Cưới Ma - Chương 64-65

CHƯƠNG 64: ĐI RA BIỂN CẢ

Đúng hai giờ chiều ngày 3 tháng 1, Chu Xung và Lục Lục đến trụ
sở của “Lưới tình”. Quả nhiên trên nóc nhà có chiếc trực thăng trắng tinh hai
cánh quạt đang chờ. Hai cô gái mặc đồng phục màu đen đứng hai bên cửa ca-bin mỉm
cười chờ.

Chu Xung và Lục Lục đều nhìn nhau, hồi hộp. Họ lên máy bay.
Có chỗ ngồi đôi, trải chăn len êm mịn, tay vịn có nút bấm để chỉnh độ nghiêng của
ghế, hoặc ngả hẳn ra thành cái giường đôi nho nhỏ.

Ngay trước mặt là một màn hình rất lớn. Sau khi đóng cửa
ca-bin, trực thăng khởi động. Tiếng ồn vừa phải, động cơ hoạt động khiến Chu
Xung và Lục Lục cảm thấy toàn thân rung rung. Khoang này cách biệt với khoang
lái, họkhông nhìn thấy phi công. Trực thăng bốc lên, nhanh chóng rời khỏi tòa
nhà và dâng độ cao lao vút về phía trước. Chu Xung và Lục Lục có cảm giác hơi
lâng lâng. Lục Lục nói vói Chu Xung: “Thế mà anh định từ chối! Nếu không đi anh
sẽ hối hận đến chết!”

Một cô gái vén rèm bước vào, nói: “Chào anh chị! Đã đến giờ
ăn hoa quả, anh chị dùng thứ gì?”

Chu Xung nói: “Không cần đâu. Cảm ơn.”

Lục Lục hích anh một cái: “Các cô có hoa quả gì?”

Cô gái trả lời: “Quả có nước là cam quýt, các loại dưa, quả
có nhân là nho, quả có hạt là...”

Lục Lục thấy loạn trước các loại hoa quả mà cô gái đó liệt
kê: “Cam quýt vậy!”

Cô gái lại hỏi: “Cam vàng, kim quất, bưởi tây, bưởi ta. Anh
chị dùng thứ nào?”

Lục Lục đáp: “Kim quất.”

Cô gái lịch sự: “Được ạ. Xin chờ một lát.”

Cô ta quay ra, lát sau bưng vào hai cái khay rất đẹp, trên
có các miếng kim quất đã thái, nhưng rất ít, và cả khăn giấy ướp nước hoa thơm
ngát. Một cô khác bước đến kéo cái bàn ra cho Chu Xung và Lục Lục, sau đó đặt
khay lên.

Luc Lục nói: “Cảm ơn.”

Cô gái đầu tiên hỏi: “Anh chị có cần xem chương trình gì
không?”

Chu Xung đáp: “Không.”

Vẫn cô ta hỏi: “Anh chị nghe nhạc không?”

Lục Lục hỏi lại: “Có nhạc gì?”

Cô gái ấy liệt kê: “Nhạc Blues, Classical Music, New Age,
World Music, ca nhạc Trung Quốc...”

Chu Xung xen vào: “Có bài hát chủ đề của “Lưới tình” không?”

Cô gái cười: “Có!”

Chu Xung bảo: “Cô mở nó là được.”

Cô gái đó đáp: “Vâng.”

Cô ta lui ra. Lát sau trong ca-bin vang lên giọng hát của
Chu Xung, chất lượng âm thanh rất tốt, tiếng ca như từ bốn phương dội đến, hết
sức tuyệt vòi. Cả hai vừa nghe hát vừa nhìn ra cửa sổ. Bên dưới là mây trắng trải
rộng, sáng chói mắt; phía xa là biển bao la một màu xanh thẳm, trong như ngọc
bích.

Lục Lục đột ngột nói: “Tiểu Quân gọi điện nói muốn làm phù
dâu cho em, em đã đồng ý.”

Chu Xung hơi ngạc nhiên, nói: "Thế à!”

"Cô ấy còn hỏi cô ấy có thể mặc áo cưới không. Em cũng ừ
rồi.”

Chu Xung không nói gì.

“Cô ấy thật đáng thương. Hay là, em đổi lại: hôm đó để cho
Tiểu Quân làm cô dâu, em làm phù dâu?”

Chu Xung gắt lên: “Chỉ nói vớ vẩn!”

Khoảng hai tiếng sau, cô gái thứ hai vén rèm bước vào, mỉm
cười: “Thưa hai vị, hiện giờ chúng ta đang bay qua bầu trời Trịnh Châu, ,tối
xin giới thiệu đôi nét: Trịnh Châu là thành phố đầu não tỉnh Hà Nam, bắc giáp
Hoàng Hà, tây giáp núi Tung Sơn, là một trong tám kinh đô cổ của Trung Hoa…”

Chu Xung ngắt lời: “Cảm ơn, tôi chỉ muốn hỏi còn bao lâu nữa
thì đến Thanh Đảo?”

Cô gái đó nói: “Từ Trịnh Châu đến Thanh Đảo 630km, phải bay
khoảng một giờ mười phút.”

Chu Xung nói: “Cảm ơn.”

Lúc sẩm tối, cô gái đầu tiên lại bước vào mỉm cười nói: “Mời
anh chị dùng bữa tối. Anh chị cứ chọn món.”

Lục Lục hỏi: “Có những món gì?”

Cô gái A: “Cơm Trung Quốc, cơm Tây, cơm Nhật, Thái Lan.”

Chu Xung nói gọn lỏn: “Cho hai bát mì.”

Cô gái lại liệt kê: “Chúng tôi có mì xào tương Bắc Kinh, mì
Dương xuân Thượng Hải, mì vằn thắn Quảng Châu, nước Hồng Kông, mì ống Italia,
mì bò Đài Loan…”

Chu Xung vẫn dùng giọng điệu cũ: “Mì xào tương.”

Cô gái mỉm cười: "Vâng. Xin chờ một lát.”

Không lâu sau đó cô ta bưng vào hai bát sứ phong cách cổ điển,
đựng một lượng mì rất ít; cùng lúc đó cô gái thứ hai bưng vào cái khay trông
cũng rất cổ điển, đựng tương xào và các loại rau, gia vị...

Hai người ngồi trên chuyên cơ ăn mì. Ngoài kia trời dần tối,
Lục Lục thấy hơi buồn ngủ, cô đắp cái chăn len lên hai đầu gối, ngả đầu vào vai
Chu Xung, nhắm mắt lại.

Lát sau cô nói như trong mơ: “Sao mãi vẫn chưa đến nhỉ?”

Đôi khi một câu nói vu vơ chẳng có mối liên hệ nào lại khiến
cho người ta phải nghi ngờ.

Không hiểu sao Chu Xung cảm thấy lo lắng. Ngoài kia trời
càng lúc càng tối, mặt trời đã lặn, không thế lực nào ngăn được nó.

Một lúc lâu sau Lục Lục lại lẩm bẩm: “Kìa, em hỏi anh, anh hỏi
họ xem?” Thì ra cô không hề ngủ.

Chu Xung ghé sát tai Lục Lục, nói nhỏ: “Anh có cảm giác
chúng ta bị bắt cóc…”

Lục Lục tiếp tục nhắm mắt. Mấy chục giây sau cô bỗng ngồi thẳng
dậy: “Anh nói gì?”

Chu Xung khẽ nói: “Anh nói là anh có cảm giác chúng ta bị bắt
cóc.”

Vừa nói xong thì chiếc trực thăng bỗng rung chuyển rất dữ,
hình như bị luồng khí lưu cực mạnh tác động, thân máy bay nghiêng đi. Luc Lục vội
nắm chặt cánh tay Chu Xung kêu lên: “Sao thế?”

Chu Xung ngoái đầu gọi: “Cô ơi!”

Cô gái đầu tiên nói: “Chúng ta đã bay vào vùng trời Thanh Đảo,
khoảng năm phút nữa sẽ rơi.”

Chu Xung và Lục Lục đều sửng sốt, Chu Xung nói: “Rơi?”

Cô gái mỉm cưòi như hối lỗi vì sự sơ suất của mình: “Xin lỗi,
tôi nói không chuẩn, sẽ hạ cánh.” Cô ta nhoẻn cười rất tươi rồi vén rèm bước
ra. Nghiệp vụ của cô ta không cho phép được nói nhầm kiểu ấy. Chu Xung và Lục Lục
đều có cảm giác cô ta cố ý nói thế, nhất là nụ cười sau cùng của cô ta, hình
như có nét thâm thúy nào đó.

Cả hai cảm thấy sẽ có chuyện chẳng lành. Lục Lục ghé sát ô cửa
kính nhìn xuống phía dưới, cô bỗng nói: “Chu Xung anh nhìn đi...”

Chu Xung vội ghé nhìn. Từ độ cao này không thể nhìn rõ mặt đất
nhưng có thể thấy ánh đèn thưa thớt rải rác, trông như ma trơi. Đây đâu phải
Thanh Đảo? Rõ ràng là một vùng hoang vắng!

Lục Lục ngoảnh nhìn tấm rèm rồi lại nhìn Chu Xung, cô run
run nói: “…Chết dở, chúng ta lại trở lại ‘thị trấn Đa Minh’ rồi!”

CHƯƠNG 65: TUYỆT ĐƯỜNG

Nghe câu này của cô, Chu Xung như bị ai đó giáng một cú chí
mạng vào đầu. Đúng thế, họ lại bị đưa về thị trấn Đa Minh! Sau khi rời Bắc
Kinh, trực thăng không bay về phía đông mà là bay về phía tây! Cả hai mải hưởng
thụ “đãi ngộ đẳng cấp 5 sao bạch kim” mà quên rằng họ đang đuổi theo mặt trời về
chiều!

Chiếc trực thăng đang hạ cánh rất nhanh, Chu Xung thấy ù cả
tai, có cảm giác lục phủ ngũ tạng sắp trào lên miệng. Anh quay phắt lại gào
lên: ‘‘Tiếp viên!”

Tấm rèm kéo ra, hai nam giới to lớn xuất hiện; họ mặc đồng
phục đen, đeo kính râm, sắc mặt vô cảm. Họ bước thẳng đến chỗ Chu Xung. Chu
Xung đứng lên định phản kháng nhưng lập tức bị hai gã khống chế.

Lục Lục hét lên: “Các người làm gì thế?” Một gã bình tĩnh
đáp: “Đẳng cấp năm sao bạch kim đang thực hiện một vụ bắt cóc!”

Gã kia lấy thừng trói hai tay Chu Xung thật chặt, rồi gã lấy
băng vải đen bịt mắt cả Chu Xung lẫn Lục Lục. Trước mắt hai người chỉ là một
màn tối đen. Thôi, thế là xong!

Lục Lục khóc nức nở, nói: “Chu Xung, em xin lỗi...”

Cô nghe thấy Chu Xung gằn giọng: “Đừng khóc!” Cô lập tức kìm
lại.

Chiếc trực thăng rung lên dữ dội một chập, sau đó bất động. Rõ
ràng nó đã tiếp đất. Hai gã to lớn kèm Chu Xung và Lục Lục chui ra. Gió thổi rất
mạnh, họ lại ngửi thấy mùi quen thuộc, hình như là mùi mì đậu hoa ở miền tây
nam, thứ mùi trong cơn ác mộng hôm nào.

Không phải nghi ngờ gì nữa, họ đã trở lại thị trấn Đa Minh.
Họ đi qua một vùng bằng phẳng, lên mấy bậc thềm rồi bước qua cửa kính, chân giẫm
lên thảm, bước vào một căn phòng hình như là thang máy; thang máy hạ xuống. Cuối
cùng họ bị đưa ra, rồi lại bước trên đất bằng, đi vào một căn nhà...

Lục Lục vừa đi vừa cảm nhận mặt đất dưới chân, vừa cố nhớ lại...
hình như trực thăng đỗ trước cửa khách sạn ở thị trấn Đa Minh, sau đó bước lên
mấy bậc thềm, vào căn phòng 109 đáng sợ, rồi tụt xuống 18 tầng dưới lòng đất…

Cô đã đoán đúng. Khi họ tháo băng bịt mắt ra cho cô, cô thấy
mình và Chu Xung lại đứng trong căn nhà cũ dưới lòng đất với cái bàn cổ bày
hương nến, hoa quả. Điền Phong đàng ngồi trên một trong hai chiếc ghế bành,
không còn vẻ trang nhã của một đại gia trên mạng, cũng không có nét ưu tư của một
người ái nam ái nữ nữa. Anh ta lặng lẽ nhìn Chu Xung và Lục Lục với sắc mặt có
phần kỳ quái. Ánh đèn mờ mờ chiếu chênh chếch, khuôn mặt anh ta trông cực đáng
sợ…

Mặt đất vẫn trải tấm thảm có viền trắng, có thể thấy bên
ngoài tấm thảm là nền lát gạch.

Điền Phong nói với hai gã to lớn: “Cởi trói cho anh ta.” Một
gã bước đến cởi thừng trói tay Chu Xung, rồi ném thừng vào một góc nhà. Điền
Phong lại nói: “Các người lui ra. Tôi chưa gọi thì không được vào.”

“Vâng.” Hai gã bước ra và khẽ khép cửa lại.

Căn nhà cũ âm âm sặc mùi ma quỷ chỉ còn lại ba người. Điền
Phong nhìn lên nóc nhà, khẽ nói: “Cõi nhân gian chắc gió đang to lắm, nhưng ở
đây rất yên tĩnh.” Lục Lục không dám ho he, chỉ thấp thỏm chờ đợi.

Điền Phong lấy tay xoa mặt mình, rồi nhìn Chu Xung, nói:
“Anh đã hắt nước trà vào mặt tôi.” Chu Xung nhìn anh ta, im lặng.

“Nhưng hôm nay chúng ta không bàn chuyện đó. Tôi mời hai vị
đến đây, chỉ có một mục đích: một trong hai người phải chết! Ảnh viện chụp ảnh
cưới cho hai vị cũng là người của “Lưới tình” chúng tôi, có điều, họ không biết
ai sẽ sống ai sẽ chết.”

Lục Lục run run.

“Tôi đã thí nghiệm năm cặp tình nhân, họ đều cho tôi kết quả
hài lòng. Tôi không thể có được tinh yêu như của các người nhưng tôi không buồn,
vi tình yêu chỉ là một sự dối trá đẹp đẽ.”

Lục Lục chú ý đến mấy từ anh ta nói: không thể có được, của
các người, và tình yêu…

Ánh mắt anh ta hơi có chút băng giá,giọng nói vẫn nhỏ nhẹ :
“Nhưng các người lại nói với tôi rằng tình yêu là cao nhất, vì nó, có thể bỏ cả
mạng sống! Cái kết quả ấy khiến tôi đau khổ biết mấy, các người biết không?

Tôi đã sở hữu tất cả, nhưng lại không có tình yêu! Tôi không
muốn tình yêu lại là như thế! Tôi phải đạp đổ cái thứ hoàn mỹ này!

Vì thế... trong hai người phải có một người chết. Chết ngay
đêm nay!”

Lục Lụp cảm thấy cô và Chu Xung đã đến ngày tận thế. Cô hối
hận đến cùng cực. Nếu cô nghe lời Chu Xung, mặc xác thằng cha quái nhân này
không bận tâm nữa, cả hai đi tàu hỏa rồi ra ngắm biển, thì sẽ là chuyến lữ hành
hạnh phúc biết bao ! Lòng ham muốn hưởng lạc của cô đã khiến cả hai rước họa
vào thân…

“Tôi lưu ý hai vị: lần này không chết giả. Trong thí nghiệm
lần trước, hai vị đã không lựa chọn theo yêu cầu của tôi, cho nên bây giờ quy tắc
phải thay đổi. Tuy nhiên, dù ai bắt đối phương phải chết thì người ấy vẫn không
phải chịu bất cứ trách nhiệm hình sự nào. Người của tôi sẽ thi hành việc giết
chóc. Người còn sống sẽ được tặng mười triệu nhân dân tệ.

Nói đến đây Điền Phong nhìn Chu Xung: “Nếu anh lựa chọn bạn
gái anh chết, tôi sẽ cho cô ta chết ngay, anh chỉ cần nói một câu! Anh sẽ sống
và sẽ trở thành triệu phú.”

Anh ta lại nhìn Lục Lục: “Nếu cô lựa chọn bạn trai cô chết,
tôi sẽ cho anh ta chết ngay, cô chỉ cần nói một câu! Cô sẽ sống và sẽ trở thành
triệu phú.”

Lục Lục và Chu Xung đều nín lặng.

“Nếu cả hai đều lựa chọn đối phương chết, thì đương nhiên chỉ
còn cách bốc thăm vậy!” Nói đến đây anh ta cười hềnh hệch: “Đêm nay ai trong
hai vị sẽ chết? Quả là một câu đố thú vị. Tôi đã hơi sốt ruột rồi đấy. Hay là,
hai vị tự bàn bạc xem?”

Lục Lục và Chu Xung vẫn im lặng, và cùng nhìn anh ta. Lục Lục
không thể để Chu Xung chết, cô cũng tin rằng anh không thể để cô chết. Bây giờ
trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất: cùng lắm là cô và Chu Xung cùng chết.

Điền Phong tiếp tục: “Tôi đếm từ một đến mười trong lúc đó
ai muốn người kia chết thì giơ tay! 1… 2… 3…”

Lục Lục có cảm giác Chu Xung đang run.

Điền Phong: “4… 5… 6…”

Lục Lục cảm thấy Chu Xung càng lúc càng run.

Điền Phong: “7… 8… 9…”

Chu Xung bất ngờ thọc tay vào túi áo lấy ra con dao nhíp, bấm
một phát lưỡi dao bật ra, đồng thời lao vào Điền Phong, cực nhanh. Lục Lục sửng
sốt, nghe tiếng Chu Xung hét lên: “Cho mày chết!” Rồi đâm luôn.

Tất cả xảy ra trong chớp mắt.

Lục Lục không biết Chu Xung lấy đâu ra con dao đó, tại sao
lúc hai gã to lớn trói anh lại không phát hiện ra con dao anh giấu trong người?
Điền Phong thấy Chu Xung lao đến, gã đờ ra không kịp đếm nổi số “10”

Chu Xung đâm rất mạnh, Lục Lục nghe thấy tiếng mũi dao “khục”
vào xương Điền Phong, nhát dao hơi chếch sang trái nhưng vẫn xuyên qua cổ hắn;
đứng ở chỗ Lục Lục có thể nhìn thấy mũi dao lòi ra phía sau gáy hắn.

Chu Xung không rút dao ra, anh quay lại kéo tay Lục Lục kêu
lên: “Chạy!”

Lục Lục không nhúc nhích, đứng ngây ra nhìn Điền Phong.

Chu Xung gọi to: “Kệ hắn ta, chạy đi!” Cô vẫn đứng im, dường
như sự quá đến mức mất hết hồn vía.

Chu Xung cảm thấy thần sắc Lục Lục rất kỳ lạ, anh bèn ngoảnh
lại nhìn, và chính anh cũng đờ ra. Cảnh tượng trước mắt khiến anh sắp phát
điên: dưới ánh đèn hoe vàng, Điền Phong cúi đầu, hai tay nắm chuôi con dao
nhíp, đang cố rút dao ra... rồi hắn rút được ra thật. Sau đó hắn từ từ ngẩng
lên, nhìn chằm chằm Chu Xung, mắt hắn biến thành màu lục lấp lóe, trông thật
ghê rợn. Hắn hơi ngẩng đầu lên, vết thương ờ cổ hắn rất nhỏ, đen nhờ nhờ, chỉ
có một tý máu rỉ ra.

Chu Xung và Lục Lục như đang xem một đoạn phim rùng rợn,
chân tay hai ngưòi cứng đơ, lúng túng, không biết sẽ xảy ra chuyện gì sau đó.
Đó là việc của đạo diễn. Nhưng, đạo diễn đang ở đâu?

Điền Phong đứng dậy, rời khỏi ghế bành, bước từng bước về
phía Chu Xung. Rồi vẫn nhẹ nhàng nói: “Anh không nên cắt ngang tôi... tôi phải
đếm lại vậy! 1,2,3…” Điều đáng sợ là vết thương trên cổ Điền Phong đang từ từ
thu nhỏ lại, cuối cùng liền hẳn không thấy gì nữa! Hắn đưa ống tay áo lên chùi
cổ, tay áo vẫn trắng nguyên.

Chu Xung kéo Lục Lục bước lùi lại. Sau lưng họ là bức tường
nhà. Điền Phong nhìn họ, bước đến gần, vẫn giọng nói ấy: “4,5,6…”

Chu Xung và Lục Lục tựa lưng vào tường, hết đường thoát. Họ
đã lùi ra ngoài tấm thảm viền trắng, đứng trên sàn lát gạch. Điền Phong đứng
trên tấm thảm, bước đi chầm chậm, tiếp tục đếm: “7, 8, 9...” Lúc nguy cấp, đàn
ông bao giờ cũng bình tĩnh hơn phụ nữ. Bất ngờ, Chu Xung cúi xuống tóm lấy mép
tấm thảm rút lại thật mạnh, Điền Phong bị giật lập tức ngã ngửa. Chu Xung nhanh
chóng hất tấm thảm lên ngưòi hắn rồi đẩy lăn một vòng, tấm thảm đã bọc kín toàn
thân hắn...

Vậy là lần thứ hai Điền Phong không thể đếm đến mười

Chụ Xung ngoảnh lại gọị Lục Lục: “Mau đưa anh sợi dây thừng!”
Lục Lục hoang mang chạy về phía cái bàn cổ. Chu Xung hét lên: “Nhầm hướng rồi!”

Lục Lục cuống lên, nhìn khắp xung quanh không thấy dây thừng
đâu. Cửa bỗng mở toang, hai gã to lớn chạy vào, họ không đeo kính râm nữa,
khuôn mặt hao hao giống nhau, hình như là anh em ruột.

Chu Xung bỗng tiu nghỉu, Lục Lục cũng tuyệt vọng.

Một trong hai người nhanh chóng nhặt sợi dây thừng, chạy đến
thúc đầu gối ghì chặt Điền Phong trong tấm thảm, và nhanh tay buộc thừng trói
chặt cả bọc. Người kia cũng chạy đến hỗ trợ.

Chu Xung ngạc nhiên nhìn họ. Một trong hai người vừa thở vừa
nói: “Vừa rồi chúng tôi đã nhìn thấy mọi chuyện, sợ chết khiếp! Chúng tôi chỉ
là người được thuê, không hề biết anh ta lại là quái vật! Phải trói cho kỹ!”

Cả ba trói Điền Phong xong xuôi thì hai người to lớn liền bỏ
chạy. Chu Xung cũng đứng lên, nắm tay Lục Lục chạy theo họ.

Bên ngoài tối đen như mực, lờ mờ nhìn thấy căn phòng 109 ở
không xa. Họ tiếp tục chạy. Chu Xung ngoảnh lại nhìn căn nhà cũ đang hắt ra thứ
ánh sáng vàng vọt và bỗng dựng tóc gáy: tấm thảm cuộn tròn đã dựng đứng lên và
đang nhảy “huỵch, huỵch” đuổi theo họ, nó như một cái chiếu bọc tử thi.

Cả bốn người chạy vào phòng 109. Một anh to lớn ấn nút, căn
phòng nhanh chóng chạy lên. Sau 18 giây nó trở lại vị trí cũ của phòng 109
trong khách sạn. Hai người kia tiếp tục chạy ra ngoài, Chu Xung và Lục Lục cũng
chạy theo họ. Khi chạy ra đến quầy lễ tân, Chu Xung và Lục Lục lại nhìn thấy
hai cô gái lễ tân một cao một thấp đang đứng thẳng người, miệng nở nụ cười thường
trực. Một trong hai người to lớn gọi họ: “Mau chạy đi!” Hai cô gái ngạc nhiên.
Hai người to lớn không giải thích gì thêm, tiếp tục chạy ào ra ngoài. Chu Xung
và Lục Lục cũng chạy ra luôn.

Ngoài đường gió to như bão, cây cối nghiêng ngả rũ rượi. Bốn
người chạy ra khỏi Ngõ Tối rồi chạy lên con đường Dao Găm. Lần này Chu Xung
không nhìn thấy bà già đẩy xe nôi, cũng không nhìn thấy gã công anrởm. Người
trên phố lèo tèo đang lầm lũi bước đi trong gió. Họ đều là diễn viên!

Hai người to lớn chạy đến bên chiếc ôtô Santana hơi cũ, thúc
khuỷu tay đập vỡ cửa kính, mở cửa xe rồi ngồi vào hàng ghế trên, một người cầm
lái. Chu Xung và Lục lục chạy ào đến, không hỏi một câu, mở luôn cánh cửa sau
chui vào.

Người cầm lái ngoảnh nhìn họ, hình như định nói gì đó.

Chu Xung nói luôn: “Anh ơi, chúng ta sinh tử có nhau, anh
cho chúng tôi đi cùng!”

Anh ta không nói gì, khỏi động xe rồi nhấn ga phóng vút đi.
Anh ngồi bên hạ cửa kính xuống, thò đầu ra hô lên: “Ngưòi thuê chúng ta đến
đây, là quái vật, mọi người mau chạy đi mà giữ lấy mạng!”

Chiếc xe Santana chạy qua rất nhiều ngã ba ngã tư, phóng về
phía Đồng Hoảng. Lục Lục nắm chặt cánh tay Chu Xung. Chu Xung ngoảnh lại nhìn,
ánh trăng mờ mờ, con đường Vô Miên vắng ngắt, không thấy cuộn thảm kia đuổi
theo nữa.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3