Tình yêu nơi đâu - Tập 1 - Chương 38

 

Nụ cười của Khương Thượng Nghiêu nhất thời cứng lại, mặc dù nói đã
quen với tính cách thất thường khó nắm bắt của cô ta, nhưng vẫn không
tránh khỏi cảm giác sượng sùng, cuối cùng đành cười nói: "Cô thật là,
bảo người ta phải nói thế nào đây?".

"Muốn nói tôi mâu thuẫn quá chứ gì? Vừa rồi còn chăm lo cho thể diện
của người ta, ngay lập tức đã bóc mẽ những lời dối trá ấy. Thành tật
rồi, chẳng thể khống chế được, lúc nào cũng muốn cười người khác."

Anh thẳng thắn gật đầu: "Đúng thế. Tâm lý ấy, thật kỳ quái mà cũng thật thú vị".

"Thú vị là có ý gì?" Cô ta mím môi nín cười nhìn anh chằm chằm, ngón
tay xoay xoay quanh cốc cà phê: "Hứng thú với tôi rồi chứ gì".

Khương Thượng Nghiêu ngồi gần lại, như đang nghĩ điều gì đó đáp trả
ánh mắt của cô ta. Ánh mắt sâu hút, khuôn mặt khôi ngô dưới ánh đèn mờ
ảo càng làm tăng thêm sức hút nam tính của anh.

Sự im lặng kéo dài. Trạch Trí đột nhiên nhận ra mũi giày mình như
đang lần tìm về phía bắp chân anh, bất giác hai vai so lại, ngón tay
cũng không chuyển động nữa.

Thấy cô ta liếm môi, anh ngồi thẳng lại ghế của mình, khẽ cười, nói:
"Bác sĩ Trạch, tôi biết giá trị của mình. Lần trước khi đưa cô về, cô đã
nói những gì nhỉ? Cô thích nhất là chế giễu thế tục. Tôi không có tư
cách cũng không mong muốn trở thành trò cười cho người khác".

Trạch Trí đột nhiên tức giận, trừng mắt nhìn anh mấy giây, ngay sau
đó lại mím chặt môi, giận dỗi như trẻ con: "Con người anh thật vô dụng.
Nếu đã định dùng sắc đẹp để dụ dỗ tôi, sao lại không kiên trì tới cùng?
Làm gì có ai bỏ cuộc giữa chừng như anh chứ".

Khương Thượng Nghiêu khóc không được mà cười cũng chẳng xong.

"Loanh quanh cả buổi tối với tôi thế này, chẳng phải là vì chuyện tôi
nói trên điện thoại sao? Thế nào, ăn của anh bữa cơm, trêu anh vài câu,
anh đã không có kiên nhẫn rồi?" Trạch Trí liếc nhìn anh một cái, cười
đầy đắc ý: "Nói trúng tim đen của anh rồi phải không?".

Anh nhìn cô ta hồi lâu, đột nhiên hỏi đầy nghi hoặc: "Nếu đây là sự thật, liệu cô có giận không?".

"Đương nhiên là giận rồi." Ánh mắt cô ta bỗng nhìn anh như trách móc:
"Có điều con người mà, có thể bị người ta lợi dụng cho thấy người đó
còn có giá trị lợi dụng. Người có thể lợi dụng ta, ta cũng có thể lợi
dụng người. Suy cho cùng thì đôi bên cùng có lợi, có điều phải nhìn cho
rõ cái lợi ấy là gì, có đáng để trao đổi hay không thôi".

Khương Thượng Nghiêu thầm gật đầu thán phục, câu nói giáo dục con
người bằng hành động gia truyền quả không sai chút nào. Nếu không phải
thường xuyên tai nghe mắt thấy những kiểu phân tích về phân chia lợi ích
như thế này, đồng thời coi đây là nguyên tắc lập thân thì sao có thể
thản nhiên như vậy được. Cô ta và Khánh Đệ đều là những người thuần
khiết. Một người thuần khiết vì lợi ích riêng, một người thuần khiết vô
tư.

"Anh nghĩ đến ai phải không?" Ánh mắt Trạch Trí sáng rực, không né tránh cái nhìn dịu dàng rất nhanh đó của anh.

Khương Thượng Nghiêu trầm ngâm hồi lâu, đáp: "Một người con gái".

"Chính là người vẫn thường viết thư cho anh phải không?" Thấy khuôn
mặt vốn luôn tỏ ra điềm đạm bình thản của anh thoáng kinh ngạc, cô ta
bật cười, nói đầy hàm ý: "Chẳng phải là tin tức gì đâu. Có mấy lá thư
quản giáo của khu phòng giam số ba cho quản giáo khu phòng giam số hai
mượn, đại khái là đã đọc qua hết rồi. Nghe nói dùng để làm ấm lòng những
phạm nhân ở đó, khuyên răn họ sớm cải tà quy chính làm lại. Sao, bạn
gái anh à?".

Khương Thượng Nghiêu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt với nụ cười xinh
đẹp của cô ta, trong lòng bỗng thấy chán ghét, thậm chí còn thấy căm hận
chính bản thân mình lúc này đây lại ngồi ở một nơi xét về ánh sáng hay
địa điểm đều là những thứ mang lại cảm giác ấm áp, giả lả vờ vịt với một
người phụ nữ khác. Anh chau mày, hỏi thẳng: "Cô hãy đi thẳng vào vấn đề
đi. Cô muốn gì? Và cô có thể cho tôi cái gì?".

Trạch Trí mím chặt môi, thận trọng đánh giá người đột nhiên mất hết
kiên nhẫn muốn kết thúc vấn đề đang ngồi trước mặt mình, tâm trạng tốt
đẹp trong buổi tối hôm nay cũng tiêu tan, cô ta hỏi lại giận dỗi như một
đứa trẻ: "Thế anh có thể cho tôi cái gì?".

''Cổ phần trên mỏ. Giữa năm nay sản lượng có thể đạt tới một trăm hai
mươi vạn tấn, cô muốn bao nhiêu cứ việc ra giá. Trong tay tôi có 90% cổ
phần, nói lời giữ lời."

"Bị tôi chọc cho giận rồi, lòng vòng loanh quanh, thế nào? Không đủ
kiên nhẫn nữa?" Cô nghịch nghịch mấy bông hồng cắm trong lọ thủy tinh,
giật từng cánh từng cánh hoa xuống, nhìn chằm chằm vào đài hoa trơ trọi
hồi lâu, sau đó ngẩng lên nhìn anh nói: "Tôi cần tiền để làm gì? Tôi chỉ
cần một người đàn ông. Nói chính xác thì là, tìm một người đàn ông cho
đứa con tương lai của mình. Đương nhiên, tiêu chuẩn của người đàn ông
này phải hoàn toàn khác với tiêu chuẩn mà mẹ tôi đặt ra, tôi cần một
người đẹp trai, có khí chất, cao lớn, cơ thể khỏe mạnh, đầu óc nhanh
nhẹn thông minh. Những thứ khác tôi chẳng quan tâm, à, cũng không hẳn
thế, tốt nhất thì người đàn ông đó là người có câu chuyện của riêng
mình, như thế tôi mới thấy hứng thú với anh ta hơn". Nói rồi, cô ta phá
lên cười với anh: "Còn những thứ tôi có thể làm cho anh ta... mối quan
hệ, thể diện, một sự hỗ trợ đắc lực".

Đã nói thẳng tới mức này rồi, Khương Thượng Nghiêu cũng chẳng vờ vịt
nữa, châm một điếu thuốc, nhìn cô ta qua làn khói mỏng: "Xem ra như thế
này thì, việc làm ăn này không cần phải tốn thời gian thương lượng thêm
nữa. Những thứ cô cần tôi không thể đáp ứng được, còn thứ tôi có thể cho
cô, cô lại chẳng màng". Anh gọi nhân viên phục vụ yêu cầu thanh toán.

Trạch Trí ngả người dựa vào ghế, lẳng lặng quan sát nhất cử nhất động
của anh. Lòng thầm nghĩ điều kiện gia đình như thế sao có thể nuôi được
một người như vậy nhỉ? Thông minh mà không có gian xảo, hướng nội nhưng
thỉnh thoảng cũng đế lộ ra sự kiêu ngạo, đến ngay cả dáng vẻ nghiêm túc
cũng khiến người bên cạnh cảm nhận được khí chất đàn ông.

"Phó Khả Vi, anh nghe nói tới cái tên này rồi chứ?" Liếc thấy bàn tay
anh thoáng khựng lại khi đang ký, Trạch Trí đột nhiên cảm thấy vui vẻ:
"Người như chú Phó không dễ tiếp cận làm thân, ngay đến bố tôi cũng
thường nói vị trí của ông mà nhường cho Phó Khả Vi, thì chưa biết chừng
ai hơn ai. Tôi phải hỏi thư ký của ông mới biết, tập đoàn năng lượng gần
đây đang nhắm vào nhà máy luyện than cốc của Vấn Sơn…"

Khương Thượng Nghiêu lén hít một hơi thật sâu, việc này hoàn toàn
trùng hợp với những suy nghĩ của anh. Anh nhấp một ngụm cà phê, thứ nước
uống mà dù thế nào anh cũng không quen được, bình tĩnh chờ đợi tiếp câu
sau.

"Họ có ý định đầu tư xây dựng một nhà máy sản xuất than lớn ở khu vực
bên cạnh. Mặc dù tôi không hiểu nhiều về chuyện làm ăn, nhưng tôi cảm
thấy, cơ hội này còn quan trọng hơn danh sách kia nhiều. Thậm chí có thể
nói, leo được vào tập đoàn năng lượng, cũng đồng nghĩa với việc đổi
đời."

Xã hội này, những thương nhân có gia thế quan chức bao giờ cũng có ưu
thế hơn những người làm ăn tự lực cánh sinh. Đạo lý này, Khương Thượng
Nghiêu rất hiểu. Nhưng... "Cô có chắc không? Theo như cô nói, Phó Khả Vi
rất khó làm thân." Điểm này chú Đức cũng đã nhắc nhở anh rồi.

"Đây không phải là chuyện mình tôi có thể làm. Có thành hay không, quyết định ở quan hệ của tôi và năng lực của anh..."

Khương Thượng Nghiêu cúi đầu trầm ngâm, Mạnh Thời Bình đã từng tiết
lộ một tin tức mấy năm sắp tới sẽ có đầu tư lớn về cơ sở hạ tầng, điều
đó có nghĩa là ngành bất động sàn sẽ ngày càng phát triển, ngành thép,
nhôm cũng phát triển theo, còn ngành luyện than... Anh ngước mắt lên
nhìn Trạch Trí, quả quyết nói: "10% cổ phần".

Trạch Trí không hài lòng nhìn anh một cái, im lặng không nói gì.

Khương Thượng Nghiêu ngầm nghiến răng, thuyết phục: "Cô nghĩ xem,
không cần phải làm gì nhiều, châu u, châu Mỹ, châu Đại Dương, cô muốn đi
đâu chơi cũng được. Không chừng ở một trong những nơi đó cô lại gặp
được người đàn ông cao lớn thông minh điển trai có khí chất, thậm chí có
cả câu chuyện riêng cả gia thế nữa không chừng".

Trạch Trí bị những lời của anh chọc cho phì cười: "Nói y như thật
vậy. Cứ cho đúng như những gì anh nói, thì 10% cũng không đủ tiêu".

Nét cười của Khương Thượng Nghiêu đọng lại nơi đáy mắt, nói khẽ: "Cái này có thể thương lượng".

Cho tới tận khi xe lên đường cao tốc ra khỏi Nguyên Châu, Khương
Thượng Nghiêu vẫn nhắm mắt suy nghĩ. Lưu Đại Lỗi nghiêng mặt nhìn anh
mấy lần, cuối cùng lấy hết dũng khí thăm dò anh: "Anh Khương, người phụ
nữ đó…"

"Về đừng có nhiều lời đấy." Khương Thượng Nghiêu không thay đổi sắc mặt khi nói xong câu nói đó, tiếp tục nghỉ ngơi.

"Em hiểu." Lưu Đại Lỗi có chút không cam tâm. "Nhưng nếu chị dâu em biết, thì chị ấy sẽ giận lắm."

Khương Thượng Nghiêu nhíu mày, một lúc sau mới nói: "Vì vậy mới bảo cậu quản lý cái miệng của mình cho tốt, đừng để cô ấy biết".

Giọng anh nghiêm khắc, Lưu Đại Lỗi liếc nhìn sắc mặt anh, rồi lập tức im bặt.

Khương Thượng Nghiêu thở hắt ra một cái, nhìn về phía trước, trong
đầu vẫn lởn vờn câu nói của Trạch Trí trước khi rời đi: "Nói thật tiền
đối với tôi chẳng có nhiều sức hấp dẫn, nhưng không có cũng không được.
Kết quả đạt được ngày hôm nay tôi không thất vọng chút nào hết. Khương
Thượng Nghiêu, sự kiên định của anh, hoàn toàn vì chưa từng được nếm qua
mùi vị của quyền lực. Đấy chính là thang thuốc hồi xuân của đàn ông…".

Nụ cười đó của cô ta cho tới tận bây giờ khi nhớ lại, anh vẫn thấy lạnh cả người.

 

Về tới thôn Nam, chưa đến mười một giờ, Khánh Đệ đã đi ngủ từ sớm. Mơ
mơ màng màng ra mở cửa cho anh, cô trốn vào trong chiếc chăn đang ấm
sực hơi người, Khương Thượng Nghiêu cúi người xuống trêu cô, cả hai lại
giằng co hồi lâu.

Khánh Đệ bị anh làm phiền tới không còn cách nào, đành lên tiếng cầu hòa: "Người em hơi khó chịu".

Hơi thở nóng rực của anh phả vào tai cô, nhột nhột. Người bị anh ôm
chặt từ phía sau, Khánh Đệ không tránh được, đành bất lực đồng ý.

"Vậy để anh massage cho em."

Trong tiếng cười thâm trầm, bàn tay của Khương Thượng Nghiêu bắt đầu
trở nên vô tổ chức. Khánh Đệ bị anh giày vò từ trên xuống dưới đến độ
mỏi nhừ, chống cự nói: "Lần trước không mang cái đó, lần này cũng vậy!
Nếu như em... thì làm thế nào?".

Nụ hôn của anh bắt đầu dịch chuyển lên tai cô, ậm ừ nói: "Thế thì
càng tốt, có thể kết hôn luôn. Tiệc đầy tháng và kỷ niệm một năm ngày
cưới tổ chức cùng một ngày".

Dưới sự khiêu khích của anh, cô đành chiều theo. Nhưng Khánh Đệ vô
cùng hối hận khi phát hiện ra rằng, một khi ham muốn của anh được khơi
mào, thì nó sẽ ào ạt trào dâng như đại hồng thủy, không thể ngăn được.
Đến cuối cùng, để mặc anh chi phối, còn mình chỉ cắn chặt gối để ngăn
tiếng kêu lại.

Cuối cùng khi anh chịu tha cho cô ngủ, Khánh Đệ thở phào nhẹ nhõm,
anh dùng cánh tay làm gối, cúi xuống, bộ dạng như rất thỏa mãn, liếc mắt
về phía mái tóc cô, hỏi: "Có phải tốt hơn lần trước không?".

Khánh Đệ than thầm trong lòng, làm gì mà tốt hơn, suýt nữa thì giày vò cô muốn ngạt thở.

Thấy cô chỉ gật đầu không nói gì, Khương Thượng Nghiêu ôm chặt cô vào
lòng hỏi lại: "Khánh Đệ, có cảm thấy dễ chịu hơn lần trước không?... Ý
anh là phần dưới ấy".

Khánh Đệ vùi khuôn mặt nóng bừng của mình vào cánh tay anh, khẽ hỏi: "Sao anh biết?".

"Những lúc nhàn rỗi trong tù thì nói chuyện gì chứ? Ngoài việc hỏi
thăm nhau ở bên ngoài làm gì, lý do phải vào đây ra, thời gian còn lại
đều nói về phụ nữ. Bọn họ đều nói…" Anh dừng lại ra vẻ thần bí, sau đó
ghé sát vào tai cô thì thầm: "Việc này càng làm càng nghiện".

"Chẳng trách anh lại háo sắc như thế" Khánh Đệ muốn cấu anh một cái,
nhưng cơ bắp cứng lại không thể cử động được, cô giơ nắm đấm lên bị anh
tóm gọn rồi tiện hôn lên tay một cái: "Cười cũng thấy dê nữa".

Anh phá lên cười, Khánh Đệ vội bịt miệng anh lại, nói: "Anh tưởng đây là nhà mình chắc, nói nhỏ thôi".

Anh lật người nằm thẳng lại, Khánh Đệ gần như vắt cả nửa người lên cơ
thể anh. Cảm giác da thịt tiếp xúc thân mật như thế này thật tuyệt,
những nụ hôn liên tiếp hạ cánh xuống trán cô: "Ngủ đi".

Nhưng đến nửa đêm, Khánh Đệ nằm trong lòng anh bỗng nóng rực như lò
than, Khương Thượng Nghiêu nghe thấy cô nói mê, đưa tay lên sờ, lập tức
giật mình tỉnh dậy. Gọi điện thoại cho Lưu Đại Lỗi, anh đỡ Khánh Đệ dậy
giúp cô thay quần áo.

Từ thôn Châu đến thôn Nam chỉ mất mấy phút đi xe, khi Lưu Đại Lỗi
đến, Khương Thượng Nghiêu đã lo lắng tới mức mồ hôi đầm đìa, để Phúc Đầu
đang chạy quanh cứ quấn lấy chân anh ở lại trông nhà, anh bế Khánh Đệ
lên xe.

Gió lạnh thốc vào, Khánh Đệ tỉnh táo lại một chút, hỏi anh đi đâu.
Anh sờ trán cô, nói: "Sốt phải tới viện, lớn thế này rồi thấy trong
người không khỏe sao không nói với anh một tiếng?". Vừa nói xong anh mới
nhớ ra trước khi ngủ cô có nói mình khó chịu, là anh hồ đồ mê muội, đột
nhiên vừa xấu hổ lại vừa đau lòng: "Khánh Đệ, em phải học cách từ chối
anh".

"Chị dâu em có mắt nhìn người, nhắm trúng ai là chỉ theo người ấy."
Lưu Đại Lỗi lại nhớ tới chuyện hồi sáng, lầm bầm tỏ ý bất bình thay cho
Khánh Đệ: "Những kẻ ong bướm ngoài kia sao có thể sánh được chứ?".

Khương Thượng Nghiêu nghệch ra không biết nói gì, ôm Khánh Đệ ngồi vào ghế sau, bế cô đặt lên đùi mình.

Lưu Đại Lỗi thấy tâm trạng anh không tốt, cũng chẳng dám nói nhiều, hỏi: "Anh Khương, đi đâu đây?".

"Về Vấn Sơn, trạm y tế của thị trấn tôi không yên tâm."

Lưu Đại Lỗi lập tức nhấn ga phi như bay về Vấn Sơn.

Khi tiêm Khánh Đệ đau đớn co người lại, tỉnh dậy. Khương Thượng
Nghiêu lau mồ hôi cho cô, anh nhớ lại hồi còn nhỏ mỗi khi bị tiêm là
Nhạn Lam đau tới mức phải cắn thứ gì đó, bèn đưa tay ngang miệng Khánh
Đệ, hỏi: "Đau lắm phải không? Đau thì cứ cắn anh một cái".

Khánh Đệ sốt tới mức ý thức mơ hồ, nghe thấy vậy cũng không nhịn được bật cười, đẩy tay anh ra: "Làm gì mà đau tới mức ấy".

Khương Thượng Nghiêu trong lòng đang lo lắng như ngồi trên đống lửa
bỗng mềm hẳn đi nhờ nụ cười đó, tình cảm mà ấm áp. Bế cô đặt lên đùi
mình, anh khẽ an ủi: "Chờ thêm một lát, còn phải tiêm mũi nữa, tiêm xong
họ truyền nước rồi ngủ".

Cổ tay mỏng manh của cô bé xíu lọt thỏm trong lòng bàn tay anh, tĩnh
mạch không lớn hơn sợi tóc của anh là bao, anh cẩn thận cầm tay cô, cúi
người xuống nhìn Khánh Đệ đang nằm dựa vào ngực mình nhắm mắt ngủ, thở
phào nhẹ nhõm.

Hơn ba giờ sáng, điện thoại đổ chuông inh ỏi. Khương Thượng Nghiêu
liếc mắt nhìn màn hình, là Hắc Tử gọi, sau khi đặt Khánh Đệ nằm xuống,
duỗi đôi chân mỏi tê dại của mình rồi đi thẳng ra hành lang.

"Nói một tiếng để cậu biết, buổi tối lão Lương uống nhiều quá, đã bắt
mấy người của Nhiếp Nhị về. Có lẽ sẽ lớn chuyện đấy, cậu ở đấy nhớ cẩn
thận." Đầu dây bên kia vọng tới những tiếng ồn ào, có lẽ Hắc Tử vẫn đang
ở cơ quan.

Khương Thượng Nghiêu chau mày, trước đó anh đã dặn đi dặn lại rồi,
phải thận trọng trong mọi việc, nước sông không phạm nước giếng, tất cả
phải đợi sau khi danh sách kia được ban ra rồi tính tiếp. "Tại sao lại
có chuyện đó?"

"Một người bạn của đội mời đi chơi, đụng ngay phòng bên cạnh lại là
đội của khu thành phố mới, vốn chẳng có chuyện gì nhưng sau uống nhiều,
thấy phòng bên đó được tiếp đón tốt hơn phòng bên này, thế là lão Lương
mới nổi máu điên lên." Hắc Tử dừng lại, thấy mình giải thích có vẻ mơ hồ
quá, anh ta nói tiếp: "Chỗ đấy là nơi làm ăn của Nhiếp Nhị, chắc bị đập
nát tươm rồi".

Khương Thượng Nghiêu không nhịn được cười: "Hắn cũng thật xui xẻo, chỗ đang làm ăn được thế mà".

"Cậu còn cười được nữa? Mình sợ hắn không dám động tới mình sẽ chạy đến chỗ cậu gây chuyện."

"Không sao. Chỗ mình canh phòng cẩn mật thế nào cận cũng biết rồi đấy."

Lúc quay vào Khánh Đệ đã tỉnh, ôm chăn nhìn anh: "Trên mỏ có chuyện à?".

"Điện thoại của Hắc Tử, hỏi bao giờ về Vấn Sơn, nói muốn mời chúng ta
ăn cơm." Anh ngồi xuống, vòng tay ôm cô, cầm cổ tay đang truyền nước
của Khánh Đệ, nói: "Cẩn thận".

"Đã khỏe nhiều rồi. Đầu không còn ong ong như trước nữa."

"Đâu khỏi dễ dàng thế được? ít nhất cũng phải tĩnh dưỡng vài ngày. Ngủ thêm chút nữa đi."

Khánh Đệ ừ một tiếng, đầu dựa vào vai anh, nhưng hai mắt vẫn mở to
nhìn một vòng quanh phòng truyền dịch, đột nhiên nở nụ cười. "Anh còn
nhớ không? Năm đó, Ái Đệ ngồi ở kia, anh và Cảnh Trình đứng ở chỗ chúng
ta lúc này."

Khương Thượng Nghiêu nghĩ một lát, đây là một năm trước khi vào tù,
nửa đêm anh nhận được điện thoại của Cảnh Trình cầu cứu nhờ anh vào viện
nộp viện phí, kết quả lại gặp chị em Khánh Đệ ở phòng cấp cứu. Trong
lúc nghĩ, nụ cười trên môi anh có phần hoảng hốt. Quá khứ đã được anh
phong kín bấy lâu nay, giờ lật ra kiểm lại, vẫn mới như ngày hôm qua.

"Khi ấy em có thích anh không?" Anh khẽ hỏi.

Khánh Đệ rất lâu không nói, sau đó nhè nhẹ thở dài: "Đâu phải tới khi
ấy? Khi gặp lại anh ở lớp ghita. Trong phòng chờ ở ga tàu, trong bệnh
viện... buổi tối hôm ở bệnh viện, anh không biết tâm trạng em lúc ấy như
thế nào đâu, vừa vui mừng, vừa buồn bã, chỉ sợ anh sẽ hỏi em tại sao Ái
Đệ lại bị thương, lại lo anh sẽ chẳng hỏi gì cả, coi em như người xa
lạ".

Anh hôn lên trán cô.

"Khi thân quen rồi, vừa muốn gặp anh lại vừa sợ phải gặp anh. Biết
anh là bạn trai của Nhạn Lam, em cảm thấy hai người thật đẹp đôi, em
mừng cho hai người. Nhưng mừng bao nhiêu thì lại buồn bấy nhiêu..." Bao
nhiêu tâm trạng đã như bó đuốc cháy thành tro bụi. Khánh Đệ nhớ lại từng
trang nhật ký đã được cô đốt khi mười bảy tuổi, tâm trạng khi nhìn ngọn
lửa nhỏ bập bùng đó nước mắt chảy dài, vẫn có chút buồn bã. Cảm giác
bàn tay đang ôm vai cô siết chặt, cô ngước lên nhìn Khương Thượng
Nghiêu, cười nói: "Không cần phải cảm thấy mắc nợ gì em cả. Người không
nợ em mà em cũng chẳng nợ người. Em không đủ thông minh, chỉ làm việc
theo trái tim và trực giác. Trong lòng cảm thấy nên làm thế nào thì sẽ
làm thế ấy. Vì vậy, nỗi buồn trong thời gian ấy, em chẳng thấy hối hận
chút nào. Giờ em lại càng không hối hận, anh ngồi bên cạnh em, nắm tay
em, còn gì tốt đẹp hơn nữa?".

"Khánh Đệ." Anh lại đặt một nụ hôn lên trán cô.

Khi ra viện, Khương Thượng Nghiêu và Khánh Đệ giằng co mất một lúc,
anh nói về nhà ở khu tập thể đường sắt, Khánh Đệ thì đòi về Dã Nam.

"Nửa đêm canh ba rồi, như vậy sẽ làm phiền bà. Ngày mai em vẫn phải về Dã Nam, còn phải chuẩn bị giáo án, sắp khai giảng."

"Anh Khương, anh cũng thật không tinh ý không biết dỗ dành phụ nữ gì
cả. Chị dâu nói đông, anh lại đi về phía tây, có người bạn trai nào như
anh không? Nếu là em, chị dâu còn chưa cần nói, chỉ cần đánh mắt về
hướng nào em sẽ đi về hướng ấy. Chị dâu, em nói vậy có đúng không?" Lưu
Đại Lỗi lên tiếng.

Bộ dạng của Khương Thượng Nghiêu khiến người ta không thể nhịn được
cười, Khánh Đệ liên tục đưa tay lên bóp đầu: "Mũi tiêm này thật khó chịu
quá".

Khương Thượng Nghiêu lườm Lưu Đại Lỗi, ngay sau đó thấy anh cầm chăn
lên quấn quanh người cô, bế thốc cô lên, Khánh Đệ ngoan ngoãn nép vào
lòng anh, lại nghe anh lên tiếng mỉa mai: "Cậu có thể lái chậm một chút
không? Mắt của chị dâu cậu bị cậu lắc cho đảo khắp nơi rồi, anh cũng đi
theo ánh mắt đấy chứ?". Cô phải cắn lấy khuy áo khoác của anh cười tới
mức người rung lên bần bật.

Xe đến cổng trường, chỉ thấy hàng rào được mở rộng, khu ký túc xá đèn
điện sáng trưng. Khương Thượng Nghiêu và Lưu Đại Lỗi quay sang nhìn
nhau, Lưu Đại Lỗi tắt máy, nói: "Anh Khương, em vào trước xem sao".

Khánh Đệ không hiểu chuyện gì quay sang nhìn Khương Thượng Nghiêu,
anh vỗ về quấn chặt chăn trên người cô, dặn: "Đóng chặt cửa xe lại", nói
rồi cùng Lưu Đại Lỗi xuống xe.

Một lúc sau hai người đội mưa quay lại, vẻ mặt rất nghiêm trọng.
Khương Thượng Nghiêu đỡ Khánh Đệ xuống xe: "Thu dọn vài bộ quần áo, về
mỏ với anh".

Khánh Đệ lặng lẽ không lên tiếng, vào tới ký túc xá thấy mọi thứ vẫn
nguyên vẹn, chỉ khi cửa vừa mở ra, những vết máu dưới đất khiến người ta
khiếp sợ.

"Đồng nghiệp của em nói ký túc xá có trộm lẻn vào, Phúc Đầu phát hiện
ra trước tiên. Nó sủa khiến lũ chó trong thôn cũng sủa theo, tên trộm
sợ quá bỏ chạy, nhưng Phúc Đầu bị đâm một dao, cậu em đã đưa nó tới nhà
bác sĩ thú y trong thôn rồi."

Khánh Đệ im lặng thu dọn vài bộ quần áo, chào đồng nghiệp, sau khi
lên xe, cô mới hỏi: "Là người của Nhiếp Nhị phải không? Trộm trong thôn
cũng chỉ trộm gà bắt chó, không biết dùng dao".

Khương Thượng Nghiêu thấy không thể giấu được cô, đành gật đầu thừa nhận.

"Em muốn đến chỗ bác sĩ thú y xem sao."

"Em lên mỏ trước!" Giọng anh bỗng trở nên nghiêm khắc, rồi dịu lại an
ủi: "Anh đưa em về khu mỏ, sau khi sắp xếp xong xuôi, anh sẽ đến chỗ
bác sĩ thú y để xem tình hình Phúc Đầu thế nào".

Lưu Đại Lỗi không đợi anh lên tiếng, đi thẳng về phía thôn Châu.

Vào trong khu mỏ, sắc mặt Khương Thượng Nghiêu dịu đi rất nhiều. Thấy cô đã ngủ, anh mới từ từ khép cửa lại.

Nghe tiếng bước chân anh xa dần về phía đầu hành lang, Khánh Đệ mở
trừng mắt nhìn trần nhà, đột nhiên cô thấy sợ, bất giác nhớ tới khuôn
mặt của Nhiếp Nhị mà cô từng gặp nhiều năm trước ở cửa quán internet của
anh họ, cái cổ béo múp, vết sẹo dài ngoằn ngoèo từ sau gáy kéo dài lên
tới tận đỉnh đầu.

Bên ngoài cửa sổ ánh sáng lờ mờ chiếu xuống, Khánh Đệ loáng thoáng
nghe thấy giọng một người đàn ông, cô đột nhiên bừng tỉnh, nhận ra mình
đang ở khu mỏ của Khương Thượng Nghiêu, nằm trên giường của anh, lòng
mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng toàn thân thì mệt mỏi vô cùng.

Chỉ nghe thấy bên ngoài người đó tiếp tục nói: "Hắn dám động vào vợ tôi, coi như hắn không cần con trai mình nữa rồi".

Báo cáo nội dung xấu