Một mình ở châu Âu - Chương 19

Đạp xe đã mệt, mà cái màn đấm bốc qua lại giữa cơ thể và lý trí làm tôi còn mệt
hơn. Một lần nữa, tôi lại nhảy xuống khỏi yên xe, đã mạnh vào bánh xe và chỉ
thiếu chút nữa là lăn ra đất đấm ngực thùm thụp mà kêu gào. Ngay lúc đó, cứu
tinh xuất hiện. Đó là một người đàn ông Úc ở nhóm phía sau:

“Miss, cô có
làm sao không?” Anh ấy hỏi.

“Tôi không
biết nữa,” tôi cố nói qua hơi thở hổn hển.

“Hình như xe
của tôi bị làm sao ấy. Tôi không làm sao khiến nó di chuyển được. Tôi cố đạp
hết sức mà nó không đi.”

“Ồ, cô đang để
số to quá. Phải chuyển sang số nhỏ khi lên dốc; thế này này…”

Anh ấy chỉnh
lại số cho tôi.

“Cô thử đi”

Giờ thì dễ hơn
nhiều mặc dù xe đi rất chậm.

“Cô thấy dễ
hơn chưa?”

“Ồ, dễ hơn
rồi, cảm ơn anh; anh cứ đi trước đi.”

“Không sao
đâu.”

Lúc này, nhóm
của tôi và cả hai nhóm kia xũng đã biến mất sau đỉnh đồi. Còn lại mỗi mình tôi
loay hoay bò như một con sên lên đỉnh. Người đàn ông Úc chậm rãi đạp phía sau
tôi và từ tốn giải thích bài giảng Nhập môn đạp xe đạp mà Andy rõ ràng đã đánh
trượt tôi. Cuối cùng thì hai chúng tôi cũng đến đỉnh dốc, rồi lao xuống dốc, và
đạp mười phút trên đường bằng thì gặp cả đoàn đua đang đứng lại bên một sườn
đồi để chụp ảnh tòa lâu đài. Trông ai cũng hơn hở, vui vẻ, còn tôi thì chỉ có
duy nhất một ý nghĩ “Trời ơi, những hai mươi cây số? Mình chỉ mới đạp có hai
cây mà đã chết đến nơi rồi.”

Giá chết rồi
thì còn đỡ vì như thế thì tôi còn được nằm xuống và không cảm thấy gì. Đằng
này, tôi không được nằm mà toàn thân thì đau nhức, các chỗ cơ bị co rút cứ nóng
rãy lên. Chắc hẳn là tôi đã vặn sai các bó cơ đùi và hông vì lúc này mỗi cử
động nhắc chân cũng làm tôi đau nhừ và có cảm giác chân tôi không thuộc về tôi
nữa; cùng lúc, hai mông tôi ê ẩm vì vặn vẹo trên cái yên cứng. Tôi đau đến nỗi,
sau khi bắt kịp mọi người ở chỗ chụp ảnh, tôi nhảy xuống xe và không hề nghĩ
tới việc chụp ảnh mà chỉ lục túi xách để tìm lọ dầu cao tôi luôn mang theo.

Vẫn còn đang
lục tìm lọ dầu thì tôi nghe tiếng Andy gọi nhóm tôi chuẩn bị lên đường tiếp.
Cho đến lúc tôi tìm được lọ dầu thì cả nhóm tôi và một số người từ nhóm khác đã
lên xe đi tiếp, trong khi một số người hóa ra còn chậm hơn tôi bắt đầu tiến tới
chỗ chụp ảnh. Cái chỗ chụp ảnh này thì chỉ đủ cho chục người đứng nên nhóm tôi
phải đi thì nhóm sau mới có chỗ. Vậy là tôi nhét lọ dầu trở lại một chỗ để tìm,
lấy máy ảnh ra chụp vội vài tấm. Tôi chỉ chụp được vài tấm vì tôi đã nghe tiếng
Keith hét lên hào hứng trong tư thế đứng thẳng người trên xe đạp:

“Này mấy người
kia, trành ra cho bọn tôi đi, chỗ này thuộc về bọn tôi rồi.”

May mà Andy
vẫn còn quanh quẩn để chờ người cuối cùng trong nhóm - tức là tôi. Tôi tóm lấy
anh:

“Andy, cái xe
của em bị làm sao ấy.”

“Nó làm sao,
darling?” (Andy gọi tất cả mọi người trong đoàn già, trẻ, lớn, bé là darling.)

“Nó đi chậm
lắm.”

Thực ra thì
tôi chỉ hỏi han để câu giờ, chứ tôi biết cái xe của tôi có bánh nhỏ hơn xe của
mọi người nên tôi chắc chắn đi chậm hơn và phải đạp gấp hai lần để đi cùng
quãng đường. Tôi cũng muốn Andy kiểm tra xem tôi có đang đi đúng số không. Andy
nhìn vào cái lẫy rồi nói:

“Darling, em
cần phải đi số to nhất vì giờ mình sẽ chạy trên đường bằng một lúc,” anh vừa
nói vừa gạt cái lẫy sang số 6. “Nào đi thôi!”

Chúng tôi lại
lên đường. Trời ơi, tôi ước tôi không phải đạp xe nữa, và tôi không biết lần nghỉ
tới là chỗ nào và còn bao nhiêu ngọn đồi trước khi được nghỉ nên tôi bắt đầu
hối hận vì đã tham gia việc đạp xe này. Thêm vào đó, hẳn là tất cả sự đi lại
trong cả tháng vừa rồi đã tích tụ lại làm cho tôi xuống sức nên tôi càng hối
hận. Tuy thế, trí óc bướng bỉnh của tôi thì vẫn cứ bình tĩnh nói “Thì dĩ nhiên
là khó rồi, có ai bảo là dễ đâu, nhưng mà nhìn xem, mấy người già còn đạp được…
người ta đã tính toán cái tour này cho cả người già và trẻ con, mình chắc chắn
là có thể đi được.” Vậy là tôi tiếp tục đạp trong tính trạng bất mãn đầy mình.

May là từ đoạn
đó có rất nhiều đường bằng phẳng và những lần đổ dốc. Và chẳng mấy chốc, dù
người vẫn đau ê ẩm, tôi bắt đầu hào hứng trở lại. Hơn thế, cái phong cảnh như
tranh của đồng quê Tuscany
trở nên mê hoặc và làm cơn đau đỡ đi. Thêm nữa, thời tiết hôm nay tuyệt vời để
đạp xe. Khi lao xe xuống đồi, tôi có cảm giác như đang bay. Tôi co hai chân lên
trên gióng xe và mỗi lần lao lại không đừng được mà hét lên:

“Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh”

Nhóm của tôi
dĩ nhiên là đạp khỏe hơn tôi; bây giờ, khi chúng tôi liên tục xuống dốc, họ
nặng hơn nên theo quán tính thì lao càng nhanh và ngày càng bỏ xa tôi. Loáng
cái họ đã mất hút và tôi chỉ còn lại một mình lóc cóc đạp trên con đường không
bóng người, giữa những quả đồi thấp đầy nho và ô liu. Tôi sung sướng không sao
tả nổi mặc dù vẫn có thể nhận biết từng búi cơ trên đùi và ở lưng đang đau nhói
theo các cử động. Tuy thế, tôi cũng đã học được một vài tiểu xảo để giảm thiểu
việc tốn sức lực; mỗi lần xuống đồi, tôi đạp thật nhanh để lấy thêm lực; sao
cho đến lúc xe phải lên dốc tiếp thì tôi vẫn còn đủ quán tính mà chạy lên đến
gần đỉnh con dốc. Cứ thế… lên dốc, xuống dốc, lên dốc, xuống dốc… tôi lao băng
băng một mình qua các sườn đồi và mỗi lần lao xuống thì lại hét:

“Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!”

Trước khi tôi
nhận ra thì tôi đã đến điểm dừng chụp ảnh thứ hai. Chỗ này là đỉnh một ngọn đồi
nhìn xuống thung lũng có tòa lâu đài. Lần này, tôi đủ lịch duyệt để biết rằng
không cần phải nghĩ xem mọi người đang làm gì; ai muốn đi thì đi, không cần bám
theo họ, không cần đi cùng họ. Vậy là tôi lấy máy ảnh ra, nhờ một người đàn ông
Úc lúc trước chụp cho một tấm; sau đó, tôi tự chụp vài tấm ảnh phong cảnh; rồi
cất camera đi để lấy lọ dầu con hổ. Sau đó, tôi cẩn thận, bình tĩnh xoa dầu vào
lưng, bụng, cổ, trán và rốn. Giờ thì tôi ổn rồi… và nhóm tôi cũng đã lên đường.

Chúng tôi tiếp
tục lao dốc thêm một lúc nữa, cùng với một đoạn đường bằng. Đến lúc này, cả
đoàn đã đi chừng một tiếng và có lẽ khoảng mười cây số. Tôi lại tụt lại và khi
bắt kịp đoàn thì mọi người đã dừng lại ở một nhà hàng - đây là trạm ăn trưa của
chúng tôi.

Khi tôi vào
tới nơi, mọi người đang tản mát ở ngoài vườn và đều hỏi tôi có ổn không vì lúc
nào tôi cũng tụt lại phía sau. Tôi nói tôi ổn cả mặc dù có hơi mệt. Hóa ra, tôi
không phải người duy nhất thấy mệt. Chắc chắn là chuyến đạp xe này không phải
một chuyến đạp xe cưỡi ngựa xem hoa chơi chơi; Andy và Keith đảm bảo rằng mỗi
người tham dự đều phải đạp cật lực mới đến đích và có lẽ vì thế mà họ sẽ thấy
vui mừng hơn khi hoàn thành được chuyển đi.

Trong bữa
trưa, tôi ngồi đối diện với một cặp đồng tính từ London. Người “chồng” là một người đàn ông đã
ngoài 60, da rất trắng, nhẹ nhàng, nói chuyện từ tốn. Còn người “vợ” là một
người đàn ông ngoài 40, da ngăm ngăm, cơ bắp cuồn cuộn, nói chuyện oang oang và
lúc nào cũng đầy kịch tính. Cả hai đều rất lịch sự và hay mỉm cười. Họ hỏi
chuyện tôi và kể về cuộc sống ở London - người trẻ hơn không ngừng cao hứng mô
tả London và nói tôi nên đến sống ở London nếu tôi có ý định đi khỏi Mỹ bởi vì
London đa dạng và “quốc tế” hơn nhiều so với các thành phố khác ở châu Âu.

“London rất tuyệt. Tôi
chưa bao giờ thấy thành phố nào như thế, ngoại trừ New York.”

Trái với dự
đoán của tôi, bữa trưa thực ra rất ngon chứ không phải như những bữa du lịch
qua quýt trong các tour du lịch một ngày. Bữa trưa có đủ cả ba món - đầu tiên
là salad với dầu trộn Ý; tiếp đến là món chính với tám lựa chọn khác nhau (tôi
chọn xúc xích với đậu trắng); sau đó tráng miếng bằng tiramisu hoặc kem; rồi
sau đó là cà phê hoặc trà. Dĩ nhiên trong bữa ăn có rượu vang nhà làm do chủ
quán cung cấp miễn phí và muốn uống bao nhiêu thì uống. Trừ tôi, ai cũng uống
rất nhiều - dù là bữa trưa. Người phụ nữ ngồi cạnh tôi uống ít nhất ba ly.

Sau bữa trưa,
chúng tôi được nghỉ mười lăm phút ở ngoài vườn để tiêu thức ăn. Tôi nhân cơ hội
này nằm xuống cỏ để cho lưng được nghỉ. Trời ơi, chưa bao giờ tôi mừng như vậy
khi được ngả lưng xuống mặt đất bằng phẳng. Tôi bôi thêm một ít dầu vào lưng và
bụng; rồi cứ nằm đó nhìn trên trời xanh và để nắng sưởi ấm mặt. Nếu không phải
đi tiếp thì tôi đã có thể cứ thể ngủ một mạch.

Mười lăm phút
sau, chúng tôi lại khởi hành. Tôi lại một lần nữa túm lấy Andy:

“Andy, nhóm 2
và nhóm 3 đi chậm hơn nhóm 1 phải không?”

“Không đâu, từ
giờ chúng ta sẽ đi thành một nhóm lớn thôi. Nhưng đừng lo, darling. Em cứ đi
theo tốc độ nào mà em thấy thoải mái cho em. Cứ từ từ thôi cũng được.”

Rồi có tiếng
Keith gọi to cho tất cả mọi người nghe thấy:

“Giờ chúng ta
sẽ đi thành một nhóm thôi. Lần lượt từng người một. Nhớ đi sát lề bên phải. Nhớ
nhìn đường cẩn thận. Đi thôi, các chiến binh của tôi.”

Hẳn là họ đã
tính toán kỹ vì trong khoảng một tiếng tiếp đó, chúng tôi chủ yếu đạp xe trên
đường bằng, và điều này có lý vì tất cả vừa mới ăn trưa xong. Chỗ này, tôi phải
công nhận rằng Keith và Andy tổ chức một tour du lịch rất chuyên nghiệp, chu
đáo, và hết sức thoải mái cho khách hàng. Mỗi lần chúng tôi phải băng qua
đường, họ lại ra đứng giữa đường để trông chừng xe cộ và chờ cho đến khi tất cả
qua hết mới đi tiếp. Ba người luôn phân công nhau, một đi trước, một chặn hậu
và một ở trong ô tô đi kèm để lo hậu cần. Hai người đi đầu và cuối liên tục
tăng tốc hoặc chậm lại để kiểm tra tình hình của mọi người trong đoàn xem có ai
bị tụt lại hoặc đuối sức, hay có vấn đề gì. Nước lúc nào cũng sẵn sàng… và
Keith và Andy lại còn hài hước kinh khủng.

Nếu bạn nghĩ
rằng đạp xe trên đường bằng phẳng dễ hơn trên đồi thì bạn nhầm. Lý do là thế
này. Khi bạn leo đồi, bạn có một cái đích cụ thể để phấn đấu ; trí óc bạn tập
trung vào cái đích đó. Còn khi bạn đạp xe trên một con đường bằng phẳng dài tít
tắp không biết đâu là đích, thì lúc đó đầu óc bạn bắt đâu chơi trò với bạn. Nó
bắt đầu bối rối, quẩn quanh, bứt dứt, bồn chồn, nhẹo nhệch vì không biết bao
giờ thì đến nơi nhỉ, gớm sao trời lại nắng thế, hình như mình bắt đầu đau bụng,
không biết tối nay mình có sưng chân lên không, thế này mà ốm thì mai làm sao
mà ra sân bay được, nếu mà nhỡ chuyến bay thì làm thế nào nhỉ, vân vân và vân
vân… Và chẳng mấy chốc, bạn sẽ bắt đầu thấy mệt và bồn chồn; bạn bắt đầu thấy
nóng bức, mọi thứ trở nên khó chịu và bạn chỉ muốn nằm vật xuống mà ngủ. Bạn
bắt đầu cáu bản thân vì đã đi chuyến đi này và tự dẫn xác vào sự khổ sở này.
Bạn sẽ bắt đầu trách móc bản thân và sau đó thì trách móc đến các đối tượng
khác…

Lúc này cả
nhóm lại bắt đầu vỡ ra thành những tốp nhỏ: những người khỏe nhất đi đầu cùng
với Andy; sau đó là đến tôi một mình một nhóm tương đương với nhóm… trẻ con và
ở cuối cùng là một nhóm gồm có mấy phụ nữ to béo và một cặp thanh niên trong đó
cô gái có vẻ như đang ốm. Keith đạp xe ở nhóm cuối cùng, vừa động viên vừa
chuyện phiếm với họ và trông chừng các nhóm phía trước. Tôi nghe tiếng Keith
cười văng vẳng ở xa.

Trong tình
trạng sức khỏe bình thường, có lẽ tôi sẽ xoay xở được với chuyến đạp xe này
nhưng vì đã mất quá nhiều sức lúc đầu và trong những tuần vừa qua, cộng với
việc lâu lắm rồi không đạp xe nên tôi mệt bã. Tốc độ của tôi cứ giảm dần, giảm
dần và đến một lúc, tôi bắt đầu chuệch choạc đạp lạc ra ngoài vệ đường, vấp vào
mấy cái ổ gà, ngoi ngóp quay lại mặt đường nhựa trong tình trạng ngơ ngơ như
người mất hồn. Hình như tôi bắt đầu say nắng hoặc quá mệt; tôi phải bắt mình
tập trung bằng cách đếm lẩm nhẩm “Một tôi đang đạp xe, hai tôi đang đạp xe, ba
tôi đang đạp xe…”; tôi phải giữ đầu óc bận rộn và tập trung; nếu không nó lại
bắt đầu bồng bềnh và kêu gào đòi tôi bỏ cuộc. Phía sau tôi, một cô gái béo thở
hổn hển đã bắt kịp tôi rồi khó nhọc vượt qua tôi và đi mất dạng. Tiếp đến là
cặp thanh niên ốm yếu. Giờ thì tôi là người đi cuối cùng trong cả đoàn, chỉ có
Keith, đạp chầm chậm ở cách một quãng; vừa đạp vừa kiểm tra email trên
Blackberry và trả lời email bằng cách bỏ hai tay khỏi ghi đông mà xe vẫn cứ bon
bon.

Tôi biết Keith
ở phía sau nhưng tôi không ngoái lại nhìn mà Keith cũng không đạp nhanh lên để
bắt kịp. Anh chỉ theo phía sau ở một khoảng cách vừa đủ. Sau một khúc cua khá
hẹp, tất cả những người phía trước đã biến mất hút; chỉ còn lại mình tôi với ánh
nắng chói chang và những vườn ô liu lúc này đã trở nên nhàm chán và con đường
thì vô tận. Tôi đã không còn đếm “một tôi đang đạp xe, hai tôi đang đạp xe…”
nữa; thay vì thế, tôi đếm “một tôi là con sên, hai tôi là con sên, ba tôi là
con sên…” Tôi không còn bực mình nữa, tôi chỉ quá mệt.

Chắc chắn là
tôi đã thực sự giảm tốc độ xuống bằng con sên mà không biết, vì khi tôi đang
chăm chỉ đếm “ba tôi là con sên” thì tôi nghe tiếng Keith ngay phía sau:

“Hey darling,
em có muốn anh đẩy một lúc không?”

“Cảm ơn anh,
em không sao đâu.”

“Đừng lo, cứ
gác hai chân lên phía trước đi, cho chúng nghỉ chút, anh sẽ đẩy em.”

Keith vừa nói
vừa đặt một tay ra sau lưng tôi và bắt đầu vừa đạp vừa đẩy tôi.

“Cứ gác chân
lên trước,” Keith nói vì tôi vẫn cứ tiếp tục đạp. “Gác lên đi, anh sẽ đẩy,
không sao đâu.”

Vậy là tôi
đành gác chân lên phía trước và để cho Keith đẩy tôi.

“Thế nào rồi!”

“Đỡ lắm, cảm
ơn anh.”

Tôi để Keith
đẩy tôi một đoạn rồi nói:

“Em có thể đạp
chậm tùy ý em, phải không?”

“Đúng rồi, đạp
chậm tùy ý, miễn là em thấy thoải mái.”

“Thế thì không
phải lo cho em đâu, anh cứ đi trước đi, em sẽ đuổi theo.”

“Được rồi,
darling. Thế thì anh sẽ đi chuẩn bị ô tô. Cứ đi từ từ nhé.”

Rồi Keith
phóng vụt qua tôi và mất dạng. Giờ thì tôi thực sự còn lại một mình. Không một
ai ở xung quanh; con đường không người, không ô tô, không xe máy, xe đạp. Tôi
nhảy xuống khỏi xe, lấy máy ảnh ra chụp vài tấm, rồi cứ đứng ở vệ đường nhìn
những triền đồi trải dài trong ánh nắng vàng như mật ong. Thật là một cảnh trong
mơ. Khi tôi lên lại xe, tôi bắt đầu đếm vui vui “Phải, tôi là con sên; vâng tôi
là con sên…” và tôi cứ đạp mãi, đạp mãi, đạp mãi trên đường…

Không rõ bao
lâu sau, tôi thấy mọi người đang chờ tôi dưới tán cây ô liu bên vệ đường. Chiếc
xe vẫn đi kèm đã đỗ cạnh đó và phía trước mặt là một con dốc cao sừng sững.
Những người khỏe nhất trong nhóm đã bắt đầu đạp xe leo dốc; những người khỏe
nhì đang uống nước và duỗi chân duỗi tay; những người yếu hơn thì còn đang đấu
tranh tư tưởng xem có nên leo dốc không hay vào ô tô, còn tôi thì vừa mới đến.
Tuy thế, tôi không hề nghi ngờ rằng tôi nhất định sẽ leo dốc. Kể cả với tất cả
sự mệt mỏi vào lúc này, tôi biết là tôi sẽ và có thể lên đến đỉnh dốc. “Dĩ
nhiên là thế rồi,” tôi tự nhủ. “Mình chưa bao giờ bỏ cái gì giữa chừng cả, nhớ
chứ?”

Vậy là tôi đi
đến chân dốc với sự quyết tâm đó. Vừa nhảy xuống khỏi xe, tôi nghe lỏm được câu
chuyện như sau giữa Andy và cô gái béo:

“Tôi có nên cố
không?”

“Darling, nó
là một cái dốc chết người. Tùy em quyết định nhưng nếu là tôi thì tôi sẽ không
cố nếu đã mệt rồi.”

“Nhưng mà thế
thì rồi tôi sẽ bỏ lỡ một cơ hội thể dục tốt.”

“Đây không
phải một cơ hội thể dục tốt đâu darling. Leo con dốc này là một cuộc chiến.”

“Thế à? Khó
thế à?”

“Nó là một cái
dốc chết người,” Andy nhắc lại.

“Thế thì tôi
vào xe vậy.”

Cô gái béo nói
rồi đưa xe cho Andy buộc lên ô tô. Tôi đi tới chỗ Greg và Amy xem họ đang làm
gì. Greg đang nhăn nhó khổ sở:

“Tình yêu ơi,
thế em không đi thật à?”

“Không, em
không đi đâu, xin lỗi anh.”

Greg (càng khổ
sở hơn): “Nhưng anh không muốn leo một mình. Mình là một đội cơ mà.”

“Không, em xin
lỗi, nhưng em không thể đi được. Nếu em leo thì ngày mai chắc chắc là em không
nhấc được chân lên, có khi còn phải đi viện ấy. Em thì không muốn đi viện vào
lúc này.”

Chà, Greg và
Amy đang đi nghỉ tuần trăng mật và muốn làm mọi thứ cùng nhau, thế mà Amy còn
không muốn leo dốc cùng Greg. Và Amy thì to khỏe hơn tôi nhiều. Tôi bắt đầu
nghĩ lại. “Nếu Amy không đi thì có lẽ mình cũng không nên đi.” Nhưng một phần
khác trong tôi vẫn muốn leo dốc. Vậy là tôi lại túm lấy Andy.

“Andy, leo cái
dốc này có khó không?”

“Rất khó,
darling yêu quý ạ.”

“Anh nghĩ là
em có leo được không?”

“Dĩ nhiên là
em có thể leo được nhưng em cần nghĩ xem có đáng không, bởi vì leo xong, có thể
em sẽ rất mệt vào mấy ngày tới.”

Phải rồi, tôi
còn hai ngày mệt nhọc phía trước với rất nhiều di chuyển, tôi không muốn mạo
hiểm. Tôi không muốn ngày mai thức dậy và không nhắc nổi chân ra khỏi giường.
Vậy là tôi hít một hơi “Được rồi, mình không cần phải chứng minh gì cả. Dĩ
nhiên là mình có thể leo được cái dốc này, nhưng mình sẽ không làm. Không phải
hôm nay, không phải lần này.”

“Em sẽ vào
xe!” Tôi nói và đưa xe cho Andy chất lên ô tô.

Cuối cùng có
nhiều người vào xe hơn tôi tưởng - đến mức xe phải đi hai chuyến mới chở hết.
Ngoài tôi và Amy, còn có người đàn ông đồng tính già, cô gái béo, người phụ nữ
từ Texas, tất cả những người phụ nữ ngoài năm mươi và cô gái ốm. Khoảng mười
người đã lên ô tô.

Xe nặng nề vọt
lên dốc rồi dừng lại ở một nhà hàng ngay trên đỉnh dốc. Chúng tôi xuống đó tiếp
tục thở và uống nước, nghỉ ngơi, chờ những người leo dốc. Chừng mười lăm phút
sau, người đầu tiên xuất hiện: chính là anh chàng đồng tính lực lưỡng. Anh ta
không có vẻ gì là mệt mỏi mặc dù áo ướt đẫm mồ hôi và mặt lẫn tóc ướt rượt. Anh
ta dắt xe chạy tới chỗ người bạn kia, la to:

“Anh có thấy
không? Em lên đầu tiên. Anh có chụp được cái ảnh nào không?”

“Có, có, anh
chụp đây này,” người kia mỉm cười và cúi xuống hôn anh ta.

Rồi lần lượt,
từng người một lên đến đỉnh dốc, ai nấy thở hổn hển, mặt đỏ văng, áo ướt đầm.
Greg nói không ra hơi trong lúc Amy lấy nước cho Greg uống:

“Em đúng đấy,
em không leo được đâu. Anh suýt bỏ cuộc giữa chừng.”

Từ chỗ đó,
chúng tôi chủ yếu đạp xe xuống dốc, để về lâu đài. Tôi sung sướng không sao tả
xiết. Khi về gần tới lâu đài, tôi dừng lại ở một ruộng nho cùng với vài người
đi xuống ăn nho. Nho ngon.

Trở lại Florence, tôi ôm hôn tạm biệt
mọi người rồi đi bộ trở lại khách sạn. Ngang qua cầu Vecchio, tôi đứng lại nhìn
Florence lúc
hoàng hôn. Thành phố tắm mình trong một dòng vàng. Những cơn gió nhẹ từ dưới
sông và từ những quả đồi lướt nhẹ trên trán tôi; cả người tôi mỏi nhừ, động vào
chỗ nào cũng thấy đau nhưng tôi thấy yên ổn.

Tất cả rồi sẽ
ổn thôi.

Báo cáo nội dung xấu