Vân hải ngọc cung duyên - Hồi 04 - Phần 02

 

Tàng Linh thượng nhân nói: "Ngươi biết một mà không biết hai. Kiều Bắc Minh không hề chết dưới kiếm của Trương Đan Phong, ông ta chỉ bị trọng thương sau đó chạy đến một đảo nhỏ ở miền Đông Hải. Mặc cho ngươi có phục y hay không, nhưng y đã dung hợp được võ công tuyệt thế của hai phái chính tà, đối với chúng ta, những kẻ không đi bằng đường chính rất có ích!" "Những kẻ không đi bằng đường chính"mà Tàng Linh thượng nhân vừa mới nói chính là những người trong tà phái, Kim Thế Di nghe thế thì giật mình, nén không được hỏi: "Tại sao ngươi biết tiếp đó ông ta chạy đến hải đảo? Chuyện này đã xảy ra ba trăm năm trước, sao ngươi lại dám nói chắc chắn như thế?" 

Tàng Linh thượng nhân nói: "Sau này có một hải khách gặp sóng gió trên biển, trôi dạt đến hải đảo ấy, lúc đó Kiều Bắc Minh đã quá trăm tuổi, biết không còn sống được bao lâu nữa cho nên đã làm một cỗ quan tài bằng gỗ dày, trong quan tài có chứa hương liệu tốt nhất để thân xác không bị thối rữa, ngươi có biết tại sao ông ta lại coi trọng thân xác của mình không?" Kim Thế Di nói: "Bởi vì ông ta sống ở hoang đảo quá lâu cho nên một lòng mong muốn trở về cố hương." Đó là bởi vì từ nhỏ sống với Độc Long tôn giả ở Xà đảo, chàng mới hiểu được tâm trạng này. Tàng Linh thượng nhân nói: "Đúng thế, khi còn sống, ông ta không thể trở về trung thổ, sau khi chết cũng mong muốn có thể trở về. Lúc đó ông đã hợp nhất nội công của hai phái chính tà, tin rằng từ xưa đến nay không ai bì nổi, nhưng đáng tiếc không có truyền nhân. Mà tuổi thọ của ông ta lại có hạn, lúc đó đã quá già yếu, biết rằng không thể nào vượt biển trở về. Vì thế đã phát lời thề rằng ai có thể đưa quan tài ông trở về Trung Nguyên chôn cất thì coi như đó là đệ tử cách thế của ông ta, lấy được võ công tuyệt thế của ông ta. Đáng tiếc người hải khách ấy là thương nhân, chẳng hiểu gì về võ công, cũng chẳng có ý học võ. Nhưng ông ta đã sống cùng Kiều Bắc Minh trên hải đảo ba tháng trời, nghe Kiều Bắc Minh kể lại nhiều chuyện lạ trong võ lâm, lại còn bảo đã giải quyết xong những vấn đề khó khăn trong võ học. Người hải khách nghe ông ta thao thao bất tuyệt nhớ được rất nhiều lời của ông ta, đương nhiên chỉ là nhớ mà thôi chứ không hiểu được sự ảo diệu trong đó." Kim Thế Di càng nghe càng thấy li kỳ, nhìn vẻ mặt của y cũng không phải là giả. 

Kim Thế Di nửa tin nửa ngờ, hỏi: "Sau này người hải khách ấy như thế nào?" Tàng Linh thượng nhân nói: "Kiều Bắc Minh giúp y chặt cây kết bè, mùa xuân năm sau gió mùa nổi lên thì ông ta trở về trung thổ." Kim Thế Di cười lạnh nói: "Ngươi bịa câu chuyện này thật hay, đáng tiếc đã lộ sơ hở." Tàng Linh thượng nhân nói: "Sơ hở chỗ nào?" Kim Thế Di nói: "Người hải khách trở về nếu bị đắm giữa đường thì bí mật ấy sẽ nằm dưới đáy biển. Dù cho y may mắn có thể vượt biển trở về trung thổ, chắc chắn có thể tung tin ra, người trong võ lâm đương nhiên kẻo tới, có lẽ nào cho đến hơn ba trăm năm sau mà vẫn không ai biết?" 

Tàng Linh thượng nhân nói: "Ngươi hỏi rất đúng, nhưng người hải khách ấy không trở về trung thổ mà trôi sang Ba Tư. Sau đó y cưới vợ sinh con, đời sau của y cũng trở thành người Ba Tư, không về Trung Quốc nữa." 

Kim Thế Di nói: "Nếu như thế tại sao ngươi lại biết?" Tàng Linh thượng nhân nói: "Ba mươi năm trước, ta nhận được lời mời của quốc vương nước Nê Bách Nhĩ, lúc ta ở nước Nê Bách Nhĩ dã quen biết một võ sĩ Ba Tư, ta cùng y đã đến nước A Phú Hán, thuận đường ghé Ba Tư chơi một chuyến. Nhờ thế ta gặp được hậu nhân của người hải khách ấy, cả nhà y đã quên tiếng Trung Quốc, cả chữ Trung Quốc cũng chẳng biết." Kim Thế Di nói: "Nếu y không biết nói tiếng Trung Quốc, nhưng tại sao có thể nhớ tổ tiên của mình đã từng trôi dạt ở một hoang đảo, gặp một kẻ tên Kiều Bắc Minh?" 

Tàng Linh thượng nhân nói: "Người hải khách ấy đã ghi lại nhật ký hải hành, sau khi thoát khỏi hoang đảo đã ghi thêm vào nhật ký. Hậu nhân của người hải khách gặp ta, biết ta từ Trung Quốc đến thì rất vui mừng." Kim Thế Di nói: "Do đó y bảo tổ tiên của y cũng là người Trung Quốc, lại còn đưa quyến nhật ký hải hành của tổ tiên y cho ngươi xem?" Tàng Linh thượng nhân nói: "Ngươi đoán không sai tí nào, chính là như thế. Giờ thì ngươi đã tin chưa?" Kim Thế Di nói: "Tin ngươi thì thế nào?" "Kiều Bắc Minh đã hứa rằng, ai có thể đưa quan tài của y trở về trung thổ thì người ấy chính là đệ tử cách thế của y, nói như thế chắc chắn trong quan tài có bí mật, rất có thể y đã cất bí kíp trong quan tài. Nếu không sau khi y chết thì làm sao có thể truyền thụ cho đệ tử?" 

Kim Thế Di cười lạnh nói: "Ngươi đã biết bí mật này tại sao không tự mình đi tìm mà lại muốn cùng hưởng với ta? Ta với ngươi đâu có giao tình gì?" Tàng Linh thượng nhân nói: "Có ba nguyên nhân ta muốn đi cùng ngươi là bởi vì ta không biết đi biển, còn ngươi lại lớn lên trên Xà đảo ở miền Đông Hải; thứ hai ngươi cũng biết nội công của ta không phải tu luyện theo chính phái, giờ cũng đã nguy ngập, trong vòng ba năm lúc nào ta cũng có thể bị tẩu hỏa nhập ma. Ngươi có thể tránh được kiếp nạn tẩu hỏa nhập ma, chắc là đã biết được cách giải cửu trong di thư của lệnh sư, ta không dám mượn sách của ngươi, nhưng mong ngươi chỉ điểm cho ta vượt khỏi kiếp nạn này. Nếu không có thể ta chưa tìm được quan tài của Kiều Bắc Minh thì đã chui vào quan tài trước." 

Kim Thế Di nói: "Làm sao ngươi biết sư phụ đã để lại di thư cho ta?" Tàng Linh thượng nhân nói: "Thật không dám giấu, lúc còn sống Đổng Thái Thanh đã từng nói với ta." 

Kim Thế Di vỡ lẽ ra, cười rằng: "Té ra ngươi chịu đến giúp cho Hách Hạo Xương kỳ thực là muốn xem thử Đồng Thái Thanh đã chết hay chưa." Tàng Linh thượng nhân nói: "Nếu không phải vì chuyện này, chả lẽ ta lại đi bức hiếp một người đàn bà như Dương Liễu Thanh sao? Khi còn sống Đổng Thái Thanh đã bảo, y đi tìm một quyển sách của lệnh sư ở Xà đảo, sau đó mới kết giao với ngươi. Theo y nói, Độc long bí kíp là võ công do lệnh sư sáng tạo, mà quyển di thư ông ta trao lại cho ngươi lại có ghi cách phá giải tẩu hỏa nhập ma." Kim Thế Di cười thầm, té ra Đổng TháiThanh đến Xà đảo chỉ tìm được một quyển nhật ký của sư phụ chàng, trong đó có một trang quan trọng nhất là dự đoán núi lửa ở Xà đảo sẽ bùng nổ mười năm sau khi ông ta chết, đồng thời ghi lại cách tránh nạn này chứ chẳng phải võ công ảo diệu gì cả. 

Còn quyển nhật ký này không phải là do Đổng Thái Thanh đích thân giao cho chàng mà bởi Phùng Lâm cướp được từ tay Đổng Thái Thanh, sau đó Phùng Lâm đưa cho Đường Hiểu Lan, Đường Hiểu Lan gặp Kim Thế Di ở Hy Mã Lạp Nhã mới trao cho chàng. Sở dĩ Đổng Thái Thanh nói dối như thế là muốn xúi giục các đại ma đầu ở tà phái đối đầu với chàng. Kim Thế Di biết được đầu đuôi câu chuyện nhưng vẫn không vạch trần lời nói dối của Đổng Thái Thanh mà cười ha hả với Tàng Linh thượng nhân: "Té ra ngươi tính toán như thế, nếu Đổng Thái Thanh chưa chết, có lẽ ngươi sẽ tìm đến y." Tàng Linh thượng nhân cười ngượng ngùng: "Không, ta chỉ muốn hỏi thăm thử xem chuyện này có đúng hay không." Ngập ngừng rồi lại nói: "Kim Thế Di, ngươi cần gì phải đa nghi như thế? Cuộc giao dịch này đều có lợi cho đôi bên chúng ta, ngươi giúp ta phá giải mầm họa tẩu hỏa nhập ma, ta giúp ngươi tìm bí mật trong quan tài của Kiều Bắc Minh, nói không chừng vì thế mà ngươi sẽ trở thành một bậc võ học tôn sư xưa nay chẳng ai bằng!" 

Kim Thế Di buông giọng cười rằng: "Đa tạ tấm thịnh tình, nhưng nói như thế ta được lợi hơn ngươi rất nhiều." Tàng Linh thượng nhân nói: "Chẳng phải sao?" Kim Thế Di nói: "Ngươi đã nói hai nguyên nhân, còn một nguyên nhân nữa?" Tàng Linh thượng nhân nói: "Chúng ta liên thủ với nhau thì trên đời này có ai địch nổi? Đó là nguyên nhân thứ ba mà ta tìm đến ngươi." Kim Thế Di nói: "Té ra ngươi sợ có người biết phong thanh cho nên muốn ta giúp đỡ." Tàng Linh thượng nhân nói: "Ngươi đừng quên rằng, nay đang có vài đại ma đầu âm thầm truy đuổi ngươi, ngươi cần ta giúp đỡ hơn là ta cần ngươi giúp đỡ." 

Kim Thế Di lại cười ha hả, Tàng Linh thượng nhân nói: "Này, vậy ý ngươi thế nào?" Kim Thế Di nói: "Người đã tốt với ta như thế, lẽ nào ta lại không chấp nhận? Được, bây giờ ta sẽ giúp ngươi trừ mầm họa tẩu hỏa nhập ma." Tàng Linh thượng nhân cả mừng, hỏi: "Ngươi có bí quyết gì truyền thụ?" Kim Thế Di nói: "Không, ngươi hãy cúi xuống." Tàng Linh thượng nhân nói: "Cúi xuống làm gì?" Kim Thế Di nói: "Ta sẽ đánh vào mông ngươi ba cái!" Tàng Linh thượng nhân thộn mặt ra, đột nhiên cả giận, Kim Thế Di không đợi y lên tiếng đã cướp lời: "Tàng Linh thượng nhân, ngươi cần gì phải nghi ngờ? Võ công của sư phụ ta rất ảo diệu, đánh ba cái vào mông có thể khiến cho trăm huyệt của ngươi thông suốt, chân khí nghịch chuyển từ dưới lên trên, tất cả mầm họa trong người ngươi đều bị tiêu trừ!" Tàng Linh thượng nhân nửa tin nửa ngờ: "Ngươi có đùa đấy không?" Kim Thế Di nói: "Nếu ngươi không tin thì thôi vậy." Tàng Linh thượng nhân đành phải phục ở dưới đất, để cho chàng đánh ba cái vào mông. 

Kim Thế Di giở gậy lên đập liên tục ba gậy vào mông của y, rồi đột nhiên chàng cười lớn: "Ta đang đùa với ngươi đấy!" 

Tàng Linh thượng nhân nổi giận đùng đùng nhảy vọt lên, rút phắt đôi đồng bạt lên, hai cái bạt vỗ vào nhau đánh choang một tiếng, rồi lập tức giáng về phía Kim Thế Di bằng một chiêu Song phong quán nhĩ, Kim Thế Di hất hai cái đồng bạt ra kêu lên: "Ngươi chẳng phải muốn hợp tác cùng ta sao?" Tàng Linh thượng nhân cả giận mắng: "Sao lại có lẽ này, ta có tấm lòng Bồ Tát mà người lại bỡn cợt ta." Kim Thế Di cười lạnh: "Nếu ngươi có tấm lòng Bồ Tát thì ta chính là Phật Tổ đại từ đại bi. Ta đánh ba cái vào mông của ngươi, không thừa cơ đánh chết ngươi thì đã đủ đại từ đại bi rồi chứ? Hừ, Kim Thế Di này độc lai độc vãng, cần gì phải hợp tác với nhà ngươi?" Tàng Linh thượng nhân múa tít đôi đồng bạt đánh tới, Kim Thế Di thấy y đánh quá mạnh mẽ, chiêu số kỳ diệu thì cũng không dám khinh địch, sau khi chàng né được ba chiêu của y thì quát rằng: "Ta đánh ba cái vào mông của ngươi, nhường ngươi ba chiêu, nếu ngươi đánh nữa thì ta không lưu tình." Tàng Linh thượng nhân vỗ hai cái đồng bạt vào nhau phát ra tiếng kêu đinh tai nhức óc rồi lại giáng xuống đầu Kim Thế Di, Kim Thế Di nói: "Ngươi thật đáng ghét!" thế rồi chàng giở cây gậy sắt gõ xuống, chỉ nghe tiếng kim khí giao nhau vang lừng cả bốn bên, Tàng Linh thượng nhân lùi bước đột nhiên phóng vọt người lên, hai cái đồng bạt múa ra một cuộn hàn quang rộng đến cả trượng vuông bao trùm Kim Thế Di vào ở giữa, Kim Thế Di cười lạnh: "Ngươi thực sự muốn liều mạng với ta ư?" thế rồi chàng kéo cây gậy, rút ra một thanh thiết kiếm, tay phải cầm kiếm tay trái cầm gậy tấn công mạnh mẽ đến nỗi đất trời nghiêng ngả, chỉ trong chốc lát tiếng bạt của Tàng Linh thượng nhân dần dần nhỏ lại, ánh hàn quang cũng bị phá tản mát. Kim Thế Di chợt quát lớn một tiếng. cây gậy sắt vung lên. lại gõ xuống một chiêu Ngũ đỉnh khai sơn, một tiếng choang thật lớn vang lên, đôi đồng bạt của Tàng Linh thượng nhân vỡ ra làm tư, tai mắt mũi miệng đều đổ máu. 

Tàng linh thượng nhân cũng thật ghê gớm, đã bị nội thương mà vẫn có thể cất bước chạy như bay, vừa chạy vừa mắng: "Kim Thế Di, nhà ngươi là tên quái vật không thông tình đạt lý, chết đến nơi mà vẫn không biết. Ta không cần trả thù, những kẻ đối địch của ngươi kéo tới thì ngươi có nước chết chắc!" Kim Thế Di cười ha hả: "Ngươi hãy giữ hơi lại, đừng nổi giận, chỉ e ngươi phải đến gặp Diêm Vương trước." Tàng Linh thượng nhân quả nhiên không dám mắng nữa trong chớp mắt đã chạy mất dạng. Kim Thế Di cười rộ lên một hồi, đột nhiên nhớ lại bí mật mà Tàng Linh thượng nhân vừa mới nói, tim đập thình thình, chàng vội vàng chạy xuống núi. 

Đó chính là: Võ công tuyệt thế tìm ở đâu? Hãy xem phong ba Đông Hải nổi. 

Muốn biết tiếp đó thế nào, mời xem hồi năm sẽ rõ.


Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3