Y nữ xuân thu - Chương 23-24
Chương 23: GIian tình
“Cô nương, đến, đến phủ thái tử
rồi.” Tiểu Đức cẩn thận nói.
Ô~~buổi sáng hôm nay chủ tử
nhà hắn nhận được thánh chỉ kia thì rất không bình thường, ánh mắt nhìn đến ai
cũng là một biểu tình hận không thể đem đối phương một ngụm nuốt vào, nếu là nữ
nhân khác nhận được thánh chỉ như vậy chỉ sợ hưng phấn đến mức ngất xỉu đi,
nhưng chủ tử nhà hắn, ánh mắt đằng đằng như muốn ăn thịt người, giống như phải
lôi thái tử điện hạ ra lột sống mới cam tâm. Bây giờ hắn thật sự không dám xác
định chủ tử hắn đến phủ thái tử là đúng hay sai.
Đứng trước cánh cổng rộng rãi,
tràn ngập khí thế của phủ thái tử, Liên Kiều tức giận đến phát run, hai tay nắm
chặt bắt đầu từ trắng bệch đến bây giờ l
đỏ đến phát tử, nàng thực sự tức
giận đến không nói nổi, chỉ có thể há miệng thở dốc, đến nỗi khiến cho mình
không chết vì xuất huyết não cũng chết vì trúng gió.
Tên sắc ma trời đánh kia, đồ
điên, hết việc làm hay sao mà cầu cái hôn? Sao hắn không đi chết đi hả?
‘Thình thịch thình thịch…’ Tiếng
đập mạnh vào đại môn của phủ thái tử vang đến rung trời, vài tên hạ nhân chạy đến,
nhìn thấy Liên Kiều, trông thấy tư thế hung thần ác sát của nàng nên không ai
dám đến ngăn cản.
Liên Kiều một bên đi, một bên
rống: “Mục Sa Tu Hạ ngươi lăn ra đây cho ta.”
Vài tiểu thị nữ sợ tới mức
không dám bước ra, thử hỏi ai có lá gan gọi thẳng tục danh của thái tử gia, lại
có ai dám ở thái tử phủ kêu gào bảo thái tử lăn ra đây cho nàng gặp. Liên thái
y quả thật là một người vô cùng dũng mãnh nha. Ai nấy không hẹn mà cùng trao
cho nàng một ánh mắt sùng kính.
“Ngươi tìm ta?” Không biết khi
nào Mục Sa Tu Hạ đã đứng ở giữa sân, dù bận nhưng vẫn ung dung đứng từ xa nhìn
vẻ mặt đầy hận ý của Liên Kiều, sớm đã đoán được nàng sẽ đến, không ngờ lại tới
nhanh như vậy, hiệu suất khá cao.
Nhìn thấy hắn, Liên Kiều đề
khí chiến đấu hướng thẳng tới, ba bước cũng thành hai bước vọt tới trước mặt hắn,
nói thật hung: “Dựa vào cái gì mà ngươi dám tứ hôn? Dựa vào cái gì đòi thú ta?
Dựa vào cái gì dám lấy ta ra nói đùa? Dựa vào cái gì hả?”
Nhìn nàng, Mục Sa Tu Hạ không
nhanh không chậm trả lời: “Chỉ Bằng ta là đương kim thái tử.”
Liên Kiều giật mình, lập tức
càng thêm thẹn quá hoá giận rống to: “Thái tử thì giỏi lắm sao? Thái tử có thể
cường thưởng dân nữ? Thái tử phạm pháp cũng phải cùng tội với thứ dân.”
Mục Sa Tu Hạ khẽ nhếch môi, thản
nhiên sửa lại: “Liên thái y, mời ngươi nhớ kỹ, thứ nhất, tuy rằng, thái tử
không có gì giỏi, nhưng thân phận cao hơn ngươi; thứ hai, ta cũng không có cường
thưởng ngươi, mà là thú ngươi; thứ ba, Cách Tát Quốc ta từ trước đến nay không
có luật thái tử phạm pháp cùng tội với thứ dân.” (Yu: nham hiểm, quá nham hiểm)
Nói xong, vẫn tà nghễ nhìn
nàng, không ngờ nàng luôn điềm tĩnh lại có thể nổi giận, hơn nữa, dáng vẻ tức
giận của nàng đúng là…đáng yêu chết tiệt (Cào: …biến thái …T_T), đôi mắt sáng
long lanh, mặt hồng lên, đôi môi kiều diễm mọng lên, cái miệng nhỏ nhắn khép
khép mở mở mê người vạn phần. Hắn cảm thấy đề nghị sáng nay mình đưa ra với phụ
hoàng quả là chủ ý không tồi.
Liên kiều dần dần bình tĩnh lại,
cuối đầu như đang ngẫm nghĩ gì đó, trong chốc lát, bỗng nhiên ngẩng đầu: “Thật
ra ngươi có mục đích gì?”
Đáy mắt Mục Sa Tu Hạ hiện lên
một tia giảo hoạt, quả nhiên là nữ nhân thông minh, tỉnh táo lại thì lập tức có
thể nghĩ đến vấn đề mấu chốt, hắn càng ngày càng thấy hứng thú với nàng.
“Bổn vương thú phi, cũng giống
như một người nam nhân lấy một nữ nhân làm vợ vậy, đó là điều thiên kinh địa
nghĩa (Cào: là điều tất nhiên), nếu nói là có mục đích gì, thì nam nhân trong
thiên hạ là có mục đích gì, bổn vương cũng là mục đích ấy.” (Yu: âm hiểm, quá
âm hiểm)
Rõ ràng là dùng cái kiểu giả vờ
ngớ ngẩn để lừa nàng mà, Liên Kiều cười lạnh: “Nói như vậy, thái tử điện hạ là
bị sắc đẹp của ta mê đảo?”
“Có thể nói như vậy.” Nói dối
không chớp mắt.
U oán liếc mắt nhìn hắn một
cái, Liên Kiều thở dài xác thực nói: “Nhưng ta không thích ngươi.”
Hắn cười đến tà nịnh: “Không
sao cả.”
Đối mặt với người không nóng
không lạnh, không âm không dương, không nhanh không chậm, khốn kiếp, nàng thật
sự không nói được gì, nhưng tưởng tượng đến ít ngày nữa sẽ gả cho hắn, lòng lại
thật không cam lòng, bây giờ chỉ còn cách tìm lão Hoàng đế thôi.
~-~
“Thỉnh Hoàng thượng thay vi thần
làm chủ.” Liên Kiều quỳ gối trước mặt Hoàng đế, giọng nói bình tĩnh.
Lão Hoàng đế liếc mắt nhìn
Liên Kiều, khẽ trầm ngâm nói: “Ái khanh bình thân.”
Liên Kiều nhìn thẳng lên chủ vị:
“Hoàng thượng…”
Hoàng đế khoát tay nói: “Trẫm
biết tại sao ngươi lại đến, nhưng mà chiếu chỉ đã hạ không thể sửa, ngươi lui
ra đi.”
Liên Kiều tiếp tục đấu tranh:
“Nhưng mà bệnh Hoàng thượng còn chưa hết, vi thần nguyện ở bên người Hoàng thượng
mà tận tâm tận sức…”
Lão Hoàng đế hiểu ý cười nói:
“Trẫm tự biết thân mình, không cần nhiều lời, vài ngày nữa đại hôn rồi, lui ra
đi.”
~-~
Trốn sao? Nàng sẽ không làm những
việc ngu xuẩn như vậy, chỉ làm trò cười mà thôi. Ngồi yên? Lại càng không, đó
không phải là phong cách của nàng. Nếu hắn nhất định muốn mình trở thành phi tử
của hắn chắc chắn là chuyện sớm hay muộn, như vậy thì chỉ có thể lo cho cuộc sống
sau này của một thái tử phi phải như thế nào thôi.
Đêm đó, Liên Kiều quyết định lại
đến thái tử phủ, cùng hắn làm một giao dịch.
Theo thái y viện đến cửa cung
có một đường tắt thông qua một khoảng sân rộng yên tĩnh, ngày thường không ai
chăm sóc hay để ý, nghe nói lúc đầu là thư phòng của công chúa đương triều, sau
công chúa bị nhiễm bệnh mất sớm, nên viện này cũng bị bỏ hoang, không ai vào ở,
cũng không ai quét tước chăm sóc. Ban ngày khi theo người khác đi qua cũng đã
cho người ta cảm giác như từng trận gió lạnh thổi tới rồi, ban đêm thì Liên Kiều
chưa từng đi qua bao giờ. Vì để thuận tiện, Liên Kiều không dẫn theo hai cái
đuôi Tiểu Đức và Y Mã, không nghĩ tới ngày phải đi qua đường tắt này, vô tình
mà đi đến khu vườn này.
Da đầu run lên, chân bước
không ngừng, cảm thấy như phía sau có cái gì đi theo mình. Liên Kiều thật hối hận
chết được khi chạy đến đây.
“n…A…Ưh..O”
m thanh này?Liên Kiều bước
chân đang nhanh đột nhiên dừng lại, trán toát ra một tần mồ hôi lạnh, sẽ không
phải gặp tà chứ. Thật sự là nghĩ đến cái gì là đến cái đó sao.
Đứng trong chốc lát, dần dần
phát hiện âm thanh này có chút không thích hợp, giống như…hình như là bị cái gì
kìm lại. Bất giác đi theo hướng có tiếng rên rỉ phóng đãng, đứng phía sau cánh
cửa gần thư phòng, nhìn qua cánh cửa, rốt cục nàng cũng thấy rõ được gương mặt
người trong phòng, Mặc Đại thượng phi toàn thân trần trụi, không tấc vải, thân
như dây leo quấn quanh Mục Sa Tu Hạ đang mang một ánh mắt lạnh lùng, khoé miệng
khẽ nhếch lên hiện một ý cười lạnh lẽo. Tay hắn không mang theo chút thương tiếc
vuốt ve ngực nàng ta đến đỏ sẫm. Nhìn Mặc Đại bị hắn vỗ về chơi đùa nhào nặn
thành một vũng bùn, từ đáy mắt hắn là một mảnh cười nhạo tàn khốc.
Mặc Đại như muốn tan ra, không
ngừng dây dưa cùng hắn, cọ xát trên người hắn, nhưng vẫn không dám mở quần áo hắn.
Rốt cuộc, gần như đến thời khắc điên cuồng, hắn buông nàng ra, Mặc Đại cảm thấy
một trận hư không, đã muốn đạt đến tận cùng tim đập nhanh thân mình không thôi
nổi lửa, lại thoáng cái chỉ còn lại khoảng không.
Mục Sa Tu Hạ đã sớm đứng lên,
lạnh lùng nhìn chăm chú vào nàng.
“Điện hạ?” Mặc Đại nghi hoặc,
muốn tiến lên bám lấy hắn, lại bit ánh mắt lãnh tuyệt của hắn doạ lui đi, chỉ
phải ngập ngừng nói: “Điện hạ không cần Mặc Đại sao?”
Hắn khinh thường định cất bước
rời đi, rốt cục Mặc Đại cũng không khống chế được, ôm lấy cổ hắn từ phía sau,
nói nức nở: “Ả kia có gì tốt, chàng không nên thú nàng ta, nàng ta đâu có
thương chàng, chỉ có ta, chỉ có ta mới thật sự yêu chàng mà. Vì sao chàng lại
không chịu quay đầu lại nhìn ta. Vì sao…”
Mục Sa Tu Hạ cười lạnh: “Yêu
thương nhung nhớ?! Nữ nhân, cho tới bây giờ bổn vương chưa từng thiếu.”
Mặc Đại rũ người như hoa trong
mưa, ngước nhìn người lạnh lùng trước mắt, nam tử lãnh tâm, khoé môi gợi lên ý
cười làm điên đảo chúng sinh, thong thả buông một câu khiến người khác như đông
cứng cả người: “Ngươi không xứng.”
“Ha.., vì sao chàng lại đối với
ta như vậy? Ta… Ta là thật sự yêu chàng mà.” Mặc cho Mặc Đại cầu xin như thế
nào, đáy mắt Mục Sa Tu Hạ vẫn một lạnh như băng.
Cảm thấy mệt mỏi, Mặc Đại chán
nản nhặt quần áo trên mặt đất mặc lại từng cái từng cái lên chậm rãi đi đến cạnh
cửa, Liên Kiều sợ bị nàng phát hiện, nhanh trốn vào bóng tối.
Bước ra khỏi cánh cửa, nàng vô
thần nhìn thẳng về phía trước, buồn bả cười nói: “Ngươi là nam nhân không có
tim, trên thế giới này, ngoại trừ chiến tranh ra, không biết còn có thứ gì có
thể khiến ngươi phải sôi trào. Ta sai rồi, ngay từ đầu đã sai rồi.” Nói xong cũng
không quay đầu lại, chạy vội ra ngoài.
Trò hay chấm dứt, Liên Kiều cụt
hứng ngồi ở phía sau cửa, lòng thầm khinh thường, lại là những vụ bê bối xãy ra
trong cung đình, nhàm chán.
“Ra đây.” Một tiếng quát lạnh.
Ách! Không xong, nàng sao lại
quên chứ, Mục Sa Tu Hạ có cái lỗ tai còn tinh hơn chó săn, động tĩnh trong phạm
vi một trăm bước đừng hòng qua mặt được hắn. Nói vậy, lẽ nào khi nàng vừa bước
vào hắn đã phát hiện ra.
Ra thì ra, làm việc xấu là hắn,
có cái gì mà nàng phải trốn trốn tránh tránh, che che lấp lấp. Nghĩ vậy, Liên
Kiều sửa sang lại quần áo, vỗ vỗ tro bụi trên người, oai vệ mà hào phóng từ cửa
sau đi ra.
“Thái tử điện hạ.” Nàng ra vẻ
thoải mái mà chào hỏi.
Hắn liếc mắt nhìn cô một cái,
lãnh đạm nói: “Liên thái y đi tản bộ?”
Liên Kiều nói cho có lễ: “Ánh
trăng hôm nay đẹp lắm.”
Hắn xoay người nhàn nhã đi đến
sau án thư, tựa vào ghế nằm, ánh mắt tối tăm bắn về phía nàng, chậm rãi nói:
“Thật hy vọng Liên thái y có thể đẹp giống ánh trăng này.”
Uy hiếp nàng? Cười lạnh, tâm
niệm liền thay đổi nhanh, tối nay chính là một cơ hội tuyệt hảo. Vì thế nàng cũng
tìm một chiếc ghế dựa bình tĩnh ngồi xuống, cùng hắn xa xa nhìn nhau.
“Việc tối nay Điện hạ sẽ không
giết người diệt khẩu chứ?” Nàng cười đến tuyệt mỹ.
“Liên thái y nói đùa, người là
người bổn vương sắp cưới làm thái tử phi, bổn vương sao giết ngươi được.”
Phải, chính là những lời này,
Liên Kiều cười đến càng mị: “Vậy, ta cũng có thể cả gan làm một giao dịch cùng
Điện hạ?”
Mục Sa Tu Hạ cười bí hiểm,
nhìn không ra hỉ hay nộ, thản nhiên phát ra một tiếng: “Sao~?
“Nếu Điện hạ có thể đáp ứng ta
ba điều kiện, ta sẽ không nói chuyện này ra.”
“Nói đi.”
Hắn không tức giận, nghĩa là
đã bị nàng quơ được nhược điểm, giận mà không dám nói gì.
Liên Kiều mừng thầm, nhưng
không biểu lộ ra ngoài: “Thứ nhất, sau hôn sự ta phải có không gian cuộc sống độc
lập, ngươi không được hạn chế tự do cá nhân của ta.”
Nhìn hắn liếc mắt một cái,
không có phản ứng gì, tiếp tục: “Thứ hai, chưa cho phép của ta không được tuỳ
tiện vào phòng ngủ của ta. Thứ ba, cũng là điều trọng yếu nhất, ta từ chối ngủ
chung giường với ngươi.”
Một hơi nói xong, không sợ gì
mà nhìn thẳng vào hắn.
Mục Sa Tu Hạ yên lặng nhìn
nàng vài giây, lập tức cười ha hả, giống như nghe được chuyện gì buồn cười siêu
cấp, từ khi nhìn thấy hắn lần đầu tiên cho đến bây giờ, Liên Kiều còn chưa từng
thấy hắn cười to như vậy, có chút lạnh người nhìn hắn, lo lắng không biết có phải
mình làm hắn điên rồi không.
“Được.” Tiếng cười ngừng lại,
hắn sảng khoái đáp ứng.
Liên Kiều có chút ngạc nhiên,
không nghĩ hắn lại tốt như vậy. Chẳng lẽ nàng thật sự uy hiếp được hắn?
Thật lâu về sau nàng mới biết
được, Mục Sa Tu Hạ căn bản sẽ không chịu bị nàng áp chế, bởi vì tân Hoàng Cách
tát kế nhiệm sẽ tiếp nhận cả hậu cung giai lệ của tiền triều, mà Hoàng đế coi
trọng thái tử nên phi tần đều tuỳ ý hưởng dụng, cũng sẽ không bị cho là phạm
thượng. Điều này cũng làm cho Liên Kiều không hiểu được, ngày đó ban đêm Mục
sat u hạ vì sao lại đáp ứng ba điều kiện của nàng.
Chương 24: Đại hôn
Hôn sự cùng Mục Sa Tu Hạ đến
đây xem như đã định, nghi thức hôn lễ hoàn toàn dựa theo tổ chế mà làm, vô cùng
long trọng, phủ thái tử phải chiêu đãi yến tiệc một tháng, mở tiệc chiêu đãi
quan to hiển quý các nơi, hơn nữa còn đại xá thiên hạ, có thể nói đã cấp cho
Liên Kiều mặt mũi thật to. Nhưng Liên Kiều lại không hề có chút cảm giác ngượng
ngùng gì của người sắp làm tân nương, cả ngày đều chạy từ trong cung ra y quán
ngoài cung. Vị hôn phu của nàng cquản nàng, chỉ là phái một ít thị vệ ở bên người
bảo vệ nàng. Liên Kiều cười khổ, nói là phái thị vệ để bảo hộ nàng không bằng
nói là đến giám thị nàng thì chính xác hơn.
Hôn lễ cùng Mục Sa Tu hạ đã định
là ngày một tháng mười, ồ, ngày tốt, còn là quốc lễ nữa nha. Sáng sớm hôm nay,
trước buổi bình minh đã thấy một đám tiểu cung nữ tha ra một đống chăn, bởi vì
hốm qua vẫn lo lắng sau khi kết hôn lập gia đình
rồi sẽ là cuộc sống bi thảm,
thế cho nên cả đêm cũng chưa ngủ ngon, đến tận canh ba mới ngủ, mới ngủ được một
giờ đã bị lay tỉnh, sau đó bắt đầu vấn tóc, trang điểm, đeo trang sức…Liên Kiều
cơ bản vẫn còn nhắm hai mắt để mặc cho tiểu nha đầu này giày vò. Đến khi sao lặn,
gà gáy, tất cả mới tính là hoàn tất.
“Cô nương, nhìn dung mạo tân
nương của nàng đi, đẹp tựa tiên nữ nha. Thái tử gia nhất định sẽ bị nàng mê đảo.”
Y Mã dời gương đồng qua cho nàng xem.
Hứ, nàng mới không có thời
gian rỗi để mê đảo tên sắc ma kia đâu. Cầm lấy gương đồng, Liên Kiều nhìn lại một
thân mình hoa kim gấm vóc, toàn bộ đều lấy màu vàng và màu đỏ làm chuẩn, bóng mắt
vàng, mi vàng, trang sức vàng đính rubi chói mắt, cuộn tóc quăn dài phía sau cũng
đính phụ kiện bằng vàng. Bờ môi mềm mại căn mọng mỏng manh lộ ra với một tầng
son sáng bóng, khuôn mặt ửng sáng hồng nhuận, toả hào quang rạng rỡ.
Váy áo vừa vặn, chiếc váy dài
ôm gọn đường cong tuyệt đẹp, chiếc cổ chử V như ẩn như hiện, tay áo tạo hình
không như hai cái đèn lồng giống lúc trước mà đổi thành tay áo loa ra, thanh lịch
trang trọng, dưới thắt lưng váy đuôi cá được thiết kế để nổi bật ra bờ mông đẹp
cùng đôi chân dài mảnh mai, làm tăng thêm phần thanh thoát, phía sau thắt lưng
kéo theo một đuôi váy thật dài.
Tuy rằng không có tâm trạng lập
gia đình, nhưng nhìn vào gương thấy chính mình vẫn là có chút thoả mãn cùng say
mê. Như vậy cũng có thể cho là khuynh quốc khuynh thành đi, Liên Kiều xem đến
thoáng ngẩn ngơ. Đến khi nàng nghe được phía sau các tiểu cung nữ phát ra tiếng
cười mới phát hiện mình thất thố.
Buông gương ra, Liên Kiều hỏi
Y Mã: “Còn bao lâu nữa thì hành lễ?”
Y Mã chớp chớp đôi mắt to đẹp,
rõ ràng là hiểu lầm ý tứ của nàng: “Cô nương chờ không kịp a, ha ha, nhanh
thôi, đợi nữa canh giờ nữa là tới giờ hành lễ, thái tử gia sẽ đến đón nàng.”
Aiz, lười giải thích với các
nàng, hiểu lầm thì hiểu lầm thôi.
Ngoài cửa vang lên âm thanh lễ
nhạc, Liên Kiều biết vị hôn phu của nàng tới rồi.
Y Mã t nàng đội lên khăn trùm
đầu, trước mắt bị bịt kín khăn sa màu đỏ, như âm thầm nói cho nàng biết từ nay
về sau, sự xinh đẹp của nàng chỉ có thể để cho trượng phu độc hưởng.
Cánh cửa mở ra, Mục Sa Tu Hạ đứng
ở đình viện, một thân hồng bào, cổ áo, tay áo, viền áo, cùng dùng kim tuyến
thêu lên, hoa văn tinh tế, ngân phát dài phá lệ dùng một cây trâm vàng vấn lên,
trên trán cũng được điểm bởi một vòng xuyến đính viên rubi làm trang sức. Phong
thần tuấn lãng, khí vũ bất phàm, không thể không thừa nhận hắn xuất sắc đến làm
cho người ta chói mắt không thể nhìn vào.
Liên Kiều xuất hiện, hắn cầm
tay nàng thật chặt, dẫn nàng đi. Ha ha, buồn cười nha, Hoàng cung vậy mà thành
nhà mẹ đẻ của nàng. Ra cửa cung, không tin được cái chờ bọn họ ngoài cửa không
phải xe ngựa mà là lạc đà. Đúng rồi, lạc đà là tượng trưng cho dân tộc trên sa
mạc, kết hôn là chuyện lớn như vậy đương nhiên muốn đem nó ra. Nhưng thật sự là
mùi của lạc đà rất khó ngửi, ngồi trên lưng nó ngửi mùi hôi của cục bướu này
khiến Liên Kiều đã có vài lần muốn ngã xuống, cũng không thể nghe thấy được tiếng
hoan hô của dân chúng phía sau.
Mục Sa Tu Hạ như nhận ra nàng
không khoẻ, lại làm trò trước mặt dân chúng một tay kéo nàng vào trong lòng ngực,
ngồi chung một con với hắn, khiến cho dân chúng phát ra từng đợt hô nhỏ, cùng với
tiếng thét chói tai của các thiếu nữ.
Ngồi trong lòng ngực hắn, hơi
thở ngang tàng mà mãnh liệt nam tính của hắn lại có thể át đi mùi hôi của lạc
đà, khiến nàng có chút thư thái. Dân chúng chúc phúc cùng tiếng ca ngợi càng rõ
ràng hơn.
“Nữ thần giáng thế, Cách Tát
ta, thiên thu muôn đời, phúc trạch dài lâu! Nữ thần giáng thế, Cách Tát ta,
thiên thu muôn đời, phúc trạch dài lâu! Nữ thần giáng thế, Cách Tát ta, thiên
thu muôn đời, phúc trạch dài lâu!…”
Khẩu hiệu chúc phúc của dân
chúng dành cho hoàng gia cũng không gây nhiều ngạc nhiên, nhưng lại làm cho
Liên Kiều nghĩ đến Mục Sa Tu Hạ cố ý cưới nàng là vì có mục đích khác…
Trong ngoài thái tử phủ giăng
đèn kết hoa, tất cả hạ nhân đều mang sắc mặt vui mừng, hôm nay chính là ngày
thái tử gia tuấn mỹ bất phàm, quyến rũ mà mạnh mẽ của họ chính thức nạp thái tử
phi đó nha. Rốt cục cũng đến ngày này, ai không cảm động vui mừng chứ. Thái tử
gia rốt cục tìm được nữ tử định mệnh nguyện làm bạn cả đời mình rồi, mà nữ tử này
lại là nữ thần y của Cách Tát quốc nữa, thiên chi kiêu tử cùng thủ hộ nữ thần,
quả là tuyệt phối a.
Liên Kiều nhìn vẻ mặt mọi người
là biết những người này đã muốn bị nô lệ hoá hoàn toàn rồi. Xã hội cũ vạn ác
nha.
bế Liên Kiều từ trên lạc đà xuống,
dắt tay nàng, đi vào chính điện, trên điện bây giờ an ninh được đặt lên hàng đầu,
lúc này hạ nhân đưa đến một cái bàn, trên đó đặt một chậu nước và một chậu cát,
hắn kéo nàng song song quỳ xuống, múc một thìa nước uống vào một ngụm, quay về
phía nàng, đáy mắt hiện lên một tia giảo hoạt. Liên Kiều nghi hoặc nhìn về phía
hắn, kỳ quái, sao hắn lại không đưa thìa lại cho nàng. Mấy ngày trước Y Mã luôn
lải nhải bên tai nàng về nghi thức kết hôn, nàng biết bước này là kính thuỷ tế
sa, tân lang phải uống một thìa nước trước sau đó đưa thìa cho tân nương cùng uống
một thìa nước như vậy. Sau đó cùng nhau nuốt xuống, kế tiếp là trong ngày hôm
nay sẽ không được ăn cơm để tỏ vẻ tôn kính với nước. Nhưng vì sao Mục Sa Tu Hạ
không làm như vậy? Hay là hắn khinh thường, không đưa thìa cho nàng, hay phải
chính nàng đi lấy?
Liên Kiều vừa mới vươn tay, hắn
cũng đồng thời ra tay, một phen kéo nàng vào trong lòng ngực, không đợi nàng phản
ứng lại, cách một lớp khăn che mặt, hắn đem nước trong miệng mình ép cho nàng uống
vào. (Yu: hảo công phu a!)
Liên Kiều hoàn toàn ngây người,
hoàn toàn không ngờ được hắn sẽ làm như vậy, nghe phía sau nhưng âm tiếng thở
như rút hơi, nàng không khó tưởng tượng được sau này bọn hạ nhân sẽ phán đoán
như thế nào. Sắc ma chính là sắc ma, thậm chí nữ nhân của cha mình cũng có thể
nhúng chàm mà, thật là man rợ.
Một tiếng cười trầm thấp tà mị
trong họng hắn phát ra, cho đến khi đút cho nàng uống hết một miệng nước, hắn mới
buông nàng ra. Nắm chút cát, từ tốn rắc lên tóc của nàng, Liên Kiều cũng vô thức
mà rắc lên tóc hắn một nắm cát.
Phong tục kết hôn của dân Cách
Tát quốc không bái thiên, không bái địa, cũng không bái cha mẹ, lại bái nước
bái cát bái ánh trăng. Cho nên hôn lễ vẫn liên tục cho đến khi màn đêm buông xuống,
Liên Kiều thì đã đói đến xanh mặt.
“Đói sao?” Cùng đợi mặt trời lặn
rồi trăng lên, hắn ngồi song song với nàng, đột nhiên hỏi nàng, nàng liếc mắt
nhìn qua hắn, sau đó nghẹn họng nhìn trân trối, hắn bắt mọi người đều quỳ xuống
hành lễ rồi cầm lấy một khối điểm tâm, kéo khăn che mặt của nàng ra nhét vào miệng
nàng.
“Các ngươi cứ quỳ như vậy đến
khi trăng lên đi.” Hắn lạnh giọng ra lệnh.
Vì thế Liên Kiều có đủ thời
gian để lấp đầy bụng mà không bị người khác phát hiện.
Rốt cuộc, nửa canh giờ sau ánh
trăng cũng lên đến giữa trời, hắn dắt tay nàng, bình tĩnh đi từng bước một ra đại
điện, dưới ánh trăng, hắn và nàng cùng quỳ xuống, lão cung nhân lấy tà váy của
nàng và áo bào của hắn kết lại với nh, đó là lời mệnh, định rằng hai người họ đời
đời kiếp kiếp là vợ chồng.
Đã lạy Nguyệt thần, không
trung đột nhiên lướt qua một đạo ánh sáng, mọi người hoan hô. Hắn mỉm cười nhìn
nàng, lần đầu tiên trong mắt hắn lại không mang theo vẻ đùa cợt, không có hèn mọn,
không có khinh thường, mà là ánh nhìn dịu dàng đầy tình cảm, đúng vậy, dịu dàng
tình cảm. Nàng không nhìn lầm.
“Từ nay nàng là phi tử của Mục
Sa Tu Hạ ta, chính phi duy nhất. Ta là vương nàng là phi, ta là đế nàng là hậu.”
Hắn lớn tiếng tuyên bố, hứa hẹn. Liên Kiều chớp chớp mắt đầy mê hoặc, nhưng lại
cảm thấy đó chính là lời thực tâm của hắn.

