Uyên ương lệ -Chương 04 part 1

 Từ rất xa, thấy một thân ảnh đang đi tới, Cốc Thanh Vân không nói hai lời, quay đầu bước đi.

“Ê, đợi chút, đợi chút ! Ta cũng không phải quỷ, sao vừa gặp
đã bỏ chạy?” Đường Linh nhi ở phía sau oang oang hét lớn.“Này, mở miệng đi chứ,
ta đã nhớ ra chuyện trước kia rồi. Nam tử hán đại trượng phu, lòng dạ
đừng hẹp hòi như vậy, chỉ thích so đo!」

Hắn lòng dạ hẹp hòi? Hắn thích so đo?! Bị hại đến thê thảm
không nói được một tiếng  xin lỗi đã đủ quá đáng rồi, lại còn chỉ trích
hắn thích so đo?

Hắn nhẫn nại hít một hơi “Đường, Linh, Nhi! Ngươi rốt cuộc
muốn thế nào?”

Nếu đại ca thực sự cưới nàng ta…… Ai, Cốc Thanh Vân hắn chỉ
còn nước đi chết, đó là chuyện không sớm thì muộn thôi.

“Bản cô nương có việc muốn thỉnh giáo ngươi, ngươi hung hăng
như vậy làm gì?” Nàng tức giận trừng mắt nhìn lại.

Cốc Thanh Vân khẽ hừ một tiếng, chưa từng thấy ai kêu người
giúp mà thái độ  lại kiêu ngạo như vậy  .」

“Ta đây cũng vì để mắt đến ngươi, thôi, ta đi hỏi bác cũng
được, cơ mà, ta chỉ lo lắng cho an nguy sau này của ngươi thôi…”

Cốc Thanh Vân trừng lớn mắt, nữ nhân này dám uy hiếp hắn?!

“Đứng lại!” hắn tuyệt đối không hoài nghi, nàng có thể khiến
hắn khóc không ra nước mắt .

Đường Linh Nhi cười hì hì đi lại vòng quanh bên người hắn
“Ngươi chắc chắn muốn để cho ta hỏi sao ?”

Cốc Thanh Vân không tình nguyện nhấp môi dưới, sẵn sàng trả
lời.

“Kỳ thật cũng không có gì , ta chỉ muốn hỏi chút chuyện liên
quan đến biểu ca Nhược Trần…”

Hừ, hắn biết mà, nữ nhân háo sắc này! Cốc Thanh Vân bày ra
một bộ mặt khinh thường. Chẳng qua nói đi phải nói lại, nữ nhân gặp qua đại ca
hắn, ít ai không biến thành hoa si .

“Này, mau thu lại dáng vẻ khinh thường của ngươi đi, sau đó
trả lời ta, biểu ca Nhược Trần thích dạng nữ nhân nào?” Nàng còn nhớ rất rõ
thật nhiều, thật nhiều năm về trước, ca ca từng nói, nếu ca ca không muốn cưới
nàng, vậy nàng phải nghĩ cách bắt hắn nguyện ý cưới nàng, đối tượng hào phóng
đồng ý để cho nàng bắt ép, nàng còn khách khí chi nữa? Mà bước đầu tiên, đương
nhiên chính là đầu tư thật tốt cho bản thân !

Cốc Thanh Vân nhàn nhạt liếc nàng “Dù sao cũng không phải
loại nữ nhân như ngươi.”

“Thật vậy sao?” Nghe vậy, nàng khẩn trương đứng thẳng người,
chỉnh trang xiêm y. “Nhìn ta thế nào?”

Nghe thấy ngữ khí khẩn thiết của nàng, hắn không nhịn được
liếc nhìn một cái.

“Khí chất chẳng ra khí chất, khuôn mặt cũng không có chỗ nào
xinh đẹp như người ta, nói tới bốn chữ vợ hiền dâu thảo, ngươi ngay cả một chút
cũng không biểu hiện, làm việc tùy tiện xằng bậy, thích gây rắc rối, ngồi yên
một lát cũng không xong, nữ nhân nên ít nói, uyển chuyển ôn nhu, đằng này dù
đem ngươi ra vắt sạch cũng chẳng vắt được gì, ưu điểm không kiếm ra nổi hai, ba
cái, khuyết điểm thì mười rổ đựng không hết, ngươi nói xem, ai có thể thích
loại nữ nhân như vậy?”

Thực sự thảm đến thế sao? Linh Nhi vừa nghe, cả người liền ủ
rũ, mặt cúi gằm không ngẩng lên nổi.

Cốc Thanh Vân vốn định văng thêm một lô một lốc nữa, nhưng
vừa bắt gặp khuôn mặt nhỏ nhắn buồn bã của nàng, tất cả lời muốn nói đều nghẹn
hết trong họng, rốt cuộc không bật ra được nửa chữ.

Trời không sợ, đất không sợ, cô gái này, không ngờ cũng có
lúc khổ tâm, xem ra, nàng hẳn thực lòng với đại ca.

Thấy nàng như thế, hắn cũng không nhẫn tâm trêu cợt nữa .

“Ta nói lung tung , ngươi đừng để trong lòng…”

“Nói lung tung mà nói một hàng dài vậy sao, đó còn không
phải những khuyết điểm nghiêm trọng ư?” Nàng cúi đầu càng thấp, tiếng nói không
chút phấn chấn, như là đang tự ti đến sắp chết luôn.

“Cũng không phải ý đó, ý ta nói ── ai nha! Được rồi, ta thừa
nhận, ta thật sự thấy ngươi không được tốt lắm, tùy tiện bấu kéo người khác,
nhưng chỉ cần đại ca thích thì được rồi, ngươi việc gì phải quản người khác
nghĩ thế nào, đúng không?」

“Thích mới lạ, biểu ca Nhược Trần không thích ta đâu, ca ca
nói muốn từ hôn」”

“Đó nhất định là đang đùa với ngươi! Ngẫm lại, đại ca đợi
ngươi nhiều năm như vậy, đâu có thể dễ dàng từ hôn?”

Vô nghĩa! Bằng không ngươi nói đại ca vì sao đến giờ còn
chưa lấy ai? Phải biết rằng, nữ nhân nguyện ý gả cho đại ca, nhiều đến mức sáng
ngang sao trên trời. Đại ca vì giữ đúng lời hứa năm đó, chờ một đứa nhóc con
thò lò mũi xanh lớn lên. Ngươi tự mình suy nghĩ đi, một nữ nhân không chút nữ
tính, đại ca bộ ngốc tới nỗi đi tìm một đứa trẻ 5 tuổi hứa hôn sao?”

Huống chi, những năm gần đây, tuy đại ca không biết ngươi
lớn lên trở thành một con người như thế nào, nhưng huynh ấy còn không phải vì
ngươi mà cự tuyệt bao cô gái dung mạo đẹp như tiên nữ sao, như vậy ngươi cảm
thấy đại ca sẽ để ý bề ngoài đẹp hay xấu sao?”

Thao thao bất tuyệt một hồi, hắn vất vả dừng lại thở gấp.
Lúc này Linh Nhi mới nhỏ giọng nói: “Ta cũng không xấu……”

Nàng thừa nhận, bản thân không đẹp đến mức khiến người ta
say lòng, nhưng cũng được tính là một gốc lan nhỏ tỏa hương thơm ngát đúng
không?

Chẳng lẽ còn chưa đủ?

“Nhưng mà…… Ai, ta hỏi ngươi, ta muốn ngươi nói cho ta sở
thích của ca ca?”

Cốc thanh vân nhún vai “Chỉ cần ngươi thực hiện đúng bốn chữ
vợ hiền dâu thảo, khiến huynh ấy cảm thấy kỳ thật ngươi không tệ như vậy, sẽ
bằng lòng rước ngươi vào cửa.”

Vợ hiền dâu thảo…… a! Ta đã hiểu!

Nàng xoay người chạy được vài bước, đột nhiên quay đầu lại
“Hì, ta phát hiện, con người ngươi kỳ thật cũng không tệ, yên tâm, chị dâu như
mẹ, vì bốn tiếng này, về sau ta nhất định sẽ chiếu cố ngươi thật tốt…”

Nói xong, thân người đã nhanh như chớp chạy biến không thấy
đâu.

Chiếu cố? Oài, nghĩ cũng không dám nghĩ nữa, nàng chỉ cần
đừng hành tội hắn, hắn đã cám ơn trời đất lắm rồi. Cốc Thanh Vân nán lại một
lúc, tự lẩm bẩm thì thào.

Chẳng qua, chiếu theo lương tâm mà nói, tiểu biểu muội này……
kỳ thật rất đáng yêu, làm đại tẩu của hắn, so ra cũng xứng đáng.

Nghĩ là một chuyện, nói ra rồi bắt tay vào làm lại là một
chuyện khác, nàng bây giờ mới biết được, cái gọi là “vợ hiền dâu thảo”, thật sự
không dễ làm !

Nàng chẳng qua…… chẳng qua chỉ muốn hầm canh gà nhân sâm tẩm
bổ cho phu quân tương lai thôi, cơ mà, không ngờ lại khó khăn như vậy!

Vào lúc thiếu chút nữa cả nàng và nhà bếp cùng cháy, hắn
được mời đến kịp thời, chỉnh đốn mọi việc, phân phó đầu bếp thu dọn.

Dù sao…… ít nhất nàng cũng đảm nhận việc nhóm lửa [tuy rằng
đó gần như là lý do khiến nhà bếp bị cháy], hơn nữa cũng góp công giết gà [tuy
rằng tiếng thét chói tai của nàng so với con gà xấu số kia còn thê thảm hơn],
còn cả chế biến thức ăn  nữa [tuy rằng chỉ đứng một bên thỉnh thoảng đưa
mấy cái nồi chảo bát muỗng cho đầu bếp, cơ mà không phải người ta muốn thế, mỗi
lần nàng chủ động đề nghị giúp đỡ, mọi người sắc mặt ai nấy đều trắng bệch,
quay lưng chạy trốn]…… Aizz, dù sao chỉ cần nàng có tâm ý là tốt rồi !

Qua một hồi tự an ủi, nỗi đau thất bại trước đó đã bay mất
sạch, nàng bắt đầu thuyết phục bản thân, kỳ thật mình không tệ đến vậy, đúng
không?

Ừ, đúng! Chính thế.

Hít sâu một hơi, cảm giác tự tin lại ngập tràn, nàng bưng
nồi canh nhân sâm thành quả cả sáng nay đi đến trước thư phòng của Thu Nhược
Trần .

“Biểu ca, mở cửa.”」
Hai tay đều không rảnh rỗi, nàng dùng chân đá một phát, ai ngờ, lực đạo không
khống chế tốt, “Bang bang bang!”, cánh cửa trở về hình dáng nguyên thủy.

Thu Nhược Trần cứng họng, không dám tin nhìn cái cửa bị đạp
đổ dã man, sau đó nhìn về hướng cạnh cửa, hiển nhiên đây là công lao của 
Linh Nhi.

Không phải chứ? Hắn không hề đánh giá thấp năng lực phá hoại
của nàng, nhưng…… cửa của hắn có thâm cừu đại hận gì với nàng? Nàng sao lại…
phải…… ây, kịch liệt đến vậy?

“A…… Ha ha……” nàng đành cười ngốc nghếch “Biểu ca, cửa của
huynh…… ha ha, hình như hơi…… yếu ớt nha!」

Thu Nhược Trần nhắm mắt lại, trầm mặc ba giây, sau đó quyết
định không so đo với nàng.

“Có việc gì sao?” Linh Nhi…cấp bách phá cửa của hắn mà vào
như vậy, tốt nhất nên biết điều đưa ra một lý do xác đáng.

Nhắc tới chuyện này, Linh Nhi lập tức tươi cười hưng phấn
“Đúng đúng đúng! Thiếu chút nữa quên mất, muội mang canh bổ cho ca ca, đây là
muội tự tay làm đó___” Còn chưa kịp đưa lên, chân trái bỗng sơ ý, va vào miếng
gỗ, cả người ngã sấp về phía trước.

Tình cảnh này thật đúng với câu Vui quá hóa buồn!

Thu Nhược Trần rất muốn đỡ  nàng, nhưng mà, không còn
kịp nữa rồi!

Nhìn bát canh đổ ra, nụ cười đông cứng lại, nàng đứng yên
không phản ứng.

Không thèm để mắt đống hỗn độn trên sàn, Thu Nhược Trần bước
tới gần nàng “Linh Nhi, muội khỏe không?”

Nàng im lặng không trả lời, không xong rồi.

Nhìn xem nàng biến mọi thứ thành cái gì? Tất cả đang tốt
đẹp, nàng vừa đến, đã khiến mọi thứ loạn hết cả lên.

Nếu ca ca biết được, nhà bếp thiếu chút nữa bị thiêu hủy,
cửa cũng bị nàng đá bay mất, chỉ vì, chỉ vì một nồi canh gà hầm….. Đến lúc đó,
đừng nói muốn huynh ấy cảm động mà cưới nàng, nàng tin rằng, ca ca sẽ lập tức
quăng nàng ra xa khỏi tầm mắt mình.

Càng nghĩ càng đau lòng, nội tâm tràn đầy nỗi thất bại, phút
chốc bùng nổ, hóa thành những giọt nước mắt rơi xuống .

Hu hu hu…… Đừng nói biểu ca Nhược Trần, ngay cả nàng cũng
nhận thấy bản thân mình thật ngốc…… Vừa thấy nước mắt của nàng, Thu Nhược Trần
hoảng hốt, vội vàng kéo nha đầu này vào lòng, luôn miệng hỏi “Làm sao vậy? Ngã
đau chỗ nào? Để huynh xem!」

Hu…… nàng càng khóc càng không thể

ngừng, tự mình tiếc nuối, ai oán không ngớt. 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3