Vân hải ngọc cung duyên - Hồi 26 - Phần 01
Hồi Thứ Hai Mươi Sáu
Phá giải bức tranh tìm bí kíp
Ráng sức căng cung được kỳ công
Ráng sức căng cung được kỳ công
Lệ Thắng Nam người mảnh khảnh nên chui vào trước, Kim Thế Di thầm nhủ: "Mình có thể ráng vào được, còn Lệ Phán Quy to lớn dềnh dàng lại rất khó". Chàng nghĩ chưa dứt thì Lệ Phán Quy đã vươn hông hít sâu một hơi, xương cốt toàn thân kêu lên răng rắc, rồi lập tức cả thân người y rút nhỏ lại rất nhiều, y cúi người bò vào bên trong. Kim Thế Di thất kinh, chàng đã biết có một loại công phu tên gọi Xúc cốt công, nhưng đây là lần đầu tiên chàng mới thấy, bất đồ thầm nhủ: "Công phu của nhà họ Lệ là do Kiều Bắc Minh truyền lại, lúc ấy Kiều Bắc Minh vẫn chưa chạy ra biển, võ công chưa đến mức đăng phong tạo cực, Lệ Kháng Thiên cũng không được ông ta truyền lại toàn bộ võ công, nhưng những thứ công phu Lệ Phán Quy học được cũng rất ảo diệu, nếu tìm được bí kíp võ công của ông ta, chắc chắn sẽ có nhiều công phu kỳ diệu, sau khi luyện thành thì thiên hạ ai địch nổi?"
Kim Thế Di vào cuối cùng, chàng rất cẩn thận nhưng vẫn bị trầy da tróc vẩy, Lệ Phán Quy cười nói: "Sớm biết như thế thì ta sẽ dạy trước cho ngươi Xúc cốt công, với căn cơ nội công như ngươi, đảm bảo trong vòng ba ngày đã biết". Lối vào của hang động này rất nhỏ hẹp, nhưng bên trong thì rất rộng rãi, Lệ Phán Quy đốt một bó tùng, ba người cẩn thận lần dò từng bước, vốn tưởng rằng bên trong có điều gì ảo diệu, nhưng đi mãi mà chẳng bị trở ngại cho nên rất lấy làm lạ.
Đi một hồi thì chợt thấy phía trước sáng ngời, Lệ Phán Quy kêu lên: "Cung tên đây rồi?" Lệ Thắng Nam kêu ồ một tiếng: "Cây cung này dùng để làm gì? Thế Di ca, huynh có bao giờ thấy cung tên lớn như thế không?"
Kim Thế Di bước tới gần, chỉ thấy trên vách đá có mọc một cây măng đá, trên cây măng đá có treo một cây cung lớn. Lệ Phán Quy cầm cây đuốc, nói: "Thế Di, ngươi hãy lấy xuống xem thử."
Kim Thế Di đỡ lấy cây cung, chàng bất đồ cả kinh, chàng vốn nghĩ cây cung rất nặng, nhưng không ngờ nặng đến nỗi chàng đỡ xuống không được, chàng phải vận hết công lực toàn thân mới lấy được cây cung xuống, chỉ cảm thấy bàn tay mát rượi, kêu lên: "Ồ, hình như làm bằng bạch ngọc."
Lệ Phán Quy sờ cây cung nói: "Ngọc thì đúng là ngọc, nhưng không phải là ngọc thạch bình thường mà là bảo ngọc dưới đáy biển, trước đây cha ta lặn xuống biển sâu, đã vô tình nhặt được hai viên ngọc như thế này, loại ngọc này nặng hơn ngọc bình thường rất nhiều! Còn dây cung được làm bằng gân thuồng luồng, cũng là vật hiếm có". Lệ Thắng Nam chép miệng khen: "Cây ngọc cung lớn như thế này đúng là vật hiếm có trên đời". Kim Thế Di nói: "Ai mà có đủ sức dùng nổi cây cung này". Chàng kéo thử cây cung, chàng dốc hết sức ra cũng chỉ có thể kéo thành một hình bán nguyệt. Lệ Phán Quy cười nói: "Để ta thử xem". Rồi đưa cây đuốc cho Lệ Thắng Nam, cầm lấy cây cung dùng lực kéo căng ra, Kim Thế Di khen: "Thúc thúc quả là có thần lực trời sinh!" Lệ Phán Quy kéo hai lần thì hơi nhọc sức, y cũng lấy làm lạ trước trọng lượng của cây cung.
Phía dưới cây măng đá treo cung có bày ba mũi tên dài, Lệ Phán Quy đặt cây cung xuống, cầm mũi tên lên xem, hình dạng của mũi tên trông rất kỳ lạ, đầu mũi tên hình chĩa ba, khác hẳn với mũi tên bình thường, mũi tên thứ hai cũng thế, song hình dạng của chĩa ba thì hơi khác. Y ngạc nhiên hỏi: "Năm xưa Kiều tổ sư chế cây cung này không biết để làm gì? Với thần công tuyệt thế như ông ta, dù trên đảo có thú dữ đến đâu cũng chẳng làm gì được ông ta. Ông ta cần gì phải dùng đến cây cung này?"
Lệ Thắng Nam chợt nói: "Mọi người đến đây xem, ở đây còn có một báu vật".
Kim Thế Di nhìn về hướng nàng chỉ, chỉ thấy một vùng ánh sáng lờ mờ, vật đó vốn rất bắt mắt nhưng vì họ chỉ lo kéo cây ngọc cung nên không để ý. Kim Thế Di bước tới nhìn, thì ra đó là một cây kiếm.
Kim Thế Di dồn hết sức vào đôi tay rút cây kiếm lên, cây kiếm vừa bật lên thì chàng không khỏi thất kinh, bởi vì thanh kiếm nhẹ như cánh ve. Chàng dùng lực quá độ, không ngờ kiếm nhẹ như thế, nhất thời không kìm được cho nên lao về phía trước.
Lệ Thắng Nam vội vàng hỏi: "Sao thế?" Kim Thế Di nói: "Không sao, chỉ là thanh kiếm này quá nhẹ!" Chàng rút kiếm ra khỏi vỏ, một luồng ánh sáng xanh tỏa ra trong căn thạch thất u ám, chiếu sáng trong vòng ba trượng, lần này thì Lệ Phán Quy cũng không biết thanh kiếm được chế tạo từ vật gì.
Kim Thế Di vung kiếm lia một nhát, hớt đứt một cây măng đá, rồi chàng lại đâm vào vách đá, thanh kiếm cắm sâu vào vách đá đến mấy tấc, khi rút ra nhìn thì mũi kiếm chẳng hề suy suyễn. Kim Thế Di mừng rỡ: "Đúng là bảo kiếm, chỉ e thanh du long kiếm của Đường Kinh Thiên cũng không bén bằng."
Lệ Thắng Nam cười nói: "Kiếm và gậy của huynh đã mất trong biển khơi, thanh kiếm này rất hợp với huynh". Kim Thế Di nói: "Đó là vật của nhà muội, huynh làm sao dám dùng?" rồi chàng trao cho Lệ Phán Quy. Lệ Phán Quy trợn mắt, ngạc nhiên nói: "Thế Di, ngươi đã là cháu rể của ta, coi như đã là người nhà họ Lệ, cần gì phải phân biệt như thế? Ta có độc cước đồng nhân gia truyền, không cần thanh kiếm này, ngươi cứ giữ lại mà dùng". Kim Thế Di thật sự không muốn chịu ơn của nhà họ Lệ nhiều, nhưng Lệ Phán Quy đã nói như thế, e rằng từ chối thì sẽ khiến y nghi ngờ cho nên đành phải giữ lại.
Lệ Phán Quy nói: "Chắc là Kiều tổ sư cũng cất bí kíp võ công ở đây, chúng ta đi tìm thử".
Kim Thế Di thầm nhủ: "Chắc là bí kíp võ công của Kiều Bắc Minh còn quý hơn hai món bảo vật này gấp trăm lần", thế rồi ai nấy đều chia nhau tìm kiếm, họ hầu như lật cả hang đá lên mà vẫn chẳng thấy thứ gì. Kim Thế Di rút kiếm đâm vào vách đá hai bên đến mười mấy chỗ mà cũng chẳng thấy chỗ nào trống rỗng, Lệ Thắng Nam nói: "Không cần thử nữa, nếu Kiều tổ sư giấu bí kíp võ công ở đây, chắc chắn sẽ không để cho chúng ta tìm bừa mà phí sức". Lệ Phán Quy nói: "Đúng thế, năm xưa Kiều tổ sư để lại bức tranh, chỉ cho chúng ta vào hang đá này, lấy được hai món bảo vật, nếu ở đây có cất bí kíp võ công thì chắc chắn trong bức tranh còn chỉ dẫn". Rồi lấy bức tranh ra xem lại tỉ mỉ, ba người chụm đầu vào cả nửa ngày mà vẫn chẳng thấy ký hiệu gì, cũng không biết bức tranh còn có hàm ý gì khác.
Kim Thế Di nói: "Nghe nói năm xưa Kiều Bắc Minh đã từng thề với người hải khách khi lạc đến đây, ai có thể đưa di thể của ông ta về cố thổ, ông ta sẽ nhận người đó làm đệ tử cách thế. Tàng Linh thượng nhân đã đọc được điều này trong nhật ký của người hải khách cho nên mới muốn cùng tôi ra biển. Từ đó có thể thấy, bí kíp võ công có thể được chôn cùng với di thể của ông ta. Theo lý mà đoán, năm xưa ông ta trơ trọi một mình trên hòn đảo, nếu chết trong hang đá này thì chắc không có ai chôn ông ta, vả lại độc xà hay mãnh thú cũng không vào được, tuy đã trải qua hơn hai trăm năm nhưng ít nhất cũng còn xương cốt hoặc di vật của ông ta, thế nhưng hang đá này sạch sẽ, chắc chắn di thể của ông ta không có ở đây.
Lệ Phán Quy rất thất vọng, không ngờ đã chờ mấy mươi năm, vừa có được một chút manh mối thì lại phải mất công tìm di thể của Kiều Bắc Minh. Lệ Thắng Nam an ủi y: "Tuy không tìm được bí kíp võ công nhưng có được hai món báu vật hiếm có coi như cũng không uổng chuyến đi này".
Trời đã tối, họ ở trong căn thạch thất một đêm, đến nửa đêm thì nghe văng vẳng tiếng gầm của con kim mao thoa, Lệ Phán Quy đoán rằng chúng đã gặp Mạnh Thần Thông, sáng sớm thì đã quay về nhà.
Trên sườn đồi cách nhà không xa họ phát hiện xác một con cọp, Lệ Thắng Nam cười nói: "Té ra kim mao thoa đi tìm thức ăn, não của con cọp đã bị nó hút sạch sẽ".
Lệ Phán Quy lắc đầu, nói: "Tiếng gầm của con kim mao thoa đêm qua rất kỳ lạ, hình như có chút lo sợ, con cọp này không thể khiến cho nó sợ hãi như thế". Đi một lát nữa thì phát hiện có một con sư tử, đầu vẫn nguyên vẹn nhưng cổ thì đã bị gãy xem ra đã bị một võ lâm cao thủ vặn cổ, trên đảo không có người, đó đương nhiên là bọn Mạnh Thần Thông đã ra tay.
Lệ Phán Quy tức giận nói: "Mạnh lão tặc thật lớn gan, dám xông đến nơi này."
Lệ Thắng Nam thầm nghĩ: "Lẽ nào y đã phát hiện nơi chúng ta ở, vả lại còn âm thầm theo dõi nên biết chúng ta ra ngoài, nếu không y làm sao dám xuất hiện ở gần đây".
Nàng nói với Kim Thế Di, Kim Thế Di cũng cảm thấy hơi lo. Nhưng giờ đây nghĩ lại tình thế đôi bên đã thay đổi, thực lực của phe mình mạnh hơn bọn chúng nhiều, lại còn thông thuộc địa hình, bởi vậy không cần phải lo.
Ba người trèo lên cây chui xuống địa đạo, đi vào trong thạch động, Lệ Phán Quy kiểm tra kỹ càng, không thấy có dấu người lạ đã từng đến, cười rằng: "Có lẽ bọn chúng ngẫu nhiên đến đây, nếu y dám xông bừa vào, cơ quan trong địa đạo đang chờ y".
Khi vào thạch thất thì gặp mẹ của Lệ Phán Quy, bà ta đã mù mắt nên tai rất thính, cũng bảo đêm qua chỉ nghe tiếng kim mao thoa đuổi theo thú hoang, không nghe ai đến gần thân cây. Lệ Phán Quy lại gọi đôi kim mao thoa ra, cả hai con đều chẳng bị thương, y đoán rằng Mạnh Thần Thông chỉ đi ngang qua, nhưng gặp kim mao thoa nên bỏ chạy.
Hôm sau họ lại đem bức tranh ra nghiên cứu suốt ngày, vẫn chẳng tìm ra được hàm ý gì. Đến ngày thứ ba thì Lệ Phán Quy dắt kim mao thoa đi tìm Mạnh Thần Thông, Kim Thế Di ở lại trong thạch động luyện Xúc cất công, Lệ Phán Quy đã truyền khẩu quyết cho chàng, chàng chỉ luyện hai ngày, hôm nay khi Lệ Phán Quy trở về thì chàng đã luyện xong.
Lệ Thắng Nam thấy Lệ Phán Quy có nét mừng rỡ trên mặt thì hỏi: "Có phát hiện được nơi ẩn nấp của bọn Mạnh lão tặc không?" Lệ Phán Quy nói: "Mạnh lão tặc rất xảo quyệt, không biết y làm cách nào mà cả kim mao thoa cũng không ngửi được mùi của y, nhưng ta lại phát hiện một vật đáng chú ý khác". Lệ Thắng Nam nói: "Vật gì?"
Lệ Phán Quy nói: "Thế Di, ngươi hãy đem bức tranh ra xem thử".
Lệ Phán Quy chỉ bức tranh nói: "Người khổng lồ trong bức tranh dùng cây cung bắn núi lửa, ta đoán rằng nơi cất bí kíp võ công có liên quan đến phương hướng của mũi tên chỉ. Hôm nay ta lên hòn núi lửa đối diện đỉnh núi mà chúng ta đã tới, có một tảng đá kỳ dị trông rất giống tảng đá mà mũi tên đã chỉ, giờ nhìn kỹ lại quả nhiên trông rất giống".
Suốt đêm ấy mọi người vui mừng đến nỗi không chợp mắt được. Sáng sớm hôm sau Lệ Thắng Nam tuy vui mừng nhưng cũng hơi lo lắng, Kim Thế Di cười nói: "ông trời không phụ người có lòng, lần này chắc chắn sẽ tìm được". Lệ Thắng Nam thở dài: "Muội cũng mong lần này có thể tìm được bí kíp, nhưng chỉ sợ...". Kim Thế Di nói: "Sợ gì?" Lệ Thắng Nam buồn bã nói: "Sợ sau khi lấy được bí kíp, chúng ta sẽ chia tay nhau. Nghĩ đến điều này, muội thật sự không muốn lấy bí kíp nữa".
Kim Thế Di giật mình, chàng không ngờ tình cảm của Lệ Thắng Nam đối với mình lại sâu sắc đến thế! Nàng coi mình quan trọng hơn cả bí kíp võ công. Kim Thế Di không khỏi cảm động, đồng thời nỗi lo cũng dâng lên trong lòng, chàng thầm nhủ:
"Cứ như thế, dù tìm được bí kíp võ công, dù trở về đất liền cũng chưa chắc thoát được". Thế rồi chỉ đành cười gượng: "Thật là ngốc! Cả nhà muội đã tìm được bí kíp võ công, chờ hơn hai trăm năm, giờ này đã có hy vọng, sao lại không vui?"
Lúc này Lệ Phán Quy đã chuẩn bị xong, may mà y đến thúc giục hai người, Lệ Thắng Nam mới im lặng. Lệ Phán Quy để lại hai con kim mao thoa trông nhà, kiểm tra cơ quan của địa đạo, mẹ của y thì trấn thủ nơi trung tâm của cơ quan, sắp xếp đâu đó xong xuôi y mới yên tâm đi ra.
Hòn núi lửa trên đảo là núi lửa chết, đã ngừng phun lửa từ lâu. Dung nham kết thành nham thạch trên vách núi lửa. Lệ Phán Quy thấy tảng nham thạch hình tam giác có kẽ nứt trông rất giống với hình vẽ trong bản đồ nhưng không thể nào tách ra được, trong bản đồ lại không có ký hiệu gì đặc biệt. Kim Thế Di rút phắt thanh kiếm, cười nói: "Để tôi khoét cái lỗ này lớn hơn". Lệ Thắng Nam vội vàng kêu lên: "Không được! Không được!"
Kim Thế Di nói: "Sao? Muội có cách gì khác ư?, Lệ Thắng Nam nói: "Kẽ nứt này trông giống như một ổ khóa, có thể bên trong có cơ quan, phá hỏng thì càng khó mở hơn". Lệ Thắng Nam nghĩ ngợi một lát rồi kêu lên: "Đúng, kẽ đá này rất ăn khớp với mũi tên hình chĩa ba, để muội lấy ra xem thử!"
Lệ Phán Quy lấy cung và tên ra, y cắm mũi tên vào thì thấy quả nhiên ăn khớp với lỗ nứt, trông giống như chìa khóa được cắm vào ổ khóa, nhưng y thử vặn hai vòng mà chẳng hề suy suyễn. Lệ Phán Quy rầu rĩ, nói: "E rằng chúng ta đã nghĩ quá xa!"
Kim Thế Di nói: "Đừng làm hỏng kẽ đá này, đến nơi khác xem thử". Chàng leo lên vách núi lửa, từ trên tảng nham thạch đâm xuống một kiếm, lớp đá này rất dày và rắn chắc, khiến hổ khẩu tóe máu, suýt nữa đã ngã xuống, tuy thanh kiếm chẳng hề hấn gì nhưng cũng chỉ đâm vào được mấy phân. Xem ra dù có thần lực nhưng Lệ Phán Quy cũng không thế nào đâm xuyên vách đá!
Lệ Phán Quy bước ra xa một trăm bước, lắp mũi tên vào cây cung nhắm thẳng rồi kẻo dây cung, vù một tiếng, mũi tên bay như sao xẹt cắm thẳng vào kẽ đá, trên vách núi lộ ra hai cánh cửa đá, té ra hai cánh cửa đá này nặng đến vạn cân, cần phải tác động một lực rất lớn mới có thể khởi động cơ quan mở nó ra. Lúc nãy Lệ Phán Quy thử cắm cây tên vào, y chỉ dùng lực của bàn tay, đương nhiên không đủ khởi động cơ quan.
Trong khoảnh khắc cánh cửa đá mở ra, Lệ Phán Quy và Lệ Thắng Nam đều mừng như điên, Lệ Thắng Nam kêu lên: "Thúc thúc, cửa mở rồi! Hôm nay chắc chắn sẽ lấy được bí kíp võ công, có thể an ủi tổ tiên chúng ta". Lệ Phán Quy nhớ lại hai đời cha con nhà mình, cha thì chết già nơi hoang đảo, còn mình thì phải ôm cây đợi thỏ mấy mươi năm, xa rời thế gian, đến nay tuổi đã sắp già! Đã có nhiều người nhà họ Lệ hy sinh vì bí kíp này, trong nỗi vui mừng có pha lẫn đau thương, chỉ thấy y ngửa đầu cười ha hả, nước mắt tuôn trào!
Sau cơn vui mừng, Lệ Phán Quy chợt cảm thấy tay chân bủn rủn, hơi thở gấp gáp tim đập mạnh. Té ra vì y dốc hết sức mình ra bắn mũi tên. Kim Thế Di vác cây cung lớn cho y, thầm nhủ: "May mà gặp Lệ Phán Quy trên đảo này, nếu không có thần lực của y thì chẳng thể nào mở được hai cánh cửa". Thế rồi ba người nối đuôi nhau bước vào, bên trong cánh cửa là một lối đi dài, đi đến cuối cùng thì lại có một cánh cửa đá, Lệ Phán Quy kêu lên: "Hỏng bét!" y vẫn chưa hồi phục khí lực, làm sao có thể kéo cung?