Ánh trăng và mặt trời - H.y [Full] - Chương 03
CHƯƠNG 3: Hạnh phúc ngọt ngào
Vậy là sau ngày hôm đó, cái ngày định
mệnh ấy, Ánh Dương tưởng như đã tìm thấy chàng hoàng tử của đời mình. Niềm hạnh
phúc khi yêu khiến vẻ đẹp của cô còn rạng ngời hơn trước gấp bội phần. Nụ cười
luôn thường trực trên môi cô công chúa rạng rỡ này. Về phần Huyền Băng, tuy
không công khai rõ ràng như chị mình nhưng cô biết trái tim mình đã lần đầu
tiên biết rung động. Từ ngày hôm đó, cô và Thanh Phong trở nên thân nhau hơn.
Cô được biết là Thanh Phong là con của một người bạn thân của phụ vương cô và
chàng đến đây để thăm vua cha chứ không phải để kén rể. Còn về phần Thanh
Phong, sau khi hiểu rõ hơn về Huyền Băng, sự ấn tượng ban đầu giờ đã trở thành
một tình cảm mãnh liệt ngày càng lớn dần lên trong trái tim chàng. Đã đến ngày
phải trở về đất nước của mình nhưng chàng không thể dời mắt khỏi nàng công chúa
lạnh lùng đó. Chính vì thế mà chàng đã xin phép đức vua cho mình được ở lại lâu
hơn. Và tất nhiên, với tấm lòng hiếu khách và tình cảm quí mến dành cho chàng,
đức vua đã rất vui và cho phép chàng ở lại đến khi nào chàng muốn. Dường như
đức vua cũng đã nhận ra được đang có một thứ tình cảm đặc biệt không giống bình
thường đang nảy sinh giữa Thanh Phong và cô con gái út của mình. Đức vua rất
hài lòng với Thanh Phong và luôn gặng hỏi Huyền Băng về chuyện của hai người.
Nhưng mỗi lúc như vậy, Huyền Băng chỉ nhìn cha cười, chối sạch truyện đó và cố
gắng dẫn dắt câu chuyện sang hướng khác. Thấy vậy, đức vua rất tò mò và đến đem
truyện đó đến bàn bạc với hoàng hậu. Trong một buổi tối trăng thanh, đức vua và
hoàng hậu đang ngồi thưởng trăng thì đức vua liền nói:
_ Hoàng hậu, ta có chuyện muốn nói
với nàng.
_ Đức vua đáng kính của ta, có
chuyện gì làm người khổ tâm vậy?
_ Ta đang băn khoăn chuyện con gái
chúng ta.
_ Đức vua, Ánh Dương đã kén được
người mà nó yêu thương. Về phần Thiên Vĩ, ta thấy đây cũng là một chàng trai
được. Người còn điều gì phải lo lắng nữa đây?
_ Thiên Vĩ tính đến lúc này có thể
nói là một chàng trai tốt nhưng ta vẫn luôn cảm thấy trái tim chàng trai này
không hoàn toàn thuộc về con gái chúng ta. Nhưng vấn đề ta đang băn khoăn không
phải là về Ánh Dương. Ánh Dương là con người cởi mở, nó chắc chắn đủ tự tin để
bày tỏ tình cảm của mình với người con trai mà nó yêu. Người ta đang lo lắng
chính là Huyền Băng cơ.
Nghe đến đây, hoàng hậu như chợt hiểu
rằng sự lo lắng của nhà vua:
_ Ý ngài là chuyện giữa Huyền Băng
và Thanh Phong?
Câu nói của hoàng hậu như mở lòng cho
nhà vua:
_ Phải. Nếu hoàng hậu đã có thể
nhận ra điều đó thì chứng tỏ tình cảm của hai đứa là có thật chứ không phải do
ta tưởng tượng ra. Nhưng như nàng thấy đó, ta thấy thái độ của Thanh Phong rất
tích cực và có thành ý muốn tìm hiểu Huyền Băng nhưng cô con gái bướng bỉnh của
nàng lại có một thái độ mà ta cũng chẳng thể hiểu được đó là thái độ như thế
nào nữa.
Lúc này, hoàng hậu như hiểu toàn bộ sự
lo lắng của đức vua là hoàn toàn có cơ sở.
_ Ngài cũng biết là từ bé, Huyền
Băng đã là con người sống khép kín. Ngoài gia đình cùng những thuộc hạ thân
thuộc trong cung, nó ít khi giao tiếp hay nói chuyện với ai. Giờ khi lớn lên
rồi, thì sự rụt rè nhút nhát ngày xưa lại trở thành một sự lạnh lùng đến kì lạ.
Đôi khi thiếp cũng băn khoăn liệu có phải do mình đặt tên con như vậy nên giờ
tính cách của nó mới như thế không?
Thấy sự ưu tư của hoàng hậu, nhà vua
liền tiếp lời:
_ Ta chỉ sợ chính vì sự lạnh lùng
đó mà nó sẽ đánh mất chàng trai mà nó yêu. Lòng kiên nhẫn của Thanh Phong không
phải là vô đáy, hơn nữa nó cũng không phải là chàng trai xấu xí gì cho cam. Đó
là một chàng trai gần như đạt đến độ hoàn hảo và điều quan trọng hơn là ta nhận
thấy tình yêu mãnh liệt của nó dành cho con gái chúng ta. Nhưng liệu Thanh
Phong sẽ còn kiên trì đến đâu khi thái độ của con gái chúng ta lúc lạnh lùng
lúc ấm áp không dứt khoát như vậy. Nó đâu còn là một đứa trẻ để có thể chơi đùa
với tình cảm của Thanh Phong như xưa nữa. Cả hai đứa giờ đã lớn rồi, nếu nó làm
mất cơ hội này, ta sẽ thật ngạc nhiên nếu Thanh Phong còn cho nó cơ hội thứ 3
nữa đấy.
Nghe đến đây, hoàng hậu cũng gật đầu
đồng ý:
_ Dù sao thì tuy xa cách cả ngàn
dặm nhưng Thanh Phong cũng đã một lòng chờ đợi con gái chúng ta suốt 12 năm
rồi.
Nói đến đây, cả đức vua và hoàng hậu
đều không hẹn nhau mà nhìn về phía chân trời, nơi đó hoàng hôn đang buông xuống
đỏ rực cả một vùng trời.
Ngay lúc đó, ở khu vườn sau cung điện,
hai chị em Ánh Dương và Huyền Băng đang ngồi ngắm cảnh hoàng hôn. Sau hôm kén
rể, Ánh Dương cũng đã nghe em mình kể về Thanh Phong. Cô có thể nhận ra tình
cảm của em mình dành cho chàng trai này không phải là thứ tình cảm bạn bè bình
thường mà em cô nói. Ánh mắt hạnh phúc, tràn ngập niềm vui khi nhắc đến chàng
trai ấy của Huyền Băng chính là ánh mắt của cô khi nhìn Thiên Vĩ nên cô hiểu
chàng trai kia đã đánh cắp trái tim của em mình. Cô cũng rất vui cho em vì sau
khi quen Thiên Vĩ, cô không còn có thể dành nhiều thời gian cho Huyền Băng nữa,
giờ có Thanh Phong bên cạnh cô cũng bớt lo lắng cho em cô sẽ cô đơn quá mà ngồi
tưởng tượng ra nhiều chuyện lung tung. Bỗng nhiên, Huyền Băng hỏi:
_ Chị thấy Thanh Phong là người
thế nào?
Như đã nhìn ra được nỗi băn khoăn của
em gái, cô trả lời nhẹ nhàng nhưng cũng nửa có phần trêu trọc tinh nghịch:
_ Em gái à, chị nói thật nhé.
Chị thấy em phải lòng Thanh Phong quá rồi. Em gái chị nhìn thế mà khéo lên xe
hoa trước chị đấy nhớ.
Huyền Băng biết đã bị chị trêu liền đỏ
mặt rồi khẽ lườm chị mình một cái:
_ Chị quá đáng quá. Lần sau có gì em
không kể cho chị nghe nữa.
Nói rồi, Huyền Băng quay mặt đi giả
như đang giận dỗi chị mình nhưng ai cũng có thể nhìn thấy má cô đang ửng hồng
lên cùng nụ cười hạnh phúc trên môi. Nhìn người con gái đang ngồi đó, không ai
còn cảm giác cô như một khối băng lạnh lùng nữa mà thật đáng yêu và thanh khiết
như viên đá mang hình giọt nước trên chiếc vương miện của cô vậy. Cô không hề
đánh mất đi sự cao sang của mình nhưng lại thêm phân đáng yêu của một người con
gái đang hạnh phúc trong tình yêu. Thấy nét mặt hạnh phúc của em mình, Ánh
Dương liền nhìn em cười rồi nói:
_ Băng Băng ngốc, Thanh Phong
là một chàng trai quá tốt rồi em à. Anh ta không chỉ hoàn hảo về vẻ bề ngoài mà
ai cũng có thể thấy tình yêu của anh ấy giành cho em cũng thật tròn đầy và
thuần khiết như trăng rằm mùa thu vậy. Nếu em không biết trân trọng chàng trai
ấy thì sẽ là lãng phí cả cuộc đời đấy.
Bị chị nói đúng ý, công chúa bẽn lẽn
cười hai má ửng đỏ lên trông thật đáng yêu. Tuy nhiên sau đó cô bắt gặp ánh mắt
có phần buồn bã của chị mình. Thường thì người mang đôi mắt đó sẽ là cô chứ
không phải Ánh Dương. Chắc chắn phải có gì đó không hay lắm xảy ra thì Ánh
Dương mới buồn như vậy:
_ Chị, sao em thấy chị có vẻ không
vui vậy? Chị không hài lòng với Thiên Vĩ sao?
Ánh Dương nhìn em mà nói như tâm sự:
_ Không phải là chị có gì không
hài lòng. Đó là một người con trai tốt, thân thế cũng như vẻ bề ngoài cũng như
đạo đức của anh ấy chị không có gì phải phàn nàn nhưng mà có một điều quan
trọng nhất thì lại không ổn nhất.
Nói đến đây, Ánh Dương chợt ngừng lại,
ánh mắt nhìn xa xăm
_ Không ổn ở điều gì ạ? Chị mau
nói đi. Đừng giấu em.
Thấy em khẩn khoản như vậy, Ánh Dương liền
nói tiếp:
_ Điều quan trọng đó chính là
tình cảm của anh ấy đối với chị. Chị cảm giác trong trái tim anh ấy không có
chị hay chính xác hơn là chị không phải là người con gái duy nhất trong mắt anh
ấy.
_ Ý chị là anh ta có người khác.
Sao anh ta dám? Chị đã nói với phụ vương và mẫu hậu chưa?
_ Bình tĩnh đã nào. Chị chưa nói
và cũng không định nói. Em biết đấy, chị không đủ tự tin để nói lên sự thật đó.
Lòng tự trọng của chị không cho phép điều đó. Hơn nữa, đây cũng chỉ là cảm giác
của chị thôi. Nhỡ đó không phải là sự thật thì sao? Nếu nói cho phụ vương với
mẫu hậu biết thì mọi chuyện sẽ rắc rối hơn rất nhiều cho cả chị và Thiên Vĩ.
Chị chỉ muốn kể chuyện này cho em biết thôi.
Huyền
Băng hiểu hơn ai hết sự yêu thương cũng như bảo vệ đôi khi hơi thái quá của phụ
vương mình với con gái. Hồi cô còn nhỏ có một cậu bé khi chơi cùng với cô đã
trót khiến cô bị thương. Dù vết thương rất nhỏ thôi nhưng sau khi vua cha biết
được ông đã vô cùng nổi giận và suýt nữa giáng tội xuống đầu cậu bé kia. May mà
có mẫu hậu can ngăn mà phụ vương mới bình tĩnh suy nghĩ lại. Giờ mà biết chuyện
này chắc chắn vua cha sẽ không tha cho Thiên Vĩ đâu.
_ Nhưng bây giờ chị định thế
nào? Mà ngoài chị ra, chị thấy anh ta có thái độ không bình thường với ai
không?
_ Chị cũng không biết nữa. Chị
không thấy anh ấy có thái độ gì đặc biệt hơn với ai cả. Anh ấy chỉ thỉnh thoảng
hỏi thăm em và mối quan hệ của em với Thanh Phong thôi.
_ Dạ? Anh ta hỏi em cái gì cơ?
_ Thì hỏi em dạo này thế nào rồi
em với Thanh Phong là một cặp à? Đại khái là như thế nhưng mà sao em phải ngạc
nhiên thế. Nếu chị lấy Thiên Vĩ thì chẳng phải em sẽ là em vợ của anh ấy sao.
Có lẽ anh ấy muốn quan tâm đến em một chút cũng có sao đâu.
Nghe đến đây, Huyền Băng bỗng thấy
chột dạ. Phải chăng cảm giác của cô về Thiên Vĩ trong lần đầu tiên gặp mặt là
đúng, cái ánh mắt đó như luôn theo dõi mọi cử chỉ của cô ngày hôm đó. Bỗng
nhiên, câu nói của Ánh Dương đã làm ngắt mạch suy nghĩ của Huyền Băng:
_ Băng Băng, chị phải đi gặp Thiên
Vĩ bây giờ? Em có muốn đi cùng không?
_ À dạ không ạ. Chị cứ đi đi. Em
vừa nhớ ra mình có vài việc phải làm.
_ Thế chị đi nhé.
Nói rồi, Ánh Dương bỏ đi để lại Huyền
Băng với những suy nghĩ mông lung của mình. Cô linh cảm có một chuyện không hay
sắp sửa xảy ra. Cô có một linh cảm không hay về điều mà Ánh Dương vừa nói với
mình. Câu chuyện chắc chắn sẽ không dừng ở đó. Cảm giác lo lắng, sợ sệt lại
hiện về trong tâm trí cô. Đây là lần đầu tiên sau khi gặp Thanh Phong cô lại có
cảm giác đó. Sau khi gặp Thanh Phong dường như sự ấm áp ở anh đã làm ấm tâm hồn
cô, khiến cô cảm thấy an toàn tuyệt đối. Nhưng giờ đây cảm giác đó không còn
nữa. Trong lòng cô tràn đầy nỗi sợ hãi. Cô sợ những gì có thể sẽ xảy ra trong
tương lai. Bỗng nhiên…Tách...
_ Ơ Thanh Phong
Thì ra Thanh Phong đã đứng đó từ lúc
nào rồi. Thấy cô mất tập trung quá, nên anh đã gõ vào trán cô để thu hút sự chú
ý của cô.
_ Em đang suy nghĩ gì mà mất tập
trung vậy?
Bị bất ngờ trong giây lát nhưng sau
đó, Huyền Băng đã lấy lại ngay được sự bình tĩnh của mình:
_ À không em chỉ đang suy nghĩ một
chút thôi. Ngọn gió nào mà lại không may mắn đưa anh đến đây vậy?
Bất ngờ Thanh Phong cười to:
_ Đúng rồi, anh cũng không biết cơn
gió đen đủi nào lại đưa anh đến đây nữa, nhưng thôi dù sao anh cũng đã bay đến
đây rồi thì chắc là cơn gió đó cũng có mục đích của nó.
Đáp lại ánh mắt tinh nghịch mà Thanh
Phong đang nhìn mình, Huyền Băng cũng nở một nụ cười đầy ẩn ý không kém:
_ Vậy em có thể hỏi anh là mục đích
của cơn gió này là gì vậy?
Ngay lúc đó, cô cảm thấy bàn tay
Thanh Phong đang nắm lấy tay mình và kéo cô đi về phía cổng lâu đài, vừa đi
chàng vừa nói:
_ Thế thì em phải đi với anh thì
mới biết được.
Sau đó, không để cho Huyền Băng có cơ
hội được phản kháng, Thanh Phong đã kéo cô đi trong ánh nhìn đầy ngưỡng mộ và
tò mò của những cô hầu gái. Một sự thật mà ai cũng phải thừa nhận đó là Huyền
Băng và Thanh Phong đi với nhau rất xứng đôi, họ sinh ra như để giành cho nhau
vậy. Tuy bị Thanh Phong kéo đi nhưng ở bên Thanh Phong, trái tim Huyền Băng như
ấm lại. Mọi sự lo lắng trước đây về chuyện của Ánh Dương đều tan biến hết.
Trong lòng cô giờ đây chỉ có sự tò mò về nơi mà Thanh Phong muốn dẫn cô đến và
sự ấm áp tỏa ra từ bàn tay đang nắm chặt tay cô. Đến cổng lâu đài cô nhìn thấy
một con ngựa trắng được buộc sẵn ở một gốc cây gần đó. Còn đang thắc mắc xem
Thanh Phong định đưa mình đi tận đâu thì Thanh Phong đã vòng tay qua eo cô và
nhấc bổng đặt cô ngồi yên vị trên yên ngựa. Rồi sau đó, anh cũng trèo lên ngồi
sau cô. Huyền Băng không bao giờ thích mọi người sắp đặt trước mọi việc và bắt
cô phải làm theo nhưng riêng với Thanh Phong thì khác, cô không hề phản kháng
những hành động vừa rồi của anh. Cô tin rằng anh sẽ có lời giải thích hợp lí
cho những hành động bất ngờ vừa rồi của mình.
Họ cứ đi mãi, đi mãi qua những khu rừng
rộng lớn. Rồi đột nhiên, Thanh Phong dừng cương ngựa lại trước một dòng sông
trong xanh, êm dịu. Anh đỡ cô xuống ngựa và dẫn cô đến bên bờ sông. Đến lúc này
thì Huyền Băng không thể kìm chế sự tò mò của mình được nữa. Cô liền hỏi Thanh
Phong:
_ Anh đưa em đi cả một quãng đường
dài như thế để đến đây sao?
Thanh Phong nhìn cô với ánh mắt đầy bí
mật. Anh nhẹ nhàng nói:
_ Em hãy đứng yên ở đây đợi anh nhé.
_ Ruốt cuộc là anh định làm gì đây?
Làm gì mà cứ bí mật như thế chứ. Anh làm gì có lỗi với em nên định…
Chưa đợi cho Huyền Băng nói hết câu,
Thanh Phong đã chẳng nói chẳng rằng, anh để mặc nàng công chúa đang hết sức tò
mò để chạy đi đâu đó. Bực mình, Huyền Băng giận dỗi quay mặt nhìn về phía dòng
sông nghĩ rằng không hiểu chuyện gì đang xảy ra với Thanh Phong cơ chứ. Nhưng
rồi chính sự bình yên của dòng sông đã làm cho cô bình tĩnh lại. Cô thả hồn
mình theo dòng sông tự lúc nào không biết. Cô dần cảm thấy có một cảm giác thân
quen với dòng sông này, một cảm giác thân quen đến khó tả mà cô không biết giải
thích như thế nào. Nó như một phần kí ức tuổi thơ của cô nhưng cô không hề có
kí ức gì rõ rệt về nó. Rồi bỗng nhiên, chàng hoàng tử của cô xuất hiện và yêu
cầu cô nhắm mắt lại. Cô cũng nghe theo nhưng tự nhủ bản thân rằng mình sẽ chỉ
nghe theo yêu cầu của anh nốt một lần này nữa thôi. Rồi cô dần cảm thấy dường
như Thanh Phong đang đeo vào cổ cô một chiếc vòng. Khi mở mắt ra, cô mới phát
hiện ra đó là một chiếc dây chuyền bằng bạc, có mặt là một viên đá hình giọt
nước màu xanh lam. Chiếc vòng này như là một bộ với chiếc vương miện của cô
vậy.
_ Em có thích nó không?
Bị bất ngờ trước món quà của anh, Huyền
Băng thẫn thờ một lúc rồi nhẹ nhàng nói:
_ Có chứ. Món quà này rất phù hợp với
chiếc vương miện của em. Anh trọn khéo nhỉ.
_ Ừm…..thế thôi sao?
Thấy Thanh Phong lúng túng sau câu trả lời
của mình, Huyền Băng vội bật cười rồi khẽ đặt lên má anh một nụ hôn nhẹ. Thực
ra điều anh muốn cô nói không phải chỉ có thế nhưng rồi Thanh Phong khẽ vòng
tay qua eo ôm cô từ đắng sau rồi nhẹ nhàng nói:
_ Em có biết hôm nay là ngày gì không?
_ Ngày gì á? Ngày gì ý nhỉ? Không phải
sinh nhật em, thế là sinh nhật anh hả? A em nhớ rồi hôm nay là một tháng sau
ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau phải không?
_ Anh biết em sẽ nhớ mà. Vậy em có biết
tại sao anh dẫn em đến đây không?
_ Dòng sông này có một ý nghĩa gì đặc
biệt với anh sao?
_ Ừm…em không có cảm giác đặc biệt gì
với dòng sông này sao?
_ Em ư? Thực ra em cũng có một cảm giác
thân quen khó tả với dòng sông này. Nhưng em,cũng không thực sự có kí ức gì về
chuyện này cả. Chỉ có một cái gì đó thân
quen thôi. Sao anh lại hỏi như vậy? Em đã từng có kỉ niệm gì với dòng
sông này sao?
_ Àh không không có gì đâu. Đã là quá
khứ thì nên để nó qua đi phải không em?
_ Dạ??? Anh nói gì cơ? Em không nghe
rõ.
_ Không có gì đâu.
Thanh Phong nhẹ cười. Rồi họ ngồi xuống
cùng ngắm cảnh hoàng hôn bên nhau. Trong ánh mắt của Thanh Phong có gì đó đượm
buồn nhưng vẫn tràn đầy hi vọng.
Đêm hôm đó, người ta bắt gặp hình ảnh một
chàng trai ngồi bên khung cửa sổ nơi căn phòng bí mật của Huyền Băng. Anh khẽ
nói như tự nói với lòng mình:
_ Em không nhớ gì về nơi đó, chắc em cũng
không nhớ gì về ta. Nhưng không sao như thế có lẽ sẽ tốt hơn. Em không nhớ gì
về những tai nạn trong quá khứ thì sẽ tốt hơn. Hôm nay, tuy em rất vui khi nhận
được món quà của ta nhưng trong đôi mắt như màn đêm đen đó vẫn ẩn chứa một nỗi
buồn và lo sợ sâu thẳm. Huyền Băng, em không phải sợ đâu. Ta đã không bảo vệ
được em một lần rồi, ta sẽ không để chuyện đó xảy ra lần thứ hai nữa đâu. Ta đã
nợ em một lần, sẽ có ngày ta sẽ trả lại nó cho em và khi đó ta có thể tự tin
đứng trước em. Em hãy luôn tin tưởng ở ta nhé.