Thành phố hoang vắng - Chương 12

Chương 12

Bầu không khí của bữa ăn khuya không đến nỗi quá ngột ngạt, móc mỉa
nhau là chuyện thường ngày, họ đã quen rồi. Sau khi hát karaoke họ mới ra về, rồi
chạm phải một nhóm người từ ngoài cửa bước vào. Người đi đầu mặc com lê kẻ sọc,
ôm hờ một cô gái có đôi mắt to, năm, sáu người theo sau, nam có nữ có, không biết
là cấp dưới hay bạn bè. Đông Lâm dừng bước, nheo mắt: “Anh!”

Đông Vũ cười, đáp: “Hát karaoke hả?”, rồi cúi đầu nhìn đồng hồ. “Trễ
vậy rồi còn không về bệnh viện, liệu có bị y tá mắng không đấy?”

“Dẫn Thái Hồng ra ngoài chơi chút.” Đông Lâm liếc nhìn Thái Hồng,
phát hiện cô đang cắn chặt môi, mặt hầm hầm.

Mắt Đông Vũ lóe lên tia sáng, nhìn bộ dạng của hai người, vẻ vô cùng
hứng thú: “Thế thì anh không làm phiền hai em nữa, vui chơi thỏa thích nhé!”

Mọi người gật đầu chào nhau, nhóm người tiến vào trong.

Đột nhiên Thái Hồng gọi lớn: “Đông Vũ!” Có bóng lưng ai đó khựng
lại.

“Chuyển lời hỏi thăm của em đến Lợi Lợi!” Cô lạnh lùng nói.

Đông Vũ ngần ngừ một chút, rồi xoay người, tay vẫn ôm vai cô gái
kia, ánh mắt điềm tĩnh: “Được thôi!”

Vừa dứt lời đã có người mở cửa phòng hộ anh, cả nhóm người lũ lượt
đi vào, hành lang chìm trong thinh lặng.

Đi theo Đông Lâm xuống bãi đỗ xe, cả đoạn đường Thái Hồng luôn tức
giận. Tuy nói con cháu nhà giàu đa số đều như vậy, nhưng hình ảnh chàng công tử
Tô Đông Vũ chín chắn, phong độ trong lòng Thái Hồng đã sụp đổ tan tành trong chốc
lát.

Đây là một vấn đề nhạy cảm, người thông minh luôn biết giả ngốc,
nhưng Thái Hồng một mực muốn hỏi cho ra lẽ:

“Đông Lâm, anh trai anh bên ngoài có người phụ nữ khác sao?”

“Sao anh biết được? Người đó anh cũng chẳng quen, cùng lắm chỉ là
chơi bời chút thôi.” Tô Đông Lâm hắng giọng, vẻ mặt lúng túng. “Chuyện anh trai
anh em đừng hỏi nhiều... Việc gì phải tự đeo phiền phức vào mình chứ?” Đây là trả
lời kiểu gì chứ?

Tuy tình cảm với Lợi Lợi không được như hồi đầu, nhưng trong lòng
Thái Hồng luôn có sự mâu thuẫn. Giữa hai người đã từng có tình bạn thắm thiết và
cũng từng chịu sự tổn thương sâu sắc. Lỗi tuy ở Lợi Lợi nhưng cô ấy cũng đã tỏ ra
rất áy náy, nhiều năm nay luôn tìm cơ hội bù đắp. Sau chuyện với Ngụy Triết, sự
nhiệt tình mà cô ấy dành cho Thái Hồng khiến Thái Hồng cảm thấy mình đã quá câu
nệ chuyện cũ. Nói sao nhỉ? Không phải không tha thứ, cũng không phải không muốn
thân thiết với cô ấy, chỉ là dù làm thế nào cũng không thể thân lại như lúc xưa.

Một tình cảm mà phải cố gắng hết sức để duy trì thì sẽ không thể
bền vững lâu dài được. Khi mới tốt nghiệp, Lợi Lợi thường xuyên gọi điện rủ Thái
Hồng đi chơi. Khi kết hôn không quên mời Thái Hồng làm phù dâu. Sau khi sinh con,
một lần còn tiết lộ ý muốn con mình gọi cô là mẹ nuôi, Thái Hồng chỉ nói dăm ba
câu cho qua chuyện. Trong đám bạn học, Lợi Lợi đủ thực tế cũng rất mạnh mẽ, nhưng
cô ấy cũng quá si tình. Khi chia tay Ngụy Triết, Lợi Lợi đau khổ khóc như mưa, chỉ
thiếu nước nhảy lầu tự vẫn. Thành tích học tập của cô ấy không tệ, lại là thành
viên tích cực trong các hội, nhóm. Dựa vào ngoại hình, gia thế và bản lý lịch không
chê vào đâu được thì không khó để tìm được một công việc, nhưng sau khi tốt nghiệp,
cô lại chịu an phận ở nhà làm bà nội trợ. Đối với một người thích náo nhiệt, thích
giao tiếp, thích nổi bật như cô ấy, đấy cũng có thể coi là đã hy sinh cho gia đình
rồi. Nên hôm nay bắt gặp Đông Vũ đi cùng người phụ nữ khác, cô cảm thấy ấm ức thay
cho Lợi Lợi.

Không đợi cô lên tiếng, Tô Đông Lâm nói tiếp: “Chuyện này em đừng
nói cho Lợi Lợi biết, nếu không cô ấy sẽ xé tan cái nhà anh ra mất.”

Thái Hồng nhướn mày: “Nghiêm trọng đến thế cơ à?”

“Không phải em rất hiểu cô ấy sao?”

“Cô ấy đâu có xấu xa.”

“Khi phụ nữ phẫn nộ là đáng sợ nhất đấy.”

“Lạ thật đấy, hai anh em nhà anh gặp chuyện này không biết tự kiểm
điểm thì thôi, còn ở đó trách người ta?” Cơn lửa giận trong cô càng bốc lên dữ dội,
cô quay gót bỏ đi. “Anh về một mình đi, em đi xe buýt về.”

Tô Đông Lâm kéo cô lại: “Đêm hôm khuya khoắt em còn đợi xe gì nữa?
Em bị bệnh à?”

“Em có bệnh đấy, vì em chướng mắt khi thấy bọn đàn ông các anh như
thế.”

“Ơ này, em đừng có vơ đũa cả nắm thế, cái gì mà bọn anh với bọn em?
Chuyện này liên quan gì đến anh chứ?”

“Đương nhiên không liên quan anh rồi! Đối với anh chuyện này chẳng
là gì cả, đúng không? Anh có nghĩ cho Lợi Lợi không?”

“Em say rồi. Lên xe đi!” Tô Đông Lâm mặt tối sầm, không kiềm chế
được lấy ra một điếu thuốc. “Ý em anh hiểu, chẳng phải là muốn nói nhà họ Tô không
ra gì sao?”

“...”

“Em nói đúng”, anh nhìn vào mặt cô. “Anh đúng là chẳng ra gì, nên
đang đợi em đến cải tạo đây.”

Dứt lời, anh nhìn cô với nụ cười thấp thoáng trên môi, đôi mắt nheo
lại, tràn đầy sự mỉa mai.

Cô thoáng ngẩn ra, cầm lấy túi xách, đi thẳng về hướng trạm xe buýt.

Con đường này tuy vắng lặng nhưng không đến nỗi nhỏ, thế mà Thái
Hồng đợi mười mấy phút rồi vẫn không thấy có chiếc xe nào. Ở trạm xe này không còn
ai khác, chỉ có hai thùng rác dơ bẩn. Thái Hồng ngơ ngẩn dõi mắt nhìn ánh đèn đường
vàng vọt ở phía xa, chợt nhớ ra chỗ này cách nhà không xa lắm, không có xe cô có
thể cuốc bộ về. Định bước đi nhưng cô lại do dự. Con đường này cô không thông thạo,
phía trước một màu đen hun hút, không biết có an toàn không... Thế nên cô quyết
định đợi thêm năm phút, sau đó sẽ bắt taxi.

Vẫn không có xe.

Gió đêm thổi lạnh, cô kéo cao cổ áo rồi đi về con phố ở phía Bắc.
Chưa được mười bước, một chiếc xe thể thao màu đỏ không biết từ nơi nào lao tới,
dừng trước mặt cô. May mà cô đi trên vỉa hè, nếu ở dưới lòng đường chắc đã bị đâm
rồi.

Thái Hồng vừa hoảng sợ vừa tức giận, đang định nổi đóa, cửa xe bật
mở. Một người mặc com lê đen bước ra.

Đó là một chàng trai rất tuấn tú và lịch lãm, làn da trắng trẻo,
vầng trán cao, đôi môi quyến rũ... Anh đẹp y như người mẫu, gương mặt lạnh lùng
không cảm xúc.

Trên người anh phảng phất mùi hương nước hoa thanh nhẹ. Chân tay
mảnh khảnh, dáng vẻ bước từ trên xe xuống giống một chàng công tử đào hoa. Bộ com
lê trên người cắt may theo kiểu dáng ôm sát người. Thái Hồng không nén được đưa
mắt nhìn anh lần nữa và phát hiện, thực ra anh cũng không cao lắm, chỉ là quá gầy
nên mới tạo cảm giác rất cao.

Anh mở cánh cửa phía sau, đưa tay làm cử chỉ mời, khẽ nói: “Đông
Lâm nhờ tôi đưa cô về nhà.”

Giọng của anh rất khẽ, trầm và rất quyến rũ, phảng phất nét yếu mềm,
xen lẫn chút uể oải, giống như đang trong giấc mộng đẹp thì bị người khác bắt đi
làm nhiệm vụ này, nên cũng có chút bất mãn.

Thái Hồng ngất ngây... Nếu nói thứ quan trọng nhất của con gái là
mái tóc thì thứ quan trọng nhất của đàn ông chính là giọng nói.

Nghe ngữ khí của người này hình như là biết cô. Thái Hồng cũng cảm
thấy khuôn mặt này hình như đã gặp ở đâu đó. Hai người chắc chắn đã gặp nhau, đám
bạn rượu chè của Tô Đông Lâm nhiều vô kể, gần đây lại mở công ty, cũng có thể là
nhân viên của anh.

Nhưng dáng vẻ và khí chất của anh chàng này đều hơn cả Đông Lâm.
Anh ta giống Đông Lâm ở chỗ, phải xuất hiện một cách thật hào nhoáng, tuyệt không
hành sự mà không phô trương.

Cô ngoan ngoãn ngồi vào trong xe, người đó bảo cô thắt dây an toàn
cẩn thận. Chiếc xe nổ máy, lao về phía trước rồi nhanh chóng tăng tốc.

“Tôi tên V”, anh nói.

“V?”

Chắc chắn không phải chữ cái V, nhưng một người đàn ông tự giới thiệu
bản thân như thế không thấy kỳ quặc sao? Nếu lúc đầu Quý Hoàng bảo với cô rằng anh
tên Hoàng, Thái Hồng chắc chắn giật nẩy mình, ngỡ rằng anh mới từ thời tam quốc
xuyên không đến đây ấy chứ!

Cô im lặng chờ câu tiếp theo, ngỡ rằng anh sẽ giới thiệu tiếp về
mình, nào ngờ một chữ “V” này là khái quát toàn bộ về bản thân anh.

Anh không nói gì nữa. Xe hơi rẽ vào đường cao tốc, lao thẳng về hướng
ngoại ô cách xa thành phố.

“Này, nhầm hướng rồi, nhà tôi ở đường Cát Tường.” Thái Hồng rất nhỏ
nhẹ, nhắc nhở một câu đầy thiện ý. Cô không quen ngồi loại xe thấp như xe thể thao,
không quen tiếng ồn của ống xả, nhưng cô không phản đối ngồi nán lại bên cạnh một
mỹ nam lâu hơn chút.

V nói, giọng lạnh nhạt, khách khí: “Đông Lâm nhờ tôi đưa cô đi hóng
gió.”

“Thế thì xin chú ý tốc độ, trên các biển báo của con đường này đều
có gắn máy quay.”

Khóe môi V cong lên nụ cười mỉa mai: “Tiểu thư, đây là tốc độ bình
thường.”

Thái Hồng đoán tuổi của anh, có lẽ khoảng hai mươi lăm, hai mươi
sáu tuổi. Im lặng giây lát, V nói: “Thì ra cô chính là người được coi là bạn gái
của Đông Lâm ư?”

Thái Hồng thoáng ngẩn người, đáp: “Thì ra anh chính là người được
coi là em họ của Đông Lâm ư?”

Hai từ “em họ” vừa thốt ra, anh ta lập tức bùng nổ, giọng lạnh như
băng: “Em họ?”

“Ừm, em họ.”

Vừa dứt lời, xe đột ngột dừng lại, bánh xe rít lên tiếng “két...”,
Thái Hồng nhào người về phía trước. Cô kêu thét lên một tiếng, mắt trừng trừng nhìn
xe chạy băng băng trên đường, xông về phía trước như muốn mang theo cô lao thẳng
xuống phía dưới.

Chiếc xe phanh gấp, dừng lại trước lan can cầu chỉ năm centimet,
cô chưa kịp hoàn hồn, cửa xe bật mở, V lạnh lùng quát: “Xuống xe!”

Cô luống cuống nhảy xuống, còn chưa kịp đứng vững, chiếc xe đã lao
vụt đi, mất hút.

Thái Hồng bực tức giơ ngón trỏ về hướng chiếc xe đã khuất xa kia:
“Anh bị điên hả?”

Thái Hồng bị anh chàng V bỏ rơi trên cầu vượt cao hai mươi lăm mét
như vậy đấy. Cô thấy vài chiếc taxi vội vã chạy ngang qua, đưa tay ra vẫy nhưng
chẳng ai đoái hoài.

Đúng lúc này điện thoại đổ chuông...

“Là anh”, đầu dây bên kia vang lên giọng của Đông Lâm.

“Em về nhà chưa?”

“Về cái đầu anh ấy!”

Tô Đông Lâm cũng nhận ra có sự khác thường: “Em không ở trên xe của
Tần Vị à?”

“Anh ta bỏ rơi em giữa đường rồi.”

“Hả!”, anh ngạc nhiên thấy rõ. “Em đang ở đâu?”

“Đường cao tốc thành Tây, lối ra số hai mươi.”

“Uhm, em cứ đứng đó đợi nhé!”

“Mau đến đón em.”

Bên kia có tiếng thở dài: “Anh đang phải truyền nước, Tần Vị sẽ đến
rước em về.”

“Anh bảo người khác đến đi! Em không lên xe của gã điên ấy đâu!”

“Đêm hôm khuya khoắt, anh xin em đừng gây chuyện nữa.”

“A lô... Đông Lâm, đừng cúp máy...” Điện thoại đã ngắt.

Quả nhiên chưa đến năm phút sau, chiếc xe thể thao của anh chàng
V đã thắng “két...” lại bên cạnh cô, làm bụi bay tung mù.

Người trong xe ra lệnh cho cô: “Lên xe!”

Thái Hồng nghiến răng chẳng nhúc nhích, từ chối lên xe.

Thấy cô kiên quyết chống cự, anh chui ra khỏi xe, nhìn cô với ánh
mắt dửng dưng, cố ý hỏi: “Cô đang tức giận?”

“Tôi không nên tức giận sao?”

Anh tỏ vẻ không muốn tranh cãi với cô: “Có chuyện gì lên xe rồi nói,
cứ đứng thế này không an toàn.”

“Tôi không ngồi xe anh!”

Anh khịt mũi, cười nhạt: “Cô tưởng được ngồi xe tôi dễ lắm sao?”

“Ngồi xe anh với ngồi taxi có gì khác nhau sao? Sao tôi không cảm
thấy?”

Anh lại cười nhạt: “Nếu tôi nhớ không nhầm, cô là giảng viên đại
học, thường xuyên rót vào đầu người khác mấy thứ lý tưởng cách mạng đúng không?”

Cô trợn mắt nhìn anh. Ngay lúc đó di động lại đổ chuông.

Đầu bên kia, Tô Đông Lâm hỏi: “Thái Hồng, Tần Vị đến chưa?”

Hóa ra tên hắn ta là Vị, Tần Vị.

“Đến rồi. Hứ! ”

“Lên xe của cậu ta đi, coi như anh xin em.” Anh khẽ ho một tiếng.
Vết thương ở ngực vẫn chưa lành hẳn, ho đối với anh là một chuyện vô cùng đau đớn.
Thái Hồng ngẫm nghĩ, không muốn khiến anh khó xử, cuối cùng nói: “Được rồi.”

Lần này anh ta lái xe rất êm, cả đoạn đường đều im lặng. Tần Vị đưa
cô về tận nhà, không ngờ còn ga lăng đưa cô lên tận cửa, rất khách sáo chào hỏi
Lý Minh Châu.

Trên mặt Lý Minh Châu lộ rõ vẻ hân hoan, nói: “Vào đây uống tách
trà đã. Cậu là... Nên xưng hô thế nào nhỉ?”

“Cháu họ Tần, Tần Vị”, anh ta hững hờ nói. “Đã muộn quá rồi, cháu
không làm phiền cô và Thái Hồng nữa.”

“Thế lần sau đến chơi nhé!” Lý Minh Châu nhiệt tình mời.

Tần Vị ậm ừ đáp “vâng”.

Đóng cửa, Lý Minh Châu vỗ vỗ mặt Thái Hồng: “Con gái à, con giỏi,
giỏi quá đi! Tô Đông Lâm khó quá thì thôi vậy, nhưng cái cậu này con chắc chắn phải
cưa cho bằng được. Tuy dáng vẻ cậu ta lạnh lùng, cứng nhắc nhưng mẹ đoán tính cách
cậu ta còn hiền hơn Đông Lâm nhiều, sau này chắc chắn còn tốt hơn cả Đông Lâm.”

Như các bậc cha mẹ khác, Lý Minh Châu coi những anh chàng đưa con
gái mình về giữa đêm hôm khuya khoắt là chàng rể lý tưởng của mình.

“Chẳng lẽ mẹ không nhận ra hắn còn giàu có hơn cả Đông Lâm?”

“Chuyện đó cần con nhắc sao? Con có biết đồng hồ cậu ta đeo bao nhiêu
tiền một chiếc không hả?” Minh Châu xuống bếp lấy đĩa táo mang lên. “Không phải
Đông Lâm hẹn con sao? Tại sao lại là người khác đưa về?”

“Anh ấy có việc đột xuất nên nhờ em họ đưa con về.”

“Em họ? Không phải chứ?”, Minh Châu nói. “Mẹ của Đông Lâm chẳng phải
họ Thẩm sao, bà ấy chỉ có một người anh trai ở Hồng Kông, sao Đông Lâm lại có một
cậu em họ họ Tần được?”

“Ơ...” Mắt Thái Hồng đảo qua đảo lại. “Con nhớ nhầm rồi.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3