Vân hải ngọc cung duyên - Hồi 36 - Phần 02
Kim Thế Di lắc đầu, nói: "Thắng Nam, coi như huynh sợ muội, sao muội lại có thể ngang ngạnh làm càn đến thế?" Lệ Thắng Nam cười lạnh: "Tôi còn chưa trách huynh bội tín bội nghĩa, huynh lại bảo tôi ngang ngạnh làm càn! Huynh đã có Cốc cô nương, Lý muội muội, làm sao còn nghe được lời tôi nói? Chỉ e khi tôi muốn nói với huynh thì huynh đã bỏ đi biền biệt cùng Cốc cô nương!" Kim Thế Di đỏ mặt, thầmnhủ: "Nếu không phải thấy Lệ Thắng Nam bị thương, mình quả thật đã đi cùng Cốc Chi Hoa." Lệ Thắng Nam lại cười lạnh: "Thế nào? Có phải tôi đã nói đúng tim đen của huynh không? Giờ thì huynh có thể đuổi theo Cốc cô nương! Đi đi! Sao lại không đi?" Kim Thế Di ngẩng đầu, nhìn Lệ Thắng Nam rồi nói: "Giờ đây muội nói gì huynh cũng không muốn cãi. Chỉ muốn hỏi muội, huynh bội tín bội nghĩa chỗ nào?" lòng thầm nhủ: "Tuy ở hoang đảo mình làm vợ chồng giả với nàng, vì thúc tổ của nàng ép. Mình lại chẳng hề hứa với nàng chuyện gì, ba năm gần gũi cũng lấy lễ đối nhau, sao có thể nói là bội tín bội nghĩa?" chàng nghĩ chưa dứt thì Lệ Thắng Nam đã cười lạnh:
"Ba năm trước trên đỉnh Kim Kê, huynh đã từng hứa với tôi những gì?" Kim Thế Di nói: "Huynh hứa cùng muội ra biển tìm bí kíp võ công của Kiều Bắc Minh, chẳng phải đã làm được rồi sao?" Lệ Thắng Nam nói: "Đúng thế, chuyện này đã làm được.
Nhưng chuyện còn lại?" Kim Thế Di giật mình, ấp úng: "Chuyện còn lại là giúp muội báo thù, điều này..." Lệ Thắng Nam cười lạnh: "May mà huynh còn nhớ. Chuyện này huynh có làm được chưa?" Kim Thế Di đành phải nói: "Huynh tưởng hôm nay muội có thể làm được, ai ngờ... vẫn để đại ma đầu ấy chạy thoát!" Lệ Thắng Nam nói: "Té ra huynh cũng biết Mạnh Thần Thông đã chạy? Chuyện giúp tôi báo thù, huynh đã không làm được thì muốn bỏ mặc tôi? Đó chẳng phải là bội tín bội nghĩa sao? Huynh có giữ lời hay không?" Kim Thế Di bị nàng trách đến nỗi cứng họng. Chàng quả thật đã hứa với Lệ Thắng Nam, trước khi chưa giúp nàng trả thù thì không được rời nàng.
Kim Thế Di thở dài, thầm nhủ: "Té ra nàng lấy điều kiện ấy để trói buộc mình, hôm nay vốn là thời cơ tốt nhất để giúp nàng trả thù, thời cơ mà qua đi thì không biết lúc nào mới có thể làm được. Ôi, nàng đúng là khắc tinh của mình!" Kim Thế Di hứa giúp Lệ Thắng Nam trả thù, đã bảo phải để chính tay nàng giết chết kẻ thù chứ không phải làm mọi chuyện cho nàng.
Muốn đạt được mục đích này chỉ có hai cách, một là giúp nàng luyện thành võ công tuyệt đỉnh trong bí kíp của Kiều Bắc Minh. Lúc đó nàng có bản lĩnh thắng được Mạnh Thần Thông. Hai là tìm cách làm hao phí công lực của Mạnh Thần Thông, sau đó Lệ Thắng Nam đánh đòn cuối cùng. Hôm nay chàng chọn chính là cách thứ hai, nhưng vì có Cốc Chi Hoa và Lý Tâm Mai, chàng không muốn ra mặt, cho nên mới mượn tay Kim Quang đại sư, Thống Thiền thượng nhân làm hao phí công lực của Mạnh Thần Thông, nào ngờ Lệ Thắng Nam vẫn không trả được thù.
Thời cơ vừa qua đi, Mạnh Thần Thông đã bặt tăm, vả lại dù có tìm được y, trả thù cũng không dễ. Hôm nay Kim Thế Di đã thấy bản lĩnh của Mạnh Thần Thông, biết rằng một mình Lệ Thắng Nam dù có luyện thành võ công tuyệt thế cũng chẳng đấu lại y. Vả lại không những vậy, Kim Thế Di tự thấy cũng không có cách gì thắng nổi, bởi vì mỗi người đều lấy được nửa bộ bí kíp, luyện đến cảnh giới cao nhất cũng chỉ kẻ tám lạng người nửa cân. Huống chi nửa phần nằm trong tay của Mạnh Thần Thông nghiêng về các loại võ công, nói ra thì Mạnh Thần Thông vẫn chiếm thượng phong. Tóm lại. nếu cứ làm theo lời hứa, đợi Lệ Thắng Nam trả thù xong thì mình mới được tự do, thật không biết ngày nào mình mới rời được nàng? Kim Thế Di thấy lòng rối như tơ vò, chàng liếc mắt thì thấy Lệ Thắng Nam đang rơi nước mắt, thút thí nói: "Thế Di, mấy năm qua muội đã liên lụy đến huynh, giờ đây muội còn trói buộc huynh, chắc là huynh đang oán hận muội, thôi đi, nếu huynh đã không chịu thì chúng ta cứ chia tay ở đây, từ rày về sau muội chết hay sống thì không cần huynh lo nữa. Thế Di, muội hứa với huynh, huynh không cần phải giữ lời hứa, muội cũng không bảo huynh bội tín bội nghĩa nữa." Nàng thổn thức nói ra những lời này càng tỏ ra khổ sở đáng thương, hoàn toàn khác hẳn lúc nãy! Nói ra cũng lạ, chỉ cách đó một khoảng thời gian ngắn, Kim Thế Di buồn bực vì không thể nào thoát được nàng, nay nghe Lệ Thắng Nam oán trách như thế thì chợt cảm thấy hối hận, lòng thầm nhủ: "Nàng tựđánh đứt kinh mạch chẳng phải là mình ư! Nàng đã lấy lánh mạng ra giữ mình, mình lại cứ muốn thoát khỏi nàng, chả trách nào nàng mắng mình là kẻ bạc tình vô nghĩa!"
Bởi vậy dù trong tim chàng đã có Cốc Chi Hoa nhưng cũng phải cảm động trước tấm thâm tình của Lệ Thắng Nam! Huống chi dẫu sao họ cũng đã sống với nhau ba năm trên đảo, sớm tối gặp nhau có lẽ chẳng có điều gì xảy ra, nay nếu đột nhiên chia tay thì Kim Thế Di cũng cảm thấy bất nhẫn.
Nước mắt của Lệ Thắng Nam đã làm Kim Thế Di mềm lòng, chàng bất giác nhẹ nhàng nắm tay nàng, lau nước mắt cho nàng rồi nói: "Đại trượng phu đã nói ra một lời quyết không hối hận! Muội yên tâm, dù thế nào huynh cũng giúp muội trả mối huyết hải thâm thù!" Lệ Thắng Nam nín khóc, nhoẻn miệng cười, ngửa mặt hỏi: "Nếu mười năm mà muội vẫn chưa báo được thù?" Kim Thế Di nói : "Huynh sẽ mười năm không rời muội." Lệ Thắng Nam nói: "Nếu suốt đời không báo được thù?" Kim Thế Di nói: "Huynh suốt đời không rời muội!" Lệ Thắng Nam nói: "Ồ, vậy chẳng phải đã liên lụy đến huynh sao? Thế Di, huynh đối với muội tốt như thế, muội thật không biết cảm kích huynh như thế nào!" nàng nói đến đây thì nước mắt lại rơi. Những câu ấy dịu dàng vô hạn, Kim Thế Di bất giác xao xuyến cõi lòng, chợt hình bóng của Cốc Chi Hoa tựa như hiện lên trước mặt mình, Kim Thế Di đỏ mặt, thẩn thờ buông tay Lệ Thắng Nam.
Lệ Thắng Nam nói: "Huynh không chỉ có một kẻ thù, còn một người nữa có lẽ khó đối phó hơn Mạnh Thần Thông." Kim Thế Di nói: "Sao huynh không nghe muội nói?" Lệ Thắng Nam nói: "Đến hôm nay muội mới phát hiện." Thế là nàng kể lại việc bọn Tây Môn Mục Dã cùng đám người áo vàng đến quấy rối đại hội Mang Sơn, đương nhiên cũng nói ra lai lịch của Tây Môn Mục Dã và mối thù giữa y với nhà họLệ.
Kim Thế Di nói: "Chả trách nào Mạnh Thần Thông bỏ chạy, té ra không phải bại trong tay Kim Quang đại sư." Rồi thầm nhủ: "Tây Môn Mục Dã là người giỏi dùng độc nhất trong thiên hạ, mười hai kẻ áo vàng đi theo y bản lĩnh phi phàm, quả đúng là khó đối phó hơn Mạnh Thần Thông." Nhưng vẫn nói: "Dù muội có bao nhiêu kẻ thù, dù khó khăn đến mức nào thì huynh cũng phải giúp muội." Lệ Thắng Nam vái dài một cái rồi nói: "Suốt đời muội xem ra không thể nào trả ơn này, dù muội biến thành trâu thành ngựa cũng phải báo đại ơn đại đức của huynh!" Nàng nói một lời mà có hai ý, nàng vừa muốn bảo sẽ lấy thân đáp đền, nhưng Kim Thế Di lại chung tình với người khác, ơn đức này đã không thể báo được. Kim Thế Di vội vàng đỡ nàng dậy, giả vờ không biết điều nàng muốn nói, chỉ khẽ bảo: "Muội nói như thế, trước kia huynh bị thương bởi Mạnh Thần Thông chẳng phải muội đã trị cho huynh hay sao? Thôi được, giờ đây muội vừa mới bị trọng thương, không nên nghĩ càn nữa, cứ ở trong động này nghỉ ngơi một đêm cho khỏe. Sao muội lại có thêm một thanh bảo kiếm?" Lúc nãy Lệ Thắng Nam vái dài chàng thì thanh kiếm chạm xuống đất kêu lên keng một tiếng, Kim Thế Di mới để ý đó không phải là thanh kiếm của Kiều Bắc Minh để lại, nhưng vừa nhìn bao kiếm thì biết đó không phải vật thường, tựa như chàng đã nhìn thấy ở đâu đó. Kim Thế Di rất ngạc nhiên, bởi vậy đỡ nàng lên mới hỏi nàng.
Lệ Thắng Nam cười: "Đó là báu vật gia truyền của một người bằng hữu của huynh, huynh có nhận ra không?" Kim Thế Di nhìn kỹ thì cười: "Té ra là Du long kiếm của Đường Kinh Thiên, chả trách nào lại quen đến thế. Muội đã đùa hơi quá trớn." Đường Kinh Thiên xuất thân từ danh môn chính phái, tính cách vừa phiêu giật vừa nghiêm nghị, khác hẳn với tính cách cuồng phóng của Kim Thế Di, lại thêm vì có Băng Xuyên thiên nữ cho nên Kim Thế Di không thích chàng, thầm nhủ: "Cứ để cho tên tiểu tử thối Đường Kinh Thiên chịu mất mặt một chút cũng không sao. Nhưng sau này khó tránh thêm nhiều phiền phức!" Du long kiếm là báu vật trấn sơn của phái Thiên Sơn, Đường Hiểu Lan lại được công nhận là nhân vật đệ nhất võ lâm, mất cây kiếm này đối với phái Thiên Sơn là một mối nhục lớn, dù Đường Hiểu Lan rộng lượng nhưng nếu biết chuyện này chắc chắn cũng phải truy cứu.
Lệ Thắng Nam thì lại điềm nhiên nói: "Muội chẳng phải đùa! Huynh đã quên tổ tiên của muội là đệ tử của Kiều tổ sư, mà muội lại từng dập đầu trước di thể của Kiều tổ sư, làm theo di huấn của người, như thế đã trở thành đệ tử cách thế của người!
Trong di huấn của tổ sư có dặn, người lấy được bí kíp võ công của ông ta phải chuộc lại cái nhục năm xưa bị thất bại dưới kiếm của Trương Đan Phong, nay Trương Đan Phong đã chết." Kim Thế Di cười: "Khi Kiều Bắc Minh viết di huấn ấy ít nhất cũng cách nay gần hai trăm năm. Ông ta không ngờ rằng chúng ta chính là truyền nhân của ông ta, phải đánh bại họ mới không phụ lòng Kiều Bắc Minh. Nay không những mộ phần của Trương Đan Phong chẳng còn mà chúng ta cũng chẳng biết hậu nhân của Trương Đan Phong là ai?" Lệ Thắng Nam nói: "Không phải thế, tuy không biết hậu nhân của Trương Đan Phong, nhưng theo muội biết, tổ sư khai sáng phái Thiên Sơn Hoắc Thiên Đô đã được Trương Đan Phong chỉ điểm, coi như cũng là một nửa truyền nhân của Trương Đan Phong. Nay muội lấy kiếm của Đường Kinh Thiên vẫn chưa đủ.
Song trước khi muội báo được thù lớn, không rảnh gây sự với phái Thiên Sơn." Kim Thế Di thất kinh, không ngờ Lệ Thắng Nam đã coi di huấn của Kiều Bắc Minh là thật, chỉ nghe nàng lại dịu dàng nói tiếp: "Thế Di, huynh cũng là người nhận ân huệ của Kiều tổ sư, nếu huynh giúp muội báo thù, lấy lại nửa cuốn bí kíp võ công, chúng ta có thể luyện đến mức thiên hạ vô địch, lúc đó không những phái Thiên Sơn phải cúi đầu mà các môn phái trong thiên hạ đều phải công nhận võ công của Kiều tổ sư là chí cao vô thượng, lúc đó mới không phụ lòng của Kiều tổ sư." Kim Thế Di cười khổ nói: "Theo lời muội, chả lẽ chúng ta giết xong một Mạnh Thần Thông thì lại có thêm hai Mạnh Thần Thông?" Lệ Thắng Nam nói: "Mạnh Thần Thông tàn sát kẻ vô tội, điều đó mới làm cho võ lâm căm phẫn, sau khi chúng ta luyện bí kíp võ công của Kiều Bắc Minh lại có thể không giết một người mà khiến các nhà các phái tâm phục khẩu phục! Không giấu gì huynh, ở đảo Hỏa sơn vài năm, muội ngày đêm đều suy nghĩ chính là làm thế nào để trả thù, làm thế nào để lập lại môn hộ nhà họ Lệ. Như thế mới có thể khiến cho võ lâm thần phục. Muội đã sớm có kế hoạch chu toàn." Kim Thế Di nằm mơ cũng không ngờ Lệ Thắng Nam lại có dã tâm như thế, chàng ngẩn người, chậm rãi nói: "Kế hoạch gì, huynh cũng muốn nghe thử." Lệ Thắng Nam hớn hở nói: "Giả sử như chúng ta có thể đánh bại Đường Hiểu Lan bằng kiếm pháp, chiến thắng Thống Thiền thượng nhân và Kim Quang đại sư bằng nội công, như thế trong thiên hạ có ai dám đến tranh hùng với chúng ta?" Kim Thế Di cười nói: "Muội đã quá coi thương võ lâm nhân sĩ!" Lệ Thắng Nam nói: "Lúc nãy muội chỉ nói một phần kế hoạch, trong nhất thời cũng không thể nói được nhiều, tóm lại chỉ cần huynh nghe lời muội, muội tự có thủ đoạn có thể không giết một người mà khiến cả thiên hạ phải cam tâm nghe theo!" Kim Thế Di thầm nhủ: "Dù dùng thủ đoạn như thế nào cũng chỉ giống với Mạnh Thần Thông. Nếu nàng có dã tâm như thế thì sau này võ lâm sẽ không yên ổn." Chỉ nghe Lệ Thắng Nam tiếp tục nói: "Từ sau khi Kiều tổ sư ra biển, hai trăm năm nay Lệ gia của muội mai danh ẩn tích, không dám lộ mặt trên giang hồ.
Cho nên các đời nhà muội đều phải tìm bí kíp võ công của Kiều Bắc Minh. Nay nhà họ Lệ chỉ còn một mình muội, muội làm sao phụ lòng mong mỏi của các đời tổ tiên!"
Kim Thế Di chưa bao giờ sợ thứ gì, nhưng nghe nàng nói như thế thì bất giác không lạnh mà run, thầm nhủ: "Từ nhỏ nàng đã được dạy dỗ như thế, chả trách nào lại có ý nghĩ này?" Chàng biết tính cách của Lệ Thắng Nam, nàng đã nghĩ gì thì quyết phải làm cho bằng được, trong nhất thời cũng khó làm cho nàng bỏ đi ý nghĩ này, chỉ đành nói: "Đây là việc lớn, sau này chúng ta sẽ từ từ thương lượng, muội vừa mới khỏe, không nên hưng phấn quá độ, chi bằng cứ nghỉ ngơi sớm thì tốt hơn." Lệ Thắng Nam tìm mọi cách giữ Kim Thế Di được thì lòng đầy tự tin, tưởng rằng từ rày về sau chàng sẽ nghe lời mình, lúc này nghe chàng bảo như thế tuy không hài lòng lắm nhưng Kim Thế Di cũng không phản bác mình, nàng nghĩ bụng chỉ cần giữ Kim Thế Di lại, sau này sẽ có cách khiến cho chàng phải cúi đầu nghe theo, vả lại nàng cũng thực sự đã mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi, cho nên từ từ chìm vào giấc ngủ.
Kim Thế Di canh một bên nàng, ý nghĩ dâng trào, không biết thế nào mà chàng cảm thấy lạnh đến thấu tim! Ánh trăng len qua kẽ động chiếu xuống, Lệ Thắng Nam đang ngủ rất say, đôi môi đang mỉm cười, chắc là nàng đang thấy một giấc chiêm bao đẹp, dưới ánh trăng Lệ Thắng Nam xinh đẹp như hoa. Ba năm qua chàng không biết đã thấy Lệ Thắng Nam ngủ bao nhiêu lần, nhưng không có một lần nào đáng yêu như lúc này, có điều trong lòng chàng đang dâng lên một nỗi lo sợ. Không phải đêm nay mới có nỗi lo sợ ấy, ba năm qua mỗi khi ngồi một mình bên cạnh Lệ Thắng Nam, chàng đều cảm thấy một nỗi lo sợ vô danh. Nhưng đêm nay nỗi lo sợ ấy rõ ràng hơn hết khiến chàng hầu như không dám nhìn vào nụ cười của Lệ Thắng Nam! "Từ ngày quen biết đến nay, nàng vẫn cứ đeo bám mình, tựa như cái bóng của mình, khiến mình không thể nào thoát ra được. Nàng thực lòng yêu thương mình hay có dụng tâm nào khác? Mình đã giúp nàng lấy được bí kíp của Kiều Bắc Minh, giúp nàng luyện võ công thượng thừa trong bí kíp, nay lại giúp nàng trùng chấn gia thanh, xưng hùng thiên hạ!" Ý nghĩ dâng trào, Kim Thế Di không dám nhìn nàng, trên người nàng vẫn còn vết máu, Kim Thế Di không khỏi lại rùng mình, lúc này trong nỗi lo sợ có vài phần cảm động, đúng thế dù nàng có dụng tâm khác nhưng cũng không thể phủ nhận rằng nàng có chân tình đối với mình.
Vầng trăng bên ngoài bị mây đen che khuất, trong động tối om, Kim Thế Di chợt có một cảm giác kỳ quặc, chàng cảm thấy mình bị Lệ Thắng Nam lôi xuống một cái hố sâu đen tối không đáy! Trong khoảng sát na này, chàng không khỏi nhớ đến Cốc Chi Hoa, cả hai nàng thiếu nữ đều xinh đẹp như hoa nhưng lại có tính cách khác nha.!
Cốc Chi Hoa như buổi sáng trong lành, dù trong lúc nàng đau thương thất ý nhất, người ta cũng cảm nhận được một tia hy vọng hướng thượng từ nàng! Cảm thấy được sự thiện lương, chính nghĩa, khoan hòa! Còn ở Lệ Thắng Nam, chàng chỉ cảm thấy giả dối, tà ác và dã tâm! "Không biết giờ đây Cốc Chi Hoa đang ở đâu? Chả lẽ suốt đời này mình phải theo Lệ Thắng Nam, cùng nàng rơi xuống vực thẳm đen tối?" Kim Thế Di nghĩ đến đây thì đột nhiên đánh liều bước qua khỏi người Lệ Thắng Nam, len lén bước ra.
Chợt cũng trong khoảnh khắc này, ánh trăng lại chiếu vào, Lệ Thắng Nam đột nhiên trở mình, nụ cười đã tắt, chả lẽ nàng đã gặp chuyện gì không như ý trong mơ? Đôi môi khép chặt tựa như có mấy phần u oán, mấy phần sầu khổ.
Kim Thế Di dừng bước, lòng thầm trách mình: "Mình đã nói mà sao không giữ lời? Nàng dang ôm mối huyết hải thâm thù, hiu quạnh trơ trọi mà mình lại nhẫn tâm để một mình nàng đối phó với Mạnh Thần Thông? Ôi, hình như mình đã nghĩ ngợiquá nhiều. Dù nàng có mấy phần tà khí nhưng cũng vì từ nhỏ đã được dạy dỗ như thế, rồi sẽ có một ngày nàng có thể thay đổi. Mình bỏ mặc nàng, chả phải nàng sẽ càng dấn thân vào con đường tà ác hay sao?" thế là Kim Thế Di ngừng lại, ngồi xuống bên cạnh Lệ Thắng Nam cho đến trời sáng!
Đó chính là: Tình nghiệt nối kéo khó tự tháo, mấy lần định bỏ nhưng chẳng đành.
Muốn biết tiếp đó thế nào, mời xem hồi 37 sẽ rõ.

