Tay cự phách - chương 07a

Chương 7

Jamie đang mặc quần áo thì nghe có tiếng gõ rụt rè
trên cánh cửa. Anh lắng nghe. Tiếng gõ lại được lặp lại lần nữa. Anh bước đến
cánh cửa, mở ra. Margaret đang đứng ở đấy.

“Vào đi, Maggie,”, Jamie nói. “Có chuyện gì không
hay hả?” Đây là lần đầu tiên nàng đến phòng khách sạn này. Nàng bước vào, nhưng
bây giờ đây, đứng trước mặt Jamie, nàng thấy khó mở lời quá. Suốt đêm qua, nàng
đã nằm thao thức, không biết nói như thế nào với Jamie về cái này. Nàng sợ rằng
có thể anh không thể gặp mặt nàng nữa.

Nàng nhìn thẳng vào mắt anh. “Ian ạ, em sắp sửa có
con”.

Mặt Jamie vẫn bình tĩnh như không, khiến Margaret lo
sợ nàng đã mất anh thật rồi. Đột nhiên, nét mặt anh thay đổi, trở nên vui vẻ,
làm cho tất cả nỗi nghi ngờ của nàng lập tức bị xóa sạch. Anh nắm chặt lấy tay
nàng, và nói, “thật là tuyệt vời, Maggie ạ. Tuyệt vời! Em đã nói với cha em
chưa?”.

Margaret lùi lại, lộ vẻ lo sợ, “Ồ, không! Bố em…”
Nàng bước đến chiếc ghế sofa kiểu Victoria bọc nhung xanh, rồi ngồi xuống. “Anh
không hiểu bố em. Ông…, ông sẽ không bao giờ chịu hiểu”.

Jamie vội vã mặc chiếc áo sơ mi lên người. “Đi nào,
chúng ta cùng đến đi đến đó để nói cho ông ấy biết”.

“Anh có tin chắc rằng mọi sự sẽ tốt đẹp không?”.

“Anh chưa bao giờ tin chắc hơn trong cuộc đời anh”.

Salomon Van der Merwe đang đo những thỏi thịt khô
cho một người thăm dò kim cương thì Jamie cùng Margaret bước vào trong cửa hiệu.
“À, Ian. Tôi sẽ đến với anh, chỉ một lát nữa thôi”. Lão vội vã tiếp người khách
cho chóng xong, rồi đi đến gần Jamie. “Mọi việc tiến triển thế nào trong một
ngày đẹp trời như hôm nay?”. Van der Merwe hỏi:

“Không thể nào tốt hơn được”, Jamie vui vẻ nói. “Cô
Maggie của ông sắp có con rồi đấy”.

Một sự im lặng đột ngột bao trùm không khí. “Tôi…
tôi không hiểu”. Van der Merwe lắp bắp nói.

“Đơn giản quá mà. Tôi đã làm cho cô ấy có mang đấy”.

Máu đỏ như đã tuôn ra hết khỏi khuôn mặt của Van der
Merwe. Lão giận dữ nhìn từ mặt người này đến mặt người kia. “Có… có thật như vậy
không?” Các cảm xúc như một vũng nước xoáy quay cuồng trong đầu Van der Merwe.
Cơn sốc khủng khiếp trước cái tin cô ái nữ quý giá của lão đã bị mất trinh…
đang mang bầu… Lão sẽ trở thành một trò cười cho cả thị trấn này. Nhưng Ian
Travis là một anh chàng rất giàu có. Và nếu hai đứa ấy cưới nhau nhanh chóng
thì…

Van der Merwe quay về phía Jamie, nói, “Dĩ nhiên.
Anh sẽ cưới nó ngay lập tức”.

Jamie nhìn lão, làm ra vẻ ngạc nhiên, “Cưới? Ông mà
chịu cho Maggie lấy một thằng bé ngu xuẩn đã để cho ông lường gạt đến khuynh
gia bại sản hay sao?”.

Đầu Van der Merwe quay cuồng như chong chóng. “Anh
nói cái gì lạ vậy, Ian? Tôi có bao giờ…”

“Tên tôi không phải là Ian”, Jamie nói bằng một giọng
gay gắt. “Tôi là Jamie McGregor. Ông không nhận ra sao?” Anh trông thấy vẻ ngơ
ngác trên khuôn mặt Van der Merwe. “Không, cố nhiên là ông không nhận ra. Thằng
bé ấy nó chết rồi. Ông giết nó mà. Nhưng tôi không phải là người ôm mãi một mối
thù hằn, Van der Merwe ạ. Vì vậy, tôi tặng cho ông một món quà. Hạt giống của
tôi nằm trong bụng con gái ông đấy”.

Jamie quay phắt lại, rồi bước ra ngoài, để lại hai bố
con nhìn nhau, chưng hửng.

Margaret đã nghe hết trong cơn sững sờ, khó mà tin nổi.
Anh ấy không thể nào có ý nghĩ như anh vừa nói ra. Anh ấy yêu mình. Anh ấy…

Salomon van der Merwe quay lại nhìn con gái, trong sự
đau khổ và giận dữ khủng khiếp. “Mày là con đĩ!” ông hét lên. “Đồ đĩ! Cút ngay
đi! Cút khỏi nơi này!”.

Margaret đứng như trời trồng, không hiểu chút gì về
sự việc ghê gớm đang xảy ra. Ian trách cứ nàng về một việc gì đó mà cha nàng đã
làm. Ian nghĩ rằng nàng cũng đã tham dự vào một hành động xấu xa nào đó. “Jamir
McGregor là ai? Ai…?”.

“Đi đi” Van der Merwe vả một cái thật mạnh lên mặt
nàng. “Tao không muốn thấy mặt mày nữa chừng nào tao còn sống”.

Margaret vẫn đứng chôn chân ở đó, tim nàng đập thình
thình, miệng nàng há hốc cố lấy hơi thở. Mặt cha nàng giống như mặt một người
điên dại. Nàng quay lưng, chạy ra khỏi cửa hiệu, không quay nhìn trở lại.

Salomin van der Merwe đứng tại chỗ nhìn nàng đi ra,
với nỗi tuyệt vọng khủng khiếp trong lòng. Lão đã từng thấy những gì xảy ra với
con gái của những người khác, đã tự làm ô danh mình. Chúng bị buộc phải đứng giữa
nhà thờ, bị bêu riếu công khai, rồi khai trừ khỏi cộng đồng. Đó là sự trừng phạt
đúng đắn, thích hợp và hoàn toàn thích đáng đối với chúng. Nhưng Margaret của
lão đã được giáo dục theo khuôn phép và trong niềm kính sợ đức Chúa Trời. Làm
thế nào mà nó có thể phản bội lão như vậy được? Van der Merwe mường tượng thấy
cô con gái của lão thân thể trần truồng đang làm tình với anh chàng ấy, quằn quại
trong cơn nóng sốt giống như những con vật, rồi lão cũng bắt đầu cảm thấy dục
tình của lão rực lên.

Lão đặt tấm biển “Đóng cửa” trên cánh cửa trước cửa
hiệu bách hoá, rồi nằm lăn trên giường, không còn có sức hay ý chí nào cử động
nữa. Khi tin đồn này lan ra khắp thị trấn, lão sẽ trở thành đối tượng chế giễu.
Người ta hoặc thương hại lão hoặc chê bai lão về sự hư hỏng của đứa con gái. Dù
cách nào chăng nữa, lão cũng không thể nào chịu đựng nổi. Lão phải làm thế nào
để có thể tin chắc rằng không một ai biết được chuyện này. Lão sẽ đưa cái con
đĩ ấy đi nơi khác cho khuất mắt lão vĩnh viễn. Lão quỳ xuống và cầu nguyện: Lạy
Chúa! Tại sao Chúa lại có thể đưa con vào cảnh ngộ này, con là đệ tử trung
thành của Chúa? Tại sao Chúa đã bỏ rơi con? Lạy Chúa, xin hãy cho con ấy chết đi.
Hãy để cho cả hai đứa ấy phải chết…

Quán rượu Sundowner vào buổi trưa hôm ấy đang đông
nghẹt người thì Jamie bước vào. Anh đi thẳng đến quầy rượu, rồi quay mặt về
phía đám đông. “Xin quý vị chú ý!”. Những cuộc nói chuyện ồn ào nhỏ dần rồi im
bặt lại. “Nhà hàng xin đãi một chầu rượu cho tất cả mọi người”.

“Có chuyện gì vậy?” Smith hỏi. “Lại mới tìm ra kim
cương hay sao?”.

Jamie cười to lên. “Cũng gần giống như vậy, anh bạn ạ.
Cô con gái ông Salomon van der Merwe chưa chồng mà đã có mang! Ông Van der
Merwe muốn tất cả quý vị giúp ông ta ăn mừng việc này!”.

Smith thì thào. “Lạy Chúa Giê su!”.

“Chúa Giê su không can dự gì vào chuyện này cả. Chỉ
có Jamie McGregor thôi!”.

Trong vòng một giờ đồng hồ, tất cả mọi người ở
Klipdrift đều đã nghe tin. Ian Travis thực ra là Jamie McGregor, anh ta đã làm
thế nào khiến cho cô con gái ông Van der Merwe mang bầu. Margaret van der Merwe
đã lừa phỉnh cả thị trấn.

“Con bé ấy không có vẻ gì thuộc về loại đàn bà như
thế cả, phải thế không?”

“Tẩm ngẩm tầm ngầm mà đâm chết voi đấy!”.

“Không biết có bao nhiêu thằng đàn ông trong thị trấn
này đã “đóng cọc vào trong cái trái mít” ấy nhỉ?”.

“Con bé ấy có dáng người khá xinh. Tao cũng có thể
đóng cái cọc của tao được chứ”.

“Sao mày không hỏi nó đi. Nó sẵng sang cho không mày
đấy”.

Rồi mọi người cười phá lên.

Khi Salomon van der Merwe rời cửa hiệu trưa hôm ấy,
lão đã tìm được cách thoả hiệp với nỗi tai hoạ khủng khiếp vừa xảy ra cho lão.
Lão sẽ đưa Margaret đi Cape Town bằng chuyến xe ngựa sắp tới. Nàng sẽ cho ra đời
đứa con hoang ở đấy, rồi không một ai ở Klipdrift này biết đến nỗi nhục nhã của
lão nữa. Van der Merwe bước ra đường phố, ôm điều bí mật này trong lòng, một nụ
cười gắn trên môi.

“Chào ông Van der Merwe. Tôi nghe nói ông có thể sẽ
tích trữ them một số quần áo trẻ con nữa”.

“Chào ông Salomon. Nghe nói ông sắp có một đứa bé
con giúp ông trông nom cửa hàng”.

“Chào ông Salomon. Tôi nghe nói một nhà quan sát
chim vừa mới phát hiện một loài chim mới gần con sông Vaal. Vâng, thưa ông, đó
là một con cò”.

Salomon quay lại, loạng choạng bước vào cửa hiệu như
một người mù, rồi gài chốt cửa lại.

Ở quán Sundowner, Jamie đang nhấm nháp ly rượu huýt
ki, lắng nghe những tiếng bàn tán xung quanh mình. Thật là một vụ tai tiếng lớn
lao nhất chưa từng xảy ra ở Klipdrift và nỗi vui thích của người dân thị trấn về
câu chuyện này thật lớn lao vô cùng. Jamie thầm nghĩ, ước mong sao Banda cũng
có mặt ở đây để cùng chia vui với mình. Như vậy là đã trả thù lão Van der Merwe
về những gì hắn đã làm hại em gái của Banda, làm hại Jamie và… bao nhiêu người
khác nữa. Nhưng đó chỉ là một phần trong tất cả những gì Van der Merwe đã làm.
Đó chỉ là bước đầu. Sự trả thù của Jamie chưa được hoàn toàn chừng nào mà Van
der Merwe chưa bị hoàn toàn triệt hạ. Riêng đối với Margaret, anh không có chút
thương hại nào. Nàng có dính líu vào vụ ấy. Nàng đã nói gì với anh khi hai người
gặp nhau lần đầu tiên? Cô ấy đã nói, “Cha tôi có thể là người giúp được cậu.
Ông ta biết tất cả mọi thứ”. Nàng cũng là một Van der Merwe, nên Jamie muốn triệt
hạ cả hai.

Smith bước đến chỗ Jamie đang ngồi. “Tôi nói chuyện
với ông một phút, được không?”.

“Chuyện gì vậy?”.

Smit đằng hắng giọng, nói một cách ngượng ngùng.
“Tôi biết hai người thăm dò có mười nơi có thể khai thác gần Pniel. Họ tìm ra
kim cương, nhưng không có tiền để sắm các thiết bị cần thiết để khai thác. Họ
đang tìm một người hợp tác. Tôi nghĩ rằng ông có thể quan tâm đến cơ hội làm ăn
này”.

Jamie nhìn hắn chằm chằm. “Đó là những người anh đã
giới thiệu với Van der Merwe rồi, phải không?”

Smith gật đầu, ngạc nhiên. “Thưa ông, vâng. Nhưng
tôi đã suy nghĩ lại về lời đề nghị của ông. Tôi muốn làm ăn với ông hơn”.

Jamie rút ra một điếu xì gà dài, mỏng. Smit vội vã
châm lửa hộ anh. “Anh cứ tiếp tục nói đi”.

Smith làm theo y lời.

Vào lúc ban đầu, nghề mãi dâm ở Klipdrift được mở ra
trên căn bản ngẫu nhiên. Gái mãi dâm phần nhiều là phụ nữ da đen, làm việc
trong các nhà điếm tồi tàn trong các ngõ hẻm. Nhưng gái mãi dâm da trắng đầu
tiên đến thị trấn này là những cô gái bán ba (bar) làm việc bán thời gian.
Nhưng số kim cương tìm thấy được tăng lên và thị trấn làm ăn phát đạt, nhiều
gái mãi dâm da trắng nữa xuất hiện.

Lúc này đã có hàng chục nhà chứa ở vùng ven thị trấn
Klipdrift. Đó là những căn nhà nhỏ bằng gỗ có mái lợp tôn. Một ngoại lệ duy nhất
là nhà chứa của bà Agnès, một ngôi nhà hai tầng trông bề thế trên đường Bee,
cách xa đường Loop, tức là đường phố nơi các bà vợ của những người dân thị trấn
không bị khó chịu mỗi khi phải đi qua ổ truỵ lạc ấy. Ngôi nhà ấy được sự bảo trợ
của các ông chồng của họ và của bất cứ khách lạ nào có tiền của đến thị trấn
này. Đó là một nhà thổ đắt tiền, nhưng các cô gái ở đó đều trẻ và tự do, xứng
đáng với đồng tiền bỏ ra. Các thức uống được dọn ra trong một phòng khách bày
biện khá sang trọng, và bà Agnès đã đưa ra qui tắc rằng không bao giờ thúc giục
hối hả và lừa bịp khách hàng. Bản thân bà Agnès cũng là một người đàn bà vui vẻ,
mập mạp, có mái tóc màu đỏ, vào khoảng trên ba mươi tuổi. Bà đã làm việc trong
các nhà hang điếm ở London và đến Nam Phi vì nghe đồn rằng người ta dễ kiếm ra
tiền trong một thị trấn vùng mỏ như Klipdrift. Bà đã dành dụm đủ tiền để mở một
nhà điếm do bà làm chủ và công việc làm ăn phát đạt ngay từ lúc đầu.

Bà Agnès vẫn thường hãnh diện về khả năng hiểu biết
đàn ông, thế nhưng Jamie McGregor là một nhân vật bí hiểm đối với bà. Anh vẫn đến
đó luôn, tiêu tiền một cách thoải mái, và lúc nào cũng vui vẻ đối với các cô
gái. Nhưng anh có vẻ kín đáo, xa vời, không ai dám động chạm. Đôi mắt anh là thứ
mà bà Agnès cảm thấy hấp dẫn nhất. Chúng có vẻ mờ nhạt, lạnh lùng, giống như những
hồ ao không đáy. Không giống như các khách hàng khác, anh không bao giờ nói về
mình hay về quá khứ của mình. Ít giờ trước đó, bà Agnès đã nghe nói rằng Jamie
McGregor đã cố ý làm cho con gái của ông Van der Merwe mang bầu, rồi từ chối
không cưới cô ta. Thật là “một thằng chó đẻ”, bà Agnès nghĩ thầm. Nhưng bà cũng
phải công nhận rằng đó là một “thằng chó đẻ” đáng yêu. Lúc này bà nhìn theo
Jamie trong khi anh bước xuống trên chiếc cầu thang trải thảm đỏ, lễ phép chào
từ biệt trước khi ra về.

Khi Jamie trở về khách sạn thì Margaret đã đứng
trong phòng anh, nhìn qua khung cửa sổ. Nàng quay lại khi Jamie bước vào.

“Chào anh Jamie”, Giọng nói của nàng hơi run run.

“Cô làm cái gì ở đây?”.

“Em cần nói chuyện với anh”.

“Tôi chẳng có gì để nói cả”.

“Em hiểu vì sao anh làm như vậy. Anh ghét cha em”.
Margaret tiến lại gần anh hơn nữa “Nhưng anh cần phải biết rằng dù ông ấy có
làm điều gì với anh, em cũng chẳng hay biết gì cả. Em van xin anh hãy tin điều
đó. Đừng ghét bỏ em. Em yêu anh quá nhiều”.

Jamie nhìn nàng lạnh lung. “Đó là vấn đề của riêng
cô, phải thế không nào?”.

“Xin anh đừng nhìn em như thế. Anh cũng yêu em…”.

Anh không nghe những gì nàng nói. Trí óc anh đang trở
về với cuộc hành trình khủng khiếp đến Paardspan, nơi anh suýt bỏ mạng… lúc anh
di chuyển những tảng đá trên bờ song cho đến lúc sắp ngã quỵ xuống… rồi cuối
cùng, như một phép lạ, anh tìm thấy kim cương và trao nó cho Van der Merwe, rồi
nghe lão ta nói, “Cậu hiểu lầm rồi, bé con ạ. Tôi không cần kẻ nào hợp tác với
tôi hết. Cậu làm việc cho tôi… Tôi cho cậu hai mươi bốn giờ đồng hồ để ra khỏi
thị trấn này”. Thế rồi sau đó là trận đòn tàn nhẫn… Anh lại ngửi thấy mùi những
con kên kên, cảm thấy những cái mỏ của chúng rỉa vào da thịt anh…

Anh nghe tiếng nói của Margaret như từ phía xa xa,
“anh không nhớ sao? Em… là… của anh… em… yêu anh”.

Anh rùng mình một cái để thoát ra khỏi cơn mơ màng,
nhìn vào mặt nàng. Tình yêu. Anh không còn có một ý tưởng nào về ý nghĩa của từ
ấy. Van der Merwe đã đốt cháy tất cả mọi cảm xúc trong người anh, ngoài sự thù
hận. Anh sống bằng thứ ấy. Nó là thứ thuốc tiên, là máu đỏ nuôi sống anh. Chính
nó đã giúp cho anh được sống còn, khi anh chống chọi với đàn cá mập, vượt qua
cách mỏm đá ngầm, và bò ngang qua bãi mìn ở mỏ kim cương trong sa mạc Namib.
Các thi sĩ đã viết về tình yêu, các ca sĩ hát để ca ngợi tình yêu. Có lẽ nó là
hiện thực, có lẽ nó tồn tại. Nhưng tình yêu là dành cho những người khác. Còn đối
với McGregor thì không.

Không còn nơi nào cho Margaret tới nữa cả. Nàng yêu
cha nàng. Nàng cần được sự tha thứ của ông, nhưng nàng biết rằng ông sẽ không
bao giờ – không bao giờ có thể – tha thứ cho nàng được. Ông sẽ biến cuộc đời
nàng thành một địa ngục trần gian. Nhưng nàng không còn lựa chọn nào nữa. Nàng
cần đi đến gặp một người nào đó.

Margaret rời khách sạn, đi về phía cửa hiệu bách hoá
của cha nàng. Nàng có cảm tưởng như mọi người đang nhìn nàng chằm chằm. Một số
người tủm tỉm cười có vẻ bóng gió. Nàng ngẩng đầu lên cao, tiếp tục bước đi. Đến
cửa hiệu, nàng do dự một lúc, rồi bước hẳn vào bên trong. Cửa hiệu vắng vẻ. Cha
nàng từ phía trong bước ra.

“Bố…”

“Mày à!”. Một vẻ khinh bỉ của ông ta trong giọng nói
giống như một cái tát lên mặt nàng. Lão tiến lại gần, khiến nàng ngửi thất mùi
uýt ki trong hơi thở của ông. “Tao muốn mày rời khỏi thành phố này. Ngay tối
nay. Mày sẽ không bao giờ được lại gần nơi này nữa. Mày có nghe tao nói không?
Không bao giờ!” Lão rút từ trong túi ra ít tờ giấy bạc ném lên trên sàn nhà. “Cầm
lấy, rồi cút đi”.

“Con đang mang trong bụng đứa cháu ngoại của bố”.

“Mày đang mang đứa con của quỉ Xa tăng!” Lão tiến lại
gần hơn nữa, hai bàn tay nắm chặt lại. “Mỗi khi người ta thấy mày đi khệnh khạng
quanh đây như một con đĩ, họ sẽ nghĩ đến nỗi nhục nhã của tao. Khi mày đi rồi,
người ta sẽ quên đi”.

Nàng nhìn ông bố một hồi lâu, rồi quay lại, loạng
choạng bước ra khỏi cửa.

“Tiền, con đĩ kia!” Lão rống lên. “Mày quên tiền hay
sao?”

Có một quán trọ rẻ tiền ở ven thị trấn, nên Margaret
đi thẳng đến đó, đầu óc rối bời. Đến nơi, nàng hỏi thăm bà Owens, người chủ
nhà. Bà Owens là một người đàn bà béo mập, nét mặt vui tươi, vào trạc ngũ tuần.
Chồng bà đã đưa bà đến Klipdrift, rồi bỏ rơi bà ở đây. Một người đàn bà khác
trong trường hợp ấy ắt hẳn đã ngã quỵ, nhưng bà Owens vẫn sống sót. Bà đã thấy
nhiều người gặp khó khăn trong thị trấn này, nhưng không ai ở trong tình trạng
khó khăn như cô gái mười bảy tuổi đang đứng trước mặt bà.

“Cô muốn gặp tôi sao?”.

“Vâng, tôi không biết… không biết bà có một việc làm
nào cho tôi ở đây không”.

“Việc làm à? Làm cái gì?”.

“Bất cứ việc gì. Tôi nấu ăn khá. Có thể làm hầu bàn.
Làm giường. Tôi… Tôi… “. Giọng nàng có vẻ tuyệt vọng. “Xin bà…” nàng năn nỉ. “Bất
cứ việc gì cũng được!”.

Bà Owens nhìn cô gái đang đứng run rẩy trước mặt. Bà
cảm thấy xúc động. “Chắc rằng tôi có thể dung thêm một người nữa. Bao giờ thì
cô có thể bắt đầu được?” Bà cảm thấy nét mặt Margaret sáng lên, như vừa trút đi
nỗi lo âu.

“Ngay bây giờ”.

“Tôi chỉ có thể trả cho cô…” Bà suy nghĩ về một con
số nào đó, rồi nói tiếp, “một bảng, hai shillings và mười một xu, ngoài ăn và ở”.

“Như vậy cũng tốt rồi”, Margaret nói với vẻ biết ơn.

Lúc này Salomon van der Merwe ít khi xuất hiện trên
các đường phố ở Klipdrift. Mỗi lúc khách hang của lão lại thấy tấm biển “Đóng cửa”
treo lên thường xuyên hơn trên cửa ra vào hiệu bách hoá vào tất cả mọi giờ
trong ngày. Một thời gian sau đó, họ mua bán ở nơi khác, chứ không còn đến đó nữa.

Nhưng Van der Merwe vẫn đi nhà thờ mỗi ngày Chủ Nhật.
Lão đến đó không phải để đọc kinh mà để xin Chúa sửa chữa lại nỗi bất công đã
chồng chất lên vai một đệ tử trung thành của Chúa. Những người khác trong giáo
khu xưa nay vẫn kính trọng Salomon ven der Merwe, vì lão giàu có và có thế lực,
nhưng vào lúc này, lão cảm thấy cái nhìn xoi mói và những tiếng thì thầm sau
lưng lão. Gia đình vẫn thường chiếm chiếc ghế bên cạnh lão bây giờ đã chuyển
sang một chiếc ghế khác. Lão là một người dân giáo khu. Điều làm cho lão mất
tinh thần hoàn toàn là bài giảng của vị mục sư trong đó ông ta đề cập một cách
tinh ranh đến Exodus, Ezekiel, phối hợp với Leviticus (1). “Ta, Đức Chúa Trời của
ngươi, là một vị Chúa hay ngờ vực, thường theo dõi nhưng điều tội lỗi của các bậc
làm cha ảnh hưởng đến con cái. Vì vậy, hỡi con gái điếm kia, ngươi hãy nghe lời
răn của Đức Chúa. Bởi vì chất nhơ bẩn của ngươi đã tuôn ra, thân thể trần truồng
của ngươi đã được phô bày ra qua các hành động dâm ô với các nhân tình của
ngươi… nên Chúa nói với Moses (2), “Đừng bán rẻ con gái ngươi, để biến nó thành
một con đĩ; nếu không, e rằng trái đất này sẽ rơi vào ổ trụy lạc, và đầy rẫy tội
ác xấu xa,…””

Sau Chủ nhật ấy, Van der Merwe không còn đặt chân đến
nhà thờ lần nào nữa.

Trong khi việc kinh doanh của Van der Merwe bị suy sụp
thì ngược lại công việc làm ăn của Jamie McGregor trở nên phát đạt. Chi phí của
việc đào mỏ kim cương tăng lên vì người ta phải đào sâu hơn, và những người
khai thác mỏ nhận thấy rằng họ không còn có thể sắm những trang bị tinh vi cần
thiết. Tin đồn loan đi rất nhanh rằng Jamie McGregor có thể tài trợ cho việc
khai thác để đổi lấy một phần thu hoạch trong các mỏ ấy, rồi đến khi nào cần
thiết, Jamie sẽ trả tiền mua đứt tài sản những người hợp tác kinh doanh. Anh đầu
tư vào bất động sản, doanh thương và vàng. Anh tỏ ra lương thiện và tỉ mỉ trong
việc giao dịch, nên, khi tiếng tăm của anh lan rộng, nhiều người hơn nữa tìm đến
anh để hợp tác làm ăn.

Có hai ngân hàng trong thành phố. Nhưng khi một
trong hai ngân hàng ấy thất bại vì quản lý kém, Jamie mua lại ngân hàng ấy, đặt
người của anh vào, nhưng tránh không đưa tên mình ra trong các vụ giao dịch.

 

Báo cáo nội dung xấu