Yêu hận vô tận- Chương 47-48

Chương 47

5 năm sau.

Bộ Nguyên Ngạo dắt theo ngựa,
bước chầm chậm trên con đường làng nhỏ rợp bóng cây dương liễu đầu mùa, ánh mặt
trời ngày xuân trong sáng rạng ngời, khiến con người ta trở nên biếng nhác,
nhưng lại tràn đầy hy vọng. Hy vọng? hắn ngẩng đầu lên, hít sâu vào hương thơm
của hoa cỏ đang vờn bay trong không khí, cái gì mới được gọi là hy vọng của hắn
đây? “Bộ đại ca, huynh vẫn không thể nào quên được tỷ ấy sao?” Chàng trai anh
tuấn đi sau hắn khẽ nhíu mày, vẻ mặt sâu sắc của chàng trai đó trong mắt Bộ
Nguyên Ngạo chẳng qua chỉ là biểu cảm của một đứa bé học theo cử chỉ của người
lớn.

Bộ Nguyên Ngạo cười nhạt, quên?
Chỉ cần hắn vẫn còn sống, vẫn còn hít thở, hắn sẽ không tài nào quên được, vì
tất cả những điều này đều do nàng ban cho. “Cho dù huynh không quên nổi, vẫn
phải nghĩ đến vấn đề hiện thực.” Cù Cảnh Tinh bĩu môi, “Bây giờ sự nghiệp của
huynh lớn thế này, cả một đứa con cũng không có, sau này để lại cho ai đây?”

Bộ Nguyên Ngạo nhìn cậu ta cười
“Thì để lại cho con của đệ và Xu Xu”

Cù Cảnh Tinh bất mãn kêu lên,
“Toàn là huynh chuyên tạo áp lực cho bọn đệ, mới đến nỗi bây giờ vẫn chưa sinh
được con! Huynh còn nói nữa, huynh còn nói nữa!”

Bộ Nguyên Ngạo nhìn biểu cảm
hơi trẻ con của Cù Cảnh Tinh, chàng trai vui vẻ và đơn thuần này thật sự rất
thích hợp với Xu Xu.

“Trong suốt 2 năm nay, đệ quả
thật không dễ dàng chút nào a!” Cù Cảnh Tinh vỗ vào ngực mình, “Khám bệnh uống
thuốc, bổ đến nỗi chảy máu cam suốt, chỉ thiếu điều dán lên mặt cái nhãn “người
đàn ông vô năng thôi”!”

Bộ Nguyên Ngạo bị cậu ta chọc
phì cười, gương mặt tuấn mỹ ổn trọng ấy khi cười lên khiến Cù Cảnh Tinh đờ
người, ngây ngất nhìn hắn.

Bộ Nguyên Ngạo trừng cậu ta một
cái, “Đi đường cận thận, nhìn ta làm gì?”

“Bộ đại ca, huynh cười … nhìn
rất đẹp. Sau này tuyệt đối huynh đừng cười với Xu Xu nhé, không thì muội ấy lại
động lòng vì huynh nữa đó, để muội ấy chịu gả cho đệ, đệ đã phí hết bao nhiêu
công sức đó? ” Cù Cảnh Tinh nói nửa đùa nửa thật, mặt Bộ Nguyên Ngạo sững lại
rồi lặng lẽ hối hận, đoạn hồi ức này cả hắn và Xu Xu đều không muốn nhắc tới,
cậu ta nhiều chuyện làm chi?

“Hy vọng vị thần y lần này có
thể chữa khỏi bệnh cho đệ, để đệ và Xu Xu có thể sinh được một đống con.” Cù
Cảnh Tinh cố ý khoe khoang, “Bộ đại ca, huynh không biết đâu, thì ra có vị đệ
nhất thần y Giang Nam nào đó đòi dùng cây kim dài thế kia để đâm vào người anh
em của đệ, bị đệ dùng một chân đạp bay, để cây kim dài như vậy chọc vào, tiểu
đệ còn toàn mạng sao?”

Bộ Nguyên Ngạo lại cười, người
đàn ông có thể thản nhiên đối mặt với việc mình không thể sinh con, đúng là
hiếm thấy… cậu ta lúc nào cũng lạc quan như vậy, tràn trề hy vọng như vậy, đây
cũng chính là nguyên nhân hắn vừa nhìn đã ưng, đồng ý gả Xu Xu cho cậu ấy.

“Lần này đệ lại đi bái kiến vị
danh y nào vậy?” Bộ Nguyên ngạo cười, 4 năm nay, hắn rất ít khi đến thăm Xu Xu.
Lần này đến vừa khéo gặp lúc trời đẹp, phần vì hứng thú nhất thời, phần vì đi
dự hội đạp thanh (*), hắn mới muốn đi cùng Cảnh Tinh đến đây.

*Tiết Thanh Minh: tảo mộ,
thường rơi vào ngày 4 hoặc 5/4 hàng năm, hội này còn gọi là du xuân, tham xuân,
tầm xuân, diễn ra vào mùa xuân khi hoa cỏ mọc lên sắc xanh, mọi người tập hợp
đến vùng ngoại ô, vùng xa xôi hẻo lánh để đạp thanh, và tổ chức nhiều trò chơi
như, đu xích đu, đá cầu, thả diều.

“Vị lần này lại rất thần bí,
nghe nói trên đời này không có bệnh gì y không chữa được, nhưng lại không ở cố
định nơi nào, muốn gặp được y phải xem duyên số, đệ cũng mới mấy hôm trước nhận
được tin tức.”

Bộ Nguyên ngạo không nói lời
nào, nhưng trong lòng khẽ rung động.

“Người này khẳng định chẳng có
óc kinh doanh, nếu đã có nhiều người lao tâm khổ tứ đến tìm đệ khám bệnh, đệ
nhất định phải mở một y quán đàng hoàng, kiếm được biết bao nhiêu tiền mà kể
a…” Xuất thân trong gia đình thương nhân, Cảnh Tinh đương nhiên là người rất
biết kiếm tiền.

“Y tên gì?”

“Tên ư?” Cảnh Tinh lắc lắc đầu,
“Không biết nữa, hình như họ Mẫn”

Bộ Nguyên Ngạo dừng bước, là y
… 5 năm rồi, y đã khá hơn chút nào chưa? Đột nhiên hắn rất muốn gặp y, rốt cuộc
họ vẫn có cùng một ký ức về người con gái ấy.

Gửi ngựa tại quán trà dưới chân
núi, Bộ Nguyên Ngạo ngước mắt lên nhìn về nơi ngôi làng nhỏ nằm lọt thỏm giữa
lưng chừng núi, Mẫn Lan Thao cũng có chút biến đổi… hắn cứ ngỡ y sẽ độc cư tại
khu rừng vắng bóng người, vì y không thích tiếp xúc giao du với người khác,
không ngờ y lại chọn dừng chân tại một làng nơi có người sống tập trung.

Đường lên núi cũng không quá gồ
ghề, nhưng lại rất dốc. Vì trong núi có làng, người dân lên xuống từng dòng
không ngớt, họ nhìn thấy Bộ Nguyên Ngạo và Cù Cảnh Tinh đều mỉm cười chào,
người nhiệt tình hơn chút còn chủ động hỏi han: “Cũng đến tìm Mẫn tiên sinh xem
bệnh à?”

Bộ Nguyên Ngạo nhếch môi nửa
cười nửa không, Mẫn tiên sinh? Xem ra, Mẫn Lan Thao quả thật thay đổi rất
nhiều, lại để ngưởi khắc nhắc đến y thân thiết như vậy.

Vào đến làng, người dân chân
chất trong làng cũng rất hữu hảo với họ, thậm chí không cần họ chủ động hỏi
thăm đường đã cười và chỉ nơi ở của “Mẫn tiên sinh” cho họ.

Cù Cảnh Tinh cười, “Xem ra vị
thần y này có nhân duyên rất tốt mà, chẳng cổ quái như trong lời đồn đại.”

Bộ Nguyên Ngạo khẽ cau mày, có
thể hắn thực sự nhầm rồi.

Căn nhà tranh nho nhỏ không
khác gì so với những ngôi nhà khác trong làng, trong khu vườn nhỏ được quây lại
bằng hàng rào tre có trồng một cây hoa đào đang nở đầy hoa màu hồng phấn, tăng
thêm rất nhiều ý thơ cho ngôi nhà đơn sơ, chủ nhân ngôi nhà đang cho gà vịt ăn
tạo nên âm thanh rất náo nhiệt, một thôn phụ có dáng người nhỏ bé đang cho
chúng ăn. Bộ Nguyên Ngạo vừa nhìn về hướng thân ảnh người phụ nữ mặc bộ váy vải
thô, nàng liền nhận biết và quay người lại, mỉm cười nhìn họ…

Tất cả đều như ngừng lại, nhịp
đập con tim, máu, tiếng động, thời gian….

Đôi mắt vì không thể tin nổi mà
trừng lớn đến nỗi dường như trống rỗng, toàn thân như bị rung lắc dữ dội, hắn
cảm thấy bản thân dường như sắp chết đuối, hắn thậm chí quên cả việc hít thở.

Cù Cảnh Tinh lại không phát
hiện được sự khác thường của Bộ Nguyên Ngạo, vì cậu ta cũng kinh ngạc như vậy,
ở nơi thôn nhỏ hẻo lánh này lại có một mỹ nhân như vậy?! Tuy nàng ăn mặc đơn
giản, nhưng cho dù người phụ nữ khác có mặc trên người bộ váy áo đắt tiền nhất
cũng không cao quý bằng nàng, nàng mỉm cười nhìn họ, nụ cười ấy xinh đẹp sáng
chói như ánh sao trong đêm đen, giống như dòng suối trong lành uyển chuyển. Chỉ
cần nhìn thấy nụ cười này, tất cả bi thương khổ sở đều tiêu biến hết.

“Hai vị….” nàng cười nhìn họ,
“Hai vị đến tìm tướng công ta xem bệnh ư?”

Máu, thì ra tất cả máu đã ngưng
đọng lại nay đều tuôn vào não! Bộ Nguyên Ngạo không thể khống chế bản thân, lảo
đảo muốn ngã, tương công của nàng?! Hắn trừng mắt nhìn nàng, trong mắt long
lanh không biết là máu hay là nước mắt. Không ngờ nàng lại mỉm cười nhìn hắn,
dường như đang gặp một người hoàn toàn xa lạ!

Nàng không còn nhận ra hắn nữa
rồi?! Hoặc giả nàng ta chỉ là một người phụ nữ giống với nàng?! Nhưng đôi mày
của nàng, đôi mắt của nàng, nụ cười của nàng, tất cả những gì thuộc về nàng, là
nàng! Chính là nàng!

Không! Mặc dù đến thời khắc
này, hắn vẫn không dám tin vào mắt mình! Móng tay đã sớm đâm sâu vào lòng bàn
tay, rất đau, nhưng hắn vẫn không thể tin! Uất Lam, nàng vẫn còn sống?! Người
phụ nữ xem hắn như người xa lạ trước mắt này, người phụ nữ mỉm cười này quả
thật là Uất Lam?! Không! Không! Không thể nào!

“Tướng công, lại có người đến
tìm chàng.” Nàng hướng vào trong nhà tranh kêu to, nhịn lại ý cười, thậm chí có
chút tinh nghịch.

“Không xem! Không xem!” Mẫn Lan
Thao bực dọc hét lớn, cũng hơi giống ăn vạ, “Phiền chêt đi được! Uất Lam, chúng
ta dọn nhà, không tài nào ở đây nỗi nữa rồi!”

Uất Lam?! Bộ Nguyên Ngạo khó
khăn nuốt nước bọt, cổ họng đau như bị lửa thiêu đốt.

Hắn phải cắn chặt răng lại mới
khống chế nổi bản thân hét to lên như điên dại, hắn muốn hét, hắn muốn nhảy bổ
qua một tung một đấm vào mặt Mẫn Lan Thao - người tươi cười đầy vẻ hạnh phúc
vừa bước ra cửa! Mặc kệ sẽ phát sinh chuyện gì, y đã trộm mất tình yêu của hắn,
Uất Lam của hắn!

Mẫn Lan Thao đứng chết trân
ngay cửa, sắc mặt đột nhiên tái mét, thời khắc này …. Cuối cùng cũng phải đến,
rốt cuộc cũng không trốn tránh được!

Hai người đàn ông nhìn nhau,
hơi thở cũng dần dần trở nên gấp gáp, nhưng không ai thốt lên tiếng nào.

Uất Lam và Cù Cảnh Tinh cuối
cùng cũng phát hiện ra sự khác thường, xem thử người này, lại nhìn thử người
kia, sắc mặt của họ càng ngày càng tái, phần gân xanh tại huyệt thái dương cũng
đã nổi rõ lên.

“Tướng công… chàng biết họ à?”
Uất Lam thắc mắc khẽ cau mày.

Tướng công?! Nàng gọi y là
tướng công, trái tim Bộ Nguyên Ngạo như bị thái sống đi một miếng thịt, máu và
thịt hỗn độn thành một đống, mỗi nhịp tim đều đau như cắt.

Cuối cùng Mẫn Lan Thao cũng rời
ánh mắt, hít một hơi, trầm thấp giọng nói: “Vào trong đi.”

Bộ Nguyên Ngạo đứng ngây tại
chỗ không động đậy, Cù Cảnh Tinh chỉ biết há to miệng, đầu óc mơ hồ đứng bên
cạnh hắn.

“Uất Lam, nhà cô lại có khách
à, cái này cho cô!” Vài vị thôn phụ cầm trên tay nào thau nào chén mỉm cười
bước vào trong sân. “Làm vài món ngon đãi khách đi.” Các vị thôn phụ mỉm cười, ai
nấy cầm đồ trên tay mình đưa trước mặt Uất Lam.

Uất Lam cũng mỉm cười, bỏ bồn
đựng cám xuống, thu nhận từng món quà mà người dân tặng cho, “Ôi! Rau dại tươi
quá!” nàng kêu lên kinh ngạc, “Đại Phúc tẩu, ngày mai dẫn muội theo hái nhé.”

“Được thôi, được thôi.” Các vị
phu nhân cũng trở nên vui vẻ, “Sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ cùng đi, Mẫn tiên
sinh nhà muội không phải thích ăn loại rau này nhất sao.”

“Dạ____” Uất Lam mỉm cười, quay
đầu lườm Mẫn Lan Thao một cái, như đang nhìn vào một đứa trẻ, “‘Mẫn tiên sinh’
nhà muội quả thực thích ăn loại rau này nhất đó.”

Bộ Nguyên Ngạo không thể không
khẩn trương nắm chặt nắm đấm hơn nữa, hắn sợ bản thân mình thực sự hoá điên
mất.

“Việc này rốt cuộc là sao?” Hắn
cảm thấy mỗi câu mỗi chữ thốt ra đều rất khó khăn.

Mẫn Lan Thao sắc mặt lạnh lùng,
hận đi, oán đi, cho dù xuống địa ngục, cho dù hàng ngày đều bị ngọn lửa của cảm
giác tội lỗi thiêu đốt, y cũng không hối hận!

“Nói đi!” Rốt cuộc Bộ Nguyên
Ngạo cũng hét lên, khiến tất cả mọi người đều giật mình.

Mẫn Lan Thao khẽ gật đầu, đi
thẳng đến con đường dẫn lên núi ở ngoài khu vườn, nói cho hắn biết thì đã sao,
bây giờ Uất Lam đã là vợ của y, đây chính là sự thật! Hơn nữa, y sẽ không buông
tay, hạnh phúc trong 5 năm nay… có chết y cũng sẽ không buông tay!

Các thôn phụ nhỏ to vài tiếng
nghi ngờ rồi tản đi, Uất Lam và Cù Cảnh Tinh đứng ngây ngốc nhìn theo hình ảnh
hai người đàn ông đi lên núi, trực giác cho biết không nên đi theo họ, hai
người bọn họ dường như có việc rất quan trong cần nói, hơn nữa … là việc không
muốn cho người khác biết.

[ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]

Chương 48

Mẫn Lan Thao đưa lưng về phía
Bộ Nguyên Ngạo đang đứng dưới một gốc cây đại thụ, y không dám đối diện với Bộ
Nguyên Ngạo, đúng vậy, là y không dám đối mặt, y hiểu rằng, thật ra y chính là
kẻ cướp đi hạnh phúc của hắn, của Uất Lam, tuy rằng việc ấy thật sự rất bỉ ổi,
nhưng y không hề cảm thấy hối tiếc!

“Nàng ấy là ai?” Bộ Nguyên Ngạo
hỏi ngay, người phụ nữ đang đắm chìm trong hạnh phúc mà hắn vừa gặp, một tiếng
tướng công, hai tiếng cũng tướng công, ngọt ngào vô cùng, là ai? Vấn đề này là
quan trọng nhất, không còn truyện gì trên đời này có thể quan trọng hơn nữa.

“Là Uất Lam.” Mẫn Lan Thao
không chút do dự, nói ngay.

Có lẽ là, y vẫn luôn hy vọng,
sẽ có một ngày y có thể nói chân tướng mọi việc cho Bộ Nguyên Ngạo biết, cho dù
có bị hắn giết chết cũng không sao, y không cần một thứ hạnh phúc mà chỉ có một
mặt, còn mặt kia thì lại là sự áy náy và day dứt.

“Vậy người chôn ở phía sau núi,
là ai?” Bộ Nguyên Ngạo vẫn bình tĩnh hỏi, không hề tức giận.

“Là Uất Lam.” Mẫn Lan Thao xoay
người lại đối diện với Bộ Nguyên Ngạo, nhìn vào mắt hắn, nếu y đã đem mọi
chuyện nói ra đến nước này, thì y vốn không còn đường để lui lại, chuyện còn
lại, chỉ có một kết quả duy nhất, đó chính là Uất Lam đã là vợ của y.

“Thời điểm ngươi chôn cất nàng,
ta dùng ngân châm ngàn năm phong bế lại huyệt đạo của nàng, để cho nàng lâm vào
trạng thái chết giả, đợi ngươi chôn cất nàng xong rồi, sau đó ta đào mộ lên,
mang nàng đi.” Y nói đơn giản.

“Vì sao ngươi lại làm như thế?”

“Lúc ấy…Thật sự ta cũng không chắc
có thể cứu được nàng, nàng bị một dao đâm vào tim, trong máu lại chứa hàn độc,
cơ thể rất yếu, cơ hội cứu được chỉ tương đương với con số không mà thôi…Ta
sợ…Ngươi sẽ không chịu nổi nếu lại phải mất nàng lần nữa.”

Y vẫn như cũ, dùng lý do cũ
rích này để thuyết phục Bộ Nguyên Ngạo, cũng như là thuyết phục bản thân, có
lẽ, y đã quen dùng lý do này để lừa gạt chính bản thân mình, thay cho những áy
này về sự ích kỉ của y.

Bộ Nguyên Ngạo trừng mắt nhìn
y, ánh mắt lạnh lùng của hắn như một con dao đâm thẳng vào mắt y, vào trái tim
của y.

“Dối trá!”: Bộ Nguyên Ngạo cười
lạnh, phun ra hai từ mỉa mai.

“Tùy ngươi muốn nghĩ thế nào
thì nghĩ.” Mẫn Lan Thao chán nản nói, đúng vậy, y là một kẻ dối trá đáng khinh,
chiếm lấy cơ hội cuối cùng cho chính bản thân mình : “Ta dùng thuốc ngâm nàng
suốt ba ngày ba đêm, hàn độc tách ra khỏi người nàng, kết thành một tầng băng
mỏng trên mặt nước, ta nghĩ nàng đau đớn sắp chết đi được, thế mà nàng vẫn cố
gắng vượt qua.” Y khẽ cười, Uất Lam của y, vẫn luôn là người phụ nữ kiên cường,
như một sợi tơ tuy mỏng manh nhưng lại vô cùng chắc chắn.

Cánh tay của Bộ Nguyên Ngạo run
run, không cần nhìn thấy, hắn cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng nàng khổ sở
đau đớn thế nào mới vượt qua được cái chết.

“Nàng cuối cùng vẫn còn sống,
hàn độc, vết thương ở tim cũng đã khỏi dần, thế nhưng, nàng lại mất trí nhớ.”

Bộ Nguyên Ngạo sững sờ, nàng
mất trí?

“Ta cảm thấy…” Mẫn Lan Thao thở
dài, nhìn về phía rừng cây phía trước, cây cối mọc um tùm, ánh sáng len lỏi qua
những tán cây, lấp loáng: “Có lẽ, đó chính là sự lựa chọn của nàng, ở giữa ranh
giới của sự sống và cái chết, nàng cố ý đem những hồi ức đau thương vứt bỏ
lại.”

Bộ Nguyên Ngạo cắn răng, hắn
không thể không thừa nhận lời nói vừa rồi của Mẫn Lan Thao hoàn toàn đúng, thứ
tra tấn, dằn vặt nàng và hắn nhất - chính là ký ức!

“Ngươi yêu Uất Lam sao?” Khuôn
mặt Mẫn Lan Thao đột nhiên nghiêm nghị, nhẹ giọng hỏi hắn.

Bộ Nguyên Ngạo nhìn thẳng vào
y, y muốn nói gì với hắn đây?! Đáp án, căn bản không cần câu trả lời của hắn
thì cũng đã rõ rồi!

“Không phải lúc trước ngươi đã
trả tự do lại cho nàng rồi sao?” Ánh mắt Mẫn Lan Thao càng lúc càng sắc bén:
“Nàng bây giờ chính là đang tận hưởng sự tự do! Tự do thật sự! Không có ngươi,
không có những ký ức ngày xưa tra tấn nàng, nàng hạnh phúc biết bao, ngươi không
nhìn thấy ư?”

Bộ Nguyên Ngạo lui từng bước
lại phía sau, đến khi lưng hắn chạm vào thân cây, hắn hoảng sợ.

“Ngươi còn sống, nàng thì tự do
và hạnh phúc, vậy ngươi còn muốn gì nữa chứ?”

“Không!” Bộ Nguyên Ngạo há
miệng thở dốc, trong ánh mắt lộ ra tia nhìn khốn quẫn và đau lòng, y nói không
sai, nhưng mà…Nhưng mà…

Ngược lại với vẻ khốn quẫn của
Bộ Nguyên Ngạo, Mẫn Lan Thao vẫn bình tĩnh mỉm cười, nhìn hắn với một vẻ mặt
thương hại: “Bộ Nguyên Ngạo, có rất nhiều chuyện đã xảy ra rồi thì không thể
thay đổi được. Uất Lam đã lựa chọn ở bên ta, bây giờ, trong lòng nàng chỉ có
ta. Cho dù đem tất cả mọi chuyện trong quá khứ bày ra trước mặt nàng , với tình
trạng bây giờ…Nàng cũng sẽ không chấp nhận ngươi đâu.”

“Không đúng!” Bộ Nguyên Ngạo
đau khổ hét lớn: “Là do ngươi lúc trước đã thừa lúc nàng mất trí nhớ mà thay
nàng lựa chọn! Nếu lúc trước kia, khi nàng tỉnh lại, ngươi để cho nàng lựa
chọn, nàng nhất định sẽ chọn ta!”

Mẫn Lan Thao cười lạnh, nhưng
sắc mặt y thì lại tái mét: “Nàng sẽ chọn ngươi sao? Nguyên Ngạo? Đúng, ngươi và
nàng yêu nhau, đều có thể dùng sinh mệnh của mình mà đánh đổi cho đối phương,
nhưng…Nàng có thể thờ ơ mà nhìn ngươi làm hại đến người nhà của nàng ư? Ngươi
có thể chấp nhận con của ngươi gọi kẻ thù giết cha mẹ ngươi là ông ngoại bà
ngoại sao? Nàng là người nhà họ Uất, hai người các ngươi lại yêu nhau, nhưng sự
thật cũng không thể thay đổi được! Hạnh phúc sao? Ngươi nói cho ta biết đi, đối
với ngươi như thế nào gọi là hạnh phúc, nàng làm sao để có thể có được hạnh
phúc?”

Bộ Nguyên Ngạo bị Mẫn Lan Thao
liên tục dồn ép, mà không thể trả lời được câu nào, cả thân người dán chặt vào
thân cây, mãi không thể nhúc nhích được.

“Nguyên Ngạo…” Mẫn Lan Thao
nhìn hắn thương hại: “Không phải là Uất Lam không chọn ngươi, mà là vận mệnh
trớ trêu này, đã không chọn ngươi cho nàng. Nếu ngươi thật sự yêu nàng, thì
những việc khiến nàng tươi cười, nàng hạnh phúc, nàng còn sống, không phải là
điều mà ngươi luôn nghĩ tới, luôn mong muốn ư?”

Nước mắt tràn trên khuôn mặt
anh tuấn của Bộ Nguyên Ngạo, đúng vậy, những thứ này hắn luôn nghĩ đến, luôn
mong muốn…Chỉ cần nàng còn sống, chỉ cần nàng còn sống trên đời này.

Trái tim hắn phải đấu tranh rất
nhiều giữa những thứ này, nó như những lưỡi dao đâm vào tim hắn, đúng vậy, hắn
sớm đã nhận ra, vận mệnh sẽ không chọn hắn. Bất đắc dĩ, lại là bất đắc dĩ…Lại
một lần nữa, hắn tuyệt vọng, bế tắc, lâm vào một vũng lầy vô tận.

Khi trở lại tiểu viện của Mẫn
Lan Thao, thì Uất Lam đang nấu cơm, Cù Cảnh Tinh đang đứng như si ngốc nhìn
nàng, y là một kẻ xuất thân trong gia đình giàu có, không có gì chưa được thấy,
chỉ là, y không ngờ rằng, dáng vẻ của người phụ nữ khi nấu cơm lại có thể đẹp
như vậy, Xu Xu cái gì cũng tốt, cái gì cũng đẹp…Chỉ là y chưa từng bao giờ nhìn
thấy nụ cười như nắng mai của nàng như của vị tỷ tỷ này, nụ cười của Uất Lam,
như một ánh nắng vào một ngày đầu xuân, đầy nắng, và dịu dàng.

Uất Lam thổi thổi bếp lò đang
cháy đỏ, nàng đang nấu món thịt hầm măng, chợt nghe thấy có tiếng bước chân,
nàng cười cười đưa mắt nhìn lên, trên môi nàng, còn đọng lại một chút ý cười ngọt
ngào.

Trái tim hắn…Giống như bị ai
xát muối vào.

Bộ Nguyên Ngạo lẳng lặng đứng
lại nhìn nàng, hắn từng nói nàng ham mê giàu sang phú quý, sợ chịu khổ, không
muốn cùng hắn sống một cuộc sống bình thường giản dị, nụ cười của nàng, là sự
phủ định hoàn toàn lời quy tội của hắn…Nụ cười của nàng, là sự trả thù đau đớn
nhất đối với hắn.

“Ăn cơm thôi, tướng công.” Nàng
nhìn Mẫn Lan Thao cười dịu dàng, Mẫn Lan Thao nhu hòa nhìn nàng, trong lòng lại
dậy lên một hồi áy náy.

“Bộ Gia, đừng cười chê tay nghề
của dân phụ nhé.” Nụ cười của nàng có chút ngượng ngùng khi nàng nhìn thấy Bộ
Nguyên Ngạo đang đứng ở phía kia, tên của hắn, nàng biết được từ Cù Cảnh Thiến.

Miệng hắn chợt đắng chát, lan
tới tận yết hầu…Bây giờ, hắn thực sự đã trở thành ‘Bộ Gia’. Nếu - hắn cố gắng
nén lại ánh mắt của mình để không hù dọa đến nàng - hắn thật sự mong nàng có
thể hạnh phúc và tự do, hắn sẽ làm’ Bộ Gia’ của nàng, vẫn là … một người xa lạ.

Trên chiếc bàn đơn sơ, chén bát
cũng đều là những thứ bình thường nhất, thế nhưng không hề ảnh hưởng đến những
món ăn trên bàn, từng món, đều cho thấy rõ sự tỉ mỉ của nàng, khéo tay của
nàng, tình ý của nàng.

Nàng mỉm cười xới cơm vào chén,
mắt của Bộ Nguyên Ngạo bị khói nóng phả vào mắt, đau, hắn ngơ ngác bưng chén
cơm lên, mắt hắn đau, tim hắn còn đau hơn.

“Trời! Mẫn phu nhân, sao cơm tỷ
nấu lại thơm ngon thế này?!” Cù Cảnh Thiến ngạc nhiên hỏi.

Uất Lam mỉm cười: ‘Trong gạo ta
có cho thêm chút gạo nếp.” Nàng dịu dàng xới lấy một chén cơm, đưa cho Mẫn Lan
Thao: “Chàng đói bụng rồi đúng không, cẩn thận nóng đấy, tướng công.”

Chén cơm kia nàng đưa cho y
thật đặc biệt, là bởi vì có thêm nụ cười của nàng, tình yêu của nàng…..Bộ
Nguyên Ngạo im lặng nhìn nàng, yết hầu hắn chợt run lên, một ngụm máu tươi
không hề báo trước ‘Phụt’ một tiếng phun ra.

Máu…Rơi trên bàn ăn, càng chói
mắt.

Uất Lam và Cù Cảnh Thiến hoảng
hốt la lên, chạy qua đỡ hắn, chỉ có Mẫn Lan Thao vẫn không nhúc nhích, coi như
không thấy gì, trầm mặc ngồi đó.

“Đừng gọi y là tướng
công…đừng….” Hắn không dám chặm vào bàn tay của nàng.

Uất Lam cảm thấy khó hiểu, nàng
nhíu mi, nhìn về phía Mẫn Lan Thao.

“Vợ của hắn đã chết…” Mẫn Lan
Thao thấp giọng nói, nhưng giọng nói lại tàn khốc và lạnh lùng, hắn nói như một
lời tuyên cáo, chỉ có y và Bộ Nguyên Ngạo mới có thể hiểu : “Nàng ta, rất giống
nàng.”

Uất Lam nhìn Bộ Nguyên Ngạo với
vẻ cảm thông, ánh mắt của nàng…

Bộ Nguyên Ngạo tức giận đẩy tay
nàng ra, không! Hắn không cần ánh mắt cảm thông của nàng, ánh mắt như với một
người xa lạ!

Hắn khiến nàng lảo đảo ngã về
phía sau, suýt nữa ngã sấp xuống, nhưng ánh mắt nàng vẫn thiện lương như thế,
khiến hắn tức giận, nhưng có thứ gì đó trào ra khỏi mắt hắn, hắn nhắm chặt mắt
lại, không phải là nước mắt, chất lỏng đang chảy kia, không thể là nước mắt của
hắn!

Nhưng mà..Thật sự…Là nước mắt,
thật sự…Hắn chỉ là một người xa lạ với nàng!

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3