đầu.

“Ái chà”, Mark đột ngột nói, giống
như anh ấy biết chuyện gì đã xảy ra. “Có phải là... ?

Cal chỉ gật đầu, nhưng không nhìn
lên.

Thế là Mark nói: “Được rồi. Không
sao đâu. Tớ sẽ đi”. Rồi chụp lấy chiếc đèn pin nhếch nhác được tìm thấy trong
phòng ăn.

Dĩ nhiên mình không thể để anh ấy đi
sau chuyện này. Vì mình rất muốn biết cái quái quỉ gì đã khiến kẻ Mê Người Mẫu
xuống tinh thần như vậy.

Nhưng hóa ra đó chỉ là một con rắn!
Một con nhỏ xíu, nằm cuộn mình dưới đáy hộp cầu chì mà ai đó đã khéo léo bỏ vào
đằng sau bức tượng Đức Mẹ đồng trinh Mary. Mark nói rằng từ xưa đến giờ Cal
luôn sợ rắn.

Như vậy cũng đáng yêu thôi. Hóa ra
anh ta cũng có điểm yếu đấy chứ? Mình hầu như có thể tha thứ cho anh ta về
chuyện phenylethylamine.

Gần như thế.

Trừ việc bây giờ mình cũng đang ướt
sũng và một gót giày Steve Madden của mình bị mắc kẹt trong bùn trên đường đi
và rơi ra, thế là mình phải dùng tay cạy nó ra trong khi Mark cười nghiêng
ngửa. Và bây giờ cả bọn không thể hâm nóng thức ăn trừ phi dùng đèn cầy (mặc dù
Cal, sau khi đã lấy lại tinh thần vụ con rắn, ra ngoài terrazza hay gì gì, cố
nhóm lửa trong cái lò nướng bằng đá đó, cho rằng có thể nướng lại món cá bà
Frau Schumacher để sẵn. Như thể, trong chừng mực nào đó, anh ta sẽ thành công
trong việc khiến mọi người quên đi chuyện anh ta đã sợ hãi con rắn như thế nào.
Nhưng việc đó không có tác dụng đâu nhé, ngài Thu Được Triệu Đô Từ Cuốn Sách
Chán Phèo Nhưng Lại Sợ Rắn của tôi ơi).

Mình nhớ con Dude quá - dù nó khiến
mình thức giấc với “dạ khúc dưới ánh trăng” lúc 4 giờ sáng của nó.

Mình dường như không nguôi tiếc nuối
về việc mình đã bỏ lỡ ER[34] tuần này như thế nào - vì quá bận rộn với việc thu
xếp hành lí để đến đây, và cảm thấy ngượng ngùng ra sao khi Holly đã nhờ mình,
chứ không phải anh trai cậu ấy, làm phù dâu. Mình chắc chắn DARRIN sẽ không ngồi
trong phòng vừa cố gắng lau khô tóc bằng cái khăn ẩm (có chuyện gì với mấy cái
khăn tắm Ý nhỏ xíu này vậy? Chúng có cùng kích cỡ với những chiếc khăn nóng
trên máy bay - dĩ nhiên không phải dành cho mình, mà cho hành khách hạng nhất.
Mình chỉ tình cờ biết được vì ở khoang mình, người ta đứng xếp hàng dài trước
toa-lét, thế là mình lẻn vào sử dụng ké trang thiết bị của khoang đằng trước)
vừa nghĩ về Bác sĩ Kovac.

Không đâu, vào khoảng thời gian này,
thế nào Darrin - và bạn trai Bobby của anh ấy - cũng đang suy tính nên tặng quà
gì cho Holly và Mark. Một món quà cưới. Như drap trải giường Ai Cập làm bằng
cotton, hay một bức tranh nhã nhặn được tô bằng tay Audubon, hay lò nướng của
George Foreman, hay thứ gì đó cũng có ý nghĩa như vậy.

Chứ không phải cuốn nhật kí hành
trình ngu ngốc này, biết sao không, bây giờ mình thậm chí không thể tặng cho họ
vì đã đề cập đến Của Phụ Hàng Khủng của chàng rể phụ quá nhiều lần...

Holly gõ cửa phòng để nói rằng Cal
đã nhóm lửa xong, Cal và Mark đang nướng cá rất vui nhộn và mình nên xuống tham
gia, cũng như tiện thể hỏi luôn, mình đã thích Cal thêm chút nào chưa khi biết
anh ta sợ rắn như vậy?

Holly đang hi vọng rằng, vào thời
điểm như thế này, khi đám cưới bí mật mà cậu ấy đã chuẩn bị suốt cả năm trời
cuối cùng chỉ còn vài ngày nữa, Cal có thể sẽ là Người Đàn Ông Đích Thực dành
cho mình.

Mình biết tỏng cậu ấy đang hi vọng
mình và Cal yêu nhau rồi kết hôn, rồi mua một căn nhà sát bên căn nhà mà ai
cũng biết cậu ấy và Mark sẽ mua ở Westchester (cũng như Hellmouth) và gửi con
học chung một trường, cùng nhau tổ chức tiệc nướng ngoài trời vào các buổi tối
thứ Bảy và ngồi bên nhau cùng uống bia Amstel Light trong khi canh chừng dùng
chai xịt mũi Off để mấy đứa nhỏ không bị nhiễm virút West Nile.

Được lắm. Đừng nghĩ chuyện đó sẽ xảy
ra nhé, Holl. Chàng rể phụ của cậu đâu TIN vào tình yêu. Nhưng đừng lo, tớ chắc
chắn anh ta sẽ nâng ly chúc mừng đám cưới cậu RẤT thành t

Nhưng khoan đã, không được rồi. Vì
anh ta đâu CÓ trái tim.

Thế là bây giờ mình vừa ướt vừa lạnh
ngồi trong phòng với cái khăn tắm nhỏ xíu trùm lên đầu, đang cố cạo bùn ra khỏi
chiếc giày Steve Madden và tự hỏi mình có vấn đề gì vậy. Lẽ ra mình phải vui vẻ
mới đúng. Vì xét cho cùng, đây là chuyến đi nước ngoài đầu tiên của mình. Bản
thân mình vẫn chưa có chuyến du lịch thỏa đáng nào từ nhiều tháng nay, thậm chí
từ nhiều năm nay. Mình đã dành tất cả thời gian của mình tự giam hãm trong cái
căn hộ nhỏ xíu mà chăm chỉ vẽ những con mèo ngu ngốc đó.

Mình biết rằng dù anh hải quan có
nói gì, Le Marche vẫn được xem là một nơi thần tiên, mặc dù kể từ lúc tụi mình
đến đây, trời đổ mưa như trút nước tạo ra những âm thanh ồm ồm khi chúng rơi
xuống mái ngói nâu đỏ trên cửa sổ phòng mình. Và mình thề có Chúa, nếu mình và
Cal bị giam hãm trong căn nhà này cả tuần liền vì trời mưa, chỉ một trong hai
đứa có thể ngoi lên mà sống, và người đó chắc chắn là mình, vì bây giờ mình đã
biết điểm yếu của anh ta.

Nhưng Chúa tôi ơi! Cái đống bùn này
và việc tất cả các cửa hàng đều đóng cửa vào ngày Chủ nhật rồi điện sẽ tắt khi
bật bếp lò lên và cả việc có người không biết nói tiếng Anh là sao đây? Đó là
chưa kể, chuyện nướng cá đã đến đâu rồi? Mình thích cá, đại loại vậy, ăn một
chút thì được, dĩ nhiên mình rất quan tâm đến sự hấp thu chất béo omega 3. Ai
mà không quan tâm chứ?

Nhưng mình có thể cải thiện điều đó
bằng cách nhờ cửa hàng H & H quăng cho miếng bánh mì kẹp cá hồi ba lần một
tuần. Mình không cần phải ăn cá cho bữa sáng, bữa trưa và bữa tối như những
người Ý này.

Khoan nào. Phải chăng điều này giải
thích tại sao họ lại thon gọn như vậy?

Ôi Chúa ơi, mình có vấn đề gì chứ?
Mình đang ở một quốc gia khác, trong một căn nhà hết sức xinh đẹp (trừ việc
không có ti-vi. Và hình Đức Mẹ Mary được treo khắp nơi - hình như chú của Holly
sưu tập chúng, những bức tranh với những cặp mắt luôn dõi theo mình khắp nơi,
rợn người đến nỗi mình phải tháo bức tranh trong phòng mình xuống và đặt vào tủ
quần áo. À,cả chuyện không có nhà tắm nào có bồn tắm nữa chứ, chỉ có vòi sen
thôi. Và chàng rể phụ, bạn của chồng của nhỏ bạn thân mình thì cứ luôn miệng sử
dụng những từ như “đây là thời khắc giao mùa” và rõ ràng anh ta muốn có thời
gian riêng tư với mình để cả hai có thể “nói chuyện”. Ngoài mấy chuyện đó, nơi
này rất xinh đẹp) với người bạn thân nhất sắp kết hôn, KẾT HÔN, với người đàn
ông cậu ấy luôn yêu. Lẽ ra mình phải vui mừng cho cậu ấy.

Tình hình là, với cơn bão đang vần
vũ trên đầu, mưa tuôn xối xả, cả bọn đang kẹt trong nhà cùng nhau, chẳng có gì
ngoài những bức tượng Đức Mẹ Mary và con cá bà Frau Schumacher để lại. Tất cả
những gì mình có thể nghĩ là thời tiết dở tệ thế nào, chàng rể phụ của Mark ích
kỉ ra sao và khối lượng công việc mình phải làm khi trở về đang chất đống. Và
có lẽ Julio đang giận dữ vì bị con Dude cắn, dẫn đến việc quên thu hình lại các
chương trình yêu thích của mình, và thế là mình chẳng biết chuyện gì đã diễn ra
nên phải hỏi thăm Dolly Vargas - người sẽ tỏ ra thương xót khi nói với mình
rằng một phụ nữ độc thân lại ghiền ti-vi như mình đang rất phí phạm cuộc sống
nên hãy để cô ấy giới thiệu cho mình một ai đó.

Holly đang gọi mình. Cậu ấy nói bữa
tối đã sẵn sàng.

Mình thề có Chúa, nếu bất cứ ai
trong số họ tìm thấy bộ bài mà vị khách mắc mưa nào đó đã để lại và đề nghị cả
bọn nên chơi bài brít hay thứ gì đó để tạo sự thân mật thì mình sẽ ra hồ bơi
ngay, dù tạnh mưa hay chưa, để ngâm mình trong nước.

Gửi đến: Holly Caputo <holly.caputo@thenyjournal.com>

Từ: Jane Harris
<jane@wondercat.com>

Về việc: Anh ấy đâu rồi?

Holly, Mark có cậu không?

J

Gửi đến: Jane Harris <jane@wondercat.com>

Từ: Holly Caputo
<holly.caputo@thenyjournal.com>

Về việc: Anh ấy đâu rồi?

Ôi Chúa ơi, Jane. Cậu ở đâu vậy? Sao cậu lại email cho tớ? Tớ vẫn còn thức. Sao
cậu không đến đây gặp tớ nói chuyện? Tớ đang ở trong phòng. Không sao đâu, Mark
vẫn còn dưới lầu.

Holly

Gửi đến: Holly Caputo <holly.caputo@thenyjournal.com>

Từ: Jane Harris
<jane@wondercat.com>

Về việc: Anh ấy đâu rồi?

Cal có ở cùng anh ấy không? Ý mình là Mark đấy?

J

Gửi đến: Jane Harris <jane@wondercat.com>

Từ: Holly Caputo
<holly.caputo@thenyjournal.com>

Về việc: Anh ấy đâu rồi?

Làm sao tớ biết được? Tớ nói rồi mà, tớ đang ở trong phòng. Tớ muốn đi ngủ vì
đuối quá rồi. Cậu LÀM SAO vậy? Cậu ĐANG ở đâu? Sao tự nhiên cậu lại hành động
lạ lùng như vậy?

Holly

Gửi đến: Holly Caputo <holly.caputo@thenyjournal.com>

Từ: Jane Harris
<jane@wondercat.com>

Về việc: Anh ấy đâu rồi?

Không có gì. Tớ cũng đang lên phòng đi ngủ đây. Tớ đang trong phòng thay đồ
dưới lầu. Chỉ là không muốn đụng phải Cal thôi. Cậu ngủ tiếp đi nhé. Xin lỗi
nếu tớ làm cậu thức giấc.

Gửi đến: Jane Harris <jane@wondercat.com>

Từ: Holly Caputo
<holly.caputo@thenyjournal.com>

Về việc: Anh ấy đâu rồi?

Hừm. Làm như BY GIỜ tớ có thể ngủ lại được vậy. Janie, TẠI SAO cậu vào phòng
thay đồ dưới lầu? Và TẠI SAO cậu lại không muốn gặp Cal? Nói cho tớ biết đi,
không thì tớ sẽ xuống dưới đó mở tung cửa phòng đấy.

Holly

Gửi đến: Holly Caputo <holly.caputo@thenyjournal.com>

Từ: Jane Harris
<jane@wondercat.com>

Về việc: Anh ấy đâu rồi?

CHẲNG CÓ CHUYỆN GÌ CẢ, được chưa nào? Sau khi cậu đi ngủ, Mark đi tìm xem còn
chai uýt-ki nào không sau khi bọn tớ uống hết chai cuối cùng, Cal nói anh ta
muốn nói chuyện riêng với tớ trước khi đi ngủ. Chỉ có vậy thôi. Bây giờ tớ đang
trốn trong phòng thay đồ vì tớ không muốn nói chuyện với anh ta. Được chưa? Cậu
vừa lòng chưa

J

Tái bút: Nếu cậu biết anh ta ở đâu,
phải báo cho tớ ngay, nếu anh ta không đứng gần cầu thang, tớ sẽ chạy thật
nhanh lên phòng. Sau đó tớ có thể tắt hết đèn và giả vờ ngủ say nếu anh ta gõ
cửa.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3