Castles - Chương 08 - Part 01
Chương 8
—²–
Ngài Richards vừa mới được mọi người chào đón xong khi Jade và Alesandra bước
vào phòng khách. Vị lãnh đạo hướng về cả hai người phụ nữ. Ông ấy biết Jade, và
sau khi nói cho cô ấy biết thật tuyệt vời làm sao khi gặp lại cô ấy thì ông
quay sang Alesandra.
“Henry vừa thông báo với tôi tin
vui. Xin chúc mừng, công chúa. Nàng đã chọn được một người đàn ông tốt.”
Alesandra cố nở một nụ cười. Nàng
cám ơn Richards, đồng ý Colin quả thực là người tốt, và hỏi ông ấy liệu ông có
tham dự đám cưới được không.
“Rất hân hạnh,” Richards trả lời.
“Tôi sẽ không để lỡ buổi lễ đâu. Đáng tiếc là phải giữ kín bí mật, nhưng nàng
đã hiểu rõ lý do tại sao chúng ta cần làm vậy. Hãy đến đây và yên vị. Tôi có
một vài tin tức mà nàng muốn biết đây.”
Richards hướng nàng ngồi trên một
trong những chiếc ghế trường kỷ. Jade và Caine ngồi cạnh ghế của nàng, vợ chồng
Công tước ngồi ở ghế trường kỷ thứ ba.
Colin đứng một mình ở phía trước lò
sưởi. Chàng không chú ý đến vị lãnh đạo hay gia đình chàng. Chàng quay lưng lại
với mọi người để tập hợp các dữ liệu và chăm chú nghiên cứu vật thu nhỏ trên
mặt lò sưởi. Alesandra quan sát Colin khi chàng nâng chiếc lâu đài lên cao để
nhìn rõ hơn. Khuôn mặt chàng phủ một lớp sương mỏng khiến nàng rất muốn biết
chàng đang nghĩ gì.
Nữ Công tước đang giải thích kế
hoạch của bà cho đám cưới. Bà quyết tâm làm cho buổi lễ thân mật càng đáng yêu
càng tốt. Bà bị ngắt quãng khi chồng bà hét váng lên với Colin.
“Coi chừng, con trai. Nó vô giá với
cha đấy.”
Colin gật đầu nhưng chàng không quay
lại. Chàng vừa mới nhận thấy cầu kéo nhỏ xíu chốt với sợi xích mảnh rất tinh
xảo. “Cái này quả thật là một sự khéo léo,” chàng nhận xét và nhẹ nhàng cạy cái
cầu kéo ra khỏi cái chốt. Cánh cửa lập tức thả xuống. Colin nâng cao tòa lâu
đài nhỏ lên cao hơn nữa để nhìn vào trong.
Alesandra thấy sự ngạc nhiên trong
đôi mắt chàng. Chàng cũng đang mỉm cười. Và nàng mỉm cười hài lòng. Chàng vừa
mới tìm ra trò lừa đảo nho nhỏ mà cha nàng đã chơi với bạn của ông ấy nhiều năm
trước.
Colin nhìn Caine và ra hiệu bằng
bằng cái nghiêng đầu rõ nhanh để anh ấy đến chỗ chàng. Caine lập tức đứng đậy
và bước tới lò sưởi. Colin chẳng nói lời nào với ông anh trai. Chàng chỉ đưa
cho anh ấy tòa lâu đài nhỏ xinh rồi quay lại, đi và ngồi xuống cạnh Alesandra.
Nữ Công tước chỉ vừa mới hâm nóng đề
tài kế hoạch đám cưới. Cả chồng bà lẫn vị lãnh đạo đang kiên nhẫn lắng nghe.
Caine đột ngột rúc lên cười ồ ồ. Dĩ
nhiên là anh ấy đã lào xao nhãng sự tập trung của mọi người.
Caine hướng về Alesandra. “Nàng có
biết điều này không?”
Nàng gật đầu. “Mẹ ta đã kể cho ta
nghe câu chuyện.”
“Để sau vậy, khi nàng ở một mình với
cha, nàng sẽ cho ông ấy thấy chứ?” Caine hỏi.
“Vâng, tất nhiên rồi.”
“Để nó xuống,” cha họ ra lệnh. “Cha
rất lo lắng khi thấy con cầm nó. Con có biết gái trị của nó không, Caine?”
Con trai ông bật cười. “Vâng, thưa
cha, con hiểu giá trị của nó.” Anh ấy đóng cầu kéo và đặt lâu đài trở lại chỗ
cũ.
“Mẹ, con nghĩ Ngài Richards không
thích thú lắm với những kế hoạch của mẹ cho lễ cưới đâu,” Colin ngắt lời mẹ
chàng. “Ông ấy đã lịch sự đủ lâu rồi. Hãy để ông ấy nói lý do tại sao đến đây.”
Gweneth hỏi Richards, “Là ngài chỉ lịch
sự thôi ư?”
“Tất nhiên ông ấy lịch sự, Gweneth,”
chồng bà làm dịu sự thẳng thừng bằng cách vỗ nhẹ vào tay bà.
Caine đã quay lại ghế ngồi cạnh vợ
anh. Anh choàng tay lên vai cô và kéo cô sát vào người anh. Alesandra cảm nhận
được tình yêu thương không dấu diếm của cả người giám hộ của nàng và con trai
ông ấy dành cho vợ của họ. Caine đang mơn trớn cánh tay vợ anh một cách lơ đãng
và chú Henry của nàng thì không rời tay khỏi bàn tay của vợ ông. Alesandra
không khỏi chạnh lòng khi thấy những cặp đôi yêu thương ấy. Nàng nhận ra rằng
người giám hộ của nàng và vợ ông có một cuộc hôn nhân của tình yêu thực sự, và
cái cách Jade và Caine nhìn nhau đắm say, nàng đoán rằng họ cũng đã rơi vào
vòng xoáy tình yêu trước khi kết hôn.
Nàng và Colin thì hoàn toàn khác họ.
Nàng tự hỏi liệu chàng có biết những gì chàng đang từ bỏ để kết hôn với nàng và
gần như muốn hỏi chàng những câu hỏi đó ngay lúc ấy.
Ngài Richards đã vô tình giúp nàng
khỏi lúng túng với những suy nghĩ bất chợt khi ông truyên bố. “Colin yêu cầu
tôi giúp cậu ấy một thử nghiệm nhỏ. Cậu ấy có lý do để tin người hầu gái,
Valena, là một thành viên trong nhóm những tên vô lại cố bắt cóc công chúa
Alesandra.”
Alesandra choáng váng bởi lời giải
thích của Richards. Nàng quay đầu nhìn Colin. “Lý do gì mà chàng nghi ngờ người
ngọt ngào…”
Chàng ngắt lời nàng. “Để ông ấy nói
hết, Alesandra.”
“Colin đã đúng,” Richards thừa nhận.
Ông cười với vị chủ nhà đáng mến. “Cả hai người con trai của ông đều có bản
năng tốt nhất tôi từng gặp trong suốt thời gian tôi làm việc cho cơ quan an
ninh.”
Henry rạng rỡ vì vui sướng. “Đó là
một nét đặc trưng mà tôi nghĩ chúng thừa hưởng từ tôi,” ông hãnh diện nói.
“Đúng vậy ,” Gweneth tán thành. Sự
trung thành của bà đối với chồng bà là tuyệt đối. “Henry luôn luôn khôn ngoan
như sư tử. "
Colin cố không mỉm cười. Chàng tin
cha chàng giống chú cừu non hơn là sư tử, nhưng chàng không cho rằng đó là một
thiếu sót. Thực ra, chàng ghen tị với sự ngây thơ của ông. Chàng đã đánh mất
bản thân mình cách đây nhiều năm rồi.
Cha chàng là một người đàn ông hiếm
hoi thật sự còn lại. Ông dường như miễn nhiễm với những bóng đen của cuộc sống.
Sự thú tội của cha chàng về thời kỳ đen tối ông trải qua khi ông còn trẻ khiến
ông đặc biệt hơn. Kinh nghiệm không làm ông hoài nghi. Ông bộc lộ tình cảm công
khai hầu như mọi lúc, và Colin biết là nếu còn có bất cứ sự dịu dàng nào trong
bản chất của chàng thì nó đến từ cha chàng.
“Bây giờ thì như tôi đã nói,”
Richards tiếp tục. “Colin bảo cô hầu thông báo cho công chúa biết sẽ có cuộc
họp tại nhà tôi. Cậu ấy đặt lịch hẹn lúc 10 giờ sáng hôm sau. Valena đã lẻn ra
ngoài vào ban đêm để thông báo cho đồng bọn. Colin có cử một vệ sĩ của
Alesandra theo dõi cô ta. Đâu vào đó cả cho sáng hôm sau, chúng ở đó, bốn tên
tất cả, đang ẩn nấp ở gần nhà tôi để bắt công chúa,”
“Tức là chúng có cả thảy bốn tên?”
Colin hỏi. Chàng không hề ngạc nhiên với tin này. Alesandra không nói được.
Nàng luôn tin nàng là một người nhìn nhận người khác khá tốt nhưng bây giờ phải
thừa nhận nàng chắc chắn sẽ gạt bỏ những nhận xét về Valena. Suy nghĩ của Alesandra
lập tức chú ý đến Victoria và nàng muốn biết liệu nàng có đánh giá về cô ấy
đúng không.
“Trời ơi, tôi đã thuê Valena,” nữ
Công tước thốt lên sợ hãi. “Cô ta đến gặp tôi và tôi nên suy xét về sự kỳ cục
đó, nhưng tôi đã hài lòng vì cô ta được sinh ra gần quê hương của cha của
Alesandra. Tôi nghĩ đó sẽ làm cho Alesandra cảm thấy thoải mái hơn khi có điều
nhắc nhở quá khứ của cô bé. Valena nói được ngôn ngữ quê hương của cha của
Alesandra, Chúa ơi. Tôi đã xem xét các thư giới thiệu của cô ta, Henry. Đúng vậy,
tôi đã làm nhưng giờ tôi hối tiếc, đáng lý ra tôi phải kiểm tra kỹ hơn.”
“Không ai trách mẹ cả, mẹ yêu.”
Colin nói.
“Tại sao chàng không nói cho ta biết
về những nghi ngờ của chàng?” Alesandra hỏi Colin.
Chàng ngạc nhiên. “Bởi vì giải quyết
các vấn đề là việc của ta, không phải của nàng.”
Trông chàng như thể chàng tin tưởng
vào những gì chàng vừa nói với nàng. Alesandra không biết đáp trả thế nào với
niềm tin kiêu ngạo đó. “Nhưng làm thế nào chàng biết? Điều gì làm chàng nghi
ngờ?”
“Chốt cửa của một trong những cửa sổ
bị mở một giờ sau khi Raymond đã kiểm tra,” chàng giải thích. “Và có ai đó đã
báo động cho lũ khốn ấy việc chúng ta dự buổi hòa nhạc tại nhà hát.”
“Hoàng thân nhiếp chính có thể đã đề
cập nó với…”
Colin ngắt ngang ngay. “Đúng, ông ta
có thể,” chàng đồng ý. “Nhưng ông ta không mở khóa cửa sổ.”
“Ông bắt được tất cả bọn chúng chứ?”
Henry hỏi Richards.
“Vâng, chúng tôi bắt tất cả. Chúng
đang bị giam giữ ở một nơi an toàn.” Richards trả lời.
“Tôi sẽ nói chuyện với chúng đầu
tiên trong ngày mai,” Colin tuyên bố.
“Ta có thể đi với chàng không?”
Alesandra hỏi.
“Không.”
Giọng Colin dứt khoát như đề nghị
nàng không tranh cãi. Cha chàng cũng đồng ý với suy nghĩ của con trai ông.
“Điều đó là không thể được, Alesandra.”
Cuộc thảo luận kết thúc. Richards xin
cáo từ vài phút sau. Jade và Caine chào tạm biệt cùng lúc. Cả Công tước và nữ
Công tước đi cùng họ đến cửa. Alesandra đứng gần lò sưởi, quan sát cách mà
những thành viên trong gia đình nói cười với nhau, và sự khát khao là một phần
của gia đình đầy tình yêu gắn bó với nhau này bất chợt nhấn chìm nàng. Nàng lắc
đầu chống lại khả năng đó. Colin không kết hôn với nàng vì chàng yêu nàng. Nàng
không nên quên điều ấy, nàng tự nhủ thầm.
Cánh cửa đóng lại sau lưng Jade và
Caine, và rồi nàng nhận ra Colin cũng đã đi rồi.
Chàng thậm chí không thèm nói lời
tạm biệt. Alesandra bị tổn thương bởi sự bất lịch sự của chàng, nàng quay người
nhìn lên mặt lò sưởi để người giám hộ không thấy đôi mắt nàng lóng lánh những
giọt nước.
Phẩm giá và lòng tự trọng, nàng lặng
lẽ tự nhủ trong lòng. Nàng sẽ vượt qua nghi lễ kết hôn với chiếc áo choàng của
sự trầm lặng quấn chặt quanh người nàng. Nếu Colin quyết tâm thực hiện hành
động cao thượng ngu ngốc ấy thì nó sẽ như vậy.
Tòa lâu đài thu hút sự chú ý của
nàng và sự tức giận nàng đang cố khuấy lên bởi những cách thức cao tay ấn của
Colin trong trò chơi buộc nàng đồng ý như bị quên mất. Nỗi nhớ nhà, nhớ cha mẹ
khiến tận sâu trong nàng đau đớn.
Lạy Chúa, nàng đang khổ sở. Nàng
không bao giờ nên rời khỏi tu viện - giờ thì nàng nhận ra đó là sự sai lầm.
Nàng sẽ an toàn ở đó, và những kỷ niệm về mẹ nàng ít nhiều cũng sẽ an ủi được
nàng.
Alesandra hít thật sâu với nỗ lực
ngăn chặn sự hoảng sợ mà nàng có thể cảm thấy nó đang bắt giữ nàng. Nàng không
hiểu tại sao nàng lại lo sợ. Cầu Chúa phù hộ cho nàng, nàng đang yêu ‘rồng’.
Nàng không thể chấp nhận được. Colin
sẽ không bao giờ được biết nàng cảm giác về chàng thế nào. Nàng không kết thúc
như một sợi dây leo thường xuân bám vào một người đàn ông không yêu nàng. Nàng
cũng sẽ không quấn lấy chàng cho dù nàng muốn như thế nào đi chăng nữa, và nàng
sẽ cố nghĩ về cuộc hôn nhân như không có gì cả ngoài sự sắp đặt. Colin có lý do
của chàng để kết hôn với nàng, những suy nghĩ ngốc nghếch, và đổi lại cho việc
bảo vệ và tên của chàng thì nàng sẽ để chàng tự do với những công việc của
chàng. Nàng sẽ không can thiệp chút nào vào kế hoạch của chàng và đổi lại cho
sự xem xét của nàng thì chàng sẽ để nàng yên đi theo vận mệnh của nàng.
Alesandra lau nước mắt nơi khóe mắt.
Nàng cảm thấy tốt hơn nàng đã nghĩ ra được kế hoạch hành động khả thi. Nàng sẽ
gặp Colin ngày mai và sẽ cho chàng biết nàng đã sắp xếp mọi thứ trong đầu nàng
như thế nào.
Thậm chí nàng sẽ cho phép thương
lượng, nhưng tất nhiên chỉ một điều khoản nho nhỏ thôi.
“Alesandra, vệ sĩ của con sẽ đem đồ
đạc của con đến đây trong chốc nữa.”
Người giám hộ của nàng thông báo
ngay khi ông vào phòng khách. Nàng cảm ơn ông. Chú Henry đang chau mày nhìn
nàng khi ông thấy những giọt nước long lanh trong đáy mắt nàng.
“Chuyện gì vậy, con gái? Có phải con
không hạnh phúc với sự lựa chọn người chồng cho con của ta mà con…”
Nàng lắc đầu. “Con đang ngắm tòa lâu
đài và nó làm con nhớ nhà một xíu.”
Trông ông được xoa dịu. Ông đến bên
nàng. “Chú nghĩ chú sẽ đem nó về điền trang của chúng ta. Chú không thích nhìn
thấy nó bị người khác chạm vào. Colin và Caine không thể rời tay khỏi nó, đúng
không nhỉ?” ông cười toe. “Đôi khi chúng cứ như những con bò đực ngớ ngẩn. Chú
không muốn kho báu này bị vỡ.”
Ông hướng mắt vào tòa lâu đài nhỏ
nhắn. “Con có biết câu chuyện đằng sau món quà này không?” ông hỏi.
“Mẹ con nói cha con đã đưa nó cho
chú.”
“Tòa lâu đài là một món quà,” chú
Henry giải thích. “Nhưng chú muốn hỏi con có biết về khoản vay mà cha con đã
cho chú vay không? Con có quyền biết điều và biết cha con đã trở thành người cứu
viện của chú như thế nào.”
Giọng ông khàn khàn cảm xúc.
Alesandra lắc đầu. “Nó không phải là khoản vay, chú Henry, và, vâng, con vốn
không biết đã xảy ra chuyện gì. Mẹ kể cho con nghe bởi vì bà nghĩ đó là sự
thông minh và thích thú với cái cách cha con gạt chú.”
“Nathaniel gạt ta? Làm thế nào?”
Alesandra quay người và nhấc lâu đài
lên từ mặt lò sưởi, gật đầu khi người giám hộ của nàng theo bản năng dặn nàng
phải cẩn thận. Trong khi ông nhìn, nàng cạy cái cầu kéo ra khỏi cái chốt, sau
đó trao lâu đài vào tay ông.
“Chúng ở trong đó suốt những năm
qua,” nàng thầm thì giải thích dịu dàng. “Nhìn đây, chú Henry. Những giấy nợ ở
trong đó.”
Ông dường như không thể hiểu những
gì nàng đang nói. Ông nhìn chằm chằm vào nàng với vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt
ông.
“Suốt những năm qua…” Giọng ông kẹt
lại vì căng thẳng và đôi mắt ông phủ một lớp sương mờ.
“Cha thích đi theo cách của ông ấy.
Ông nhấn mạnh đây là một món quà và chú nhấn mạnh nó là một khoản vay. Mẹ nói
với con là chú yêu cầu được ký giấy nợ và cha cung cấp cho chú. Nhưng cuối cùng
ông vẫn thắng, chú Henry, khi ông đưa tòa lâu đài cho chú như một món quà.”
“Với những tờ giấy nợ.”
Nàng đặt tay lên tay ông. “Chú giữ
những tờ giấy nợ,” nàng nói. “Và vì vậy chú phải chấp nhận rằng những khoản nợ
đã được hoàn trả.”
Người giám hộ của nàng dựng tòa lâu
đài lên cao và nhìn vào bên trong. Lập tức ông phát hiện ra những mảnh giấy
được xếp kín trong đó. “Món nợ sẽ được hoàn trả khi con kết hôn với con trai
ta,” ông bảo với nàng.
Ông không biết lời nói của ông làm
ảnh hưởng nàng thế nào. Giờ ông chỉ chú ý đến tòa lâu đài nên không thể thấy vẻ
mặt của nàng.
Nàng xoay người rời khỏi phòng
khách. Nàng lướt ngang qua dì Gweneth trong phòng giải lao nhưng không tin
giọng nàng đủ để có thể mở lời.
Gwneth vội vã vào phòng khách ngay
lúc Alesandra chạy lên những bậc thang. “Henry, ông nói gì với con bé?” bà yêu
cầu.
Henry ra hiệu cho bà đến bên ông.
“Alesandra ổn thôi, Gweneth. Con bé chỉ cảm thấy nhớ nhà một chút, đó là tất
cả. Để cho con bé có vài phút ở một mình. Hãy nhìn vào đây,” ông hướng bà nhìn
thấy những tờ giấy nợ bên trong báu vật của ông.
Alesandra tạm thời bị bỏ quên. Nàng
lấy làm mừng vì không ai theo nàng lên cầu thang. Nàng đi vào phòng làm việc
của chú Henry, đóng cửa lại và lập tức òa khóc nức nở. Nàng khóc ít nhất 20
phút và vì tất cả những gì nàng cảm nhận nàng thấy nàng đáng thương một cách
khủng khiếp. Nàng biết nàng quá trẻ con, và cũng đáng khinh nữa vì khóc yếu
đuối như vậy, nhưng nàng không quan tâm.
Cô ấy không cảm thấy tốt hơn chút
nào khi ngừng khóc. Những sợi dây thần kinh trong đầu nàng vẫn căng lên vì lo
lắng và bối rối.
Dreyson đến gặp nàng một tiếng đồng
hồ sau đó. Nàng ký tên vào những giấy tờ ông ấy đã chuẩn bị sẵn và nghe một bài
giải thích dài dòng liên quan đến việc chuyển khoản các quỹ của nàng từ quê
hương của cha nàng đến ngân hàng Anh quốc. Dreyson đã được thuê để thực hiện
các giao dịch đang gặp khó khăn trong việc kê khai số tiền, nhưng Dreyson đảm
bảo với nàng không phải lo lắng về bất cứ thứ gì. Nó sẽ chỉ tốn thời gian và sự
kiên nhẫn.
Alesandra gần như không tập trung
vào vấn đề tài chính. Nàng đi ngủ sớm đêm đó và cầu nguyện có đủ sức mạnh để
vượt qua ba ngày tới.
Tuy nhiên thời gian không kéo dài lê
thê cho lắm. Dì Gweneth làm cho nàng bận bịu với việc chuẩn bị cho đám cưới.
Chồng bà hay gia đình bà không biết đến việc bà đã mời một vài người bạn thân
tham dự lễ cưới - thật ra thì có 38 người - và có quá nhiều việc phải hoàn
thành trước đám cưới, bà không thể theo kịp danh sách các công việc. Phải đặt
hoa tươi cho các bàn trong nhà, thức ăn phải được chuẩn bị cho bữa tiệc ngồi
buổi tối theo nghi thức mà bà đã lập kế hoạch phụ vụ cho tất cả mọi người, và
một chiếc áo cưới được may đơn giản nhưng cực kỳ sáng tạo bởi nhà thiết kế
Millicent Norton. Người thợ may và ba người phụ tá của cô ấy đã tiếp quản một
trong những phòng lớn hơn trên tầng ba và đang làm việc suốt ngày với kim và
chỉ kề sát nhau trên những dải đăng ten được Millicent Norton nhập khẩu để tích
trữ cho những dịp quan trọng như thế này.
Khi Alesandra không cần phải thử váy
cưới, nàng làm các nhiệm vụ mà Gweneth đã phân công cho nàng - viết thiếp thông
báo. Có hơn hai trăm cái tên trên danh sách của bà. Phong bì cũng phải đề địa
chỉ nữa, và Gweneth nhấn mạnh họ sẵn sàng để gửi chúng đi ngay khi Colin và
Alesandra kết hôn xong.
Alesandra không hiểu tại sao phải
làm nhặng xị cả lên như thế. Nàng nghĩ chỉ có những người thân trong gia đình,
mục sư, Ngài Richards mới được mời tham dự. Nàng hỏi bà mẹ chồng tương lai của
nàng tại sao làm mọi thứ rắc rối vậy và bà trả lời đó là điều ít nhất bà có thể
làm để trả ơn người cha của nàng trên thiên đường đã làm cho gia đình bà.
Ngày đám cưới cuối cùng cũng đến.
Thời tiết thật đẹp như Gweneth mong đợi. Khu vườn rốt cuộc có thể được sử dụng.
Mặt trời chiếu sáng và nhiệt độ hoàn toàn ấm áp của mùa xuân. Khách khứa thậm
chí không cần mặc áo choàng, nữ Công tước quyết định. Bà mở cánh cửa kiểu Pháp
và cắt cử một vài người hầu quét dọn sạch sẽ các bậc đá.
Buổi lễ được xếp lịch lúc bốn giờ
chiều. Hoa tươi bắt đầu được đưa đến lúc giữa trưa. Sự diễu hành của những
người đưa tin có vẻ bất tận. Alesandra ở lại phòng ăn và tránh xa lối đi của
mọi người. Dì Gweneth của nàng thực sự cố hết sức, nàng nghĩ vậy khi thấy hai
bình hoa khổng lồ được mang lên lầu. Nàng tưởng tượng khung cảnh được trang trí
của thư viện. Có lẽ Gweneth cho rằng chồng bà có thể quyết định tiếp đãi Ngài
Richards trong thư viện.
Alesandra định về phòng của nàng để
chuẩn bị cho buổi lễ, nhưng nàng bị chặn nhiệm vụ đó vì các em gái của Colin
đến nơi. Cô bé nhỏ nhất, Marian Rose, chỉ mười tuổi, và vì thế hết sức vui mừng
được tham gia bữa tiệc đến nỗi cô bé gần như không đứng vững. Marian từng là
một điều bất ngờ sung sướng với cha mẹ của cô bé, sau bốn năm sinh cô con gái
thứ ba, họ gần như tin Gweneth đã kết thúc tuổi sinh nở. Cô bé được cha mẹ và
các anh trai cưng chiều hết mức, dĩ nhiên rồi, nhưng cô bé hoàn toàn tránh xa
sự hư hỏng bởi các chị gái. Alison mười bốn tuổi, Jennifer mười lăm và
Catherine vừa bước sang tuổi mười sáu.
Alesandra thích tất cả các em gái
của Colin, nhưng nàng cực kỳ yêu thích Catherine. Nàng cẩn thận không cho người
khác biết nàng cảm thấy như thế nào, vì nàng sợ sẽ gây ra tổn thương tình cảm.
Catherine là người thích thú như
vậy. Cô ấy hoàn toàn trái ngược với Alesandra, và có lẽ đó là lý do nàng thích
cô ấy rất nhiều. Nàng thừa nhận có chút ghen tị với cô em gái này của Colin.
Catherine là người thẳng thắn quá mức. Người khác không bao giờ phải đoán những
gì cô ấy đang suy nghĩ. Cô ấy cho nàng biết mọi suy nghĩ. Cô ấy cũng rất ấn
tượng, và thường xuyên vui đùa một cách láu lỉnh với người bạn yêu quý của cô
ấy, tiểu thư Michelle Marie. Catherine không bao giờ lo lắng về sự ràng buộc.
Alesandra nghi ngờ việc cô ấy thấu hiểu những gì là phẩm giá và nghi lễ, và cô
ấy là một trong những số người cực kỳ trung thực mà Alesandra từng biết.
Cô ấy đang trở thành một quý tiểu
thư trẻ trung cực kỳ xinh đẹp. Catherine có mái tóc sẫm vàng và mắt màu cây
phỉ. Cô ấy cao hơn Alesandra đúng hai inch.
Không ai trong số các em gái của
Colin biết lý do tại sao họ được gọi đến Luân Đôn, và khi mẹ họ tập hợp họ lại
một chỗ và thông báo về lễ cưới thì Catherine là người đầu tiên rú lên thích
thú. Cô ấy quăng mình vào vòng tay của Alesandra và ghì nàng thật chặt.
“Michelle Marie có lẽ sẽ cố giết chị
mất thôi vì chị đã phá hỏng kế hoạch của cô ấy,” Catherine vui vẻ thông báo cho
Alesandra biết. “Cô ấy nghĩ cô ấy sẽ kết hôn với Colin. Cô ấy đã lên kế hoạch
đó từ năm này qua năm khác.”
Gweneth lắc đầu bực tức. “Colin thậm
chí chưa bao giờ gặp bạn con cả, con yêu. Làm thế nào mà con bé tin là Colin sẽ
lấy nó chứ? Con bé bằng tuổi con, Catherine, và Colin quá già so với con bé. Vì
sao ư, Colin gần như gấp đôi tuổi con bé.”
“Nhưng, Ales…”
Alison và Jennifer cũng vội vã chạy
đến ôm chặt Alesandra. Cả ba chị em bám vào nàng và thật sự khó khăn để Alesandra
có thể giữ thăng bằng. Họ lập tức nói cùng lúc, dĩ nhiên. Nó lộn xộn, và hơi áp
đảo Alesandra.
Không có chỗ cho Marian Rose. Cô bé
do dự, nhưng không hề lâu. Cô bé dậm chân đi huỳnh huỵch trong nỗ lực để được
chú ý, và khi không có tác dụng, cô bé tuôn ra một tiếng thét kinh hoàng. Mọi
người lập tức hướng tới xem có gì không ổn, và Marian Rose tận dụng cơ hội đó
để ném mình vào lòng Alesandra.
Raymond và Stefan nghe tiếng thét và
chạy đến ngay. Gweneth xin lỗi về hành vi của con gái bà, rồi bảo Marian Rose
im lặng, yêu cầu những người lính gác mang thêm những cái thùng đựng ly uống
rượu từ dưới hầm lên.
Raymond ra hiệu cho Alesandra. Nàng
cáo lỗi với gia đình ồn ào của Colin và đi tới chỗ anh ấy.
“Nữ Công tước để mở những cánh cửa
kiểu Pháp, thưa công chúa. Chúng tôi muốn đóng chúng lại. Không an toàn khi
phía sau ngôi nhà không được khóa. Người có thể vui lòng nói chuyện với bà ấy
được không? Colin sẽ rất giận dữ khi ngài ấy đến đây và thấy tất cả cửa và cửa
sổ đều mở.”
“Ta sẽ cố nói chuyện với bà ấy,” Alesandra
hứa. “Ta nghi ngờ bà ấy sẽ nghe lời ta. Ta đoán chúng ta sẽ phải có niềm tin là
tất cả sẽ diễn ra tốt đẹp. Chỉ không quá một vài giờ và lo lắng sẽ kết thúc.”
Raymond cúi chào công chúa. Anh ấy
sẽ không ngồi xuống và hy vọng mọi thứ sẽ diễn ra tốt đẹp. Cả anh ấy và Stefan
sẵn sàng bứt từng sợi tóc của họ ra để đếm số người lạ đi huỳnh huỵch vào ngôi
nhà với cơ man hoa và khay đĩa và các món quà. Nó hầu như là một nhiệm vụ bất
khả thi để có thể đếm hết số người đó. Raymond đi vào nhà bếp. Anh ấy chặn một
người hầu và bắt cậu ta mang thông điệp đến Colin. Nữ Công tước sẽ không lắng
nghe người vệ sĩ, nhưng bà ấy chắc chắn sẽ lắng nghe con trai của bà.
Raymond không dừng lại ở đó. Anh ấy
tiếp tục lên lầu tìm Công tước Williamshire và cảnh báo ông về mối nguy hiểm có
thể.
Thời gian tránh xa Alesandra.
Millicent Norton và người phụ tá của cô ấy xuống dưới lầu và bắt được nàng đúng
lúc nàng sắp sửa đi lên. Người thợ may giải thích áo cưới đang treo ở phía
trước tủ quần áo trong phòng ngủ của Alesandra và không có nghi ngờ rằng đó là
chiếc áo tuyệt diệu nhất cô ấy từng tạo ra. Alesandra tán thành hoàn toàn. Nàng
dành chút thời gian khen ngợi người thợ may và hứa sẽ cẩn thận khi nàng mặc
chiếc váy cưới tinh tế đó.
Gweneth vội vàng đến phòng nghỉ lúc
Millicent và phụ tá của cô ấy rời khỏi. “Trời ơi, Alesandra. Đã ba giờ rồi và
con chưa bắt đầu chuẩn bị nữa. Con đã tắm chưa?”
“Dạ rồi.”
“Các cô gái đã sẵn sàng,” Gweneth
bảo nàng. Bà nắm tay Alesandra và bắt đầu bước lên những bậc thang. “Janet sẽ
giúp con ngay khi cô ấy tết tóc cho Marian Rose xong. Con đang đầy lo lắng bồn
chồn phải không, Alesandra? Dì biết con sẽ bình tĩnh. Con không nên lo lắng.
Mọi thứ đã sẵn sàng. Nó sắp sửa trở thành một đám cưới xinh đẹp. Nhanh lên
không con sẽ trễ mất đấy.”

