First Comes Marriage - chương 23 - end

Chương 23

 

 

Trước ngày em trai và chị gái cô lên đường về miền
quê, Katherine chuyển vào ở trong Moreland House, ở đó cô sẽ tiếp tục tham gia
các hoạt động của mùa vũ hội với Cecily dưới sự kèm cặp của mẹ Cecily cho đến
khi Vanessa trở về. Cô khá là vui sướng về sự chuyển chỗ đó, mặc dù một phần
trong cô vẫn ước giờ này mình đang trên đường về nhà cùng mọi người, cô nói với
Vanessa và Margaret.

Vanessa ngồi trong phòng ngủ của mình để nói đôi lời
với cô trước lúc lên đường vào sáng hôm sau. Cô muốn cảnh báo em gái hãy cẩn thận
với Constantine, mặc dù đó là một việc làm khó khăn vì cô không muốn phơi bày
chi tiết những nghi ngại của mình về anh ta.

“Anh ấy hơn em cả chục tuổi, Kate,” cô nói, “và rất
đẹp trai và quyến rũ. Anh ấy là người am hiểu thành phố này. Chị sợ có thể anh ấy
phần nào là một…ờ, một người phóng đãng. Sẽ không phải là khôn ngoan khi tin tưởng
anh ấy hoàn toàn chỉ vì anh ấy là anh họ xa của chúng ta.”

“Oh, chị không cần tự làm mình lo lắng, Nessie,”
Kate nói với một tiếng cười trong khi ngồi ở giữa giường và vòng tay quanh hai
đầu gối co lên. “Em biết gần đây chị không thích Con bởi vì Lord Lyngate có
xích mích với anh ấy. Em không biết là về chuyện gì, và em cũng không muốn biết
– đó là chuyện giữa hai người họ. Nhưng anh họ của chúng ta là một người kèm cặp
nghiêm khắc nhất mà chị có thể đạt được – hoặc là Meg hay Lady Lyngate.

Vanessa nhướng mày trong sự ngạc nhiên.

“Người kèm cặp ư?” cô hỏi.

“Cecily có thể có chút quá đà khi cô ấy thoát khỏi tầm
mắt của mẹ mình hay của chị và Lord Lyngate,” Katherine nói. “Cô ấy nghĩ rằng
khi mình đi cùng Constantine thì sẽ có thể dừng lại và nói chuyện với bất cứ
người đàn ông nào mà cô ấy thậm chí chỉ hơi quen biết và đi dạo với anh ta
trong khi em ở lại với Constantine. Em còn ngờ rằng một số cơ hội gặp gỡ đó là
những cuộc hẹn hò được sắp xếp từ trước. Nhưng anh họ của chúng ta sẽ không để
chuyện đó xảy ra, và mặc dù anh ấy rất dễ dãi và không bao giờ bực mình với
Cecily, anh ấy tỏ thái độ khá rõ ràng rằng cô ấy sẽ không làm bất cứ điều gì
trước sự có mặt của anh ấy giống như những điều không được làm trước mặt mẹ
mình. Và anh ấy thấy lo lắng đủ để chỉ ra cho cả hai đứa em là trước sự tiến tới
của những người đàn ông kia thì chúng em không được khuyến khích. Có thể anh ấy
là một kẻ phóng đãng khi ở trong hoàn cảnh khác – một số đàn ông cũng như thế,
em nghĩ vậy. Nhưng với bọn em anh ấy luôn là một tấm gương về danh dự và mẫu mực.

“Thật sao?” Vanessa nói. “Chị rất mừng khi nghe được
điều đó.”

Và cô thấy tiếc hơn bao giờ hết là mối hiềm khích của
anh với Elliott đã xúi giục anh vào sự hằn học ác ý chống lại cô. Cô còn hối tiếc
hơn vì anh đã cư xử rất đáng hổ thẹn ở Warren Hall hồi Jonathan còn sống. Nhưng
tất nhiên anh không phải là một con quỷ và cô không được cho rằng lúc nào anh
cũng xấu xa.

“Nhưng em cũng đừng bao giờ cho phép mình ở một mình
với anh ấy, Kate,” cô nói.

“Anh ấy sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra dù em
có muốn thế,” em gái cô nói. “Hơn nữa, Nessie à, anh ấy cũng sẽ đi xa trong
vòng vài ngày tới. Anh ấy đã mua một ngôi nhà và mảnh đất ở Gloucestershire và
sẽ tới định cư ở đó.”

“Vậy ư?”

“Em sẽ nhớ anh ấy,” Katherine nói. “Em cực kì thích
anh ấy.”

Như vậy chắc chắn là anh không nghèo, Vanessa nghĩ.
Nhưng chắc hẳn cha anh không để lại cho anh một gia tài đủ lớn để anh có thể
mua một dinh thự của chính mình. Rồi cô nhớ đến số tiền và những đồ nữ trang
anh đã lấy cắp, và cô thở dài thành tiếng.

“Anh ấy đã có một cuộc nói chuyện với Stephen khi họ
cùng nhau cưỡi ngựa trong công viên vào một buổi sáng,” Katherine nói. “Anh ấy
khuyên nó nên về Warren Hall để chuyên tâm vào sách vở và để học hỏi tất cả kiến
thức cần thiết về việc điều hành những gia sản và những trách nhiệm trong địa vị
của nó. Sẽ còn đủ thời gian sau này, khi nó đến tuổi trưởng thành, để chơi bời
trác táng một chút, anh ấy bảo Stephen, và để tận hưởng cuộc sống của nó một
cách hoàn toàn. Nhưng nó phải luôn nhớ rằng nó là bá tước của Merton và phấn đấu
cho xứng đáng với vị trí đó. Stephen đã kể lại cho em. Và rồi ngay ngày hôm sau
Lord Lyngate cũng gợi ý nó nên trở về nhà. Stephen ngưỡng mộ và kính trọng cả
hai người đó hết sức. Đó không phải là điều đáng tiếc khi họ lại ghét nhau
sao?”

“Đúng vậy,” Vanessa nói với một tiếng thở dài khác.

Có khi nào cô hiểu được Con không? Nó đòi hỏi một khả
năng rất lớn mới có thể phân loại con người thành anh hùng và tiểu nhân và
trông chờ họ thể hiện phần bản chất của mình. Chuyện gì xảy ra nếu có người khớp
với cả hai phạm trù trên?

Nhưng đó là một trong những câu hỏi không lời đáp có
nhan nhản trong cuộc sống.

“Đến giờ đi rồi,” cô nói, đứng dậy và ôm lấy em gái
khi em cô bò ra khỏi giường. “Elliott đang đợi chị. Bọn chị sẽ trở lại trong
vòng một tuần hoặc mười ngày nữa. Vậy hãy tự chăm sóc mình cho đến lúc đó nhé,
Kate. Chị sẽ nhớ em lắm.”

“Và em sẽ nhớ chị,” Katherine nói, giữ lấy cô thêm một
lúc nữa. “Em thường nghĩ đến cái ngày Tom Hubbard mang đến trường một tin tức
là có một ngài tử tước đang ở trong quán trọ của Throckbridge và em vội vã về
nhà để kể cho chị và Meg và để phân tích xem tại sao ngài ấy lại ở đó. Và rồi
chúng ta đến buổi tiệc và ngài ấy chỉ khiêu vũ với mỗi mình chị. Và ngày hôm
sau ngài ấy đến ngôi nhà tranh để thay đổi cuộc đời của tất cả chúng ta. Đôi
khi em ao ước những chuyện đó chưa từng xảy ra, Nessie, nhưng cuộc đời không thể
quay lại chu trình của nó, đúng không? Và mọi thứ chắc chắn hóa ra lại tốt đẹp
cho chị.”

“Đúng vậy,” Vanessa đồng ý.

“Và đôi khi em không thấy hối tiếc chút nào,”
Katherine nói. “Đôi lúc em nghĩ rằng cái cuộc sống mới này có khi lại tốt đẹp với
tất cả chúng ta nếu chúng ta chỉ cần có dũng khí để chộp lấy những gì nó trao tặng.”

Vanessa mỉm cười với cô.

“Tất nhiên là nó tốt đẹp rồi,” cô nói, thoáng buồn
khi nghĩ đến Meg. “Đó là mục đích của cuộc sống mà.”

Cô khoác tay Katherine khi họ đi xuống dưới nhà tới
cỗ xe đang đợi.

Thật sự là không cần thiết phải đích thân về vùng
quê giữa mùa vũ hội, Elliott sớm nhận ra. Merton đã vui vẻ chấp nhận để quay về
và miệt mài với các môn học khác nhau. Và chị gái cả của cậu đủ khả năng lo liệu
cho sự chú tâm của cậu không chệch hướng quá xa khỏi bổn phận. Samson và ông tổng
quản và người quản gia cùng nhau giữ cho ngôi nhà và điền trang được vận hành
trôi chảy, và cả hai vị gia sư đều háo hức đưa cậu học sinh vào vòng dạy dỗ của
mình một lần nữa.

Nhưng có lẽ bổn phận với vị trí là người bảo trợ cho
cậu bé chỉ là một cái cớ. Không phải là anh không thích ở London trong mùa vũ hội.
Hay là anh không thích ở đó với Vanessa. Nhưng anh vẫn nhớ những ngày ngắn ngủi
sau đám cưới của họ - tuần trăng mật như có lần cô đặt tên cho nó – với đôi
chút luyến tiếc. Họ không thể ở lại ngôi nhà ven hồ lâu hơn – bổn phận buộc họ
phải tới London. Nhưng anh muốn ở đó lâu hơn nữa.

Người đàn ông phải được quyền dành đủ thời gian ở một
mình với cô dâu của anh ta để hiểu cô ấy cho thấu đáo, để trở nên dễ chịu với
cô ấy, để tận hưởng niềm vui với cô ấy.

Để yêu cô ấy.

Có lẽ là không sáng suốt khi cố tìm lại phép nhiệm
màu của những ngày đó.

Có thể là không sáng suốt.

Cả hai đều dành phần lớn những ngày đầu tiên về nhà ở
Warren Hall. Họ đã không hứa quay về vào ngày thứ hai, mặc dù họ đã nói là có
thể sẽ đi. Đó là một ngày nắng với gió hiu hiu thổi. Thời tiết khá là nóng bức.
Nó là một ngày hoàn hảo để cưỡi ngựa sang Warren Hall, hoặc đi sang đó trên một
chiếc xe mui trần.

Đó là một ngày hoàn hảo…

“Có thật là em muốn sang Warren Hall hôm nay?” anh hỏi
Vanessa bên bàn ăn sáng. “Hay em thích một ngày yên tĩnh ở nhà hơn? Một cuộc đi
dạo xuống bờ hồ chẳng hạn?”

“Cùng nhau ư?” cô hỏi anh.

“Cùng nhau, phải.”

“Em dám chắc Stephen sẽ bận rộn cả ngày hôm nay,” cô
nói. “Có lẽ chúng ta không nên làm phiền cậu ấy. Và Meg thì có kể hoạch dành
nguyên buổi sáng với bà quản gia và toàn bộ buổi chiều – nếu thời tiết cho phép
– để xem có thể làm được gì cải thiện cho bụi hoa hồng. Thời tiết thì rất đẹp.”

“Vậy thì tốt nhất là,” anh nói, “chúng ta cũng đừng
làm phiền cả cô ấy.”

“Em cũng nghĩ vậy,” cô đồng tình.

“Vậy, ra hồ nhé.”

“Ra hồ ư.”

Cô mỉm cười với anh một cách bất ngờ, vẻ rạng rỡ đó
không chỉ có ở miệng và đôi mắt cô, mà toàn bộ từ trái tim đến tâm hồn – hoặc
có vẻ như thế. Nó luôn luôn làm anh sững sờ.

“Vâng,” cô nói, “chúng ta ra hồ đi, Elliott. Dù những
bông hoa thủy tiên không còn nở nữa.”

“Nhưng thiên nhiên không bao giờ lấy đi hết của
chúng ta,” anh nói, “bất kể vì lí do gì.”

Lạy Chúa, anh sẽ sớm làm được thơ nếu như không để ý
mất. Nhưng câu nói của anh đúng là lời tiên tri. Đám hoa thủy tiên, tất nhiên,
đã biến mất từ lâu, nhưng thế chỗ của chúng bây giờ là những bông hoa chuông,
phát triển còn lấn lướt hơn nữa bên kia bờ hồ và phủ kín triền dốc mà đám thủy
tiên nở rộ hồi mùa xuân.

“Ôi, Elliott,” cô nói khi họ bước dọc bờ hồ. “Có
khung cảnh nào đáng yêu hơn thế không?”

Mọi thứ trong tầm mắt là một màu xanh biếc hoặc xanh
lá cây, từ màu nước cho đến lá cỏ cho đến những bông hoa cho đến cây cối cho đến
nền trời. Ngay cả chiếc áo của cô cũng là màu hoa mua xanh biếc, hoặc chiếc mũ
rơm viền ruy băng xanh da trời của cô.

“Hoa thủy tiên cũng đáng yêu,” anh nói, “nhưng không
đáng yêu hơn.”

“Elliott,” cô dừng lại và đứng trước mặt anh. Cô cầm
lấy cả hai tay anh trong tay mình. “Ba ngày vừa qua em đã hạnh phúc hơn bất cứ
lúc nào trong đời. Mặc dù điều đó không thể đúng hoàn toàn vì em cũng đã hạnh
phúc kể từ đó đến giờ. Em thấy hạnh phúc ngay lúc này đây. Em muốn ngài biết điều
đó. Em từng hứa sẽ làm ngài hạnh phúc. Nhưng em mới là người được ban phúc nhất.”

“Không, không phải em.” Tay anh siết lại quanh tay
cô. “Nếu em cảm thấy mình được ban phúc, Vanessa, em không thể cảm thấy thế nhiều
hơn tôi đâu. Và nếu như em hạnh phúc, em cũng không thể hạnh phúc hơn tôi.”

Đôi mắt cô mở to và đôi môi hé ra.

“Tôi hạnh phúc,” anh nói, lần lượt nâng hai bàn tay
cô lên môi.

Hình như đây là lần đầu tiên anh làm cho cô không thốt
nên lời.

Anh dự định cứ giữ lấy cho riêng mình thôi. Nhưng nếu
anh không nói bây giờ, có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ nói được. Và những điều như vậy
rất quan trọng đối với phụ nữ, anh nghĩ thế. Có lẽ chúng cũng quan trọng chẳng
kém với đàn ông.

“Anh yêu em,” anh nói.

Đôi mắt cô rạng rỡ – vì nước mắt, anh nhận ra.

“Anh yêu em,” anh nói với cô lần nữa. “Trong anh
tràn đầy tình yêu với em. Anh tôn thờ em, anh yêu em.”

Cô đang cắn môi.

“Elliott,” cô nói, “ngài không cần phải-“

Anh đặt nhẹ ngón tay trỏ lên môi cô.

“Em đã trở nên cần thiết đối với anh như không khí để
thở,” anh nói. “Vẻ đẹp và những nụ cười của em bao bọc quanh anh và làm anh ấm
áp – từ trái tim đến tâm hồn. Em dạy cho anh biết tin tưởng và yêu thương trở lại,
và anh tin và yêu em. Anh yêu em hơn bất cứ người nào anh từng yêu. Hơn những
gì anh biết về giới hạn của tình yêu. Và nếu em nghĩ anh đang làm trò lố bịch với
bài diễn văn lãng mạn cường điệu thế này chỉ vì anh muốn em cảm thấy thoải mái
hơn về việc em thú nhận là mình hạnh phúc, để rồi anh sẽ phải đưa ra những tiêu
chuẩn xóa sổ nó hoàn toàn.”

Gương mặt cô tràn ngập niềm vui – và ánh sáng rực rỡ.
Hai hàng nước mắt lăn dài trên má cô. Cô chớp mắt ngăn lại bất cứ giọt lệ nào
có thể nối đuôi chúng.

“Gì cơ ạ?” cô hỏi anh.

Anh từ từ mỉm cười với cô, và anh nhận ra mình đang
làm điều đó – hạ lớp phòng thủ cuối cùng chống lại những nguy hiểm của tình yêu
– khi nụ cười của cô được giữ lại và cô rút hai tay ra và nhẹ nhàng ôm lấy
gương mặt anh.

“Ôi, tình yêu của em,” cô nói, “tình yêu của em.”

Những lời cô đã nói vào buổi tối ở thư viện khi anh
khóc. Anh đã không được nghe thêm lần nào nữa, nhưng anh đang nghe thấy thanh
âm của chúng. Cô đã yêu anh từ lâu rồi, anh nhận ra. Cô sinh ra là để yêu
thương, nhưng cô đã chọn yêu anh.

“Em có điều gì để nói với anh không?” anh hỏi cô.

Cô nghiêng đầu.

“Đứa bé?” cô nói. “Chúng ta sắp có con, Elliott. Anh
có vui về chuyện đó không? Có lẽ nó sẽ là người thừa kế của anh.”

“Anh rất vui về đứa bé,” anh nói, “con trai, con gái
– thực sự không quan trọng.” Anh cúi xuống cọ trán mình vào trán cô.

Cô vòng hai tay qua cổ anh và nép vào người anh.

“Em mừng vì đây là nơi chúng ta nói về chuyện đó lần
đầu tiên,” cô nói, “em mừng vì đây là nơi anh nói yêu em. Em sẽ mãi mãi, mãi
mãi yêu nơi này, Elliott. Nó sẽ trở thành một mảnh đất thiêng liêng.”

“Anh hi vọng là không quá thiêng liêng,” anh nói.
“Anh vừa chợt nghĩ ra là đã mấy ngày nay trời không mưa và đất ở đây sẽ khô
ráo. Và đây là một chỗ hẻo lánh. Không một ai tới đây.”

“Trừ chúng ta,” cô nói.

“Trừ chúng ta.”

Và người làm vườn đã ngăn cho dải đất này không trở
nên quá um tùm và hoang sơ. Nhưng hôm nay tất cả những người làm vườn đều bận bịu
với công việc cắt cỏ, xén cỏ ở bãi cỏ lớn trước nhà.

Anh cởi áo khoác ra và trải trên mặt đất giữa những
cây hoa chuông, có lẽ đúng chỗ họ đã nằm giữa những bông hoa thủy tiên trong tuần
trăng mật của họ.

Và họ nằm xuống giữa những bông hoa đang nở rộ và
làm tình một cách nhanh chóng và mãnh liệt và thỏa mãn đến tận cùng.

Cả hai đều thở hổn hển khi kết thúc, và họ đều mỉm
cười khi anh ngẩng đầu lên nhìn xuống cô.

“Anh cho rằng,” anh nói, “mình sẽ phải trả giá cho
chuyện này. Em sẽ bắt anh gom một ôm hoa mang về nhà, đúng không?”

“Oh, nhiều hơn một ôm,” cô nói. “Cả hai cánh tay phải
chất đầy hoa là hoa. Phải có một bình hoa chuông trong mỗi căn phòng ở nhà.”

“Chúa giúp chúng ta,” anh nói. “Nó là một tòa lâu
đài. Lần cuối cùng anh thử đếm số phòng, anh thấy mình không thể đếm được con số
cao tới mức đó.”

Cô bật cười.

“Vậy thì tốt hơn chúng ta đừng lãng phí thêm phút
giây nào nữa,” cô nói.

Anh đứng dậy, chỉnh chang lại quần áo, và chìa tay
cho cô. Cô nắm lấy nó và anh kéo cô vào vòng tay mình. Họ ôm nhau thêm vài khoảnh
khắc không thể diễn tả thành lời, nhưng không quá lâu.

Có rất nhiều hoa để hái. Ngôi nhà sẽ tràn ngập chúng
cho mà xem.

Cuộc sống của họ cũng tràn ngập và đầy ắp, anh nghĩ
– và mãi mãi như thế.

Một người đàn ông có thể trông đợi điều gì khác được
khi anh ta lấy Vanessa chứ?

Anh cười toe toét với cô và bắt tay vào việc.

The end.

 

 

 

 

Báo cáo nội dung xấu