Biến yêu thành cưới - Chương 74-75

Chương 74: Người đàn ông kỳ quái.

Edit: 4ever 13lue

Beta: Lee, Sahara

Dương Cẩm Ngưng không chỉ ngồi vào trong xe, mà còn mượn cớ
muốn cùng người đẹp Mộ Song Lăng tâm sự, để cô ta cũng phải
xuống băng ghế sau ngồi cùng mình. Yêu cầu này của Dương Cẩm
Ngưng thực sự là có chút vô lễ, trong tình huống như vậy rất
ít người từ chối, chí ít Mộ Song Lăng chính là người như vậy.

Chờ Mô Song Lăng đổi ra phía sau, Dương Cẩm Ngưng làm bộ quan sát trang phục của cô ta.

“Lễ phục của cô thật đẹp, hình như từng xuất hiện trong một tạp
chí nào đó, rất đắt phải không?” Dương Cẩm Ngưng hồn nhiên nói, ít
nhất trong mắt cô hoàn toàn không có vẻ ước ao hay đố kị, cũng không cảm
thấy khó chịu khi nhìn thấy người khác mặc bộ quần áo mình thích, chỉ
nhàn nhạt như kể một câu chuyện mà thôi.

“Cũng được, tôi cũng không để ý.” Mô Song Lăng nghe vậy thấy hơi lạ, lại không nghĩ ra lạ ở điểm nào.

“Cũng đúng, gia thế của cô như vậy, sao cô có thể để ý đến những
chuyện này!” Dương Cẩm Ngưng sờ sờ vành tai mình, giống như vô ý
mở miệng, “Có điều, thiên kim tiểu thư như cô hẳn là rất khó
tìm được một nửa của mình đúng không?” Cô hoàn toàn không đề
cập đến việc đính hôn của người ta, còn có vị hôn phu, hơn nữa
vị hôn phu cũng ở trên xe.

“Đúng vậy, còn phải xem duyên phận.” Mô Song Lăng lấy lại tinh
thần, cảm giác trọng tâm câu chuyện chuyển sang một vấn đề mà
cô không ngờ tới. Đột nhiên cô muốn nhìn xem thái độ của người phía
trước, liệu còn có thể nghiêm túc lái xe như không nghe thấy gì không?
Rõ ràng trong xe không có vách cách âm.

“Đó là cô còn đơn thuần.” Dương Cẩm Ngưng tự mình đánh giá,”
Cô nghĩ xem, gia thế của cô như vậy, bao nhiêu người đàn ông sẽ
lại bon chen như đàn vịt. Đuổi kịp cô rồi, thì liền xem như nửa
đời sau không cần lo cơm áo.”

Mộ Song Lăng chỉ có thể xấu hổ cười.

Dương Cẩm Ngưng tiếp tục mở miệng, “Thế nên cô vẫn phải suy nghĩ
cẩn thận, đề phòng người đàn ông bên cạnh muốn nhiều hơn. Ngộ nhỡ
anh ta cướp được sản nghiệp của cô rồi, nhất định cô sẽ là người chịu
thiệt.”

Khóe miệng Mô Song Lăng hơi run lên, người này ám chỉ Cố Thừa
Đông vì tiền nên với hẹn hò với cô, sao lại dám nói thẳng trước mặt
Cố Thừa Đông như vậy. Chẳng lẽ cô ta không biết nói xấu thì phải
nói sau lưng sao?
(ơ thì đang ngồi sau lưng mà. Há há)

Mộ Song Lăng định đánh trống lảng, nhưng nhìn phong cảnh bên ngoài
cửa sổ, chỉ một mảng đen nghịt, khi quay lại thì phải đối diện ngay
với ánh mắt sáng quắc bên cạnh, nhất định phải có một đáp án cho cô ta,
“A! Cũng có đạo lý, cảm ơn cô nhắc nhở.”

“Cô không biết quan hệ giữa tôi và Cố Thừa Đông sao?” Dương Cẩm Ngưng nheo mắt.

Mộ Song Lăng cảm thấy rất hứng thú, “Quan hệ gì?”

“Trước đây là…” Cô cố ý kéo dài giọng, “Bạn học, cho nên tôi
rất hiểu anh ta, đừng thấy anh ta nhìn già hơn tôi mà nghĩ
không phải bạn bè, chúng tôi thực sự là bạn học, chỉ là tôi
càng lớn tuổi nhìn càng trẻ.”

Mộ Song Lăng cố gắng nhịn cười, gật đầu.

“Nói cho cô biết, anh ta ngoại trừ vẻ ngoài lạnh lùng ra thì
chẳng có gì. Bạn gái trước đây, chính là bởi vì sự lạnh lùng
ấy nên mới chia tay với anh ta. Cũng có thể hiểu, đàn ông có
tượng mạo một chút  đều rất tự phụ, cho rằng phụ nữ nào cũng yêu
mình đến chết, thế nên họ mới chia tay. Nhưng anh ta vẫn không rút ra
được bài học, sau đó vợ anh ta cũng đòi ly hôn…”

Cô còn chưa nói xong, xe đột nhiên chuyển hướng, Dương Cẩm
Ngưng trực tiếp đụng vào phía trước. Cô ôm trán nhìn người đàn
ông trước mặt “Không biết lái thì đừng có lái.”

Kỳ thực cô muốn nói có muốn trả thù thì cũng đừng đùa như thế.

Rốt cục Cố Thừa Đông cũng chịu mở miệng, “Tôi đồng ý quan điểm của cô, có muốn tự lái hay không?”

Dương Cẩm Ngưng nhất thời im miệng, có trời mới biết cô không
biết lái xe. Bắt cô lái xe ư, trừ phi muốn cô tự tử.

Dương Cẩm Ngưng im lặng, bầu không khí trong xe cũng trầm
xuống, yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng bánh xe và mặt
đất ma sát nhau. Chóp mũi tràn đầy hơi thở nặng nề, cuối cùng
cô không kiên nhẫn được, mở miệng, “Vừa rồi sao cô vẫn bình
tính như thế?”

“Cái này, không để tâm lắm.” Mộ Song Lăng nghĩ thầm, cô nói
chuyện hăng hái như thế, cái gì cũng tự nhiên không dứt. Hơn
nữa bản thân cô cũng là người bị hại, bị liên lụy, thế mà cô
ta cũng chẳng hề tỏ ra đồng tình.

Dương Cẩm Ngưng chủ động nói ra nơi mình ở, nhưng đối phương không đáp lại vì cả.

“Anh có nghe thấy hay không?” Cô hết sức hỏi.

Cố Thừa Đông vẫn không thèm đáp lại.

Dương Cẩm Ngưng nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Thừa Đông, sau đó
hạ giọng nói bên tai Mộ Song Lăng, “Tôi đã nói anh ta tính tình
kỳ quái mà!”

Mô Song Lăng không bình luận gì.

Mãi đến khi Dương Cẩm Ngưng xuống xe, còn không quên tạm biệt bạn tốt Mộ Song Lăng.

Mô Song Lăng nhìn bóng lưng Dương Cẩm Ngưng, sau vài giây suy tư,
liền cười một mình. Vừa nhìn thấy Dương Cẩm Ngưng, cô liền cảm thấy
đây chính là mẹ của bé gái lúc trước, nhìn hai người quả thật rất giống
nhau.

Mô Song Lăng liếc mắt nhìn Cố Thừa Đông, lúc Dương Cẩm Ngưng
nói những lời này, tất nhiên đều không phải là nói xấu Cố
Thừa Đông, mà là ám chỉ quan hệ không bình thường của cô ấy
và Cố Thừa Đông lúc đó. Phụ nữ rất hay nghi ngờ, sau đó bắt đầu
suy đoán, nhưng nhất định muốn hỏi rõ ràng. Vì vậy, có lẽ Dương Cẩm
Ngưng muốn cô phải suy nghĩ.

“Cố Thừa Đông, anh có nên giải thích với em về mối quan hệ giữa hai
người trước đây không?” Mô Song Lăng hất cằm, nhìn người đàn ông
lát xe phía trước.

Tâm tình Cố Thừa Đông bị ảnh hưởng là chuyện đương nhiên.
Nhưng anh hiểu rõ, Dương Cẩm Ngưng cố tình úp mở như vậy là vì
cô biết anh sẽ phớt lờ cô, cho nên cố ý nói ra để chọc giận
anh.

Cố Thừa Đông lái xe được một đoạn mới lên tiếng, “Cô nên xuống xe.”

Mô Song Lăng không cam tâm, không muốn xuống xe, “Em là vị hôn
thê của anh, yêu cầu anh giải thích không phải bình thường sao?”

Cố Thừa Đông không thèm nhìn cô, tiếp tục lái xe.

Mộ Song Lăng cười cười, người này, đúng như Dương Cẩm Ngưng nói không sai, tính tình thật kỳ quái.

Dương Cẩm Ngưng về đến nhà, lại phát hiện phòng khách rối
tinh rối mù, rau dưa và trái cây đều la liệt trên mặt đất. Nữ
chính Dương Nghệ Tuyền đang đứng trước bàn trà, hài lòng loay
hoay với món đồ chơi của cô bé. Nghe thấy tiếng bước chân, cô bé
mới ngẩng đầu lên, “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng về.”

Dương Cẩm Ngưng không nói lời nào, hiện tại cô đang rất phiền
muộn, lại còn phải dọn dẹp, cô cũng không phải một bà chủ
nhà chăm chỉ!

Dương Nghệ Tuyền loay hoay với đồ chơi của mình một chút, sau
đó liếc mắt sang Dương Cẩm Ngưng, chạy đi lấy cái cốc, rót
nước vào, “Mẹ, có khát không, uống nước.”

Dương Cẩm Ngưng thấy con gái mình như vậy, hít sâu một hơi, nhận lấy cốc nước, tức giận cũng dần tiêu tan.

Nhưng mà cô vẫn có chút khó chịu, bảo Dương Nghệ Tuyền thu đồ
chơi lại, sau đó cô dọn dẹp nhà cửa một lúc, rồi mới gội đầu
tắm rửa cho Dương Nghệ Tuyền. Tóc bạn nhỏ Dương Nghệ Tuyền
toàn là bọt xà phòng, còn tự mình xoa loạn trên đầu.

Dương Cẩm Ngưng nhìn con gái, thực sự rất giống cô, chẳng có di truyền chút gì từ ba của cô bé sao?
(hí hí…)

“Mẹ tìm cho con một người bố, được không?” Dương Cẩm Ngưng nhẹ nhàng nói.

Dương Nghệ Tuyền híp mắt, rất sợ bọt xà phòng trên tóc rơi vào trong mắt, “Sao lại phải tìm bố?”

“Như vậy càng có nhiều người yêu thương con, càng nhiều người tốt với con.”

Dương Nghệ Tuyền suy nghĩ nửa giây, dường như cố gắng tính
toán, “Vậy mẹ tìm đi.” Cô bé tỏ ra thờ ơ làm như không phải
chuyện của mình.
Bộ dạng không tim không phổi này chẳng biết giống ai?
“Mẹ xả nước chậm một chút, vào mắt rồi…”

“Có đâu, con lộn xộn gì chứ…”

Lúc Dương Nghệ Tuyền thu dọn xong, đi lấy bút màu ra vẽ linh
tinh, ba đầu sáu tay chẳng ra hình gì. Vẽ được một nửa, bé con liền
bị Dương Cẩm Ngưng la  lớn, “Đi ngủ đi ngủ, mai có đi nhà trẻ
không hả?”

Dương Nghệ Tuyền chu cái miệng nhỏ nhắn, buông vở và bút,
chui vào trong chăn. Cô bé không thích đi nhà trẻ, nhưng không dám
nói, nói ra nhất định sẽ bị mẹ mắng, nên đành phải đau khổ đi
ngủ.

Dương Cẩm Ngưng ghét nhất người khác làm trái ý mình, tuy
rằng bản thân cũng biết đó là tật xấu, nhưng con gái mình, có
thể tùy cô sai khiến, cảm giác này thật sảng khoái.

Kiểm tra thức ăn trong tủ lạnh để mai làm bữa sáng cho Dương Nghệ
Tuyền xong, cô chơi trò chơi điện tử trên di động một lúc, rồi cũng
chuẩn bị đi ngủ. Cô bò lên giường, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của
Dương Nghệ Tuyền, thực sự là một việc thần kỳ. Cô luôn cảm thấy
rất lạ, vì sao trong biển người cô lại tìm được một người đàn
ông, coi anh là quan trọng nhất, còn sinh một đứa con cho anh. Thật ra
điều cô thấy lạ nhất chính là một đứa bé lớn như vậy, sao có thể chui từ
bụng cô ra cơ chứ? Cô đương nhiên biết cái gì là tinh trùng và
noãn kết hợp, nhưng vẫn thấy tạo hóa thật kì diệu, những sinh mệnh bé
nhỏ, không ngờ lại được sinh ra bằng cách này.

Cô sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, cảm thấy thỏa
mãn. Chính cô không phải là một người thích trẻ con, trẻ con
ấy à, nếu nói theo quan điểm hàng hóa thì chính là một vật giá
cao mà chất lượng thấp. Lúc con còn bé, thì phải hết lòng chăm sóc,
toàn tâm toàn ý cố gắng, chờ con lớn lên rồi, nó sẽ coi một
người khác quan trọng nhất trong cuộc đời nó, thậm chí còn có
thể vì một người đàn ông xa lạ mà đòi sống đòi chết, hoàn
toàn quên ai là người đã nuôi dưỡng mình lớn như vậy. Suy nghĩ
như vậy khiến cô không mấy yêu quý trẻ con, nhưng với con mình sinh
ra, cô vẫn rất hạnh phúc, không chỉ là một món đồ chơi, mà còn có thể
tùy ý dạy bảo… tuy rằng món đồ chơi này cũng có thể gây nhiều chuyện
phiền phức, lại còn đau khổ nhất là không thể “đổi hàng” được.

Nghĩ lung tung một lúc, cô chuẩn bị ngủ, lúc tắt đèn thì
phát hiện tủ đầu giường có bức tranh và bút, nhịn không được
cầm lên xem. Trên đó có “ông mặt trời”, “chị cỏ”, “dì gió”, ở
giữa còn có ba người, tuy rằng vẽ chẳng đâu vào đâu, nhưng vẫn thấy
được mấy chữ “Bố mẹ và tôi.”

Trách nhiệm là một thứ rất kỳ quái, chính vì thế cô luôn muốn
con có điều kiện tốt nhất, điều này không sai, nhưng khi nhìn thấy bức
tranh này, trái tim cô đột nhiên như bị bóp nghẹt.

Trước đây cô nghĩ cuộc sống của mình có thể sẽ xảy ra một
vài khả năng, ví như sau khi cô kết hôn, ông xã cô ở bên ngoài đi
quá giới hạn, mà cô có một đứa con, vậy cô tuyệt đối sẽ
không yêu con, đem con giao cho người đàn ông kia, bản thân dễ dàng
rời bỏ, hài lòng với cuộc sống của chính mình. Giờ khắc này
khi cô thật sự có con, mới phát hiện thì ra vứt bỏ thực sự
không phải là một câu nói đơn giản như vậy, dù cho cô cũng sẽ
không trở thành một người mẹ vĩ đại, nhưng nếu con thực sự
rời bỏ cô, cô nhất định sẽ khóc.

Buông bức tranh trong tay, cô thở dài, sầu khổ trong lòng chợt dâng lên.

=====

Sa: Bé Tuyền khiến tớ lập tức muốn đi lấy chồng =))

 

Chương 75: Cha con ăn ý

Edit: 4ever13lue

Beta: Lee, Sahara

 

Xe của Cố Thừa Đông đã vòng vo ở nhà trẻ này vài ngày,
nhưng hôm nay dừng lại lâu hơn, bởi vì đứa bé kia vẫn chưa có
người đón. Cô bé đứng lẻ loi bên cạnh cô giáo, cô giáo thì
ngồi xuống như đang an ủi cô bé. Bé con lưng đeo cặp sách đứng
tại chỗ bĩu môi, có vẻ cực kì không vui.

 

Cố Thừa Đông nhíu mày, nhìn chằm chằm cô bé kia, ánh mắt
không dời đi. Thật là một cô bé đáng yêu, khiến cho người ta
không kìm lòng được mà muốn đến sờ khuôn mặt nhỏ nhắn ấy.
Nhưng lúc này, cô bé kia không nhẫn nại được, dùng chân đá một
hòn đá nhỏ. Cô bé không thắt bím hai bên như những bạn khác, mà là
túm đuôi tóc sang bên trái buộc hết lại, có cảm giác người
buộc tóc cho cô bé cũng thích những điều khác biệt. (lười thì có
=))

 

Đợi một lúc lâu, Cố Thừa Đông vứt điếu thuốc kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa đi, mở cửa xe, đi về phía cô bé.

 

Cô giáo Lâm nhìn thấy người đàn ông vẻ ngoài cao lớn đang
tức giận đi tới, lập tức sửng sốt, khi anh ta đến bên cạnh thì
mới mở miệng, “Tiên sinh, xin hỏi anh có chuyện gì?”

 

Cố Thừa Đông chỉ nhìn chằm chằm Dương Nghệ Tuyền đang ngồi
chồm hổm. Dương Nghệ Tuyền chăm chú nhìn lại, ra sức chớp mắt.

 

Cố Thừa Đông giải thích với cô giáo Lâm một lúc lâu, cô giáo
Lâm vẫn không chịu giao đứa nhỏ cho anh. Tuy rằng anh rất hấp dẫn,
nhưng phụ huynh của đứa nhỏ còn chưa đến, nếu như để người ta
đón đi mất, cô nhất định không gánh được trách nhiệm. Người đàn
ông này không mang giấy tờ chứng minh để đón đứa nhỏ mà cô
giáo Lâm cũng chưa từng gặp qua anh bao giờ.

 

Cố Thừa Đông giao chứng minh thư và danh thiếp cho cô giáo, mong cô
có thể để anh đón con đi, hôm sau đưa đứa nhỏ đi học thì sẽ
lấy lại.

 

Cô giáo Lâm nhìn giấy chứng minh, có chút do dự.

 

Đúng lúc này có người bước nhanh tới, “Ngại quá! Chúng tôi
đến trễ, phiền cô giáo…” Dương Nhất Sâm còn chưa nói xong vừa
nhìn thấy Cố Thừa Đông, vẻ mặt chợt đông cứng.

 

Phùng Quyên đứng bên cạnh Dương Nhất Sâm hết nhìn Dương Nhất Sâm lại nhìn Cố Thừa Đông.

 

Cô giáo Lâm thở dài một hơi, cô từng gặp Dương Nhất Sâm, thỉnh thoảng cũng có đến đón Dương Nghệ Tuyền.

 

Cố Thừa Đông bước đến bên cạnh Dương Nhất Sâm, “Hôm nay tôi
muốn đón con bé.” Anh nhìn Dương Nhất Sâm dường như đang suy
nghĩ, lập tức nói thêm một câu, “Tôi nghĩ anh cũng không có lý
do để từ chối.”

 

Dương Nhất Sâm thấy Cố Thừa Đông thế này, có lẽ cũng đã
biết Dương Nghệ Tuyền là con gái anh ta, chỉ là không biết Dương
Cẩm Ngưng có biết chuyện này hay không, đột nhiên anh cảm thấy
thật khó xử.

 

Dương Nhất Sâm nhíu mày, cuối cùng thì cũng không thể ngăn cản người ta gặp con gái mình?

 

Dương Nhất Sâm ngồi xuống trước mặt Dương Nghệ Tuyền, “Chú
này rất thích con, muốn dẫn con đi chơi, con nhất định phải nghe
lời chú ấy, không được bướng bỉnh…”

 

Dương Nghệ Tuyền cũng không sợ, nghe thấy Dương Nhất Sâm nói
như vậy, ra sức gật đầu, có thể đi chơi, thật tốt quá.

 

Dương Nghệ Tuyền đi đến bên cạnh Cố Thừa Đông, chủ động đưa
bàn tay nhỏ bé ra. Muốn đưa cô bé đi chơi thì đều là người
tốt, đều là bạn tốt của bé. Cố Thừa Đông suy ngẫm một hồi
mới đưa tay mình ra nắm lấy tay cô bé.

 

Dương Nghệ Tuyền cúi chào Dương Nhất Sâm, sau đó vô cùng vui vẻ đi cùng người chú mới quen này.

 

Cố Thừa Đông nắm lấy bàn tay nhỏ bé trong tay, mềm mại như
thế, không dám dùng sức, chỉ sợ bản thân vô ý mà bóp nát.

 

Cố Thừa Đông bế Dương Nghệ Tuyền vào  xe, thắt dây an toàn cho bé rồi vào chỗ của mình.

 

“Con muốn đi đâu?” Chính anh cũng không chú ý giọng nói của anh có bao nhiêu dịu dàng.

 

Dương Nghệ Tuyền mở to mắt, “Có đúng là con muốn đi đâu thì
đi đó không?” Bởi vì chú quá cao, cô bé phải ngước cằm lên,
trông vô cùng xinh xắn.

 

Cố Thừa Đông lập tức gật đầu.

 

Cô bé kia cười to thỏa mãn, sau đó lại nghĩ đến cái gì,
“Vì sao muốn mang cháu đi chơi? Mẹ nói người ta bình thường sẽ
không đối tốt với người khác, trừ phi là người xấu có mục
đích.”

 

“Bởi vì chú thích cháu.”

 

Bé nghiêm mặt, “Nhưng mà chỉ có người thân mới thích cháu.”
Sau đó mở miệng, “Mẹ nói cháu có nhiều người thân.” Rồi lại
giơ tay ra đếm, “Cháu có bà ngoại, ông ngoại, cậu, chị Quyên
Quyên, còn có mẹ…” Cô bé dừng lại, dường như vẫn còn thiếu
một người, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, “Có phải là cháu
không có bố không?”

 

Tay lái Cố Thừa Đông nắm chặt lại, anh ngăn chặn nỗi buồn vô
thức từ đáy lòng, “Vậy cháu có muốn có một người bố không?”

 

“Không biết.” Cô bé rất thành thật, “Nhưng mẹ nói sẽ tìm cho cháu một người bố.”

 

Cố Thừa Đông mím môi, sắc mặt cũng hơi trầm xuống.

 

Cô bé vẫn tiếp tục nói cho mình nghe, “Nhưng người bố mà mẹ
tìm nhất định không được đánh cháu, cũng không được hung dữ
với cháu… phải mua đồ ăn… còn phải mua đồ chơi cho cháu…”

 

Tới khu vui chơi, Cố Thừa Đông ôm Dương Nghệ Tuyền ra khỏi xe, lại nắm bàn tay nhỏ bé đi mua vé.

 

Sự bỡ ngỡ trong lòng ngày một tăng lên, anh chưa bao giờ nghĩ
tới mình sẽ có một cô con gái. Nhưng đây là sự thực, anh có
con, một người cùng máu mủ với anh. Trước đây, anh không tin
những điều này, làm sao có thể trìu mến với một đứa bé.
Nhưng khi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này, trong lòng anh thực sự
rất ấm áp, thậm chí anh không biết bản thân nên nói gì, nên làm
gì để con bé vui. Trong cuộc đời anh, anh rất ít khi không biết
phải làm sao như thế này.

 

Không biết Dương Nghệ Tuyền giống ai, cái gì cũng đều muốn
chơi, nhưng lại không hề sợ, mà còn vô cùng thích thú hét chói
tai.

 

Cố Thừa Đông không biết phải làm gì chỉ có thể chiều theo ý bé.

 

Dương Nghệ Tuyền được voi đòi tiên. Bé nhận ra nếu mình muốn
cái gì thì có ngay cái đó, nên không kiêng nể gì mà đòi ăn
cái này cái kia, ăn đến bụng căng tròn. Nếu đi cùng mẹ, nhất
định đòi ba chỉ được một, tuyệt đối không hạnh phúc như lúc
này.

 

Cố Thừa Đông cầm hộ cô bé một cái kẹo đường, còn bé con vẫn đang mải miết ăn ăn không ngừng.

 

“Ăn từ từ thôi.” Cố Thừa Đông khẽ cau mày, cũng không biết quán ven đường như thế này có an toàn không.

 

Sau khi ăn xong, Dương Nghệ Tuyền không quên lau miệng, rồi quay sang
Cố Thừa Đông, thổi một hơi lên mũi anh, “Có mùi không?”

 

Mẹ mà ngửi thấy thì cô bé chết chắc.

 

Cố Thừa Đông bị hành động trẻ con này làm cho sửng sốt,
lập tức lắc đầu, “Không có mùi.” Sau đó đưa kẹo đường cho bé
tiếp tục ăn.

 

Tiểu nha đầu rất có khả năng bắt chước, sau khi lên xe, thấy
anh tự thắt dây an toàn, bé cũng tự mình làm, nhưng không có
lực, không kéo qua được. Cố Thừa Đông nhìn động tác bé thắt
dây an toàn, mãi không kéo qua được, khuôn mặt hơi đỏ lên, tỏ ra
bất mãn, anh nhịn không được lắc đầu, thắt lại dây an toàn cho
bé.

 

“Cháu phải về nhà.” Bé dẩu dẩu môi, trên mặt còn dính kẹo
đường vừa mới ăn xong, “Không biết mẹ có nhớ cháu không.” Giọng
nói pha chút ấm ức.

 

Cố Thừa Đông nắm chặt tay lái, “Chắc chắn là nhớ.”

 

“Nhớ mới lạ, mẹ nói cháu không nghe lời.” Bé chu miệng.

 

“Vậy ngày hôm nay không về nhà có được không?” Anh nhận ra
bản thân nhìn vẻ mặt của cô bé, ngay cả nói cái gì cũng không
biết, giống như là đang cầm một vật dễ vỡ trong tay, không dám
động mạnh chút nào, chỉ muốn bảo vệ thật tốt.

 

Bé con lắc đầu, “Sẽ bị mẹ mắng đó.” Hơn nữa khi mẹ mắng
không hề có từ ngữ thô tục, bà ngoại nói đó là mỉa mai, dù
cô bé không biết mỉa mai là sao, nhưng bé cũng biết là đang
mắng mình.  (ẹc!!! Tôi đến chết vì hai mẹ con nhà này)

 

Cố Thừa Đông đành lái xe đến khu nhà của Dương Cẩm Ngưng.

 

“Nếu như mẹ không có nhà thì phải làm sao?” Ngay cả con cũng không đi đón, cũng không biết là đang làm cái gì.

 

“Cháu biết mẹ ở đâu!” Cô bé không có chút lo lắng nào, cô biết mẹ không có thứ yêu thích nào khác.

 

Cố Thừa Đông lập tức dừng xe, liền xuống đi theo phía sau cô
bé, cũng không biết là đang lo lắng cái gì, nhất là vẻ mặt
của bé con này lại rất vô tư.

 

Thường thường thì Dương Cẩm Ngưng cũng không có sở thích gì
khác, cô tìm được mấy công việc nhưng lương ít mà việc làm lại
mệt, thế nên cô dứt khoát dấn thân vào chơi bời tiêu phí thời
gian, đương nhiên điều kiện là mấy cửa hàng kia của cô buôn bán
có lời, hơn nữa cô cũng cho thuê phòng, có thu nhập cố định
hàng tháng. Vì vậy cô cả ngày chơi mạt chược, đương nhiên là
chơi có cá cược, chỉ có thế này mới khiến cô tập trung suy
nghĩ làm sao để không bị thua, không bị mất tiền, sẽ không phải
suy nghĩ miên man nhưng chuyện không đâu.

 

Cô nhìn đồng hồ trên tay, có phải quá muộn rồi không? May mà
Dương Nhất Sâm tiện đường đi ngang qua nên cô nhờ anh đến đón
Dương Nghệ Tuyền về, có điều đáng ra giờ này phải về rồi chứ? Nhưng
cô nghĩ lại, cô hiểu với tính cách của Dương Nghệ Tuyền, nhất
định sẽ lại quấn quít lấy Dương Nhất Sâm đòi đi chơi, đi ăn.

 

Thông thường khi cô chơi mạt chược thì Dương Nghệ Tuyền đi đi
lại lại bên cạnh cô, lúc Dương Cẩm Ngưng bị làm phiền thì sẽ cho
cô bé hai đồng, Dương Nghệ Tuyền sẽ rất vui vẻ cầm tiền đi mua
quà vặt cùng chia sẻ với mấy đứa trẻ ở cùng khu nhà, Dương
Cẩm Ngưng hầu như rất hiểu con gái mình. (haha làm mấy chương
này cười sướng cả miệng ^^)

 

Dương Nghệ Tuyền đeo túi ách trên lưng, tìm được một quán mạt
chược quen thuộc. Bên ngoài cửa sổ sát đất đả bị rèm cửa
màu xanh che kín, không thấy rõ bên trong đang làm cái gì. Nhưng
mở cửa ra sẽ nghe tiếng chơi mạt chược đôm đốp, mà người ngồi
bên trong cũng đều chuyên chú nhìn bài trong tay mình, sợ sẽ bỏ
lỡ cái gì đó.

 

Sắc mặt Cố Thừa Đông trầm xuống, nhất là khi nhìn thấy
dáng vẻ “đương nhiên” của Dương Nghệ Tuyền. Con còn nhỏ như vậy,
lại để con bé thấy cảnh này…

 

Dương Nghệ Tuyền càng đi về hướng quen thuộc, sau khi thấy Dương Cẩm Ngưng, lập tức chạy tới kéo áo cô, “Mẹ.”

 

“Ừm…”

 

Dương Nghệ Tuyền thấy Dương Cẩm Ngưng hoàn toàn không để ý mình, cô bé lại kéo áo cô, “Chú kia tìm mẹ…”

 

Phiền muốn chết, hôm nay cô thua rất thảm a, không biết ai lại
xui xẻo tìm đến đúng lúc này? Dương Cẩm Ngưng xoay người thì thấy
sắc mặt lạnh như đá của Cố Thừa Đông, chính là hàn khí nguy
hiểm này, cô trượt tay làm bài rớt xuống để cho người ta
thắng. Cô không cam lòng móc tiền ra, sau đó để người khác thế
chỗ cô, lúc này mới đi đến chỗ Cố Thừa Đông.

 

Thực ra cô cũng không làm gì sai, nhưng nhìn thấy anh như vậy,
lại không điều khiển được hành động. Lúc này định thần lại, cô
chỉ muốn mắng bản thân thật không có tiền đồ gì cả.

 

“Vì chơi mạt chược nên cô không đi đón con?” Câu đầu tiên Cố Thừa Đông nói là chỉ trích.

 

Dương Cẩm Ngưng kinh ngạc, cô đương nhiên có thể tùy tiện nói
một câu, chuyện của tôi liên quan gì tới người ngoài can thiệp?
Hơn nữa cô rất ít khi không đi đón con, chỉ có một lần liền bị
kết tội, còn không cho cô giải thích. Cảm giác này giống như
là thường thường thấy người khác trốn học, sau đó mình cũng
trốn một lần, nhưng không may bị bắt được, lại không thể giải
thích được gì.

 

“Thì sao?” Cô chỉ nhìn anh, trong lòng rất hài lòng, vậy mà
lại không có cảm giác xa lạ, một màn trước mắt khiến cô vô
cùng hoảng hốt.

 

“Cô làm mẹ như thế à? Con mình còn không đi đón, để cho con
bé lẻ loi đứng ở đó. Còn ở đây chơi mạt chược. Dương Cẩm
Ngưng, cô thật là giỏi.” Cố Thừa Đông thấy cô không chịu nhận lỗi,
trong lòng anh rất phẫn nộ.

 

Dương Cẩm Ngưng hơi ngây người, dường như bị Cố Thừa Đông mắng mà tỉnh ra.

 

“Con còn nhỏ như vậy, cô để con bé đến những chỗ như thế
này, rốt cuộc là cô giáo dục con thế nào đây?” Nhất là với
đứa nhỏ như thế này, sự dẫn dắt của cha mẹ là vô cùng quan
trọng, “Chỉ biết quan tâm đến mình, cô có biết con bé mới chỉ
bốn tuổi hay không? Cô là một người trưởng thành , nên làm như
thế nào mà còn phải đợi người khác dạy cho sao?”

 

Dương Cẩm Ngưng nhìn chằm chằm vẻ mặt hỏi tội của Cố Thừa
Đông, trong lòng không khỏi tức giận. Cô trừng mắt nhìn Cố Thừa
Đông, “Liên quan quái gì tới anh!”

 

Mấy chữ này hoàn toàn khiến Cố Thừa Đông câm miệng.

 

Cố Thừa Đông mím môi nhìn cô, cực kỳ bất mãn với thái độ
của cô. Thật ra anh biết cô chính là loại người này, chỉ là
muốn nói cho cô xấu hổ, khiến cô biết sai, để chính cô tự mình
sửa chữa. Nhưng càng nói cô lại càng chống đối. Nhưng con
người mà, biết là một chuyện, làm lại là chuyện khác.

 

Dương Cẩm Ngưng chuẩn bị mở miệng nói gì đó thì Dương Nghệ
Tuyền bước lên đá Cố Thừa Đông một cước, “Ai cho phép chú bắt
nạt mẹ cháu.”

 

Dương Cẩm Ngưng và Cố Thừa Đông cùng lúc ngây ngốc.

Báo cáo nội dung xấu