First Comes Marriage - chương 21 part 1
Chương 21
Vanessa cứ nghĩ rằng việc giới thiệu chị và em gái
mình trước giới quý tộc sẽ là một nhiệm vụ nặng nề. Xét cho cùng thì đối với xã
hội này cô cũng như họ, đều là người mới đến, dù cho cô đã cưới một tử tước,
người thừa kế tước vị công tước. Cô hầu như mù tịt về mọi thứ và không biết một
ai.
Nhưng rốt cuộc việc ấy hóa ra lại không khó khăn lắm.
Tất cả những gì nó cần là địa vị đáng trọng của cô với tư cách một quý cô đã lấy
một người đàn ông trong giới. Elliott thì quá đủ điều kiện cho vai trò đó.
Họ là một thứ gì đó gây tò mò, cả ba chị em. Ở
Vanessa là vì cô mới kết hôn với một trong những người độc thân sáng giá nhất
nước Anh. Còn Margaret và Katherine vì họ là chị gái của tân bá tước Merton,
người hóa ra còn rất trẻ và rất đẹp trai và rất hấp dẫn bất chấp – hoặc có lẽ
cũng là một nguyên nhân – sự thiếu hụt nhất định của phong cách quý phái. Và
Margaret với Katherine đã bổ sung thêm sức thu hút bằng sắc đẹp hiếm có của họ.
Giới quý tộc, Vanessa sớm biết được rằng, luôn say
sưa đến ngấu nghiến được nhìn thấy những khuôn mặt mới, nghe những câu chuyện mới,
ngong ngóng phong thanh những vụ scandal mới. Câu chuyện về tân bá tước và các
chị gái của cậu được tìm thấy ở một ngôi làng hẻo lánh, sống trong một ngôi nhà
tranh còn nhỏ hơn kho chứa đồ trong vườn của hầu hết mọi người – cái giới này
cũng có xu hướng mạnh mẽ muốn cường điệu hóa – đã thu hút được một bộ sưu tập
trí tưởng tượng và là đầu đề của các cuộc trò chuyện nơi phòng khách hơn một tuần.
Khi sự thực là một trong ba chị em đã túm được bàn tay, nếu không phải trái
tim, của một nhân vật vai vế tầm cỡ như tử tước Lyngate. Cô ấy không phải là
giai nhân, và do đó người ta không được cho rằng đấy là một sự gắn kết của tình
yêu – mặc dù nếu như không phải – thì cũng thật lạ khi anh lại không lấy chị
gái cô ấy. Và một cơn sóng cồn của phấn khích đã dâng lên khi có nguồn tin lan
truyền rằng Mrs. Bromley-Hayes đã bị hớ một cú nghiêm trọng với tư cách là tình
nhân của tử tước Lyngate sau khi cô ta bị bắt gặp sóng đôi với nữ tử tước vào một
buổi chiều ở Hyde Park.
Uy tín của nữ tử tước đã tăng lên đáng kể.
Nhà Huxtable được mời đến mọi nơi mà những người
sang trọng được mời – những vũ hội, dạ hội, những buổi hòa nhạc, dã ngoại, những
bữa điểm tâm kiểu Venice, những bữa ăn tối, tiệc nhà hát…Cái danh sách dài dằng
dặc. Thực ra họ có thể bận rộn hội hè đình đám suốt ngày từ sáng cho tới tối.
Chà, có lẽ không phải là sáng khi họ xác định rõ nó. Hầu hết mọi người ngủ cho
đến quá trưa, vì đã khiêu vũ hoặc chơi bài hoặc tán chuyện hoặc nhiều cách khác
để tiêu khiển cho bản thân gần như hết cả đêm.
Nó khiến Vanessa thích thú khi khám phá ra một lời mời
ăn sáng thực chất là lời mời đến một bữa ăn bắt đầu từ giữa trưa. Cô thấy ngạc
nhiên vì hầu hết mọi người dường như hết sức bằng lòng khi bắt đầu ngày mới của
họ vào buổi trưa và kết thúc vào sáng hôm sau.
Thật là một sự lãng phí đáng buồn của nắng trời và
ánh sáng ban ngày!
Cô đi cùng các chị em của mình đến những sự kiện giải
trí đông đảo, nhưng cô không phải tốn bất kỳ nỗ lực nào để giới thiệu họ với những
người mà tên tuổi của họ cô thường không thể tự nhớ ra hoặc đi tìm những nhóm
người đàm thoại để họ tham gia hoặc những bạn nhảy để họ khiêu vũ cùng. Đúng
như Elliott dự đoán, họ gặp lại hầu hết những con người ấy ở mọi nơi họ tới, và
những cái tên, những gương mặt, và tước hiệu chẳng mấy chốc đã trở nên quen thuộc.
Margaret và Katherine sớm tìm được bạn bè và nhiều
người quen, và mỗi người rất nhanh chóng nhận được sự tán tỉnh của nhiều kẻ ngưỡng
mộ - cũng như bản thân Vanessa, trước sự kinh ngạc của cô. Những quý ông trẻ tuổi
mà tên của họ hiếm khi cô nhớ được đã mời cô nhảy hoặc đề nghị đưa cô đi hít thở
không khí trong lành hoặc hộ tống cô tản bộ quanh vườn hoặc sàn nhảy. Một hoặc
hai người thậm chí còn mời cô đi xe ngựa trong công viên hoặc cưỡi ngựa lên
Rotten Row với cô.
Đó không phải chuyện bất thường gì, tất nhiên, đối với
những phụ nữ có chồng lại có đàn ông theo đuổi. Và cô nhớ Elliott có nói với cô
ở nhà hát rằng không thể chỉ trích được một phụ nữ đã kết hôn vì họ được hộ tống
ở nơi công cộng bởi một người đàn ông không phải là chồng mình.
Nó chứng minh một cách hùng hồn với Vanessa về tình
trạng hôn nhân trong giới quý tộc, dù cô không có ý muốn hành xử như những người
khác. Nếu Elliott không thể ở bên cô, thì cô vẫn thích sự bầu bạn của chị và em
gái hoặc mẹ chồng cô hơn là một người đàn ông xa lạ nào đó.
Cô không buồn rầu trong suốt những tuần lễ sau buổi
trình diện của cô ở cung điện.
Cô cũng không đặc biệt vui vẻ.
Đã có một sự dè dặt nào đó giữa cô và Elliott kể từ
ngày cô đối mặt với anh về vấn đề của Mrs. Bromley-Hayes. Họ không xa cách. Anh
hộ tống cô đến vài sự kiện giải trí, đặc biệt vào những buổi tối. Anh nói chuyện
với cô bất cứ khi nào cơ hội đó tự xảy ra. Anh làm tình với cô hàng đêm. Anh ngủ
lại trong giường cô.
Nhưng có…một điều gì đó. Một cảm giác như căng thẳng.
Cô tin anh, vậy mà cô vẫn thấy bị tổn thương. Không
phải tổn thương vì anh đã có một nhân tình trước khi lấy cô – như thế sẽ là vô
lí. Có lẽ tổn thương vì anh đã đến thăm nhân tình cũ sau khi lấy cô và sẽ chẳng
nói gì với cô nếu như cô không tự mình phát hiện ra. Và có lẽ tổn thương vì Mrs.
Bromley-Hayes đẹp theo mọi cách kì diệu nhất có thể tưởng tượng – ít nhất là về
hình thức bên ngoài.
Không có điều gì bất ổn đối với hôn nhân của cô cả,
Vanessa cứ tự nhủ với mình. Thực tế là nó chỉ có hoàn hảo mà thôi. Cô có một
người chồng quan tâm đến cô, chung thủy với cô, người đã thề sẽ giữ lòng chung
thủy. Cô là người may mắn tột bậc. Cô còn muốn gì hơn nữa?
Trái tim của anh?
Nếu người ta đã có mặt trăng và các vì sao, thì người
ta có tham lam muốn cả mặt trời nữa không?
Dường như câu trả lời là có.
Katherine đối xử với những chàng trai ngưỡng mộ mình
hệt như hồi còn ở Throckbridge. Cô mỉm cười nhã nhặn và bao dung với tất cả,
ban cho họ những sự quý mến ngang bằng nhau, thích tất cả số đó. Nhưng khi được
hỏi, cô sẽ thú nhận rằng trong những người đó chẳng có ai đặc biệt.
“Em không muốn một người nào đặc biệt trong đời mình
hay sao?” Vanessa hỏi cô vào một buổi sáng khi họ thực hiện một chuyến đi bộ sảng
khoái qua một công viên gần như vắng tanh.
“Tất nhiên là em muốn chứ,” Katherine nói với tiếng
thở dài. “Nhưng vấn đề là, chị thấy đó, Nessie. Anh ta phải thật đặc biệt cơ.
Em đang đi đến kết luận là chẳng có người nào như thế, rằng em đang tìm kiếm
trong vô vọng. Nhưng không thể như vậy được, đúng không chị? Hedley là người đặc
biệt với chị, và Lord Lyngate nữa. Sao mà em ghen tị với chị quá sức khi em
nhìn hai người nhảy điệu van với nhau ở vũ hội ra mắt của Cecily. Nếu chuyện đó
xảy ra với chị đến hai lần, thì cũng không phải là quá đáng để đòi hỏi nó xảy
ra với em chỉ một lần?”
“Ồ, nó sẽ đến với em thôi,” Vanessa đảm bảo với em
gái, khoác lấy tay cô và siết chặt. “Chị mừng vì em sẽ tìm bến đỗ cho mình vì
tình yêu. Và Meg thế nào rồi?”
Chị của họ không đi với hai người. Cô đã đến thư viện
của Hookham với hầu tước Allingham.
“Và ngài hầu tước, chị định hỏi thế chứ gì?”
Katherine nói. “Em thực sự tin là người đó đang tìm hiểu chị ấy một cách nghiêm
túc.”
“Và chị ấy sẽ nhận lời chứ?” Vanessa hỏi.
“Em không biết,” Katherine thú nhận. “Dường như chị ấy
có cảm tình với ngài ấy. Chắc chắn chị ấy không dành sự quan tâm cho bất cứ ai,
cho dù có hàng loạt quý ông đủ tư cách và dễ coi để ý đến chị ấy. Mà chị ấy
cũng không hành xử giống như người đang yêu, đúng không?”
Đó là sự thật. Meg còn mải bận tâm với việc cố gắng
kiểm soát những hoạt động của Stephen và khuyến khích Katherine vui chơi nhiều
hết mức có thể và tự trấn an mình rằng Vanessa đang hạnh phúc hơn là tiến vào
cuộc sống mới của mình.
Vậy mà ngài hầu tước, người thực sự là một quý ông tốt
bụng, vẫn rất ân cần với cô.
Và Crispin Dew đã lấy vợ. Chẳng có cơ sở nào để hi vọng
xa xôi ở anh ta nữa. Ah, mình nói thì dễ lắm, Vanessa nghĩ thầm.
“Meg sẽ chẳng bao giờ nói về bản thân mình phải
không?” Katherine nói. “Bấy lâu nay em chưa bao giờ thực sự để ý đến điều đó,
nhưng nó là sự thật. Đó là lí do em chưa từng biết về chuyện Crispin Dew, em
cho là vậy. Oh, Nessie, chị ấy quan tâm đến anh ta lắm sao?”
“Chị sợ là đúng thế,” Vanessa nói. “Nhưng có lẽ thời
gian sẽ cho chị ấy tìm được một người khác. Có lẽ người đó sẽ là hầu tước
Allingham cũng nên. Chị ấy có vẻ thích sự bầu bạn của ngài ấy.”
Nhưng đó là một hi vọng sớm bị tan thành mây khói.
Khi Vanessa đến Merton House vào khoảng một tuần sau
đó, cô gặp Stephen trong hành lang, chuẩn bị đi ra ngoài cùng Constantine. Họ định
đến trường đua. Cậu đang cau có.
“Chết tiệt, Nessie,” cậu nói, “đến bao giờ Meg mới
hiểu được rằng chị ấy là chị gái, chứ không phải mẹ em? Và đến khi nào chị ấy mới
hiểu rằng em đã mười bảy tuổi, sắp được mười tám, và đã quá lớn để bị cai quản
chằm chặp?”
“Ôi trời,” cô nói. “Đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Vừa nãy Allingham đến đây,” cậu nói, “và đề nghị được
nói chuyện với em. Đó là sự lịch thiệp rất đáng quý ở ngài ấy vì em mới có mười
bảy tuổi và ngài ấy hẳn phải gấp đôi tuổi em và Meg thì đã hai lăm tuổi. Ngài ấy
đến xin sự cho phép của em để đặt vấn đề chị ấy.
“Oh, Stephen,” Vanessa nói, chặn cả hai tay lên ngực.
“Và…?”
“Và dĩ nhiên em nói đồng ý,” cậu nói. “Em thấy mừng
thực sự. Có thể ngài ấy không có những bộ đồ cắt may đắt tiền hay những đôi
giày được đóng tốt nhất, nhưng ngài ấy chỉ cách ngưỡng đó có một sợi tóc mà
thôi và được đồn là một nhân vật xuất sắc trong những người tử tế và chẳng quan
trọng việc ngài ấy không được cao cho lắm. Ngài ấy có vóc dáng. Và Meg đã dành
đủ thời gian với ngài ấy từ vài tuần trước, có Chúa biết điều đó. Người ta có
thể được tha thứ vì nghĩ rằng chị ấy sẽ đón chào lời cầu hôn từ ngài ấy chứ.”
“Nhưng chị ấy không làm thế?” cô hỏi.
“Từ chối thẳng thừng,” cậu nói.
“Ah,” cô nói, “vậy thì rốt cuộc chị ấy không quý mến
hầu tước đủ mức.”
“Còn lâu em mới biết,” cậu nói. “Chị ấy từ chối giải
thích. Bảo rằng chẳng làm bất cứ chuyện gì hết. Chị ấy đã thực hiện lời hứa trời
đánh ấy với Papa và sẽ tiếp tục giữ nó, lạy Chúa, cho đến khi em hai mươi tuổi
và Kate đi lấy chồng.”
“Ôi trời,” Vanessa nói. “Chị nghĩ có lẽ chị ấy lo lắng
mọi việc sẽ thay đổi theo chiều hướng khác.”
“Chúng đã thay đổi chóng mặt rồi,” cậu nói. “Giờ em
đã là bá tước Merton, chị Nessie. Em có đất đai và tài sản và một cuộc sống. Em
có những người bạn mới. Em có tương lai. Không phải em không yêu Meg. Không phải
em không biết ơn những gì chị ấy đã làm cho em từ khi bố mất. Em sẽ chẳng bao
giờ quên, và em sẽ luôn biết ơn. Nhưng em bực mình vì phải báo cáo nhất cử nhất
động của em mỗi giờ trong ngày. Và em phẫn nội vì mình lại là nguyên nhân để chị
ấy gạt bỏ lời cầu hôn tốt nhất chị ấy có thể nhận được. Nếu chị ấy không thích
hầu tước đủ mức, thì tốt thôi. Em ủng hộ vì chị ấy đã thẳng thắn từ chối ngài ấy.
Nhưng nếu không phải thế…nếu chỉ là vì em…Ah, Hẳn là Constantine đến rồi.”
Cậu phấn khởi lên rõ rệt.
Vanessa không muốn gặp trực diện ông anh họ. Cô vỗ
lên cánh tay Stephen.
“Chị sẽ đi xem xem chị ấy có thể nói gì,” cô nói.
“Chúc vui vẻ.”
“Oh, chắc chắn rồi,” cậu nói, “Constantine là người
hết xảy. Ngài Lyngate cũng thế, Nessie, em phải công nhận điều đó. Anh ấy luôn
để mắt đến em, đó là sự thật, nhưng anh ấy không cố tròng dây cương lên người
em.”
Cậu ra khỏi nhà mà không đợi Constantine gõ cửa.
Margaret mím chặt môi và sa sầm mặt khi Vanessa vào
phòng khách và giải thích là mình vừa nói chuyện với Stephen.
“Rắc rối với em trai của chúng ta,” Margaret nói,
“là nó nghĩ rằng hoàn cảnh mới của nó đã cộng thêm cho tuổi đời của nó khoảng bốn
năm hoặc hơn. Nhưng sự thật là, Nessie, nó vẫn chỉ là một thằng bé, và là thằng
bé đang trở nên bất trị từng giờ.”
“Có lẽ nó là một cậu bé cần đến một bàn tay bớt cứng
rắn hơn để gò vào khuôn phép,” Vanessa gợi ý.
“Oh, không phải cả em nữa chứ,” Margaret nói, rõ
ràng là nổi cáu. “Đáng ra nó nên ở Warren Hall với những gia sư.”
“Và nó sẽ sớm về đấy thôi,” Vanessa nói. “Nó cũng cần
làm quen với cái thế giới đang chờ đợi nó khi nó đến tuổi trưởng thành. Nhưng
chúng ta đừng tranh cãi về thằng bé nữa. Hầu tước Alling ham đã bày tỏ sự quan
tâm tới chị phải không?”
“Ngài ấy rất nhiệt thành,” Margaret nói. “Nhưng chị
đã từ chối, tất nhiên”
“Tất nhiên?” Vanessa nhướng mày. “Em cứ nghĩ có lẽ
chị đang ngày càng mến ngài ấy.”
“Vậy thì em đã nghĩ sai,” Margaret nói. “Em cũng như
tất cả mọi người phải biết rằng chị không thể nghĩ đến hôn nhân cho đến khi
hoàn thành trách nhiệm với gia đình mà chị đã nhận từ tám năm trước.”
“Nhưng Elliott và em sống ngay cạnh Warren Hall,”
Vanessa nói. “Và Kate sẽ đến tuổi trưởng thành trong khoảng vài tháng nữa.
Stephen sẽ học đại học trong cả bấy năm tới. Đến lúc đó nó đã là một người lớn
đích thực.”
“Nhưng thời điếm ấy vẫn chưa tới,” Margaret nói.
Vanessa nghiêng đầu quan sát chị gái kĩ càng.
“Chị không muốn kết hôn phải không, Meg?” cô hỏi.
“Không bao giờ?”
Crispin Dew chiếm quá nhiều chỗ trong câu trả lời,
cô nghĩ.
Margaret xòe hai bàn tay trên lòng và nghắm nghía mặt
sau của chúng.
“Nếu chị không kết hôn,” cô nói, “thì sau này chị sẽ
phải sống ở Warren Hall với vợ của Stephen là bà chủ. Hoặc ở Finchley Park với
em. Hoặc nơi nào đó với Kate và chồng con bé. Chị cho rằng khi thời điểm đó tới
chị sẽ lấy bất kì ai đủ tốt bụng để cầu hôn. Nhưng chưa đến lúc.”
Vanessa nhìn chằm chằm mái đầu cúi xuống của chị
mình. Sự im lặng kéo dài.
“Meg,” cuối cùng cô lên tiếng, “Có thể Stephen không
biết gì về…về Crispin, trừ phi Kate nói điều gì đó với nó. Nó nghĩ sự khước từ của
chị với hầu tước Allingham là do nó.”
“Và đúng như thế,” Margaret nói.
“Không, không phải thế,” Vanessa nói. “Đó là về
Crispin.”
Margaret ngẩng đầu nhìn cô, một nếp nhăn hằn trên vầng
trán.
“Stephen cần phải biết điều đó,” Vanessa nói. “Nó cần
phải biết rằng nó không có lỗi trong việc không cho chị có hạnh phúc.”
“Stephen là hạnh phúc của chị,” Margaret nói dữ dội.
“Cũng như em và Kate.”
“Và thế cho nên chị tạo áp lực lên tất cả bọn em,”
Vanessa nói. “Em rất yêu chị, Meg. Em cũng yêu Kate và Stephen. Nhưng em sẽ
không mô tả bất cứ cái gì ở chị được gọi là hạnh phúc. Hạnh phúc của em không
thể đến từ người khác.”
“Kể cả từ Lord Lyngate?” Margaret hỏi. “Hoặc
Hedley?”
Vanessa lắc đầu.
“Kể cả Hedley hay Elliot cũng không,” cô nói. “Hạnh
phúc của em đến từ bản thân em hoặc nó là một thứ quá đỗi mỏng manh để có bất cứ
tác động nào với em và là gánh nặng quá lớn để mang lại bất cứ lợi ích nào cho
những người em yêu.”
Margaret đứng dậy và bước đến bên cửa sổ nhìn chăm
chăm xuống quảng trường Berkeley bên dưới.
“Em không hiểu, Nessie,” cô nói, “không một ai hiểu
cả. Khi chị hứa với Papa, chị biết mình đang thực hiện một lời cam kết mười hai
năm – cho đến khi Stephen trưởng thành. Chị đã đi được tám năm của lời cam kết
đó. Chị sẽ không giũ sạch bốn năm còn lại chỉ vì hoàn cảnh của chúng ta đã thay
đổi, chỉ vì em có một cuộc hôn nhân hạnh phúc và Kate đang được vây quanh bởi
hơn một tá quý ông đủ tư cách và Stephen đang cáu tiết vì bị kìm hãm tự do. Hoặc
vì chị có một đám tốt cầu hôn và có thể chuyển đến Northumberland để bắt đầu cuộc
sống mới và để Kate và Stephen lại cho sự chăm sóc của em và Lord Lyngate. Chuyện
này không dính líu gì đến Crispin Dew. Nó không liên quan đến bất cứ cái gì
ngoài một lời hứa tự nguyện và được tiến hành trong vui vẻ. Chị yêu tất cả các
em. Chị sẽ không từ bỏ bổn phận của mình dù cho Stephen thấy nó khó chịu. Chị
không từ bỏ đâu.”
Vanessa đi tới bên cô và vòng tay qua eo cô.
“Chúng ta đi mua sắm đi,” cô nói, “hôm qua em đã bắt
gặp một chiếc mũ bonnet tuyệt vời, nhưng nó là màu xanh hoàng gia và chẳng hợp
với em chút nào. Nhưng nó trông sẽ rất mê hồn trên người chị. Ta hãy đi xem trước
khi ai khác kịp mua nó. Mà nhân tiện, Kate đâu rồi?”
“Nó vừa lên xe ngựa đi chơi với Miss Flaxley và Lord
Bretby và Mr. Ames rồi,” Margaret nói. “Chị đã có nhiều mũ Bonnet đến mức chẳng
biết làm gì với chúng nữa, Nessie.”
“Vậy thì thêm một cái nữa cũng chẳng hại gì,”
Vanessa nói. “Đi thôi.”
“Oh, Nessie,” Margaret cười run run. “Chị sẽ làm được
gì nếu không có em đây?”
“Chị sẽ có thêm khoảng trống trong tủ quần áo của
mình, đó là điều chắc chắn,” Vanessa nói, và cả hai phì cười.

