Mục tiêu đã định, vĩ thanh part 1

Vĩ thanh . Part 1:

Nếu như Phong Ấn cho rằng chỉ như vậy
là có thể làm Lôi Vận Trình xóa bỏ mọi hiềm khích thì anh đã sai
rồi, Lôi Vận Trình không những không chấp nhận lời cầu hôn của anh, mà
cô còn xảo quyệt moi được từ chỗ anh những toan tính chi li tà ác của Phong Hạo
lúc trước.

Cái gì là tiểu nhân và phụ nữ khó chiều,
sau vài tháng anh đã hoàn toàn lĩnh hội được. Anh vẫn kiên trì việc
theo đuổi cô nhưng Lôi Vận Trình vẫn bất vi sở động(1). Sau lại, Đoàn
trưởng cùng với Chính ủy bao gồm cả sư phụ trong căn tin cũng không thể
chịu nổi việc nhìn anh vất vả như vậy, thế là họ lặng lẽ tạo điều kiện
thuận lợi bằng cách ngấm ngầm cung cấp những kiến thức cơ sở mà họ đã có được
khi theo đuổi phụ nữ trong quá khứ hào hùng không ai bì nổi của bọn họ cho anh.

Bất vi sở động - 不为所动: không bị bất cứ chuyện gì làm xúc động [baidu]

Đương nhiên trong đó không bao gồm Lục
Tự, cũng không bao gồm cả người nào đó vẫn luôn được cho rằng người
nhà của Lôi Vận Trình – Hướng Bắc Ninh, bởi vì không ai có thể hiểu
rõ những gian khổ mà cô đã trải qua trong học viện phi hành hơn cậu ấy,
rõ ràng mỗi một chuyện trong quá khứ đều khiến cho trái tim của cậu ấy
tràn ngập những thương tiếc, Lôi Vận Trình chưa gật đầu ngày nào thì Phong Ấn
vẫn là kẻ địch của bọn họ ngày đó.

Lo lắng mối quan hệ thân thiết giữa
Hướng Bắc Ninh và Lôi Vận Trình, Phong ́n vừa phải theo đuổi cô, vừa phải
đồng thời tìm cách lôi kéo bạn bè của cô, chỉ tiếc đối phương ít khi
cảm kích sự nhiệt tình đó của anh.

So với anh, Phong Hạo cũng không thoải
mái hơn là bao, dưới lời dụ dỗ đe dọa của Phong phu nhân, ông đành phải
vì chuyện chung thân đại sự của con trai mà liên tục đến viếng thăm Lôi
gia, ngoài việc bị gây khó khăn trăm muôn ngàn điều, ông còn phải nịnh
hót Lôi Khải trước mặt công chúng để tạo thể diện cho ông ta. Vì thế,
trong một thời gian rất lâu, Phong Hạo trở thành đề tài hấp dẫn nhất
cho những người rãnh rỗi trong thành phố T bàn tán.

Hôm nay, chẳng biết là lần thứ mấy
Phong Hạo xuất hiện trước cửa nhà họ Lôi, sau một thời gian dài đấu
tranh tâm lý, cuối cùng ông cũng gõ cánh cửa vẫn đóng chặt kia, ông đã
ngồi đây từ một giờ chiều đến ba giờ nhưng vẫn không thấy Lôi Khải xuất
hiện, chỉ có Tử Du đang ôm con trai nhưng lại không hề để ý đến đến ông
chú kiệm lời nào đó mà vẫn tiếp tục nói chuyện thao thao bất tuyệt.

Biết rõ tính tình của ông, nên khi bác
tài xế thấy ông đen mặt liền ngắt lời cô: “Không phải Hoàng Phủ tiểu
thư nói Lôi tiên sinh có nhà sao?”

Tử Du híp mắt cười, cô ấy nhìn thoáng
qua đồng hồ: “Đó là vì chú không biết, ba cháu gần đây có thói quen
ngủ trưa, nhưng bây giờ chắc là đã dậy rồi, để cháu lên lầu xem thử xem.”

Là ngủ trưa thật hay cố ý vênh váo,
trong lòng mọi người đều hiểu nhưng chỉ là không nói mà thôi. Bóng dáng
của cô ấy mới biến mất, Phong Hạo đã hung ác dữ tợn trừng mắt với tiểu
thiếu gia của dòng họ Lôi, thằng bé đang ngồi trên ghế sofa cắn ngón tay của
mình.

Cục cưng giật mình, đôi mắt tròn xoe
chớp chớp, nhưng chẳng những thằng bé không sợ gương mặt muôn đời lạnh
lẽo như trong lá bài của ông, ngược lại nó còn bò về phía ông. Dùng
cánh tay nhỏ bé mềm mại non nớt dính đầy nước bọt của mình níu lấy
bộ đồ vest có giá trị đắt đỏ của Phong Hạo, thằng bé cố gắng ôm lấy
đùi ông rồi vụng về bò lên người ông, sau đó thằng bé còn túm lấy chiếc
caravat của ông bỏ vào miệng mà không hề phân bua gì cả. Phong Hạo nhanh
nhẹn rút chiếc caravat về, cục cưng vẫn khăng khăng giữ lấy, cả hai không
ngừng duỗi tay chém giết, một lớn một nhỏ bắt đầu cuộc chiến tranh
giành chiếc caravat.

Thấy thức ăn bị cướp đi một lần nữa,
cái miệng nhỏ nhắn của cục cưng mếu máo, đôi mắt to nhanh chóng ứa đầy
nước mắt.

Da đầu của bác tài xế tê rần, vội vàng
lấy món đồ chơi chọc cười thằng bé, nhưng tiểu thiếu gia nhà họ Lôi vẫn
không thèm để ý đến, bộ ngực nhỏ bé phập phồng, hai mắt nhìn thẳng
vào chiếc caravat của Phong Hạo.

“Đây mà lại là đối tượng quan trọng
được Lôi gia bảo vệ đây sao.” Bác tài xế thở dài, không khỏi tính toán
cái lợi và cái hại khi gặp phải thằng nhóc này…

Phong Hạo trầm mặc một lúc, bỗng nhiên
ông vô cùng oai phong lẫm liệt vươn hai tay bế bé cưng ngồi lên đùi mình
lần nữa, ông nhìn khuôn mặt từ âm u trở nên sáng lạng của thằng bé, sau
đó thằng bé nắm lấy chiếc caravat số lượng có hạn mà Lâm Thất Thất đã
tặng cho ông, rồi nhét nó vào miệng nhưng một món đồ ăn…

Khi Lôi Khải kề cà xuất hiện thì chứng
kiến một màn như vậy, ông bảo Tử Du bế cục cưng về, gương mặt lộ vẻ
không vui: “Khi con trai anh còn bé, anh cũng tùy tiện cho nó ăn những
thứ không sạch sẽ như thế sao?”

Phong Hạo hít một hơi thật sâu, cố gắng
đè nén lửa giận, thô lỗ kéo chiếc caravat bị gặm đến không ra hình
dáng ban đầu nữa rồi quăng lên bàn. Đôi lông mày của Lôi Khải nhíu lại,
chậm rãi châm một điếu thuốc rồi hờ hững nhìn thẳng vào đôi mắt đầy
lửa giận của Phong Hạo.

Sau khi cả hai đối mắt chiến đấu với
nhau, Phong Hạo đành phải chịu thua: “Xin lỗi.”

Hai chữ này gần như được rít ra từ trong
kẽ răng của ông, khóe miệng Lôi Khải hơi nhếch lên: “Con nít không hiểu
chuyện, anh không nên để tâm làm gì.”

Phong Hạo vươn tay về phía bên cạnh,
tài xế lập tức đưa mấy xấp văn kiện qua. Phong Hạo lại đưa những thứ
này đến trước mặt Lôi Khải: “Đây là những hạng mục mà nhất định quý
công ty sẽ có hứng thú.”

Lôi Khải liếc mắt nhìn, sau đó ông
chậm rãi phả ra một làn khói: “Thật ngại quá.”

“Chỉ là việc nhỏ thôi mà.” Phải dâng
vài trăm triệu vào tay của Lôi Khải, trong lòng Phong Hạo đã âm thầm hỏi
thăm mười tám đời tổ tông nhà ông ta từ lâu rồi.

“Phong tổng còn có việc gì nữa không?”
Thấy ông không nói gì tiếp, Lôi Khải ra vẻ nghi hoặc.

Phong Hạo lại đặt một chiếc hộp vuông
trước mặt ông ta: “Lúc trước ông từng đề cập đến việc muốn mua tặng cho
Lôi phu nhân một bộ đá quý nhưng lại bỏ lỡ phải không? Thật khéo là
tôi đã gặp được người mua nó ở nước ngoài…”

Lúc này Lôi Khải thật sự rất kinh
nhạc vui mừng, bộ đá quý đó ông đã tìm gần nửa năm: “Chính xác,
đúng là bộ này, làm phiền Phong tổng quá.”

Ông ta đứng dậy, định lên lầu đưa cho
Thương Tiểu Thiền xem, hoàn toàn vứt Phong Hạo ra phía sau, đối với
quá trình làm sao “Thật khéo gặp được” của Phong Hạo, người mà ngay cả
ông ta cũng không tìm được, Lôi Khải hoàn toàn không có một chút hứng
thú nào.

Phong Hạo không dằn lòng được nữa mà
nổi giận, vọt đến ngăn ông ta lại: “Vậy chuyện đó anh suy nghĩ sao?”

“Tôi có nhận lời anh suy nghĩ chuyện gì
à?”

Nhìn bộ mặt vô tội bày ra trước mắt,
Phong Hạo thật muốn đá cửa rời đi: “Chuyện của Trình Trình và Phong Ấn
ấy.”

Lôi Khải như bừng tỉnh hiểu ra vấn đề,
ông ta vui vẻ nở nụ cười: “Chuyện của bọn nhỏ thì cứ để bọn nhỏ
giải quyết là được rồi, tôi có can thiệp cũng chẳng được gì đâu.”

“Lôi Khải! Anh nên một vừa hai phải
thôi nhé!” Phong Hạo cắn răng, hận đến mức không thể vung một quyền qua
đó. Gần đây, phàm là chuyện gì mà Lôi Khải muốn, ông ta chỉ cần chỉ tay
năm ngón là Phong Hạo sẽ đủ tìm đủ mọi cách làm ông ta hài lòng, nhỏ
thì sữa bột, tã lót của tiểu thiếu gia, lớn thì vài hạng mục trị giá
mấy trăm triệu, mà ông ta ngay cả chớp mắt cũng chả thèm, biết rõ Lôi
Khải chỉ đang hưởng thụ quá trình khống chế Phong Hạo, nên Phong Hạo
đành phải nhịn nhục vì con trai.

Lôi Khải không giận, ngược lại còn
cười, nhẹ nhàng đẩy tay Phong Hạo ra: “Phong tổng muốn ở lại ăn cơm tối
không?”

Ăn cái quái gì! Phong Hạo nổi giận đùng
đùng trở về nhà, Lâm Thất Thất đang nói chuyện điện thoại với con
trai, một giây sau đó tay nghe đã rơi vào tay ông: “Có phải kiếp trước
tôi nợ nần gì anh không?!”

Từ trước đến giờ đối với bất cứ
chuyện gì Phong Hạo cũng đều vô cùng bình tĩnh nhưng giờ phút này ông
lại cực kì phẫn nộ, quả là chuyện hiếm thấy nha, vì vậy trong lòng
Phong ́n vốn đã có mây mù che phủ giờ lại tăng thêm một tầng u ám nữa:
“Lôi Khải lại làm khó bố?”

“So với lúc trước thì đã khá hơn một
chút, chí ít còn để cho tôi vào cửa!” Phong Hạo mắng thành tiếng: “Ba
đời nhà này vẫn chưa từng mất mặt như thế, đều nhờ anh ban tặng cho
tôi cả đấy! Không phải con bé đó thì không được sao?”

 

“Bố…” Phong ́n gào thét thảm thương: “Bố
đã sớm biết có kết quả như bây giờ thì hà tất gì lúc trước lại làm
vậy.”

“Ý của anh là mọi chuyện trở nên như
thế này đều là lỗi của tôi? Tôi bảo anh nói những lời khốn nạn kia
ra để người ta nắm được nhược điểm của anh sao?”

“Nhưng người Lôi Khải muốn trừng trị
không phải chỉ có một mình con, nếu không phải lúc trước bố tâm thuận
bất chính(2) —— À, ý con muốn nói… Dù thế nào bố cũng phải gánh lấy
một nửa trách nhiệm, con mà không lấy được vợ thì Phong gia chờ
tuyệt hậu đi.”

Tâm thuận bất chính – ‘心术不正’: chỉ người bụng dạ
khó lường, có tâm kế nặng và tinh thông tính kế.

“Tôi thấy anh không muốn sống nữa
rồi!”

“Con có việc phải xử lý, xin nhờ vào
bố già vĩ đại vậy, nhất định không thể để mẹ con ra tay được.”

“Tôi không vĩ đại đến mức vì anh mà
phiền đến vợ tôi ra mặt đâu.”

Phong Hạo ngắt điện thoại trước, quay
đầu lại thấy Lâm Thất Thất đang cầm chiếc caravat trong áo vest mà ông
đang mặc trên người, bà nhướng mày chờ ông nói rõ lý do.

Phong Hạo nhức đầu xoa xoa thái dương:
“Là kiệt tác của thằng nhóc con Lôi Dật Thành.”

Lâm Thất Thất bật cười một tiếng, hai tay
nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương cho ông: “Lôi Khải lại có yêu cầu
gì quá đáng để làm khó anh nữa à?”

“Ngược lại, một chữ hắn cũng không nói,
đúng là muốn khảo nghiệm tính nhẫn nại của anh.” Phong Hạo lại mắng
một tràng ra khỏi miệng.

Lâm Thất Thất suy nghĩ một lúc: “Vậy
để em đi thôi.”

“Em đừng có hòng nghĩ đến việc đó.” Phong Hạo
đưa tay kẹp điếu thuốc rít mạnh vài hơi.

“Nhưng sắp đến sinh nhật của Trình
Trình rồi, anh muốn toàn bộ kế hoạch của Phong ́n đều bị phá hủy
sao?” Lâm Thất Thất rút điếu thuốc ra khỏi tay ông, bà hôn lên môi ông
lấy lòng: “Nhé?”

Phong Hạo trầm ngâm một lúc lâu mới
kéo vợ yêu ôm vào lòng giống như một đứa trẻ đang giận dỗi: “Vậy thì
anh phải có mặt ở đó.”

Lâm Thất Thất dĩ nhiên không muốn ông
đi theo phá hỏng mọi chuyện, để tránh việc ông nổi cơn ghen khiến mọi
chuyện trở nên càng tồi tệ hơn.

Đương nhiên Lôi Khải đã đoán trước được
bà sẽ đến đây một mình, ông ta bình tĩnh để bà vào nhà tự nhiên. Lâm
Thất Thất thấy toàn thân ông ta đầy vẻ nghiêm nghị, quần áo phẳng phiu,
hàng mày của bà hơi nhướng lên: “Anh phải ra ngoài?”

“Không phải, vừa mới trở về.”

“Đây dường như là lần đầu tiên em đến
nhà anh.” Lâm Thất Thất nhìn một vòng quanh phòng khách, nói rất dịu
dàng, vẫn chưa kịp phòng bị đã phải đối mắt với đôi con ngươi đen láy tỏa
sáng của ông.

Lôi Khải mỉm cười: “Tìm Tiểu Thiền à? Cô
ấy và Tử Du đi dạo phố vẫn chưa về.”

“Không, tìm anh.”

“Chuyện gì?”

“Anh biết rõ mà còn hỏi sao, Lôi
Khải.”

Giọng nói của Lâm Thất Thất dịu dàng
hơn giọng nói của Thương Tiểu Thiền một chút, khi gọi tên ông âm cuối
vẫn hơi run như trước, giống như một làn gió nhẹ từ trong ký ức xa xôi
khẽ lướt qua trái tim ông, lướt qua vội vàng … Ngay lập tức Lôi Khải đã
khôi phục lại như cũ, vẫn là phong thái phóng khoáng tự đắc.

So với mấy đợt tấn công trước đó của
Phong Hạo, Lâm Thất Thất dễ dàng túm lấy Lôi Khải chỉ bằng vài câu nói.

“Con của em không được giáo dục tốt,
Phong Hạo không nên xúi giục Phong ́n đùa giỡn Trình Trình, anh giày
vò bố con bọn họ lâu như vậy, cũng nên nguôi giận đi, dù là thể diện
bên ngoài hay suy nghĩ bên trong, anh cũng đã thu được rất nhiều lợi
nhuận, hôm nay em tự mình đến đây cầu xin anh, vậy còn chưa đủ sao?”

Lôi Khải mỉm cười: “Phong phu nhân
nghiêm trọng quá rồi, nên gả hay không gả cho ai đều là quyết định của
một mình Trình Trình, Tiểu Thiền đã nói rõ rằng cấm anh nhúng tay
vào.”

Lâm Thất Thất hừ lạnh: “Đừng giả vờ nữa,
em còn không hiểu anh sao? Chỉ cần hai đầu lông mày của anh nhíu lại,
em đã biết anh đang suy nghĩ gì rồi.”

Lôi Khải chỉ cười chứ không nói gì, hai
người đã lâu rồi không gặp nhưng trong lòng vẫn có thể ăn ý đến vậy, mặc
dù giữa bọn họ đã trải qua rất nhiều chuyện.

“Trình Trình đúng là một cô bé hiếu
thảo, nó quan tâm đến ý kiến của anh, anh không gật đầu nó sẽ không
chấp nhận Phong ́n, cả em và anh đều biết rõ tình cảm của nó đối
với Phong ́n, chẳng lẽ anh nhẫn tâm vậy sao?”

“Trước kia là vì anh không đành lòng
mới mặc kệ chuyện tình cảm của con bé, anh sợ con bé sẽ bị tổn
thương, con trai của em vốn đâu phải là thiện nam tín nữ.”

Lâm Thất Thất nhìn vào đôi con ngươi
đen như mực của ông: “Vậy anh có biết em sợ điều gì không?”

Điếu thuốc trên đầu ngón tay của Lôi
Khải run lên, ông trầm mặc một lúc lâu mà vẫn chưa nói gì, bà cũng không
nói gì cả. Chờ lâu đến mức bà tưởng như rằng phải ngừng lại, thì liền
nghe được tiếng cười trầm thấp bất đắc dĩ của ông: “Thất Thất, em
càng ngày càng lợi hại, anh không còn gì để nói.”

Thật ra điều mà bọn họ sợ rất giống
nhau, đó chính là việc hai con người đã từng yêu nhau nhưng cuối cùng
lại không thể ở bên cạnh nhau, mặc dù mai sau có thể sẽ yêu một người
khác, nhưng sự tiếc nuối kia sẽ chôn sâu vào trong đáy lòng mà không hề
mờ nhạt.

 

Báo cáo nội dung xấu