Cưới Ma - Chương 19-P1

CHƯƠNG 19: MỘT ĐÊM Ở CÙNG KHÚC THIÊM TRÚC

Sáng hôm sau Lục Lục ra sân bay tiễn Chu Xung. Anh lên máy
bay rồi, Lục Lục vẫn ngồi ở phòng chờ, cô cảm thấy rất trống trải. Liệu Chu
Xung ngồi trên máy bay có cảm thấy trống trải không? Đột nhiên, Lục Lục muốn
làm một hành động lãng mạn như bạn trai của Hồ Tiểu Quân…

Cô muốn mua ngay vé máy bay, rồi bí mật đi cùng chuyến bay với
anh. Chờ khi máy bay cất cánh, Lục Lục nhẹ bước đến bên Chu Xung, hỏi: “Anh cần
đồ uống gì ạ?” Chu Xung sẽ phản ứng thế nào nhỉ? Chắc anh sẽ cười ngạc nhiên, rồi
hỏi cô tại sao lại lại thế? Lục Lục tươi cười nói rõ suy nghĩ của mình. Có thể
anh sẽ càu nhàu: “Em định đi thì cũng nên nói trước với anh, chứ đừng làm thế
này!”

Nghĩ vậy thôi chứ Lục Lục không hành động. Cô chậm rãi đi ra
khỏi phòng chờ, đứng ngoài cửa ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh, nhìn các chuyến
bay lên xuống…không rõ Chu Xung đang ngồi trên máy bay nào?

Có ba người đang kéo va-li bước vào phòng chờ, một người đội
mũ lưỡi trai - trông quen quen, anh ta là ai nhỉ? À, đó là nhà sản xuất phim Cố
Trường Vệ - một nhân vật nổi tiếng.

Lục Lục lại nhìn bầu trời. Cô tưởng tượng bất chợt có người
vỗ vai cô. Và khi ngoảnh lại nhìn, người đó sẽ là Chu Xung. Cô vội hỏi tại sao
anh lại xuống máy bay? Chu Xung cười nói: “Anh không muốn xa em.” Lục Lục nói:
“ Chỉ vì thế thôi à?” Chu Xung: “ Ừ…”

…Chuyện đó không thể xảy ra. Lục Lục có cảm giác tính yêu của
cô và Chu Xung tựa như thảm cỏ đầu mùa đông, xanh tốt đấy, nhưng ai biết chắc
trong đó không có những con côn trùng luôn phá hoại thảm cỏ đẹp đẽ đó? Và, nếu
nghĩ từ một góc độ khác, nếu Chu Xung là một chàng trai luôn phục tùng, luôn thỏa
mãn mọi mong muốn của Lục Lục, thì liệu cô có yêu anh nữa không?

Lục Lục đứng thêm một lúc nhìn mấy chục chiếc máy bay lên xuống…sau
đó mới lên xe buýt trở về.

Buổi chiều, cô ngồi trong thư phòng mải miết viết bài. Kể từ
khi cài lại window, máy tính chạy nhanh hẳn. Bên ngoài hành lang văng vẳng tiếng
trẻ con chạy nhảy nô đùa, còn nghe cả tiếng mấy bà già nhắc nhở chúng.

Hiện cô đang viết về một nhân vật nữ cấp tiến, cô đã phỏng vấn
xong từ tháng trước nhưng chưa viết ngay, vì thấy hứng thú với vụ án mất tích.

Lục Lục không phải nhà báo chuyên nghiệp, cô không thích viết
bài từ góc độ của người ngoài cuộc, cô muốn thể hiện ở vai trò người có tham
gia sự việc thậm chí tác động đến sự việc, thể hiện những cảm nhận của người
trong cuộc.

Tối qua Lục Lục lại nói chuyện điện thoại với Khúc Thiêm
Trúc, cả hai nói về mũ thời trang, giày dép, thắt lưng rồi đến khăn quàng… Lục
lục luôn tránh nói tới từ nhạy cảm như du lịch, xe lửa, tập thể hình, huấn luyện
viên, câu lạc bộ Mu Us Desert, tình yêu, sở công an, mất tích, máy kiểm tra nói
dối…

Cả hai nói chuyện rất vui vẻ, nhưng vẫn có thể nhận ra tiếng
cười của Khúc Thiệm Trúc có nét buồn bã.

Cô vừa viết xong bài thì Chu Xung gọi điện về, nói rằng anh
đã đến khách sạn, 8 giờ tối nay dự cuộc họp báo…

“Chu Xung, nếu lúc máy bay đã cất cánh, em bỗng có mặt bên
anh thì anh sẽ thế nào?”

“Anh sẽ rất mừng. Lúc máy bay bắt đầu cất cánh, anh đã nghĩ
lẽ ra nên đưa em đi cùng.”

“Thật không?”

“Thật! Ngồi cạnh anh là một cô gái trông rất giống người mù
xem bói hôm nọ, mồm cứ bô lô ba la bắt chuyện với anh, ngán quá thể.”

“Vì ngán cô ta nên anh mới nhớ tới em chứ gì?”

“Đúng là phụ nữ chỉ hay nghĩ lung tung.”

Nói chuyện điện thoại xong, Lục Lục cảm thấy rất vui. Cô gọi
một bánh Pizza, một suất súp Nga, ăn xong thì trời gần tối.

Lục Lục định chơi game “World of Warcraft”. Trước khi chơi, cô
lên gác nhìn qua một lượt. Trên gác rất hẹp, chỉ khoảng hai chục mét vuông. Lục
Lục ngại rằng để đến khuya mới lên thì cô sẽ thấy sợ. Lúc này, khi ngoài kia vẫn
có tiếng trẻ con nô đùa thì cô cứ lên quan sát trước cho yên tâm.

Cầu thang bằng sắt uốn khá dốc. Mỗi khi lên xuống Lục Lục đều
cảm thấy nguy hiểm. Cầu thang chếch vươn lên nóc nhà, trên nóc có một tum hình
vuông, mở cửa tum là có thể nhìn ra ngoài.

Lục Lục thận trọng đi lên tầng hai bật đèn rồi nhìn khắp lượt.
Đàn ghi–ta điện, bộ chỉnh âm, các thùng loa lớn nhỏ, những mớ dây điện rối mù,
các giá đỡ, những mảnh giấy vương vãi…cô nhìn khắp lượt.

Rồi Lục Lục xuống cầu thang, thầm nghĩ, nếu bịt được cái tum
trên kia thì tốt.

Sau đó cô bước đến toilet. Rất sạch sẽ ngăn nắp, không thấy
một con sâu nào. Hôm trước cốc bị đổ, bàn chải răng bị rơi xuống sàn, cô đã mua
bàn chải mới màu tím. Lục Lục nhìn nó thật kỹ, rồi cầm lên. Vẫn là bàn chải
đánh răng chứ không phải là con sâu ghê tởm. Lục Lục thấy thật sự yên tâm.

Trời đã tối hẳn, lúc trẻ con đã về nhà, không gian đã trở lại
yên tĩnh. Cô vào thư phòng, đóng cửa lại, chuẩn bị lên mạng chơi game.

Cô bỗng tròn mắt: trong thùng rác lại có thêm một file! Tim
cô bỗng đập thình thịch. Lẽ nào đôi mắt ấy vẫn tồn tại?

Cao thủ Hà đã làm mới hệ thống, tựa như thay hết các lục phủ
ngũ tạng của một con người, thế mà đôi mắt kia lại bắt đầu chớp chớp! Toàn thân
Lục Lục như bị đóng băng, Chu Xung đi vắng, cô phải làm gì bây giờ?

Nghĩ một hồi, cô quyết định rút dây điện nguồn, bê chiếc
Laptop lên, rảo bước đến cửa sổ định quăng đi cho nó tan thành trăm mảnh. Phần
cứng đã tan tành thì ngươi đâu còn chỗ nấp? Từ cửa sổ tầng năm nhìn xuống thấy
một ông già và ba bà già đang tập thái cực quyền dưới ánh đèn đường, rất thư thả,
có vẻ như cả tiếng đồng hồ nữa chưa chắc đã kết thúc.

Lục Lục lại bưng Laptop vào đặt lên bàn, bật máy tính, nhìn
vào thùng rác một lúc, rồi cô quyết định mở nó. Chắc lại là tấm ảnh cưới ma, cô
đâu có lạ? Cô tìm thấy nó ở một chỗ khuất trong thùng rác, rồi mở xem, nhưng lại
là một hàng chữ: các ngươi mới chỉ hiểu một nửa thế giới này!

Dòng chữ của người mù! Người mù thoắt ẩn thoắt hiện! Tức là,
đôi mắt của người mù ấy nấp trong máy tính!

Tim Lục Lục “thịch thịch thịch… ” đập dữ dội như sắp vỡ
tung. Cô có cảm giác dòng chữ này viết sau lưng tấm ảnh, có thể thấy những đường
vân ở đáy tờ giấy ảnh; có lẽ tấm ảnh này là tấm ảnh cưới ma! Nhưng lần này là
chú rể nhắm mắt, còn cô dâu lại mở mắt, cả hai đang quay lưng về phía Lục Lục,
hoặc đúng hơn lúc này Lục Lục đang đứng sau lưng tấm ảnh cưới cũ kỹ chụp hai
người.

Lục Lục “close” nó, rồi chợt nhận ra thùng rác lại mọc ra một
file nữa, cô run rẩy mở ra, vẫn là dòng chữ sau lưng một tấm ảnh, nhưng là một
dòng chữ mới : có muốn biết mật mã của tấm ảnh cưới ma không ? Ta sẽ cho biết.
Cắm tai nghe vào máy, sẽ nghe thấy giọng của ta.

Lục Lục có cảm giác như mình đang bay lên mây, bụng cô thắt
lại. Đôi mắt ẩn náu trong máy tính đang muốn nói chuyện với cô.

Không cần mở phần mềm công cụ nào, nó vẫn nói chuyện được!
Cũng tức là cắm tai nghe hay không, nếu nó muốn nói thì máy tính sẽ truyền âm của
nó!

Nhưng tại sao nó lại dặn Lục Lục cắm tai nghe vào?

Có lẽ vì nó không muốn bất cứ ai khác nghe thấy giọng của
mình. Nếu Lục Lục cắm tai nghe thì nó chỉ nói với một mình Lục Lục.

Nhưng Lục Lục không dám đeo tai nghe. Cô sợ việc một mình
nghe giọng nói chẳng rõ của người hay ma; đeo tai nghe rồi, cô sẽ cách biệt với
âm thanh cuộc sống thực, thế giới chỉ còn lại cô và nó, cô sẽ cô độc, tuyệt vọng
và kinh hãi tới đâu! Chỉ thoáng nghĩ tới điều đó, cô đã lạnh toát sống lưng.

Tay Lục Lục run run chộp lấy điện thoại gọi cho Chu Xung. Tắt
máy. À, chắc Chu Xung đang dự họp báo. Lúc này cô buộc phải một mình đối mặt với
tất cả.

Lục Lục nghĩ ngợi, rồi cô cẩn thận bưng chiếc Laptop lên cứ
như nó là quả bom hẹn giờ và rảo bước ra ngoài cửa.

Cầu thang hẹp rất yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của Lục Lục.
Cô cúi nhìn cái Laptop đã gắn bó với mình hơn một năm nay, hình như nó biết cô
định làm gì nhưng nó không có phản ứng nào hết, chỉ im lặng như đã ngủ say.

Cô xuống tầng trệt, rồi bước đến cái thùng rác, nhìn quanh bốn
phía. Đèn đường rất sáng, nhưng tuyệt đối vắng lặng, không hề có một bóng người.
Cô nâng chiếc Laptop lên rồi ném thật mạnh xuống mặt đường xi-măng. Lẽ ra đây
là việc của Chu Xung, nhưng bây giờ cô lại là người thực hiện. Cô hơi run rẩy. Một
tiếng va đập mạnh, chiếc Laptop vỡ tan tành...

Điều khiến cô ngạc nhiên là rõ ràng vừa rồi cô không thấy
bóng ai, nhưng sau tiếng động đập vỡ máy tính thì lập tức có một bà già xuất hiện.
Bà đứng phía sau cái thùng rác, ánh mắt quàu quạu, nói giọng run run: “Nó đang
tốt như thế sao lại đập bỏ?”

Lục Lục không biết bà ta là ai, cô chỉ ngẩn người nhìn. Tại
sao bà ta lại đứng sau cái thùng rác? Lẽ nào bà ta chui ra từ cái máy tính vỡ?

Bà già lại nói giọng run run: “Con người thời nay toàn là ăn
tàn phá hại”. Nói rồi bà ta bỏ đi. Lục Lục cho rằng bà già là người ở khu chung
cư này, đang đi bới rác. Cô cũng hiểu nên tôn trọng người già nhưng đôi khi người
già cũng quá đáng, hay cậy tuổi già để lên mặt chỉ trích người khác.

Bà già đi đến chỗ ánh đèn lờ mờ thì không thấy bóng đâu nữa.
Lục Lục cúi nhìn đám linh kiện máy tính tan hoang ngổn ngang dưới mặt đường,
không thấy đôi mắt chớp chớp nào hết. Gọi là đôi mắt, chỉ là một cách nói tượng
trưng, nó như một cảm nhận tồn tại trong ý thức của con người chứ không thể phô
bày trên mặt đất như một hiện vật. Vậy thì nó ở đâu? Tất nhiên là nó vẫn ở nhà.

Có lẽ khi Lục Lục bưng chiếc Laptop ra để đập bỏ thì nó đã
khôn ngoan bay ra, men theo cái cầu thang sắt bay lên, luồn qua cái ô vuông
trên nóc rồi chui vào một thiết bị âm thanh nào đó…

Lục Lục nhặt các mảnh máy tính vỡ bỏ vào thùng rác, rồi cô
nhìn lên tầng năm của khu nhà, cô bỗng sợ không dám lên nữa. Cô đã đập nát chỗ
trú ngụ của nó, nó không thể nằm trong máy tính để quấy rối, cũng không thể đối
thoại với cô thông qua tai nghe. Nhưng trời lạnh thế này cô không thể đứng dưới
sân suốt đêm. Lục Lục lấy di động gọi cho Hồ Tiểu Quân để làm bạn với cô, nào
ngờ một giọng nói trong điện thoại vang lên đều đều: “Thuê bao quý khách vừa gọi
hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau…” Tiểu Quân biến
đi đâu không biết?

Thôi đành. Cô chầm chậm cất bước trở về căn hộ. Đêm nay sẽ sống
ra sao đây? Nếu mình nuôi con chó thì tốt, người và chó đều là “có sinh khí”, ở
bên nhau chắc sẽ đỡ sợ. Nhưng nhà không có chó, chỉ có cô và cái của nợ không
có sinh khí kia.

Lục Lục theo cầu thang lên tầng năm. Cầu thang tối om, bước
chân vang lên cô đơn lạnh lẽo, nhưng cô không thấy sợ. Nỗi sợ đang chờ cô ở
trong nhà.

Lục Lục đi rất chậm, vừa đi vừa suy nghĩ mông lung.

Cô tự trách mình, vì mình quá nhạy cảm, dễ phát hiện ra những
tình tiết vô cùng nhỏ sau đó tưởng tượng thêm về nó. Lúc đầu khi cảm nhận thấy
sự tồn tại của đôi mắt, tại sao cô lại dại dột nói ra? Nhưng, nếu nói rằng đôi
mắt trong máy tính, con cá vàng kỳ dị, hay việc cô và Chu Xung tàn sát nhau…chỉ
là giả tưởng, không phải hiện thực, thì tấm ảnh cưới ma trong máy tính và tấm ảnh
xuất hiện trong thùng rác của thư viện lại hoàn toàn là sự thật, có phải cô tưởng
tượng ra đâu! Vậy cô nên làm thế nào?

Lục Lục lại nhớ đến người đàn ông mù xem bói. Ông ta bảo có
thể cho cô và Chu Xung biết ai sẽ chết trước, nhưng mọi người thường ít nghĩ về
điều này, mà chỉ quan tâm đến việc đối phương có yêu mình hay không, có phản bội
mình không, hai người sẽ tổ chức lễ cưới ở nhà thờ nào, phải làm gì để sau này
kiếm ra nhiều tiền và hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc…

Cũng giống như chuyện ai cũng phải chết, rồi phải được chôn,
nhưng ta chưa biết chỗ nào sẽ là nơi chôn ta sau này. Nói chung, đôi chân ta
không thể tiếp xúc với nơi ấy, kể cả khi ta vô tình bước qua nó thì ta cũng
không thể nhận biết.

Lục Lục còn nhớ ông bà ngoại của mình. Khi về già, hai ông
bà được các con thay nhau chăm sóc. Ông ngoại đến nhà Lục Lục, bà ngoại ở nhà cậu
Lục Lục ở quê, một người ở miền bắc, một ngươi ở miền nam cách nhau cả ngàn cây
số. Về sau ông ngoại già quá, mắt lòa, tai điếc, hàng này cứ rờ rẫm mọi thứ bằng
đôi tay. Khi cô học lớp 5 tiểu học thì bà ngoại qua đời.

Có người báo tin này cho gia đình Lục Lục. Mẹ cô rất đau buồn,
nhưng vài hôm sau mới báo tin này với ông ngoại cô. Ông cụ phải vất vả lắm mới
nghe rõ, rồi ông nói rõ to: “Bà ấy chết rồi à?” Mẹ Lục Lục khẽ gật đầu. Ông lại
nói: “ Bà ấy không bị đau đớn gì chứ?” Mẹ cô ra sức gật đầu. Ông bèn cười hà
hà: “ Chết rồi, chết rồi…” Ông cười rất lâu, hai hàng lệ mờ đục chảy dài theo
các nếp nhăn trên má ông.

Lục Lục bỗng nghĩ xem cô và Chu Xung ai sẽ từ giã cõi đời
trước? chuyện đau buồn này không thể không xảy ra. Nhưng dù ai chết trước, Lục
Lục vẫn không thể chịu đựng nổi, thế là cô cố nén không nghĩ đến nữa.

Đã về đến nhà. Lúc cắm chìa khóa chuẩn bị mở cửa, hình như
cô thấy đôi mắt kia nhìn mình qua lỗ mắt thần gần ở cánh cửa, chỉ khác là nó nhắm
mắt, giống như đôi mắt cô dâu hơi lồi trong ảnh cưới ma.

Lục Lục tra chìa vào ổ rồi lại rút ra. Cô bỗng nhớ đến một
người: Khúc Thiêm Trúc.

Hay là gọi Khúc Thiêm Trúc đến ở qua đêm với cô?

Lục Lục mở di động gọi Khúc Thiêm Trúc. Cô không ngờ ý nghĩ
này lại gây ra chuyện lớn…

Di động được kết nối.

“ Khúc Thiệm Trúc phải không?”

“ Lục Lục à?”

“ Tôi muốn nói chuyện này…” Lục Lục vốn định nói: “ Bạn trai
tôi đi công tác” nhưng cô lại đổi lại: “ Nhà chỉ có mình tôi, tôi rất sợ, cô có
thể đến với tối không?”

Cho đến giờ cả hai vẫn chưa gặp mặt nhau, lời đề nghị của Lục
Lục khiến Khúc Thiêm Trúc hơi ngớ ra, rồi cô xởi lởi nói: “ Được! Tôi cũng đang
một mình chẳng biết trò chuyện với ai.”

Lục Lục bỗng có cảm giác Khúc Thiêm Trúc là người thân nhất
của cô trên đời này.

“ Tôi ở Đông Thành, nhà cô ở đâu? Có xa không?”

“ Không sao, tôi vẫy tắc-xi là tới ngay thôi, cô nhắn tin
cho tôi địa chỉ đi?”

“ Được! Tôi sẽ đón cô ở cổng khu chung cư.”

“ Tôi có ra hơi muộn một chút, mặt mũi đang lem nhem quá, phải
trang điểm đã.”

“ Tôi đâu phải chàng trai, cô trang điểm làm gì?”

“ Lần đầu gặp cô, tôi không muốn mình xấu như con ma! Hì
hì…”

Con gái trang điểm một chút trước khi đi làm, hoặc trong các
dịp lễ Tết là cầu mong mình luôn xinh đẹp và rạng rỡ; trước khi chết người ta vẫn
cần trang điểm một chút để sang thế giới bên kia mình vẫn xinh đẹp…

Lục Lục không biết lần trang điểm này quan trọng như thế nào
đối với Khúc Thiệm Trúc.

Lục Lục nhắn tin, báo địa chỉ của mình cho Khúc Thiêm Trúc.
Rồi cô xuống tầng trệt, lững thững đi đi lại lại. Nửa giờ sau, Khúc Thiêm Trúc
gửi tin nhắn: Lục Lục tôi sắp đến nơi.

Lục Lục vội ra cổng chính của khu chung cư, lúc này cô không
thấy sợ nữa, chỉ cảm thấy bất ngờ mời Khúc Thiêm Trúc tời làm bạn vào giữa đêm
hôm thế này có phần không thỏa đáng. Nhưng cô ta đã đến, thì cứ coi như dịp để
mình phỏng vấn khéo cũng được.

 

Báo cáo nội dung xấu