Tình yêu nơi đâu - Ngoại truyện 4 (phần 1)
Ngoại truyện 4: Những điều khó quên
Hắc Tử tưởng mình đi trước được một bước, sung sướng vui vẻ, những
lời chọc ghẹo đã chuẩn bị sẵn, chỉ đợi đến ngày Khương Thượng Nghiêu kết
hôn.
Thực ra nếu luận về thứ tự, Khương Thượng Nghiêu và Khánh Đệ sớm đã
nhận giấy đăng ký kết hôn vào cuối tháng Tám rồi. Đến Thế vận hội, hai
người đón bà ngoại và mẹ cùng cả nhà cậu Khương Thượng Nghiêu đến Bắc
Kinh. Xem xong màn biểu diễn khai mạc và vài ba trận thi đấu, họ lại đưa
cả nhà về Vấn Sơn. Về nhà ngày thứ hai, Khương Thượng Nghiêu và Khánh
Đệ tay nắm tay vào Cục Dân chính.
Đối với Khánh Đệ, hôn lễ vào mùa xuân chỉ như bữa tiệc chung vui với
họ hàng bạn bè, còn ngày lấy giấy đăng ký kết hôn mới là ngày hai người
chính thức kết tóc xe tơ. Ngày hôm ấy, cô không muốn bị bất kỳ ai làm
phiền.
Trong lòng Khương Thượng Nghiêu, ngày ấy đã đến muộn hơn hai năm, cứ
muộn thêm một ngày, anh lại bị giày vò thêm một ngày. Để Khánh Đệ lên
Bắc Kinh học, thì trước tiên phải ràng buộc cô về mặt pháp luật trước
đã.
Kỳ nghỉ Quốc khánh mùng Một tháng Mười dài ngày sắp kết thúc. Thấy
Khánh Đệ ngày nào cũng lười biếng, làm gì cũng chẳng có tinh thần,
Khương Thượng Nghiêu liền dụ dỗ: "Hay là đừng quay lại Bắc Kinh nữa,
muốn học lúc nào thì học, để vài năm, anh cùng em học đại học dành cho
người già".
Một nụ hôn ngọt ngào ập tới, còn chưa kịp đẩy cái cằm lởm chởm râu
của anh ra, Khánh Đệ phì cười, bắn cả nước miếng vào má Khương Thượng
Nghiêu.
"Em đã ao ước nửa cuộc đời rồi, sao nói bỏ là bỏ được?" Cô vươn vai,
thấy Khương Thượng Nghiêu không giấu nổi vẻ thất vọng, bỗng nảy ra ý
định muốn chọc anh, "Xin lỗi nhé, anh phải vất vả mấy năm rồi".
"Có phải ngày nào cũng đi đi về về giữa hai nơi đâu, cũng không vất
vả lắm. Huống hồ, đây là giúp em thực hiện ước mơ." Trước mặt cô, ý chí
của anh chưa bao giờ có thể kiên trì.
Vấn đề then chốt là, chỗ dựa của Khánh Đệ quá vững chắc. Bà cụ thương
xót cháu dâu còn hơn cả cháu trai, gần như có cầu tất ứng. Thái độ của
mẹ Khương Thượng Nghiêu thì mập mờ, đứng ở góc độ cùng là phụ nữ với
nhau, bà ủng hộ quyết định của Khánh Đệ, nhưng dưới cái nhìn của một
người mẹ, bà lại muốn sớm được bế cháu.
Khương Thượng Nghiêu chỉ có mẹ vợ là ra sức ủng hộ và dám nói thẳng trước mặt con gái.
Cân nhắc lực lượng hai bên, anh ấm ức, "Ai bảo ba đời nhà họ Khương đều là phụ nữ làm chủ, từ nhỏ anh đã quen rồi".
Khánh Đệ nằm trong lòng anh cười thoải mái, "Không thể nằm mãi trên giường được, bà và mẹ đã dậy từ lâu rồi".
"Buồn ngủ thì cứ ngủ thêm, mẹ không nói gì đâu."
"Không phải nhà mình, vẫn phải chú ý một chút."
"Không phải nhà mình? Ừm, cái này nói ai? Muốn ăn đòn hay sao?"
"Em sai rồi, sai rồi, được chưa hả? Khương Thượng Nghiêu, anh sinh
năm bò à? Lúc nào cũng hung hăng vậy... Em đã nhận sai rồi mà..."
Anh đè lên chân cô, đôi chân thon dài giãy đạp, Khánh Đệ ra sức phản
kháng. Thỉnh thoảng tiếng cười lại vọng ra, Khương Phượng Anh ngồi ngoài
phòng khách thấp thoáng nghe thấy, nét mặt vui mừng, hỏi mẹ: "Mẹ, mẹ
nói xem nếu chúng nó có con, con trai hay con gái thì tốt?".
"Đều tốt cả, đều tốt cả."
"Cũng phải, haizzz…" Khương Phượng Anh thở dài.
Bà cụ hiểu lòng con gái. Theo ý họ, mau mau kết hôn, rồi sinh một đứa
con, cả nhà cùng sống với Khương Khương. Đáng tiếc Khánh Đệ lại cố
chấp, không dễ khuyên nhủ.
"Chuyện này không đến lượt chúng ta lo." Bà cụ thở dài theo, "Thời đại khác rồi".
"Cũng đúng. Trước kia chẳng phải hai mẹ con mình cũng sống xa nhau
sao, chẳng phải rồi cũng lại về ở với nhau? Kiên trì mấy năm, đúng lúc
có cháu, tùy hai đứa chúng nó muốn làm gì thì làm."
Bà cụ liên tục gật đầu, đôi mắt nheo lại nghĩ về tương lai.
"Mẹ, con đẩy mẹ đi chợ nhé."
"Được." Bà lão hiểu ý, "Nói với Nghiêu Nghiêu chúng ta nên chuyển nhà
thôi, tốt nhất xuống thấp hai tầng nữa. Chúng ta già rồi đi lại khó
khăn".
Khánh Đệ trong phòng khẽ thở dài, hỏi: "Anh xem mấy giờ rồi?".
Cái đầu đang vùi trong ngực cô ngẩng lên hai phần, ậm ờ đáp: "Mặc kệ mấy giờ?".
"Anh nặng quá, em khó thở." Khánh Đệ khẽ chau mày, "Em muốn...".
Còn chưa nói xong, cô đã đẩy anh ra rồi lao vào nhà vệ sinh.
Nôn hết nước chua trong miệng, đầu óc lại hỗn loạn. Khương Thượng
Nghiêu đỡ vợ, thấy mặt cô trắng xanh, vội sờ trán hỏi: "Bị cảm à?".
Khánh Đệ lập tức đứng thẳng người, khẽ lắc đầu rồi lại buồn nôn.
"Anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra." Mặc kệ Khánh Đệ phản đối, anh bế cô lên giường, rồi nhanh chóng đi tìm quần áo giúp cô.
"Đừng lấy cái đó, gần đây em béo lên, cái đó chật lắm, mặc rất khó chịu."
Khương Thượng Nghiêu nhớ ra tối qua anh còn khen dạo này cô có da có
thịt, chạm vào rất thích, khiến cô giơ nắm đấm lên với mình. Như có tia
sáng vụt qua trong đầu, anh cầm chiếc áo từ từ quay người lại: "Khánh
Đệ, tháng trước em có thấy không?".
"Tháng trước?" Khánh Đệ bịt miệng, cố nín nhịn cơn buồn nôn đang ập
tới. Ngay sau đó cô mở trừng mắt nhìn anh, lắp bắp, "Tháng trước không
có, hay là... tháng Tám đón bà đến Bắc Kinh xem Thế vận hội, muộn hơn
mười ngày rồi".
Khương Thượng Nghiêu không sao khắc chế được cơn co thắt gấp gáp của
trái tim, từ từ tiến về phía cô, tay khẽ áp vào bụng dưới thăm dò, giọng
run run: "Khánh Đệ, liệu có phải... chúng ta có con rồi?".
Khánh Đệ đặt tay lên tay anh, giọng cũng run rẩy: "Em không biết, hay là đi hỏi mẹ? Hay đến bệnh viện trước?".
Anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của
cô. Vẻ mặt anh lúc này khắc sâu trong ký ức Khánh Đệ, hóa thành bức
tranh đẹp nhất trong cuộc đời cô. Khánh Đệ nghĩ, dù ngày cái chết cận
kề, cô cũng sẽ nhớ rõ giờ khắc này. Trong ánh mặt trời vàng rực, người
đàn ông cô yêu sâu sắc đang chăm chú nhìn cô, môi mím chặt khẽ nhếch lên
cười, ánh mắt sáng lấp lánh, hình bóng cô in trong mắt anh, cô có thể
thấy rõ bộ dạng vô cùng kinh ngạc của mình.
Chuyện Khánh Đệ có thai khiến nhà họ Khương dậy sóng. Sau khi bệnh
viện xác nhận, Khương Thượng Nghiêu lập tức tuyên bố chấm dứt sự nghiệp
thạc sỹ của cô ở đây. Mẹ Khánh Đệ liên tục phụ họa đồng ý với ý kiến của
con rể. Bà cằn nhằn con gái lớn đã làm mẹ rồi đừng để người nhà lo
lắng. Còn mẹ Khương Thượng Nghiêu lại dịu dàng khuyên cô về trường làm
thủ tục nghỉ học, đợi sinh xong nếu vẫn muốn học tiếp thì đi.
Trong cuộc họp gia đình, Khánh Đệ phải chịu một áp lực rất lớn nhưng
vẫn lấy một người chị của Đàm Viên Viên ra làm ví dụ, kiên quyết hai
việc này không ảnh hưởng gì tới nhau.
Người chị của Đàm Viên Viên đúng là lợi hại. Khi học thạc sỹ năm thứ
hai thì chị ấy có thai, học xong lại lập tức vào Sở nghiên cứu kim loại,
con cũng đã lớn. Học hành sự nghiệp gia đình, chị ấy không lỡ việc gì.
Khánh Đệ tự phụ mình có thể làm được, chỉ là ví dụ hiếm quá, không dễ
thuyết phục mấy vị trưởng bối trong gia đình. Đang lúc tranh chấp, cô
bất lực không biết làm sao, đành dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn bà. Bà cụ
cắn môi, cuối cùng đập bàn quyết định, "Chuyển nhà! Cả nhà cùng
chuyển!".
Lời vừa thốt ra, Khánh Đệ lập tức cười tươi, Khương Thượng Nghiêu nghệch mặt.
"Hôn lễ làm thế nào? Tổ chức luôn ạ?" Anh cố gắng vùng vẫy trước khi chết.
Bị câu hỏi kia nhắc nhở, cả đám phụ nữ thở hắt ra. Trong lúc vui mừng
hỉ hả, họ đã quên mất việc này. Bấm ngón tay tính toán, theo như ngày
dự định tổ chức hôn lễ, thì đến Tết bụng Khánh Đệ đã to, dân Vấn Sơn vẫn
cổ hủ bảo thủ, sợ bạn bè họ hàng sẽ chê cười. Ba người phụ nữ quay sang
nhìn nhau, vẫn là bà đưa ra quyết định, "Tổ chức luôn đi".
Cuộc họp gia đình kéo dài từ trưa tới tối, cuối cùng quyết định hôn
lễ tổ chức vào tháng Mười một. Tháng này mẹ Khương Thượng Nghiêu và mẹ
Khánh Đệ ở lại Vấn Sơn để lo việc tổ chức, Khương Thượng Nghiêu đưa bà
và Khánh Đệ đến Bắc Kinh.
Ái Đệ quay về từ tuần trăng mật, xuống máy bay mới biết tin, vừa đặt
điện thoại xuống đã vui mừng reo lên, "Em sắp làm dì rồi! Hắc Tử, anh sẽ
là chú!". Hắc Tử buồn bã không nguôi, "Sao lại trước chúng ta thế?".
Tâm trạng của Khương Thượng Nghiêu giống như một bên là nước, một bên
là lửa, niềm vui được làm cha chưa qua, thì đã bị mẹ đứa bé vứt bỏ.
Đầu tháng Mười một, Khánh Đệ được đón về Vấn Sơn tham dự hôn lễ của
chính mình. Trong tháng này, Khương Thượng Nghiêu ở nhà thì bị mẹ nhắc
nhở cằn nhằn, đến Bắc Kinh lại bị bà dạy dỗ giáo huấn, vô cùng căng
thẳng. Hai y tá được thuê ở Bắc Kinh cũng cùng lên đường về Vấn Sơn,
Khánh Đệ đi tới đâu có người bước theo coi chừng đến đấy.
Tiệc cưới chỉ có đám phù rể nhận lệnh ra ngoài tiếp rượu, mà nhìn
quanh không thấy cô dâu chú rể đâu. Khánh Đệ có thai được mười tuần, mặc
váy cưới ôm sát vẫn rất gọn gàng, có điều cô bị nghén nên nôn liên tục.
Khương Thượng Nghiêu cầm ống súc miệng đứng bên cạnh, bị trói tay không
làm được gì, vẻ mặt còn đau khổ hơn vợ: "Cứ nôn thế này cả mười tháng
sao?".
"Vớ vẩn!" Bà cụ mắng mỏ, "Phụ nữ mang thai một đứa con đâu dễ dàng?
Sau này còn phải chịu khổ nhiều. Khánh Đệ, nào đến đây, lau mặt đi".
"Để cháu, để cháu." Khương Thượng Nghiêu đón lấy khăn mặt, thử độ ấm
rồi mới đặt vào tay Khánh Đệ. Bên ngoài, tiếng chúc tụng vang lên không
ngớt, anh cũng chẳng quan tâm, chỉ trốn trong này chăm chỉ làm việc.
"Anh rể, Hắc Tử nhà em sắp không trụ nổi rồi, gọi anh mau ra cứu trợ." Ái Đệ đứng ngoài cửa gọi.
Chiếc khăn nóng được ngâm trong nước cốt chanh khiến Khánh Đệ tỉnh
người, cô ngẩng đầu lên cười: "Đi đi, hai chúng ta cũng phải có mặt một
người chứ".
Lúc trước Khương Thượng Nghiêu muốn tổ chức cho Khánh Đệ một hôn lễ
thật long trọng, nhưng bây giờ anh lại căm hận vì khách đến quá đông, ở
lại quá lâu. Bước chân lưu luyến, "Vợ…" anh ghé sát tai cô.
"Mình nghe thấy rồi nhé, vợ..." Đàm Viên Viên bóc mẽ bí mật của họ, "Câu tiếp theo! Tiếp theo! Ba từ!".
Đám phù dâu cười khúc khích, Khương Thượng Nghiêu gật đầu. "Ba từ."
Tai Khánh Đệ bỗng chốc ửng đỏ, thò chân ra khỏi tầng váy đá anh, "Tối nói".
"Vất vả rồi!" Buổi tối, ba từ này thốt ra đổi lại một loạt mưa đấm
của cô, Khương Thượng Nghiêu túm lấy nắm tay vợ, khẽ cười, "Em tưởng ba
từ nào?".
"Ba từ quan trọng nhất, hay nhất."
"Để anh nghĩ xem nào..." Anh vờ trầm tư suy nghĩ, ngón tay khẽ lướt
qua nơi nhô lên ở bụng cô, khiến Khánh Đệ chau mày. Lòng bàn tay anh
vuốt ve, sau đó ý cười lan từ mắt tới miệng: "Ba từ đó là... to hơn
rồi".
"..." Khánh Đệ giật tay khỏi anh, "Ba từ đó là... anh vớ vẩn!".
Anh dùng nụ hôn để lấp liếm cơn oán trách của cô, tay trượt xuống
dưới, quay về vị trí ban đầu. Qua làn da mỏng, anh chăm chú cảm nhận.
Sinh mệnh bé nhỏ mới sinh ra, yếu ớt và thần kỳ, kế thừa huyết thống của
anh, mang trên vai kỳ vọng vô tận của cô và anh. Niềm vui bỗng biến
thành nỗi thấp thỏm lo âu.
Khương Thượng Nghiêu thận trọng thu tay lại, vuốt ve khuôn mặt Khánh
Đệ. Da cô sáng bóng, đôi mắt khẽ nhắm, hơi thở đều đều. Anh chầm chậm
nói: "Anh yêu em".
Khi Khánh Đệ mang thai tháng thứ năm, trên tay Khương Thượng Nghiêu
xuất hiện một cuốn sách cổ dày cộp mang tên Thuyết văn giải tự (1).
(1) Là cuốn sách dùng để tra cứu, phân tích chữ Hán.
Bốn tháng trôi qua, những cái tên dự định đặt cho em bé được liệt kê hết mặt giấy A4, nhưng anh vẫn không vừa ý.
"Uẩn, tên này thế nào? Rộng lượng hàm súc." Mỗi lần nghĩ ra một từ
vừa ý, Khương Thượng Nghiêu lại cầm sách lên hỏi, rồi tự mình kết luận,
"Đọc đau miệng quá, thực ra Khánh Đệ, anh xem đi xem lại rồi, thấy tên
Huệ là được nhất phải không?".
Khánh Đệ sớm đã giao nhiệm vụ quan trọng này cho người đàn ông của
gia đình. Cô thích nhìn bộ dạng chau mày chau mặt của anh, bộ dạng băn
khoăn không dám quyết, dường như tên của con có hay không, có đẹp không,
có ý nghĩa không, còn nghiêm trọng hơn hiệu ứng nhà kính hay khả năng
ngoài hành tinh có sinh vật tồn tại.
Khánh Đệ khẽ xoa bụng, mỉm cười, dù sao cuối cùng anh vẫn sẽ hỏi ý kiến của cô.
Có lần, Hắc Tử giật phắt tờ giấy không ngừng thêm vào những cái tên
mới kia, tặc lưỡi: "Có gì mà phải phiền phức thế? Bắt đầu từ Khương Bác
Nghiệp, sau đó sinh cho đến hết đống tên này thì thôi".
Câu nói này khiến Khương Thượng Nghiêu tức giận.

