Thành phố hoang vắng - Chương 17

Chương 17

Sau khi tan lớp, Thái Hồng gọi liên tiếp ba cú điện thoại cho Hàn
Thanh, phải gặp mặt trực tiếp, động viên cô ấy đi làm ở công ty của Đông Lâm. Thái
Hồng cảm thấy, nếu Hàn Thanh đã không dám quyết định, là bạn bè, cô có trách nhiệm
nhắc nhở cô ấy không nên bỏ lỡ cơ hội tốt. Huống chi đây cũng chẳng phải lần đầu
cô giúp đỡ Hàn Thanh. Năm xưa, cô ấy được vào làm ở thư viện cũng là nhờ Thái Hồng
sắp xếp. Cô phải nhờ vả rất nhiều người mới có được công việc ấy, bởi ở thành phố
này, một công việc lương không cao nhưng nhàn hạ cũng là một miếng mồi béo bở đối
với rất nhiều người. Thái Hồng cảm thấy, cùng là con gái thành phố, Hàn Thanh không
thiếu kinh nghiệm ứng xử với người khác, cũng không phải không lanh lợi, không biết
quan sát, ngược lại, vấn đề của cô là quá nhạy cảm. Nói cách khác, nếu như thói
xấu của đa số người thành phố là do trình độ văn hóa không cao tạo ra, thì thói
xấu của Hàn Thanh là do có cha mẹ đều là giáo viên, dạy dỗ quá chu đáo nên cô sống
quá văn minh. Có những việc rất bình thường, chẳng hạn như lúc không vui thì chửi
thề vài câu, khi vui vẻ thì tán gẫu với bạn bè, đùa nhau tranh giành đồ ăn với bạn...
cô đều không làm chứ đừng nói đến chuyện cặp kè với đại gia. Vậy nên Hàn Thanh rất
được mọi người yêu mến. Ở cạnh cô rất an toàn, cô không giành thứ gì lại sẵn sàng
giúp đỡ người khác, một cô gái “dễ bị tổn thương bẩm sinh”. Và cách nhìn đàn ông
của cô vẫn dừng lại ở tuổi mười bảy, con gái ở độ tuổi đó chỉ biết yêu, không biết
cảnh giác. Đến khi họ biết cảnh giác thì tình yêu tuổi mười bảy cũng theo đó tan
biến mất.

Nhưng mặc cho Thái Hồng nói khô cả họng, Hàn Thanh vẫn không thay
đổi ý định: “Thái Hồng, mình biết cậu muốn tốt cho mình, nhưng chuyện này, mình
phải nghĩ đến cảm giác của Hạ Phong, đúng không? Dù sao gia đình vẫn là quan trọng
nhất. Haizz! Bây giờ có thể cậu không hiểu, đợi đến khi có con rồi cậu sẽ hiểu thôi.
Chuyện này thôi thì cậu từ chối giúp mình nhé!”

“Cậu đúng là cứng đầu quá đi mất! Con người Tô Đông Lâm đâu phải
cậu không biết, anh ấy sẽ ăn thịt cậu sao?”

“Anh ấy? Một công tử đào hoa có tiếng, ai ở cùng anh ấy cũng sẽ dính
vào tai tiếng. Mình cảm thấy... nếu Hạ Phong đã bận tâm đến thế thì mình thực sự
không thể đi, ít nhiều cũng nên tránh điều tiếng chút, huống chi lại từng có mâu
thuẫn.”

“Thế mình không nói Đông Lâm nữa, nói về Đa Đa vậy!”, Thái Hồng thay
đổi chiến lược. “Không phải cậu nói muốn Đa Đa vào trường mẫu giáo song ngữ sao?
Còn nữa, không phải nói muốn nó học piano sao? Đi làm rồi, có tiền rồi, trả được
tiền nhà, tập trung nuôi dạy con cái, chẳng phải tốt hơn sao! Không phải cậu luôn
nói không muốn làm ở thư viện mãi sao? Hơn nữa, Đa Đa cũng không thể suốt ngày quấn
lấy cậu, cũng phải để nó đi nhà trẻ, học cách giao tiếp với những đứa trẻ khác chứ!
So với chuyện giáo dục con cái, thành kiến giữa người lớn chẳng là cái gì cả? Huống
chi đó là chuyện từ kiếp nào rồi, con người Đông Lâm mình hiểu rõ, chắc chắn anh
ấy không động vào cậu đâu.”

Những lời này quả nhiên đã tác động đến cô, Hàn Thanh có phần do
dự: “Không thì... để mình suy nghĩ thêm?”

“Còn nghĩ gì nữa! Người ta muốn có câu trả lời trong ngày hôm nay
kìa.”

Đầu dây bên kia ậm à ậm ừ, rồi chìm vào im lặng.

Thái Hồng thở dài: “Hay là cậu bàn bạc với Hạ Phong, tối nay gọi
điện cho mình?”

Hàn Thanh mừng như bắt được vàng: “Được, được! Cứ vậy đi. Thái Hồng,
cảm ơn cậu.”

Thái Hồng cầm túi xách xuống lầu bắt xe buýt. Một lát sau, tiếng
chuông điện thoại lại vang lên. Vẫn là Hàn Thanh.

“Thái Hồng, cậu đang ở đâu?”

“Trên xe, sao rồi?”

“Mình... vừa gặp một đồng nghiệp của Hạ Phong”, giọng Hàn Thanh có
chút run rẩy. “Anh ta nói, thứ Ba tuần trước Hạ Phong cãi nhau một trận to với cấp
trên, suýt nữa thì đánh nhau luôn. Cấp trên... đi tố cáo với lãnh đạo, có lẽ sắp
tới sẽ có chuyện không hay.”

“Chuyện không hay? Đừng lo, nếu chỉ là bất đồng ý kiến trong công
việc thì sẽ không có chuyện gì đâu.”

“Tính Hạ Phong cậu còn không biết sao? Máu nóng bốc lên đầu, đâu
kiểm soát được bản thân nữa! Anh đồng nghiệp đó mới đầu không chịu nói sự thật,
bị mình bức hỏi cả buổi trời mới chịu nói. Cụ thể xử lý như thế nào vẫn chưa chính
thức thông báo, nghe phong thanh nói là trong tòa soạn quyết định giữ chút sĩ diện
cho anh ấy, không tính là đuổi việc mà là từ chức, cho anh ấy hai tuần tìm công
việc mới, trước cuối tháng làm xong thủ tục từ chức.”

Thái Hồng không nén được, hỏi: “Chuyện lớn thế mà cậu ấy không nói
với cậu sao?”

“Không, Hạ Phong rất sợ mất mặt, hơn nữa, anh ấy và ông chủ nhiệm
đó đã có mâu thuẫn từ lâu rồi”, Hàn Thanh nói. “Chả trách tâm trạng anh ấy gần đây
không tốt, ngày nào về nhà mặt mày cũng cau có. Cậu nói xem, mình sẽ trách anh ấy
sao? Mình là loại người như thế à? Hạ Phong nhà mình có tài, bao nhiêu bài viết
được đăng báo, trong thành phố lại có nhiều tòa soạn, không làm chỗ này thì xin
chỗ khác.”

“À mà... các cậu đang căng thẳng chuyện tiền nhà, lại thiếu nợ, nên
mau chóng tìm được công việc thì hơn.”

“Đúng đấy, cho nên mình mới đến nhờ cậu giúp đây. Cậu có thể nói
với Đông Lâm giúp mình được không? Để Hạ Phong đến làm ở Thái Vũ.”

“Uhm...”, Thái Hồng ngẫm nghĩ, nói. “Mình hiểu rõ con người Đông
Lâm, chuyện có thể làm anh ấy chắc chắn sẽ đồng ý, nếu đã nói không thể làm thì
chắc chắn không làm được. Bên Thái Vũ cậu đừng hy vọng nữa, còn bên Đông Lâm thì...
Lát nữa mình hỏi thử anh ấy, xem có thể cho cậu đi làm, nhưng chuyển sang bộ phận
khác được không, như vậy, hai người không chạm mặt nhau, Hạ Phong cũng không bực
bội.”

“Hả? Chỉ vậy thôi sao? Vấn đề là công việc của Hạ Phong làm sao đây?”
Hàn Thanh sốt ruột nói. “Anh ấy là dân quê, ở đây chẳng biết nhờ cậy ai, tính khí
lại nóng nảy, cao ngạo, muốn tìm một công việc như ý thật chẳng dễ dàng gì. Một
đứa chỉ ở nhà làm nội trợ như mình thì làm công việc gì cũng được.”

“Cậu đúng là khờ khạo. Cậu cứ đi làm trước, còn Hạ Phong từ từ tìm
việc. Ít ra thì không còn áp lực về kinh tế nữa!”

“Nếu mình đi làm thì anh ấy phải ở nhà trông Đa Đa, còn đâu thời
gian tìm việc?”

“Thế thì để hắn ở nhà trông con một thời gian vậy. Không phải mình
nói cậu, nhưng cậu cũng quá chiều hắn rồi đấy. Ông thần ấy từ khi có con, chưa từng
thay tã cho con một lần, để hắn trông Đa Đa vài hôm, cho hắn biết làm mẹ khổ thế
nào!”

“Không được, không được! Anh ấy không trông Đa Đa được đâu. Trông
một lát thì còn được chứ trông lâu thì sẽ cáu cho xem. Không phải mình thương anh
ấy mà mình sợ anh ấy sẽ nạt nộ Đa Đa.”

Nói đi nói lại, đến tận lúc Thái Hồng xuống xe, Hàn Thanh vẫn đang
biện bạch cho việc không thể để Hạ Phong ở nhà trông con. Cuối cùng, Thái Hồng tức
giận: “Được rồi, cậu đừng nói nữa. Con người thì phải thay đổi, trong gia đình cũng
phải có lúc thế này, lúc thế kia, nhất là trong lúc khó khăn. Bây giờ cậu cứ đi
làm trước, đợi khi nào Hạ Phong tìm được công việc tốt hơn, cậu muốn làm tiếp cũng
được, nghỉ việc ở nhà trông Đa Đa cũng được, tùy cậu. Mình quyết định thay cậu lần
này! Mình lập tức gọi cho Đông Lâm, bảo cậu đồng ý đi làm, rồi thuyết phục anh ấy
chuyển cậu sang bộ phận khác, thế đã được chưa?”

“Haizz! Cậu thật là... Vì chuyện này mà làm phiền cậu quá... Dù được
hay không mình cũng cảm ơn cậu trước. Trời ạ! Hạ Phong về đến nhà rồi, mình cúp
máy đây.”

Thái Hồng xuống xe, đột nhiên nhớ ra trong ví có hai tấm vé xem trận
bóng đá tối nay, là của một đồng nghiệp cho cô. Thái Hồng không thích xem bóng đá,
vốn định mang về cho cha mình, chợt một ý nghĩ lóe lên, cô gọi Đông Lâm.

“Đông Lâm, tối nay anh có rảnh không?” Thái Hồng nói với giọng nhiệt
tình. “Em có hai tấm vé xem bóng đá, muốn mời anh đi xem.”

“Em... xem bóng đá sao?”

“Lúc trước không xem, nhưng bây giờ xem.”

“Đi xem phim được không?”

“Không được, xem bóng đá cơ, nể mặt em chút đi mà!” Thái Hồng nghĩ,
trong rạp chiếu phim có thể nói chuyện được sao?

“Được thôi. Mấy giờ? Anh đến đón em nhé?”

“Không cần, gặp ở sân vận động là được rồi.”

“Chỉ xem bóng đá thôi à? Không còn chuyện gì khác sao?” Tô Đông Lâm
hỏi.

“Uhm...” Thái Hồng ngẫm nghĩ, cảm thấy nhờ vả người ta cũng phải
đáp trả, bèn nói: “Xem bóng đá rồi đi ăn. Em mời, anh chọn địa điểm rồi mình cùng
đi.”

“Được.”

Về đến nhà, Thái Hồng dùng tốc độ nhanh nhất thay bộ quần áo khác,
trang điểm nhẹ nhàng, đúng giờ đến chỗ hẹn.

Taxi dừng trước cửa sân vận động, chỉ lướt mắt Thái Hồng đã trông
thấy Tô Đông Lâm đang đứng dưới bóng cây, cô bỗng hít một hơi thật sâu.

Không chỉ có một người đến...

Đứng cạnh Đông Lâm là một người ăn mặc bảnh bao, Tần Vị. Thái Hồng
bỗng ngượng chín cả người.

“Xin lỗi, anh quên mất hôm nay còn có hẹn với Tần Vị. Dù sao hai
người cũng quen biết nhau, chi bằng cùng đi xem bóng đá luôn.” Tô Đông Lâm khẽ cười,
nói.

Thái Hồng liếc nhìn hai tấm vé trên tay, vừa định mở miệng, Tô Đông
Lâm đã nói tiếp: “Bọn anh đã mua vé khác rồi, vị trí không tồi, Thái Hồng, em muốn
ăn bắp rang bơ không?”

“Có, em cảm ơn!”

Đông Lâm đi mua đồ ăn, còn lại Thái Hồng và Tần Vị bốn mắt nhìn nhau.
Hai chân mày Tần Vị cau lại, không nói câu nào, tựa như đang trầm ngâm suy tư điều
gì đó.

Thái Hồng cảm thấy không khí có chút tẻ nhạt, đành lên tiếng hỏi:
“Anh Tần cũng thích xem bóng đá à?”

“Thỉnh thoảng có xem.”

“Anh và Đông Lâm... uhm... là đồng nghiệp ư?”

“Không phải. Có qua lại làm ăn với nhau.”

“Ồ. Anh Tần làm trong ngành gì?”

“Tài chính.”

Hình như Tần Vị không thích bị người khác hỏi, trên mặt anh tỏ vẻ
khó chịu.

“Lại tắc đường rồi, phía trước đang kẹt cứng, hai anh làm thế nào
mà lái xe vào đây được?” Thái Hồng vội chuyển đề tài.

“Tôi không lái xe.” Tần Vị đáp, giọng dửng dưng. “Giao thông thế
này, giờ giấc thế này, sao tôi lái xe được chứ? Ở thành phố này chẳng biết làm thế
nào để lái xe được.”

Thái Hồng á khẩu: “Thế anh... đi xe buýt à?”

“Tôi có tài xế.”

“Đông Lâm thích lái xe, dù có tắc đường anh ấy cũng thích tự mình
lái.” Thái Hồng cười cười.

“Hết cách, ai bảo hắn nghèo.”

Báo cáo nội dung xấu