Yêu hận vô tận- Chương 11-12

Chương 11

Có một nhóm phụ nữ xuất hiện,
người thì xách thùng gỗ, người lại ôm nồi cơm, đi ra phía sân sau của tiểu
viện.

Uất Lam giặt khăn, đổ thùng
nước ra góc sân. Nàng đói quá rồi, đến đây đã hai ngày một đêm, mà nàng chưa
được ăn miếng gì. Chắc đang là bữa sáng cho kẻ hầu người hạ, nàng có chút ngại
ngùng bước ra sau tiểu viện.

Quả nhiên, ở sân sau tiểu viện
đang có mấy người phụ nữ đang đứng phát cơm cho cả một hàng dài người ở, mọi
người đều đang nhỏ giọng nói cười không ngớt.

Mùi cháo ập vào mũi làm cho dạ
dày Uất Lam quặn lên một cái, nàng ngượng ngùng đứng vào hàng, lớn đến thế này
mà nàng chưa bao giờ phải lo lắng về miếng ăn bao giờ. Thì ra cảm giác đói khát
nó lại thẳng thừng đến vậy.

Nàng yên lặng xếp hàng, có chút
lúng túng.

Đám người đứng trước nàng
thường quay đầu lại nhìn nàng, sau đó cứ hai ba người một lại chụm đầu vào nói
nhỏ gì đó với nhau. Nàng thật sự rất muốn chạy về căn phòng nhỏ của mình trốn
luôn trong đó, để không phải đối mặt với những ánh mắt, những xì xầm và những
chỉ chỉ trỏ trỏ như thế này nữa. Nhưng mà...nàng thật sự rất đói.

Khi còn ở nhà, nàng thường ăn
không được. Mẹ nghĩ mọi biện pháp, thay đổi thực đơn liên tục, rồi mỗi khi nàng
vì bị ép ăn thêm chút cơm mà mặt cau mày có, mẹ lại luôn miệng khuyên giải,
động viên. Không biết có bao giờ bà từng nghĩ tới, con gái bà sẽ có lúc vì
miếng ăn mà phải nén chịu ánh mắt của đám kẻ hầu người hạ, xếp hàng chờ đến
lượt nhận cơm như thế này không.

Rốt cục cũng đến nàng, nàng
nhịn không được nhìn chiếc bánh bao trắng mà nuốt nước miếng, a, bây giờ thứ
khiến nàng mong ước nhất – chỉ là một chén cháo loãng, một cái bánh bao mà
thôi.

Mấy người phụ nữ phát cơm quay
mặt nhìn nhau, vẻ khó xử, đều quay đầu chờ xin chỉ thị của Lâm bà bà đứng bên
cạnh.

Uất Lam sửng sốt.

Lâm bà bà cau mày khó xử một
hồi lâu, cuối cùng lấy cái bánh bao trên khẩu phần của mình đưa cho nàng.

Uất Lam thản nhiên hé miệng
cười, nụ cười này hẳn là rất chua xót nhỉ, bởi vì ánh mắt Lâm bà bà nhìn nàng
lại càng có vẻ thương cảm. Hắn quả thật rất hận, rất hận người nhà họ Uất. Giàu
có như hắn, cấp cho nàng chút đồ ăn cũng tiếc.

Nàng nhớ lại, hắn từng hỏi nàng
ăn bao nhiêu là đủ sống qua ngày.

Nàng cảm kích khẽ lắc đầu với
Lâm bà bà, yên lặng rồi khỏi sân viện. Không ăn cái bánh bao đó, nàng vẫn có
thể sống.

Trách hắn ư? Không trách, nàng
chẳng trách ai cả.

Mỗi một phân tiền của hắn đều
là dùng tính mạng người nhà họ Bộ để đổi lấy. Để cho kẻ thù dùng quả thật lãng
phí, hắn, dù sao cũng đã thành công – trở thành một đại thương nhân rồi.

Nụ cười của nàng có chút giễu
cợt, giễu cợt ai đây? Nàng không biết...

Ngồi xổm xuống, nàng chăm chú
lau con đường đá, nàng cứ làm thật tốt công việc của nàng thôi, đừng nghĩ nhiều
nữa. Cho cơm thì ăn, không cho thì nhịn đói. Không có gì mà nàng không chịu
được nữa cả, việc gì phải khóc, nàng vốn là ti tiện như vậy mà.

Tiếng con gái cười nói ồn ào,
vài cô gái đương tuổi thanh xuân, quần áo sắc màu rực rỡ đang khoan thai bước
lại đây, trong đám đó hình như có Hình Phấn Tuyết. Nhìn dáng vẻ nàng ta đùa
giỡn nói cười với những cô gái kia, các cô này cõ lẽ đều là thiếp thất của hắn
cả. Quả thật người nào người nấy đều rất trẻ, xinh đẹp kiều diễm.

Uất Lam cẩn thận chà lau tảng
đá có dính vết bẩn, không hề dời tầm mắt.

Hắn, quả nhiên là đại tài phiệt
hùng bá một phương. Trong các cô nương này có mấy người nàng biết, đều là con
gái của các nhà buôn bán lớn, đều từng đến cầu cạnh hắn, trao con gái cho hắn,
đều hy vọng sẽ được hắn giúp. Quan hệ thông gia - nàng khẽ chớp mắt, cười hay
không cười, quả thật cũng khó quyết định. Ngày xưa nhà họ Bộ cũng vì kiểu quan hệ
này mà giúp đỡ nhà họ Uất rất nhiều.

"Làm việc sao, Uất Lam
tỷ?"

Nàng không hiểu tại sao Hình
Phấn Tuyết không muốn để nàng yên, nàng và nàng ta có hận thù gì sao? Uất Lam
không để ý tới Hình Phấn Tuyết, tiếp tục lau chùi.

"Đúng là Uất Lam tỷ
thật." Các cô nàng biết Uất Lam đều phá lên cười, giống như phát hiện ra
chuyện gì thú vị lắm vậy.

"Ồ, làm việc rất kiểu mẫu,
dường như trời sinh ra để lao động nặng nhọc đây mà." Hình Phân Tuyết đặc
biệt hào hứng, "Các cô còn nhớ không, ngày trước khi chúng ta đến Uất gia
đó, muốn gặp được Uất Lam tỷ còn phải xem coi lúc đó tỷ ấy ‘thân thể tốt’ không
mới gặp được. Người ta nằm, còn chúng ta đứng để tiếp chuyện đó. Giờ nhìn xem,
chẳng thấy ốm cũng chẳng thấy đau, không phải làm việc rất khỏe đó sao."

Lại là một tràng tiếng cười.

Thì ra … các nàng để ý đến điều
đó. Đúng vậy, nàng ta nói không sai, nàng trời sinh ra để sống như vậy, nàng
cũng nghĩ như vậy.

Nàng ngước mắt nhìn Hình Phân
Tuyết, còn đâu cô bé ngày nào ngọt ngào xin nàng đôi khuyên tai bằng hồng ngọc.
Cũng chẳng có gì lạ, mấy câu tỷ tỷ, tỷ tỷ thân thiện ngọt ngào đó có là gì,
ngay cả lời thề non hẹn biển cũng chỉ là những lời giả dối cơ mà.

Theo ánh mắt của Uất Lam, Hình
Phấn Tuyết đưa tay sờ lên khuyên tai của mình, nháy mắt có chút lúng túng phẫn
hận, sao hôm nay lại đeo trúng đôi này chứ! Tuy vậy đôi này thật sự rất đẹp,
hừ, thứ lúc trước Uất tiểu thư cho đúng là đồ tốt, nhưng giờ bị nhìn thấy như
này thì còn mặt mũi nào nữa.

Nàng ta tháo khuyên tai xuống,
vẻ mặt khinh thường dơ chân đạp nát. “Ta quên mất, thứ này ngày xưa Uất Lam tỷ
chán chê nên cho ta đây mà. Lát nữa gặp Nguyên Ngạo, ta phải bảo chàng cho ta
nhiều thứ đẹp hơn mới được." Nàng dương dương tự đắc nói.

Uất Lam càng cố sức chà lau,
ngoảnh mặt làm ngơ.

"Ai da, tóc tỷ ấy thật
dài, đẹp quá.” Hình như người nói là cô nương nhà họ Tất, Uất Lam không chắc
chắn lắm. “Nhưng mà dài lết đến tận đây, nếu chị ta mang cơm canh cho chúng ta,
không chừng tóc này sẽ bám vào đồ ăn mất,vậy thì tởm lắm.”

Đầu nàng không búi gọn … là bởi
vì không có nha hoàn giúp nàng, tóc dài thế này quá thật là phiền ghét.

Cửa mở, các cô nương xinh đẹp
vốn đang giương thương múa kiếm công kích nàng bỗng nhiên đổi hết thành những
khuôn mặt tươi cười, chạy đi, dùng giọng nói êm tai nhất gọi lên: “Nguyên
Ngạo…”

Tay nàng run lên.

Cho dù không tốt với nàng như
thế nào, lòng nàng cũng không còn đau được nữa, nhưng lúc các cô nàng này gọi
tên hắn, nàng vẫn thấy khó chịu. Cái tên mà nàng không được phép kêu lên ….

Nàng bỏ chiếc khăn lau vào
trong thùng nước vò giặt. Bây giờ nàng đã hiểu, chẳng có gì là không thể chịu
đựng được cả, chỉ cần nàng còn sống, chửi thì cứ chửi, đánh cũng chẳng sao,
nàng không cần gì nữa cả.

"Nguyên Ngạo, khuyên tai
của em bị rớt vỡ rồi, chàng mua cho em đôi mới đi." Giữa những thanh âm
nũng nịu, giọng của Hình Phấn Tuyết rõ ràng nhất.

"Mua? Không cần phải
mua." Giọng nói của hắn nghe rất vui vẻ, Uất Lam sửng sốt, hắn … không
phải luôn lạnh lùng tàn nhẫn sao? "Hôm nay các nàng đều cố ý chờ ta xuống
giường, ngoan lắm, tất cả đều có thưởng. Để ta cho người mở kho châu báu, các
nàng thích gì lấy đó.”

Các cô nàng reo lên ầm ĩ, quấn
theo hắn đi ra ngoài viện.

Lúc hắn đi qua người nàng, da
đầu nàng chợt tê rần, vừa mệt vừa đói, bất ngờ đứng không nổi nữa, ngã xuống.
Mái tóc này quả thật quá dài, trải trên đường cản lối đi.

Nàng đứng lên, kéo thùng nước,
đổ xuống con rạch ngoài sân.

Tốt lắm, công việc buổi sáng đã
xong rồi.

Trở lại căn phòng nhỏ, Uất Lam
mở hộp đựng trâm kẹp ra. Buồn cười quá, một kẻ ăn người ở như nàng mà còn dùng
trâm, dùng lược, để chủ tử biết chắc chắn sẽ bị giễu cợt. Nàng kéo mái tóc dài
chạm mắt cá chân ra phía trước. Vài năm trước? Hay là kiếp trước nhỉ? Hắn còn
nói hắn yêu thích, hắn say mê mái tóc dài mượt như tơ này mà.

Một kéo cắt xuống, ngắn đến tận
vai, mớ này … Nàng cười rộ lên, cơm bưng nước rót chẳng còn ghê tởm nữa nhỉ?

Chương 12

Đã trải qua bao nhiêu ngày rồi?

Uất Lam cũng không đếm nổi.

Nàng cảm thấy cuộc sống vẫn ổn,
rất an tâm. Hắn_cũng không còn gọi nàng đến ngủ cùng nữa. Ngủ cùng? Đó là cách
nói cho dễ nghe chút thôi, theo cách nói của hắn thì đó chính xác là chà đạp.
Chỉ cần hắn không nhìn thấy nàng, nàng sẽ rất yên ổn. Mọi việc trong ngày đều
cố định, yên tĩnh và thoải mái.

Lau chùi xong hành lang thật
sớm, khi hắn còn chưa thức dậy nàng đã quay trở về rồi, buổi trưa khi hắn đang
làm việc trong căn phòng phía trước, nàng đã nhàn hạ làm xong công việc buổi
trưa.

Thời gian rảnh rỗi còn lại nàng
dùng cho việc may vá, sửa những bộ quần áo đẹp đẽ nhưng không phù hợp đem từ
nhà đến thành những bộ đồ thuận tiện cho công việc. Khi mặc lên người nhìn rất
quái dị, rõ ràng đó là khiểu dáng quần áo của những kẻ bề dưới nhưng lại có
chất liệu rất tốt, nghĩ cũng thật buồn cười thiệt.

Bọn người Hình Phấn Tuyết cười
đến nghiêng ngả khi nhìn thấy, lại còn bắt nàng phải đứng lên cho họ ngắm kỹ
càng nữa. Ngay cả mái tóc của nàng, bọn họ cũng cảm thấy buồn cười, nói rằng
nếu nàng không còn mái tóc dài thì không còn xinh đẹp nữa.

Không xinh đẹp nữa thì thôi,
nàng còn cần đến điều này sao?

Nàng luôn bị đói, cũng chẳng
sao, nàng chịu được.

Mỗi ngày chỉ cho ăn một bữa
cơm, mới đầu không có ai dám nể tình thương xót nàng, rất tuân theo lời dặn chỉ
cho nàng ăn đúng 2 lượng cơm. Dần dà, vị Gia bận rộn nhà họ Bộ cũng không còn
tâm tư và thời gian để theo sát việc này. Lâm bà bà liền cho nàng ăn nhiều hơn
một chút, tuy nói đó là cơm thừa canh cặn của chủ nhân, nhưng mùi vị rất được,
lại no lâu.

Lâm bà bà luôn cho nàng rất
nhiều, buổi tối nàng chỉ ăn một nửa, nửa thức ăn sạch sẽ còn lại đem cất. Như
những lúc rảnh rỗi sau khi làm xong công việc buổi sáng, đến bên bếp nấu một
bình nước sôi, mang về phòng đổ vào một chậu sạch, bỏ vào cái lồng nhỏ hâm nóng
cơm.

Nàng cũng không muốn chiều hư
bản thân đâu, chỉ là nếu ăn phải cơm nguội, dạ dày sẽ bị đau.

Lặng lẽ ngồi ăn cơm, dọn dẹp
xong bát đũa, nàng phải nhanh chóng chạy đi trả lại bình nước, không lại phiền
hà thêm cho chú Mã người quản về trà nước, ông đã rất khai ân để nàng mỗi sáng
được dùng một bình nước rồi.

Khi quay trở lại, nàng nghe
thấy tiếng chó sủa.

Hai con chó bẹc giê hung dữ
được 4 tên nô bộc nhỏ dẫn đi dạo trên cái sân rộng phía bên ngoài khu viện,
nàng dừng bước. Hắn, thích chó.

Lại có 2 tên gia đinh khác,
bưng đến 2 thau đựng đầy thịt kho, toả ra mùi thơm đến nỗi đứng tại đây nàng
cũng ngửi thấy. Hai cái thau vừa được đặt xuống, hai con chó liền vồ đến bắt
đầu ăn ngấu nghiến.

Nàng lại muốn cười nữa rồi,
trong lòng hắn, nàng không bằng một con chó.

Không hận hắn được, đúng là
không thể hận hắn được, hắn sống cũng chẳng dễ dàng gì.

Và … cũng không còn yêu được
nữa.

Tình yêu đã bỏ ra trước kia,
nàng không hề hối hận. Thôi cứ để cho tình yêu đó cất giấu tại một nơi nào đó
trong tim đi, để đôi khi hồi tưởng lại, cũng sẽ cảm thấy rất ngọt ngào.

Đó là đoạn hồi ức tốt đẹp giữa
nàng và tam thiếu gia nhà họ Bộ, nàng muốn giữ lấy nó mãi mãi và mang theo vào
quan tài.

Người đàn ông trước mắt, là Bộ
Gia, là chủ nhân. Là người không xem nàng ra gì, là người thù hận nàng, là
người hoàn toàn không yêu nàng nữa rồi.

Khi mới đầu nàng đã từng nghĩ
rằng, dù cho có là kẻ thù, dù cho hắn có hận người nhà họ Uất, nhưng hắn đã
từng yêu nàng, và cũng biết là nàng từng yêu hắn, tại sao lại có thể đối xử với
nàng như vậy?

Sau này nàng không còn nghĩ
ngợi lung tung vậy nữa, tình yêu của nàng, đã sớm bị hắn quên sạch rồi. Tình
yêu của hắn, cũng bị thù hận kia mài mòn đến không còn sót lại một sợi tơ vương
nào nữa. Trong mắt hắn, nàng chẳng qua chỉ là 1 người mang họ Uất.

Ngày thứ 2 sau khi nàng cắt
tóc, hắn dậy rất sớm, khi bước ngang qua người nàng, đến cả dừng một chút cũng
không, hoàn toàn không phát hiện ra rằng mái tóc dài của nàng không còn nữa.
Cũng phải, sao hắn lại chú ý được chứ? Mái tóc của nàng đã không còn kéo dài
xuống tận mặt đất vướng víu chân hắn nữa.

“Uất Lam tỷ muốn ăn thịt à?”

Lúc này nàng chợt nghe thấy
giọng nói của Hình Phấn Tuyết, mục đích chính của nàng ta là đến biến nàng
thành trò cười, bởi vì biết hắn đã đến viện phía trước hoặc đi ra ngoài rồi.

Uất Lam lặng lẽ lướt ngang nàng
ta, cả việc phản kích lại lời nói kia nàng cũng cảm thấy chỉ uổng phí tinh thần
và sức lực, nàng không lãng phí nổi nữa. Sống sót được cũng là việc dễ dàng,
nhưng cũng rất gian nan, nàng bắt đầu có cảm giác lực bất tòng tâm rồi.

“Ta đặc biệt mang đến cho tỷ
một đĩa.” Hình Phấn Tuyết cười ồ lên. Nha đầu của nàng ta cố tình đột nhiên
nhảy bổ ra, một đĩa thịt vụn nóng hổi đầy dầu mỡ đổ hết lên người nàng.

Cả chủ lẫn tớ giả vờ kinh hãi
kêu lên mấy tiếng, vừa cười vừa chạy đi.

Uất Lam quỳ xuống, tỉ mỉ dọn
dẹp bãi chiến trường be bét đó, mang vất cả đĩa và thịt vào thùng đựng rác.

Đúng là trẻ con, ăn no mặc đủ,
cảm thấy chán, lấy việc đùa bỡn nàng làm trò vui.

Quả nhiên nàng đã quen dần với
cuộc sống như vậy, không ngờ mình không hề tức giận dù chỉ một chút. Nàng mãn
nguyện mà cười, tốt lắm, như vậy thì thời gian nàng chịu đựng được sẽ kéo dài
thêm chút ít.

 

Báo cáo nội dung xấu