Yêu hận vô tận- Chương 29-30

Chương 29

Mẫn Lan Thao có chút phiền
chán, y bèn đặt mông ngồi dựa vào cái ghế bên cạnh giường, nhìn về phía tấm
lưng gầy yếu đang run run của nàng.

“Khóc sao?” Y biết rõ, nhưng
vẫn hỏi.

Uất Lam hít hít mũi, lắc đầu:
“Không…ta có khóc đâu.” Nàng không muốn để cho y hiểu lầm nàng, nghĩ nàng nhu
nhược yếu đuối tới mức bị y nhìn qua cơ thể mình đã khóc.

“Cô nhất định phải giữ bình
tĩnh nghe ta nói, biết không.” Mẫn Lan Thao cố gắng giữ giọng điệu thật lạnh
lùng.

Nàng gật gật đầu, y cứ như bình
thường mà đối xử với nàng ngược lại là sự an ủi đối với nàng.

“Cô đã nằm ba ngày, bây giờ
tỉnh lại rồi, thì nên nhanh chóng ăn thứ gì đó đi.”

“Ba ngày sao?!” Nàng kinh hãi
quay mặt lại nhìn y: “Ta hôn mê đã ba ngày rồi sao?!” Nàng muốn đứng lên, dùng
chăn che lấy thân thể của mình, vừa động, thì đã thấy giữa hai chân, máu tuôn
ra ồ ạt.

“Cô tính làm gì?!” Mẫn Lan Thao
bật dậy đè Uất Lam không cho ngồi lại, trừng mắt liếc nàng một cái.

“Mẹ của ta…Mẹ của ta đang ở bên
ngoài cửa hông phía Đông đợi ta…” Ánh mắt nàng buồn bã, vốn là nàng chỉ muốn
nói như thế, ai dè nước mắt đã trào ra. Mẹ của nàng—vẫn luôn nghi ngờ nàng chỉ
biết lo cho bản thân ăn ngon mặc đẹp, nàng đã hứa với mẹ sẽ đem trang sức và
thuốc giải cho bà, thế mà lại không đến, nhất định mẹ nàng sẽ càng hiểu lầm
nàng hơn!

“Đợi cô để lấy thuốc giải hả?”
Mẫn Lan Thao chu miệng nói: “Ta thay cô đi đưa thuốc giải cho mẹ cô là được,
khóc cái gì mà khóc?”

Uất Lam vừa lo lắng vừa phiền
não nhìn y nói: “Nhưng mà ta hứa với mẹ ta ba ngày trước sẽ gặp nhau….Bây giờ,
ta sợ là bà đã đi rồi.”

“Nhà cô chuyển tới đâu vậy?”
Mẫn Lan Thao lơ đãng hỏi nàng.

Uất Lam sửng sốt, Uất gia
chuyển nhà, y cũng biết sao? Cha mẹ nàng phá sản, túng quẫn…Vậy mà nàng lại là
người biết đến cuối cùng. Nàng cười khổ, rồi chậm rãi cúi đầu.

Mẫn Lan Thao nhíu nhíu mày,
nuốt nước miếng xuống, y cũng không phải là cố ý muốn giấu giếm chuyện này với
nàng mà, nhưng mà chắc là y lại nói chuyện vô bổ nữa rồi: “Đừng nói là cô không
biết cha mẹ cô chuyển nhà tới nơi nào đấy nhé?”

“Nhà ta dọn đến một thị trấn
nhỏ cách đây mười dặm, cụ thể là ở chỗ nào…Ta cũng không biết nữa.” Uất Lam thì
thào, nhỏ giọng nói.

“Ta biết rồi.” Mẫn Lan Thao gật
đầu: “Trấn đó rất nhỏ, đi hỏi vài người sẽ biết thôi.”

“Công tử thật sự giúp ta đi tìm
họ sao?” Uất Lam lẳng lặng nhìn y, bỗng nhiên nhận được sự giúp đỡ của người
khác….Nàng lại cảm thấy không quen, không biết tự khi nào, nàng đã phải luyện
cho mình quen với sự bất lực và tuyệt vọng.

“Ừ.”

Nàng nhìn y, muốn nói cám ơn y,
nhưng lại cảm thấy khó mở lời, nàng sợ lời nói của nàng không đủ chân thành, mà
ngược lại làm cho y cảm thấy ý tốt của mình bị sỉ nhục nữa thì không hay.

“Cô…..nói là còn có thứ gì muốn
đưa mà?” Mẫn Lan Thao cười nhìn nàng, tâm trạng của y chuyển biến tốt hơn nhiều
lắm.”

“Máu…và ở trong phòng của ta …”
Nàng vẫn phải nói ra, có lẽ đối với nàng, đây có lẽ là cơ hội duy nhất - Y vẫn
là người duy nhất mà nàng có thể nhờ vả được: “Trang sức của ta đặt ở trên bàn
sát cửa sổ, Mẫn công tử….xin công tử đem đến đưa cho cha mẹ giùm ta.”

Nàng chỉ có thể làm thế này
thôi, sau đó thì….nàng không dám nói với y.

Mẫn Lan Thao gật đầu, chậm rãi
nhướng mi, không biết là y đang suy nghĩ cái gì.

Uất Lam đem băng gạc trắng dưới
người vừa mới thay xong giấu bên dưới chân nàng, rồi phủ chăn lên. Nàng không
mặc quần áo, nên không thể bước xuống đất được, có chút khốn quẫn. Mẫn Lan Thao
đi rồi, trước mắt sẽ không có người nào tới đây giúp nàng, ngay cả cần chỉ một
bộ quần áo thôi cũng chẳng có ai để nhờ cậy.

Cửa bị đẩy ra, nàng mong chờ
nghiêng đầu nhìn qua, vừa nhìn thấy người đó, ánh mắt hy vọng của nàng cứng đờ
trong chốc lát, tim nàng đập mạnh và loạn nhịp, là hắn sao? Nàng thu lại ánh
mắt của mình, cúi đầu xuống.

Hắn không đem theo người hầu,
vào cửa, hắn liếc nhìn nàng một cái, không nói gì, rồi chậm rãi tự nhiên mà
ngồi vào ghế.

“Đã đổi băng gạc chưa?” Hắn lạnh
lùng hỏi nàng.

Nàng nghẹn lại, hô hấp rối
loạn….Nàng còn có thể ở trước mặt hắn mà thẹn thùng như thế này sao? Nàng nhẹ
nhàng hít sâu một hơi, gật gật đầu.

Hắn đứng lên, rồi đi ra ngoài.

Uất Lam chậm rãi đưa mắt nhìn
lên, có đôi khi … Hắn khiến nàng có chút nghi hoặc. Nàng không tin hắn vẫn còn
có thể quan tâm nàng, nhiều nhất cũng chỉ là thương hại nàng mà thôi - thương
hại ư? Cũng không có khả năng! Hay là hắn sợ nàng chết như vậy thì quá sớm?
Dường như…có lẽ là ảo giác của nàng sao? Sau những việc hắn đối xử với nàng,
nhưng mà sao nàng lại cảm thấy hắn cũng không nhẫn tâm như nàng tưởng.

Thời điểm hắn cùng với kẻ dưới
đưa cơm tới, lòng của nàng không hề báo trước mà như bị bóp nghẹn lại.

Nàng cụp mắt xuống, bỏ qua sự
đau đớn này, nỗi đau lòng đến từ hắn - nàng chỉ có thể yên lặng mà nuốt vào.

“Ăn!” Hắn múc một chén cháo
nóng đưa cho nàng, chỉ đơn giản nói một từ, là mệnh lệnh.

“Quần…quần áo.” Nàng cố gắng
bình tĩnh nói, nhưng không cách nào có thể ngẩng lên nhìn vào mắt hắn.

Hắn im lặng trong chốc lát,
cuối cùng đứng dậy đi ra ngoài, một lát sau, đem lại một bộ nội y, chỉ đem đặt
ở trên giường của nàng, không nói gì.

Uất Lam cúi mắt nhìn xuống, từ
trong chăn vươn tay ra lấy áo, chần chừ một lúc, nàng nhích vào phía trong
giường, đưa lưng về phía hắn, nhanh chóng mặc áo vào. Nàng nghe thấy tiếng cười
chế nhạo của hắn. Nàng thờ ơ mặc quần áo vào, nàng cảm thấy buồn cười với bản
thân nàng, nàng dám làm những hành động như ngày hôm đó với hắn, mà lại không
dám ở trước mặt hắn bình thản mặc quần áo sao, nhưng mà nàng….Thật sự là không
làm được.

Bộ Nguyên Ngạo húp xong chén
cháo thứ hai, bỏ chén xuống, liếc nhìn qua Uất Lam đang tựa mình ở đầu giường,
nàng chỉ ăn có nửa chén. Kén ăn sao, sao lại ăn chậm như thế, tật xấu này của
nàng đến chết cũng không bỏ, muốn chết sao? Hắn phiền chán nhíu mày. Nàng chưa
tới lúc phải chết đâu!

Hắn đưa tay cầm lấy chén cháo
của nàng, nàng giật mình, ánh mắt mở to nhìn hắn, nhưng lại nhanh chóng hạ thấp
xuống, cố ý né tránh ánh mắt của hắn!

“Nguội rồi.” Thật ra hắn không
tính giải thích cho nàng, thế nhưng hắn lại chịu không nổi ánh mắt chứa đầy ưu
thương của nàng. Hắn đem cháo của nàng đổ vào chén của mình, rồi lấy chén cháo
nóng khác cho nàng.

Cầm chén cháo trên tay, nàng im
lặng ăn cháo, không nhìn hắn, cũng không nói một lời.

Hắn cảm thấy phiền lòng, cũng
không để ý tới nàng nữa.

Uất Lam không nhịn được đưa mắt
nhìn Bộ Nguyên Ngạo đang ngồi ở ghế dựa…Hắn không tính rời khỏi đây sao? Nha
hoàn đến thu bát đĩa cũng đi rồi, mà chưa thấy hắn đi, còn sai người đến lấy
công văn an vị ở đằng kia mà xem. Nàng nhắm mắt lại … Nàng đã sớm không còn si
tâm vọng tưởng gì nữa rồi, tuy rằng nàng không biết hắn muốn làm gì, nhưng nàng
cũng đâu phải không biết - hắn và nàng đã trở thành kẻ thù rồi, hắn cũng đã có
vị hôn thê mới, những thứ hắn mang lại cho nàng…Chỉ có thương tổn, và chỉ có
thể là thương tổn mà thôi.

Nếu nàng còn có mơ mộng xa vời
với hắn, thì kết quả ….chỉ có thể tổn thương nặng nề hơn nữa mà thôi! Sự đau
đớn đó, nàng không thể tiếp nhận thêm nổi nữa, bởi vì nàng còn muốn sống tới
ngày mà Uất Thanh được khỏi bệnh.

Sắc trời ngày càng tối, nàng có
chút bất an, Mẫn Lan Thao đã đi ra ngoài cả ngày rồi. Y không tìm được cha mẹ
nàng sao? Hay là có chuyện gì ngoài ý muốn? Nàng không kìm được bèn cẩn thận
nghe ngóng, rồi nghiêng đầu nhìn về phía cửa viện.

“Đang đợi người ư?” Bộ Nguyên
Ngạo cười lạnh, “Mẫn Lan Thao sao?”

[ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]

Chương 30

Trời đã tối hẳn, Mẫn Lan Thao
mới trở về.

Uất Lam nghe thấy tiếng bước
chân từ cửa viện truyền tới, vội vàng nhìn thẳng ra cửa, y đã trở lại rồi sao?
Y mang tin tức gì về cho nàng đây?

Mẫn Lan Thao vào phòng, đập vào
mắt là Bộ Nguyên Ngạo đang lạnh lùng ngồi trên ghế, nhìn y với ánh mắt khiêu
khích, y không để ý tới hắn, mà đưa ánh mắt trấn an nhìn về đôi mắt đang mở to,
đầy vẻ lo lắng của Uất Lam.

Uất Lam gật gật đầu, trước mặt
Bộ Nguyên Ngạo, không thể đem chuyện này ra nói được, nhưng ánh mắt trấn an của
Mẫn Lan Thao đã làm cho tảng đá đè nặng lòng nàng giảm đi phân nửa, ít nhất y
đã không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, có thể bình an trở về.

Bộ Nguyên Ngạo hừ lạnh : “Có
chuyện gì thì hai người các ngươi nói với nhau đi, ở đó mà mắt đi mày lại!” Hắn
đứng lên, xô cửa bỏ đi.

Trái tim Uất Lam —không báo
trước lại quặn đau, thân ảnh giận dữ bỏ đi của hắn lại làm cho nàng nghĩ đến Bộ
Tam thiếu gia ngày xưa của nàng.

Mẫn Lan Thao nhìn nàng…Tim của
y cũng chợt cảm thấy đau đớn, y vốn không hề tin vào số mệnh, nhưng mà bây giờ,
đối với vận mệnh của y, y lại cảm thấy không biết phải làm sao. Yêu một người
không nên yêu so với không yêu ai, càng khó khăn hơn gấp bội.

“Cha mẹ của ta…vẫn khỏe chứ?”
Uất Lam nhìn nhìn bàn tay mình, nàng nói, nhưng tâm tư lại đang nghĩ đến một
chuyện khác.

“Ừ, họ tốt hơn cô nghĩ nhiều.”
Mẫn Lan Thao cũng vui vẻ mở miệng nói sang chuyện khác: “Bệnh tình của đệ đệ
cô, ta cũng đã xem qua, bệnh tình đã tốt hơn trước rồi.” Y dừng lại một chút:
“Trong vòng nửa năm tới, việc dứt bệnh là không thành vần đề.”

Uất Lam chân thành nói cảm ơn
y, khi nàng nhìn y, đôi mắt bỗng dưng cảm thấy cay cay, nàng muốn khóc: “Cảm ơn
công tử…” Nàng biết nói ra một câu thế này cũng không đền đáp được gì cho y,
nhưng câu cảm ơn này, là tự đáy lòng nàng phát ra.

“Bọn họ cũng không xa cô lắm
đâu, đợi cô khỏe hẳn rồi, ta mang cô đi gặp họ.”

Gặp ….

Trong lòng của nàng trong
khoảnh khắc chợt cảm thấy nao núng. Gặp cha mẹ, nàng sẽ nhìn thấy căn nhà tranh
rách nát, người nhà nghèo khổ - nàng lại nghĩ tới ánh mắt của mẹ khi nhìn nàng.
Gánh nặng, tất cả đều là gánh nặng của nàng, nhưng mà nàng lại không bỏ xuống
được.

Im lặng trong chốc lát, nàng
cũng gật đầu, nếu nàng có thể, nàng vẫn muốn đi gặp cha mẹ…Dù sao họ vẫn là
người thân của nàng, họ oán giận nàng, hiểu lầm nàng, nàng cũng không có cách
gì giải thích được, mà cũng không thể trốn tránh làm như không thấy. Từ nhỏ tới
giờ, Uất Thanh là người nàng yêu thương nhất. Khi nàng rời khỏi nhà, thằng bé
đã nói sẽ trong tương lai đón nàng trở về - tương lai? Nàng còn có thứ gọi là
tương lai sao? Chỉ cần em trai của nàng có thể mạnh khỏe, để cha mẹ có thể dựa
vào, nàng…..cũng có thể an tâm.

Trong viện vang lên tiếng những
bước chân lao xao, dường như là có rất nhiều người đang đến đây.

Mẫn Lan Thao cong khóe miệng,
bật cười, tội gì lại phải làm như thế? Bộ Nguyên Ngạo, tội gì huynh phải làm
như thế?: “Ta đi ăn cơm đây, cô trở về rồi, nhớ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đi nhé.”

Trở về sao? Uất Lam bị câu nói
của y lẫn tiếng bước chân lao xao ngoài cửa mà lòng rối loạn.

Lâm bà bà mang theo vài kẻ dưới
đi vào trong phòng, mấy người này tuổi đều khoảng hơn bốn mươi, ánh mắt nhìn
Mẫn Lan Thao có chút sợ hãi. Lâm bà bà không cách nào khác đành phải nhìn thẳng
vào Uất Lam.

“Gia phái chúng ta đến đón cô
nương về.”

Uất Lam yên lặng ngồi bó gối ở
trên giường, mặc quần áo vào, làm cho thân thể gầy còm của nàng lại có thêm
chút cảm giác an toàn. Quả nhiên là…Nàng lại bị đưa đến ở trong phòng Bộ Nguyên
Ngạo.

Nàng thật sự không biết được
rốt cuộc là hắn muốn làm gì? Sau khi làm tổn thương nàng…..Thì hắn lại đối xử
tốt với nàng như thế này, thật sự, việc này giống như là xát muối lên miệng vết
thương của nàng, vết thương nàng tưởng chừng như đã quen nay lại một lần nữa há
miệng đau buốt.

Sau khi hắn tắm rửa xong trở
lại phòng ngủ, trên người mang theo hơi nước ấm áp….Nàng cúi mắt nhìn xuống
giường, không nhìn hắn, lại nghe thấy mùi hương quen thuộc trên người hắn. Đã
từng - nàng đã từng mê mẩn mùi hương thơm mát tự nhiên này của hắn biết bao,
mỗi lần nàng ngửi thấy, đều cảm thấy như ánh mắt trời rực rỡ đang trải dài trên
đồng cỏ xanh, kéo dài mãi đến tận chân trời.

Nàng cố gắng không nghĩ tới
nữa, không muốn nghĩ tới mùi hương trong trí nhớ nàng nữa, cố gắng nén nước mắt
lại. Mùi hương trong trí nhớ của nàng - đúng vậy, mùi hương này, và hắn, đều
chỉ là ký ức của nàng thôi! Vì nhớ lại mà rơi nước mắt, điều này vừa làm cho
nàng cảm thấy vô dụng lại buồn cười, nhưng lại khiến lòng nàng rất đau.

Hắn cũng không nói năng gì, mà nằm
thẳng lên giường, đưa lưng về phía nàng.

Nàng có chút hoảng hốt, với
tình trạng của nàng hiện nay, không phải nàng sợ hắn sẽ cưỡng bức nàng, mà là…
nàng không nghĩ tới nàng sẽ ngủ chung một giường với hắn. Ở trên chiếc giường
này…cùng ngủ với hắn….Làm sao nàng có thể nhắm mắt bình tĩnh mà ngủ được?

“Ngủ đi!” Hắn đột nhiên nói,
cũng không nhìn nàng, hắn không cần nhìn, cũng có thể tưởng tượng ra được vẻ
mặt dịu dàng yếu đuối nhưng quật cường của nàng.

“Ta rất bẩn!” Nàng nói.

Hắn không nhúc nhích, cười giễu
cợt một tiếng: “Lúc cô bẩn hơn ta cũng đã thấy.”

Mặt của nàng trắng thêm một
chút, đúng vậy, ở trước mặt hắn, nàng một lần, rồi lại một lần, càng lúc càng
bẩn. Nàng không nằm xuống, hắn cũng không nói nữa. Ngọn nến cháy tới cuối cùng,
liền tự dập tắt, cả không gian xung quanh chìm vào bóng tối.

Không biết từ khi nào nàng cũng
chìm vào bóng tối…Nàng đang ngủ sao? Nàng ngẩng đầu, cổ đau quá, thắt lưng cũng
ê ẩm … tay và chân cũng tê dại. Nàng không nhìn thấy rõ mọi thứ xung quanh, chỉ
nhìn thấy một thân ảnh mờ mờ đang nằm phía bên ngoài giường.

Nàng thử vặn thắt lưng một
chút, nhưng cả người cứng ngắc, tê dại, khiến nàng không kìm được mà bật ra
tiếng rên rỉ.

Bóng dáng bên ngoài giường bỗng
nhiên chuyển động, đứng bật dậy, dọa nàng giật nảy người. Trong bóng đêm hắn
bối rối xốc chăn của nàng lên, sờ soạng nệm giường giữa hai chân nàng, vẫn khô
ráo, hắn thở phào, xuống giường thắp lên một ngọn nến.

Khi hắn cầm nến quay lại, nàng
đột nhiên bật khóc….Đôi mắt kia, vẻ mặt lo lắng kia - đúng là Bộ tam thiếu gia
của nàng rồi.

Nàng còn hiểu rõ hơn cả hắn, Bộ
Tam thiếu gia của nàng đã sớm biến mất rồi,vậy sao vẻ mặt lo lắng của Bộ Gia
trước mắt lúc này lại ẩn hiện bóng dáng của người xưa ấy? Nhưng trong khoảnh
khắc, khoảnh khắc bóng dáng xưa cũ ẩn hiện này … lại khiến nàng ưu thương đến
tận cùng. Nhìn thấy đôi mắt lo lắng của hắn, trái tim của nàng, vốn tưởng rằng
sẽ không còn gì có thể làm nó đau đớn được nữa – thế mà lại đau, đau khủng
khiếp!

“Gia….” Nàng khóc, không một
tiếng động, nước mắt thi nhau rơi xuống, nhìn hắn, nàng cầu xin, thật lòng cầu
xin: “Đủ rồi, Gia, đủ rồi, ngài hãy buông tay, tha cho ta đi…”

Lần đầu tiên, nàng cầu xin hắn,
sự ân cần của hắn, sự dịu dàng của hắn ... Nàng thật sự nhận không nổi.

 

Báo cáo nội dung xấu