Hãy Kể Giấc Mơ Của Em - chương 19

Chương 19

Ashley Patterson vừa bị dẫn tới giá treo cổ thì một cảnh sát
chạy tới hét lên. Khoan đã. “Cô ta phải bị chết bằng ghế điện”.

Khung cảnh vụt thay đổi và giờ đây Ashley đang ngồi trên chiếc
ghế đặc biệt, chẩn tay bị trói cứng. Người đao phủ vừa chuẩn bị đóng cầu dao
thì thẩm phán Williams xuất hiện, la lên.

“Không. Chúng ta sẽ tiêm thuốc độc vào cô ta”.

David choàng tỉnh và nổi bật dậy, tim đập thình thịch. Bộ quần
áo ngủ đẩm mồ hôi. Bỗng nhiên anh thấy đầu óc mình choáng váng, ngực nhói lên,
người như ngầy ngấy sốt. Anh sờ tay lên trán. Nóng hừng hực ...

Một cơn xây xẩm mặt mày kéo đến khi David định bước xuống khỏi
giường.

“Ồ, không,” anh rên-rỉ, “đừng vào hôm nay. Đừng vào lúc
này”.

Đây là ngày David mong chờ, ngày mà luật sư biện hộ bắt đầu
phần việc chính của mình. David loạng choạng vào phòng tắm và rửa mặt bằng nước
lạnh. Anh nhìn mình qua tấm gương. “Trông như quỷ sứ vậy”.

Khi David đến phòng xử thì chánh án Williams đã ngồi sẵn ở vị
trí quen thuộc của mình. Tất cả chỉ chờ môi một mình anh.

“Xin lỗi vì đã đến muộn”. David nói. Giọng anh khản khàn.
“Tôi cố thể nói chuyện riêng với bà chánh án chứ?”.

“Được”.

David lại gần Tessa Williams, cùng với Mickey Brennan theo đằng
sau.

“Thưa bà chánh án”, David nói, “tôi muốn hoãn phiên xử lại một
ngày”.

“Vì lý do gì?”.

“Tôi ... tôi cảm thấy không được khỏe. Tôi tin rằng các bác
sĩ sẽ cho tôi thuốc và ngày mai tôi sẽ bình phục”.

“Tại sao không có cộng sự nào đi cùng ông vậy?”.

David ngạc nhiên nhìn bà ta “Tôi không có cộng sự”.

“Tại sao”.

“Bởi vì ...”.

Chánh án Williams nhoài người về phía trước. Tôl chưa bao giờ
thây một vụ xử án nào như vụ này cả. Ông định làm một kẻ lữ hành đơn độc tìm kiếm
vinh quang ở đây phải không? Ông sẽ không thấy nó trong phiên tòa này đâu. Để
tôi nói cho ông một chuyện khác. Có thể ông nghĩ rằng tôi xử ép vì tôi không
tin vào cái kiểu bào chữa quỷ - sứ - bảo – tô – làm - vậy của ông, nhưng không
phải vậy. Chúng ta sẽ để cho bồi thẩm đoàn quyết định xem bị cáo có hoặc vô tội.

Còn gì nữa không, ông Singer?”.

David nhìn vị chánh án, và cả căn phòng bỗng như chao đảo.
Anh muốn chửi thẳng vào mặt bà ta. Anh cũng muốn quỳ xuống van xin bà ta hãy rủ
lòng thương hại. Anh muốn về nhà đi ngủ.

Giọng anh mệt mỏi:

“Không, cảm ơn, thưa bà chánh án”.

Tessa Williams gật đầu. “Ông Singer, xin đừng làm lãng phí
thêm một phút nào nữa”.

David tiến gần chỗ ngồi của bồi thẩm đoàn, cố quên đi cơn sốt
đang hành hạ.

Anh chậm rãi nói.

“Thưa các vị các vị đã nghe những lời nhạo báng của ông công
tố về sự thật căn bệnh rối loạn đa nhân cách. Nhưng tôi tin rằng ông Bennan
không tỏ ra cố ý hằn thù. Những lời tuyên bố ấy đã chỉ cho chúng ta thấy một sự
hoàn toàn không hiểu biết về căn bệnh này của ông ta mà thôi. Và sự thật là ông
Brennan đã không có chút kiến thức nào về nó, cũng như một vài nhân chứng phía
bên ông ta vậy. Còn tôi, tôi sắp đưa ra một số nhân chứng, những người thật sự
biết về nó. Họ là những bác sĩ lỗi lạc, nhưng chuyên gia đầy kinh nghiệm về
MPD.

Sau khi nghe xong những lời chứng nhận của họ, tôi quả quyết
rằng các vì sẽ chẳng còn nhớ tới những gì ông Brennaa khẳng định nữa. Ông
Brennan từng nói về tội lỗi của thân chủ tôi đo liên quan đến những vụ án kia.
Đây là điểm rất quan trọng. Có tội. Đối với tôi giết người ở cấp độ số 1, đó
không chỉ là hành động giết người mà còn là ý định giết người nữa. Tôi sẽ cho
các vị thấy, ở đây, cái ý định đó là hoàn toàn không có bởi vì Ashley Patterson
đã không kiểm soát được bản thân lúc tội ác diễn ra. Thân chủ tôi đã hoàn toàn
không nhận biết được những chuyện xẩy ra. Một số bác sĩ tài năng sẽ chứng nhận
rằng trong người Ashley Paitelson còn có hai nhân cách khác, mà ta có thể tạm gọi
chúng là những khách thể, những kẻ ăn bám. Và một trong hai khách thể đó chính
là kẻ đã điều khiển chủ thể.”.

David nhìn lướt các vị bồi thẩm đoàn. Dường như họ đang đong
đưa trước mắt anh. Anh nhắm mắt định thần trong giây lát.

“Hiệp hội Tâm thần học Hoa Kỳ đã xác nhận căn bệnh rối loạn
đa nhân cách là có thật. Các bác sĩ tâm lý nổi tiếng trên toàn thế giới, những
người đã từng điều trị cho các bệnh nhân bị MPD cũng xác nhận có căn bệnh này.
Một trong các nhãn cách khác của Ashley Patterson có liên quan đến án mạng,
nhưng đó chỉ là một nhân cách kẻ thay thế cướp đi quyền kiểm soát bản thân của
cố ấy mà thôi”. Giọng anh trở nên mạnh mẽ.

“Để hiểu vấn đề này rõ ràng hơn các vị cần phải hiểu rằng luật
pháp không bao giờ trừng phạt những người vô tội. Vì thế ở đây xẩy ra một nghịch
lý. Hãy tưởng tượng một cặp anh em sinh đôi dính liền nhau bị bắt vì tội giết
người.

Luật pháp nói rằng bạn không thể trừng phạt người có tội vì
như thế bạn bắt buộc phải trừng phạt cả người vô tội”. Toàn bộ bồi thẩm đoàn đều
chăm chú lắng nghe. David hất đầu về phía Ashley. “Trong vù án này, không chỉ
có hai mà có đến ba nhân cách cùng dính vào”.

Anh quay sang chánh án Williams. “Xin được mời nhân chứng đầu
tiên của tôi, bác sĩ Joel Ashanti”.

“Bác sĩ Ashanti, ông đang làm việc ở đâu?”.

“Bệnh viện Madison, New York”.

“Và ông đã đến đây theo yêu cầu của tôi?”.

“Không. Tôi đọc báo thấy có vụ án này và tôi muốn đến để cho
lời khai. Tôi đã gặp nhiều bệnh nhân bị rối loạn đa nhân cách và tôi định giúp
đỡ các vị trong chừng mực có thể. MPD thì ít được biết đến và tôi muốn nhân cơ
hội này hy vọng sẽ làm sáng tỏ tất cả những hiểu nhầm về căn bệnh quái ác đó”.

“Tôi rất hoan nghênh, thưa bác sĩ. Trong các bệnh nhân của
ông, thường hay có các bệnh nhân có đến hai nhân cách hoặc còn gọi là khách thế
khác không?”.

“Theo kinh nghiệm của tôi, những người bị MPD thường có nhiều
nhân cách hơn thế, đôi khi lên đến con số trăm”.

Eleanor Tucker quay sang thì thầm gì đó với Brennan và ông
công tố mỉm cười.

“Ông đã Làm việc với căn bệnh rối loạn đa nhân cách được bao
lâu rồi, bác sĩ Ashanti?”.

“15 năm”.

“Với các bệnh nhân bị MPD thường là có một nhân cách trội hẳn
lên và có ảnh hưởng lớn đến các nhân cách khác?”.

“Đúng vậy”.

Một vài thành viên bồi thẩm đoàn trao đổi với nhau.

“Và người chủ người mà có các nhân cách khác bên trong - nhận
biết được các khách thể kia chứ?”.

“Chuyện này còn tùy. Đôi khi các khách thể đều biết nhau,
đôi khi chúng chỉ biết một số trong đó. Nhưng người chủ thường là không nhận biết
được cho đến khi được chữa trị căn bệnh bằng các liệu pháp tâm lý”.

Rất. haỵ. Thế bệnh MPD có thể chữa khỏi không?”.

“Thường thì có. Nó đòi hỏi một thời gian điều trị tâm lý lâu
dài. Đôi khi phải đến sáu, bẩy năm”.

“Đã bao giờ ông chữa khỏi hoàn toàn cho bệnh nhân bị MDP
chưa?”.

“Xin cảm ơn bác sĩ”.

David quay lại nhìn bồi thẩm đoàn một lúc.

Hấp dẫn, nhưng thiếu thuyết phục, anh nghĩ.

Rồi anh nhìn sang Brennan. “Tới lượt ông”.

Brennan đứng dậy và rời khỏi chỗ. “Bác sĩ Ashanti, ông nói rằng
ông đã bay từ New York đến đây chỉ mong được giúp đỡ vài điều?”.

“Đúng vậy”.

“Việc ông đến đây cũng chẳng giúp thêm được chuyện gì với sự
thật rằng đây là một vụ đặc biệt nguy hiểm và việc xuất hiện trước công chúng của
ông sẽ có lợi cho ...”.

David đứng lên. “Phản đối. Như thế là khiêu khích ...”.

“Phản đối vô hiệu”.

Bác sĩ Ashanti bình tĩnh trả lời. “Tôi đã giải thích lý do
tôi đến đây rồi”.

“Được. Từ lúc bắt đầu hành nghề đến nay, ông có thể nói xem
ông đã điều trị bao nhiêu bệnh nhân bị rối loạn tâm thần rồi?

“Khoảng 200 người”.

“Và trong ngần ấy cà, có bao nhiêu người bị mắc bệnh rối loạn
đa nhân cách?”.

“12 người ...”.

Brennan giả vờ ngạc nhiên nhìn ông bác sĩ.

“Trong số hai trăm người?”.

“Ờ, vâng. Ông thấy đấy”.

Điều tôi không hiểu, thưa bác sĩ Ashanti, là làm thế nào mà
ông có thể giữ được cái danh hiệu chuyên gia nếu ông chỉ mới gặp có ngần ấy trường
hợp. Tôi sẽ rất hoan nghênh nếu ông cho chúng tôi những bằng chứng có thể chứng
nhận hoặc phải nhận sự tồn tại của căn bệnh rối loạn đa nhận cách”.

“Khi ông nói bằng chứng,. ....”.

“Chúng ta đang ở trong tòa án, thưa bạc sĩ. Bồi thẩm đoàn sẽ
chẳng bao giờ quyết định nếu chỉ dựa vào nhưng giả thuyết hoặc hoặc những nếu
như đâu.

Nếu như, ví dụ nhé, bị cáo rất ghét những người bị cô ta giết,
và sau khi giết họ bèn quyết định mượn một nhân cách trong con người mình để
bào chữạ .....”.

David đứng dậy. “Phản đối! Như thế là gây sự ....”.

“Phản đối vô hiệu”.

“Thưa quý tòa”.

“Ngồi xuống, ông Singer”.

David trừng mắt nhìn chánh án Williams rồi giận dữ ngồi xuống.

“Vậy là tất cả những gì ông đang nói, thưa bác sĩ, là khống
có bằng chứng gì để chứng mình, sự tồn tại của NIPD ư?”.

“ờ, không. Nhưng ...”.

Brennan gật đầu. “Tôi đã hỏi xong”.

Ở bục nhân chứng bây giờ là bác sĩ Royce Salem.

David hỏi. “Bác sĩ Salem, có phải ông đã kiểm tra cho Ashley
Patterson?”.

“Đúng”.

“Kết luận của. ông thế nào?”.

“Cô Patterson bị bệnh MPD. Cô ấy có hai nhân cách khác tên
là Toni Prescott và Alette Peters”.

“Cô ấy có kiềm soát được họ không?”.

“Không. Khi họ nắm quyền kiểm soát, cô ấy bị triệu chứng
Fugue amnesia.”.

“Xin ông giải thích rõ hơn”.

“Fugue amnesia là tình trạng bệnh nhân mất đi ý thức không
biết mình đang ở đâu, đang làm gì. Tình trạng này có thể tồn tại trong vài
phút, vài ngày, hoặc vài tuần”.

“Và trong suốt thời gian đó thì bệnh nhân có phải chịu trách
nhiệm về những việc mình làm không?”.

“Không”.

“Cảm ơn bác sĩ”. Anh quay sang Brennan.

“Tới lượt ông”.

“Bác sĩ Salem, ông là bác sĩ tư vấn cho một số bệnh viện và
ông giảng dạy ở nhiều nơi trên thế giới?”.

“Vâng, thưa ông”.

“Tôi cho là những bác sĩ ngang hàng với ông đều là những người
nổi tiếng, có tài?

“Đúng vậy”.

Tất cả bọn họ đều đồng ý về căn bệnh rối loạn đa nhân cách
chứ?”.

“Không”.

“Không. Ý của ông là gì?”.

“Một số người không đồng ý”.

“Ý của ông là họ không tin rằng căn bệnh này tồn tại?”.

“Đúng ...”.

“Vậy là họ sai còn ông thì đúng?”.

“Tôi đã điều trị cho các bệnh nhân và tôi hiểu là có căn bệnh
như thế.

Khi ...”.

“Cho phép tôi hỏi một chuyện. Liệu có không, một căn bệnh
như rối loạn đa nhân cách, khi kẻ thay thế hay còn gọi là khách thể, phải ra lệnh
cho chủ thể làm những gì ngoài ý muốn? Thí dụ khách thể bảo. Giết; và chủ thể
buộc phải làm theo?”.

“Cũng còn tùy. Những khách thể đều có các cấp độ ảnh hưởng
khác nhau”.. “Vậy là người củ có thể phải chịu trách nhiệm?”.

“Đôi khi”.

“Phần lớn là bị”.

“Không”.

“Thưa bác sĩ, đâu là bằng chứng chứng tỏ MPD là có thật”.

Tôi có các bằng chứng về sự thay đổi hoàn toàn thể chất của
bệnh nhân dưới tác động của thôi miên, và tôi biết ...”.

“Và theo ông, đó là những căn cứ của sự thật?”.

“Đúng”.

“Bác sĩ Salem, nếu tôi thôi miên ông trong một căn phòng ấm
cúng và bảo ông rằng ông đang trần truồng trong bảo tuyết ở Bắc Cực, liệu thân
nhiệt của ông có tụt xuống không?”.

“Ờ, có, nhưng ...”.

“Tôi đã hỏi xong”.

David tiến tới bục nhân chứng. “Bác sĩ Salem,, ông có nghi
ngờ gì về việc có những nhân cách khác tồn tại trong Ashley Patterson không?”.

“Không. Và chúng hoàn toàn có khả năng thay thế cũng như khống
chế cô ấy”.

“Và cô ấy không nhận thức được điều đó?”.

“Cô ấy không nhận thức được”.

“Cảm ơn bác sĩ”.

“Tôi xin được mời nhân chứng tiếp theo, Shane Miller”..David
nhìn anh ta làm thủ tục tuyên thệ. “Ông đang làm nghề gì, ông Miller?”.

“Tôi làm giám sát viên ở Công ty tin học Global Graphics.

“Ông làm ở đó bao lâu rồi?”.

“Khoảng bảy năm”.

Và Ashley Patterson là nhân viên ở đó. “Vâng” ...

“Vậy là ông biết cô ấy khá rõ ràng?”.

“Đúng vậy ...”.

“Ông Miller, ông vừa được nghe các bác sĩ trình bầy một số
triệu chứng của bệnh rối loạn đa nhân cách như hoang tưởng, lo lắng, bồn chồn.

“Ông có từng thấy những triệu chứng này ở cô Patters
không?”.

“Tôi ...”.

“Có phải cô Patterson đã kể với ông rằng có ai đó đang theo
dõi mình”.

“Đúng vậy”.

“Và cô ấy không biết đó là ai hoặc tại sao người đó phải làm
vậy?”.

“Đúng”.

Ashley đã lân nào kể với ông rằng có ai đó đã lẻn vào máy
tính của cô ấy để đe dọa cô ấy không?”.

“Có”.

“Và mọi thứ ngày một tồi tệ thêm nên cuối cùng chính ông đã
khuyên cô ấy đến gặp bác sĩ tâm lý học trong công tý, bác sĩ Speakman?”.

“Đúng”.

“Và Ashley Patterson đã biểu lộ những triệu chứng mà chúng
ta vừa nói đến?”.

“Đúng”.

“Cảm ơn ông Miller”. David quay sang Brennan. “Tới lượt
ông”.

“Có bao nhiêu nhân viên làm việc trực tiếp dưới quyền ông,
ông Miller?”.

“30 người”.

“Trong 30 người đó, Ashley Patterson là người duy nhất ông
thấy thường tỏ ra lo lắng?”.

“Ờ, không ...”.

“Đúng không?”.

“Tất cả mọi người đều có lúc phải lo lắng”.

“Ý của ông là những nhân viên khác cũng phải đến gặp bác sĩ
tâm lý trong Công ty à?”.

“Dĩ nhiên. Ông ấy thường xuyên bận rộn”.

Blennan tỏ ra ngạc nhiên. “Thật vậy sao?”.

“Đúng. Đa số bọn họ đều gặp vấn đề. Dù sao họ cũng là người
mà”:

“Tôi đã hỏi xong”.

David tiến tới bục nhân chứng. “Ông Miller, ông nói rằng một
số nhân viên dưới quyền ông cũng gặp vấn đề. Vấn đề gì vậy?”.

Có thể là gây lộn với bạn trai hoặc chồng, và ...”.

“Còn gì nữa?”.

“Có thể là vấn đề tài chính ...”.

“Còn gì nữa? ...”.

“Con cái quấy rầy ...”.

Nói cách khác tức là tất cả các vấn đề thương nhật mà bất kỳ
ai cũng có thể mắc phải?”.

“Đúng”.

“Nhưng không ai đến gặp bác sĩ Speakman vì họ nghĩ mình đang
bị theo dõi hay bị ai đó dọa giết?”.

“Đúng”.

“Cảm ơn ông”.

Phiên tòa tạm nghỉ trưa.

David cho xe ra khỏi bãi đỗ, trong lòng ngao ngán. Phiên tòa
càng lúc càng trở nên tồi tệ đối với anh và tất nhiên, càng tồi tệ hơn với
Ashley. Các bác sĩ không thể thống nhất ý kiến về sự tồn tại của căn bệnh MPD.
Nếu họ không đồng ý với nhau, David nghĩ, thì làm sao mình khiên cho bồi thẩm
đoàn đồng ý với mình được đây? Mình không thể để một kết cúc thảm thương xẩy đến
với Ashley được. Không bao giờ. David hướng tới quán Harolds café, một quán ăn
lộ thiên với những mái lều nho nhỏ riêng biệt nằm gần tòa án. Anh đỗ xe rồi đi
vào. Người phục vụ mỉm cười với anh.

“Xin chào ông Singer”.

Anh đã nổi tiếng. Ô danh.

“Lợi này, thưa ông”. Anh đi theo cô ta đến một căn lều và ngồi
vào. Cô ta trao cho anh tờ thực đơn kèm theo nụ cười dài dằng dặc rồi bỏ đi, cặp
mông đong đưa một cách khều gợi. Đồ nhà thổ. Đavid giận dữ nghĩ thầm.

Anh không đói nhưng trong đầu lại vang lên giọng.nói của
Sandra, “Anh phải cố mà ăn uống để giữ gìn sức khỏe”.

“Căn lều bên cạnh là của hai người đàn ông và hai người đàn
bà. Một người đang nói, “Cô ta còn tệ hơn cả Lizzie Borden, Borden chỉ giết có
hai người thôi”.

Một giọng nam khác thêm vào, “và Borden không thiến các nạn
nhân”.

“Theo anh thì họ sẽ làm gì với cô ta?”.

“Anh đùa à? Tử hình chứ còn gì nữa! Đó là miệng lưỡi thiên hạ,
David nghĩ.

Anh chợt có cái cảm giác thất vọng, rằng nếu anh đi xung
quanh cái quán ăn này, thì sẽ được nghe cả mớ những lời bình luận tương tự như
những gì anh vừa nghe thấy. Brennan đả biến Ashley thành con quái vật trong mắt
công chúng.

Anh nhớ tới lời Quiller. “Nếu cậu không đưa cô ấy lên bục
nhân chứng, bồi thẩm đoàn sẽ có cảm gíac rằng họ đến phiên tòa chỉ để, đọc lời
tuyên án mà thôi.

Mìnth phải nắm lấy cơ hội này mới được. Mình sẽ làm cho bồi
thẩm đoàn tin rằng AshIey không có tội. Cô Phục vụ đã đứng bên anh. “Ông đã sẵn
sàng gợi món chưa, ông Singer?”.

Tôi đổi ý rồi” David nói, “Tôi không đói”:

Và anh còn có thể cảm thấy những ánh mắt thâm hiểm găm vào
lưng khi bước ra khỏi quán. May là họ không có vũ khí, David nghĩ ...

 

Báo cáo nội dung xấu