Phía bên kia nửa đêm- Chương 05 part 1

Chương 5

NOELLE

Paris
1940

Ngày thứ Bảy, 14 tháng Sáu năm 1940, đạo quân thứ năm của Đức
tiến vào thành Paris
đang bàng hoàng.

Phòng tuyến Maginot trở thành thảm hại lớn nhất trong lịch sử
chiến tranh và nước Pháp đứng trơ trọi trước một trong những bộ máy quân sự
hùng mạnh nhất mà thế giới từng biết đến.

Cái ngày hôm đó bắt đầu với một không khí xám xịt lạ lùng
bao trùm lên khắp thành phố, một đám mây kỳ quặc đầy đe doạ. Trong bốn mươi tám
tiếng đồng hồ, tiếng súng gián cách đã phá vỡ không khí im lặng thất thường đầy
kinh hoàng của Paris.
Tiếng gầm của đại bác còn ở ngoài thành phố, song tiếng vang đã làm xao xuyến tận
trái tim Paris.
Đã có nhiều tin đồn dồn dập như sóng triều trên đài phát thanh, trên các báo
chí và truyền miệng. Quân đội của Boche đang chiếm đóng bờ biển nước Pháp… London đã bị hủy diệt…
Hitler đã đạt được một thoả ước với chính phủ Anh… Người Đức sẽ làm cỏ Paris bằng một trái bom mới
ghê rợn. Thoạt đầu mỗi tin đồn được coi như một đoạn Phúc âm, tạo ra một nỗi
kinh hoàng riêng, nhưng những sự khủng hoảng thường xuyên tạo ra một hiệu quả
tê liệt, như thể đầu óc và cơ thể người ta không còn có khả năng tiếp nhận được
thêm sự hoảng sợ nào nữa, mà co rút lại trong một lớp bảo vệ không còn cảm giác
gì… Đến lúc này cỗ máy tin đồn đã hoàn toàn ngừng trệ, báo chí đình bản, các
đài phát thanh ngừng loan tin. Bản năng của con người đã thay thế cho những cỗ
máy đó, và người Paris
cảm thấy đây là ngày phán quyết rồi. Đám mây xám xịt kia chính là một điềm báo
trước.

Và giờ đây đám giặc châu chấu Đức đã kéo đến bu đầy.

Đột nhiên Paris trở thành một thành phố đầy những bộ quân phục
lạ và những người ngoại quốc, nói một thứ tiếng nghe kỳ cục, đầy giọng cổ họng,
ngồi trên những chiếc xe Mercedes mui trần có treo cờ Quốc xã, phóng nhanh trên
các đại lộ rộng rãi đầy bóng cây hai bên hoặc họ xô đẩy nhau trên những vỉa hè
mà nay đã thuộc về họ.

Họ quả là những uber Mensch(1), số phận đã giao cho họ nhiệm
vụ đi chinh phục và thống trị thế giới.

Trong vòng hai tuần lễ một sự thay đổi lạ lùng đã diễn ra tại
đây. Khắp nơi thấy xuất hiện những tấm biển báo bằng tiếng Đức. Tượng của các
anh được treo la liệt khắp các dinh thự nhà nước. Những cố gắng của người Đức
muốn tiêu diệt mọi cái gì thuộc người Gaulois đã đi đến chỗ quá tải tới mức nực
cười. Cái dấu chỉ vòi nước nóng lạnh được trường Broglie ở Strasbourg trở thành Adolf Hitler Platz. Những
bức tượng Lafayettes,
Ney và Kleber bị các đội quân Quốc xã đặt mìn phá hủy. Hàng chữ trên những tượng
đài tưởng niệm đã khuất được thay bằng GEFALLEN FUR DEUTSCHLAND(2)

Đội quân Đức chiếm đóng bắt đầu ăn chơi xả láng. Dù thức ăn
của Pháp có qua phong phú và được phủ quá nhiều nước xốt, nó vẫn là một cách
thay đổi khẩu vị dễ chịu so với những xuất ăn thời chiến. Binh lính không biết
và cũng không thèm đếm xỉa đến một sự thật là Paris là thành phố của Baudelaire, Dumas và
Molière. Đối với họ, Paris
là một con điếm nồng nàn, lòe loẹt, son phấn quá nhiều, váy cuốn lên tận bẹn. Bọn
họ có thể hiếp con mụ này, mỗi đứa theo một kiểu. Bọn lính xung kích lôi các cô
gái trẻ Pháp vào giường ăn nằm với chúng có khi bằng cả mũi lê, trong khi đó bọn
cấp trên của họ như Goering và Himler thì hiếp viện bảo tàng Louvre và những bất
động sản tư nhân mà họ đã tịch thu được bằng cách gian tham, từ tay các kẻ thù
mới được dựng nên của Đế chế Reich.

Nếu như trong thời gian ở Pháp diễn ra cuộc khủng hoảng có
những kẻ hủ hoá, cơ hội trỗi dậy thì đồng thời cũng có những người anh hùng. Một
trong những vũ khí bí mật của phong trào hoạt động ngầm, chính là đội cứu hoả
Pompier mà ở Pháp nó được đặt dưới sự chỉ đạo của quân đội Quân Đức đã tịch thu
hàng chục dinh thự để dùng cho quân đội, cho mật thám Gestapo và các bộ phận
khác nữa. Tất nhiên vị trí của những toà nhà này thì ai cũng biết.

Tại một trụ sở của phong trào kháng chiến bí mật ở Saint
Remmy các lãnh tụ kháng chiến đang gập người trên những tấm bản đồ ghi rõ chi
tiết vị trí của từng dinh thự.

Sau đó người ta phân công cho các chuyên gia nghiên cứu các
mục tiêu, rồi ngày hôm sau một chiếc ô tô phóng với tốc độ cao hoặc một anh
chàng có về ngây ngô cưỡi xe đạp qua một dinh thự nào đó, liệng một trái bom tự
tạo qua cửa sổ. Cho đến thời điểm đó, những thiệt hại gây ra không đáng kể.
Tinh chất ngây thơ của kế hoạch này được thể hiện rõ nhất trong sự kiện sau
đây:

Người Đức thường gọi đội Lính cứu hoả đến dập tắt các đám
cháy. Ngày nay ở tất cả mọi nước người ta đều biết rằng một khi có vụ hoả hoạn
nào, đội cứu hoả được toàn quyền hành động. Tình hình lúc đó ở Paris cũng vậy.

Đội Pompier lao tới toà nhà đó, và trong lúc bọn Đức đứng hiền
lành ở bên ngoài, giương mắt nhìn thì đội lính cứu hoả phá hủy mọi thứ trong tầm
nhìn bằng vòi bơm cao áp, bằng rìu và khi có cơ hội, họ còn dùng cả bom cháy nữa.

Với biện pháp này, tổ chức hoạt động bí mật đã tìm cách phá
hủy nhiều hồ sơ vô giá được bảo quản kỹ trong các pháo đài của Wchracht và
Gestapo. Phải gần sáu tháng sau Bộ chỉ huy tối cao Đức mới dò được thực chất của
những chuyện đã xảy ra, nhưng tới lúc đó những thiệt hại gây ra không thể sửa
chữa được. Gestapo không có bằng chứng gì, song mọi thành viên của đội Lính cứu
hoả đã bị động viên và gửi hết sang mặt trận phía đông đánh nhau với Nga.

Thiếu thốn đủ mọi thứ, từ thức ăn tới bánh xà phòng. Không
xăng dầu, thịt cá, không bơ sữa. Quân Đức tịch thu hết thảy. Các tiệm bán đồ xa
xỉ vẫn còn mở cửa, song khách hàng ra vào đây chỉ là bọn lính tráng thanh toán
bằng những tờ giấy bạc mark ở vùng chiếm đóng, những tờ giấy bạc này cũng giống
như những tờ mark khác, song thiếu một dải trắng ở bên gờ và dưới lời hứa thanh
toán không thấy có chữ ký nào cả.

- Ai sẽ thanh toán những tờ giấy này? - Các chủ tiệm người
Pháp cằn nhằn.

Bọn lính Đức nhăn nhở:

- Đã có Ngân hàng Anh quốc.

Song không phải tất cả những người Pháp đều chịu thiệt thòi.
Đối với những người có tiền và quan hệ buôn bán, lúc nào cũng tồn tại loại chợ
đen.

Sự chiếm đóng ảnh hưởng rất ít đến cuộc đời Noelle Page.
Nàng đang làm người mẫu cho tiệm Chanel ở phố Canbon trong một toà nhà làm bằng
đá xám đã được một thế kỷ rưỡi, toà nhà này bề ngoài trông rất bình thường,
song trang trí nội thất bên trong rất lịch sự. Cuộc chiến này cũng như mọi cuộc
chiến khác, đã tạo nên loại triệu phú phất lên nhanh chóng và vẫn không thiếu
các khách hàng. Những lời đề nghị chuyển tới cho Noelle nhiều hơn bất kỳ lúc
nào, duy chỉ khác ở một điểm là đa số những thư từ này viết bằng tiếng Đức. Những
lúc nàng nghỉ không làm việc, nàng thường ngồi hàng giờ ở các quán cà phê ngoài
trời ở Champs - Élysées hoặc bên tả ngạn gần Cầu Mới. Có hàng trăm đàn ông Đức
bận quân phục, nhiều người đẹp trai đi cặp kè với bọn con gái trẻ Pháp.

Đám đàn ông dân thường người Pháp thì hoặc là già khọm hoặc
là tật nguyền, Noelle cho rằng bọn trai tráng khoẻ mạnh đã gửi đi các trại tập
trung hoặc bị ép đi quân dịch hết rồi. Chỉ liếc mắt là nàng có thể nhận ra ngay
bọn đàn ông Đức dù họ không mặc quân phục. Sự kiêu căng lộ rõ ra trên nét mặt họ,
dáng điệu mà bọn người đi chinh phục đã có từ thời Aìexander và Hadrian. Noelle
không ghét họ, mà cũng chẳng ưa gì họ. Họ chưa đụng đến nàng.

[ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]

Nàng còn đang bận rộn với đời sống nội tâm, nàng đang chuẩn
bị tỉ mỉ từng động tác một. Nàng biết chính xác cái đích mà nàng sẽ đạt tới, và
nàng không biết có gì chặn được nàng lại. Một khi nàng có đủ tiền, nàng sẽ thuê
một thám tử tư, người này đã tiến hành vụ ly hôn cho một cô bạn cùng làm người
mẫu một nơi với nàng. Người thám tử này tên là Christian Barbet, ông ta có một
căn phòng nhỏ tồi tàn ở phố St. Lazare, bên ngoài có treo tấm biến.

"Dịch vụ điều tra

Chuyện riêng tư và thương mại

Tìm kiếm tin tức

Chứng cứ

Theo dõi"

Tấm biển dường như còn lớn hơn cả căn phòng. Barbet là người
lùn tè, hói trán, hàm răng vàng khè khấp khểnh, cặp mắt ti hí, ngón tay ám khói
thuốc đen kịt.

- Cô cần gì vậy? - Ông ta hỏi Noelle.

- Tôi cần biết tin tức về một người hiện ở Anh.

Ông nháy mắt, nghi ngờ:

- Cô cần loại tin gì?

- Về mọi thứ tin tức. Anh ta có vợ chưa, đã gặp ai.

- Nghĩa là mọi thứ chuyện. Tôi cần lập một cuốn sổ theo dõi
anh ta.

Barbet lấy tay thận trọng gãi tai, nhìn nàng chằm chằm.

- Anh ta là người Anh?

Không, người Mỹ. Anh ta là phi công trong phi đoàn Phượng
Hoàng thuộc Không lực Hoàng gia Anh.

Barbet xoa đỉnh đầu, vẻ băn khoăn.

- Không được. Chúng ta đang ở trong thời chiến. Nếu người ta
bắt được tôi tìm cách lấy tin tức từ nước Anh về một phi công thì…

Ông ta kéo dài giọng và nhún vai đầy ý nghĩa.

- Người Đức sẽ bắn tôi trước, sau đó mới thẩm vấn.

- Tôi không cần đến những tin tức quân sự - Noelle nói cho
ông ta yên tâm. Nàng mở ví, rút ra một tập giấy bạc franc. Barbet hau háu nhìn
tập bạc.

- Tôi có những người thân ở Anh - Ông thận trọng bảo - song
làm việc này cũng rất tốn kém.

Và thế là công việc bắt đầu. Ba tháng sau ông thám tử lùn tè
kia điện thoại cho Noelle. Nàng lại tới văn phòng và câu đầu tiên nàng hỏi là:
"Y còn sống không?" và khi Barbet gật đầu, nàng co rúm người lại vì
đau khổ, Barbet nhủ thầm "Được", một người yêu như vậy hẳn phải tuyệt
vời lắm.

- Anh bạn của cô đã được điều động đi nơi khác rồi - Barbet
báo cho cô biết.

- Đi đâu?

Ông cúi xuống một tập giấy để trên bàn:

- Y thuộc phi đoàn 609 Không quân Hoàng gia. Đã chuyển sang
phi đoàn 121 đóng ở sân bay Martlesham Đông, tỉnh East Anglia. Y đang bay loại máy
bay Cơn bã…ão.

- Tôi không cần đến chi tiết đó.

- Nhưng cô đã trả tiền - Ông nói - Cô sẽ thấy là tiền của cô
cũng đáng giá - Ông ta lại cúi xuống nhìn tập giấy - Hiện nay y đang bay loại
máy bay Cơn bão. Trước đây bay loại Trâu Mỹ.

Ông lật qua trang rồi nói thêm:

- Đây là những chuyện hơi riêng tư.

- Ông nói tiếp đi! - Noelle giục.

Barbet nhún vai:

- Có một danh sách tên những cô gái mà y vẫn thường ăn nằm.
Không biết cô có cần quan tâm…

- Tôi đã nói là mọi chuyện cơ mà.

Giọng nàng có vẻ là lạ khiến cho ông ta nản. Chuyện này có
điều gì đó rất khác thường, không chân thực.

Christian Barbet là loại thám tử hạng ba cũng chỉ giao dịch
với loại khách hàng hạng ba mà thôi, song cũng chính vì thế mà ông phát triển một
bản năng hoang dã khi tìm kiếm sự thật và rất thích đánh hơi ra những sự kiện.
Cô gái xinh đẹp đang đứng trong văn phòng của ông khiến ông thấy lúng túng. Lúc
đầu Barbet cho rằng cô ta định lôi cuốn ông tham gia vào một điệp vụ. Sau đó
ông cho rằng nàng là một người vợ bị ruồng rẫy đang muốn tìm bằng cớ chống lại
chồng nàng. Ông thừa nhận là ông đã lầm khi nhận định như vậy và đến bây giờ
thì ông hoàn toàn mất phương hướng không biết cô khách hàng của ông cần gì và tại
sao lại như vậy. Ông trao cho Noelle danh sách các cô bạn gái của Larry Douglas
và quan sát vẻ mặt nàng khi nàng cầm nó để đọc. Có lẽ nàng cầm bảng thống kê quần
áo giặt cũng như vậy thôi.

Nàng đọc xong, ngẩng lên nhìn. Christian Barbet hoàn toàn bất
ngờ rằng khi nghe nàng nói tiếp.

- Tôi rất hài lòng.

Ông ta hấp háy mắt, nhìn nàng.

- Khi nào ông có tin gì mới, ông hãy gọi ngay cho tôi.

Noelle Page ra về đã lâu rồi, Barbet còn ngồi lại trong văn
phòng, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, băn khoăn không hiểu người khách hàng kia
thực sự muốn theo đuổi việc gì.

~~~~~

Các nhà hát Paris
bắt đầu lại nở rộ. Người Đức đi nhà hát là để kỷ niệm những chiến thắng của họ,
để khoe với thiên hạ những chiến thắng của nó và để trưng với thiên hạ bọn phụ
nữ Pháp xinh đẹp họ khoác tay đưa theo như những chiến lợi phẩm. Còn người Pháp
đến nhà hát là để quên đi trong vài giờ cái thân phận của một dân tộc bất hạnh
bị thất bại.

Hồi ở Marseille, Noelle cũng có đến nhà hát vài ba lần, song
nàng chỉ được xem những vở kịch nghiệp dư nhẹ nhàng do những tài tử hạng tư biểu
diễn trước quần chúng khán giả thờ ơ mà thôi. Còn nhà hát ở Paris lại là chuyện khác. Nó sống động, lung
linh, chứa đầy trí tuệ và duyên dáng của Molière, Racine và Colette. Nghệ sĩ vô song Sacha
Guiltry đã khai trương nhà hát của ông, Noelle đã tới xem ông biểu diễn. Nàng đến
xem vở "Cái chết của Danton" của Bunchner được dựng lại và một vở kịch
có tiêu đề Asmodée của tác giả trẻ đầy triển vọng tên là François Mauriac. Nàng
đến rạp Hí kịch Pháp để xem vở Mỗi người có một sự thật riêng của Pirandello và
vở Cyrano de Begerac của Rostand.

Noelle lúc nào cũng đi một mình, và nàng hoàn toàn đắm mình
vào những tình tiết diễn viên trên sân khấu mà quên hết rằng có biết bao nhiêu
con mắt nhìn nàng chằm chằm đầy thán phục. Đằng sau dãy đèn sân khấu hình như
có một điều gì kỳ lạ đang gây cho nàng một phản ứng. Nàng đang đóng một vai giống
như những diễn viên trên sân khấu, nàng đang cố trở thành một nhân vật chứ
không còn là bản thân nàng nữa đằng sau một tấm mặt nạ.

Đặc biệt vở kịch Huis Clos của Jean Paul Sartre đã gây cho
nàng ấn tượng sâu sắc. Vở này do Philippe Sorel đóng vai chính, ông là một
trong những thần tượng của Châu u. Sorel
là một người xấu trai, lùn tịt gân guốc với một chiếc mũi gẫy và một bộ mặt của
võ sĩ quyền Anh. Thế nhưng cứ mỗi khi ông cất tiếng nói thì một ma thuật lại diễn
ra. Ông như đẹp ra và nhạy cảm. Cứ như tà chuyện cổ tích ông Hoàng và con Nhái
vậy, Noelle nghĩ thầm mỗi khi xem ông biểu diễn. Chỉ có điều ông là cả hai hình
tượng cùng một lúc. Nàng đã ngắm nhìn ông nhiều lần, nàng ngồi ở ngay hàng ghế
đầu nghiên cứu cách diễn xuất của ông, cố học cho được bí quyết của cái ma lưc
hấp dẫn ở ông.

Một buổi tối, vào giờ giải lao, người dẫn chỗ trao cho
Noelle một mảnh giấy viết rằng: "Tôi đã thấy cô trong số khán giả qua nhiều
đêm diễn. Tối nay mời cô ra phía sau hậu trường cho tôi được gặp P.S".
Noelle đọc đi đọc lại mẩu giấy, lấy làm thú vị, không phải vì nàng khinh miệt
Philippe Sorel mà bởi vì nàng biết đây sẽ là khởi đầu của cái mà nàng đang tìm
kiếm.

Sau buổi diễn, nàng ra sau hậu trường. Một ông già đứng ở cửa
sân khấu đưa nàng tới phòng hóa trang của Sorel.
Ông ta đang ngồi trước tấm gương và đang chùi đi mớ son phấn trên gương mạt của
ông, trên người chỉ còn mặc quần cộc. Ông ngắm Noelle trong gương cuối cùng mới
lên tiếng:

- Thật khó tin được rằng khi đến gần, cô lại còn xinh đẹp
hơn.

- Cảm ơn ngày Sorel.

- Cô từ đâu tới?

- Marseille.

Sorel
xoay người để nhìn nàng cho gần hơn. Đôi mắt ông dán chặt vào đôi chân nàng sau
đó từ từ di chuyển ngược lên tới đỉnh đầu nàng. Noelle cứ đứng yên, không động
đậy mặc cho ông chăm chú quan sát.

- Cô lên đây tìm việc ư? - Ông hỏi.

- Không.

- Tôi chưa bao giờ trả tiền cả. Cái duy nhất cô có thể nhận
được ở tôi là giấy vào xem những vở diễn của tôi không mất tiền. Còn nếu cô muốn
có tiền thì hãy ngủ với chủ ngân hàng.

Noelle đứng lặng yên nhìn ông ta. Cuối cùng Sorel bảo:

- Thế cô đang kiếm tìm gì?

- Tôi đang tìm đến ông đây.

Họ ăn tối cùng nhau, sau đó quay trở về căn hộ của Sorel ở phố Maurice-Barbet xinh đẹp, nhìn ra góc phố nơi bắt
đầu khu rừng Boulogne.
Philippe Sorel là một người tình lão luyện, hết sức tử tế và không vị kỷ. Sorel không đòi hỏi gì ở
Noelle ngoài sắc đẹp của nàng và ông rất ngạc nhiên khi nhận thấy nàng thành thạo
chuyện chăn gối.

- Lạy Chúa - Ông nói - Cô tài nghệ ghê. Học đâu ra những trò
đó vậy?

Noelle suy nghĩ một lát. Đây không phải là trò học ở đâu mà
là do cảm giác tạo nên. Đối với nàng, cơ thể đàn ông là một công cụ cho nàng
đùa cợt khám phá những chiều sâu bên trong, phát hiện ra những sợi dây phản ứng
và dùng chính cơ thể nàng để giúp cho nàng tạo ra sự hài hoà tinh tế.

- Bẩm sinh em đã như vậy - Nàng đáp.

Ngón tay nàng bắt đầu lướt nhẹ quanh đôi môi ông, nhẹ và
nhanh như con bướm chạm vào, sau đó chuyển dần xuống ngực và bụng ông…

- Ôi, lạy Chúa! - Ông nói.

Suốt đêm hôm đó họ làm tình và đến sáng thì Sorel mời Noelle dọn về ở với ông.

Noelle sống với Philippe Sorel được sáu tháng. Nàng chẳng thấy
hạnh phúc mà cũng không bất hạnh. Nàng biết được rằng sự có mặt của nàng ở đó
đã khiến Sorel
cực kỳ hạnh phúc, thế nhưng điều đó lại chẳng mảy may có ý nghĩa gì đối với
Noelle. Nàng tự coi mình như một học sinh quyết tâm mỗi ngày phải học được một
điều gì mới mẻ. Ông như cái trường học cho nàng theo học, ông là một bộ phận nhỏ
trong kế hoạch lớn của nàng. Đối với Noelle, trong quan hệ của họ không có chút
gì thuộc của nàng.

Nàng đã hai lần mắc sai lầm như thế, và nàng sẽ không bao giờ
tái diễn lại một lần nữa. Trong suy nghĩ của Noelle chỉ có chỗ cho một người và
người đó là Lary Douglas.

Noelle thường đi ngang qua quảng trường Victoire hoặc qua một
công viên hoặc một nhà hàng mà Larry đã từng đưa nàng tới đó. Nàng cảm thấy sự
uất hận trào lên khiến nàng ngộp thở, nhưng xen lẫn giữa tình cảm uất hận đó
còn một thứ tình cảm gì khác nữa mà nàng không thể gọi tên ra được.

Hai tháng sau khi chuyển đến ở với Sorel, Noelle nhận được một cú điện thoại của
Christian Barbet.

- Tôi có một bản tường trình nữa cho cô đây - Ông thám tử nhỏ
bé nói.

- Y vẫn khỏe đấy chứ? - Noelle vội hỏi.

Lại một lần nữa Barbet có cảm giác băn khoăn.

- Phải - Ông đáp.

Giọng Noelle tỏ ra luyến tiếc:

- Tôi sẽ tới ngay bây giờ.

Bản tường trình chia ra làm hai phần. Phần một đề cập đến cuộc
đời binh nghiệp của Larry Douglas. Anh đã hạ được hơn năm chiến đấu cơ Đức và
trở thành một trong những phi công Mỹ lỗi lạc đầu tiên trong chiến tranh. Anh
đã được vinh thăng lên cấp đại uý. Phần thứ hai của bản tường trình khiến nàng
quan tâm hơn nhiều. Anh đã trở thành một nhân vật nổi tiếng trong các sinh hoạt
thời chiến ở London
và đã đính hôn với con gái một đô đốc Anh. Sau đó là danh sách các cô gái mà
Larry vẫn thường đi lại trong đó có từ những cô gái trình bày mode đến phu nhân
của một vị thứ trưởng quốc phòng.

- Cô có muốn tôi tiếp tục theo dõi không? - Barbet hỏi.

- Tất nhiên - Noelle đáp. Nàng lấy từ trong ví ra một chiếc
phong bì rồi trao cho Barbet - Khi nào ông có tin gì mới, ông nhớ gọi điện thoại
cho tôi ngay.

Rồi nàng ra về.

Barbet thở phào, ngước lên nhìn trần nhà.

- Folee - Ông lẩm bẩm, đầy suy tư - Folee(3).

~~~~~~~~~~

Giá như Philippe Sorel
có một chút nghi ngờ về những điều Noelle đang suy nghĩ trong óc thì ắt ông sẽ
vô cùng kinh ngạc. Gần như Noelle hoàn toàn hiến dâng cho ông.

Nàng làm mọi thứ cho ông, từ nấu nướng những bữa ăn ngon tuyệt,
đi mua sắm đến việc kiểm tra công việc vệ sinh căn hộ của ông cho tới việc làm
tình mỗi khi thấy ông hứng khởi.

Và nàng chẳng đòi hỏi chút gì, Sorel lấy làm mừng thầm vì đã tìm được một cô
bồ nhí hoàn hảo. Ông đưa nàng đi đây đi đó để gặp gỡ tất cả bạn bè ông. Họ bị
mê mẩn trước sắc đẹp của nàng và đều cho rằng Sorel là người hết sức may mắn.

Một buổi tối trong lúc hai người đang ngồi ăn sau buổi diễn,
Noelle bảo với ông rằng:

- Em muốn trở thành tài tử, anh Philippe ạ.

Ông lắc đầu:

- Em đẹp như vậy là đủ rồi, Noelle ạ, song anh thấy ớn đến tận
cổ với bọn nữ diễn viên anh gặp trong đời. Em là một loại người khác, anh muốn
em cứ sống như vậy. Anh không muốn chia sẻ em với bất cứ ai khác - Ông vuốt ve
tay nàng - Anh chẳng đã cho em đủ mọi thứ đó sao?

- Đúng thế, Philippe ạ - Noelle đáp.

Đêm hôm đó, khi họ về đến nhà, Noelle muốn làm tình. Sorel mừng thầm cho rằng
cái điều nàng cần duy nhất là sự dắt dẫn vững vàng của một người đàn ông.

Chủ nhật sau đó là ngày sinh của Noelle, Philippe Sorel đã tổ
chức một bữa tiệc tối cho nàng tại nhà hàng Maxim. Ông đã thuê căn phòng ăn
riêng rộng rãi ở tầng trên, trang trí bằng vải nhung đỏ mịn và những cột panel
bằng gỗ thẫm màu. Noelle giúp ông lên danh sách khách mời trong đó một cái tên
nàng đưa vào mà không nói cho Philippe biết. Bữa tiệc có bốn chục người dự. Họ
nâng cốc chúc mừng sinh nhật của Noelle và trao cho nàng những tặng phẩm đắt tiền.
Khi bữa ăn kết thúc Sorel
đứng dậy. Ông đã uống khá nhiều rượu Brandy và sâm banh, bước đi hơi chập choạng,
lời lẽ hơi lè nhè.

- Thưa các bạn - ông nói - Tất cả chúng ta hãy nâng cốc chúc
cho cô gái đẹp nhất trên đời này và chúng ta đã tặng nàng những món quà
"xinh xắn kỷ niệm" sinh nhật, riêng tôi, tôi có một món quà riêng cho
nàng và đó sẽ là món quà hết sức bất ngờ - Sorel cúi xuống nhìn Noelle mặt hớn
hở, sau đó quay lại cử toạ - Noelle và tôi sắp thành hôn với nhau.

 

Báo cáo nội dung xấu