Ai gửi cánh thư vào trong mây - Chương 16 - 17 - 18

Chương
16. Nỗi tương tư

“Dương!” Tôi vừa vui mừng
gọi, vừa vội vã chạy về phía anh.

“Sao
đến mà không báo cho em biết?” Cuối cùng cũng đã đến nơi, tôi vừa thở hổn hển vừa
trách.

“Anh vừa đi du lịch về,
muốn mang quà sang cho em.” Anh cúi đầu nhìn tôi, nụ cười vô cùng trìu mến: “Đừng
chạy vội thế! Không cẩn thận lại chảy máu cam đấy!”

“Vậy hả? Hình như anh và
cô chú đi Đôn Hoàng hả?” Tôi ngờ nghệch le lưỡi, sau đó hào hứng trở lại: “Anh mua
quà gì cho em vậy? Đồ ăn hay sản vật địa phương?” Vừa nói tôi vừa ngó nghiêng, xem
xem rốt cuộc trên tay anh là cái gì.

“Đừng sốt ruột!” Anh cười:
“Còn có người đang đợi ngoài kia kìa!”

Lúc này tôi mới sực nhớ
ra Thương Thang vẫn đang đứng ở bên ngoài. Quay đầu nhìn lại, hắn đang dựa vào cửa
xe, tựa như một bức tượng hóa thạch, nhìn chúng tôi chằm chằm.

“Haizz, đó là cháu của thầy
giáo bố em! Hôm nay bố con em đến nhà cậu ấy chơi, bố em bảo cậu ấy đưa em về!”
Tôi hậm hực giải thích: “Luôn tỏ vẻ ta đây là thiếu gia, đáng ghét lắm!”

“Vậy hả?” Dương nhìn Thương
Thang, lịch sự gật đầu, vẻ như đang suy tư gì đó.

“Anh
đợi chút, để em ra chào cậu ta!” Tôi nhoẻn miệng cười với Dương rồi
vội chạy ra chỗ ô tô đang đỗ. “Haizz, bạn tôi đến chơi, tôi không tiện mời cậu lên
nhà chơi nữa, xin lỗi nhé! Bye bye cậu!” Tôi không thèm quan tâm đến vẻ mặt hầm
hầm của Thương Thang, vừa nói vừa đẩy hắn vào xe.

Chắc là cậu thiếu gia này
chưa bao giờ bị người ta đuổi về, tức đến nỗi tái cả mặt. “Ê!” Trước khi bị tôi
nhốt lên xe, cuối cùng hắn cũng tìm được cơ hội lên tiếng: “Anh ta chính là người
hứa sẽ chăm sóc cậu hả?”

“Không phải, cậu đừng đoán
mò!” Mặt tôi lập tức nóng bừng, vội vàng dặn với theo: “Cậu đừng có nói cho bố tôi
biết điều tôi nói với cậu ngày hôm nay nhé!”

“Hừ!” Hắn hừ một tiếng,
kéo cửa kính lên, bảo lái xe cho xe chạy.

“Đồ quái thai!” Tôi làm
mặt hề đằng sau ô tô rồi hài lòng chạy đến chỗ Dương.

“Rốt cuộc là gì vậy?” Tôi tò mò nhìn đôi tay Dương.
Không chịu nổi ánh mắt trông ngóng của tôi, anh đành phải đầu hàng, đưa ra miếng
vải tựa như bức bích họa: “Đây là vải nhuộm sáp Đôn Hoàng(4).”

(4) Vải nhuộm sáp là sản phẩm thủ công mỹ
nghệ in nhuộm truyền thống của Trung Quốc.

“Đẹp quá!” Tôi nhìn bức tranh nhuộm sáp tinh xảo trên tay anh, bất giác xuýt
xoa.

“Em có thích không?” Dương nhìn tôi, dịu dàng hỏi: “Môn nghệ thuật mà em thích
nhất đấy!”

“Dĩ nhiên là thích rồi! Anh đúng là có con mắt thẩm mỹ!” Tôi nâng niu bức tranh
nhuộm sáp, không ngẩng đầu lên mà đáp: “Không biết gã khờ Lỗ A Cực đi du lịch mang
về được những gì?”

Dương liền cười: “A Cực mà nghe được em nói chắc sẽ tức
chết mất! Người ta còn gọi điện thoại kêu khổ với anh, nói lần này ngàn dặm xa xôi
mà còn mang cả một ba lô nặng đặc sản về cho em ăn đó!”

“Lại là đồ ăn hả?” Tôi lườm một cái, nói: “Điểm chung
duy nhất giữa anh Cực và em là thích ăn vặt!” Nhưng trong lòng vẫn khoái chí vô
cùng: Cực, anh thật không hổ là người anh em tốt của em!

Nhìn tôi vùi đầu nghiên cứu bức tranh nhuộm sáp, đột nhiên Dương đề nghị: “Ưu
Ưu, em cũng tặng anh một món đồ gì đó đi?”

“Hả?” Tôi dừng tay lại, ngẩn tò te nhìn anh: “Em đã đi du lịch đâu! Đi về rồi
em sẽ tặng anh sau nhé!”

“Không phải là đồ lưu niệm du lịch đâu!” Anh có vẻ rầu rĩ: “Em chưa bao giờ
tặng anh cái gì cả. Anh chuẩn bị tốt nghiệp rồi, kiểu gì em cũng phải tặng gì đó
chứ!”

“Hình như đúng là vậy!” Tôi bắt đầu nhớ lại: Sinh nhật Dương, tết Thiếu nhi,
tết Thanh niên, Noel, tết Dương lịch... Đúng là tôi chưa tặng anh cái gì cả! “Hi
hi... Trước đây anh được nhiều bạn gái tặng quà lắm mà, thiếu em cũng có sao đâu!”
Để giấu đi vẻ ngại ngùng của mình, tôi liền cười khúc khích.

“Đó là hai chuyện khác nhau!” Anh nhìn tôi với vẻ hơi bực tức: “Em đã từng tặng
quà sinh nhật cho Lỗ A Cực, sao em lại kỳ thị anh?”

Bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm, tôi giật thót mình, liền lập tức thỏa hiệp: “Thôi
được rồi, em nhất định sẽ tặng anh một món quà tốt nghiệp!”

“Thật hả?” Dương cười rất tươi: “Không được nuốt lời đâu đấy!”

“Chắc chắn không nuốt lời.” Tôi gật đầu quả quyết.

Cuối cùng Cực cũng đã về. Quả nhiên không sai, đúng là anh ta đã mang một túi
nặng các đồ đặc sản địa phương về cho tôi, lại còn có cả mấy thứ như tràng hạt,
vòng tay, mặt dây chuyền nữa.

“Anh Cực, anh thật chẳng có con mắt nghệ thuật gì cả!”
Tôi vừa thưởng thức các món ăn, vừa giáo huấn anh ta: “Những món đồ lặt vặt này
chỗ nào chả bán, chẳng có gì đặc sắc, mua về thật phí tiền!”

Dương đứng bên cạnh cũng hùa vào: “Đúng vậy, chả có tí đặc sắc nào!”

Cực đỏ mặt tía tai, mạch máu trên trán giật giật, giật ngay túi bánh trên tay
tôi: “Hai người chê phải không? Chê thì đừng ăn nữa!”

Tôi chớp mắt, nhìn Dương với vẻ ấm ức, thế là anh liền an ủi Cực ngay: “Haizz,
chỉ đùa chút thôi mà! Mấy hôm trước Ưu Ưu còn nói rất nhớ cậu. Sợ cậu đi xa không
quen!”

“Vậy hả?” Sắc mặt Cực đã dịu trở lại, ném trả túi bánh cho tôi: “Nhà ngươi cũng
có chút lương tâm đó nhỉ!”

Tôi đón lấy túi bánh, không nói gì mà tiếp tục ăn, bụng
lại vui như mở cờ: Gã Cực này dễ lừa thật!

Ba đứa lại bắt đầu tán hươu tán vượn, nào là những chuyện được chứng kiến trong
chuyến du lịch, chuyện cuộc sống của người dân địa phương, ai cũng nổ như pháo rang.

“Ấy!” Đột nhiên tôi giơ cánh tay lên ngó.

“Sao vậy?” Dương cất giọng dịu dàng, rồi nắm lấy cổ tay tôi.

“Lại bị muỗi đốt nữa rồi!” Tôi chu miệng, cảm thấy ngứa ngáy khó chịu vô cùng.

Anh cúi đầu cười khẽ, giơ ngón tay thon dài xoa nhẹ
vết sưng của tôi. Dưới ánh đèn dịu mắt, hàng mi dài của anh rủ xuống, tôi nhìn mà
thẫn thờ.

“A, tìm thấy rồi!” Đột nhiên anh reo lên.

“Gì vậy?” Tôi trở về với thực tại.

“Ở đây, em coi này! Đầu
ngòi muỗi đốt!” Anh cười cười, nhưng vẫn nắm chặt cổ tay tôi, không chịu buông ra,
“Con muỗi đáng ghét, chắc là em khó chịu lắm!”

Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh,
chỉ thấy vẻ dịu dàng vô tận ẩn trong đôi mắt màu hạt dẻ đó.

Dương! Anh có biết không,
mọi hành động của anh lúc đó có uy lực biết bao, khiến trái tim em phải lỗi nhịp.
Và niềm hạnh phúc nhỏ nhoi trong lòng em lúc đó cũng đã dâng trào... gần như sắp
vỡ đê.

Chương
17. Hoa lê trắng vương đầy sân

Suốt cả mùa hè, tôi cố vắt
óc nghĩ xem nên tặng Dương món quà gì. Còn lâu mới đến sinh nhật anh, không thể
tặng món quà long trọng quá, nhưng quà tốt nghiệp cũng không nên quá đơn giản, đúng
là đã vắt hết óc mà chưa nghĩ ra được.

Hôm nay, đang đi trên đường
thì tôi gặp thầy giáo dạy Mỹ thuật - người vốn đánh giá tôi rất cao. Thầy hỏi: “Dạo
này Trác Ưu có tập vẽ gì không?”

Tôi
đáp: “Em có, nhưng cũng chỉ thỉnh thoảng thôi
ạ.”

Thầy liền nói với vẻ tiếc
nuối: “Em đừng lãng phí năng khiếu bẩm sinh như thế, có thể thử làm một số đồ thủ
công xem sao!”

Tôi lập tức nghĩ ra: Đúng
rồi, tôi có thể tự làm thiệp tặng Dương! Chắc chắn là độc nhất vô nhị! Đã nói là
làm, tôi lập tức hành động, mua giấy và bút màu, còn xin một ít vải vụn của mẹ,
chuẩn bị phát huy sở trường của mình, chắc chắn Dương sẽ vô cùng ngạc nhiên.

Mất hẳn một tuần liền, cuối
cùng tôi cũng làm xong món quà tặng Dương: một tấm thiệp điểm vải xinh xắn, kỳ công.
Nền thiệp trắng muốt in hoa chìm, bên trên là một đóa bách hợp vẽ bằng màu nước
có thể mở ra được. Mở đóa bách hợp ra, bên trong là một thiếu nữ dáng người nhỏ
nhắn trong chiếc váy màu hồng phấn được làm bằng vải ren và lụa, đang kiễng mũi
chân trong điệu múa vô cùng duyên dáng. Cuối cùng tôi còn lén xịt một ít nước hoa
của mẹ lên trên đó.

Thôi được, tôi thừa nhận
tấm thiệp này quá ư là nữ tính. Nhưng tôi chỉ thầm mong rằng Dương có thể coi cô
gái trong tấm thiệp là sự hóa thân của tôi, như thế tôi có thể ngày ngày được ở
bên anh!

Tôi đã nghĩ rất lâu cho
lời đề tặng viết trên tấm thiệp, cuối cùng tôi quyết định càng đơn giản càng tốt,
ít nói ít sai mà! Thế nên tôi chỉ viết một vài lời chúc mừng chung chung như tốt
nghiệp vui vẻ, sức khỏe dồi dào... Nhưng câu “tình bạn bền lâu” đó tôi lại ngần
ngừ mãi không chịu đưa vào.

Rốt cuộc tôi đang chờ đợi
điều gì đây? Ngay cả bản thân tôi cũng không biết rõ câu trả lời.

Điểm thi vào cấp ba đã được
niêm yết, với thành tích xuất sắc là một trong ba người có điểm cao nhất, Dương
đã đỗ trường Phụ Trung. Cực cũng không tồi, không phải lo chuyện bắt gia đình nộp
tiền chọn trường nữa.

“Ui da mẹ ơi, lần này đúng
là thở phào rồi!” Vừa xem xong điểm, Cực liền reo lên liên hồi bên tai tôi.

Tôi mỉm cười với anh ta,
ra vẻ rất hiểu cảm giác cuối cùng đã trút được gánh nặng trong lòng, “Bọn anh có
thể yên tâm rồi!”

“Nhưng em xem, tên Lục Tây
Dương này gớm thật, học sinh cả thành phố thi với nhau, ngày nào gã cũng chơi cùng
bọn mình mà vẫn lọt được vào tốp ba người có điểm cao nhất, thật đúng là!” Mặc dù
Cực bĩu môi, nhưng vẫn nhận ra được rằng anh ta đang rất mừng cho Dương.

Tôi cũng thấy vui vô cùng,
liền hỏi: “Anh Dương đâu anh? Kiểu gì cũng phải gặp trực tiếp nói lời chúc mừng
chứ nhỉ!”

“Không biết, vừa xem điểm
xong đã bị một mỹ nữ gọi đi rồi, nói là muốn chúc mừng hắn gì đó.” Cực lắc đầu.

Một
linh cảm chẳng lành ập tới, tôi nói với Cực: “Anh đợi em một chút, em đi tìm anh
ấy!” Nói xong liền chạy đi ngay. Dương, anh đang ở đâu vậy?

Cuối
cùng tôi cũng đã tìm thấy anh dưới gốc cây si lâu năm trong trường. Anh mặc áo trắng,
nụ cười hút hồn trên môi, đứng trước một cô bạn rất xinh xắn. Và cô bạn xinh xắn
có đôi mắt sáng ngời đó chính là Tô Tịnh. Cô đang nghiêng đầu nói gì đó với Dương,
má lúm đồng tiền vô cùng duyên dáng. Dương vừa lắng nghe vừa liên tục gật đầu tỏ
ý đồng tình.

Đúng là một đôi tiên đồng,
ngọc nữ!

Tôi đứng ở xa, cảm thấy
máu toàn thân đang đông cứng lại, các cơ cứng đờ, hồi lâu không thể nhúc nhích.

“Không sao, không sao! Bọn
họ chỉ nói chuyện thôi mà!” Im lặng hồi lâu, tôi hít một hơi thật sâu và cố gắng
an ủi mình: “Họ chỉ là bạn bè bình thường của nhau thôi!” Thế là tôi lấy hết can
đảm, nắm chặt tấm thiệp mà mình đã dốc hết tâm huyết để làm và bước về phía họ.

Dương à, nếu có thể, em
thà mãi mãi không bao giờ bước lại gần! Vì em nghe thấy rất rõ Tô Tịnh cười hỏi
anh về em:

“Anh đối xử rất tốt với
Trác Ưu lớp em mà!”

“Vì bọn anh từ nhỏ đã chơi
với nhau!”

“Cậu ấy và Sử Vân, anh thích
chơi với ai hơn?”

“Thích nói chuyện với bạn
ấy nhưng thích chơi với Sử Vân hơn.”

“Có phải anh thích Trác
Ưu không?”

“Dĩ nhiên là không, anh
chỉ coi Trác Ưu như em gái thôi.”

Từng câu từng chữ của Dương
như mũi kim đâm sâu vào trái tim non nớt của tôi, máu tươi chảy đầy xuống đất. Hóa
ra tất cả đều là do tôi tưởng bở! Hà cớ gì? Hà cớ gì? Cây lê nở đầy hoa trắng trong
trái tim tôi, đến khi cánh hoa rụng hết, mới phát hiện ra chỉ là tuyết lạnh mà thôi!

Tôi lặng lẽ đứng yên, một
nỗi buồn tê tái xâm chiếm tâm hồn: Hóa ra khi hạnh phúc đã tan vỡ, nỗi đau sau đó
đủ để khiến bạn không thể thở được nữa.

Nhưng Trác Ưu ạ, ngươi là
cô bé kiên cường, ngươi không được khóc, ngươi phải ưỡn ngực, ngẩng cao đầu bước
đi vì Tô Tịnh đã nhìn thấy ngươi rồi!

Trước vẻ sửng sốt của Tô
Tịnh, tôi nở một nụ cười rất tươi và bước nhanh đến: “Gớm nhỉ! Hai người giấu mọi
người làm gì vậy?” Nói rồi tôi còn đánh đùa Tô Tịnh một cái.

“Ưu Ưu!” Rõ ràng Dương rất
bất ngờ, thậm chí còn có vẻ căng thẳng: “Em đến từ lúc nào vậy?”

“Em vừa đến xong! Em đang
đi tìm anh, nhìn thấy hai người liền chạy đến. Lúc đầu em còn định hù hai người
một trận, nhưng cuối cùng lại bị người đẹp Tô Tịnh phát hiện ra!” Tôi cười rất thoải
mái, lại còn tinh nghịch lè lưỡi.

Nhìn vẻ ranh ma của tôi,
Dương cười, mắng một câu: “Chẳng bao giờ biết nghiêm túc là gì!” Rồi hỏi với vẻ
quan tâm: “Em tìm anh có chuyện gì không?”

“À! Cũng chẳng có gì quan
trọng đâu!” Tôi bình thản nói: “Không phải anh muốn em tặng quà tốt nghiệp đó sao?
Em đang định đưa cho anh đây!” Nói rồi tôi liền dúi tấm thiệp vào tay Dương.

“Đẹp quá!” Tôi nghe thấy
Tô Tịnh thốt lên.

Vậy ư? Sao có thể không
đẹp được chứ? Cậu có biết tôi đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức, đâm vào tay bao
nhiêu lần không?

“Em... em tự làm à?” Giọng
Dương run run vì xúc động.

“Vâng!
Đằng nào em cũng rỗi chẳng có việc gì làm nên làm bừa thôi!” Tôi vờ đáp với vẻ thờ
ơ, “Hôm nào cũng phải làm cho Cực một tấm mới được!”

“Ờ...” Ánh mắt Dương sầm
xuống, nhưng rồi lập tức trở lại bình thường: “Rất đẹp, anh rất thích, cảm ơn em!”

“Anh thích là tốt rồi!”
Tôi nhún nhún vai: “Sau này đừng đòi em quà nữa nhé! Thôi hai người cứ nói chuyện
đi, em không quấy rầy nữa!” Nói xong tôi liền vỗ vỗ mông và quay đi.

Dương
à, bóng em lúc đó có phải rất hiên ngang không? Nhưng anh hãy nhìn kỹ đi, bóng em
đổ dài xuống mặt đất và đang rỉ máu, nó đang khóc nức nở!

Chương
18. Nụ cười rạng rỡ

Dương,
anh có biết không? Đã từng có một thiếu nữ thơ ngây hái trộm một đóa cúc trong công
viên, ngắt từng cánh hoa để làm sáng tỏ một câu hỏi ngớ ngẩn rằng: “Anh ấy thích
mình?”, “Anh ấy không thích mình?”...

Tuy nhiên, hỏi ai cũng không
bằng hỏi chính anh! Câu trả lời đích thân anh nói ra đã là minh chứng rõ nét nhất
cho sự tưởng bở của em!

Tôi về đến nhà, không có
thời gian để buồn mà chỉ nghĩ: Mau làm ngay một tấm thiệp để tặng Cực! Không được
để người ta cười mình!

Và thế là tôi đã phấn đấu
ba ngày ba đêm không chợp mắt, cuối cùng hoàn thành được một tấm thiệp còn đẹp hơn,
bên trên là đám hoa anh đào bằng lụa, vô cùng xinh xắn. Tôi còn viết lời chúc giống
hệt như đã viết cho Dương, bổ sung thêm một câu: “Chúc cho tình bạn của ba chúng
ta mãi mãi bền lâu!”

Lúc tôi đưa tấm thiệp cho
Cực, Dương cũng có mặt. Cực mừng đến suýt ngất, liên tục khoe với Dương: “Đẹp không?
Đẹp không? Đẹp hơn thiệp tặng cậu nhỉ?”

Dương cầm lấy tấm thiệp,
ngắm nghía hồi lâu, mặt sầm xuống.

Cực như vương phi đắc sủng,
mồm miệng liến thoắng: “Trác Ưu tốt với tôi hơn cậu, thế nào? Ha ha ha...”

Hồi lâu Dương không nói
gì, tôi cũng khác hẳn lúc bình thường, không ngăn Cực lại, cứ để mặc anh ta say
sưa. Nhìn vẻ hụt hẫng của Dương, thậm chí trong lòng tôi còn cảm thấy vui vui vì
đã trả được thù.

Haizz, Dương à! Nếu lúc
đó em bớt ngang ngạnh, bớt dè dặt thì phải chăng mọi chuyện sau này sẽ không xảy
ra nữa?

Chẳng
mấy chốc đã phải đi học, Dương thay mặt học sinh mới lên phát biểu trong buổi lễ
khai giảng, khiến cả khối cấp ba phải xôn xao. Rất nhiều chị khối trên thi nhau
hỏi dò anh chàng đẹp trai đầy phong độ kia là ai? Có sở thích, sở trường gì? Thích
mẫu bạn gái như thế nào? Có vẻ như không điều tra được hết về anh thì quyết không
dừng bước.

Và cái tên Tô Tịnh được
nhắc đến rất nhiều lần. Mọi người đều đã biết, anh chàng tên là Lục Tây Dương đó
có mối quan hệ khá mờ ám với một cô bạn múa rất giỏi. Tô Tịnh lập tức trở thành
nhân vật nổi tiếng trong trường, đi đến đâu cũng có người nhìn ngó, rồi bàn tán
xôn xao: “Coi kìa, đó chính là người mà Lục Tây Dương thích đấy!”

Chỉ một thời gian ngắn mà
tiếng tăm của Tô Tịnh đã nổi như cồn, nét mặt lúc nào cũng rạng ngời hạnh phúc.
Nhưng cô ấy rất biết sống, không bao giờ khoe khoang trước mặt đám con gái, rất
có lòng tự trọng của một mỹ nữ. Trước sự vây quanh của mọi người, hằng ngày chỉ
có thể nghe thấy tiếng cười dịu dàng của cô: “Đâu có!”, “Anh ấy đã bao giờ thừa
nhận đâu!”, “Không phải vậy đâu!”

Tô Tịnh càng phủ nhận, mọi
người lại càng tin rằng tin đồn là có thật, hơn nữa cô ấy lại xinh xắn, dễ thương,
ai còn thắc mắc gì nữa? Cuối cùng, Tô Tịnh và Lục Tây Dương trở thành chủ đề chính
được nhắc đến nhiều nhất trong trường, đồng thời cũng là điều bí mật được công khai.

Khi ấy, tôi bận những gì
nhỉ? Không, tôi không thể làm được gì cả. Tôi chỉ đứng thẫn thờ một góc, xem vở
kịch lãng mạn của đôi tài tử giai nhân này thôi. Hóa ra trong vở kịch ấy, ngay cả
một vai phụ tôi cũng không có chân. Điều duy nhất tôi có thể làm chỉ là thu dọn
trái tim tan vỡ của mình, lặng lẽ đứng bên cạnh bàng quan mà thôi.

Dương à, lại là lúc đầu
thu! Em bước trên con đường trải dài bóng mát ngày trước đã tương phùng với anh,
lá vàng trải đầy, vẫn rực rỡ như xưa. Tuy nhiên, bên cạnh không còn người thiếu
niên áo trắng thích trêu chọc người khác đó nữa, không còn câu nói: “Ấy, em không
nhớ anh là ai à?” nữa.

Haizz, Dương à, người không
nhớ người bên cạnh là anh, chính là anh.

Anh hãy ngoái đầu lại, trong
góc nhỏ phía sau có một chiếc bóng buồn bã đang đứng co ro, cô ấy đang gặm nhấm
vết thương của mình và nức nở:

Kỷ niệm cũ không còn, đã
trôi theo năm tháng!

Tôi bắt đầu lấy cớ bận học
hành, giảm bớt số lần gặp Cực và Dương. Vì thực sự tôi không có cách nào để đối
mặt với nụ cười vẫn giữ nguyên vẻ dịu dàng của anh. Tôi sợ, sợ mình lại một lần
nữa tưởng bở! Cực tỏ vẻ không hài lòng, nhưng Dương không trách gì tôi, và thế là
nhóm ba người đã dần dần giải tán.

Cuộc sống bình lặng như
một ao tù, tuy nhiên, việc gì đến vẫn cứ đến, không sao tránh được!

Hôm nay trong giờ giải lao,
đám nữ sinh nô đùa ngoài hành lang, tiện thể hít thở bầu không khí trong lành. Có
lẽ vì chuẩn bị tốt nghiệp, mọi người đều tỏ ra đa sầu đa cảm. Một cô bạn gái trước
đây rất ít nói đột nhiên hỏi tôi: “Hóa ra cậu không giống như những gì tớ nghĩ,
Trác Ưu ạ!”

“Hả? Cậu tưởng tớ là người
như thế nào?” Tôi tò mò hỏi.

“Cậu...”
Cô bạn có vẻ bẽn lẽn, “Ấn tượng mà trước đây cậu để lại cho tớ là một con búp bê
bằng sứ chỉ có thể đứng nhìn từ xa, chạm vào là vỡ, rất ẻo lả!”

“Làm
gì có!” Tôi bật cười: “Tớ biết tớ cũng có phần mít ướt, nhưng cũng không đến mức
độ đó!”

“Thật đấy!” Cô ấy liền giải
thích: “Mọi mặt của cậu đều rất ổn, thế nên mặc dù cậu cười rất tươi, nhưng mọi
người đều có cảm giác chắc chắn cậu rất thanh cao, rất khó gần!”

Tôi lè lưỡi, đang định trả
lời không phải như vậy đâu thì Tô Tịnh đột ngột nói xen vào:

“Làm
gì có? Ưu Ưu và Lục Tây Dương rất tốt mà!”

Tôi quay sang nhìn, không
biết câu nói này của cô ấy rốt cuộc là có ý gì?

Nụ cười rạng rỡ vẫn đọng
trên môi Tô Tịnh, cô ấy từ từ hé đôi môi xinh xắn, giọng oanh vàng thỏ thẻ: “Nghe
Lục Tây Dương nói là cậu thích anh ấy hả?”

Tôi đứng thẫn thờ như trời
trồng, thực sự không thể tin vào tai mình: “Cậu... cậu nhắc lại lần nữa đi!”

“Sao cơ, cậu không biết
à?” Nét mặt Tô Tịnh lập tức chuyển sang vẻ sửng sốt: “Mấy hôm trước Tây Dương nói
chuyện với bạn, bảo là có rất nhiều cô gái thích anh ấy, mọi người liền bảo thử
nói rõ xem là ai, kết quả ngày hôm sau anh ấy mang hẳn một hộp giấy đến, bên trong
đựng toàn quà của con gái tặng, tấm thiệp cậu làm cũng thấy vứt trong đó!”

Sắc mặt tôi tái đi, tôi
nghiến chặt răng, hỏi nhỏ: “Có thật là anh ấy nói tớ thích anh ấy không?”

“Thật mà!” Tô Tịnh gật đầu:
“Chính anh ấy nói là cậu thích anh ấy!” Nghĩ một lát, cô ấy lại nói tiếp: “Nhưng
tớ đoán không phải! Chắc anh ấy hiểu lầm thôi!”

Dương à! Em còn có thể nói
gì được nữa? Em còn có thể làm gì được nữa! Hóa ra anh đã đoán được suy nghĩ của
em từ lâu, nhưng bây giờ anh lại lôi nó ra làm trò cười! Vết thương đã liền miệng,
giờ lại một lần nữa bị banh ra, em đã đau đến mất hết cảm giác. Lần này, cuối cùng
máu sẽ chảy hết ư?

“Đúng vậy, anh ấy hiểu lầm
rồi.” Tôi nở một nụ cười mơ màng với cô ấy: “Tớ không thích anh ấy, chưa bao giờ,
chưa bao giờ thích cả.”

Thực ra lúc ấy tôi rất muốn
biết, rốt cuộc hiếu thắng có phải là một lỗi lầm hay không? Tỏ ra mình rất mạnh
mẽ, nhưng đồng thời cũng tạo ra bức tường ngăn cách mình với người khác.

Tôi là con búp bê bằng sứ
dễ vỡ ư? Hoặc có lẽ cũng chỉ là một con nhím nhỏ đáng thương gai mọc đầy mình mà
thôi!

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3