Vân hải ngọc cung duyên - Hồi 43 - Phần 01
Hồi Thứ Bốn Mươi Ba
Giải khốn phò nguy nghe tin dữ
Lòng dạ rối bời đến Tương Dương
Lòng dạ rối bời đến Tương Dương
Lại nói Kim Thế Di dắt Lệ Thắng Nam chạy về Lương Môn, trên đường tuy có nhiều binh lính đi tuần nhưng chỉ thấy một bóng trắng lướt qua, đừng nói là ngăn cản, cả mặt mũi họ thế nào cũng chẳng nhận ra.
Chạy được một hồi thì chỉ nghe Lệ Thắng Nam thở dốc, Kim Thế Di chậm bước, chợt thấy nàng dựa vào người mình, Kim Thế Di nói: "Muội sao thế?" Lệ Thắng Nam nói: "Không đi được nữa!" Kim Thế Di nhìn kỹ lại chỉ thấy hai má nàng đỏ ửng, ánh mắt đờ đẫn, Kim Thế Di nói: "Muội đã trúng kịch độc, lại phải ác đấu với tên đạo sĩ thối lỗ mũi trâu, có lẽ đã quá mệt. Nhưng chúng ta lại không thể tìm khách sạn để nghỉ ngơi, thậm chí ở trong thành Bắc Kinh cũng gặp phiền phức, chỉ đành ra ngoài thành, tìm một nơi vắng vẻ để trị thương cho muội." Chàng vừa nói vừa ôm vào eo Lệ Thắng Nam, hầu như là bế nàng chạy bộ, Lệ Thắng Nam rất thích, hai mắt chợt sáng trở lại, tinh thần cũng hồi phục được mấy phần, nhưng nàng càng thả lỏng cơ thể, ngoẹo đầu dựa vào vai Kim Thế Di.
Phía trước chợt có một tên võ quan phóng ngựa tới quát: "Ai thế, đứng lại cho ta!" Té ra đây là tên ngự lâm quân được phái đi tuần cửa thành vừa mới quay về, y nhận ra hai người Kim, Lệ, thế rồi thất kinh nói: "Sao, hai người không cùng Tư Không thống lĩnh dự yến sao?" Kim Thế Di nói: "Đúng thế, Tư Không đại nhân sai chúng tôi ra thành, xin cho mượn ngựa." Không đợi tên võ quan ấy nói, chàng đã lập tức điểm hôn huyệt của y.
Kim Thế Di đỡ Lệ Thắng Nam lên lưng ngựa, hai người cỡi con ngựa chạy ra Đông Môn, lúc đó trời cũng vừa mới sáng, cửa thành vẫn chưa mở ra.
Lính giữ thành hỏi họ có lệnh tiễn ra thành không, Kim Thế Di nào rảnh đôi co với bọn chúng, chàng rút phắt thanh Tài vân kiếm chặt gãy thanh chắn cửa thành rồi đánh ngã tên võ quan ấy, phóng ngựa chạy ra thành.
Lệ Thắng Nam hình như càng lúc càng yếu, Kim Thế Di đỡ nàng, bàn tay chạm vào bối tâm của nàng, vừa phóng ngựa vừa thôi cung khóa huyệt cho nàng. Đến khi trời sáng thì họ dã rời thành được hơn hai mươi dặm, thớt ngựa ấy tuy là ngựa khoẻ của Mông Cổ nhưng cũng sùi bọt mép. Kim Thế Di thu chưởng lại hỏi: "Có đỡ hơn chưa?" Lệ Thắng Nam nói: "Đỡ hơn một chút, nhưng muội khát nước lắm." Kim Thế Di nhìn xa, nói: "Lúc này có lẽ họ đã phân thắng thua!" Rồi đột nhiên thở dài.
Lệ Thắng Nam cười nói: "Huynh vì muội mà không đứng lại xem cuộc đấu, muội thật là cảm kích!" Bởi vì nếu Đường Hiểu Lan và Mạnh Thần Thông đại chiến với nhau thì đó quả là một chuyện hiếm có trong võ lâm hàng trăm năm nay, Lệ Thắng Nam hiểu con người Kim Thế Di, nàng lập tức biết tại sao Kim Thế Di thở dài.
Kim Thế Di nghe nàng nói dịu dàng như thế, bao nhiêu nỗi tiếc nuối trong lòng chợt tan biến, cũng cười rằng: "Huynh cũng mong Đường Hiểu Lan giết chết Mạnh Thần Thông!" Lệ Thắng Nam nói: "Không, muội thì mong Mạnh Thần Thông vẫn còn sống!" Kim Thế Di nói: "Có thể chính tay giết chết kẻ thù đương nhiên là thống khoái, nhưng Mạnh Thần Thông là kẻ địch chung của võ lâm, ai cũng muốn sớm ngày trừ y. Muội cũng không cần cố chấp phải báo thù nữa." Lệ Thắng Nam lắc đầu, nói:
"Nếu Mạnh Thần Thông bị người khác giết chết, vậy thì cũng được, nhưng muội lại không muốn Đường Hiểu Lan giết chết y." Kim Thế Di trầm ngâm không nói, đôi bên đều hiểu ý nhau. Kim Thế Di hy vọng Đường Hiểu Lan giết chết Mạnh Thần Thông là muốn Lệ Thắng Nam không còn địch ý đối với Đường Hiểu Lan, nhưng nghe nàng nói như thế, rõ ràng nàng vẫn không quên lời tổ huấn, chỉ vì người khai sáng phái Thiên Sơn có mối giao tình với Trương Tam Phong đại hiệp vào ba trăm năm trước, mà Trương Tam Phong là kẻ thù không đội trời chung với Kiều Bắc Minh, cho nên Lệ Thắng Nam sau khi thành tài phải rửa nhục cho sư môn.
Lệ Thắng Nam nói: "Nếu huynh ngại Đường Hiểu Lan thì đừng nhúng tay vào." Kim Thế Di nói: "Huynh không ngại ai cả, chỉ..." Lệ Thắng Nam cười hỏi: "Chỉ cái gì? Ồ, muội biết ý của huynh rồi, huynh e ngại cháu gái của Đường Hiểu Lan cho đến nay vẫn chưa quên tình, nhưng đáng tiếc nàng đã có ý trung nhân!" Kim Thế Di bực dọc nói: "Muội nói càn gì thế?" Lệ Thắng Nam cười rằng: "Một câu mà đã chọc giận được huynh, được, coi như muội đã nói sai, muội xin lỗi huynh được chưa? Muội đã nói rằng thật ra huynh có ý trung nhân rồi?" Kim Thế Di bị nàng chạm trúng tâm sự, hình bóng của Cốc Chi Hoa lướt qua trong đầu chàng, Lệ Thắng Nam chợt ho mấy tiếng rồi rên rĩ nói: "Muội khát đến khô cổ!" Kim Thế Di cười nói: "Ai bảo muội nói nhiều để khát khô cổ!" tuy là nói như thế nhưng thấy vẻ đau đớn của Lệ Thắng Nam thì không khỏi xót dạ, ngẩng đầu nhìn lên cười rằng: "Phía trước hình như có người ở, chúng ta đến xin một ít nước." Mắt Lệ Thắng Nam không tỏ bằng Kim Thế Di, từ xa chỉ thấy một chấm đen, khi vỗ ngựa chạy đến một dặm thì mới nhìn rõ, té ra bên đường có một quán trà. Kim Thế Di cười nói: "Thật tốt, thật tốt, không cần phải xin người ta." Những quán trà bên đường loại này ở miền bắc đa số là có bán thêm rượu thịt, Kim Thế Di buộc ngựa, kéo Lệ Thắng Nam bước vào, chủ quán trà là một đôi vợ chồng già. Lúc này trời mới sáng không lâu, họ vừa mới mở cửa được một lúc thì có khách vào, hai vợ chồng vừa mừng vừa ngạc nhiên.
Kim Thế Di kêu lớn: "Có rượu không, đem cho ta một cân, không, đem hai bát trà ra trước." Bà già giật mình, tựa như đang sợ gì đó, hoảng đến nỗi chẳng thốt ra lời, ông già run rẩy nói: "Mời... mời đại nhân ngồi... tôi... tôi đi rót trà." Lúc này Kim Thế Di mới thấy trên người Lệ Thắng Nam dính đầy máu, lòng thầm nhủ: "Hai người này thấy mình ăn mặc theo kiểu võ quan, trên người lại có vết máu, chả trách nào sợ hãi đến thế." Kim Thế Di lấy ra một nén bạc, cười rằng: "Ta biết có vài công sai thường chỉ ăn không chẳng trả tiền, bọn ta không phải hạng người ấy ông cứ cầm nén bạc này trước, lát nữa tính sau. Này, ông có thức gì nhắm rượu?" ông già đã mở tiệm trà được mười mấy năm, chưa bao giờ thấy có một võ quan khách sáo như Kim Thế Di, ông ta nhìn nén bạc mà chẳng dám cầm, vội vàng nói: "Không có quy củ ấy, không có quy củ ấy! Ngài nể mặt chịu đến quán trà nhỏ chúng tôi, tôi nào dám nhận bạc của ngài?
Vả lại thức ăn vẫn chưa đem ra, nếu ngài thương xót, ăn xong thì cứ tùy tiện thưởng cho vài đồng tiền." Kim Thế Di cười nói: "Ông có quy củ của ông, ta có quy củ của ta. Người khác ăn xong mới trả tiền, nhưng ta trả tiền trước rồi mới ăn. Nếu ông không nhận thì có nghĩa đã coi bọn ta là kẻ ăn quỵt, ông cứ nhận trước, ăn xong rồi cứ từ từ tính cũng không muộn." Kim Thế Di nài ép ông già đành phải cầm lấy nén bạc rồi nói: "Quán nhỏ chẳng có gì, chỉ còn thừa một mâm thịt bò muối hôm qua, đem ra cho ngài nhấm rượu được không?" Kim Thế Di nói: "Được, được, ta rất thích ăn thịt bò muối." Một hồi sau bà già mới hết sợ.
Kim Thế Di ngồi trò chuyện với họ, biết họ có một con trai và một con gái, con gái thì đã gã chồng, con trai đã bị bắt đi phu năm năm trước, giờ vẫn chưa có tin tức, bởi vậy chỉ có hai người họ bán quán trà này, sau quán trà còn có một gian phòng nhỏ, ngăn với phía trước bằng một tấm rèm.
Họ đang ngồi trò chuyện thì chợt nghe tiếng vó ngựa lọc cọc, có hai thớt ngựa chạy bên đường, trên ngựa là hai hán tử lưng mang đao. Một người nói: "Hay quá, ở đây có quán trà bán cả rượu thịt, chúng ta vào nghỉ ngơi một lát." Kim Thế Di nghe rất quen tai, khi nhìn kỹ lại thì nhận ra đó là Bạch Anh Kiệt và Lộ Anh Hào. Hai người này đã từng giao thủ với Kim Thế Di nhưng giờ đây họ không nhận ra chàng.
Bạch Anh Kiệt liếc mắt nhìn thì thấy có hai võ quan đang ngồi đấy, y là người rất cẩn thận, nói: "Lộ hiền đệ, chúng ta đang lên đường gấp, uống hai chén trà rồi đi.
Đừng nên ngồi lại lâu!" Lộ Anh Hào nói: "Vội gì! Ở đây còn cách kinh thành chỉ bốn năm mươi dặm đường, cứ lót dạ ở đây sau đó chạy một mạch đến kinh thành ăn cơm trưa. Huống chi, sư tỷ..." nói đến đây thì chợt ngừng lại, té ra Bạch Anh Kiệt đã cấu y một cái.
Lộ Anh Hào tuy lỗ mãng, nhưng y cũng hiểu ngay, thầm nhủ: "Sư huynh đã quá cẩn thận, cần gì phải sợ hai tên võ quan này?" song y xưa nay kính phục sư huynh chẳng dám nói nhiều lời, rồi đến trước tửu quán gọi hai bát trà, uống xong thì trả tiền rồi vội vàng đi. Lệ Thắng Nam nhận ra hai người Lộ, Bạch, cười rằng: "Hai người này xem ra võ công không tệ nhưng sao thấy chúng ta lại vội vàng bỏ chạy? Chả lẽ bọn chúng là đại đạo vừa mới gây án cho nên sợ công sai?" Kim Thế Di cũng thầm nghi ngờ, nhủ rằng: "Nghe bọn họ nói thế, hình như đã biết tung tích của Tào Cẩm Nhi, nói không chừng bọn họ cũng biết chuyện Đường đại hiệp đến kinh sư cứu Tào Cẩm Nhi. Nhưng đã có Đường đại hiệp cần gì bọn họ phải mạo hiểm vào kinh? Chẳng lẽ phái Mang Sơn xảy ra chuyện gì nghiêm trọng cho nên họ mới nôn nóng đi gặp chưởng môn? Dù không gặp được Tào Cẩm Nhi cũng nhất định sẽ gặp Đường Hiểu Lan?" Lệ Thắng Nam nói: "Huynh đang nghỉ gì thế?" Kim Thế Di chợt bóp tay nàng, Lệ Thắng Nam kêu "Ôi chao" lên một tiếng, Kim Thế Di kêu lên: "Không xong, không xong! Vết thương của người lại phát tác?" Lệ Thắng Nam hiểu ngay, biết chàng chắc chắn có dụng ý, lập tức rên rĩ: "Đúng thế, ta không nên uống rượu, vết thương lại vỡ ra, ôi chao đau quá, làm sao đi nữa đây! Làm sao đây? Làm sao đây?"
Vợ chồng ông già chủ quán vội vàng chạy tới nói: "Có cần nằm nghỉ ngơi một lát không?" Kim Thế Di nói: "Đêm qua chúng tôi đi bắt cướp, bọn cường đạo rất lợi hại, người huynh đệ của chúng tôi đã bị thương, may mà không nặng. Nhưng giờ đây không thể đi lại được, đang muốn muốn phòng nghỉ ngơi một lát, tôi đi đến phía trước tìm thuốc, sẽ lập tức quay về." ông già nói: "Được. Đi về phía trước ba dặm đường có một thị tập, ngài mau mua thuốc trở về, tôi sẽ mua thuốc cho ngài." Kim Thế Di đỡ Lệ Thắng Nam vào phòng rồi nói: "Hai người cứ ra tiếp khách, tôi bôi thuốc kim sang cho y trước, không cần hai người. Nén bạc ấy cứ giữ lấy, coi như là tiền phòng." Lệ Thắng Nam đợi họ đi xong thì mới hỏi: "Thế Di, huynh đang giở trò gì thế?" Kim Thế Di cười nói: "Huynh sẽ đi mua cho muội một bộ quần áo muội không cần cải trang nữa." Lệ Thắng Nam nóị: "Nhưng hình như huynh còn có chuyện khác?" Kim Thế Di nói: "Chẳng thể nào giấu được muội, huynh thấy hai người này có điều đáng nghi, xem thử bọn chúng sẽ đi đâu, dù sao muội cũng phải vận công trị thương, huynh đi một lát sẽ trở về." Thật ra chàng vẫn còn giấu Lệ Thắng Nam, chàng đã sớm biết thân phận của hai người Bạch, Lộ. Lệ Thắng Nam mỉm cười: "Muội biết huynh sẽ không bỏ muội chạy một mình, được, huynh đi đi!" Nàng nói thế rõ ràng đã biết Kim Thế Di có việc giấu mình. Kim Thế Di bất đồ thấy áy náy trong lòng, nghĩ bụng, nàng vẫn chưa khoẻ hẳn, hầu như đã bỏ ý định theo dõi hai người Lộ, Bạch, nhưng hình bóng của một người lthác đã cuốn hút chàng, lại nghĩ Lệ Thắng Nam có bảo kiếm phòng thân, lại có rất nhiều ám khí, tuy công lực vẫn chưa hồi phục nhưng đối phó những cao thủ bình thường trong võ lâm thì còn dư sức, tựa như chàng đã tìm được lý do biện giải cho mình, cuối cùng đã yên tâm ra đi. Kim Thế Di phóng ngựa chạy một hồi thì đã lại thấy hai người kia. Hai người Lộ bạch đang đi tới một ngã ba, Bạch Anh Kiệt từ nhỏ đã theo sư phụ đến kinh thành, nói: "Đi con đường phía đông." Kim Thế Di đang phóng ngựa đuổi theo, ngay lúc này ở con đường phía tây chợt có hai thớt ngựa phóng tới, trong chớp mắt đã lướt tới chận đầu hai người Lộ, Bạch.
Lộ Anh Hào cả giận, rút phắt thanh kiếm, Bạch Anh Kiệt thận trọng hơn, ngăn y rồi nói: "Bằng hữu, xin nhường đường!" Nói chưa dứt lời thì người ở phía trước đột nhiên giơ tay, hai người Lộ Bạch chỉ thấy cuồng phong nổi lên, cả hai đều thất kinh, hai thớt ngựa của họ cũng đột nhiên hí dài nhảy dựng lên, hai người Lộ, Bạch vội vàng lộn người xuống ngựa, chỉ thấy hai thớt ngựa tựa như phát điên, nhảy chồm chồm lên vài cái thì bọt mép sùi ra rồi ngã xuống đất.
Kim Thế Di nhận ra hai người đó là đệ tử của Mạnh Thần Thông, người cao lớn là đại đệ tử Hạng Hồng, còn người kia chắc là nhị đệ tử Hách Hạo. Kim Thế Di thấy Hạng Hồng tung một đòn Phách không chưởng mà đánh ngã hai thớt ngựa, lòng thầm nhủ: "Chỉ không gặp mấy năm mà y đã luyện Tu la âm sát công đến tầng thứ tư. Chả trách nào hai thớt ngựa không chịu nổi." Lúc này Bạch Anh Kiệt đã nổi giận, trầm giọng hỏi: "Ta và bọn ngươi không có thù oán với nhau, cớ gì bọn ngươi lại đánh ngã ngựa của ta?" Hạng Hồng cười lạnh nói: "Tiểu thư nhà ta đâu?" Bạch Anh Kiệt chưng hửng, nói: "Tiều thư nào? Ta chẳng biết ngươi là ai cả?" Hạng Hồng cười lạnh nói:
"Tên tiểu tử họ Bạch, ngươi còn giả ngờ nghệch? Các ngươi đến nhà Cốc Chính Minh ở Tương Dương làm gì? Nói mau, các ngươi giấu tiểu thư nhà ta ở đâu?"
Kim Thế Di còn cách bọn họ nửa dặm đường nhưng vẫn nghe rất rõ ràng, chàng không khỏi sững người. Té ra sở dĩ chàng đuổi theo hai ngtl Lộ, Bạch, thậm chí bỏ lại Lệ Thắng Nam là vì chàng muốn hỏi tin tức của Cốc Chi Hoa, không ngờ Hạng Hồng đã nói ra trước.
Lô Anh Hào cả giận nói: "Nói càn, Cốc cô nương là sư muội của bọn ta, ngươi là người gì của nàng mà đám bảo là tiểu thư nhà ngươi?" Hạng Hồng cười lạnh nói: "Sư muội của ngươi? Chẳng phải Tào Cẩm Nhi đã đuổi nàng ra khỏi sư môn từ lâu rồi sao?" Lộ Anh Hào tức giận nói: "Đó là chuyện của bổn phái bọn ta, không cần ngươi quản!" Bạch Anh Kiệt nói: "Hai người không biết đấy thôi, Cốc cô nương đã trở lại Mang Sơn." Lộ Anh Hào rút phắt thanh trường hếm, hừ một tiếng rồi nói: "Bạch sư huynh, không cần phải nói nhiều với bọn chúng, chỉ hỏi bọn chúng có nhường đường hay không! Hạng Hồng cười nói: "Hách sư đệ, tên tiểu tử này dám ngang ngược bá đạo trước mặt chúng ta, có buồn cười hay không? Hừ hừ, nếu nhà ngươi muốn ngang ngược, bọn ta chính là tổ tông của ngang ngược đây!" Lộ Anh Hào trợn mắt, nén giận nói: "Nghe ngươi bảo thế, hình như bọn ngươi có lý lẽ?" "Đúng thế, bọn ta đến Tương Dương tìm Cốc sư muối, điều đó có liên quan gì đến các ngươi? Các ngươi có lý lẽ gì, nói mau!" Hạng Hồng có ý bỡn cợt y, cười ha hả rồi chậm rãi nói: "Dù cho Cốc cô nương là sư muội của ngươi thì thế nào? Sư phụ tuy là bậc tôn trưởng nhưng đâu bằng cha ruột? Huống chi Tào Cẩm Nhi chẳng qua chỉ là sư tỷ của nàng, các ngươi cũng chỉ là sư huynh. Ta phụng lệnh cha ruột của nàng tìm nàng trở về, sao ta lại không thể hỏi tung tích của nàng? Nói mau các ngươi giấu nàng ở đâu?" Bạch Anh Kiệt đã sớm đoán được y là đệ tử của Mạnh Thần Thông, đang ngầm vận Thiếu Dương thần công chuẩn bị chống chọi Tu la âm sát công, cho nêncứ để mặc cho sư đệ tranh cãi với bọn chúng. Lộ Anh Hào là người thẳng thắn, y chưa bao giờ nghĩ Mạnh Thần Thông là cha của Cốc Chi Hoa, bởi vậy khi hai người này gọi Cốc Chi Hoa là "Tiểu thư nhà ta", y chẳng hề nghĩ đến Mạnh Thần Thông. Lúc này chợt hiểu ra mới khựng người lại lập tức mắng rằng: "Té ra hai người là nô tài của Mạnh lão tặc, hừ hừ, ta đang muốn tìm các ngươi tính sổ đây?" Hạng Hồng quát: "Tên tiểu tử nhà ngươi giữ mồm cho sạch sẽ, ngươi mắng bọn ta thì được, lại còn dám mắng sư tôn của ta?" Lộ Anh Hào nói: "Ta cứ mắng, Mạnh lão tặc! Mạnh lao tặc!" Hạng Hồng lách người, đánh vù một chưởng về phía Lộ Anh Hào, quát: "Ngươi mắng đi, ngươi mắng thột câu ta đánh ngươi một bạt tai!" Lộ Anh Hào đã có chuẩn bị, miệng vừa mắng thì trường kiếm cũng vẽ ra một đoá kiếm hoa.
Nào ngờ chưởng này của Hạng Hồng chính là tu la âm sát công tầng thứ tư, vả lại y cũng học được từ Cơ Hiếu Phong loại bộ pháp khéo léo, Lộ Anh Hào chợt thấy khí lạnh đồn tới, bất đồ giật mình, mũi kiếm lệch qua, nói thì chậm, sự việc diễn ra rất nhanh, Hạng Hồng đã tiến tới phía trước mặt y, vung bàn tay vỗ tới! Trong khoảnh khắc ấy, chợt thấy ánh đao lóe lên, chém xuống giữa hai người! Hạng Hồng thấy giật mình, dù y lướt ra thật nhanh nhưng cũng bị chém một nửa ống tay áo.
Hạng Hồng cả giận, tay phải giơ lên lại đẩy ra một luồng chưởng lực Tu la âm sát công, lần này là đánh về phía Bạch Anh Kiệt, còn Hách Hạo thì lao về phía Lộ Anh Hào. Hách Hạo dùng một cây bút điểm huyệt, chiêu số cũng hiểm hóc phi phàm nhưng Tu la âm sát công của y chỉ mới đến tầng thứ hai.
Lộ Anh Hào tuy lạnh đến nỗi răng đánh bồ cạp, nhưng vẫn có thể múa trường kiếm đỡ cây phán quan bút của Hách Hạo, Hách Hạo vừa mới tiến tới thì Bạch Anh Kiệt đột nhiên trở tay chém lại một đao, Hách Hạo thấy rõ mũi đao đã chém xuống y, chẳng thể nào né tránh nổi, nhưng chỉ thấy đầu ngón tay mát rượi, đó là vì Hạng Hồng ứng cứu kịp thời, dùng chưởng lực đánh lệch ngọn đao của Bạch Anh Kiệt chứ nếu không đao ấy chém xuống thì hậu quả khó tưởng tượng.
Bạch Anh Kiệt chém một hơi mười sáu đao, đến đao thứ mười bảy thì chém bị thương vai của Hạng Hồng, đến đao thứ mười tám thì lại chặt một ngón tay của Hách Hạo. Nhưng Lộ Anh Hào thì ngược lại, chiêu số vừa phát ra thì đã lực bất tòng tâm, theo lý mà nói mỗi người đều học được võ nghệ gia truyền, võ công không hơn kém nhau bao nhiêu, nhưng trong đó có nguyên cớ. Số là từ sau khi Cốc Chi Hoa giao ra ba thiên Thiếu dương thần công, Tào Cẩm Nhi đã chọn vài người sư đệ cùng luyện Thiếu dương thần công, luyện Thiếu dương thần công không những phải có căn cơ võ công vững chắc, mà tính tình cũng phải thâm trầm. Người nóng nảy dù võ công cao cường đến mức nào cũng không thể luyện tốt được.