Yêu hận vô tận- Chương 25-26

Chương 25

Nằm trong chăn nệm mềm mại,
dưới chân còn có một lò sưởi nhỏ ấm áp, cảm giác ấm nóng lan truyền từ bàn chân
đến toàn thân, rất dễ chịu.

Uất Lam nhắm đôi mắt lại, mỗi
lần hàn độc phát tác đều làm tiêu hao rất nhiều thể lực của nàng, khẽ duỗi để
thư giãn tứ chi đang bị chiếc chăn bông thật dày đè lên, nàng cảm thấy mình như
chiếc lông vũ nhẹ tênh, bồng bềnh. Muốn mở mắt ra, lại không nỡ.

Có một đôi tay ở trong chăn
không ngừng xoa bóp tay chân cho nàng, làm cho kinh mạch của nàng thả lỏng hơn.
Nàng muốn mở to mắt để nhìn rõ, nhưng lại không thể mở ra được, nàng cũng không
cố gắng mở mắt nữa, tiếp tục hưởng thụ cảm giác mềm mại này.

Dần dần….. nàng bắt đầu nhớ ra,
Bộ Nguyên Ngạo đưa nàng đến chỗ của Mẫn Lan Thao, là Mẫn Lan Thao đã giúp nàng
giải hàn độc sao? Việc xảy ra sau đó nàng mơ mơ hồ hồ, hoàn toàn không nhớ nổi
nữa. Nàng chắc không bị…. không bị Bộ Nguyên Ngạo sỉ nhục đâu nhỉ, vì thân thể
không đau đớn, vậy___ nàng có chút vui mừng, Mẫn công tử đã nghiên cứu tìm ra
phương thức giải hàn độc rồi sao?

“Mẫn … Mẫn công tử….” Uất Lam
khẽ kêu lên đầy hy vọng, khi những lời đó thốt ra khỏi miệng lại biến thành
tiếng rên rỉ mơ hồ.

Bàn tay đang xoa nắn cánh tay
nàng vô cớ nắm chặt lại, đau quá. Toàn thân chợt lạnh, đôi bàn tay kia xốc hẳn
chăn lên.

“Lạnh…..” nàng khẽ nhíu mày,
không thể động đậy thân thể được nữa, nàng khẽ rên như van xin, “Lạnh…..”

Cuối cùng chiếc chăn lại được
đắp trở lại, cảm nhận được sự ấm áp làm cho vẻ mặt của nàng giãn ra…. Cũng có
lẽ là mệt, nàng nặng nề thiếp đi.

Không biết đã qua bao lâu, nàng
nghe thấy động tĩnh trong phòng, từ từ mở mắt ra, người nàng nhìn thấy lại là
Hương Cầm! Nàng bị doạ dáo dác nhìn bốn phía, quả nhiên là phòng của Bộ Nguyên
Ngạo.

“Tỉnh rồi?” Hương cầm vừa ngạc
nhiên vừa vui mừng chạy lại xem nàng, “Cô nương đã ngủ suốt ba ngày! Ta cứ sợ
là cô sẽ chết vì đói và khát mất thôi.”

Ba ngày…. Uất Lam cười khổ, lần
nàng mê man dài nhất là năm ngày, khi tỉnh lại toàn bộ nội tạng khát khô như
từng bị ngọn lửa thiêu đốt.

“Cô định làm gì?….” Thấy nàng
định đứng dậy, Hương Cầm vội vàng bước lại ấn nàng ngồi xuống.

“Nơi này…. Ta không thể ở lại
được.” Mắt Uất Lam tối sầm lại.

“Cô nương yên tâm nằm xuống đi.
Gia đã dặn rồi, sau này cô cứ ngủ tại đây.” Ngữ điệu của Hương Cầm hơi kỳ lạ.

Uất Lam rùng mình, khắp người
lạnh giá, ngủ tại đây…. Sau này?

Hồi ức đau thương khiến nàng
đối với nơi này cũng như đối với Bộ Nguyên Ngạo ngoài sợ hãi ra cũng chỉ là sợ
hãi! Nàng không sợ lạnh, không sợ sự đơn sơ, nàng sợ nơi này, sợ chiếc giường
này.

“Khát rồi phải không?” Hương
Cầm quay người, từ trên bàn múc một chén chè táo đỏ nấm tuyết, đưa tay ra định
đút cho Uất Lam.

“Để muội tự ăn.” Uất Lam vội vã
nhận lấy, đưa ánh mắt cảm ơn Hương Cầm. “Nhưng mà….” nàng cầm chén chè thắc
mắc, ăn đồ của chủ nhân, liệu có làm liền luỵ đến Hương Cầm không?

Hương Cầm hiểu được hàm ý trong
lời Uất Lam, cười nhạt, “Ăn đi, Gia đã căn dặn rồi”

Ngòn ngọt âm ấm, cổ họng và
ruột đều như được tưới mát dễ chịu hơn rất nhiều. Uất Lam ăn từ tốn, đây là món
chè nàng thích ăn nhất…. Hôm nay vừa khéo nhà bếp cũng làm món này cho hắn sao?
Nàng khẽ nhìn sắc trời, lúc này không phải hắn đang ở tiền viện sao? Sao lại có
món chè nóng ấm đặt trong phòng này chứ?

“Ăn xong chén chè này, cô dùng
thêm chút cháo nhé, đói rồi đúng không?”

Uất Lam ngước nhìn Hương Cầm
một lúc, thái độ nàng ấy đối với nàng thay đổi rồi. Có chút thương xót, lại có
chút xa cách, dường như luôn ẩn giấu điều gì mà không muốn nói với nàng vậy. Có
lẽ…. Bàn tay cầm bát của Uất Lam đặt lên đùi, có lẽ nàng ấy nghĩ rằng nàng đã
dùng thủ đoạn bỉ ổi nào đó để đạt được đãi ngộ như thế này, trong lòng khinh
thường nàng, nhưng lại ngại Bộ Nguyên Ngạo nên không dám biểu hiện ra mặt đây
mà.

Món cháo được nấu đặc biệt cũng
được bưng lên, nàng thật hồ nghi tất cả những thứ này đều chuẩn bị riêng cho
mình, tất cả đều còn nóng…. Hơn nữa, đều là những món nàng thích ăn.

Hơi hoài nghi… Hắn làm sao thế?
Đột nhiên thay đổi nhiều như vậy, là vì thấy bộ dạng của nàng khi hàn độc phát
tác nên mới thương hại nàng sao? Hắn còn có thể thương hại nàng sao? Hay là ….
Hắn dự định dùng phương pháp khác để hành hạ, tra tấn nàng? Nàng nghĩ mãi vẫn
không có được câu trả lời, cũng không còn tâm trạng nghĩ ngợi nhiều nữa.

Có một tiểu nha hoàn đứng trước
cửa khẽ gọi Hương Cầm, trong tĩnh lặng nàng nghe thấy tiểu nha hoàn nói với
Hương Cầm, có một phu nhân họ Uất cần gặp nàng.

Uất phu nhân?

Uất Lam nhíu mày, là mẹ? Không
thể nào! Mẹ sao lại đích thân đến đây tìm nàng chứ? Hay là…. Mẹ quá nhớ nàng,
quá lo lắng cho nàng?

Hương Cầm đã quay trở lại và
đang lặng lẽ nhìn Uất Lam, “Muốn gặp không?” nàng ta khẽ thấp giọng hỏi.

Uất Lam khẽ gật đầu. Vừa định
xuống giường nàng lại gặp phải một vấn đề nan giải, nàng phải mặc y phục gì
đây? Nếu thực sự mẹ đến thăm nàng….

Hương Cầm vẫn như lúc nãy nở ra
nụ cười nhàn nhạt làm nàng không được dễ chịu cho lắm, “Để ta giúp cô tắm rửa
nhé.”

Uất Lam trầm mặc để cho Hương
Cầm giúp nàng rửa mặt thay đồ. Nhất định có gì đó không ổn. Y phục mà bọn tiểu
nha hoàn mang vào đều rất sang trọng, chất liệu vải thuộc dạng thượng phẩm, còn
được viền quanh một lớp lông thú đắt tiền… Vì sao? Hắn lại chịu để nàng mặc bộ
quần áo đẹp như vậy?

Cũng may đã ăn chút gì đó, tứ
chi mềm nhũn của Uất Lam sau khi bước đi một lúc bắt đầu nghe theo sự điều
khiển của nàng.

Bên ngoài cánh cửa nhỏ phía
Đông, người ghé thăm đúng là mẹ nàng!

Uất Lam hơi bất ngờ, càng thêm
vui mừng! Vội nhào vào lòng mẹ, nàng nhịn không được mà bật khóc… nàng có quá
nhiều cay đắng, muốn lấy được chút an ủi từ vòng ôm ấm áp này. Mẹ cũng khóc
theo, vỗ nhẹ vào lưng nàng.

Sau khi khóc xong, Uất Lam cảm
thấy hơi lạ lùng. Mẹ tuy vẫn ăn mặc rất cầu kỳ, nhưng lại không mang theo người
hầu, chỉ đơn độc một mình đến, thậm chí cũng không ngồi xe ngựa. Lẽ nào mẹ giấu
cha đến thăm nàng? Nàng xót thương một hồi, rốt cuộc mẹ vẫn là người yêu thương
nàng nhất.

Uất phu nhân cũng lệ nhoà khoé
mắt nhìn Uất Lam, sau khi ngắm nghía khắp người nàng liền hân hoan nói: “Bộ
Nguyên Ngạo đối xử với con rất tốt đúng không?”

Uất Lam hơi sững người, xem qua
cách ăn mặc xa hoa của mình, khẽ gật đầu. Không để mẹ lo lắng thêm cho nàng
nữa.

“Thật tốt quá!” Tiếng reo lên
của mẹ làm nàng giật mình, Uất Lam ngây ngốc nhìn bà. “Con mau đi nói với hắn,
chừa cho nhà họ Uất chúng ta một con đường sống đi!”

Uất Lam khẽ rùng mình, “Nhà
mình xảy ra chuyện gì ạ?”

Uất phu nhân có vẻ không thể
tin, “Con không biết sao?”

Uất Lam gật đầu, trong lòng
cũng hơi đoán ra được đã phát sinh chuyện gì. Hắn … sao có thể chỉ hành hạ mỗi
một mình nàng để giải hận chứ? Nàng chẳng qua chỉ là món khai vị thôi, việc nhà
họ Uất phá sản mới là món chính của hắn.

“Bộ Nguyên Ngạo chèn đổ công
việc kinh doanh của cha con!”

Uất Lam cười gằn, quả nhiên ….

“Chúng ta sa sút đến nỗi không
thể không bán đi căn nhà tổ tiên để lại, dọn đến thị trấn nhỏ cách đây mười
dặm, như vậy mới tiện cho việc đến lấy thuốc. Dung Khiêm cũng bỏ đi rồi, chúng
ta chỉ còn sót lại hai người hầu ở bên cạnh thôi.” Uất phu nhân vừa khóc vừa
kể.

“Tam tỷ phu (*) không ngó ngàng
đến đã đành, không lẽ đại tỷ phu, nhị tỷ phu cũng không đến đón mọi người qua
bên đó sao?” Uất Lam buồn rầu hỏi.

* Tỷ phu : Anh rể

“Bộ Nguyên Ngạo đã tuyên bố ai
giúp đỡ chúng ta sẽ làm cho người đó tán gia bại sản. Đại tỷ phu, nhị tỷ phu
của con… aizz! Khi gặp nạn, chẳng ai có thể tin được nữa.”

Những lời nói này được thốt ra
từ miệng của Uất phu nhân, Uất Lam khẽ cười, điều Bộ Nguyên Ngạo mong muốn có
được chắc là tình cảnh đáng châm biếm này rồi?

“Con đi nói ngọt với nó một
chút, dù thù hận sâu đậm đến mấy, bây giờ nó cũng được tính là con rể của Uất
gia ta mà?!” Uất phu nhân tức giận thốt lên.

Uất Lam nhịn không được cười
một tràng, cười đến khắp miệng đều là chua xót. “Mẹ… sự việc đã đến nước này,
sao mẹ còn nghĩ như thế chứ? ”

Con rể của nhà họ Uất? Chàng
trai tên Bộ Nguyên Ngạo - con rể nhà họ Uất vào năm năm trước đã sớm bị họ chém
chết rồi!

“Không phải nó đối xử với con
rất tốt sao?”Uất phu nhân lại đánh giá cách ăn mặc của nàng lần nữa, thái độ
hơi bất thường hỏi, “Không lẽ con chỉ lo cho riêng bản thân mình, vất bỏ chúng
ta không thèm quan tâm sao?”

Uất Lam khẽ nheo mắt, phút chốc
hiểu ra, rốt cuộc nàng đã hiểu ý nghĩa của việc Bộ Nguyên Ngạo đối xử tốt với
nàng rồi. Hắn đã sớm đoán biết Uất gia sẽ tìm đến nàng, vì vậy mới cho nàng ăn đồ
ngon, mặc quần áo đẹp, dường như rất cưng chiều nàng vậy… để mẹ nàng trách nàng
chỉ biết hưởng thụ cho riêng mình. Ha, đúng là biết hưởng thụ quá đi.

“Nếu như nó còn yêu thương con,
con hãy xin nó nới lỏng một chút, cho dù chỉ là để hai tỷ phu của con có thể
giúp chúng ta một tay! Tình trạng em trai con giờ rất tệ! Theo mẹ thấy bệnh của
nó lại sắp tái phát rồi, con cũng nhanh chóng lấy thuốc giải đến đi.”

Uất Lam nhìn vào khuôn mặt
không mấy vui vẻ của mẹ, người mẹ đã từng rất thương yêu nàng lại dùng sắc mặt
này, giọng điệu này để nói chuyện với nàng.

Trong năm năm này, Bộ Nguyên
Ngạo đã tiến bộ vượt quá sự tưởng tượng của nàng rồi. Nàng khẽ cười khổ.

“Mẹ … chỉ tính riêng việc lấy
được thuốc giải, con đã muốn dốc toàn lực rồi.” Thật sự là đã cố hết sức… mẹ có
biết được nàng đã dùng cách gì để lấy được thuốc không?

Nàng nuốt ngược nước mắt vào
trong, nước mắt của nàng… không ngờ lại trở nên giả tạo trước mặt người nhà
mình.

Uất phu nhân lại nhăn mày liếc
nhìn bộ váy áo sang trọng của nàng, nửa ngày trời cũng không nói lời nào.

“Nếu con không chịu vì nói giúp
người nhà mình mà chọc giận Bộ Nguyên Ngạo, vậy thì những ngân phiếu mẹ cho con
khi đến đây đâu rồi? Bây giờ trong nhà chỉ còn sót lại vài đồng lẻ thôi.”

“Con… con đã dùng hết rồi.”

Uất phu nhân ngước mắt lên,
lạnh lùng nhìn nàng hồi lâu, “Uất Lam, mẹ thật không thể ngờ, con lại nỡ đối xử
với mẹ, với người nhà như vậy!”

Uất Lam bị mẹ nhìn đến nỗi cứng
người, bất giác lùi một bước, đây là ánh mắt của mẹ sao, Không! Không thể nào!

“Trước giờ con luôn là đứa trẻ
ngoan ngoãn hiền dịu, trong mấy chị em, mẹ thương con nhất, yêu con nhất! Con
bị bệnh, mẹ đã chăm sóc con như thế nào? Bảo vệ con như thế nào? Bây giờ, cha
mẹ con phá sản rồi, em trai lại bệnh liệt giường, cả người hầu đến chăm sóc
cũng không có tiền thuê. Nhà chồng em con…. Hừm! cũng ném đá giấu tay, gỡ bỏ
hôn ước. Bây giờ con ăn mặc rực rực rỡ rỡ, ăn ngon mặc đẹp, lại nói với mẹ
không thể giúp gì cho Uất gia! Đến cả việc mẹ muốn lấy những gì Uất gia cho
con, con cũng không chịu! Uất Lam, sao con lại trở nên như thế?”

Uất Lam dựa vào tường, nước mắt
đầm đìa nhìn mẹ mình, mỗi một câu đều đâm thẳng vào trái tim của nàng.

“Mẹ… khi ấy các người gửi con
đến đây, đã đoán chắc rằng Bộ Nguyên Ngạo sẽ đối tốt với con, cho con ăn ngon
mặc đẹp sao?” Nàng nuốt nước mắt vào lòng, không nhịn được hỏi lại. Ai đến
khiển trách nàng, chất vấn nàng… chỉ có mỗi người nhà của nàng, không thể làm
vậy được.

Uất phu nhân quả nhiên trầm
lặng, cúi thấp đầu không nói lời nào.

“”Uất Lam … con ghi hận việc
này trong lòng sao?” Uất phu nhân thở dài một hơi, thấp giọng nói, tất cả đều
toát lên vẻ bất lực. “Khi ấy đúng là cha mẹ thực sự bất lực mà! Cũng có thể Bộ
Nguyên Ngạo sẽ trả thù con, nhưng rốt cuộc nó cũng từng thích con, đã từng muốn
lấy con làm vợ, con tới, chắc chắn sẽ tốt hơn Uất Tử rồi. Con đến đây, không
những có thể cứu được em con, cũng có thể cứu được bản thân con mà? Còn có khổ
sở nào khó chịu hơn việc hàn độc phát tác chứ?”

Uất Lam bật cười, còn có khổ sở
nào khó chịu hơn việc hàn độc phát tác ư? Người mà nàng đã yêu thương chờ đợi
suốt năm năm chợt thay lòng, trở nên lạnh lùng, nhẫn tâm tàn phá trái tim của
nàng, thân thể của nàng! Đến cả việc oán trách hắn nàng cũng không thể làm
được, vì người nhà nàng hại hắn đến nỗi tan nhà nát cửa! Người từng yêu nàng
muốn cưới nàng làm vợ, lại biến nàng trở thành kẻ hầu ti tiện nhất, đến cả việc
nàng nhìn hắn, gọi tên hắn cũng trở thành một tội lỗi!

Đến đây có thể cứu được bản
thân nàng?

Đến nơi này… thì nàng xem như
hết cứu được rồi.

“Uất Lam … bây giờ nói những
lời này thì có tác dụng gì chứ?” Uất phu nhân cũng bật khóc, “Con cũng không
thể giương mắt nhìn cha mẹ con, hai em con đói nghèo mà chết chứ? Đại tỷ con là
người mẹ không thể đặt hy vọng vào rồi, nhị tỷ con chết rồi, nhị tỷ phu xem như
người xa lạ, tam tỷ … thôi đừng nói đến nó nữa, không phải do chính mình sinh
ra đúng là không nhờ cậy được gì, tránh né còn nhanh hơn ai hết! Uất Lam …
người mà bây giờ mẹ có thể trông cậy được, chỉ có con mà thôi. Hãy cứu lấy
chúng ta, hãy cứu lấy em con đi.”

Uất Lam liếm đôi môi khô khốc,
rủ mắt nhìn xuống đất, không có tiêu điểm.

“Mẹ… không cần biết mẹ có tin
hay không, chuyện đến nước này, con đã cố gắng hết sức rồi… hai ngày sau, mẹ
đến đây đợi con, ngân phiếu thực sự con đã dùng hết rồi, trang sức mẹ cho con
vẫn còn, mẹ cầm theo hết đi, chắc sẽ bán được không ít ngân lượng. Thuốc giải
của tháng này… con sẽ cố hết sức mang đến… ”

Uất phu nhân khẽ nhíu mày, tuy
hơi hoài nghi lời Uất Lam nói, nhưng nàng đã hứa sẽ mang trang sức và thuốc
giải đến, tạm thời cứ như thế đi, dù gì cũng tốt hơn là không thèm quan tâm
đến.”

[ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]

Chương 26

Quay về căn phòng nhỏ của mình,
Uất Lam cẩn thận thay váy áo sang trọng ra, mặc lại bộ đồ đã khá cũ. Mục đích
mà Bộ Nguyên Ngạo muốn khi nàng mặc bộ váy áo sang trọng này đã đạt được rồi,
nàng nên trả nó lại cho hắn thôi, nàng đã không còn hợp mặc những bộ đồ đẹp như
thế nữa. Phần lông thú trên cổ áo vẫn còn dính nước mắt của nàng, nàng dùng tay
áo quẹt đi, nước mắt… từ nay về sau, còn ai thèm quan tâm đến nước mắt của nàng
nữa đâu? Đến cả mẹ, cũng không thèm quan tâm nữa rồi.

Trên suốt con đường đến Tu Đức
Uyển, nàng thậm chí không còn bi thương nữa. Cũng có thể, nàng đã sớm liệu
trước sẽ có ngày này, hắn sẽ phá huỷ hết tất cả những gì của nàng. Chỉ là không
ngờ, lại nhanh đến vậy, triệt để đến vậy… khi mẹ hoài nghi nhìn nàng, nàng lại
có chút khâm phục hắn, tính toán rất chuẩn xác! Mảnh vỡ sau cùng của con tim
nàng cũng đã bị hắn đạp vụn không hề phí chút công sức nào.

Khi Mẫn Lan Thao nói với nàng,
y không nghiên cứu ra được bất cứ phương pháp nào để giải được hàn độc trong
người nàng ngoại trừ máu của Bộ Nguyên Ngạo, nàng chỉ khẽ gật đầu.

Thất vọng? Tuyệt vọng? Tuyệt
vọng hơn?

Nàng khẽ cười, dường như nàng
không còn trải nghiệm được những cảm giác này nữa. Khi nghe đáp án của Mẫn Lan
Thao, đối với nàng mà nói, chỉ là một kết quả mà thôi. Dù cho Mẫn Lan Thao có
thể giải được hàn độc kia, thì cũng chỉ có thể miễn đi những sỉ nhục của Bộ
Nguyên Ngạo đối với nàng, giải thoát ư? Trừ khi nàng chết đi, nàng sẽ không
được giải thoát đâu, nhà, người thân, tất cả, cho dù nàng đã được giải thoát,
thì đã sao nào?

Uất Lam chào cáo từ Mẫn Lan
Thao, hàn độc không có cách nào để giải trừ, vậy… dù có chết, nàng cũng không
thể giải thoát được rồi! Nàng chết đi, cha mẹ vẫn trách mắng sao nàng không cứu
lấy đứa em trai, nàng vẫn chỉ là một đứa con gái tham lam chỉ biết lo cho hạnh
phúc của riêng mình.

“Uất Lam…” Biểu hiện của Uất
Lam khiến Mẫn Lan Thao đau lòng, khi nàng quay người một cách máy móc, đợi y
nói tiếp, ánh mắt như nhìn chăm chú lại như xa xăm kia làm y không thể phân
biệt được rốt cuộc nàng có đang nhìn y không, y có thể nói thêm gì đây? Có thể
giúp nàng được gì chứ? Chỉ biết nắm chặt tay lại, chỉ có thể để nàng quay trở
lại bên cạnh Bộ Nguyên Ngạo.

Khi nàng trả bộ đồ lại cho
Hương Cầm, Hương Cầm hơi bất ngờ. Nàng nhìn vào bộ đồ đơn giản của Uất Lam, môi
khẽ mấp máy, niềm xót thương khẽ dâng lên trong lòng, nhưng lại không biết nên
nói gì. Rốt cuộc nàng cũng chỉ là một kẻ hầu người hạ, ý của Gia nàng cũng
không thể suy đoán, trong mấy ngày này, Gia thật lòng tốt với Uất Lam, hay chỉ
là….

“Hương Cầm tỷ, cho muội tắm rửa
một chút nhé?” Uất Lam chầm chậm nói, giọng nói ngọt ngào kia lại như phả ra
một luồng khí chết chóc khiến người khác không khỏi rùng mình.

Hương Cầm nhịn không được khẽ
đánh giá Uất Lam, vừa đi gặp người nhà về, nàng ấy dường như có gì đó khác lạ,
lại__ còn mỉm cười nữa, nhưng nụ cười ấy, nàng thà nhìn thấy bộ dạng giả vờ
quật cường trước kia còn hơn. Nụ cười này, khiến người ta không khỏi chua xót.

Đợt hết bao lâu?

Cuối cùng Uất Lam chuyển ánh
mắt, trời tối bao giờ vậy? Nàng lại hoàn toàn không cảm thấy. Hương Cầm bước
vào thắp đèn, nàng yên lặng ngồi trên giường không nói lời nào, Hương Cầm cũng
không lên tiếng, nàng đang chờ đợi gì, trong lòng bọn họ đều hiểu hết rồi chẳng
phải sao?

“Ăn cơm trước đi.” Hương Cầm dẫn
theo vài tiểu nha hoàn vào phòng, bày thức ăn lên bàn. “Gia và vài quản sự vẫn
còn việc chưa giải quyết xong, ăn ở tiền viện rồi.”

Uất Lam khẽ lắc đầu, nàng không
dám ăn… nếu như hắn lại bắt nàng dùng miệng, nàng sợ rằng mình sẽ nôn ra mất.

Cuối cùng, nàng nghe thấy tiếng
bước chân của hắn.

Nàng… lại có thể phân biệt ra
sự xuất hiện của hắn trong hàng loạt những tiếng bước chân hỗn loạn kia. Nghe
ra được__ thì đã sao nào? Sớm đã chuẩn bị? Chờ đợi lâu như vậy, chuẩn bị lâu
như vậy, hắn thật sự đã đến rồi, nàng vẫn rất sợ hãi, tay và chân, toàn thân
vẫn không tự chủ mà run rẩy.

Hắn bước vào phòng, liếc qua
người đang ngồi trên giường không lên tiếng, lại nhìn qua thức ăn trên bàn chưa
hề đụng đũa.

“Qua đây ăn cơm.” Hắn lạnh lùng
ra lệnh.

Nàng không động đậy, dũng khí
tích tụ lâu như vậy trong phút chốc tan biến đâu hết, chỉ đơn giản việc xuống
giường tiến đến phía hắn, mà cũng rất khó khăn.

Thấy Uất Lam không hề động đậy,
Bộ Nguyên Ngạo cau mày, ngước mắt lạnh lùng.

Giằng co một hồi, nàng nhúc
nhích, bước xuống giường, bước thẳng đến bên cạnh hắn. Bộ Nguyên Ngạo chợt giật
mình, ánh mắt của nàng luôn khiến hắn không được thoải mái, hôm nay lại khiến
hắn vô cùng bực bội.

Uất Lam vươn tay ra, kéo tay
của hắn, khẽ quyết tâm. Nàng muốn tiến về phía giường, hắn khẽ cứng người,
không để nàng lôi đi.

Gạt tay Uất Lam ra, Bộ Nguyên
Ngạo ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn, “Muốn làm gì?”

Cụp mắt xuống, hàng mi dài che
đi làn sương không nên có, muốn làm gì? Hắn sao lại không biết nàng muốn làm
gì? Hắn ngồi trên ghế, rõ ràng không muốn lên giường với nàng, vậy… đã đến nước
này, nàng còn có gì phải để tâm nữa? Còn việc gì không thể làm đâu?

Bước qua, quỳ xuống, khi nới mở
quần hắn, thậm chí bàn tay nàng cũng không còn run rẩy nữa, xấu hổ, tôn nghiêm…
nàng đã sớm không còn nữa rồi.

Thân thể cứng ngắc của hắn
không hề động đậy, cũng không thốt lên lời nào, đôi mắt tối đen một mảng.

“Gia, ngài muốn ăn thêm một
chút… ai da!” Hương Cầm bị hình ảnh nhạy cảm trước mắt làm cho tái mét mặt mày,
vội vàng che mặt chạy ra ngoài.

Bộ Nguyên Ngạo chỉ lạnh lùng
nhìn người đàn bà đang quỳ giữa hai chân mình, không ngờ sắc mặt nàng lại không
chút thay đổi, hoàn toàn không thèm để tâm đến việc bộ dáng này có thể bị người
ta nhìn thấy, thậm chí đôi tay lạnh ngắt kia đã cầm lấy hạ thể của hắn, đôi môi
tái mét cũng mang theo cái lạnh tương tự mà hôn lên.

Điều này có thể là những gì hắn
mong muốn, nhưng sao nàng thực sự lại trở thành như vậy…

Tức giận! Ngoài tức giận ra
cũng chỉ còn tức giận!

Hắn hận không thể một tát giáng
xuống lấy mạng nàng luôn! Nàng lại dùng biểu cảm này để đối đãi với hắn, dùng
ánh mắt này nhìn hắn, sai rồi, nàng hoàn toàn không hề nhìn hắn!

Vươn tay đẩy Uất Lam ra, “Cô có
thể đừng đê tiện như vậy được không?! Thuốc giải đúng không? Tôi cho cô!”

Uất Lam hơi ngạc nhiên, Bộ
Nguyên Ngạo đã dùng dao rạch lên tay mình, máu nhanh chóng nhỏ được nửa chén.
Nàng hồi hộp ngước mắt lên, hắn cũng đang trừng mắt nhìn nàng, ánh mắt của hắn
mang đầy sự chán ghét, tức giận…. nàng cũng không hiểu nổi.

Có thể, do hắn đã thấy bộ dạng
của nàng khi bị hàn độc phát tác, nên đến cả việc nàng làm như vậy hắn cũng cảm
thấy gớm ghiếc rồi chăng?

Nàng nhìn nửa chén máu đó… như
trút được một gánh nặng.

Có được số máu này, ngày mai có
thể ăn nói với mẹ rồi.

“Cô!”

Hắn lại xông qua bắt lấy nàng,
móng tay hắn đâm vào phần da thịt trên tay nàng, nàng lại không hề cảm thấy đau
đớn. Nàng cúi mắt xuống, hắn muốn làm gì thì tuỳ, chỉ cần có được số máu kia là
tốt rồi.

Nắm lấy nàng lâu như vậy, có
phải hắn đang nhìn nàng không?

Nàng còn gì để đáng xem nữa
đây? Con người nàng hiện tại… còn gì để đáng xem nữa. Cũng có thể hắn đang
thưởng thức thành quả của mình.

Khi trên miệng Uất Lam lại hiện
lên nụ cười ấy, Bộ Nguyên Ngạo rất hận! Gạt mạnh tay nàng, hắn chỉ muốn đến một
nơi không phải nhìn thấy người đàn bà này nữa!

Uất Lam nhìn ra cánh cửa vừa bị
mở tung, từng trận gió lạnh tấn công vào, nàng chỉ cảm thấy nhẹ nhõm__ tháng
này, có thể ứng phó qua rồi.

 

Báo cáo nội dung xấu