Chết! Sập bẫy rồi! - Chương 05 - phần 1

Chương 5: Thanh Đảo một đêm

Ngẩng đầu ngắm trời, quang đãng trong xanh, cúi đầu nhìn
đất, sương sớm còn vương.

Giống như tâm trạng hiện giờ của tôi.

Mùng một tháng năm, công ty tổ chức cho nhân viên đi du
lịch Thanh Đảo, vừa hay lộ trình ra khỏi thành phố có qua trước cổng trường
tôi, tôi thức dậy thật sớm ra trước cổng chờ xe ô tô công ty qua đón, sung
sướng cười hí hí, lại cười hí hí sung sướng. Xe nhanh chóng tới nơi, cửa xe mở
ra, tôi nhảy hai bước vào xe, vừa vui vẻ chào hỏi mấy đồng nghiệp quen biết,
vừa để ý tìm chỗ trống.

Mẹ ơi! Sét giữa trời quang!

Cái người đàn ông ăn mặc chỉnh tề ngồi gần cửa sổ ở dãy
ghế thứ hai bên phải đang nhìn tôi nhếch miệng cười khiến bao nhiêu tóc gáy tôi
đồng loạt dựng thẳng lên hát quốc ca, da đầu tê buốt đó là ai?

Run run đưa tay lên dụi mắt, lại dụi dụi mắt, tiếp tục
dụi mắt, dụi lấy dụi để.

Một lúc lâu sau, sắc mặt tôi không đổi, từ trong trạng
thái hóa đá quay người cứng đơ đi về phía cửa xe, chỉ còn cách cửa ba centimet
thôi thì “xoạch” một cái, cửa xe đóng, tôi lập tức trở thành chim giữa bầu
trời! Môi run run, tôi không thể tin được số phận mình lại có thể như vậy, bèn
nhào qua liều mạng nắm chặt lấy tay bác tài: “Dừng lại, dừng lại bác ơi, cháu
để quên đồ rồi!”.

Bác tài sốt ruột nói: “Bên này là đường một chiều rồi,
muốn quay lại phải mất tới nửa tiếng đó!”.

Thế mới hợp ý tôi! Tôi vội vàng nói: “Làm sao cháu dám
mặt dày để mọi người phải lãng phí thời gian chờ chứ? Bác cứ cho cháu xuống chỗ
giao lộ đằng trước, cháu không đi nữa đâu”.

Giám đốc Điền nhìn ra sau một cái, rồi quay đầu lại nói
với cả xe rất hòa nhã: “Sao lại làm thế được? Khó lắm mới có một kỳ nghỉ, cứ
thế này đi, chúng ta quay trở lại, dẫu sao đường đi còn dài, nửa tiếng cũng
được, cậu nói phải không, tổng giám đốc?”.

Cuối câu nói lại quay về hỏi Tống Tử Ngôn, tôi âm thầm
sung sướng, cái tên này là người tuyệt đối không có tính nhẫn nại.

Quả nhiên hắn khẽ cau mày: “Phiền quá”.

Tôi cuống quýt gật đầu, hắn nói tiếp: “Quên mang cái gì
tới đó mà mua”.

Tôi vẫn còn ôm một tia hy vọng mong manh: “Em không mang
theo nhiều tiền…”.

“Không sao”. Hắn đáp: “Có thể ứng trước tiền lương”.

Ngồi xuống hàng ghế cuối xe, trên cửa kính xe hiện lên
gương mặt nhăn nhó như bí tiện của tôi. Bên ngoài xe, bầu trời không lấy một
gợn mây, mặt đất ẩm ướt, giống hệt tâm trạng của tôi bây giờ.

Xe có bảy mươi, tám mươi chỗ ngồi, chỉ có năm mươi, sáu
mươi người ngồi, không thấy bóng dáng của Tóc Vàng và băng vệ sinh tỷ tỷ, chỉ
thấy có mỗi cái dáng người thâm hiểm. Đúng là người nên đến thì không đến, kẻ
không nên tới lại cứ vác xác đi! Tôi bực mình, ngồi im tự ăn năn. Là ai nói hắn
không tham gia mấy hoạt động kiểu này! Tại sao tôi cứ gặp phải mấy tình huống
kiểu này!

Không lẽ là vấn đề nhân phẩm?

Đương lúc tôi đang tiến hành tự kiểm điểm lại nhân phẩm,
cái người thâm hiểm kia đã mở miệng nói một câu vô cùng thâm hiểm.

“Qua đây”.

Kỳ quặc ở chỗ hắn không hề quay đầu lại, không nói là ai
với ai, thế mà mọi người đều đồng loạt quay đầu xuống nhìn tôi.

Tôi xoay mặt đi nghiêm túc chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ,
không nhìn thấy gì hết, cũng chả nghe thấy gì sất…

“Qua đây”. Âm thanh lại trầm thêm một chút.

Hai chân tôi như có công tắc nô tỳ tự động, mũi chân tự
động hướng ra ngoài, cố sức áp chế hai chân và trái tim đang đập thình thịch
không ngừng, tôi vẫn tiếp tục giả ngơ giả điếc.

Hình như có tiếng cười khẽ, hắn nói: “Được lắm”.

Ôi mẹ ôi, hai chữ như sao Hỏa lao thẳng vào đầu, tôi nhảy
dựng lên, dùng tốc độ ánh sáng vọt tới trước mặt hắn, nở nụ cười xán lạn nhất
từ trước tới nay: “Tổng giám đốc, anh có chuyện gì cần sai bảo ạ?”.

Hắn nhìn tôi một lát rồi nói: “Ngồi xuống”.

Nhìn cái ghế trống bên cạnh hắn, tôi khóc không ra nước
mắt, run rẩy ngồi xuống, dùng cụm từ “như ngồi lên bàn chông” mà giải thích
chuyện này là chuẩn nhất. Mà cái đám người mù quáng, vô tri, ngu muội đang nhìn
chằm chằm qua đây tự nhiên còn dùng vẻ mặt ước ao nhìn tôi, khiến tôi bỗng
nhiên hiểu được nỗi đau đớn của ông Lỗ Tấn trước cái dân tộc này!

Tống Tử Ngôn bỗng nhiên nghiêng người, hai tay đặt lên
vai tôi, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng hít mạnh từ những hàng ghế sau. Giữa những
ánh mắt sáng chói của quần chúng, Tống Tử Ngôn điều chỉnh lại tư thế ngồi của
tôi, hạ thân mình xuống thấp hơn, tựa đầu lên vai tôi, hạ lệnh: “Không được lộn
xộn”.

Rồi sau đó… rồi sau đó… hắn nhắm mắt ngủ.

Ánh mắt quần chúng nhân dân nhìn tôi từ kinh ngạc chuyển
thành chia buồn và thông cảm, quầng sáng minh tinh trên đầu tôi trong nháy mắt
vụt tắt.

Lúc Tống Tử Ngôn tỉnh lại đã là bốn giờ sau, cái vai đáng
thương của tôi tê dại đi. Xe dừng lại ở ngoài một trạm thu phí, giám đốc Điền
vác cái bụng phệ tới hạ giọng thì thầm hỏi: “Đi ăn thôi, có cần đánh thức tổng
giám đốc không?”.

Tôi cũng thì thào hỏi lại: “Ai đánh thức?”.

… Sau đó, chúng tôi cùng im lặng.

Im lặng chán chê, giám đốc Điền hỏi: “Cô đói chưa?”.

Dạ dày tôi trả lời ngay tắp lự…

Ông ta nhìn tôi thông cảm: “Đợi đó, tôi mua gì đó cho cô
ăn”.

Xem ra con mực này vẫn chưa hoàn toàn mất đi lương tâm,
tôi không thể gật đầu, cũng không thể duỗi tay ra, chỉ có thể dùng hai mắt rưng
rưng thay lời cảm tạ.

“Không cần”. Một giọng nói lạnh lùng còn mang theo chút
âm điệu ngái ngủ vang lên bên tai, Tống Tử Ngôn ngồi thẳng người dậy, sửa sang
lại áo xống cho phẳng phiu, rồi nói: “Chúng tôi cùng đi ăn”.

Ba người xuống xe vào quán ăn, tôi vừa đi vừa liên tục
xoa nắn bả vai trái đã tê cứng, Tống Tử Ngôn liếc sang nhìn tôi mấy cái, cuối
cùng quan tâm hỏi thăm: “Tê lắm à?”.

Tôi hậm hực tố khổ: “Còn mỏi nữa”.

Hắn trầm ngâm: “Xem ra không dựa được nữa rồi”.

Tôi rơm rớm, cuối cùng anh cũng có chút lương tâm rồi.

Hắn vẫn trầm ngâm: “Thế thì đổi bên phải là được”.

Đây là kiểu suy luận gì hả! Tâm trí của tôi cũng cùng
chung số phận sụp đổ vỡ nát với cái vai trái, liêu xiêu đi vào quán ăn. Chúng
tôi vừa đi vào, mọi người đang ăn cơm ngon cũng phải đứng dậy chào: “Tổng giám
đốc!”. Hắn thản nhiên gật đầu chào lại, bước chân không chịu ngừng, tôi đương
nhiên vẫn phải đi theo hắn.

Ngồi vào bàn, giám đốc Điền hỏi: “Chỗ này tự phục vụ,
tổng giám đốc muốn ăn gì để tôi đi mua”.

Tống Tử Ngôn nói thản nhiên: “Tôi ăn được gì cô ấy hiểu
nhất, để cô ấy đi”.

Mọi người lại dùng ánh mắt rất đỗi ngạc nhiên nhìn tôi,
cái mông đáng thương còn chưa ngồi ấm chỗ đã bị đá đi làm chân bồi bàn.

Tới chỗ bán đồ ăn, cầm lấy cái khay mới phát hiện tay
trái cứ cầm cái gì nằng nặng là run lẩy bẩy, tôi chỉ có thể chuyển sang cầm
khay bằng tay phải, cầm kẹp thức ăn bằng tay trái, vụng về lấy thức ăn vào
khay.

Đương lúc lao động một cách đau khổ, khay thức ăn đã bị
người giật lấy, ngẩng đầu lên, hóa ra là Tống Tử Ngôn đại giá đi chiếu cố.

Hắn vừa tự gắp thức ăn, vừa trưng ra vẻ sốt ruột: “Sao
lại chậm thế hả?”.

Nhờ ai ngủ đè lên tay tôi cho tê dại đi nên mới chậm thế
này hả? Tôi tức lắm nhưng không dám nói ra, chỉ có thể cúi đầu lấy ra cái khay
khác gắp thức ăn cho mình.

Hắn thấp giọng: “Về chỗ ngồi”.

Tôi chỉ chậm có một tí thôi mà cả cơm cũng không cho tôi
ăn!

Tôi trợn mắt nhìn, hắn lại lườm cái nữa: “Còn chưa về đi
à?”.

Tôi cụp mắt, ngượng ngập quay về bàn ngồi…

Ngồi nhìn người ta ăn uống ngon lành, mùi thức ăn thơm
nức tràn ngập trong không khí, mặt tôi chảy dài như đội bóng đá quốc gia. Mắt
ầng ậng nước nhìn qua giám đốc Điền đang cúi đầu ăn cơm: “Chú ăn xong rồi nhớ
mua về cho cháu một ít”.

Ông ta nhìn tôi khó hiểu: “Giờ cô đang ở trong quán ăn
đấy còn gì?”.

Tôi tố cáo: “Tổng giám đốc…”.

“Tôi thì làm sao?”, giọng nói trầm trầm vang trên đỉnh
đầu, Tống Tử Ngôn bưng hai khay thức ăn đặt xuống bàn.

Tội cho thân tôi + 1, để trả thù, đã không cho tôi ăn,
lại còn mua hai phần cơm!

Hắn chậm rãi ngồi xuống, đẩy một khay sang trước mặt tôi.

Tội cho thân tôi + 2, không cho tôi ăn thì thôi, lại còn
để thức ăn trước mặt tôi!

“Nhanh lên một chút”. Hắn trầm giọng nói.

Tôi nhìn chằm chằm vào khay thức ăn nuốt nước bọt, mãi
tới khi giám đốc Điền lén đá cho một cái dưới bàn, tôi mới giật mình ngẩng đầu
lên, đã thấy Tống Tử Ngôn đang nhìn tôi vẻ sốt ruột, lặp lại: “Ăn nhanh lên
chút đi”.

Tôi nhìn cả khay thức ăn toàn một màu đỏ, toàn là những
món cay có ớt mà Tống Tử Ngôn vẫn không cho nấu, quay qua nhìn hắn một cái, hơi
nghi ngờ hỏi lại: “Cái… cái này là cho em ạ?”.

Hắn không thèm trả lời, sắc mặt bắt đầu trầm xuống.

Sợ hắn đổi ý, tôi vội vàng chúi đầu vào ăn, nhưng càng ăn
càng thấy khó hiểu, tôi trước giờ vẫn kén ăn, đây cũng là một trong những
nguyên nhân khiến tôi ở nhà phải tự chui vào bếp nấu ăn, có lần vì quá kén mà
bị mẹ cầm cái muôi đuổi theo đánh cho thê thảm. Mà trong khay thức ăn này có
tới năm, sáu món, toàn là món được làm từ những nguyên vật liệu nhập khẩu ngày
thường khó có thể được thưởng thức…

Lén đưa mắt sang nhìn Tống Tử Ngôn đang im lặng ăn cơm
mấy cái, ông trời đúng là bị hắn dùng nhan sắc quyến rũ rồi, thế nên vận khí
mới tốt như thế, ngay cả chọn món ăn cũng chọn trúng toàn món ngon…

Cơm nước xong lại ngoan ngoãn làm chim chui vào lồng sắt,
Tống Tử Ngôn dựa vào vai phải tôi ngủ rất say. Cuối cùng tôi cũng hiểu ra, hắn
không đi được xe ô tô, trừ khi tự mình lái xe, còn thì vừa lên xe đã lăn ra
ngủ, xe ngừng thì tự nhiên tỉnh dậy. Chẳng trách sao hắn chẳng bao giờ tham gia
mấy hoạt động “kiểu này”, có lẽ vì hắn còn chưa kiếm được cái gối người nào
dùng tốt như tôi!

May là buổi chiều thời gian làm gối người không dài, chỉ
ba giờ sau chúng tôi đã được xuống xe hưởng gió biển. Ấn tượng đầu tiên của
người ta khi đến Thanh Đảo chính là sạch sẽ, trong lành. Tuy rằng thành phố của
chúng tôi cũng rất sạch sẽ, nhưng trong không khí thì toàn khói bụi, chỉ cần
nằm ngửa mặt ngủ một giấc thì kiểu gì lát nữa dậy cũng được đánh phấn miễn phí.
Nhưng Thanh Đảo thực sự là một nơi trong lành không nhiễm khói bụi, hít thở
cũng vô cùng thoải mái.

Tuy rằng đang mùa du lịch, nhưng công ty đã đặt phòng
trước ở một khách sạn lúc còn chưa đông khách. Lần thứ hai tôi mới cảm thấy vào
được cái công ty này may mắn cỡ nào, khoảng sáu mươi người, giám đốc trở lên
mỗi người một phòng, còn nhân viên nhỏ nhỏ thì cứ hai người một phòng, đúng là
ăn chơi không sợ tốn kém.

Nhưng… nhưng đã ăn chơi tới bến như thế, sao lại chỉ
thiếu có mỗi một phòng cho tôi?

Tôi nghi ngờ nhào tới trước quầy tiếp tân hỏi lại: “Có
phải nhầm rồi không?”.

Nhân viên đứng quầy tiếp tân nhỏ nhẹ: “Tuyệt đối không
nhầm ạ, quý công ty vốn dĩ đã đặt ba mươi hai phòng, lúc nãy ngài đó đã hủy một
phòng”.

Tôi quay đầu nhìn qua cái người tiếp tân vừa nhắc tới: “Giám
đốc Điền, nghe nói chú vừa hủy một phòng?”.

Ông ta gật đầu: “Sao thế?”.

“Sao thế à?”. Tôi bực mình: “Không có phòng cho cháu!”.

Giám đốc Điền liếc nhìn Tống Tử Ngôn đang đứng bên cạnh,
úp úp mở mở: “Phòng của cô không phải là…”.

“Vớ vẩn!”, Tống Tử Ngôn nhướn mày lên, ngắt lời: “Lấy
thêm một phòng nữa”.

Vẻ hồ nghi trên mặt giám đốc Điền chợt lóe lên, rồi đi
tới trước quầy tiếp tân. Lát sau đã mang vẻ mặt khó xử quay lại: “Giờ đang là
mùa du lịch, không còn phòng nào trống nữa”.

Tống Tử Ngôn nói: “Thế thì đặt phòng ở khách sạn khác”.

Giám đốc Điền gọi điện thoại sang mấy khách sạn khác, mặt
lại càng nhăn nhó tợn: “Khách sạn gần đây đều bị đặt phòng hết rồi, có mấy cái
lại ở xa quá”.

Tống Tử Ngôn trầm ngâm một lát rồi bảo: “Thế này đi, tôi
với chú một phòng, Tần Khanh ở phòng tôi”.

Có lẽ có chút “chuyện tốt” sắp bị phá tới nơi, nên cái
mặt đầy thịt của giám đốc Điền xụ lại thành một đống: “Tổng giám đốc, thế không
được đâu!”.

Tôi nhìn lại cái thân hình ú na ú nần của ông ta, rồi
nhìn lại Tống Tử Ngôn trẻ khỏe, một đoạn phim G chạy ngang qua óc, tôi cũng lắp
bắp la lên: “Tuyệt đối không được!”.

Tôi và giám đốc Điền đồng lòng cùng phản đối, Tống Tử
Ngôn nghi hoặc nhìn tôi: “Hả?”.

Tuy anh là người xấu bụng, nhưng còn được bề ngoài kéo
lại, khiến tôi đây thân là hủ nữ kìm lòng không đặng mà có ý muốn bảo vệ anh
tránh xa khỏi bàn tay dâm loạn của lão già béo ú kia, tôi đáp: “Thực ra là em
sao cũng được, trong phòng hai người có sofa, em ngủ ở đó cũng không sao”.

Hai người kia nhìn tôi, ánh mắt giám đốc Điền lóe lên tia
cảm kích, Tống Tử Ngôn hơi ngẩn ra, trong mắt hiện lên ý cười.

Trước sự chờ mong của bọn họ, tôi dõng dạc: “Em với giám
đốc Điền ở chung được rồi”.

Lời vừa dứt, cằm giám đốc Điền rơi ngay xuống đất, mặt
Tống Tử Ngôn xám lại…

Rồi giống như diều hâu cắp lấy con gà nhép, tôi bị Tống
Tử Ngôn túm vào phòng, nhìn gương mặt hằm hằm của hắn, tôi suy nghĩ cả trăm lần
vẫn không hiểu được, lần thứ hai nhận ra rằng muốn làm người tốt thật khó, mình
đã dốc lòng bảo vệ người mà người không chịu cảm kích cho.

Ném hành lý của tôi lên sofa, hắn lạnh lùng nói: “Ngồi im
ở đây cho tôi”.

Nhìn hắn cởi áo khoác treo lên giá, tôi nơm nớp lo sợ:
“Tổng giám đốc, nam nữ thụ thụ bất tương thân, vì danh tiết của anh, có lẽ em
nên qua phòng khác xin ở nhờ vậy”.

“Nam nữ thụ thụ bất tương thân?”. Hắn lạnh lùng: “Thế
giám đốc Điền thì sao?”.

Cái lão già dâm loạn họ Điền trong mắt tôi chỉ được coi
là nhân vật quần chúng, không tính là đàn ông, nhưng ngoài miệng vẫn phải nói
lời lễ phép: “Giám đốc Điền vừa là trưởng bối, vừa là cấp trên, không tính”.

“Hừm”. Hắn nhướn mày: “Ông ta vừa là cấp trên vừa là
trưởng bối thì không tính, tôi vừa là thầy giáo vừa là sếp tổng thì lại tính?”.

Vì cái vẻ ngoài của anh vừa tuấn tú vừa có khí chất chứ
sao! Tôi ấp úng hồi lâu cũng không nói ra khỏi miệng được.

Thấy tôi ấp úng mãi, hắn cũng thôi bực mình, gương mặt
nhẹ nhàng giống như được gió xuân thổi qua, tâm trạng tự nhiên tốt hẳn lên. Với
tay qua xoa xoa đầu tôi, rồi nhẹ nhàng nói: “Đồ ngốc”.

Bực mình thì dùng bộ mặt lạnh băng ra hù chết tôi, vui vẻ
thì dùng lời nói sỉ nhục tôi, đồ khó hầu hạ!

Nghĩ tới chuyện phải ở chung với tên khó hầu hạ đó tới
tận năm ngày, tôi như người hụt hơi, hơn nữa ngồi trên xe cả ngày đến mệt, cơm
chiều chỉ ăn qua loa mấy miếng rồi quay về phòng đi ngủ.

Thừa lúc Tống Tử Ngôn còn ngồi ăn, tôi vội vàng tắm gội
sạch sẽ, sau đó trải một tấm chăn nhỏ lên sofa đánh một giấc. May là sofa ở
khách sạn này vừa rộng vừa êm, mà cũng có thể vì quá mệt mỏi, nên tôi ngủ rất
sâu.

Trong giấc ngủ sâu ấy, tôi mơ thấy hai giấc mộng, mà cả
hai cái đều kỳ quái như nhau. Giấc mơ thứ nhất là được máy bay đưa đi, giấc mơ
thứ hai là được đi máy bay về. Cái kỳ quái chính là, tuy máy bay rất ổn định,
nhưng tôi lại có cảm giác mình không phải đang ngồi trong khoang hạng nhất, mà
là đang ngồi ở chỗ thông hơi của máy bay… cả người đều được một luồng không khí
ấm áp bao phủ.

Lúc tỉnh dậy nhớ lại giấc mơ, tôi sụt sịt, tự nhiên lại
nằm mơ thấy mình ngồi ở chỗ thông hơi, thế mới thấy được ngày thường mình vất
vả khổ sở tới nhường nào…

Đương lúc tôi ngồi trên sofa mơ mơ màng màng nhớ lại giấc
mơ, Tống Tử Ngôn đã từ phòng tắm bước ra, nhìn mái tóc ẩm ướt của hắn, cộng
thêm lúc ngái ngủ mơ hồ nghe được tiếng nước chảy, có lẽ là hắn vừa tắm xong.
Thế mà giờ bước ra đã quần áo chỉnh tề, hại tôi không có nổi tí cơ hội được
thưởng thức!

Ôm một bụng đầy tiếc nuối vào phòng tắm rửa mặt, lúc đi
ra đã thấy Tống Tử Ngôn gọi phục vụ phòng lên thay vỏ gối. Thực ra ở khách sạn
này mỗi ngày đều có phục vụ tới dọn dẹp, có cần phải gấp thế không, mới sáng
sớm ra đã đòi thay này thay nọ rồi? Không lẽ có gì khó nói? Tôi len lén nhích
người qua nhìn.

Quả nhiên bị tôi phát hiện rồi! Trên mặt vỏ gối trắng
tinh có mấy vệt màu vàng nhạt đã khô. Người khác có thể không biết, nhưng tôi
thì hoàn toàn biết rõ! Tống Tử Ngôn thấy ánh mắt tinh tường khi nhìn thấy vỏ
gối của tôi, lúng túng nhìn sang nơi khác.

Tôi không nhịn được mà che miệng cười đểu, không ngờ đó
nha, không ngờ cũng có ngày Tống Kim Quy cao quý lại có tật ngủ chảy nước dãi
giống đứa chân đất mắt toét như tôi, ngay cả dấu vết lưu lại cũng rất giống!

Lịch trình sáng ngày đầu tiên là đi tàu chơi…

Ngồi tàu nhỏ đi chơi biển có mỗi hai mươi phút, tuy nghe
có vẻ rất tầm thường, nhưng lại khiến cho người chưa từng thấy biển như tôi
kích động.

Có nhiều người đã từng đi du lịch ở đây, hoặc đã từng
ngắm biển rồi nên cũng chả thấy lạ lẫm gì, bởi vậy mà có mấy người đi chơi
riêng, còn lại mấy người hăng hái như chúng tôi leo lên xe bus tới bến tàu. Mùa
du lịch đúng là mùa du lịch, người xếp hàng mua vé rất dài, đợi mãi mới tới
lượt mình. Thế cũng tốt, dù sao còn có trật tự, nhưng tới lúc lên tàu thì loạn
cào cào hết, tôi phải cố sức lắm mới có thể chen nổi lên trên tàu, phần lớn
những người đứng cạnh là đàn ông, tôi lọt thỏm ở giữa chẳng khác nào cái đảo
nhỏ nổi lên giữa biển. Gió biển thì thổi không tới nơi, nhưng mùi mồ hôi, mùi
hôi nách thì cứ gọi là ùn ùn thổi tới.

Đám người bỗng nhiên bát nháo hẳn lên, vừa đẩy vừa kéo,
tôi quờ quạng nắm được cái cột bên cạnh mình mới có thể đứng vững được. Hóa ra
có người say sóng, vừa nôn một trận ngay trên boong. Nhìn chất gì gì đó trắng
trắng, tanh tanh, bỗng nhiên dạ dày tôi cũng thắt lại một cái, vội vàng lách
người ra khỏi đám đông ra tới sát boong tàu, nhìn làn nước biển cứ lóng lánh
sóng sánh, dạ dày lại càng co thắt dữ hơn…

Một chai nước khoáng xuất hiện trước mặt, tôi vội vàng
cầm lấy uống ngay một ngụm, nước lạnh khiến cảm giác khó chịu tạm thời được ép
xuống, tôi cảm kích đưa trả lại chai nước mới phát hiện người đó là Tống Tử
Ngôn.

Ế? Lúc nãy không thấy hắn, sao tự dưng lại xuất hiện giúp
tôi trong lúc nước sôi lửa bỏng thế này? Nhưng lần này tôi cảm ơn hắn rất thật
lòng: “Cảm ơn anh, tổng giám đốc”.

Hắn nhận lấy chai nước, giọng nói vẫn lạnh lùng như
trước: “Say sóng mà còn đi cái loại tàu nhỏ thế này, đúng là thích chết”.

Tôi tủi thân: “Không đi thì làm sao biết được ạ”.

Hắn bực mình nhìn tôi, rồi nắm tay lôi tuột vào trong.

“Gì đấy?”. Tôi hỏi.

Hắn không quay đầu lại: “Vào trong khoang tàu sẽ đỡ hơn”.

Lúc mới lên tàu tôi đã muốn vào trong khoang, nhưng người
bên trong cũng đông, hơn nữa nhìn qua toàn mấy thằng đàn ông con trai không
đứng đắn lắm, khiến người vốn dĩ tò mò như tôi cũng không dám bén mảng tới.
Chúng tôi cùng chen vào trong khoang, nói chính xác thì, hắn ở đằng trước rẽ
đám người ra, tôi chỉ việc theo sau, vóc dáng Tống Tử Ngôn cao lớn, tôi đi đằng
sau căn bản là chẳng cần tốn sức.

Cuối cùng cũng vào trong khoang tàu, hắn ấn tôi vào trong
góc rồi chống tay vào tường ngăn giữa tôi với đám người. Áo quần hắn vốn thẳng
thớm chỉn chu giờ đã hơi nhăn nhúm vì phải chen qua đám đông, hắn thở dốc, phía
sau toàn là những người xa lạ ở đủ vùng miền, mỗi lần tàu lắc lư là lại đụng
vào lưng hắn, từ trước tới nay Tống Tử Ngôn ưa sạch sẽ, nhưng giờ chỉ có thể
nhăn mặt chịu đựng.

Trong lòng tôi nảy lên một cảm giác được che chở, bỗng
nhiên cảm thấy có chút ngọt ngào trong tim. Tôi bị hắn ép vào góc tường, chỉ
cần đám người khẽ động là ngực hắn lại ấn sát vào tôi, một mùi hương nam tính
lành lạnh pha lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt xộc vào mũi, khiến cho người ta phải
choáng váng nhắm mắt. Tôi nhắm mắt lại, hả? Sao thấy mùi này quen thế nhỉ? Tôi
vươn đầu ra hít một hơi thật sâu.

Tống Tử Ngôn hỏi: ”Cô làm cái gì đó?”.

Tôi sực tỉnh, kích động la lớn: “Em nhớ ra rồi, mùi trên
người sếp giống mùi ống xả!”.

Chính là cái mùi tối qua tôi nằm mơ đi máy bay ngửi được,
khiến bản thân cảm thấy rất yên ổn, yên tâm.

Một đống người đứng gần đó đưa mắt qua nhìn hắn, còn kèm
theo vẻ mặt vô cùng khinh bỉ coi thường.

Mặt Tống Tử Ngôn đen lại như đít nồi cháy…

Lúc tàu cập bến, Tống Tử Ngôn chẳng thèm để ý tới tôi,
chỉ cắm đầu đi thẳng, tôi ở đằng sau cố sức đuổi theo bằng cặp giò ngắn củn của
mình, giữa lúc cun cút đuổi theo, suy nghĩ cũng chạy qua ầm ầm trong óc. Những
chuyện từ đầu tới giờ, nhất là những hành động khác thường của hắn hôm nay. Một
tia sét giáng xuống đánh trúng người tôi, khiến tôi suýt nữa hồn lìa khỏi xác,
tôi há hốc miệng, mắt mở to rưng rưng. Hắn, hắn, hắn, hắn, hắn, hắn không phải
có ý với tôi đó chứ!

Cho nên hôm qua tức giận, là bởi vì tôi bảo muốn ở cùng
phòng với giám đốc Điền… cho nên hôm nay đi theo bảo vệ tôi. Nói đi rồi nói
lại, hắn để tôi vào công ty mà không có lý do gì, hắn luôn luôn đối xử với tôi
rất “đặc biệt…”.

Này này này này này! Muốn loạn à!

Trước mắt tôi không ngừng hiện lên gương mặt hắn, mỉm
cười, nhíu mày, lạnh lùng, đe dọa, ốm yếu, nghiêm túc… càng nghĩ thì tim càng
đập nhanh, càng nghĩ thì suy đoán càng khẳng định, càng nghĩ thì gương mặt hắn
càng hiện lên rõ ràng hơn.

Nghĩ tới nghĩ lui, hậu quả là tôi loạn cả óc, chẳng để ý
tới đường sá, mũi tự nhiên đau nhói lên, hóa ra là vì đụng phải người khác. Nín
đau ngẩng đầu lên đã thấy ngay khuôn mặt tức giận của Tống Tử Ngôn, trong đầu
tôi hãy còn những ý nghĩ ban nãy nên không tránh khỏi đỏ mặt cúi đầu thẹn
thùng. Lúc nãy hãy còn để ý thấy Tống Tử Ngôn tính mở miệng nói gì đó, nhưng vừa
thấy vẻ e thẹn của tôi thì rùng mình một cái, chỉ buông ra một câu: “Theo tôi
qua đây”.

Hắn đưa tôi tới một shop hàng hiệu, chỉ trang trí bên
trong cửa hàng thôi cũng đủ khiến tôi cảm thấy ngưỡng mộ rồi, Tống Tử Ngôn đứng
bên kia thử áo sơ mi, vốn dĩ quần áo ở chỗ đó nhìn cũng bình thường thôi, nhưng
khi được hắn khoác lên người, tôi chẳng còn từ nào khác để miêu tả ngoài bốn
chữ “cây ngọc trước gió”.

Sau khi thử ba, bốn cái áo, hắn quay lại hỏi tôi: “Thế
nào?”.

Tôi thật thà khen: “Người đẹp thì có mặc vải rách cũng
đẹp”.

Hắn nhướn mày, hiển nhiên là rất hài lòng: “Thế cái nào
đẹp nhất?”.

Chà, đã bắt đầu hỏi ý kiến tôi để chọn quần áo rồi đó.
Tim tôi đập loạn cả lên, phải cố không cười ra thành tiếng, tôi trưng vẻ mặt
nghiêm túc ra, nói: “Màu trắng phóng khoáng, màu đen lạnh lùng, màu xám nhẹ
nhàng, đẹp cả, mua hết đi”.

Bỏ cái nào cũng là tước đoạt đi quyền được hưởng thụ cái
đẹp của tôi.

Hắn cười khẽ: “Dùng từ để tả cũng khá đó”.

Tôi khiêm tốn: “Em còn có thể dùng từ hoành tráng hơn
nữa, cứ phải gọi là tả từ mũi giầy tới chân tóc của anh”.

Hắn lắc đầu, cũng không rõ là tin hay không tin, cuối
cùng chỉ lấy một cái áo màu đen đi tới quầy tính tiền.

Tôi thất vọng: “Chỉ một cái thôi ạ?”.

Hắn nói đơn giản: “Mua nữa sợ cô không đủ tiền”.

Hở? Tôi không đủ tiền mua? Có phải nhầm chủ ngữ rồi
không?

Báo cáo nội dung xấu