Yêu hận vô tận- Chương 51-52
Chương 51
Mẫn Lan Thao vừa mới tắm xong,
mái tóc dài dưới ánh trăng ánh lên những vạt sáng nhàn nhạt, cơ thể gầy yếu cao
ngất của y bị vạt áo dài che phủ, nhưng vẻ phong lưu phóng khoáng vẫn hiển hiện
rõ ràng.
Y trầm mặc đứng ở cửa, y biết,
Uất Lam đang ở trong phòng đợi y, mà Bộ Nguyên Ngạo, cũng đang ở trong một căn
phòng khác tại nơi này.
Nơi này vốn chỉ là của y và Uất
Lam … thế nhưng tại sao bây giờ, nơi này lại khiến y dường như không tìm ra
được lối vào, loay hoay mãi không biết làm sao.
Mẫn Lan Thao nhíu mày, đã tự
nhủ biết bao nhiêu lần rồi, ngươi không cần để ý những thứ đó! Đúng, ngươi
không cần để ý những thứ đó, chỉ cần nàng có thể ở bên cạnh ngươi, tất cả những
gì khiến ngươi bận tâm, đừng để ý tới nữa!
Y xoay người bước vào trong
phòng ngủ của y và Uất Lam, dưới ngọn đèn lay động, ánh sáng màu cam ấm áp bao
phủ cả không gian xung quanh, nàng ngồi dậy trên giường, nở nụ cười với y, đôi
môi nhỏ nhắn đỏ mọng, nàng cười với y, một nụ cười đẹp và quyến rũ vô cùng.
“Tướng công…” Ánh mắt nàng dịu
dàng nhìn y, năm năm rồi, đã năm năm rồi, mà nàng vẫn ngượng ngùng đáng yêu như
thế.
Y cũng mỉm cười, đi đến bên
giường ôm lấy nàng.
Nàng từ trong lòng y, ngẩng mặt
lên nhìn y: “Tướng công, lần này đừng dùng loại thuốc kia nữa, thân thể của em
đã tốt lắm rồi, có thể sinh con cho chàng được rồi mà, xin chàng đấy.” Vẻ mặt
mong chờ của nàng hướng về phía y.
Y nhìn sâu vào đôi mắt nàng,
ánh mắt nàng phản chiếu lại hai ngọn nến trong phòng, lấp lánh, đẹp quá. Mỗi
lần nàng nhìn y như thế này, vẻ mặt yêu thương say đắm của nàng với y đều làm y
cảm thấy đau đớn, bây giờ…Lại còn đau hơn gấp bội.
“Không được….” Y nhẹ nhàng hôn
lên môi nàng: “Không được đâu…” Y giống như đang thở dài: “Bây giờ vẫn chưa đến
thời điểm thuận lợi mà, ta không thể để nàng mạo hiểm được.”
“Không nguy hiểm mà!” Nàng như
làm nũng, ôm lấy cổ hắn, khóe miệng chu lên, vô cùng xinh đẹp.
Nụ hôn của y kéo dài một đường
xuống phía dưới, dừng lại ở trước khuôn ngực mềm mại của nàng …y lưu luyến, y
thở dốc: “…Ta là đại phu…ta định đoạt…” Y cởi bỏ quần áo trên người của nàng,
da thịt bóng loáng mềm mại dưới ánh đèn như sáng bừng lên, còn đẹp hơn cả ánh
trăng đêm nay nữa, làm y choáng váng, y nheo mắt lại, dục vọng trong người y
như ngọn lửa đang bừng lên.
“Đèn…Đèn còn đang sáng…” Nàng
ngại ngùng kẹp chặt hai chân lại, vô lực đẩy bàn tay tham lam của y đang lần mò
xuống phía dưới.
“Tối nay…hãy để cho ta được
nhìn thấy nàng!” Hơi thở của Mẫn Lan Thao càng lúc càng dồn dập, bàn tay vượt
qua sự phòng vệ của nàng, tiến vào nơi bí mật giữa hai chân, xoa nắn lúc chậm
lúc nhẹ. Bàn tay kia thì phối hợp với nụ hôn mãnh liệt của y mà khiêu khích,
vuốt ve thân thể mảnh khảnh mềm mại của nàng.
Ánh mắt của nàng bắt đầu mờ
sương, hai tay nàng nắm chặt lấy vai y, những tiếng rên rỉ nhỏ vụn vang lên.
Y nhìn vẻ mặt của nàng, vẻ mặt
như làn nước mùa xuân, trong trái tim y, trong mắt y…chỉ chứa đựng một mình
nàng, chỉ chứa đựng sự ngọt ngào của nàng.
“Uất Lam…Uất Lam….” Một ngón
tay của y len lỏi vào nơi ẩm ướt, cảm nhận được sự tiếp nhận của nàng, y nói:
“Gọi tên ta đi…” Y càng vào sâu hơn, nàng càng lúc càng thở dốc, bị ngón tay
của y lèn chặt lấy nơi mẫn cảm, khoái cảm ồ ạt đánh úp lấy nàng, khiến nàng bí
bức đến phát khóc, thắt lưng nàng cong lên, hai chân kẹp chặt, nhưng lại bị y
kéo ra.
“Gọi tên ta đi…” Y cảm thấy nơi
đó của nàng run run, nơi bí mật đang co rút từng trận, toàn thân nàng ửng đỏ,
cằm nàng đưa lên, mái tóc đen dài đổ xuống tấm lưng trần, xao động theo từng di
chuyển, làm thành những cơn sóng gợn khiến người khác mê hồn lạc lối.
Nàng gần như muốn khóc :
“Tướng….Tướng công…”
Y gầm nhẹ rút ngón tay ra, thân
thể đã sớm kêu gào đòi giải thoát, y đưa ngọn nguồn dục vọng của mình đến nơi
bí ẩn của nàng: “Gọi tên của ta đi! Nàng gọi tên ta đi!” Mẫn Lan Thao cuồng
loạn nói với Uất Lam, thân thể y vẫn chưa chịu gắn kết với nàng, tối nay, y rất
cần nghe nàng gọi tên y.
Cả thân thể của Uất Lam bị Mẫn
Lan Thao trêu chọc dường như đã muốn nóng bừng, trong đôi mắt long lanh ướt
sủng từng đợt tình triều, nàng nghẹn ngào kêu lên từng tiếng đứt quãng.
“Lan…Thao.”
Vả mặt y mừng như điên, y tiến
sâu vào nơi bí ẩn của nàng, y là Mẫn Lan Thao, y đã làm cho nàng vui sướng, cho
nàng thỏa mãn…Y đã có được nàng!
“Tướng công…Tướng công!” Sự
cuồng nhiệt bất thường của y khiến nàng dường như không chịu nổi, y càng lúc
càng tăng tốc ra vào nơi bí ẩn của nàng, khiến nàng không thể kìm nén đươc
tiếng rên rỉ: “A…” Uất Lam cảm thấy một cơn chấn động lạ thường sâu bên trong,
đầu óc trống rỗng, chỉ còn một luồng khoái cảm ồ ạt từ thân thể Mẫn Lan Thao
truyền thẳng qua nàng, tràn ngập cơ thể, len lỏi đến từng đường gân, đoạn cốt.
Cơ thể nàng đột nhiên co rút,
thít chặt lấy y, khiến cho Mẫn Lan Thao phát ra tiếng rên rỉ trầm đục, cảm giác
thỏa mãn khiến y càng vào sâu bên trong nàng, toàn thân nàng thoáng chốc cứng
đờ, trong nháy mắt, y bùng nổ trong nàng, cảm giác ngất ngây không gì diễn tả
được. Y thỏa mãn ở trong thân thể của nàng, bỉnh ổn lại hơi thở của chính mình.
Thân thể nàng và y vẫn còn gắn
chặt, y có chút không đành lòng, lui ra khỏi nàng, giúp nàng lau chùi sạch sẽ,
đem viên thuốc trong chiếc hộp nhỏ ở đầu giường nhét vào nơi vẫn còn đang co
rút của nàng.
Nàng nằm ở trong vòng tay y,
nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ, nhưng Mẫn Lan Thao vẫn chưa ngủ, y trầm mặc, y
đang đợi….
Nàng trong vô thức ôm sát lấy
y, như con mèo nhỏ nép mình vào lò lửa ấm áp, được nhiệt độ cơ thể y ủ ấm, nàng
thỏa mãn nở nụ cười trong mộng, khẽ gọi ra tiếng: “Nguyên…Ngạo…”
Y thật muốn cười lớn một trận
điên cuồng, mùi vị chua xót cay đắng theo khóe miệng lan dần tới tận tim, đau
vô cùng!
Năm năm, người phụ nữ này vẫn
ngủ bên cạnh y, người phụ nữ bị mất đi trí nhớ, nhưng nàng ở trong mộng, thầm
gọi ra cái tên được giấu kín trong nơi sâu thẳm nhất của trái tim nàng!
Người kia…không phải là y.
Cái giá lớn quá! Là cái giá cao
nhất mà y phải trả!
Y không chỉ đánh cắp mất tình
yêu của Bộ Nguyên Ngạo, mà còn lấy đi mất tình yêu của nàng!
Y ôm chặt lấy nàng, năm năm, y
sống trong sợ hãi suốt cả năm năm, sợ rằng khi nàng tỉnh dậy, sẽ kêu lên một
cái tên khiến y rơi vào địa ngục.
Uất Lam ... Cho đến khi nào ta
mới có thể không cần phải nơm nớp lo lắng sẽ mất nàng, đến khi nào ta mới có
thể thanh thản mà để nàng sinh cho ta một đứa con đây?
Nước mắt, theo khóe mắt của y,
rơi từng giọt xuống bên cạnh nàng.
[ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]
Chương 52
Xu Xu trầm mặc ngồi trên ghế,
đối diện là Mẫn Lan Thao, ánh mặt trời theo tấm giấy mỏng gần như trong suốt
dán ở cửa sổ len vào trong phòng, trong phòng chợt bao phủ bởi thứ ánh sáng dìu
dịu nhưng không ấm áp, mà ngược lại bầu không khí bao trùm bởi sự u ám.
Đứa con nhỏ của Hương Linh sau
mấy ngày được Mẫn Lan Thao chữa trị, đã lại có thể cất lên mấy tiếng cười trong
trẻo, cậu bé đang cùng với Hương Linh và Uất Lam phơi chăn nệm ở trong sân, hai
người phụ nữ cứ đôi lúc lại cười rộ lên, không biết là đang nói tới chuyện gì
thú vị. Chồng của Hương Linh là một người đàn ông hiền lành chất phác, rất tháo
vát, y đang phụ giúp Mẫn Lan Thao giã thuốc, tiếng chày giã của y vang lên đều
đều phía sau viện.
Những tiếng nói cười, tiếng giã
thuốc tạo thành những âm vang ðan vào nhau, làm cho ngýời ta cảm thấy trong
lòng thoải mái, thực sự thả lỏng, lại thanh thản. Nhưng cũng khiến cho căn
phòng nhỏ càng thêm yên tĩnh.
Mẫn Lan Thao và n Bội Xu đều
đang lắng nghe những âm thanh giản dị của cuộc sống, trong ánh mắt lóe ra những
tia sáng âm u nhàn nhạt, bọn họ đều không nói chuyện với nhau, ai cũng theo
đuổi suy nghĩ của mình, nhưng suy nghĩ gì thì chỉ có chính bọn họ biết mà thôi.
“Vì sao?” Mẫn Lan Thao thở dài
một hơi, y không cần phải đặt ra một câu hỏi rõ ràng cho nàng ta, bởi vì, y và
nàng, đều đang làm những việc giống nhau.
n Bội Xu quả nhiên quay người
lại nhìn y, như ngầm hiểu, như thương hại: “Mẫn đại ca, vì sao huynh lại không
để cho Uất Lam tỷ sinh con cho huynh?”
Mẫn Lan Thao mím môi, quả
nhiên, đã đến lúc mọi việc phải được nói ra.
“Cô làm như vậy với Cù Cảnh
Tinh là không công bằng.” Y cũng không phải cố ý muốn đem chuyện này ra nói,
bởi vì, công bằng hay không công bằng, y cũng không có tư cách để bình luận nó.
n Bội Xu lạnh lùng cười: “Vậy
thì huynh đối xử với Uất Lam tỷ như vậy là công bằng sao? Công bằng ư? Như thế
nào gọi là công bằng? Nếu phải trả giá và chiếm lấy thì sẽ có được công bằng,
vậy thì công bằng của ta ở đâu?”
Mẫn Lan Thao lẳng lặng nhìn
nàng ta, năm năm, nàng ta đã thay đổi rất nhiều. Nàng không còn là một cô gái
đơn thuần non nớt ngày nào, mà đã trở thành một con người thâm sâu, sắc bén,
trong lòng đầy rẫy oán hận. Khuôn mặt vốn dĩ luôn hiện diện nụ cười trong sáng,
nay đã trở thành một nụ cười mỉa mai, lạnh lùng.
“Vậy thì tại sao cô lại chấp
nhận gả cho Cù Cảnh Tinh?”
Y thật sự không thể hiểu được
lòng dạ của người phụ nữ này, nếu nàng ta còn yêu Bộ Nguyên Ngạo, thì tại sao
lại chấp nhận từ bỏ, lại chấp nhận lấy Cù Cảnh Tinh?
Cả người n Bội Xu run lên, nở
nụ cười, nhưng nước mắt theo khóe mắt chảy dài xuống: “Đó là lần đánh cuộc cuối
cùng của ta. Ta nghĩ….Huynh ấy sẽ giữ ta lại bên huynh ấy.”
Năm năm, trong lòng của nàng
chứa đựng những gì, không ai có thể chia sẻ. Bây giờ, nơi đây, Mẫn Lan Thao một
người thích hợp nhất, có lẽ chỉ có y mới có thể hiểu được lý do tại sao nàng
làm thế, bởi vì, bọn họ cũng là những người ti bỉ giống nhau, y không thể trách
cứ nàng, điều này làm cho nàng khi đối mặt với y không cần phải mang theo gông
cùm của sự bứt rứt dằn vặt mà che giấu mọi việc, có thể thoải mái mà nói ra
hết. Cù Cảnh Tinh càng đối xử với nàng tốt bao nhiêu, thì nàng lại càng cảm
thấy bứt rứt, có lỗi với y bấy nhiêu.
“Lần đánh cuộc cuối cùng?” Mẫn
Lan Thao nhíu mày.
“Huynh thật sự rất may mắn, vì
Uất Lam tỷ đã quên hết tất cả mọi chuyện.” Nàng ta nhìn y, ngữ khí kỳ lạ, không
biết là hâm mộ y hay là đang châm học y: “Nếu…” Giọng nói của nàng khẽ run rẩy:
“Mặc dù Uất Lam tỷ ở bên huynh, nhưng trong tiềm thức lại chỉ có Nguyên Ngạo,
cảm giác đó…”
“Đủ rồi!” Mẫn Lan Thao vung bàn
tay đang tức đến run lên, nhìn nàng ta với một vẻ mặt căm thù.
n Bội Xu cúi mặt xuống, trong
ánh mắt của nàng ta là một mảnh mông lung mờ mịt, nước mắt của nàng ta không
thể kìm nén nổi mà chảy ra như suối, lời nói cũng theo đó mà tuôn ra, như đang
trút hết nỗi đau đớn bao năm qua” “Hắn cùng ngươi ăn cơm, cùng người ngủ, ngươi
có thể nắm được tay hắn, có thể chạm vào người hắn….Nhưng ngươi lại không thể
đi vào trong trái tim của huynh ấy, trái tim của huynh ấy, trái tim của huynh
ấy đã chứa đầy người phụ nữ kia rồi! Người phụ nữ kia đã rời xa huynh ấy rồi,
chết rồi, nhưng lại vẫn cứ ở trong tim huynh ấy như thế….Chỉ cần trong trái tim
huynh ấy còn đập, thì người phụ nữ kia không bao giờ biến mất, mà ngươi cũng
không vào được, vĩnh viễn cũng không thể vào được!”
Sắc mặt Mẫn Lan Thao tái nhợt,
y kéo ghế đứng lên, trừng mắt nhìn về phía n Bội Xu.
“Ta nghĩ ít nhất thì huynh ấy
sẽ sợ hãi sự cô đơn mà níu giữ ta lại. Thế nhưng huynh ấy lại gả ta cho người
khác, huynh ấy nghĩ ta sẽ hạnh phúc sao?! Huynh ấy nghĩ ta có một người đàn ông
yêu ta, ở bên ta, chăm sóc cho ta, thì ta sẽ hạnh phúc sao?! Ta cũng rất yêu
huynh ấy, vậy thì tại sao ta ở bên cạnh huynh ấy suốt mấy năm, huynh ấy lại
không cảm thấy hạnh phúc, huynh ấy lại không níu giữ ta lại?!”
Mẫn Lan Thao hoảng sợ lùi từng
bước về phía sau, đụng ngã cả ghế.
“Ta nghĩ ta sẽ cố gắng yêu Cảnh
Tinh, sẽ đem trái tim của ta mà giao cho chàng.” Giọng nói của nàng ta đã khản
đặc rồi: “Nhưng mà ta làm không được! Ngay cả việc sinh cho chàng một đứa con,
ta cũng không thể chấp nhận được, không thể làm được!” Nàng điên cuồng cười rộ
lên: “Một người có thể vùi dập lòng tự trọng của mình đến mức nào, thì đó chính
là không màng đến tất cả! Ta thuyết phục bản thân ta buông bỏ tình yêu với
huynh ấy không được, trái tim ta, không thể làm chết đi tình yêu của ta với
huynh ấy! Ta nghĩ, thời gian có thể làm xóa đi hết những tình cảm mà huynh ấy
đối với Uất Lam tỷ, ta đợi, một năm, hai năm, năm năm! Ta không muốn sinh con
cho Cảnh Tinh, là bởi vì ta sợ, ta sợ thời điểm Nguyên Ngạo có thể quên hẳn Uất
Lam tỷ rồi, thì ta lại không thẻ giũ bỏ mọi chuyện được nữa ! Ta sợ ta không
thể đi được!”
Cả người Mẫn Lan Thao rét run,
môi cũng run rẩy.
Đột nhiên, y cảm thấy thật hận!
Đột nhiên, y lại trở thành một
kẻ thứ ba có chung cảm giác với nàng ta, loại tiếp cận gần kề với những suy
nghĩ thật của bản thân mà y giấu kín khiến cho y vừa tức giận vừa căm hận!
Đúng vậy, y cũng sợ hãi, y sợ
rằng sẽ có một ngày nàng sẽ nhớ lại tất cả, cũng vẫn sẽ lựa chọn Bộ Nguyên
Ngạo. Y càng sợ hơn…Trái tim của nàng vốn hướng về Bộ Nguyên Ngạo, nhưng vì đứa
bé mà phải ở lại bên y!
Đúng, trong lòng nàng , trong
tiềm thức của nàng, vẫn có Bộ Nguyên Ngạo, nhưng ít nhất khi nàng tỉnh dậy,
người nàng yêu là y, trái tim của nàng có y. Y vẫn còn may mắn hơn so với n Bội
Xu, ở thời điểm nàng không còn nhớ gì mà bước vào trong trái tim của nàng.
Nhưng mà, đi vào thì thế nào? Không có gì chắc chắn! Một khi nàng nhớ lại tất
cả, nhưng có đứa bé níu chân nàng lại, y…
Không! Y không chịu nổi!
Cho dù Uất Lam muốn sinh con
cho y, nhưng mà ván cờ này, y không thể mạo hiểm được, y chỉ có thể cự tuyệt
nàng thôi, y thật sự không thể mạo hiểm được, đem con của y và nàng mà đánh
cuộc!

