Mục tiêu đã định, chương 01-02
Chương 1. Món quà sinh nhật đỏ mặt, loạn nhịp tim
Lôi Vận Trình mất một giờ ba mươi phút để
trang điểm cho bản thân thành một dáng vẻ hoàn hảo nhất. Cô vừa bước ra khỏi
phòng, Lôi Dật Thành - người đã sớm mất hết kiên nhẫn chờ đợi đưa mắt liếc nhìn
cô một cái, nhưng anh ta hoàn toàn không có ý tán thưởng: “Thật lòng mà nói,
anh thực sự không muốn dẫn em theo, anh cảm thấy rất mất mặt! Em cũng biết anh
ngại nhất là cái thằng nhóc đó mà.”
Lôi Vận Trình khom người mang đôi giầy cao
gót màu bạc vào chân, sau đó xoay hai vòng trước gương, cô len lén chỉnh lại miếng
độn ngực, rồi vừa lòng cười híp mắt: “Có đẹp không?”
Lôi Dật Thành không thèm liếc nhìn tạo hình
“nhấp nhô gợn sóng” của cô, anh xoa xoa thái dương rồi thở dài: “Bố mà biết nhất
định sẽ đánh anh chết mất!”
“Không sao đâu, em sẽ đỡ cho anh!” Lôi Vận
Trình vỗ vỗ ngực một cách cực kì có nghĩa khí, cô cầm chìa khóa ô tô lên ném về
phía anh trai: “Để em lái nhé?”
“Chờ đến khi em có bằng lái hẵng nói!” Lôi
Dật Thành nhanh nhẹn bắt lấy chìa khóa xe trong không trung, oán hận cắn răng
nói: “Động tác nhanh nhanh chút đi, muộn đến mức này thì kiểu gì cũng bị cái
đám tiểu tử kia phạt rượu.”
“Đã rõ!” Lôi Vận Trình đứng chào nghiêm
trang theo kiểu quân đội, sau đó nhấc đôi giầy cao gót của cô lẽo đẽo bước theo
sau.
Xe của Lôi Dật Thành chạy thẳng vào sân nhà
rộng lớn của Phong Ấn, rất không khách khí đỗ ngay giữa sân. Lúc tắt máy xe,
anh ta vẫn có chút không cam tâm khuyên bảo em gái: “Trình Trình, học viện cảnh
sát có gì không tốt? Ngành cảnh sát bọn anh có rất nhiều chàng trai có điều kiện
rất khá, chờ đến khi em tốt nghiệp thì tha hồ mà chọn lựa.”
Lôi Vận Trình lấy chiếc gương nhỏ ra, kiểm
tra lại dung nhan của mình một lần nữa, “Vậy phi công thì có gì không tốt?”
“Phi công rất nguy hiểm, hơn nữa học viện
quân đội nghiêm khắc hơn học viện cảnh sát, chưa được một ngày em sẽ ầm ĩ đòi về
nhà cho xem.” Những lời này Lôi Dật Thành đã từng nói rất nhiều lần, ngay đến
anh ta cũng cảm thấy bản thân mình lải nhải như đàn bà, nhưng con bé chết tiệt
này lại cố ý không thèm bỏ vào tai lấy một chữ.
Lôi Vận Trình buông chiếc gương nhỏ xuống,
cô nhẫn nại lắng nghe cho hết lời khuyên bảo mà bản thân đã học thuộc lòng, sau
đó cố tạo ra một dáng vẻ thương tiếc: “Anh, tại sao anh lại không xin vào Cư Ủy
hội(1) làm nhỉ? Làm một cảnh sát ma túy thật là oan ức cho anh quá, hoàn toàn
không thể phát huy được sở trường của anh.”
(1) Cư Ủy hội: Na ná như tổ dân phố hay
UBND phường/quận của Việt Nam.
Lôi Dật Thành là người có tính cách nóng nảy,
nếu là ngày thường, hẳn là sẽ có một cái tát ập đến, còn bây giờ thì anh ta phải
hít một hơi thật sâu mới kiềm chế được ngọn lửa đang bùng cháy: “Tuyển chọn phi
công chứ có phải thi hoa hậu đâu, tỉ lệ đào thải cao như thế, dạng con gái yếu
đuối như em thì cứ chờ bị loại đi!” Trước khi xuống xe anh ta còn chưa yên tâm,
lại dặn dò vài câu: “Lát nữa gặp Phong Ấn, nếu em mà làm anh mất thể diện thì
anh sẽ đóng gói trả em về ngay đó, tự biết đường mà liệu đi!”
Lôi Vận Trình bĩu môi rồi mang kính râm
vào, mất mặt hay không còn phải phụ thuộc vào tiêu chuẩn của cô chứ.
…
Đây là một cuộc họp mặt bạn bè mang tính chất
riêng tư, những người có mặt ở đây từ nhỏ đến lớn đều là anh em, có người ở
ngoài trời nướng thịt, có người vây quanh chiếc bàn dài uống rượu tán dóc, cũng
có người ở trong phòng nói chuyện yêu đương.
Lúc thấy một cô nhóc từ trên xe Lôi Dật
Thành bước xuống, Phong Ấn vốn dĩ đang nhàm chán đến mức buồn ngủ, ánh mắt anh
bỗng nhiên sáng ngời, anh tỉnh táo ngay lập tức, khóe miệng cong lên, kéo kính
râm ở trên đầu xuống che phủ mắt rồi bước đến, dang hai tay chào đón Lôi Dật
Thành vô cùng nhiệt tình bằng một cái ôm hết sức giả tạo: “Hey! Người anh em, cứ
tưởng rằng cậu không thèm ló mặt đến chứ, ông đây nhớ cậu sắp chết rồi đây
này!”
Miệng thì nói như vậy, nhưng ánh mắt ẩn giấu
sau cặp kính râm kia vẫn đang di chuyển trên người Lôi Vận Trình, trong lòng
anh thầm nhủ: “Sao nhìn cô bé này quen mắt thế nhỉ?”, nhưng nhất thời anh lại
không nghĩ ra là đã từng gặp ở đâu.
“Đừng có giả vờ!” Lôi Dật Thành không hề nể
mặt, anh ta ác ý đẩy tay Phong Ấn ra rồi xoay ngược cổ tay anh lại, dùng tay kiềm
chặt người nào đó. “Ông trời thật là không có mắt, sao tứ chi của cậu vẫn còn
nguyên vẹn thế này, không thiếu tay cũng chẳng cụt chân là sao?”
Phong Ấn thét lên, “Đồ độc ác! Vất vả lắm tớ
mới về được một chuyến, cậu biểu hiện thương nhớ anh em một chút thì chết hả? Đến
thì cũng đã đến rồi mà còn giả vờ.” Dứt lời, cánh tay còn lại vắt ngang qua cổ
Lôi Dật Thành, nhỏ giọng cười nhạo: “Cô bé đáng yêu này còn chưa đến tuổi đúng
không? Cảnh sát câu dẫn thiếu nữ vị thành niên à? Hả?”
Lôi Dật Thành thành thật gật đầu: “Cho nên
cậu đừng có mà nghĩ đến việc bức hại cô ấy, thu cái bộ móng vuốt của cậu về
đi!”
Mấy người bọn họ bắt đầu chơi đùa ầm ĩ,
không chút khách khí đùa giỡn với vợ của bạn một chút, tuy không phải là thật
lòng nhưng việc đó cũng đem lại không ít điều hay, nói theo cách của bọn họ thì
là khảo nghiệm một chút về lòng chung thủy của nửa kia của bạn mình.
“Cấp trên đã lên tiếng thì tiểu nhân đây sẽ
lập tức chấp hành, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, biết đâu cô ấy lại chủ động
chui vào cái bộ vuốt của tớ, nếu vậy thì đừng có mà trách anh em không biết khống
chế nhé!” Phong Ấn cảnh báo trước với Lôi Dật Thành đang đưa nắm đấm đến, cách
đó không xa có vài người đàn ông hét lớn: “Đến muộn! Phạt mười ly! Anh em đến
đây uống bia đi!”
Lôi Dật Thành biết không thể nào thoát khỏi
việc bị chuốc rượu, nhưng việc khiến anh ta á khẩu chính là chuyện bị Phong Ấn
nói trúng: Em gái anh ta chính là một món hàng tự dâng mình đến tận cửa.
Vài người đàn ông đến kéo Lôi Dật Thành đi
phạt rượu, Phong Ấn đứng một chỗ không động đậy, anh thu lại ánh mắt đang nhìn
cô bé đáng yêu đứng phía sau, dường như đang suy tư điều gì đó.
Lôi Vận Trình cũng không đi theo, chỉ đứng
yên một chỗ bình thản nhìn mọi việc, nhưng trái tim của cô đang đập thình thịch.
Dáng vẻ không cười cợt của Phong Ấn có phần nghiêm túc, thậm chí còn tạo cho
người khác cảm giác bị áp bức. Dáng vẻ của anh vẫn giống như trước đây, chỉ là
có phần cao lớn hơn, nước da cũng ngăm đen hơn trước. Mặc dù cả hai đều đeo
kính râm nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Phong Ấn.
Tiên hạ thủ vi cường(2), Lôi Vận Trình suy
nghĩ một lát, sau đó cô lê đôi chân đau vì mang giầy cao gót của mình bước đến
trước mặt anh, hơi ngẩng đầu nhìn anh rồi cong môi cười: “Chỉ còn vài tiếng nữa
thôi là em đủ mười tám tuổi rồi.”
(2) Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước thì
chiếm được lợi thế.
Thính giác của cô rất tốt, câu chuyện phiếm
của hai người bọn họ lúc nãy cô nghe không sót một từ nào.
Phong Ấn liền bật cười, rõ ràng là một con
gà con non nớt nhưng lại cố tỏ ra vẻ trưởng thành. Anh cân nhắc một chút rồi
day day lông mày, vô cùng hứng thú sờ sờ cằm, ngắm nhìn cô gái có đôi môi nhỏ
nhắn màu hồng phấn kia.
“Vậy tôi nên tặng cho em món quà sinh nhật
như thế nào thì được nhỉ?”
“Nếu vậy thì cảm ơn anh trước, đến lúc cần em
sẽ chủ động đến đòi anh.” Lôi Vận Trình nói xong thì cố làm ra vẻ bình tĩnh rời
đi, cô sợ bản thân mình không kiềm chế được sẽ bổ nhào về phía trước, nếu thế
thì khẳng định là Lôi Dật Thành sẽ khiến cho cô không còn đường để sống, vậy
thì quà sinh nhật của cô phải làm sao đây?
Phong Ấn nghĩ mãi cũng không nhớ ra là đã gặp
cô ở đâu, nhưng anh có lời muốn nhắc nhở cô một chút: Em gái, em còn ít tuổi,
không cần phải mặc nội y độn nhiều như vậy đâu…
Phía bên này, Lôi Dật Thành với cái bụng trống
rỗng đang bị ép uống một mạch mấy ly bia thật to, chỉ động đậy thôi cũng có thể
nghe được tiếng nước sôi ùng ục ở trong bụng, đến lúc này mọi người mới cho
phép anh ta hoãn án phạt một lúc. Phong Ấn bước đến, thấy người khác gặp họa
thì vui vẻ vỗ vỗ vai anh ta, dường như chỉ sợ Lôi Dật Thành không nôn hết ra được:
“Cậu ổn chứ? Nếu không thì vào trong nằm nghỉ một chút đi?” Vừa dứt lời, anh liền
quay sang giáo huấn những người trong bàn: “Tớ bảo này, các cậu cũng thật quá
đáng, không giữ thể diện cho cảnh sát Lôi gì cả, không thấy người ta mang theo
một cô nhóc đến đây sao, lát nữa mà say thì cô nhóc của người ta phải làm sao
đây?”
Tất cả bạn bè đều giật mình, nhưng sau đó
ai cũng nở nụ cười với một ý nghĩa thâm sâu, hóa ra thằng nhãi này vẫn chưa biết
cô bé mà miệng hắn vừa nhắc đến là ai. “Này, có gì mà không thể giải quyết, cậu
vẫn còn chưa hiểu cô nhóc này là Lôi Dật Thành dâng đến cho cậu hay sao?”
“A, có chuyện tốt đẹp như thế nữa sao?”
Phong Ấn vừa mừng vừa lo vỗ vỗ vai Lôi Dật Thành: “Đối xử với anh em cũng không
tệ nha! Đại lễ này anh em cung kính không bằng tuân lệnh đi!”
Sắc mặt của Lôi Dật Thành vô cùng khó coi,
hất tay anh ra, sau đó hung hăng trừng mắt với cô em gái giả vờ vô tội nào đó.
Lôi Vận Trình đứng bên cạnh gương mặt ửng đỏ,
quay lưng về phía Phong Ấn, cô đưa ngón trỏ thẳng tắp lên trước miệng, nháy mắt
ra hiệu xin mấy anh trai đừng quậy phá, cô muốn đến thời khắc quan trọng tự
mình sẽ tiết lộ đáp án cho anh biết.
Tất cả mọi người đều rất ăn ý thay đổi đề
tài câu chuyện đúng lúc, ai lại không biết tâm tư của cô nhóc nhà họ Lôi với
Phong Ấn cơ chứ? Chính vì việc này mà Lôi Dật Thành đã nổi cáu, làm anh em là một
chuyện, nhưng anh em mà biến thành em rể lại là một chuyện khác nữa. Những cái
khác không nói đến, những người quen biết Phong Ấn đều hiểu, anh không giống
như vẻ ngoài vô lại của bản thân, đối với chuyện tình cảm anh là người vô cùng
lạnh nhạt. Lôi Dật Thành biết rõ em gái mình đứng ở vị trí nào, hoàn toàn không
thể là đối thủ của Phong Ấn, nhưng lại càng không đành lòng để cho em mình phải
chịu cực khổ được. Điều quan trọng nhất, Phong Ấn lại là một phi công không
quân, mỗi lần anh bay trên bầu trời cũng tương đương với việc trút bỏ hết tất cả
tâm tư tình cảm ra khỏi thân mình, Lôi Dật Thành sao có thể trơ mắt nhìn Lôi Vận
Trình nhảy vào hố lửa đây?
[ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]
Buổi họp mặt kéo dài đến tận khuya, mọi người
đều uống không ít rượu, ngả trái nghiêng phải nằm ngổn ngang khắp nơi, ngay cả
Lôi Dật Thành cũng không ngoại lệ, anh ghé người lên bàn nằm ngủ. Lôi Vận Trình
lấy áo khoác lên người anh trai, sau đó ánh mắt của cô bắt đầu tìm kiếm thân ảnh
của Phong Ấn.
Trong sân không bật đèn chính, ánh sáng rất
mờ, Lôi Vận Trình không phát hiện ra Phong Ấn đang nhàn nhã nằm trên ghế ở bể
bơi ngắm nhìn động tác như kẻ trộm của cô. Mãi cho đến khi cô lật đật thất vọng
nhìn về phía hồ bơi rồi thở dài, bỗng nhiên nghe được thanh âm pha trò của
Phong Ấn vang lên từ phía sau.
“Cô bé đáng yêu đang tìm tôi à?”
“A!” Lôi Vận Trình không nghĩ đến ở đây có
người, cô giật mình xoay người lại, không cẩn thận bị rơi xuống nước. Phong Ấn
cũng không ngờ được rằng cô lại không biết bơi, thấy cô đạp nước vài cái sau đó
cả người chìm xuống, anh nhướng mày rồi nhảy xuống theo.
Điều khiến anh càng không thể ngờ được hơn
chính là: Ngay lúc tay anh sắp chạm vào Lôi Vận Trình, bỗng nhiên cô túm lấy tay
anh, tay kia thì ôm lấy cổ anh kéo lại gần, một bờ môi mềm mại dán vào môi anh.
Cô bé đáng yêu này lại dám đánh lén anh? Buồn
cười nha!
Phong Ấn là loại người nào cơ chứ? Anh chẳng
những không dứt khoát đẩy cô ra, mà thậm chí còn kéo cô lại gần hơn, sau đó áp
chế đầu cô để nụ hôn càng sâu hơn.
Chờ cho đến khi cả hai người hôn đến mức ngạt
thở phải ngoi lên mặt nước, Phong Ấn mới rời khỏi đôi môi của cô.
Lôi Vận Trình thở dốc, trên gương mặt đang ửng
đỏ của cô tràn ngập ý cười: “Món quà sinh nhật này em rất thích! Cảm ơn anh,
Phong Ấn.”
Phong Ấn ngẩn ra, tư duy tạm ngừng mất một
giây, ngay sau đó lại nổ ầm ầm, không thể tưởng tượng nổi trừng lớn mắt nhìn
cô: “Trình Trình?!”
Chương 2 Phương pháp đánh thức kí ức độc đáo
Lôi Vận Trình đi vào phòng Phong Ấn với
thân mình ướt sũng, đây cũng được xem như là thăm lại chốn cũ, vài năm trước cô
đã từng đến phòng của anh trong tình cảnh cũng thảm hại như thế này…
Một chiếc khăn lông phủ lên đầu cô, che khuất
khuất tầm mắt của cô.
“Em vào trong tắm đi, anh đi tìm quần áo
cho em.” Phong Ấn nói xong thì xoay người rời đi, giọng nói có phần lạnh nhạt.
Nhưng như thế cũng chẳng ảnh hưởng chút nào tới tâm tình đang phơi phới của Lôi
Vận Trình, cô nghe lời đi vào phòng tắm của anh.
Phong Ấn chưa từng dẫn bạn gái về nhà, huống
hồ hiện giờ anh còn là một chàng thanh niên độc thân, trong nhà lại càng không
có quần áo của con gái. Anh đành phải lên gác lục tủ quần ảo của mẹ, nhưng vẫn
không tìm thấy bộ nào thích hợp. Lúc anh quay lại thì Lôi Vận Trình đã tắm
xong, cô ở trong nhà tắm cất tiếng gọi anh: “Công chúa muốn thay quần áo!”
Không còn cách nào khác, Phong Ấn đành phải
lấy áo sơ mi của mình đưa cho cô qua khe cửa. Lôi Vận Trình thấy áo sơ mi thì
ngây ra một lúc, gương mặt cô có chút nóng lên, “Áo của anh à? Như vậy không được
thích hợp cho lắm nhỉ?”
“Thế em thấy ‘bộ quần áo mới của Hoàng đế’(1)
thì thích hợp hơn hay sao? Nếu thấy được thì để anh tìm cho em một bộ.” Phong Ấn
vừa nói vừa tự cởi bộ quần áo ướt sũng của mình ra, mặc một chiếc quần soóc ngắn.
(1) Bộ quần áo mới của Hoàng đế: tức là
không mặc gì cả. Chắc các bạn đều biết đến câu chuyện ngụ ngôn này rồi nhỉ? Còn
ai không biết thì vào đây đọc.
“Thích hợp!” Ở phía sau cửa, Lôi Vận Trình
dùng khẩu ngữ không phát ra tiếng động trả lời anh, nhưng hiện tại thì cô vẫn chưa
có đủ dũng khí để nói với anh những lời như thế.
Quần áo của anh quá to so với cô. Lôi Vận
Trình ngắm đi ngắm lại mình trong gương, cô không khỏi bĩu môi. Kỳ lạ thật đấy,
chẳng phải người ta vẫn thường nói phụ nữ gợi cảm nhất là lúc mặc áo sơ mi của
đàn ông đó sao? Sao đến phiên cô mặc lại chẳng ra cái kiểu gì thế nhỉ? Sao chẳng
thấy đẹp đẽ chút nào cả?
Không đẹp cũng kệ đi, Lôi Vận Trình hít thật
sâu, bất đắc dĩ bước ra ngoài. Phong Ấn miệng ngậm thuốc lá đang lấy khăn lau
tóc, anh lãnh đạm đưa mắt liếc cô một cái: Sân bay đã trở về nguyên trạng, “nhấp
nhô gợn sóng” gì đó chỉ là đồ giả mà thôi.[ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]
Anh không nói gì, Lôi Vận Trình không khỏi
căng thẳng, cô cố tìm một đề tài an toàn để nói: “Phi công mà cũng được hút thuốc
sao?”
Phong Ấn vốn định không thèm để ý đến cô,
nhưng lại không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, anh vắt khăn tắm lên cổ rồi vẫy tay
với cô: “Em lại đây!”
Lôi Vận Trình nhảy nhót chạy đến, gương mặt
hoàn toàn vô tội. Phong Ấn nhả một làn khói trắng, giữ lấy cằm cô rồi nhìn trái
nhìn phải: “Há miệng ra!”
“A -----” Lôi Vận Trình há cái miệng nhỏ nhắn
của cô ra giống như để bác sĩ kiểm tra cổ họng, còn phụ họa thêm tiếng “a” nữa.
“Ai bảo em “A” hả?” Phong Ấn trừng mắt: “Cười
một cái!”
Lôi Vận Trình nghe lời, nhếch miệng cười,
nhưng lại bị anh dọa: “Có cười nhe răng ra không hả?”
“Nhưng đây là cười mỉm mà.” Cô vừa nói dứt
lời, trên cằm bỗng truyền đến cảm giác đau đớn, Phong Ấn đang dùng sức bóp cằm
cô, cô đau đến nỗi nhe răng trợn mắt.
Ồ? Hàm răng trắng đều lóa cả mắt. Phong Ấn
buông cô ra, sau đó lại tỉ mỉ đánh giá cô, đôi mắt giống như chiếc radar quét
qua cô một lượt từ đầu đến chân, từ trước ra sau.
Lôi Vận Trình hết sức phối hợp, bàn tay điệu
đà chụm ngón cái và ngón giữa lại(2), liếc mắt một góc 45 độ nhìn anh: “Lão
gia, ngài đã hài lòng chưa ạ?”
(2) Nguyên văn là: Bày ra điệu “lan hoa chỉ”
Phong Ấn cười lạnh: “Lão gia không hài
lòng, nhà ngươi sẽ đi chỉnh hình sao?”
“Hừ!” Lôi Vận Trình theo phản xạ hừ anh một
tiếng, lại thấy anh giơ cánh tay lên, tưởng rằng anh muốn đánh mình, cô nhanh
nhẹn lách người. “Câu này của anh thật làm tổn thương người khác!”
“Vậy tại sao em lại biến thành thế này? Niềng
răng đâu? Mắt một mí đâu? Cái mặt bánh bao đâu? Làn da ngăm rắn rỏi đâu rồi?”
Trong ấn tượng của anh, Lôi Vận Trình chính là một cô nhóc như thế đấy, nói là
xấu thì không phải, nhưng tuyệt đối không thể xem là xinh đẹp được. Anh nhớ nhất
là bộ niềng răng inox chói lóa của cô, bây giờ không còn niềng răng nữa, anh chỉ
thấy hai hàm răng trắng đều như hai chuỗi hạt trân châu. Cũng khó trách lúc đầu
Phong Ấn không nhận ra cô, từ ngày đi học ở Học viện Phi hành tới nay anh chưa
từng gặp lại cô, cũng đến… Sáu năm rồi nhỉ? Năm tháng thật đúng là con dao mổ lợn
mà…
Lôi Vận Trình nhe răng làm mặt quỷ với anh:
“Anh không thấy người ta vẫn nói con gái mười tám tuổi sẽ khác hẳn à? Niềng
răng cũng không thể đeo cả đời được. Ai nói lúc nhỏ da đen thì đến lúc lớn da
nhất định vẫn sẽ đen? Nhưng mà…” Nói đến đây, cô ra vẻ huyền bí kề sát anh, day
day một bên lông mày đầy vẻ đắc ý của anh, có chút khiêu khích: “Không có niềng
răng, cảm giác hôn môi cũng không tệ nhỉ.”
Cô ở khoảng cách quá gần, con ngươi đen láy
như hạt nhãn long lanh, hàng lông mi dài rung rinh trước mắt anh tựa như cánh
bướm, hương thơm nữ tính trên cơ thể hòa lẫn với mùi thơm của sữa tắm nhẹ nhàng
phảng phất trước mũi anh. Phong Ấn bỗng nhớ đến vài năm trước, lúc anh bằng tuổi
cô bây giờ đã từng ác ý trêu chọc cô: “Ôi trời, em gái niềng răng, em thử nói
xem, sau này khi em lớn rồi có bạn trai, ai mà dám hôn em cơ chứ? Không bị rách
lưỡi mới là lạ đấy!”
Cô bé ấy lúc đó không to gan được như bây
giờ, cái miệng nhỏ mếu máo và đôi mắt ngấn nước. Phong Ấn cười lớn: “Thật ra
anh trai đây cũng rất thích em, tiếc là cái lưỡi của anh lại không dám mạo hiểm
hi sinh thân mình. Nụ hôn đầu nhớ để dành cho anh nha, đợi anh đi luyện cho gan
to ra rồi sẽ quay về nhận hàng nhé!” Sau đó ư? Sau đó thì Phong Ấn được tuyển
vào không quân, cơ hội về thăm nhà thì có hạn, từ khi đó anh gần như là không gặp
lại Lôi Vận Trình. Thỉnh thoảng lúc anh về nhà cũng nghe Lôi Dật Thành nói chương
trình học của cô rất nặng nên cũng không gọi cô ra ngoài chơi, mãi cho đến khi
anh dần quên mất có một người như thế đã từng xuất hiện trong cuộc đời mình,
thì cô lại dùng phương thức độc đáo này để đánh thức ký ức của anh.
Đúng như lời cô nói, con gái mười tám tuổi
quả nhiên là khác hẳn. Lôi Vận Trình của thì hiện tại đã tháo niềng răng, đôi mắt
ẩn chứa khí thế bức người, khuôn mặt tròn trịa đầy đặn không còn nữa, chiếc cằm
nhỏ nhắn đáng yêu, dáng người cũng cao lên khá nhiều, nhìn cô thật giống như một
con búp bê sứ trắng trẻo, nhất là cái miệng nhỏ xinh phiếm hồng, thật khiến cho
người ta phải… Thèm thuồng.
Phong Ấn lấy lại bình tĩnh, nhìn cô như
quái vật, anh giơ ngón trỏ đẩy trán cô cách xa khỏi mình: “Anh trai em mà thấy
em như thế này sẽ khóc mất. Còn chưa dậy thì đến cỡ B mà đã dám đi cưỡng hôn
đàn ông, em cũng giỏi thật! May mà người xui xẻo bị em hạ độc thủ lại là anh đấy.”
Lôi Vận Trình đơ mất một lúc mới hiểu ra được
ngụ ý của anh là ám chỉ mức độ dậy thì vòng một của cô, cô bối rối kéo góc áo:
“Cái gì mà may mắn cơ chứ?”
“May mắn chính là -----” Phong Ấn có chút
ngập ngừng… Phải rồi, cái gì mà may mắn cơ chứ?
Lôi Vận Trình chớp chớp mắt chờ anh trả lời,
Phong Ấn lại liếc mắt qua chỗ khác: “Ơ? Anh bảo này, em gái đeo niềng răng ----
Trình Trình!” Thấy cô trợn trừng mắt với mình, anh đành phải đổi giọng gọi tên
cô. “Không phải là em cố tình ngã xuống bể bơi rồi giả vờ không biết bơi, đợi
anh nhảy xuống cứu, sau đó nhân cơ hội thực hiện ý đồ xấu với anh đấy chứ?”
Bị vạch trần rồi!
Nhưng Lôi Vận Trình lại vô cùng bình tĩnh,
cô cười ngây ngô, trong nụ cười ẩn giấu chút cay đắng không dễ gì phát hiện:
“Hình như có ai đó từng bảo là giữ lại nụ hôn đầu cho anh ta mà!”
Nghe thấy thế, ánh mắt Phong Ấn bỗng tối sầm
lại, con ngươi đột nhiên trở nên sắc bén. Lôi Vận Trình bị sự thay đổi đột ngột
của anh dọa cho đến mức phải lùi lại phía sau nửa bước: “Anh làm gì vậy hả? Đó
chỉ là món quà sinh nhật cho em thôi mà.”
Phong Ấn híp mắt nhìn cô, vừa định mở miệng
thì thái độ của Lôi Vận Trình bỗng nhiên mềm mỏng hẳn: “Anh Tiểu Ấn, anh đưa em
về nhà trước được không? Anh trai em tỉnh lại mà thấy bộ dạng em thế này thì sẽ
mắng em chết mất.”
Trực giác của Phong Ấn nói cho anh biết, có
gì đó không ổn, nhưng anh vẫn đáp ứng cô, anh muốn xem xem rốt cuộc là trong
cái hồ lô này đựng thứ thuốc gì đây.
Lúc bọn họ rời đi không làm kinh động đến
Lôi Dật Thành, Phong Ấn lái xe đưa cô đến tận cổng khu nhà. Bố mẹ đều không ở
nhà, Lôi Vận Trình rất muốn hỏi xem anh có muốn lên nhà ngồi một lúc hay không,
nhưng cô vẫn không đủ can đảm để đưa ra một lời mời “mang tính người lớn” như
thế.
“Anh chờ em một lát, em lên lấy ít đồ rồi sẽ
xuống ngay.”
Như sợ anh không đồng ý, Lôi Vận Trình vừa
nói xong liền dùng tốc độ ánh sáng chạy một mạch lên gác. Phong Ấn ngồi trong
xe chờ, quả nhiên là cô quay lại rất nhanh, cô đưa cho anh một quyển sách.
Phong Ấn không hiểu chuyện gì, nhận lấy rồi tùy tiện giở một trang, vừa mở ra
đã thấy bên trong có kẹp một thứ gì đó, anh đột nhiên cau mày, mở cửa xuống xe
rồi sập lại thật mạnh, cầm tờ giấy đăng kí dự thi Đại học Hàng không Không quân
nghiêm túc chất vấn.
“Đây là cái gì?”
Lôi Vận Trình không ngờ được rằng anh lại
phản ứng mạnh như vậy: “Không… Không quân -----”
“Anh biết! Anh biết chữ! Anh muốn hỏi em
đây là có ý gì?” Phong Ấn không kiên nhẫn cắt lời cô: “Dật Thành nói em muốn
thi vào học viện cảnh sát.”
“Đó là anh ấy muốn, em không muốn, em muốn
được giống như anh, làm một phi công không quân!” Lôi Vận Trình thừa dịp anh
không để ý liền lấy lại tờ đăng kí, bảo bối của cô lại nằm yên giữa những trang
sách.
Phong Ấn nhếch miệng: “Em đùa cái gì thế hả?
Em tưởng đó là đồ chơi của em à? Chỉ cần em muốn là có thể làm được hay sao?”
“Em không chỉ muốn, mà còn thích, là tình
yêu cuồng nhiệt, anh làm được thì tại sao em lại không thể?” Lôi Vận Trình bướng
bỉnh phản bác lại: “Em nghiêm túc đấy, không hiểu tại sao mọi người ai cũng nói
cái kiểu này, cứ như là em đang làm loạn ấy.
“Đúng là em đang làm loạn!”
“Em không có! Em tự biết bản thân mình đang
làm gì! Em không còn là một cô nhóc nữa! Phong Ấn, anh mở to mắt ra mà nhìn cho
rõ, Lôi Vận Trình đã không còn là một cô bé nữa!”
Phong Ấn trầm mặc, cô gái đang gầm lên với
anh giống con sư tử nhỏ đúng là đã không còn giống với mấy năm trước nữa, không
chỉ là thay đổi về dung mạo và chiều cao đâu. “Nếu em thích làm phi công, em có
thể chọn ngành hàng không dân dụng, không nhất thiết phải chọn không quân,
ngành hàng không dân dụng cũng khá là an toàn.”
“Em sẽ vào không quân, sẽ trở thành phi
công lái máy bay chiến đấu như anh, hơn nữa em có tự tin là là em sẽ làm được.
Em chỉ muốn thông báo cho anh biết thế thôi, cũng không phải đang trưng cầu ý
kiến của anh. Muộn lắm rồi, anh nhớ lái xe cẩn thận đấy!”

