Địa đồ di cốt -chương 17 part 3 [End]
7 giờ 55 phút sáng.
Rachel bám chặt Gray khi những rung động tăng dần. Nền sàn dưới chân họ nhập nhòa ánh sáng. Với độ rung chuyển một dòng điện hình vòng cung được phóng song song với những đường platinum, nghe tách tách sáng rực. Trong giây lát, cả mê cung sáng rực bằng ngọn lửa từ bên trong.
Giọng nói của Gray vẫn vang trong tai cô. Chiếc chìa khóa là giả.
Và cái mê hồn trận đã trả lời.
Áp lực đã tăng mạnh, đóng lại rồi nhả ra.
Một trường Meissner mới xuất hiện, mạnh dần.
Phía trên cả khu vực dường rung chuyển, giống một bóng đèn khổng lồ bùng cháy.
Mọi thứ như bị gập đôi lại.
Cách đó một mét, Raoul đứng thẳng dậy từ chỗ hắn cúi xuống nhét chiếc chìa khoá vào, không hiểu điều gì đã xảy ra. Nhưng có vẻ như hắn cũng cảm nhận được. cảm giác về một sai lầm bao trùm. Nó làm tê liệt sự tỉnh táo.
Rachel ôm chặt anh, mừng vì có chỗ dựa.
Raoul quay về chỗ họ, nâng khẩu súng lên, hắn nhận ra sự thật quá muộn.
"Ở lâu đài, mày đã đưa cái chìa khóa chết tiệt giả này cho tao."
Gray nhìn hắn.
"Và mày thua rồi. "
Raoul chĩa súng.
Chung quanh họ, ngôi sao lửa lại xuất hiện, bắn tung ra từ tất cả các cửa sổ một lúc. Raoul cúi thấp xuống, sợ bị cắt làm hai.
Trên đầu, cái cột đá bật tung khỏi những vòm đã có từ tính. Nó lao thẳng xuống dưới. Raoul nhìn lên nhưng quá muộn rồi. mặt ngoài của cái cột đá chạm mạnh vào vai hắn rồi đập hắn xuống sàn.
Khi cái cột đập xuống, thủy tinh vỡ tan ra như tảng băng dưới chân họ, bắn tóe ra mọi hướng. từ những vết nứt một cảnh huy hoàng hiện ra.
Gray và Rachel vẫn đứng đó.
«Ôm anh thật chặt vào.» Gray thì thào.
Rachel cũng cảm thấy điều này. Một sự rung chuyển năng lượng thật lờn diễn ra dưới chân họ, xung quanh họ và qua người họ. Cô cần phải ôm sát hơn nữa. Anh đáp lại xoay người cô về phía mình, vòng tay ôm chặt vô vào ngực, không để chỗ nào chừa khe hở cả. Cô áp chặt vào anh, cảm nhận được nhịp đập của tim anh qua lồng ngực.
Có cái gì đấy đang chuyển động rất mạnh ở dưới.
Một sự tích tụ của năng lượng đen. Nó sắp bùng phát.
Rachel nhắm mắt lại khi mọi vật bùng nổ với ánh sáng.
* * *
Nằm trên sàn, vair Raoul nóng bỏng, đau nhói, xương bị vỡ vụn. Hắn tìm cách chạy trốn, hoảng sợ.
Rồi một ngôi sao băng nổ tung ở phía dưới xuyên qua người hắn, sáng bừng, xuyên qua sau gáy rồi chạy vào óc hắn. Raoul vùng vẫy chống cự, biết rằng tia sáng ấy sẽ làm hắn mất mạng.
Hắn cảm thấy như mình bị hiếp, bị rạch bung cả ra, mọi ý nghĩ, hành động, ham muốn bị phanh phui.
Không…
Hắn không thể dập tắt được điều đó. Có cái gì đấy quá lớn, không thể trốn tránh được. Cả thân hình hắn dường như bị kéo dài ra thành một sợi chỉ dài, sáng lấp loáng. Kéo dài tới mức như thể sắp tan vỡ, đau đớn, nhưng lại không có chỗ cho sự tức giận, giận dữ với chính mình, nỗi nhục nhã, thù hận, sợ hãi hoặc kỳ thị. Chỉ có sự tinh túy. Không còn cảm giác của sự tồn tại. Đó chính là con người hắn phải hướng tới và sinh ra để như vậy.
Không …
Hắn chả muốn thấy chuyện này chút nào cả. Nhưng hắn không thể quay lại được. Thời gian đang trôi về vô định. Hắn bị sập bẫy, bùng cháy trong một ngọn lửa đang gậm nhấm, còn đau đớn hơn cả Địa ngục.
Hắn đối mặt với chính mình, cuộc sống, năng lực, sự phá hủy và cứu rỗi của chính hắn…
Hắn nhận ra sự thật- và nó bùng cháy rồi.
Không còn gì nữa.
Nhưng điều tồi tệ nhất vẫn chưa tới.
* * *
Seichan ôm chặt người đàn ông già nua vào ngực cô. Cả hai đều cố cúi đầu xuống tránh không nhìn sự bùng phát chói lòa của ánh sáng, nhưng Seichan cũng đã kịp thoáng thấy nó.
Ngôi sao lửa phóng ra cả một núi ánh sáng, dâng lên từ tâm điểm của mê cung rồi cuộn lên phía nhà thờ tối đen ở trên kia. Những tấm gương thủy tinh khác, nằm im trong thư viện, thu được ánh sáng từ ngôi sao phản chiếu lại hàng trăm lần, tóe ra những trường cực mạnh. Một phản ứng mạnh như thác tỏa rộng ra cả khu vực. Một thoáng thôi hai ngôi sao kỳ vĩ bung ra thành một trường ba chiều của tia laze, chạy dọc ngang khắp hầm nhà thờ.
Năng lượng lấp lánh và bung ra từ đó, cuốn sạch những vì kèo.
Những tiếng thét vang lên.
Trên đầu cô, một tên lính nhảy từ vì kèo trên cao, cố gắng lao xuống sàn. Nhưng có chỗ nào an toàn cho gã. Những tia chớp đã đánh thẳng vào hắn ngay cả khi gã chưa chạm đất, làm gã cháy rụi đến tận xương lúc chạm xuống sàn mê cung.
Song phiền toái nhất, một cái gì đó đã xảy ra đối với chính cái nhà thờ mái vòm. Hình ảnh như phẳng ra, mất hết cảm giác về chiều sâu. Và ngay cả hình ảnh ấy cũng mờ đi, như thế những gì treo lơ lửng trên dầu cô chỉ là phản chiếu của nước, không thật một ảo ảnh.
Seichan nhắm mắt lại, quá sợ để nhìn, hoảng hốt.
* * *
Gray vẫn ôm chặt Rachel. Thế giới là một ánh sáng, tinh khiết. Anh cảm giác được sự hỗn loạn xung quanh, nhưng ở đây chỉ có hai người. Tiếng động ầm ỉ lại xuất hiện bao quanh họ, đến từ trong ánh sáng, một ngưỡng cửa anh không thể bước qua hoặc hiểu được.
Anh nhớ lời của Vigor.
Ánh sáng nguyên sơ.
Rachel ngửa mặt lên. Mắt cô sáng rực dưới ánh sáng phản chiếu khiến anh có thể cảm nhận được những suy nghĩ của cô. Hình như chính cô cũng đọc được anh.
Có cái gì đó trong tính chất của ánh sáng, sự trường hợp tồn không thể bác bỏ được. cái vĩnh cửu làm cho mọi điều trở nên bé nhỏ.
Trừ một điều.
Gray cúi xuống, đôi môi anh chạm vào môi cô, hơi thở hoà quyện.
Đó không phải là tình yêu, chưa phải. Chỉ là lời hứa.
Ánh sáng chiếu sáng rõ hơn nữa khi anh hôn nồng cháy hơn, nếm mùi vị của cô. Cái một thời âm ỉ nay đang hát ca. Cặp mắt anh nhắm lại nhưng anh vẫn nhìn thấy cô. Nụ cười của cô, đôi mắt chớp chớp, cái cổ nghiêng nghiêng, đường cong của bộ ngực. Anh cũng cảm giác được sự trường tồn và cái vĩnh cửa đó.
Liệu đấy có phải là ánh sáng, là hai người họ?
Chỉ có thời gian mới trả lời được.
* * *
Tướng Rende chuồn ngay sau khi có những tiếng thét đầu tiên. Y cũng chả cần điều tra gì thêm nữa. Khi trèo lên bậc thang vào trong bếp, y đã nhìn thấy năng lượng đang bốc lên từ dưới.
Y không đi sâu vào điều này trong hoạt động của Long Đình sợ mắc vào những chuyện ngu ngốc.
Điều đó dành cho những kẻ bề tôi như Raoul.
Với hai tên lính hộ tống, y chuồn khỏi lâu đài, tiến ra sân chính. Y sẽ lấy chiếc xe tải, quay trở về nhà kho tập hợp lại rồi nghĩ một kế hoạch mới.
Y cần trở lại Rome ngay trước buổi rưa.
Khi đi qua cửa, y để ý lính gác bên ngoài vẫn mặc quân phục cảnh sát đứng trước cửa. Y cũng thấy mưa đã nhỏ đi thành đám mù.
Tốt.
Điều ấy giúp y chuồn nhanh hơn.
Đến chỗ chiếc xe tải, gã lái xe và bốn lính gác mặc quân phục nhìn thấy y bước tới.
‘‘Chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức.’’ Rende ra lệnh bằng tiếng ý.
‘‘Tuy nhiên, tôi lại không thấy chuyện đó xảy ra.’’ Người lái xe nói bằng tiếng Anh, xoay mũ lại.
Bốn lính gác mặc quân phục chĩa súng vào nhóm Rende.
Đấy là những cảnh sát Pháp thực sự, trừ tay lái xe. Từ cách phát âm của ông ta, ông ta rõ ràng là một người Mỹ.
Rende nhìn trở lại cổng ra vào. Nhiều cảnh sát Pháp đang đứng gác. Y đã bị phản bằng chính trò bịp của mình.
‘‘Nếu như ngài muốn tìm ngưòi của mình,’’ người Mỹ nói rồi chỉ tay. ‘‘Họ đã ngồi yên vị ở phía sau chiếc xe kia rồi.’’
Rende trố mắt nhìn người lái xe. Tóc đen, mắt xanh. Y không nhận ra ông ta, nhưng y biết giọng nói qua những cuộc nói chuyện trên điện thọai.
‘‘Painter Crowe,’’ y nói.
Painter phát hiện một ánh chớp của phát đạn. Từ trên cửa sổ tầng hai của lâu đài. Một gã bắn tỉa đơn độc. Một ai đó bắn trượt .
Quay lại “Ông hét lớn với đám lính tuần tra”
Những viên đạn bắn sượt qua cái vỉa hè ướt át, ngang qua ông và viên tướng. Cảnh sát tỏa ra xung quanh
Rende lui lại, rút súng lục ra.
Bất chấp đạn súng trường tự động, Painter quỳ một gối xuống, giơ hai khẩu súng lên, mỗi tay một khẩu. Ngắm thật chính xác, ông hướng về phía cửa sổ trên.
Bùm, bùm, bùm
Viên tướng gục xuống đất.
Một tiếng kêu thét lên từ tầng hai. Một bóng người rơi xuống
Nhưng Painter chỉ thoáng nhìn. Sự tập trung toàn bộ của ông là vào tướng Rende. Họ đang chỉa súng vào nhau, cả hai cùng quỳ, vũ khí sẵn sàng.
“Nhảy ra khỏi xe tài, tất cả chúng mày” Rende hét lên.
Painter nhìn chăm chú viên tướng, cố đánh giá y. Ông đọc được sự giận giữ trong mắt y, mọi thứ đều đổ vỡ đối với y. Rende sẽ bắn cho dù điều đó mất cả tính mạng y.
Người đàn ông này không đưa ra sự lựa chọn nào cả.
Painter đặt khẩu thứ nhất xuống rồi hạ thấp mũi khẩu thứ hai từ mặt y xuống đất.
Viên tướng cười vẻ đắc thắng.
Painter bóp cò. Một đường đạn tuyệt vời từ khẩu súng thứ hai. Viên đạn trúng vào đầu gối viên tướng, bắn tung đầu gối làm y ngã vật ra sau, khẩu súng vung ra.
Y hét lên
“Đau à, có phải vậy không?” Painter nói, nhặt lấy khẩu súng rồi chỉa vào viên tướng.
Cảnh sát đã bao vậy kẻ đang bị thương.
“Ngài có sao không?’ Một nhân viên tuần tra hỏi
“Ổn cả”. Painter đứng dậy. “Nhưng mẹ kiếp…mình thực sự nhớ hoạt động trên thực địa.”
* * *
7 giờ 57 phút sáng
Dưới kia trong hang, trận pháo hoa kéo dài thêm một phút nữa
Vigor nằm ngửa ra, nhìn lên trên. Những tiếng thét đã dứt hẳn. Ông đã mở mắt, cảm giác sơ giản nhất trong óc là đã kết thúc. Ông thấy được vạch cuối cùng của trường ánh sáng liên tục – rồi nhìn nso lụi đi vào trong như một mặt trời đang chết dần.
Phía trên trải dài là một khoảng không trống rỗng
Seichan động đậy từ chỗ cô đã nấp bên cạnh ông.. Mắt cô chăm chú nhìn lên trên “Tất cả qua rồi”
“Nếu như nó vẫn còn ở đằng kia”. Vigor nói, ông vẫn yếu vì mất nhiều máu
* * *
7 giờ 58 phút sáng.
Gray bỏ tay khỏi người Rachel , sự mặn mà của những giây phút vừa qua giữa họ cũng nhạt đi cùng với ánh sáng. Nhưng anh vẫn còn cảm nhận mùi vị của cô trên đôi môi. Thế là đủ.
Đối với lúc này.
Một vài tia nắng vẫn còn lưu lại trong mắt cô khi Rachel tìm kiếm xung quanh. Những người khác cũng động đậy từ những nơi họ nằm ẹp xuống đất. Rachel nhìn thấy Vigor gượng đứng dậy .
“Ôi lạy chúa..” Cô nói.
Cô thoát ra khỏi vòng tay Gray để đến chỗ ông bác. Monk cũng đi cùng tới chỗ đó, sẵn sàng thực hành những hiểu biết về y tế qua huấn luyện.
Gray vẫn cảnh giác quan sát các vị trí ở phía trên.
Không thấy phát súng nào. Những tên lính biến mất… cùng với cái thư viện. Như thể có cái gì đó đã dọn sạch cả trung tâm, chỉ còn lại hí trường hình tròn – giống những hình tròn của những chiếc kèo hạ xuống.
Tất cả đâu rồi?
Một tiếng rên rĩ kéo anh trở lại.
Raout nằm sóng sượt gần đó, cuộn người qua cánh tay bị cái cột đè lên. Gray bước tới, đá khẩu súng của hắn sang bên. Nó lăn qua sàn thủy tinh lúc nãy trông như một cái mặt khổng lồ vỡ vụn.
Kat tiến lại.
“Mặc cho hắn ở đấy” Gray nói “ Hắn không đi đâu được. Tốt nhất chúng ta nên thu thập càng nhiều vũ khí càng tốt. Cũng không biết còn bao nhiêu tên vẫn đang ở đây”
Cô gật đầu.
Raout xoay người, tỉnh lại vì giọng nói của anh
Gray chờ đợi tiếng chửi rủa hoặc dọa dẫm, nhưng mặt hắn méo mó đi vì đau đớn. Những giọt nước mắt chảy trên má. Nhưng Gray nghĩ không phải cánh tay gãy đang hành hạ hắn. Có cái gì đó đang thay đổi trong khuôn mặt của hắn.
Cái vẻ sần sùi gớm ghiếc và cái mặt bất cần đã biến mất, thay thế bằng cái mềm nhẹ và con người hơn.
“Ta không cầu xin được tha thứ”. Hắn khò khè giọng đau đớn.
Gray chau mày trước câu nói, tha thứ bởi ai? Anh nhó lại chính mình cũng bị phơi ra trước ánh sáng giây phút trước đây. Ánh sáng nguyên thủy. Một cái gì đấy ngoài sự cảm nhận, ngoài rạng đông của sáng tạo. Cái gì đấy đã cải tạo Raoul.
Anh nhớ lại thí nghiệm của hải quân với các chất siêu dẫn, bộ óc đã liên lạc ra sao qua chất siêu dẫn, ngay cả duy trì trí nhớ bằng cách đó, dự trữ năng lượng hoặc có thể là ánh sáng.
Gray liếc nhìn sàn bị vỡ toác. Liệu còn có chút ánh sáng nào dự trữ trong thứ thủy tinh siêu dẫn này nữa hay không? Anh nhớ lại cảm giác của chính mình lúc đó. Một cảm giác về một cái gì đấy lớn hơn.
Trên nền đá, Raoul lấy một bàn tay che mặt .
Có cái gì đó đã sắp xếp lại linh hồn con người này. Liệu có hy vọng gì đối với hắn không?
Cử động thu hút sự chú ý của Gray. Anh nhận biết sự nguy hiểm ngày lập tức.
Anh hành động để ngăn cản cô ta.
Phớt lờ, Seichan cầm khẩu súng của Raoul lên. Cô nhắm vào người đàn ông đang bị vướng vào dây cột .
Raoul quay lại hướng về phía khẩu súng. Nét mặt của y trông vẫn đau khổ nhưng giờ đã xuất hiện thoáng sợ hãi. Gray nhận ra nét của nỗi sợ ghê ghớm trong con người hắn – không phải đối với khẩu súng, không phải sự đau đớn của cái chết mà ở những gì nằm phía trước
“Không” Gray kêu lên
Seichan bóp cò. Đầu Raoul đập vào sàn thủy tinh với một tiếng thật mạnh giống như phát đạn
Những người khác lặng đi vì sốc.
“Tại sao?” Gray hỏi, ngạc nhiên bước lên phía trước.
Seichan xoa đôi vai đau của cô bằng bang súng.
“Trả nợ, hãy nhớ chúng ta đã có cam kết , Gray” Cô gật đầu về phía xác Raoul. Hơn nữa, lúc nãy hắn đã nói không cầu xin sự tha thứ