Cưới Ma - Chương 70-71 (Hết)

CHƯƠNG 70 : NIỀM VUI TÂN HÔN

Ngay sau khi về đến Bắc Kinh, Chu Xung và Lục Lục dẫn công
an Hồng đi đến chỗ ở của người mù.

Họ bước vào căn nhà cũ nát ở ngoại ô phía đông Bắc Kinh. Cửa
chính và phụ đều khóa. Công an Hồng đạp cửa gian phụ bước vào, bên trong không
có giường, chỉ thấy một đống đồ lặt vặt. Hỏi các nhà lân cận, họ nói nhà đó đã
lâu không có ai ở.

Cũng không ngờ các bài phóng sự của Lục Lục đăng trên “Lưới
tình” chẳng thu hút được sự chú ý của dư luận. Số lần truy cập không vượt quá
1000! Thế mà Lục Lục đã gần như phải mạo hiểm cả tính mạng để khám phá ra những
bí mật động trời đó. Chẳng khác gì cô buộc phải đồng hành với ma quỷ trong sự
kinh hoàng tột độ, khi đi đến một bãi rộng gặp rất rất nhiều người, cô bỗng chỉ
tay vào con ma kêu lên “nó không phải là người” nhằm cảnh báo, nhưng mọi người
chỉ hờ hững nhìn cô, họ không bận tâm. Sau đó, ai đang nói chuyện, ai đang đi dạo,
ai đang bán hàng, ai đang thả diều, ai đang trượt pa-tanh, ai đang múa hát… tất
cả vẫn tiếp tục việc mình đang làm

Có thể có hai khả năng: một là, mọi người không tin chuyện
này là có thật, hai là mọi người đã gặp quá nhiều chuyện quái dị trong cuộc sống,
nên không chuyện gì có thể kích thích hệ thần kinh mạnh mẽ của họ nữa, việc gì
không liên quan đến họ thì họ phớt lờ.

Vài hôm sau, Lục Lục và Chu Xung nghe nói trang mạng “Lưới
tình” đã lựa chọn được Chủ tịch hội đồng quản trị mới, họ Đổng; vì ông ta không
liên quan gì đến câu chuyện này nên không cần nhắc đến.

Tất cả đã kết thúc, Chu Xung và Lục Lục bắt tay vào chuẩn bị
cho hôn lễ.

Ngày 15 tháng 1 là một ngày nắng đẹp. Sau khi vô số gian nan
trắc trở đã qua đi, hôm nay thật sự là một ngày vô cùng đặc biệt.

Đám cưới của Chu Xung và Lục Lục tổ chức tại khách sạn Đại Bắc
Kinh, mẹ Chu Xung cùng chồng và cha của Lục Lục đều từ tỉnh xa về dự, đông đảo
bạn bè của hai người đều có mặt, cả các fan trung thành của Chu Xung cũng đến dự.

Họ đã đặt năm bàn tiệc, cuối cùng phải cần đến mười bàn.

Chu Xung mặc bộ vest trắng muốt, Lục Lục mặc bộ váy cưới màu
đen tuyền, trông họ thật đặc biệt.

Không hiểu tại sao Hồ Tiểu Quân không đến, Lục Lục gọi điện
thì thấy tắt máy. Theo lệ thường, đám cưới sẽ kết thúc trước 12 giờ trưa, Lục Lục
và Chu Xung chờ đến hơn 11 giờ vẫn không thấy bóng Tiểu Quân đâu, họ đành tiến
hành mà không có phù dâu.

Trình tự tương đối đơn giản, người chủ trì đọc giấy chứng nhận
đăng ký kết hôn, sau đó chú rể trao nhẫn cho cô dâu, rồi cả hai bái thiên địa.
Chu Xung và Lục Lục chưa được nhận giấy đăng ký kết hôn trong buổi lễ, họ chỉ
được nhận một khối pha lê tím tựa như quyển sách mà người chủ trì hôn lễ trao
cho, trên đó khắc chữ “Chu Xung - Lục Lục”.

Không ai biết rằng, khi Chu Xung và Lục Lục đang cùng nhau
bái thiên địa thì Hồ Tiểu Quân đi khỏi nhà, cô lên chiếc xe buýt chạy ra ngoại
thành, khách trên xe thưa thớt. Cô mặc chiếc áo nhung giản dị, không trang điểm,
nên cũng không ai chú ý đến cô.

Xe chạy càng xa khu trung tâm, hành khách càng vắng. Xe đã
chạy đến bến cuối cùng rồi vòng trở lại. Tiểu Quân bước xuống, không trở về
theo xe nữa.

Cô sẽ mãi mãi không trở về. Cô bước đi, đi tìm điểm dừng
chân cuối cùng của mình.

Rồi cô đi đến một dốc núi hoang vắng, xung quanh hết sức yên
tĩnh, chỉ có tiếng gió vây quanh. Chính là nơi cô cần tìm!

Tiểu Quân cởi áo nhung, rồi mở ba lô lấy ra bộ áo cưới trắng
tinh khôi, tà áo buông dài quét đất. Cô từ từ mặc vào. Không có ai mặc giúp nên
cô loay hoay mãi mới cài được hàng khuy sau lưng.

Rồi cô lại mở ba lô lấy ra một lọ thuốc ngủ, một chai nước
khoáng. Cô nhìn bầu trời trong xanh trên đầu mình lần cuối, rồi dốc tất cả số
thuốc ấy vào miệng. Sau đó cô nằm xuống, đặt chiếc di động bên tai, để cho giọng
hát của Chu Xung vang mãi không dứt. Đôi mắt Tiểu Quân nhẹ nhàng khép lại.

Ở chỗ không xa, có con chim rừng “chích chích chích…” kêu
lên mấy tiếng rồi bay vụt đi.

Bầu trời sâu thẳm. Mặt đất rất lạnh, bộ áo cưới trên người Tiểu
Quân khẽ lay động.

Tương lai thì quá dài và hồi ức thì quá đẹp.

Tiếng hát sâu lắng của Chu Xung vang bên tai Tiểu Quân.

Dù người đi, bỏ căn phòng hoang hóa,

Thì cũng để chìa khóa lại cho anh.

Dù người đi, để tình mọc rêu xanh,

Thì cứ kê nguyên lành hai chiếc ghế.

Dù người mang nhan sắc cho nhân thế,

Thì cũng xin gửi lại chiếc gương soi.

Dù người ngả vào kẻ khác mất rồi,

Thì cũng để bóng hình xưa ở lại.

Dù thế giới của người giờ xa mãi,

Thì cũng lưu cột mốc để anh hay.

Dù người theo ai bước đến tương lai,

Thì quá khứ cứ gửi anh trọn vẹn.

Dù cùng ai người nguyện cầu vĩnh viễn,

Sau vĩnh viễn người lại thuộc về anh.

Dù người hẹn với ai cả lai sinh,

Thì kiếp này cũng cho anh kỷ niệm.

CHƯƠNG 71 : BỨC THƯ BÍ HIỂM

Ngày thứ hai sau lễ tân hôn, Chu Xung mới biết tin Hồ Tiểu
Quân tự sát.

Người đầu tiên phát hiện ra là một anh lái xe tải. Lúc đó
thi thể Tiểu Quân đã đông cứng.

Nghe nói, cảnh tượng lúc đó vô cùng bi thương thê thảm, đất
bụi và cỏ rác bám đầy trên bộ váy cưới, bên cạnh Tiểu Quân là lọ thuốc trống
không và nửa chai nước khoáng, di động vẫn đang phát đi phát lại một bài hát...

Chu Xung suốt một ngày trời lầm lì không nói năng gì.

Hôm sau Chu Xung và Lục Lục đi đưa tang Tiểu Quân. Điều bất
ngờ là Khúc Thiêm Trúc và Triệu Tĩnh cũng có mặt. Chu Xung và Lục Lục nhìn thấy
họ nhưng họ không nhìn thấy hai người. Hình như Thiêm Trúc đã bình phục, cô
khoác tay Triệu Tĩnh, sắc mặt nặng nề…

Không thấy Trường Thành.

Vợ chồng Chu Xung đi tắc-xi về nhà, Chu Xung ngồi nhìn mãi
ra ngoài cửa kính xe, im lặng.

Lục Lục lắc tay anh, khẽ nói: “Cô ấy đã đi rồi, chúng ta vẫn
phải tiếp tục sống. Nên lạc quan thì hơn.”

Chu Xung ngoảnh lại, đôi mắt anh rơm rớm, nói nhỏ: “Từ nay
chúng ta hãy thương yêu con cá vàng ở nhà hơn nữa, được không?”

Lục Lục gật đầu.

Tối ngày thứ ba sau khi cưới, Lục Lục nhận được một email gửi
từ Singapore:

“Tôi là Abel, sau khi đọc bài viết của cô trên diễn đàn của
‘Lưới tình’, tôi nhớ đến người bạn gái của anh trai tôi ngày trước, cô ấy tên
là Điền Phong. Điền Phong dong dỏng cao rất xinh đẹp, nhưng bị thiếu mất hai
ngón tay. Cô ấy từ Trung Quốc sang Singapore, quen anh tôi, rồi hai người yêu
nhau. Nửa năm sau, một hôm anh tôi gọi điện cho tôi nói rằng Điền Phong không
bình thường, lần đầu tiếp xúc với thân thể Điền Phong, anh tôi nhận ra cô ấy
không phải nữ cũng không phải nam. Lúc đó anh vô cùng sửng sốt và không biết
nên làm gì. Về sau anh tôi lại nhận ra cô ấy có một cái tật kỳ quặc không giống
ai: cô ấy rất hay ăn vụng thuốc tân dược, có thể ăn được cả một lọ. Điều đáng sợ
nhất là, trước đó mấy hôm họ đi chơi công viên, cô ấy bị đứt tay, anh tôi đưa
cô ấy vào viện băng bó, nhưng chưa đi ra khỏi công viên thì vết thương của cô ấy
đã liền lại, không còn dấu vết gì nữa. Anh tôi về đến nhà, càng nghĩ càng thấy
sợ. Hôm sau anh tôi gọi điện cho Điền Phong nói là hai người chia tay. Cô ấy chẳng
bảo sao, chỉ nói là muốn gặp anh tôi. Khi anh tôi đang gọi điện cho tôi thì cô ấy
đã đứng trước cửa nhà, anh tôi bèn dừng điện thoại. Không ngờ ba tiếng sau, Sở
công an gọi điện cho tôi báo tin nhà anh trai tôi bị hỏa hoạn, anh và bạn gái đều
chết cháy! Cô ta đã hại anh trai tôi, cô ta đã liều mạng cùng chết với anh…”

Lục Lục ngây đờ.

Nếu bức thư này không phải một trò đùa, thì cô gái mà Abel
nói đến chính là Điền Phong! Hai vợ chồng ông Vương Hải Đức từng kể, tốt nghiệp
đại học, Điền Phong đi Singapore hai năm. Không ngờ, khi sang một nước khác anh
ta lại xuất hiện trong hình hài của nữ giới, và còn thử yêu đương nữa!

Khi bị đối phương phát hiện ra sự bất thường, đòi chia tay
thì “anh ta” lại tự thiêu để cả hai cùng chết…

Lục Lục lập tức liên tưởng đến việc anh ta tự thiêu ở “thị
trấn Đa Minh”.

Liệu anh ta có chết không?

Cô bước ra khỏi thư phòng. Chu Xung đang ngồi trước bể cá lặng
lẽ ngắm con cá vàng đang bơi đi bơi lại. Cô đứng phía sau choàng tay ôm anh, cả
hai cùng ngắm nhìn.

Lát sau cô bỗng nói: “Chu Xung, nếu gã Điền Phong lại quay lại
thì sao?”

Hết

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3