Đại Đường Song Long Truyện - Chương 675
Linh Đan Diệu Dược
Từ Tử Lăng cùng Hầu Hi Bạch
ẩn mình trong bìa rừng bờ nam Hoài Thủy, bên bờ đối diện năm chiếc đại
thuyền buồm ba cột đỗ tại một bến đò đơn sơ mới được dựng, bang chúng
Hải Sa Bang lần lượt khuân hết đống hàng hóa nặng chịch lên bờ, bang chủ
“Mỹ Nhân Ngư” Du Thu Nhạn, cùng với tả hữu của ả là “Bàn Thích Khách”
Vưu Quý và “Sấm Tướng” Lăng Chí Cao đều có mặt tại đó chỉ huy, có thể
thấy đây không phải là giao dịch bán muối lậu bình thường, bằng không,
cần gì ba người phải đại giá.
ẩn mình trong bìa rừng bờ nam Hoài Thủy, bên bờ đối diện năm chiếc đại
thuyền buồm ba cột đỗ tại một bến đò đơn sơ mới được dựng, bang chúng
Hải Sa Bang lần lượt khuân hết đống hàng hóa nặng chịch lên bờ, bang chủ
“Mỹ Nhân Ngư” Du Thu Nhạn, cùng với tả hữu của ả là “Bàn Thích Khách”
Vưu Quý và “Sấm Tướng” Lăng Chí Cao đều có mặt tại đó chỉ huy, có thể
thấy đây không phải là giao dịch bán muối lậu bình thường, bằng không,
cần gì ba người phải đại giá.
Trên bờ có đến gần trăm cỗ xe, hàng hóa được chuyển lên bờ lập tức
được một tốp đại hán vận kình trang khác nhanh chóng đưa vào trong thùng
xe bịt kín, tổng cộng số người có mặt tại đó phải đến hơn bảy trăm,
huyên náo cả một vùng.
được một tốp đại hán vận kình trang khác nhanh chóng đưa vào trong thùng
xe bịt kín, tổng cộng số người có mặt tại đó phải đến hơn bảy trăm,
huyên náo cả một vùng.
Hầu Hi Bạch ghé vào tai Từ Tử Lăng hỏi nhỏ: “Một bên là Hải Sa Bang, còn bên kia không hiểu là thần thánh phương nào?”
Từ
Tử Lăng đưa mắt nhìn số người trên bờ, trong đó nổi bật nhất là một nữ
nhân trẻ tuổi xinh đẹp, cùng một thanh niên tuấn tú đang đứng cạnh nhau,
thái độ ám muội, bên cạnh còn có một lão nhân uy mãnh râu mọc tua tủa
che mất nửa khuôn mặt, đang quay sang phía Du Thu Nhạn nói chuyện, nhưng
cách một con sông nên cho dù là gã chưa mất công lực, cũng không có
cách nào nghe được.
Tử Lăng đưa mắt nhìn số người trên bờ, trong đó nổi bật nhất là một nữ
nhân trẻ tuổi xinh đẹp, cùng một thanh niên tuấn tú đang đứng cạnh nhau,
thái độ ám muội, bên cạnh còn có một lão nhân uy mãnh râu mọc tua tủa
che mất nửa khuôn mặt, đang quay sang phía Du Thu Nhạn nói chuyện, nhưng
cách một con sông nên cho dù là gã chưa mất công lực, cũng không có
cách nào nghe được.
Gã thì thầm: “Là người của Ưng Dương Lang và Lương Sư Đô, tên trẻ
tuổi thần tình cao ngạo là con của Lương Sư Đô, Lương Thuần Minh, lão
già là Trầm Nãi Đường, huynh trưởng của Trầm Thiên Quần, người huynh đệ
kết bái của Lương Sư Đô, cùng với con gái của lão là Trầm Vô Song, cuộc
giao dịch này hẳn là do Trầm Thiên Quần xếp đặt.”
tuổi thần tình cao ngạo là con của Lương Sư Đô, Lương Thuần Minh, lão
già là Trầm Nãi Đường, huynh trưởng của Trầm Thiên Quần, người huynh đệ
kết bái của Lương Sư Đô, cùng với con gái của lão là Trầm Vô Song, cuộc
giao dịch này hẳn là do Trầm Thiên Quần xếp đặt.”
Hầu Hi Bạch lộ vẻ ngạc nhiên, hạ giọng lẩm bẩm: “Lương Sư Đô? Lương Sư Đô?”
Từ
Tử Lăng cười hỏi: “Lương Sư Đô có vấn đề gì? Hi Bạch không phải là
không nhận biết hắn chứ!? Lương Sư Đô cùng Lưu Vũ Châu đều là con chó
của người Đột Quyết, hơn nữa còn là huynh đệ đồng môn.”
Tử Lăng cười hỏi: “Lương Sư Đô có vấn đề gì? Hi Bạch không phải là
không nhận biết hắn chứ!? Lương Sư Đô cùng Lưu Vũ Châu đều là con chó
của người Đột Quyết, hơn nữa còn là huynh đệ đồng môn.”
Hầu
Hi Bạch nói: “Tiểu đệ đã từng nghe Thạch sư phụ cùng An Long nói đến
cái tên này, lúc đó mới chỉ có hai, ba tuổi, Lương Sư Đô vẫn còn chưa
nổi danh như bây giờ, chỉ tiếc là tiểu đệ không cách nào nhớ lại nổi nội
dung, chỉ có cái tên Lương Sư Đô nghe rất quen tai, ấn tượng đặc biệt
sâu.”
Hi Bạch nói: “Tiểu đệ đã từng nghe Thạch sư phụ cùng An Long nói đến
cái tên này, lúc đó mới chỉ có hai, ba tuổi, Lương Sư Đô vẫn còn chưa
nổi danh như bây giờ, chỉ tiếc là tiểu đệ không cách nào nhớ lại nổi nội
dung, chỉ có cái tên Lương Sư Đô nghe rất quen tai, ấn tượng đặc biệt
sâu.”
“Nói như vậy, Lương Sư Đô rất có khả
năng có quan hệ với Thánh môn của huynh, thậm chí có thể là người của
Thánh môn, những lời của Hi Bạch cũng sẽ rất hữu ích cho chúng ta sau
này.”
năng có quan hệ với Thánh môn của huynh, thậm chí có thể là người của
Thánh môn, những lời của Hi Bạch cũng sẽ rất hữu ích cho chúng ta sau
này.”
Hầu Hi Bạch thắc mắc: “Thứ bên trong đó không biết có phải là hoả khí?”
Từ
Tử Lăng phán đoán: “Khả năng này rất cao, cái hòm bọn ta trộm được,
hình dáng và trọng lượng rất giống đám hàng hoá này, hoả khí Giang Nam
rất có tiếng, nếu mua được rồi bán lại ắt kiếm món lời to.”
Tử Lăng phán đoán: “Khả năng này rất cao, cái hòm bọn ta trộm được,
hình dáng và trọng lượng rất giống đám hàng hoá này, hoả khí Giang Nam
rất có tiếng, nếu mua được rồi bán lại ắt kiếm món lời to.”
Hầu
Hi Bạch suy tư đoạn nói: “Trừ phi gặp hoàn cảnh thích hợp, nếu không
thì tác dụng của hoả khí không lớn, Lương Sư Đô chịu vượt thiên sơn vạn
thủy đi thu mua, lại còn phải kín đáo chở về phương Bắc, không biết là
vì lẽ gì?”
Hi Bạch suy tư đoạn nói: “Trừ phi gặp hoàn cảnh thích hợp, nếu không
thì tác dụng của hoả khí không lớn, Lương Sư Đô chịu vượt thiên sơn vạn
thủy đi thu mua, lại còn phải kín đáo chở về phương Bắc, không biết là
vì lẽ gì?”
Từ Tử Lăng trầm ngâm: “Theo đệ
đoán thì số hoả khí này vị tất đã chở về địa bàn của Lương Sư Đô, mà rất
có thể chuyển đến một nơi gần đây, nói không chừng là người trong Thánh
môn của huynh giở trò cũ, muốn che tai mắt của mọi người, mới nhờ Lương
Sư Đô phụ trách việc này, nhất định là có liên quan đến một âm mưu nào
đó. Nghĩ nhiều cũng vô ích, chúng sắp xong rồi, bọn ta trở lại thuyền
thôi.”
đoán thì số hoả khí này vị tất đã chở về địa bàn của Lương Sư Đô, mà rất
có thể chuyển đến một nơi gần đây, nói không chừng là người trong Thánh
môn của huynh giở trò cũ, muốn che tai mắt của mọi người, mới nhờ Lương
Sư Đô phụ trách việc này, nhất định là có liên quan đến một âm mưu nào
đó. Nghĩ nhiều cũng vô ích, chúng sắp xong rồi, bọn ta trở lại thuyền
thôi.”
o0o
Khấu Trọng không thể không xuất đao, nhưng thế chủ động đã hoàn toàn nằm trong tay đối phương.
Vị
trụ trì Tịnh Niệm Thiền Viện này chỉ vì bọn gã trộm đi Hòa Thị Bích mới
mở miệng, lại vì gã mà phá giới xuất thủ, đã tu luyện Phật Môn đại pháp
đến độ có thể hồi phục tuổi thanh xuân, ngoại trừ chạm trán Ninh Đạo Kỳ
và Thạch Chi Hiên, thì gã có thể khẳng định là lần này khi khiêu chiến
ông ta thì đúng là lần khảo nghiệm đáng sợ nhất của gã.
trụ trì Tịnh Niệm Thiền Viện này chỉ vì bọn gã trộm đi Hòa Thị Bích mới
mở miệng, lại vì gã mà phá giới xuất thủ, đã tu luyện Phật Môn đại pháp
đến độ có thể hồi phục tuổi thanh xuân, ngoại trừ chạm trán Ninh Đạo Kỳ
và Thạch Chi Hiên, thì gã có thể khẳng định là lần này khi khiêu chiến
ông ta thì đúng là lần khảo nghiệm đáng sợ nhất của gã.
Tuy
Liễu Không ra ước hạn mười chiêu, nhưng gã vừa bắt đầu đã rơi vào hạ
phong, giống như đánh cờ vừa khai cuộc đã thất thế, không thể vãn hồi
cục diện trong chín chiêu tới hòng lập lại thế quân bình. Một đao này
không chỉ quyết định vận mệnh của gã, mà còn quyết đinh vận mệnh của
thiên hạ.
Liễu Không ra ước hạn mười chiêu, nhưng gã vừa bắt đầu đã rơi vào hạ
phong, giống như đánh cờ vừa khai cuộc đã thất thế, không thể vãn hồi
cục diện trong chín chiêu tới hòng lập lại thế quân bình. Một đao này
không chỉ quyết định vận mệnh của gã, mà còn quyết đinh vận mệnh của
thiên hạ.
Tâm thần tự động vận hành, gã tự tự nhiên nhiên tập trung tinh,
khí, thần toàn thân vào mũi Tỉnh Trung Nguyệt, điều huyền diệu nhất lập
tức xảy ra, gã dường như hợp nhất được thiên địa nhân tam giới vào tinh
thần ý cảnh, dồn vào thần khí trong tay, một đao này không còn là một
đao bị bức phải xuất ra, mà là một đao bao gồm được cả thiên địa nhân
tam giới. Bỏ đao đi gã không còn gì nữa.
khí, thần toàn thân vào mũi Tỉnh Trung Nguyệt, điều huyền diệu nhất lập
tức xảy ra, gã dường như hợp nhất được thiên địa nhân tam giới vào tinh
thần ý cảnh, dồn vào thần khí trong tay, một đao này không còn là một
đao bị bức phải xuất ra, mà là một đao bao gồm được cả thiên địa nhân
tam giới. Bỏ đao đi gã không còn gì nữa.
Lần
ở ngoài thành Lạc Dương, đối mặt với đại tướng như mây, thiên binh vạn
mã, của Lý Thế Dân cùng cái chết của Đậu Kiến Đức khiến gã ngộ ra đao
pháp, bây giờ là lúc hưởng thụ thành quả đột phá.
ở ngoài thành Lạc Dương, đối mặt với đại tướng như mây, thiên binh vạn
mã, của Lý Thế Dân cùng cái chết của Đậu Kiến Đức khiến gã ngộ ra đao
pháp, bây giờ là lúc hưởng thụ thành quả đột phá.
Liễu Không bị gã bức phải ngạnh tiếp một chiêu, không tài nào thăm
dò hay nắm bắt được. Ông ta niệm một tiếng phật hiệu, miệng ngâm: “Chư
pháp như mộng, bổn lai vô sự, mộng cảnh bổn tịch, phi kim thủy không,
mộng tác mộng thụ, hà tổn hà ích, mê chi vi, tình vong tức tuyệt.” (Chư
pháp như mộng, vốn không có gì, mộng đã tan đi, hiện tại không còn gì,
tất cả do mộng, giữ lại làm gì, sao còn mê muội, quên hết tình cảm đi.)
dò hay nắm bắt được. Ông ta niệm một tiếng phật hiệu, miệng ngâm: “Chư
pháp như mộng, bổn lai vô sự, mộng cảnh bổn tịch, phi kim thủy không,
mộng tác mộng thụ, hà tổn hà ích, mê chi vi, tình vong tức tuyệt.” (Chư
pháp như mộng, vốn không có gì, mộng đã tan đi, hiện tại không còn gì,
tất cả do mộng, giữ lại làm gì, sao còn mê muội, quên hết tình cảm đi.)
Câu
kinh vừa niệm lên, bỗng nhiên trước mắt Khấu Trọng xuất hiện trăm ngàn
bóng chuông, áp lực nghiêng trời lệch đất như núi Thái Sơn bức tới.
kinh vừa niệm lên, bỗng nhiên trước mắt Khấu Trọng xuất hiện trăm ngàn
bóng chuông, áp lực nghiêng trời lệch đất như núi Thái Sơn bức tới.
Nếu
đổi lại trước khi gã ngộ ra đao đạo, nhất định sẽ thảm hại, nhưng bây
giờ gã đã nắm chắc phương hướng đồng chung đang ập đến, mũi đao quay
tròn quét tới. Liễu Không lùi về phía sau, tay buông đồng chung, tích tụ
mấy chục năm thiền môn công lực tinh thuần vào đó, tung đồng chung ra
tấn công.
đổi lại trước khi gã ngộ ra đao đạo, nhất định sẽ thảm hại, nhưng bây
giờ gã đã nắm chắc phương hướng đồng chung đang ập đến, mũi đao quay
tròn quét tới. Liễu Không lùi về phía sau, tay buông đồng chung, tích tụ
mấy chục năm thiền môn công lực tinh thuần vào đó, tung đồng chung ra
tấn công.
Khấu Trọng chỉ bị che đi hai mắt, còn lại Tỉnh Trung Nguyệt trong tay hiểu rõ hết mọi huyền hư.
Gã
cảm thấy đồng chung đang tấn công đến quay tít như một chiếc cối xay
gió, đó cũng chính là cách hữu hiệu nhất để đối phó và khắc chế Loa Hoàn
kình của gã.
cảm thấy đồng chung đang tấn công đến quay tít như một chiếc cối xay
gió, đó cũng chính là cách hữu hiệu nhất để đối phó và khắc chế Loa Hoàn
kình của gã.
Gã cười dài: “Mười chiêu quá ít rồi.”
Đột
nhiên gã đảo người né được đồng chung, dùng bộ pháp súc địa thành thốn,
một bước đã đến bên phải Liễu Không, vung đao chém ngang, từ vụng hóa
xảo, chiêu thức liền lạc, không thể đo lường được, thâm sâu như thiên
địa tự nhiên, hoàn toàn không có quỹ tích, người và đao dung hòa vào
thiên địa, không còn phân biệt được.
nhiên gã đảo người né được đồng chung, dùng bộ pháp súc địa thành thốn,
một bước đã đến bên phải Liễu Không, vung đao chém ngang, từ vụng hóa
xảo, chiêu thức liền lạc, không thể đo lường được, thâm sâu như thiên
địa tự nhiên, hoàn toàn không có quỹ tích, người và đao dung hòa vào
thiên địa, không còn phân biệt được.
“Bong!”
Đồng
chung lúc này mới lại ngân lên như mộ cổ thần chung, mặc cho Khấu Trọng
đạt đến cảnh giới nào, vẫn không thể ngờ Liễu Không lại có cách đối phó
như vậy, tiếng chuông trong trẻo phiêu diêu, phảng phất giống như từ
trên chín tầng trời vọng xuống, tuyệt không phải là thứ mà Tỉnh Trung
Nguyệt có thể dò xét, chưa nói đến nắm bắt được vị trí, tự nhiên phát
xuất ra lực uy hiếp mạnh mẽ.
chung lúc này mới lại ngân lên như mộ cổ thần chung, mặc cho Khấu Trọng
đạt đến cảnh giới nào, vẫn không thể ngờ Liễu Không lại có cách đối phó
như vậy, tiếng chuông trong trẻo phiêu diêu, phảng phất giống như từ
trên chín tầng trời vọng xuống, tuyệt không phải là thứ mà Tỉnh Trung
Nguyệt có thể dò xét, chưa nói đến nắm bắt được vị trí, tự nhiên phát
xuất ra lực uy hiếp mạnh mẽ.
Khấu Trọng
lập tức nảy sinh ý định buông đao thất thủ, một đao chắc thắng vừa rồi
như từ trên trời cao bị kéo tụt xuống phàm trần. Mắt nhìn thấy Liễu
Không biến thành vố số nhân ảnh hư thật nan phân, phát ra vô số chưởng
ảnh, phía sau lại cảm thấy đồng chung đang bay ngược lại tấn công, gã
đành thu đao, dùng công phu hoán chuyển chân khí độc môn, lùi người sang
bên cạnh, Tỉnh Trung Nguyệt trong tay hóa thành trùng trùng đao ảnh, để
lại đạo đao khí, tuy vô hình nhưng thực ra là để ngăn chặn đợt tấn công
của Liễu Không. Đồng chung lúc này đã an nhiên trở về trên tay Liễu
Không.
lập tức nảy sinh ý định buông đao thất thủ, một đao chắc thắng vừa rồi
như từ trên trời cao bị kéo tụt xuống phàm trần. Mắt nhìn thấy Liễu
Không biến thành vố số nhân ảnh hư thật nan phân, phát ra vô số chưởng
ảnh, phía sau lại cảm thấy đồng chung đang bay ngược lại tấn công, gã
đành thu đao, dùng công phu hoán chuyển chân khí độc môn, lùi người sang
bên cạnh, Tỉnh Trung Nguyệt trong tay hóa thành trùng trùng đao ảnh, để
lại đạo đao khí, tuy vô hình nhưng thực ra là để ngăn chặn đợt tấn công
của Liễu Không. Đồng chung lúc này đã an nhiên trở về trên tay Liễu
Không.
Khấu Trọng lùi lại cách Liễu Không
chừng mười bộ, Tỉnh Trung Nguyệt chỉ thẳng về phía ông ta, nhưng đao khí
không có cách nào phong tỏa được vị thiền môn cao nhân này, giống như
đối diện với một dãy núi hùng vĩ không thể lay chuyển nổi.
chừng mười bộ, Tỉnh Trung Nguyệt chỉ thẳng về phía ông ta, nhưng đao khí
không có cách nào phong tỏa được vị thiền môn cao nhân này, giống như
đối diện với một dãy núi hùng vĩ không thể lay chuyển nổi.
Liễu Không bảo tướng trang nghiêm, chăm chú nhìn đồng chung trên tay.
Khấu Trọng thở một hơi dài: ‘Đồng chung chân ngôn của đại sư còn lợi hại hơn cả Tử Lăng, vừa rồi tính là bao nhiêu chiêu?”
Liễu Không thoáng mỉm cười, nhưng không hề nhìn về phía gã, chậm rãi đáp: “Lão nạp không rõ, cứ cho là một chiêu.”
Rồi
lại cười: “Thiếu soái không phải là tướng, coi mọi pháp tướng chỉ là hư
ảo, thấy tướng mà không phải tướng, tức là đã thấy Như Lai. Đao pháp
của Thiếu soái đạt đến cảnh giới này, lão nạp tự biết mình không có cách
nào có thể bắt Thiếu soái cúi đầu nhận thua, mười chiêu thì sao? Trăm
chiêu thì sao? Vô tướng nhi hữu tướng, hữu tướng nhi vô tướng. Tống
Khuyết chung quy cũng đã tìm được người thừa kế Thiên Đao. Mê muội bao
lâu, ngộ ra trong một cái búng tay. Lão nạp sẽ lập tức trở về thiền sơn,
từ nay không quản đến việc giữa Thiếu soái và Tần vương nữa.”
lại cười: “Thiếu soái không phải là tướng, coi mọi pháp tướng chỉ là hư
ảo, thấy tướng mà không phải tướng, tức là đã thấy Như Lai. Đao pháp
của Thiếu soái đạt đến cảnh giới này, lão nạp tự biết mình không có cách
nào có thể bắt Thiếu soái cúi đầu nhận thua, mười chiêu thì sao? Trăm
chiêu thì sao? Vô tướng nhi hữu tướng, hữu tướng nhi vô tướng. Tống
Khuyết chung quy cũng đã tìm được người thừa kế Thiên Đao. Mê muội bao
lâu, ngộ ra trong một cái búng tay. Lão nạp sẽ lập tức trở về thiền sơn,
từ nay không quản đến việc giữa Thiếu soái và Tần vương nữa.”
Đoạn lão quay mình bước đi, nâng chuông lên nói: “Nhờ Thiếu soái cho Liễu Không gửi lời hỏi thăm đến Tử Lăng.”
Một
câu này xướng lên như tiếng ca, tựa như niệm kinh mà không phải niệm
kinh, có một dư vị khó tả được thành lời, vừa thuận tai lại vừa khiến
người ta khó mà quên được.
câu này xướng lên như tiếng ca, tựa như niệm kinh mà không phải niệm
kinh, có một dư vị khó tả được thành lời, vừa thuận tai lại vừa khiến
người ta khó mà quên được.
Dư âm còn chưa dứt, Liễu Không đã biến vào trong hoang lâm tối om.
Khấu
Trọng chăm chú nhìn theo bóng Liễu Không biến mất, tự biết bản thân gã
sẽ khó mà quên được việc tối nay, không chỉ vì đột phá và thành tựu
trong đao pháp, mà còn vì nhất cử nhất động, từng lời từng cầu ẩn chứa
đầy thiền cơ của Liễu Không.
Trọng chăm chú nhìn theo bóng Liễu Không biến mất, tự biết bản thân gã
sẽ khó mà quên được việc tối nay, không chỉ vì đột phá và thành tựu
trong đao pháp, mà còn vì nhất cử nhất động, từng lời từng cầu ẩn chứa
đầy thiền cơ của Liễu Không.
Câu cuối cùng
lại càng có nhiều thâm ý, khơi dậy nỗi niềm nhớ nhung Tử Lăng của gã,
“chiếu theo đạo lý Tử Lăng đã phục hồi rồi, vì sao vẫn chưa đến tìm
mình?”
lại càng có nhiều thâm ý, khơi dậy nỗi niềm nhớ nhung Tử Lăng của gã,
“chiếu theo đạo lý Tử Lăng đã phục hồi rồi, vì sao vẫn chưa đến tìm
mình?”
o0o
Hầu Hi Bạch vừa điều khiển chiếc
thuyền, ngược dòng đi về phía Tây, vừa nói với Từ Tử Lăng: “Tử Lăng đang
nghĩ gì vậy? Vừa rồi trên mặt huynh có thoáng hiện một tia tiếu ý, có
chứa một vẻ huyền diệu mạt trắc siêu nhân, khiến tiểu đệ không khỏi sinh
lòng hiếu kỳ.”
thuyền, ngược dòng đi về phía Tây, vừa nói với Từ Tử Lăng: “Tử Lăng đang
nghĩ gì vậy? Vừa rồi trên mặt huynh có thoáng hiện một tia tiếu ý, có
chứa một vẻ huyền diệu mạt trắc siêu nhân, khiến tiểu đệ không khỏi sinh
lòng hiếu kỳ.”
Từ Tử Lăng đang chìm trong dòng suy nghĩ chợt tỉnh lại, cười đáp: “Hi Bạch quả thực là người thật hiếu kỳ.”
Hầu
Hi Bạch thản nhiên: “Không có nhiều người có thể khiến tiểu đệ thấy
hiếu kỳ, nhưng nếu có người như thế, tiểu đệ rất muốn biết trong đầu họ
đang nghĩ gì. Ngay cả đối với Khấu Trọng tiểu đệ cũng không hiếu kỳ như
vậy, bởi gã dễ hiểu hơn nhiều, nhưng đối với Tử Lăng, Phi Huyên hoặc
Thanh Tuyền, thật khiến tiểu đệ mê hoặc nên càng phát sinh hứng thú. Từ
nhỏ tới giờ tiểu đệ chưa từng minh bạch được hết cách nghĩ của Thạch sư
phụ, nhưng vì quá kính sợ ông ta nên tiểu đệ chưa từng dám hỏi, tích tụ
lâu ngày mới phát sinh ra khuynh hướng thích nghe người khác tâm sự thế
này, Tử Lăng có thể chiều lòng tiểu đệ một chút không? Hắc! Hay là yêu
cầu này có chút quá đáng?”
Hi Bạch thản nhiên: “Không có nhiều người có thể khiến tiểu đệ thấy
hiếu kỳ, nhưng nếu có người như thế, tiểu đệ rất muốn biết trong đầu họ
đang nghĩ gì. Ngay cả đối với Khấu Trọng tiểu đệ cũng không hiếu kỳ như
vậy, bởi gã dễ hiểu hơn nhiều, nhưng đối với Tử Lăng, Phi Huyên hoặc
Thanh Tuyền, thật khiến tiểu đệ mê hoặc nên càng phát sinh hứng thú. Từ
nhỏ tới giờ tiểu đệ chưa từng minh bạch được hết cách nghĩ của Thạch sư
phụ, nhưng vì quá kính sợ ông ta nên tiểu đệ chưa từng dám hỏi, tích tụ
lâu ngày mới phát sinh ra khuynh hướng thích nghe người khác tâm sự thế
này, Tử Lăng có thể chiều lòng tiểu đệ một chút không? Hắc! Hay là yêu
cầu này có chút quá đáng?”
Từ Tử Lăng bật
cười: “Đã là tri kỷ, đâu còn việc gì không thể nói. Đệ vừa rồi nghĩ về
Cửu Tự Chân Ngôn Ấn của Chân Ngôn Đại Sư. Hôm đó, phần lớn đệ chỉ cố nhớ
lấy hết những gì đại sư dậy, mà vẫn tưởng mình đã hấp thu được hết tinh
túy bên trong, nay mới phát giác ra mình mới chỉ học được chút vỏ
ngoài, lần này ngộ ra, khiến đệ giống như đạt đến một cảnh giới mới.”
cười: “Đã là tri kỷ, đâu còn việc gì không thể nói. Đệ vừa rồi nghĩ về
Cửu Tự Chân Ngôn Ấn của Chân Ngôn Đại Sư. Hôm đó, phần lớn đệ chỉ cố nhớ
lấy hết những gì đại sư dậy, mà vẫn tưởng mình đã hấp thu được hết tinh
túy bên trong, nay mới phát giác ra mình mới chỉ học được chút vỏ
ngoài, lần này ngộ ra, khiến đệ giống như đạt đến một cảnh giới mới.”
Hầu
Hi Bạch vui vẻ nói: “Nói như vậy, thụ thương lần này có khi lại là kỳ
duyên, giúp Tử Lăng tiến vào một cảnh giới mới của thiền môn kỳ công.
Nếu Tử Lăng có thể đạt đến thiền cảnh của Chân Ngôn Đại Sư, tiểu đệ dám
khẳng định huynh sẽ là người dung hợp Phật Đạo hai nhà đến cảnh giới
tinh vi nhất trong lịch sử võ lâm. Ôi! Nghĩ như vậy lại khiến tiểu đệ
không thể nhịn được phải hỏi thêm một câu, Tử Lăng có thể nắm được bao
nhiêu phần hồi phục công lực, có lẽ không có ai biết rõ tình huống hiện
tại hơn huynh.”
Hi Bạch vui vẻ nói: “Nói như vậy, thụ thương lần này có khi lại là kỳ
duyên, giúp Tử Lăng tiến vào một cảnh giới mới của thiền môn kỳ công.
Nếu Tử Lăng có thể đạt đến thiền cảnh của Chân Ngôn Đại Sư, tiểu đệ dám
khẳng định huynh sẽ là người dung hợp Phật Đạo hai nhà đến cảnh giới
tinh vi nhất trong lịch sử võ lâm. Ôi! Nghĩ như vậy lại khiến tiểu đệ
không thể nhịn được phải hỏi thêm một câu, Tử Lăng có thể nắm được bao
nhiêu phần hồi phục công lực, có lẽ không có ai biết rõ tình huống hiện
tại hơn huynh.”
Từ Tử Lăng chậm rãi đáp: “Không phải huynh nói là Thạch Thanh Tuyền có thể chữa trị cho đệ sao?”
Hầu
Hi Bạch cười khổ đáp: “Đó là biện pháp duy nhất có thể nghĩ ra được,
Thạch sư phụ đã nhiều lần tán dương y đạo của sư nương trước mặt tiểu
đệ. Hôm đó tại U Lâm Tiểu Trúc thấy Thanh Tuyền đi hái thuốc về, tiểu đệ
nghĩ nàng ắt hẳn đã được chân truyền của sư nương. Nhưng bây giờ nghĩ
lại việc Nhạc Sơn bị Tống Khuyết đánh bại, đến tìm sư nương cầu cứu cũng
không có tác dụng gì, niềm tin đó đã bị lay chuyển, chỉ là không dám
nói ra.”
Hi Bạch cười khổ đáp: “Đó là biện pháp duy nhất có thể nghĩ ra được,
Thạch sư phụ đã nhiều lần tán dương y đạo của sư nương trước mặt tiểu
đệ. Hôm đó tại U Lâm Tiểu Trúc thấy Thanh Tuyền đi hái thuốc về, tiểu đệ
nghĩ nàng ắt hẳn đã được chân truyền của sư nương. Nhưng bây giờ nghĩ
lại việc Nhạc Sơn bị Tống Khuyết đánh bại, đến tìm sư nương cầu cứu cũng
không có tác dụng gì, niềm tin đó đã bị lay chuyển, chỉ là không dám
nói ra.”
Từ Tử Lăng lắc đầu cười khổ: “Thì ra những lời huynh nói hoàn toàn chỉ để an ủi đệ.”
Hầu
Hi Bạch than: “Chỉ cần có một chút cơ hội, bọn ta cũng không thể bỏ
qua. Quan trọng hơn là tiểu đệ vẫn hy vọng huynh và nàng có thể bên
nhau.”
Hi Bạch than: “Chỉ cần có một chút cơ hội, bọn ta cũng không thể bỏ
qua. Quan trọng hơn là tiểu đệ vẫn hy vọng huynh và nàng có thể bên
nhau.”
Từ Tử Lăng ngửa mặt đón những luồng
gió mát lạnh thổi tới, sau một hơi hít thở, từ tốn nói: “Ngày nào Khấu
Trọng vẫn còn vào sinh ra tử trên chiến trường, hết sức phấn đấu vì mục
tiêu của gã, đệ làm sao có thể chỉ nghĩ riêng cho mình. Đệ trước đây cứ
tưởng mình có thể làm được, nhưng sự thật đã chứng minh là không thể.
Bởi vậy đệ chỉ có thể chôn sâu niềm ái mộ với Thanh Tuyền, vì đệ không
chắc mình còn có khả năng quay về gặp nàng không!”
gió mát lạnh thổi tới, sau một hơi hít thở, từ tốn nói: “Ngày nào Khấu
Trọng vẫn còn vào sinh ra tử trên chiến trường, hết sức phấn đấu vì mục
tiêu của gã, đệ làm sao có thể chỉ nghĩ riêng cho mình. Đệ trước đây cứ
tưởng mình có thể làm được, nhưng sự thật đã chứng minh là không thể.
Bởi vậy đệ chỉ có thể chôn sâu niềm ái mộ với Thanh Tuyền, vì đệ không
chắc mình còn có khả năng quay về gặp nàng không!”
Hầu Hi Bạch không ngờ Từ Tử Lăng lại dốc bầu tâm sự như vậy, ngạc nhiên nói nhỏ: “Tiểu đệ có thể cảm thấy khổ tâm của Tử Lăng.”
Từ
Tử Lăng nhìn bầu trời đêm lồng lộng và sâu thẳm, trong ngực ngập tràn
một cảm giác cay đắng và chán nản, nhưng thanh âm lại cực kỳ bình tĩnh:
“Nhưng đệ lại rất muốn gặp lại nàng, muốn một lần nữa nghe tiếng tiêu
tuyệt thế vô song rung động lòng người của nàng, để nàng dùng cách của
riêng mình trách móc đệ, làm đệ khốn quẫn, vì vậy khi huynh đề nghị đưa
đệ về chỗ nàng trị thương, đệ mới không hề phản đối.”
Tử Lăng nhìn bầu trời đêm lồng lộng và sâu thẳm, trong ngực ngập tràn
một cảm giác cay đắng và chán nản, nhưng thanh âm lại cực kỳ bình tĩnh:
“Nhưng đệ lại rất muốn gặp lại nàng, muốn một lần nữa nghe tiếng tiêu
tuyệt thế vô song rung động lòng người của nàng, để nàng dùng cách của
riêng mình trách móc đệ, làm đệ khốn quẫn, vì vậy khi huynh đề nghị đưa
đệ về chỗ nàng trị thương, đệ mới không hề phản đối.”
Hầu Hi Bạch bỗng trở nên trầm lặng.
Từ
Tử Lăng chuyển đề tài: “Khi huynh và Dương Hư Ngạn chuẩn bị giao thủ,
đệ từ trong phòng tiến vào nội viện, lúc đó, đệ hoàn toàn quên đi mình
đã bị nội thương.”
Tử Lăng chuyển đề tài: “Khi huynh và Dương Hư Ngạn chuẩn bị giao thủ,
đệ từ trong phòng tiến vào nội viện, lúc đó, đệ hoàn toàn quên đi mình
đã bị nội thương.”
{nguyên bản thiếu một trang}
o0o
Giữa khoảng đồng cỏ rộng lớn xanh
rờn, xa xa phía Tây Nam một dãy núi non nhấp nhô, người ta có thể tưởng
tượng được nếu đến gần, thế núi chắc càng hùng vĩ nguy nga.
rờn, xa xa phía Tây Nam một dãy núi non nhấp nhô, người ta có thể tưởng
tượng được nếu đến gần, thế núi chắc càng hùng vĩ nguy nga.
Nhưng
Khấu Trọng đang ủ dột, gã đang nghĩ tới Dương Công Khanh và trăm ngàn
tướng sĩ trung thành sẽ không bao giờ nhìn thấy mỹ cảnh trước mắt. Ái mã
Thiên Lý Mộng cũng không có duyên thưởng thức đồng cỏ tươi tốt này, tất
cả đã đều vì gã mà tráng liệt hy sinh, mối hận của gã đối với Đường
thất Lý gia, có dùng ngũ hồ, tứ hải cũng không thể rửa sạch được.
Khấu Trọng đang ủ dột, gã đang nghĩ tới Dương Công Khanh và trăm ngàn
tướng sĩ trung thành sẽ không bao giờ nhìn thấy mỹ cảnh trước mắt. Ái mã
Thiên Lý Mộng cũng không có duyên thưởng thức đồng cỏ tươi tốt này, tất
cả đã đều vì gã mà tráng liệt hy sinh, mối hận của gã đối với Đường
thất Lý gia, có dùng ngũ hồ, tứ hải cũng không thể rửa sạch được.
Bỗng
nhiên trong lòng gã hiện lên ngọc dung như hoa của Thượng Tú Phương,
không biết nàng đã đến Cao Đường tìm nhạc khúc lý tưởng trong tim chưa,
lại nghĩ đến Liệt Hấp dùng hết thủ đoạn hòng chiếm được hảo cảm và trái
tim nàng, nhưng vết sẹo đã lành từ lâu âm thầm rỉ máu trong tim gã. Gã
lại nghĩ đến Tống Ngọc Trí, người con gái đã bị gã làm tổn thương biết
bao lần, một mỹ nữ đầy phẩm cách như vậy, trăm ngàn cảm xúc lại đan xen
trong tim.
nhiên trong lòng gã hiện lên ngọc dung như hoa của Thượng Tú Phương,
không biết nàng đã đến Cao Đường tìm nhạc khúc lý tưởng trong tim chưa,
lại nghĩ đến Liệt Hấp dùng hết thủ đoạn hòng chiếm được hảo cảm và trái
tim nàng, nhưng vết sẹo đã lành từ lâu âm thầm rỉ máu trong tim gã. Gã
lại nghĩ đến Tống Ngọc Trí, người con gái đã bị gã làm tổn thương biết
bao lần, một mỹ nữ đầy phẩm cách như vậy, trăm ngàn cảm xúc lại đan xen
trong tim.
Đã lâu lắm rồi gã không nghĩ
đến bọn họ, từ sau khi đến Lạc Dương, toàn bộ tinh thần của gã dành cho
chiến đấu, toàn thần, toàn ý mưu toan tranh thủ thắng lợi, vì tồn vong
của Thiếu Soái quân mà bỏ hết tư tình, vì tìm đường sống mà không còn để
ý đến gì khác cả. Nhưng vào lúc này đây, gã không khỏi chìm vào vực sâu
của thống khổ, hối hận và những kỷ niệm, không cách gì quên nổi.
đến bọn họ, từ sau khi đến Lạc Dương, toàn bộ tinh thần của gã dành cho
chiến đấu, toàn thần, toàn ý mưu toan tranh thủ thắng lợi, vì tồn vong
của Thiếu Soái quân mà bỏ hết tư tình, vì tìm đường sống mà không còn để
ý đến gì khác cả. Nhưng vào lúc này đây, gã không khỏi chìm vào vực sâu
của thống khổ, hối hận và những kỷ niệm, không cách gì quên nổi.
Chỉ
một đoạn cảm tình với Sở Sở đã khiến tâm thần gã không yên ổn, đối với
Sở Sở gã thương nhiều mà yêu ít, thuở thiếu niên nhất thời mê luyến mỹ
sắc, tình cảm đó sẽ vĩnh viễn bám sâu suốt đời, nhưng có thở than, nhớ
lại cũng không ích gì.
một đoạn cảm tình với Sở Sở đã khiến tâm thần gã không yên ổn, đối với
Sở Sở gã thương nhiều mà yêu ít, thuở thiếu niên nhất thời mê luyến mỹ
sắc, tình cảm đó sẽ vĩnh viễn bám sâu suốt đời, nhưng có thở than, nhớ
lại cũng không ích gì.
Nhưng vô luận trong
lòng gã có thống khổ đến mức nào, cũng đành chôn sâu, vì việc quan
trọng nhất trước mắt là lo cho sự tồn vong của Thiếu Soái quân trong
cuộc đấu tranh tàn khốc này, ai tàn độc hơn sẽ sống sót. Trong tình
huống ác liệt nhất, gã phải vứt bỏ tất cả, giữ mình đạt được trạng thái
cao nhất, dùng hết sức lực tạo ra kỳ tích.
lòng gã có thống khổ đến mức nào, cũng đành chôn sâu, vì việc quan
trọng nhất trước mắt là lo cho sự tồn vong của Thiếu Soái quân trong
cuộc đấu tranh tàn khốc này, ai tàn độc hơn sẽ sống sót. Trong tình
huống ác liệt nhất, gã phải vứt bỏ tất cả, giữ mình đạt được trạng thái
cao nhất, dùng hết sức lực tạo ra kỳ tích.
Trong
cuộc đấu tranh với Lý Thế Dân, gã đã liên tục phạm sai lầm và nếm trái
đắng, gã không thể cho phép mình mắc thêm lỗi lầm nào nữa, vì gã không
còn điều kiện đề phạm sai lầm.
cuộc đấu tranh với Lý Thế Dân, gã đã liên tục phạm sai lầm và nếm trái
đắng, gã không thể cho phép mình mắc thêm lỗi lầm nào nữa, vì gã không
còn điều kiện đề phạm sai lầm.
Vầng thái dương từ rặng núi phía Đông lấp ló, ánh sáng rực rỡ nơi nơi.
Lý
Thế Dân nếu đã đoán được gã sẽ đến Chung Ly cầu viện, Khuất Đột Thông
ắt sẽ có dự phòng, không chừng bọn gã sẽ bị tập kích, việc dùng hoả khí
của gã cũng thấy thất bại, cáo chung. Bây giờ gã không còn có được niềm
tin như trước khi rời khỏi hiệp đạo nữa. Nếu như Bạt Phong Hàn không đến
kịp, gã chỉ còn nước về hiệp đạo, cùng tồn vong với các tướng sĩ.
Thế Dân nếu đã đoán được gã sẽ đến Chung Ly cầu viện, Khuất Đột Thông
ắt sẽ có dự phòng, không chừng bọn gã sẽ bị tập kích, việc dùng hoả khí
của gã cũng thấy thất bại, cáo chung. Bây giờ gã không còn có được niềm
tin như trước khi rời khỏi hiệp đạo nữa. Nếu như Bạt Phong Hàn không đến
kịp, gã chỉ còn nước về hiệp đạo, cùng tồn vong với các tướng sĩ.
Giữa
lúc tâm tư nổi lên trong đầu, từ vùng rừng núi phía Nam một màn bụi đất
ùn ùn kéo đến, gã thầm cảm ơn trời đã trợ giúp, dùng hết tốc lực phi về
phía sườn núi.
lúc tâm tư nổi lên trong đầu, từ vùng rừng núi phía Nam một màn bụi đất
ùn ùn kéo đến, gã thầm cảm ơn trời đã trợ giúp, dùng hết tốc lực phi về
phía sườn núi.
Báo cáo nội dung xấu

