Nhóc Nicolas và các bạn - Chương 14-16 ( End )

Chương 14: Các nhà điền kinh

Tôi không biết tôi đã nói với bạn hay chưa rằng trong khu
chúng tôi có một bãi đất hoang mà nhiều lần chúng tôi với bọn bạn cùng đến
chơi.

Hay kinh khủng, bãi đất hoang ấy! Có cỏ này, đá này, nệm cũ
này, một cái ô tô không có bánh nhưng vẫn còn hay phết này và chúng tôi dùng
làm máy bay, dỉn, hoặc xe buýt, píp píp; có những cái hộp, và đôi khi có cả lũ
mèo; nhưng với lũ mèo thì chẳng dễ chơi, bởi vì chúng thấy chúng tôi liền chuồn
luôn.

Chúng tôi đang ở bãi đất hoang, tất cả lũ, và chúng tôi đang
tự hỏi không biết sẽ chơi gì đây, bởi vì quả bóng của thằng Alceste đã bị tịch
thu cho đến tận cuối học kỳ.

- Hay mình chơi trò chiến tranh? thằng Rufus hỏi.

- Mày còn lạ gì, thằng Eudes trả lời, mỗi lần bọn mình muốn
chơi trò chiến tranh, cả lũ lại đánh nhau bởi không đứa nào muốn làm quân địch.

- Tao có ý này, thằng Clotaire nói. Hay bọn mình là một đại
hội điền kinh?

Và thằng Clotaire giải thích cho chúng tôi rằng nó đã nhìn
thấy vậy trên ti vi, và rằng như thế hay phết. Rằng có hàng đống các môn thi đấu,
rằng tất cả mọi người phải làm hàng đống thứ cùng một lúc, và rằng những người
giỏi nhất chính là các nhà vô địch và rằng người ta sẽ đưa họ đứng lên một cái
bục và rằng người ta sẽ trao huy chương cho họ.

- Thế bục với cả huy chương, thằng Joachim hỏi, thì mày moi ở
đâu ra?

- Mình chỉ đóng giả thôi, thằng Clotaire trả lời.

Đấy đúng là một ý hay, thế là chúng tôi nhất trí.

- Được rồi, thằng Clotaire nói, môn thi đấu đầu tiên sẽ là
thi nhảy cao.

- Tao ấy à, tao không nhảy đâu, thằng Alceste nói.

- Mày phải nhảy, thằng Clotaire nói. Cả bọn đứa nào cũng phải
nhảy!

- Không, thưa mày, thằng Alceste nói. Tao còn đang ăn, và nếu
tao nhảy tao sẽ bị ốm, và nếu tao bị ốm, tao sẽ không thể ăn bánh mì quết xong
trước bữa tối. Tao không nhảy.

- Thôi được, thằng Clotaire nói. Mày sẽ cầm dây để bọn tao
nhảy qua vậy. Bởi vì chúng mình cần có một sợi dây.

Thế là, chúng tôi lục hết trong túi, chúng tôi thấy nào là
bi, cúc, tem, và cả một cái kẹo ca ra men, nhưng không có dây.

- Bọn mình chỉ cần có một cái thắt lưng, thằng Geoffroy nói.

- Không được, thằng Rufus nói. Ai mà nhảy được khi cùng lúc
cứ phải giữ cạp quần?

- Alceste có nhảy đâu, thằng Eudes nói. Nó chỉ việc cho bọn
mình mượn là xong.

- Tao làm gì có thắt lưng, thằng Alceste nói. Riêng quần tao
đã chật khít rồi.

- Tao sẽ tìm ở dưới đất vậy, nhỡ đâu lại thấy một đoạn dây,
thằng Joachim nói.

Thằng Maixent nói rằng đi tìm một đoạn dây trong bãi đất
hoang thì thật là mệt kinh lên được, và rằng chúng tôi không thể nào mất cả một
buổi chiều để tìm một đoạn dây, và rằng chúng tôi phải làm thứ khác.

- Này, bọn mày! thằng Geoffroy kêu lên. Hay bọn mình làm một
cuộc thi xem đứa nào đi hai tay được lâu nhất? Nhìn tao đây này! Nhìn tao đây
này!

Và thằng Geoffroy bắt đầu đi bằng hai tay, và nó làm thế rất
khá; nhưng thằng Clotaire nói với thằng này rằng nó chưa bao giờ nhìn thấy có
môn thi đấu đi bằng hai tay trong các đại hội điền kinh cả, đồ đần.

- Đồ đần? Mày bảo ai là đồ đần đấy hử? thằng Geoffroy, thôi
không đi hai tay nữa, hỏi.

Và thằng Geoffroy quay lại và nó lao vào đánh nhau với thằng
Clotaire.

- Nào, bọn mày, thằng Rufus nói, nếu chỉ để đánh nhau với lại
để chơi nghịch vớ vẩn, thì phải mất công đến bãi đất hoang làm gì; thà cứ ở trường
cũng được.

Vì nó nói có lý, thằng Clotaire và thằng Geoffroy ngừng đánh
nhau, và thằng Geoffroy bảo thằng Clotaire rằng thằng này thích bất cứ chỗ nào
nó cũng chiều, bất cứ khi nào nó cũng chiều và bất cứ kiểu nào nó cũng chiều.

- Mày còn lâu mới dọa được tao, Bill à, thằng Clotaire nói.
Vào chuồng rồi, bọn tao sẽ đóng móng cho mày, đồ con hoang như mày.

- Thế nào, thằng Alceste nói, chúng mình cùng chơi trò cao bồi,
hay là chúng mày chơi nhảy cao?

- Thế mày đã nhìn thấy nhảy cao không có dây rồi à? thằng
Maixent hỏi.

- Xời, chứ gì nữa, thằng Geoffroy nói. Vớ vẩn!

Và thằng Geoffroy lấy ngón tay làm súng lục bắn pằng! pằng!,
và thằng Rufus lấy hai tay ôm bụng của nó, nó nói: “Mày hạ tao rồi, Tom à!” và
nó gục ngã xuống cỏ.

- Bởi vì mình không nhảy cao được, thằng Clotaire nói, mình
sẽ thi chạy.

- Nếu bọn mình mà có dây, thằng Maixent nói, bọn mình có thể
chạy vượt rào.

Thằng Clotaire nói rằng bởi vì chúng tôi không có dây, thế
nên, chúng tôi sẽ chạy 100 mét, từ hàng giậu cho tới chỗ ô tô.

- Chỗ đấy mà 100 mét à? thằng Eudes hỏi.

- Thế chỗ ấy thì đã làm sao? thằng Clotaire hỏi. Đứa nào đến
chỗ ô tô đầu tiên là thắng môn chạy 100 mét, còn lại mặc kệ không biết.

Nhưng thằng Maixent nói rằng thế không giống như chạy 100
mét thật, bởi vì chạy ấy à, ở một đầu, có chăng một sợi dây, và người nào thắng
sẽ phá bung sợi dây bằng ngực, và thằng Clotaire bảo thằng Maixent rằng thằng
này bắt đầu làm nó bực mình với cái sợi dây rồi đấy, và Maixent trả lời nó rằng
không ai lại đi tổ chức đại hội điền kinh một khi chẳng có sợi dây nào, và
Clotaire trả lời thằng này rằng nó không có dây, nhưng nó có một cái vả đây và
rằng nó sẽ vả lên mặt thằng Maixent. Và thằng Maixent bảo nó cứ việc thử đi, và
Clotaire lẽ ra đã thử được nếu thằng Maixent không dùng chân đá trước.

Khi chúng nó đánh nhau xong, thằng Clotaire rất tức. Nó nói
rằng lũ chúng tôi chẳng biết gì về điền kinh hết, và rằng tất cả chúng tôi đều
là bọn kém cỏi, và rồi chúng tôi thấy thằng Joachim chạy đến, khoái chí ra mặt.

- Này, bọn mày! Xem đây! Tao tìm thấy một đoạn dây thép!

Thế là thằng Clotaire nói rằng hay phết nhỉ, rằng chúng tôi
lại có thể tiếp tục đại hội, và rằng bởi vì cả bọn chúng tôi đã hơi ngán mấy
môn nhảy cao và chạy rồi, chúng tôi sẽ ném búa. Clotaire giải thích cho chúng
tôi là búa ở đây không phải búa thật, mà là một quả tạ, buộc vào một sợi dây,
và người ta sẽ xoay rất nhanh và buông tay ra. Người nào lẳng búa đi xa nhất,
thì đấy là nhà vô địch. Clotaire chế búa ném bằng sợi dây thép và một hòn đá buộc
ở một đầu.

- Tao sẽ bắt đầu, bởi vì chính tao nghĩ ra, thằng Clotaire
nói. Chúng mày hãy xem cú lẳng này!

Thằng Clotaire bắt đầu quay tròn quanh nó hàng đống lần cùng
với cái búa, và rồi nó buông tay ra.

Chúng tôi đã dừng đại hội điền kinh lại và thằng Clotaire
nói rằng nó chính là nhà vô địch. Nhưng những đứa khác đều nói không phải; rằng
bởi vì bọn nó đều không lẳng búa, nên không thể biết được là ai thắng.

Nhưng tôi thì tin rằng thằng Clotaire có lý. Dù sao đi nữa
nó cũng sẽ thắng, bởi vì đấy đúng là một cú lẳng hết sảy, từ bãi đất hoang cho
đến tận cửa kính hiệu thực phẩm của ông Compani!

Chương 15: Mật mã

Các bạn có biết rằng khi ta muốn nói chuyện với bọn bạn
trong giờ học thì rất khó và ta lúc nào cũng sẽ gặp rắc rối? Dĩ nhiên, bạn có
thể nói chuyện với đứa ngồi sát bên cạnh; nhưng ngay cả khi bạn cố gắng nói thật
nhỏ, cô giáo vẫn nghe thấy và cô giáo nói với bạn: “Vì em đã thích nói chuyện
như vậy, hãy lên bảng ngay, chúng ta sẽ xem có phải lúc nào em cũng luôn mồm
như vậy không!” và cô hỏi bạn các tỉnh của nước Pháp cùng tên thủ phủ của
chúng, và thế là có chuyện rồi. Ta cũng có thể gửi các mẩu giấy trên đó ta viết
những gì ta muốn; nhưng cả việc đó nữa, gần như lúc nào cô giáo cũng nhìn thấy
mẩu giấy được truyền đi và sẽ phải mang nó lên bàn cho cô, thế rồi sau khi đã
mang hẳn lên cho thầy hiệu trưởng, và vì trên đó đã viết “Rufus là thằng đần,
chuyển tiếp đi” hay là “Eudes xấu như ma, chuyển tiếp đi”, thầy hiệu trưởng sẽ
nói với bạn rằng bạn sẽ trở thành một kẻ vô học, rằng bạn rồi cũng sẽ vào tù ra
tội mà thôi, rằng điều đó làm đau lòng bố mẹ bạn, những người đã phải đổ mồ hôi
sôi nước mắt ra để cho bạn được học hành tử tế. Và thầy liền phạt bạn phải ở lại
lớp!

Chính vì thế mà trong giờ ra chơi đầu tiên, sáng nay, chúng
tôi thấy ý tưởng của thằng Geoffroy hay kinh khủng.

- Tao đã sáng tạo ra một mật mã hết sảy, thằng Geoffroy nói
với chúng tôi. Đó là một mật mã mà chỉ duy nhất thuộc băng của bọn mình mới hiểu.

Và nó chỉ cho chúng tôi; để chỉ một chữ cái, chúng tôi làm một
cử chỉ. Ví dụ, ngón tay đặt lên mũi thì là chữ “a”, ngón tay để lên mắt trái
thì là chữ “b”, ngón tay để lên mắt phải thì là chữ “c”. Sẽ có các cử chỉ khác
nhau cho tất cả các chữ cái: chúng tôi gãi tai này, chúng tôi xoa cằm này,
chúng tôi vỗ lên đầu này, cứ thế cho đến tận chữ “z”, thì chúng tôi liếc mắt.
Kinh khủng!

Nhưng thằng Clotaire thì nó không nhất trí mấy; nó nói với
chúng tôi rằng đối với nó, bảng chữ cái đã là một mật mã rồi và rằng, thay vì học
chính tả để nói chuyện với cả lũ, thà nó cứ đợi đến giờ ra chơi rồi nói những
gì nó muốn nói với chúng tôi còn hơn. Còn thằng Agnan, dĩ nhiên, nó chẳng quan
tâm gì đến mật mã cả. Vì nó đứng đầu lớp và là cục cưng, nó thích nghe cô giảng
và được cô gọi hỏi bài trong giờ học hơn. Cái thằng điên thật, Agnan ấy!

Nhưng tất cả bọn còn lại chúng tôi đều thấy rằng mật mã rất
hay. Thế rồi, mật mã cũng có ích hết sảy; khi chúng ta đang đánh nhau với quân
địch, chúng ta có thể nói với nhau hàng đống thứ và bọn chúng vẫn không hiểu gì
cả, và chúng ta sẽ chiến thắng.

Thế là, chúng tôi đề nghị thằng Geoffroy dạy cho chúng tôi mật
mã của nó. Cả lũ chúng tôi vây quanh Geoffroy và nó bảo chúng tôi làm theo y hệt
nó; nó lấy ngón tay sờ lên mũi và cả lũ chúng tôi lấy ngón tay sờ lên mũi; nó lấy
một ngón tay đặt lên mắt và cả lũ chúng tôi lấy ngón tay đặt lên mắt. Và khi cả
lũ chúng tôi cùng đang liếc mắt thì thầy Mouchabière đi tới. Thầy Mouchabière
là một giám thị mới, người hơi già hơn bọn lớp lớn một tí, nhưng cũng không nhiều
lắm, và hình như là đây là lần đầu tiên thầy ấy làm giám thị trong một trường.

- Nghe đây, thầy Mouchabière nói với chúng tôi. Tôi sẽ không
dại mà đi hỏi các cậu mưu toan gì với trò nhăn nhó mặt mày của các cậu. Tất cả
những gì tôi nói với các cậu là nếu các cậu còn tiếp tục, tôi sẽ phạt tất cả
các cậu ở lại lớp vào thứ Năm. Hiểu chưa?

Và thầy ấy bỏ đi.

- Được rồi, thằng Geoffroy nói, chúng mày nhớ được hết mật
mã chứ?

- Tao rất khó chịu, thằng Joachim nói, với cái vụ mắt phải
và mắt trái, là “b” với cả “c”. Tao lúc nào cũng bị lẫn lộn bên phải với bên
trái; mẹ tao cũng bị thế, những khi lái xe của bố tao.

- Ối dào, chẳng sao hết, thằng Geoffroy nói.

- Thế nào! Sao lại chẳng sao hết? thằng Joachim nói. Nếu tao
muốn bảo mày “thằng ngu” mà tao lại bảo mày “ngu thằng”, thì còn ra cái gì nữa.

- Mày muốn bảo ai “thằng ngu”, hả thằng ngu này? thằng
Geoffroy hỏi.

Nhưng chúng nó không có thời gian để đánh nhau, bởi vì thầy
Mouchabière đã nhấn chuông báo hết giờ ra chơi. Các giờ ra chơi trở nên ngày
càng ngắn hơn, với thầy Mouchabière.

Chúng tôi xếp hàng và thằng Geoffroy bảo chúng tôi:

- Vào lớp, tao sẽ cho chúng mày một thông điệp, và giờ ra
chơi tiếp theo, chúng ta sẽ biết những đứa nào hiểu được. Tao bảo trước cho
chúng màu biết: đứa nào muốn gia nhập băng, thì phải biết được mật mã!

- A! Hay thật! thằng Clotaire nói; vậy ra chính Ngài đã quyết
định là nếu tôi không biết cái mật mã vô tích sự của Ngài, thì tôi sẽ không được
tham gia băng này nữa đấy! Hay thật!

Thế là thầy Mouchabière bảo thằng Clotaire:

- Cậu sẽ chia cho tôi động từ “Tôi không được nói trong khi
xếp hàng, nhất là khi tôi đã có đủ thời gian trong suốt giờ ra chơi để kể lể những
chuyện ngớ ngẩn”. Ở thể khách quan lẫn thể chủ quan.

- Nếu mà mày sử dụng mật mã, thì mày đã không bị phạt, thằng
Alceste nói, và thầy Mouchabière đã phạt nó cũng chính động từ ấy luôn. Alceste
ấy à, nó luôn khiến chúng tôi phải phì cười!

Vào lớp, cô giáo bảo chúng tôi lấy vở ra và chép lại những
bài tập mà cô sẽ viết lên bảng để chúng tôi mang về nhà làm. Điều đó khiến tôi
thấy khó chịu, nhất là đối với bố, bởi vì khi bố đi làm về, bố bị mệt và bố chẳng
thích làm bài tập số học lắm. Thế rồi, trong lúc cô giáo viết trên bảng, tất cả
chúng tôi quay về phía thằng Geoffroy, và chúng tôi đợi nó bắt đầu thông điệp.
Thế là, thằng Geoffroy bắt đầu làm các cử chỉ; và tôi phải nói rằng chẳng dễ hiểu
một tí nào, bởi vì nó làm nhanh, và rồi nó còn dừng lại để viết vào vở của nó,
và rồi bởi vì chúng tôi cứ nhìn nó, nó lại bắt đầu làm các cử chỉ, và đúng là
buồn cười phết, khi cho ngón tay vào tai và đập lia lịa lên đầu.

Nó dài kinh lên được, cái thông điệp của thằng Geoffroy, và
cũng khá là bực mình, bởi vì chúng tôi không thể nào chép được bài tập. Đúng thế
đấy, chúng tôi sợ là bỏ lỡ các chữ cái của thông điệp và không hiểu được gì cả;
thế là chúng tôi bắt buộc lúc nào cũng phải nhìn chằm chằm Geoffroy, cái thằng
ngồi ở tít phía cuối lớp.

Thế rồi thằng Geoffroy vừa làm “i” vừa gãi đầu, vừa làm “t”
vừa lè lưỡi ra, nó mở to hai mắt, nó đã ngừng lại, tất cả chúng tôi quay lại và
chúng tôi thấy rằng cô giáo đã thôi không viết nữa và rằng cô đang nhìn thằng
Geoffroy.

- Phải, Geoffroy, cô giáo nói. Cô cũng như các bạn em: cô
xem em làm trò hề. Nhưng cũng đủ lắm rồi, phải không? Vì thế, em hãy ra chỗ đứng
phạt, em sẽ không được ra chơi nữa, và ngày mai, em sẽ viết một trăm lần “Tôi
không được làm trò hề trong lớp và làm cá bạn tôi sao nhãng cũng như ngăn trở họ
học tập”.

Còn chúng tôi, chúng tôi chẳng hiểu gì thông điệp cả. Thế là
đến khi tan học, chúng tôi đợi thằng Geoffroy, và khi nó đi đến, chúng tôi thấy
là nó tức kinh lắm.

- Mày nói gì với chúng tao trong lớp vậy? tôi hỏi.

- Để cho tao yên! thằng Geoffroy kêu lên. Chấm dứt không có
mật mã mật miếc gì cả! Với cả tao không thèm nói chuyện với chúng màu nữa, thế
thôi!

Đến hôm sau thằng Geoffroy mới giải thích cho chúng tôi
thông điệp của nó. Nó đã nói:

“Cả lũ chúng mày đừng nhìn tao như thế; kẻo chúng mày làm
cho tao bị cô bắt bây giờ.”

Chương 16: Sinh nhật của Marie-Edwige

Hôm nay tôi được mời đến dự sinh nhật của Marie-Edwige.
Marie-Edwige là một cô bé, nhưng mà cô nàng xinh phết; cô nàng có mái tóc vàng,
đôi mắt xanh, người cô nàng hồng hào khắp cả và cô nàng là con gái của ông và
bà Courteplaque, hàng xóm của chúng tôi. Ông Courteplaque là trưởng quầy giày ở
siêu thị Người Khéo Tiết Kiệm và bà Courteplaque thì chơi piano và bà ấy lúc
nào cũng hát độc một thứ: một bài hát có hàng đống tiếng kêu rú mà ở nhà tôi
nghe thấy rất rõ, tối nào cũng như tối nào.

Mẹ tôi đã mua một món quà cho Marie-Edwige: một cái bếp nhỏ
với đống xoong và đống chảo, và tôi tự hỏi là làm sao mà người ta có thể ưa được
cái loại đồ chơi như vậy. Thế rồi mẹ mặc cho tôi bộ đồ xanh nước biển cùng với
cà vạt, mẹ chải đầu cho tôi với hàng đống keo bóng tóc, mẹ bảo tôi rằng tôi phải
hết sức ngoan, ra dáng một cậu chàng thực sự, và mẹ dẫn tôi đến tận nhà
Marie-Edwige, sát ngay cạnh nhà. Tôi ấy à, tôi thích lắm, bởi vì tôi rất thích
các buổi sinh nhật và tôi rất thích Marie-Edwige. Dĩ nhiên, mình không thể sinh
nhật nào cũng được gặp đông đủ những thằng bạn như là Alceste, Geoffroy, Eudes,
Rufus, Clotaire, Joachim hay Maixent, những đứa bạn ở trường của tôi, nhưng dù
sao thì chúng tôi bao giờ cũng vui chán: có báng ga tô này, chúng tôi chơi trò
cao bồi này, cảnh sát bắt trộm này, và như thế hay phết.

Chính mẹ của Marie-Edwige ra mở cửa, và bà ấy kêu lên liên
tiếp cứ như thể bà ấy ngạc nhiên lắm khi thấy tôi đến, thế mà chính là bà ấy đã
gọi điện cho mẹ tôi bảo là mời tôi chứ đâu. Bà ấy rất lịch sự, bà ấy bảo tôi là
nhóc cưng, thế rồi bà ấy gọi Marie-Edwige đến xem món quà đẹp mà tôi mang tới.
Và Marie-Edwige đã đến, hồng hào kinh, với một cái váy trắng có đầy những nếp gấp
nhỏ, đúng là hết sảy. Tôi ấy à, tôi lúng túng ghê khi đưa cho cô nàng quà, bởi
vì tôi chắc chắn là cô nàng sẽ thấy nó rất xoàng, và tôi rất đồng ý với bà
Courteplaque khi bà ấy nói với mẹ tôi rằng chúng tôi cần gì phải quà cáp nhiêu
khê. Nhưng Marie-Edwige có vẻ rất vừa ý với cái bếp; lạ thế chứ, cái bọn con
gái! Thế rồi mẹ vừa đi khỏi vừa bảo tôi lần nữa là phải rất ngoan đấy.

Tôi bước vào trong nhà Marie-Edwige, và ở đó đã có hai cô bé
mặc váy đầy những nếp gấp nhỏ. Bọn nó tên là Mélanie và Eudoxie, và
Marie-Edwige bảo tôi rằng đây là hai bạn thân nhất của cô nàng. Chúng tôi bắt
tay nhau và tôi đi đến ngồi vào một góc, trên một cái ghế phô tơi, trong khi đó
Marie-Edwige giơ cái bếp cho các bạn thân nhất của cô nàng xem, và Mélanie nói
rằng nó có một cái bếp giống như thế, mà tốt hơn nhiều, nhưng Eudoxie đã nói rằng
cái bếp của Mélanie chắc chắn không thể bằng được bộ bát đĩa mà nó đã được tặng
hồi nó sinh nhật. Và cả ba đứa đó bắt đầu lời qua tiếng lại.

Thế rồi có tiếng bấm chuông ở cửa, liên hồi, và hàng đống
con gái bước vào trong nhà, tất cả lũ đều mặc váy đầy nếp gấp nhỏ, cùng với đống
quà khỉ gió, và có một hay hai đứa đã mang theo cả búp bê của chúng nó. Biết thế
này, tôi đã mang theo quả bóng của tôi rồi. Thế rồi bà Courteplaque nói:

- Thôi nào, bác tin là mọi người có mặt đông đủ cả rồi;
chúng ta có thể vào bàn ăn quà chiều thôi.

Khi tôi thấy rằng tôi là đứa con trai duy nhất, tôi đã muốn
về nhà lắm, nhưng mà tôi không dám, và tôi thấy nóng hết cả mặt khi chúng tôi
cùng bước vào trong phòng ăn. Bà Courteplaque xếp tôi ngồi giữa Léontine và
Bertille, mấy con bé này nữa, Marie-Edwige bảo tôi, cũng là hai đứa bạn thân nhất
của cô nàng.

Bà Courteplaque đội mũ giấy lên đầu mỗi chúng tôi; mũ của
tôi là một cái nhọn, của hề xiếc, có quai bằng dây chun. Cả lũ con gái vừa nhìn
tôi vừa cười và tôi lại càng thấy mặt nóng hơn nữa và cái cà vạt thì siết tôi
chặt kinh lên được.

Bữa quà chiều không hề tồi: có bánh bích qui nhỏ, có sô cô
la, và người ta mang đến một cái bánh ga tô có cắm nến ở trên và Marie-Edwige
hà hơi thổi và lũ kia vỗ tay hết. Còn tôi, thật lạ, tôi chẳng thấy đói mấy. Thế
mà, trừ bữa sáng, bữa trưa, và bữa tối ra, còn thì tôi thích bữa chiều nhất. Gần
như là bằng ăn bánh xăng đuých trong giờ ra chơi.

Lũ con gái, dĩ nhiên là chúng nó ăn tốt, và lúc nào cả lũ
cũng nói cùng một lúc; chúng nó cười, và chúng nó giả vờ cho búp bê của chúng
nó ăn.

Thế rồi bà Courteplaque nói rằng chúng tôi sẽ sang phòng
khách, và tôi đến ngồi ở cái ghế phô tơi trong góc.

Sau đó, Marie-Edwige, ở giữa phòng khách, hai tay để sau
lưng, đã ngâm một cái gì đó nói về những con chim nhỏ. Khi cô nàng ngâm xong, tất
cả chúng tôi cùng vỗ tay và bà Courteplaque đã hỏi có ai muốn làm cái gì đó
không, ngâm, nhảy, hoặc hát.

- Nicolas nhé! bà Courteplaque hỏi. Một cậu chàng lịch sự như
vậy chắc chắn phải biết ngâm thơ rồi.

Còn tôi, tôi cảm thấy một cục to đùng nghẹn ở trong họng và
tôi lắc đầu ra hiệu không, và cả lũ con gái cùng cười, bởi vì tôi chắc phải có
vẻ của một thằng hề, với cái mũ nhọn hoắt. Thế là Bertille đã đưa búp bê cho Léocadie
giữ và nó ngồi vào đàn piano và nó vừa thè lưỡi vừa chơi một cái gì đó, nhưng
nó quên mất đoạn cuối và nó bắt đầu khóc. Thế là, bà Courteplaque đứng dậy, bà ấy
nói rằng rất là hay, bà ấy ôm hôn Bertille, bà ấy đề nghị chúng tôi vỗ tay và
lũ kia vỗ tay hết.

Thế rồi Marie-Edwige đem tất cả quà cáp để ra giữa thảm, và
bọn con gái bắt đầu kêu rú liên hồi và cười lên hàng tràng, ấy thế mà chẳng có
một thứ đồ chơi nào ra hồn trong cả đống: cái bếp của tôi, một cái bếp khác lớn
hơn, một cái máy khâu, một loại váy búp bê, một cái tủ con và một cái bàn là.

- Tại sao cháu không ra chơi với các bạn? bà Courteplaque hỏi
tôi.

Còn tôi, tôi chỉ nhìn bà ấy mà không nói gì. Thế là, bà
Courteplaque vỗ hai tay vào nhau và bà ấy kêu lên:

- Bác biết bây giờ chúng ta làm gì rồi! Một vòng tròn! Bác sẽ
chơi đàn piano, còn các cháu, các cháu sẽ nhảy!

Tôi chẳng muốn thế tẹo nào, nhưng bà Courteplaque đã nắm lấy
tay tôi, và tôi phải đưa tay cho Blandine và Eudoxie, tất cả chúng tôi làm
thành vòng tròn, và trong khi đó bà Courteplaque vừa chơi đàn vừa hát cái bài của
bà ấy, chúng tôi bắt đầu quay tròn. Tôi nghĩ rằng nếu bọn bạn tôi mà nhìn thấy
tôi, chắc tôi sẽ phải chuyển trường.

Thế rồi có tiếng chuông cửa reo, đấy là mẹ đã đến đón tôi;
thấy mẹ tôi mừng kinh lên được.

- Nicolas đúng là nhóc cưng, bà Courteplaque nói với mẹ. Tôi
chưa bao giờ thấy một cậu bé ngoan đến như vậy. Cậu bé có vẻ hơi rụt rè, nhưng
trong số tất cả các cô cậu khách ăn ở đây, cậu bé là đàng hoàng lịch sự nhất!

Mẹ tôi có vẻ hơi ngạc nhiên một tí, nhưng rất hài lòng. Về
nhà, tôi ngồi trong ghế phô tơi chẳng nói chẳng rằng, và khi bố về, bố nhìn thấy
tôi và bố hỏi mẹ xem tôi đang bị làm sao.

- Nó đang bị mẹ cảm thấy rất tự hào về nó, mẹ nói. Nó đi dự
sinh nhật ở nhà cô bé hàng xóm, nó là cậu con trai duy nhất được mời, và bà
Courteplaque đã nói với em rằng nó là đứa đàng hoàng lịch sự nhất!

Bố xoa xoa cằm, bố nhấc cái mũ chóp nhọn ra khỏi đầu tôi, bố
đưa tay vuốt tóc tôi, bố lấy khăn mùi soa lau hết sáp bóng tóc và bố hỏi tôi là
tôi có thích không. Thế là, tôi khóc oà lên.

Bố cười, và ngay tối đó, bố đã dẫn tôi đi xem một bộ phim có
toàn cao bồi đả nhau liên tằng và bắn hàng đống phát súng lục.

Báo cáo nội dung xấu