Vân hải ngọc cung duyên - Hồi 21 - Phần 01

Hồi Thứ Hai Mươi Mốt

Muốn thoát tai hoạ bày lương sách
Chỉ mong đồng lòng trừ hiểm nguy

 

Kim Thế Di dắt Lệ Thắng Nam vào giữa đảo, Lệ Thắng Nam không còn sợ rắn độc nữa, nhưng nàng cảm thấy nóng bức đến ngợp thở. Trên đảo tuy có nhiều cây cối nhưng đều trụi lá, có cây chỉ trơ cành khẳng khiu, tựa như vừa mới trải qua một trận hỏa hoạn. Nhưng những cây có cành hình rắn thì có lá có hoa trông rất xum suê, chỉ là mùi thơm tỏa ra trên cây này khiến Lệ Thắng Nam không quen, nàng hít vào thì hơi chóng mặt, nhưng cũng chỉ đành chịu. Kim Thế Di cười nói: "Cô nương đừng sợ, đây gọi là cây ma phong, là thánh dược trị bệnh ma phong". Lệ Thắng Nam kêu lên: "Cây ma phong, thật đáng sợ!" Kim Thế Di lạnh lùng nói: "Sư phụ của tôi là một đại ma phong, may mà đến Xà đảo, ăn lá ma phong nên mới khỏi hẳn. Cây ma phong và Xà đảo là do sư phụ tôi đặt tên". 

Bà già mặt xanh tức giận nói: "Tên tiểu tử cuồng ngạo". Nói xong thì tháo sợi dây màu đỏ vung tới, lập tức cuộn thành một đường cầu vồng giữa không trung, quét tới eo Kim Thế Di. 

Bà ta vung sợi dây màu đỏ tựa như cây roi mềm, Kim Thế Di vung tay tóm lấy nhưng ngón tay của chàng vừa chạm vào thì sợi dây lệch qua một bên, xoay thành một vòng tròn có mang theo kình phong, đâm vào hai mắt của Kim Thế Di, Kim Thế Di không khỏi lạnh mình, thầm nhủ: "Mụ yêu phụ này đã luyện sợi dây cho đến cương nhu tương tế, chả trách nào mụ lại huênh hoang như thế". 

Té ra bà già mặt xanh chính là Tang Thanh Nương, em gái của Tang Mộc Lão, chồng của mụ ta là Vân Linh tử chưởng môn phái Linh Sơn. Hai mươi năm trước khi hai vợ chồng nhà này còn ở Tây Tạng đã từng tỉ thí nhiều lần với Đường Kinh Thiên, có một lần Đường Kinh Thiên và Băng Xuyên thiên nữ đã liên thủ đánh bại bọn họ. 

Vì vậy cả hai vợ chồng trốn tránh nhiều năm. Tang Thanh Nương luyện loại nhu công của Mật Tông Tây Tạng, bản lĩnh còn hơn cả tỷ tỷ của mình. 

Lần trước Tang Mộc Lão và Côn Luân tản nhân thua Kim Thế Di ở huyện Đông Bình, sau đó lại biết Tàng Linh thượng nhân đã chết, bọn họ đoán bức tranh trên người Tàng Linh thượng nhân đã rơi vào tay Kim Thế Di hoặc Cốc Chi Hoa, cho nên vẫn để ý tìm hai người Kim, Cốc, Tang Mộc Lão còn mời em gái và em rể của mình xuống núi, theo Cốc Chi Hoa cho đến Lao Sơn. Cốc Chi Hoa đã bị Tang Mộc Lão và Côn Luân tản nhân phục kích giữa đường, may mà Phùng Lâm giải cứu. 

Vì Phùng Lâm đã xuất hiện cho nên bọn chúng không dám lộ mặt công khai, sau đó mới âm thầm theo dõi thì biết Lệ Thắng Nam cùng Kim Thế Di ra biển, hôm sau bọn chúng cũng cướp một con thuyền đuổi theo. Nhưng cả bọn lại không biết Kim Thế Di đi biển, trên thuyền tuy có thủy thủ, nhưng họ lại không chịu nghe lời bọn chúng. Bọn chúng ra biển được bảy ngày thì gặp phải một trận gió lớn, bọn thủy thủ kia buông tay chèo nhảy xuống biển. Thuyền của chúng lại bị sóng lớn vùi dập, trôi lênh đênh hai ngày hai đêm, suýt tý nữa đã làm mồi cho cá, may mà một trận gió lớn đã thổi cả bọn đến Xà đảo. Con thuyền của bọn chúng đã hư hỏng hoàn toàn, không thể sử dụng. bọn chúng cũng phát hiện con thuyền của Kim Thế Di, nhưng không biết đó là của chàng, chúng hy vọng có thể gặp một đám hải khách để cướp thủy thủ và lương thực, vì thế mới lên bờ tìm kiếm, không ngờ lại gặp phải Kim Thế Di. 

Tang Thanh Nương cậy võ công cao cường, lao tới tấn công Kim Thế Di trước tiên. Lúc đầu chàng thấy mụ ta chỉ sử dụng một sợi dây đai, chàng không muốn chiếm phần hơn nên không dùng gậy, qua mấy chiêu thì Kim Thế Di thấy không đoạt được dây đai của mụ mới không khách sáo nữa bởi vậy mới vung gậy trả đòn! 

Gậy ấy đánh ra tựa như có sấm sét, Tang Thanh Nương không ngờ công lực của Kim Thế Di lại thâm hậu đến thế cho nên hoảng hồn thối lui. Mụ ta giỏi lấy nhu khắc cường, nhưng vẫn chưa luyện đến cảnh giới đệ nhất lưu, làm sao dám tiếp đòn đánh cương mãnh của Kim Thế Di. Vân Linh Tử thấy không ổn thì rút ra đôi phán quan bút phóng lên giúp cho vợ. Kim Thế Di quát một tiếng, đánh ra một chiêu Lôi điện giao oanh, cây gậy sắt chỉ đông đánh tây, chỉ nam đánh bắc. Đôi bút của Vân Linh Tử gõ lên cây gậy của chàng, y định thừa cơ điểm vào huyệt quan nguyên trên cổ tay của Kim Thế Di. Nào ngờ bút của y vừa chạm gậy thì suýt nữa y bị lực phản chấn của cây gậy đánh rơi. May sao Vân Linh Tử lâm nguy không loạn, y xoay một vòng hóa giải lực phản chấn mãnh liệt của Kim Thế Di. 

Kim Thế Di hừ một tiếng rồi buông giọng cười: "Té ra chưởng môn của phái Linh Sơn cũng đến, đúng là nghe danh không bằng gặp mặt, thấy mặt còn hơn nghe danh". Vân Linh Tử nghe câu này có ý mỉa mai thì mặt đỏ ửng, quát lớn: "Kim Thế Di chớ cuồng vọng, hãy tiếp thêm một chiêu của ta!" rồi hai cây bút múa tít đâm tới, bút trái điểm vào bảy huyệt đạo trên mạch nhâm của chàng, bút phải điểm vào bảy huyệt đạo trên mạch đốc của chàng, thủ pháp nhanh, khéo, dữ, chính xác vô cùng. 

Tang Thanh Nương cũng lập tức phất sợi đai chặn đường rút lui của Kim Thế Di. Hai vợ chồng nhà này phối hợp đã quen, đó là một tuyệt chiêu lấy nhu khắc cương đắc ý nhất của bọn chúng, bọn chúng liệu rằng Kim Thế Di chắc chắn sẽ ngã người xuống để né tránh, Tang Thanh Nương sẽ vung sợi dây quấn lấy chân của chàng giờ lên. 

Nào ngờ Kim Thế Di lách người, không lui mà tiến tới, cười ha ha rằng: "Cuối cùng các ngươi cũng đã giở tuyệt chiêu ra, ta sẽ cho các ngươi thấy". Thế rồi năm ngón tay trái búng mạnh, trong khoảnh khắc đã liên tục điểm vào năm đại huyệt tướng đài, mệnh môn, huyền khu, dương bạch, ủy trung của đối phương. Thủ pháp điểm huyệt của Kim Thế Di là do Độc Long tôn giả truyền lại, kỳ diệu vô cùng, tuy chàng điểm ít hơn Vân Linh Tử chín huyệt đạo, nhưng trừ phi đã luyện được thân kim cương bất hoại, nếu không chẳng thể nào phá giải nổi. Trong khoảnh khắc điện chớp lửa xẹt ấy, đôi bên vừa chạm nhau đã lui, chỉ thấy Vân Linh Tử phóng vọt người lên, Kim Thế Di trở tay đánh tròn một gậy, sợi đai của Tang Thanh Nương đã quấn lên gậy. 

Số là nếu hai bên không bên nào chịu lui, Kim Thế Di cố nhiên ít nhất phải điểm được mười huyệt đạo, Vân Linh Tử sẽ chết chắc. Vân Linh Tử nào dám liều với chàng, hai cây bút của y chỉ lướt qua các huyệt đạo của chàng rồi rút lai, phóng vọt người lên. May mà y nhanh nhẹn, ngón tay của Kim Thế Di cũng chệch có nửa phân, không trúng vào tử huyệt của y. trong khoảng sát na ấy, đôi bên đều nguy hiểm đến cực điểm! 

Kim Thế Di vừa buộc Vân Linh Tử thối lui thì toàn lực đối phó với Tang Thanh Nương. Lúc này sợi dây đai của Tang Thanh Nương đã quấn vào cây gậy sắt của Kim Thế Di, Kim Thế Di vẫn đứng vững như núi, trái lại Tang Thanh Nương bị chàng kéo đi đến mấy bước. Mụ ta thấy không ổn thì vội vàng vung chưởng chém đứt sợi dây đai, trong tay chỉ còn lại một nửa, một nữa thì vẫn còn quấn trên cây gậy của Kim Thế Di. 

Vân Linh Tử cả kinh, thầm nhủ: "Chả lẽ Kim Thế Di còn lợi hại hơn cả Đường Kinh Thiên?" năm xưa y đã từng đấu với Đường Kinh Thiên ở Tây Tạng mấy lần, nếu lấy một địch một thì Đường Kinh Thiên còn chiếm được thượng phong, nếu lấy hai địch một thì hai vợ chồng lão nắm chắc phần thắng, cuối cùng cả hai người đều đã bị bại bởi song kiếm hợp bích của Đường Kinh Thiên và Băng Xuyên thiên nữ. 

Thực ra võ công của Kim Thế Di xưa nay vẫn tương đương với Đường Kinh Thiên. Nhưng năm xưa khi Đường Kinh Thiên đấu với Vân Linh Tử, chàng vẫn còn trẻ, nội công vẫn chưa thâm hậu, nếu giờ đây đấu lại, vợ chồng Vân Linh Tử quá lắm chỉ có thể đánh ngang sức với chàng, còn Kim Thế Di từ sau khi tránh được hiện tượng tẩu hỏa nhập ma, võ công đã tiến bộ nhiều, bước đầu cũng đã dung hợp được nội công giữa hai phái chính tà, lại thêm thủ pháp điểm huyệt của chàng là khắc tinh của Vân Linh Tử, cho nên dù chàng lấy một địch hai cũng vẫn nắm được phần hơn. 

Đang lúc kịch chiến, chợt nghe soạt một tiếng, sợi dây đai màu đỏ của Tang Thanh Nương lại bị Kim Thế Di giật đứt một đoạn. Kim Thế Di được nước lấn tới, vung cây gậy đánh ra một chiêu Chỉ thiên hoạch địa, chàng cầm ở giữa cây gậy, đầu gậy thì đâm vào huyệt mệnh môn của Vân Linh Tử, đuôi gậy thì chọc vào ngực Tang Thanh Nương. Chiêu số này kỳ dị tuyệt luân, xem ra Tang Thanh Nương sắp bị thương bởi gậy của chàng. Chợt nghe có tiếng rào rào như mưa, cây gậy của Kim Thế Di bị hai cái vòng vàng tròng vào, đó chính là ám khí độc môn của Tang Mộc Lão, mụ đã chuẩn bị sẵn, vừa thấy mau chóng gái không xong thì lập tức phóng ám khí ra. Lực đạo của hai cái vòng đã kéo đuôi gậy của Kim Thế Di chệch sang nửa tấc, Tang Thanh Nương mới có thể thoát khỏi cái chết. 

Kim Thế Di cười rằng: "Đa tạ, đa tạ ngươi đã thưởng vàng, nhưng đáng tiếc trên hoang đảo có tiền cũng vô dụng". nói chưa dứt lời thì Tang Mộc Lão đã lao bổ tới, Kim Thế Di lại cười: "Ngươi còn tiếc à?" Tang Mộc Lão chụp mười ngón tay tới, ngón tay trên mỗi ngón đều dài đến mười phân, mười ngón tay búng tới kêu lên tưng tưng, Kim Thế Di chỉ hơi khinh địch mà suýt nữa bị mụ ta cào trúng, dù chàng né tránh lanh lẹ, tà áo cũng bị mụ xé toạc ở hai chỗ, chàng lại ngửi thấy mùi gió tanh lướt qua mặt, lúc này Tang Mộc Lão đã đuổi theo như hình với bóng, chắc chắn trong móng tay của mụ có chứa chất kịch độc. 

Phía đối phương cỡ ba người hô ứng với nhau, đè bẹp thế công của Kim Thế Di. 

Côn Luân tản nhân quát: "Kim Thế Di, ngươi còn chưa nhận thua thì ngày này sang năm sẽ là ngày dỗ của ngươi". Thế là lão rút ra thanh trường kiếm cũng lao bổ tới, chỉ nghe tiếng kim khí giao nhau chấn động cả lỗ tai, té ra Kim Thế Di cũng rút thiết kiếm trong cây gậy ra, hai bên đều dùng thủ pháp nhanh như chớp đổi nhau mấy chiêu. 

Kim Thế Di tay trái cầm gậy, tay phải cầm kiếm, một mình đại chiến với bốn ma đầu, hai cây bút của Vân Linh Tử đánh như rồng bay, đầu bút toàn điểm vào đại huyệt của chàng, Tang Thanh Nương thi triển nhu công của Mật Tông Tây Tạng, múa nửa sợi đai như cây roi mềm, Côn Luân tản nhân thì dùng kiếm lẫn chưởng, chưởng phong thì mạnh mẽ, kiếm pháp thì nhẹ nhàng, Tang Mộc Lão thì dùng công phu độc môn quỷ trảo, chuyên tìm sơ hở đánh lén Kim Thế Di. Dù Kim Thế Di võ công cao siêu, nhưng qua ba mươi chiêu thì chỉ có thể chống đỡ chứ không trả đòn được. Côn Luân tản nhân quát: "Kim Thế Di, nếu muốn ta tha mạng thì hãy mau đưa bức tranh của Tàng Linh thượng nhân đây". 

Lệ Thắng Nam kinh hoảng, định nhảy lên trợ chiến thì chợt nghe Kim Thế Di buông giọng cười rằng: "Thật tội nghiệp, các ngươi chết đến nơi mà vẫn chưa biết." 

Chàng cười chưa dứt lời thì chợt nghe tiếng rào rào vang lên, vô số rắn độc từ trong rừng trườn ra. Trong khoảnh khắc, bầy rắn độc đã bao thành một vòng tròn, vây bốn tên ma đầu vào ở giữa. Kim Thế Di nhảy ra khỏi vòng tròn, kéo Lệ Thắng Nam lui ra khỏi xà trận, hễ Kim Thế Di chạy đến nơi nào thì bầy rắn đều tránh đường, Kim Thế Di vừa bước qua thì bầy rắn lại dồn lên như nước triều, bốn tên ma đầu dù có gan to bằng trời cũng không dám xông ra khỏi xà trận. 

Kim Thế Di cười nói: "Tôi đã bảo chúng là bằng hữu tốt, giờ cô đã tin chưa?" Lệ Thắng Nam nhắm tịt mắt, nói: "Thế Di ca ca, lát nữa bầy rắn cắn chết bọn chúng xong, huynh mới kêu tôi mở mắt, tôi không dám nhìn cảnh rắn độc cắn người". 

Kim Thế Di huýt một tiếng sáo, cười nói: "Ồ, té ra tâm địa của cô nương vẫn chưa đến nỗi xấu". Tiếng huýt sáo vừa nổi lên, chợt có bốn con rắn thật lớn, mỗi con dài khoảng hai ba trượng phóng tới cuốn lấy bốn tên ma đầu, bốn tên ma đầu hoảng hồn chụp lấy đầu rắn, không để nó sấn tới, bốn con rắn rất khỏe, vảy lại dày, ngón tay của Tang Mộc Lão tựa như dao bén, mụ cào loạn xạ lên thân rắn một lúc lâu mà da rắn vẫn không rách, trái lại con rắn bị chọc giận, ngóc đầu lên thè lưỡi màu đỏ dài đến cả thước, suýt nữa đã liếm trúng mặt Tang Mộc Lão, Tang Mộc Lão thét lớn một tiếng rồi bất tỉnh nhân sự, nhưng cũng thật kỳ lạ, bốn con rắn này không cắn mà quấn chặt lấy bọn họ, khiến cả bốn người đều tức thở. Té ra bốn con rắn này đã theo Kim Thế Di từ nhỏ, rất nghe lời chàng. Kim Thế Di thường dắt bọn chúng bắt thú hoang, chỉ cho phép bọn chúng cuộn thú hoang chứ không cho cắn chết. Lúc nãy Kim Thế Di huýt sáo là để chi huy bốn con rắn này. Chàng đã dùng cách bắt thú hoang để đối phó với bốn tên ma đầu. 

Kim Thế Di cười ha hả: "Giờ các ngươi hãy xem, rốt cuộc là ai tha mạng cho ai?" ngoại trừ Tang Mộc Lão đã bất tỉnh, ba tên ma đầu còn lại đều nhắm mắt chờ chết, nghe Kim Thế Di nói như thế thì cả ba người đều thấy có sinh cơ, thế là lập tức kêu lên: "Kim đại hiệp, tha mạng, tha mạng!" Kim Thế Di cười rằng: "Ta tha cho các ngươi, nhưng các ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời ta". Ba tên ma đầu đều đồng thanh đáp: "Kim đại hiệp đã tha mạng, có sai khiến gì chúng tôi muôn chết không từ". Kim Thế Di lại huýt một tiếng sáo, bốn con rắn ấy lập tức buông bốn người ra. Cả bốn tên ma đầu đều nằm yên dưới đất chẳng hề nhúc nhích. 

Kim Thế Di xua bầy rắn độc đi, Lệ Thắng Nam mới dám mở mắt, cười rằng: "Té ra huynh còn từ bi hơn tôi. Tôi chỉ không muốn nhìn cảnh bọn chúng bị rắn độc cắn chết, còn huynh lại tha cho chúng". Kim Thế Di cười nói: "Tôi đang thiếu vài tên nô bộc, ông trời lại đem bốn tên ma đầu này đến tặng cho tôi, giữ bọn chúng lại có ích hơn bầy rắn". 

Côn Luân tản nhân xoa bóp cho Tang Mộc Lão, Tang Mộc Lão dần dần tỉnh dậy, bốn tên ma đầu vẫn chưa hết kinh sợ, chỉ thấy Kim Thế Di đứng trước mặt nói: "Ta làm người tốt thì làm đến cùng, trước tiên sẽ trị thương cho các ngươi, rồi lại cho các ngươi ăn no". Lệ Thắng Nam chợt nói: "Để tôi trị thương cho bọn họ, huynh đưa thuốc cho tôi". Kim Thế Di đang muốn hỏi dụng ý của nàng, Lệ Thắng Nam đã nói: "Tôi không tin bọn chúng, nếu huynh đang trị thương mà bọn chúng bất ngờ hạ độc thủ, tôi thì không biết chỉ huy bầy rắn độc". Côn Luân tản nhân cười gượng: "Cô nương thật quá đa nghi". Lệ Thắng Nam không thèm để ý, nhận thuốc từ Kim Thế Di rồi hỏi: "Dùng thế nào?" Kim Thế Di nói: "Cứ bôi lên chỗ bị sưng trên người họ là được". 

Lệ Thắng Nam bôi thuốc xong thì cười ha hả: "Từ rày về sau huynh không lo bọn chúng không nghe lời huynh nữa. Được, huynh hãy sai khiến!" 

Côn Luân tản nhân và Vân Linh Tử là tông sư của một phái, nào chịu làm nô bộc cho Kim Thế Di, bề ngoài tuy tỏ ra cung kính nhưng không thể nào che giấu được ánh mắt oán hờn. Lệ Thắng Nam liếc nhìn rồi lạnh lùng nói: "Các người hãy thử sờ ở giữa đốt xương sống thứ bảy và thứ tám rồi hít một hơi thử xem". Bốn tên ma đầu làm theo, chợt thấy chân khí lên đến gần huyệt trung khu ở lưng thì hình như bị cản lại, không thể thông suốt, khi ngón tay đè vào chỗ ấy thì thấy nhói đau. Côn Luân tản nhân cậy có công lực thâm hậu, thế là cứ cố vận khí nhưng chân khí cứ tắt lại, lục phủ ngũ tạng đau như bị kim châm, mồ hôi tuôn xuống như mưa, thế là y vội vàng ngừng lại. Cả bốn tên ma đầu đều biết mình đã bị Lệ Thắng Nam âm thầm hạ độc thủ. 

Té ra nhân lúc bôi thuốc cho họ, Lệ Thắng Nam đã khéo léo đâm mỗi người một cây kim, đây là loại kim rỗng ruột, bên trong có chưa thuốc độc gia truyền của nàng. 

Lệ Thắng Nam cười rằng: "Các ngươi có nghe nói đến ngũ độc tán chưa? Ai trúng loại độc này thì tạm thời chẳng hề gì, nhưng sau bảy bảy bốn mươi chín ngày nếu không có thuốc giải thì toàn thân sẽ thối rữa mà chết, nỗi đau đớn khi sắp chết e rằng còn khó chịu hơn bị rắn độc cắn nhiều. Chỉ có một mình ta có thuốc giải, nếu các ngươi ngoan ngoãn nghe lời, đến lúc đó ta sẽ cho". Ngũ độc tán là loại độc dùng kim diệp cúc, hắc tâm liêm, hoa đào có tẩm độc, tía tô trong đầm Hàn Bích ở Miêu Cương, Bích tàm oanh luyện thành. Vân Linh Tử là người hiểu biết nhất trong cả bọn, biết Lệ Thắng Nam không nói dối, y rất phẫn nộ nhưng chỉ đành cười khổ nói: "Đếnnước này chúng tôi còn không dám nghe lời Kim đại hiệp? Cô nương, cần chi phải hành hạ chúng tôi như thế?" Lệ Thắng Nam cười rằng: "Đó là bởi vì ta không dám tin các ngươi, ta thà chịu các ngươi oán trách". Vân Linh Tử cười khổ: "Tôi nào dám oán trách cô nương? Chỉ cầu mong cô nương giơ cao quý thủ". Lệ Thắng Nam nói: "Vậy phải xem các ngươi có chịu nghe lời ta hay không". Vân Linh Tử nói: "Cô nương có gì căn dặn?" 

Lệ Thắng Nam nói: "Thế Di ca ca, họ là nô bộc của huynh, huynh có chịu nhường cho tôi không?" Kim Thế Di cười nói: "Cô nương biết sai khiến nô bộc, được, tôi nhường cho cô nương". Lệ Thắng Nam nói: "Các ngươi hãy sửa lại con thuyền cho ta. Trên thuyền có lương thực và dụng cụ, các ngươi hãy đem xuống. Ăn no xong thì hãy làm việc". Bốn tên ma đầu nghe lệnh làm theo. 

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3