Ai gửi cánh thư vào trong mây - Chương 37 - 38
Chương 37. Hương
thầm năm cũ
Dương à!
Có một câu hỏi luôn ám ảnh trong đầu em, không tài nào xóa nổi.
Và em thực sự muốn được đích thân nghe câu trả lời của anh!
Nhưng hiện tại, có lẽ em sẽ không còn cơ hội để hỏi thẳng anh nữa.
Một câu hỏi rất đơn giản:
Anh có thích em không?
Tôi hứa với Thương Thang
rằng sẽ suy nghĩ nửa năm rồi trả lời anh.
Anh chê lâu quá nên vẫn
tỏ ra giận tôi. Nhưng tôi cũng thực sự cảm thấy hoang mang, hôn nhân là chuyện đại
sự trăm năm, làm sao có thể quyết định vội vàng như vậy?
Mẹ khuyên tôi: “Cũng không
hẳn là quyết định vội vàng, hai đứa đã yêu nhau năm năm rồi, cả hai đều đã rất hiểu
nhau, còn điểm gì chưa hài lòng nữa?”
Bố cũng nói: “Thương Thang
là chàng trai tốt, thực lòng yêu thương con, điều này quan trọng hơn tất cả!”
Bố mẹ, bạn bè... gần như
tất cả mọi người đều ngả về Thương Thang, chạy đến chỗ tôi thuyết phục. Tôi thực
sự thấy mệt, liền bỏ dở tiết học, ra đường lang thang.
Vô tình đi đến một siêu
thị, tôi lập tức xông vào chuẩn bị xả hơi một trận.
Sau đó, ở khu vực bán đồ
hiệu nữ tầng hai, tôi nhìn thấy một đôi trai tài gái sắc đang chọn quần áo, trông
họ rất tình cảm.
Cô gái
có khuôn mặt xinh xắn, dáng người rất chuẩn, mái tóc dài xõa xuống bờ vai, trông
rất gợi cảm.
Còn anh chàng kia không
hề xa lạ, vì...
Đó chính là chàng công tử
hai ngày trước vẫn còn năn nỉ cầu hôn tôi!
Tôi không nói gì, chỉ khoanh
tay lùi vào một góc nhỏ, lặng lẽ quan sát.
“Cái này thế nào?” Cô gái
từ phòng thử đồ bước ra, đứng trước gương ngắm nghía.
“Lòe loẹt quá, trang nhã
hơn mới đẹp.” Anh chàng dựa vào quầy, lắc đầu, mỉm cười nói.
“Em thấy đẹp lắm mà!” Cô
gái nghiêng đầu, nũng nịu nói.
“Không hợp.” Anh vẫn bình
thản cười: “Thay sang chiếc khác xem nào.”
Cô gái bĩu môi, đành phải
quay sang chọn chiếc khác rồi đi vào phòng thử đồ.
Cứ thử đi thử lại mấy lần
như vậy, cuối cùng cô ta không chịu được nữa, bực bội nói: “Sao mà anh khó tính
thế?”
Cô gái trực quầy cũng gật
đầu hùa vào: “Đúng vậy! Bạn gái anh xinh như vậy, mặc gì chẳng đẹp! Thôi anh cứ
mua hết đi!”
Đột nhiên tôi cảm thấy toàn
thân lạnh ngắt, thực sự không nghe nổi nữa, liền chuẩn bị bỏ đi.
“Cô ấy không phải là bạn
gái của tôi.”
Tôi sững sờ quay lại, chỉ
thấy vị công tử kia đang sửa lại lời cô gái trực quầy với vẻ mặt rất nghiêm túc.
Cô gái đi cùng và cô gái
trực quầy mặt đều trắng bệch.
“Tôi chỉ nhờ cô ấy đến thử
hộ quần áo giúp bạn gái tôi thôi, cô đừng tùy tiện suy đoán mối quan hệ của chúng
tôi.” Thương Thang lạnh lùng nói.
“Xin... Xin lỗi...!” Cô
gái bán hàng lập tức hiểu ra vấn đề, mỉm cười rất chuyên nghiệp, nói: “Bạn gái của
anh là mẫu người như thế nào ạ? Thích kiểu quần áo gì?”
Anh im lặng một lát rồi
nói nhỏ: “Một cô gái rất tốt, hợp với màu trắng.”
Đủ rồi, không cần phải nghe
nữa.
Tôi quay đầu đi, nước mắt
rưng rưng.
Dương! Anh ấy nói em là
cô gái tốt!
Có người sẵn lòng trân trọng
em như vậy, Trác Ưu em cũng thật sự thỏa nguyện rồi.
Tôi giơ tay lên, định lau
những giọt nước mắt không nghe lời thì chợt phát hiện ra rằng: hóa ra bàn tay mình
đã ướt sũng mồ hôi từ lúc nào.
Dương! Có lẽ em cũng để
tâm đến người ấy.
Chỉ có điều, em vẫn không
dám đối mặt, không dám thừa nhận mà thôi!
Cuối tuần, cô Thang gọi
điện cho tôi, bảo tôi cùng cô sang Hồng Kông mua sắm cho thư giãn đầu óc.
Thế là tôi hạ quyết tâm,
chuẩn bị bỏ mặc Thương Thang ở nhà một mình với cái ổ của anh rồi đi một chuyến
cho đã.
“Em đừng đi được không?”
Anh uể oải áp vào lưng tôi, ôm chặt tôi năn nỉ rất tội nghiệp.
“Anh tự đi nói với mẹ anh
đi!” Tôi quay đầu lại véo mũi anh một cái, cười khúc khích nói: “Đi có hai ngày
thôi mà. Đợt trước mình còn xa nhau trong thời gian dài hơn thế!”
“Không phải.” Anh gục mặt
vào cổ tôi, hậm hực nói: “Anh có linh cảm gì đó chẳng lành, có thể em một đi không
trở lại!”
“Anh nói linh tinh gì vậy?”
Tôi vỗ đầu anh: “Anh dám rủa em à?”
“Không phải... Anh sợ...
sợ em gặp lại người nào đó không nên gặp...” Anh ngẩng đầu cắn nhẹ vào tai tôi,
thì thầm: “... Dạo này không hiểu sao cứ thấy tâm trạng bất an thế nào ấy!”
Tôi giật mình, sau đó cười
rồi kéo cái đầu không yên phận của anh lại, dịu dàng đặt nụ hôn lên môi anh: “Đừng
nghĩ linh tinh! Ngoan ngoãn ngủ đi!”
“Hừ!” Anh tỏ ra rất không
hài lòng với thái độ lấp liếm của tôi, ôm tôi càng chặt hơn.
“Ngoan nào!” Tôi ngọt nhạt
dỗ dành. “Yên tĩnh chút đi.”
Tuy nhiên, giây phút này,
không hiểu tại sao, ngay cả trái tim tôi cũng bắt đầu loạn nhịp.
Sau
khi sang Hồng Kông, tôi cùng mẹ Thương Thang lang thang đến rất nhiều siêu thị nổi
tiếng. Cô như cá gặp nước trong thiên đường shopping này, gần như mua không biết
mệt, chỉ khổ thân tôi cả ngày phải lẽo đẽo theo sau xách túi lớn, túi nhỏ.
Khó khăn lắm cô mới chịu
dừng chân nghỉ, tôi lập tức kéo cô vào một tiệm giải khát.
Sau khi yên vị, tôi gọi
món hoa quả dầm, còn cô thì gọi cà phê.
“Cháu
vẫn còn con nít lắm, vẫn thích ăn đồ ngọt.”
Cô chậm rãi khuấy cà phê
trong cốc, mỉm cười duyên dáng với tôi.
Tôi ngại ngùng mỉm cười,
ấp úng nói: “Cô đừng cười cháu, tính cháu lạ vậy đấy, không thích ăn đồ đắng. Cũng
không thích cà phê, nếu uống thì nhất định phải pha thêm sữa.”
Cô bật cười thành tiếng:
“Đúng là nụ hoa chưa bao giờ phải chịu vất vả, đắng cay!”
Tôi càng ngại hơn, nói nhỏ:
“Thực ra cháu cũng rất thích ăn đồ chua.”
Cô đưa bàn tay ngọc ngà
được chăm chút rất cẩn thận ra, vỗ vào mu bàn tay tôi với vẻ rất nâng niu, nói với
giọng buồn buồn: “Thực ra con nít cũng hay chứ... Kiểu gì cũng vẫn hơn cô bây giờ,
muốn trở về quá khứ cũng lực bất tòng tâm.”
Tôi nhìn về phía xa nơi
cô đang nhìn, đôi mắt mơ màng, đột nhiên nhớ lại lời bố tôi từng nói: “Bố và cô
ấy cũng có thể được coi là thanh mai trúc mã.”
Lòng thấy tò mò, tôi liền
lấy hết can đảm hỏi: “Mối tình đầu của cô như thế nào ạ?”
Cô sững lại một lát rồi
nhìn tôi cười buồn: “Chỉ là tình yêu đơn phương thôi.”
“Yêu đơn phương thế nào
ạ?” Tôi đoán thầm: đối tượng bị yêu đơn phương đó chín mươi phần trăm là ông bố
mọt sách của tôi.
Hàng
mi của cô rủ xuống, nói với vẻ cảm khái: “Trên thế gian này, tình yêu đơn phương
của các thiếu nữ gần như nhau. Nhìn thấy người ta thì đỏ mặt, tim đập thình thịch,
được nói chuyện với người ta một câu thì vui cả ngày... Ngờ nghệch thật đấy!”
“Nhưng...” Cô nhấp một ngụm
cà phê, mỉm cười và nói với tôi bằng giọng hoài niệm: “Nhưng cũng rất đẹp, tựa như
pha lê vậy.”
Lúc
nói câu này, trông cô rất dịu dàng, nữ tính.
Tôi thẫn thờ nhìn cô, thực
sự không biết phải nói gì.
“Tuy nhiên, Ưu Ưu ạ!” Đột
nhiên cô lại ngẩng đầu lên nhìn tôi bằng ánh mắt sáng ngời. “Pha lê mặc dù đẹp nhưng
cũng rất dễ vỡ!”
“Cũng giống như tình đầu
rất mong manh, không chịu được mưa gió.” Cô cầm tay tôi, mỉm cười nói: “Trân trọng
người ở bên cháu mới là sự lựa chọn sáng suốt nhất.”
“Cô ơi, thế bây giờ cô đã
quên được người cô yêu thầm năm xưa chưa ạ?” Tôi nhìn vào mắt cô, hỏi nhỏ.
Cô khẽ
cười, chậm rãi nhìn ra phía cửa sổ nhộn nhịp người qua lại, bình thản đáp: “Cái
mãi mãi không thể quên là những tình cảm trong sáng của người thiếu nữ, chứ không
phải là người ấy năm xưa.”
Tôi thẫn thờ rụt tay lại.
Nhìn vẻ buồn buồn của tôi,
cô cười hiền: “Bé ngốc ạ, đôi khi cái mà chúng ta yêu không phải là người ấy mà
là cảm giác giống như truyện cổ tích của mối tình đầu.”
Ngày hôm sau, chúng tôi
lên đường trở về thành phố S.
Trong lúc đợi máy bay ở
sân bay, cô gặp mấy người bạn trong giới âm nhạc, liền cùng họ ra ngoài nói chuyện.
Tôi ngồi một mình trong
phòng chờ cũng chán, liền đi lại ngó nghiêng.
Đi
một lát thì đến sảnh lớn sáng rực của sân bay.
Sau
đó, tôi nghe thấy giọng nói dịu dàng đã xa cách từ lâu, run run vang lên sau lưng
tôi: “Ưu Ưu?”
Chương 38. Tiếng cười còn đó, hương thầm đâu đây
Haizz, Dương à.
Nhiều khi chúng ta thường
khát khao những cái không thuộc về mình.
Thực
ra cũng chỉ vì không giành được nên mới đố kỵ.
Hiện
tại, nếu phải đối mặt một lần nữa, những tình cảm, kỷ niệm đẹp ngày đó của em và
anh, cuối cùng em cũng có thể bình thản mỉm cười và trân trọng gìn giữ nó.
Tôi quay lại, nhìn thấy
chiếc bóng cao gầy quen thuộc trong ký ức.
Năm
năm, dường như anh đã thay đổi rất nhiều.
Cậu bé khôi ngô áo trắng
năm xưa giờ đã trở thành chàng trai chín chắn trong chiếc áo gió màu ghi, tay xách
một chiếc ca táp da nhỏ.
Nhưng cái không hề thay
đổi là đôi mắt màu hạt dẻ sáng ngời và nụ cười dịu dàng trên môi.
Tôi
chỉ sững lại một lát rồi mỉm cười bước đến.
“Lâu lắm không gặp, anh
vẫn khỏe chứ?” Tôi hỏi nhỏ.
“Khỏe.” Nụ cười của anh
vẫn rạng rỡ, cơ hồ có thể hòa tan cả mặt trời.
“Anh đi công tác à?”
“Ừ.”
“Anh ở đây mấy ngày?”
“Ba ngày.”
“Giờ anh quay sang Anh hay vừa mới đến?”
“Vừa đến.”
Một hồi im lặng.
Rồi tôi mỉm cười nói: “Tiếc thật, em chuẩn bị phải bay về Đại lục!”
Anh cũng bình thản mỉm cười: “Đúng vậy, chúng mình lúc nào cũng đi lướt qua
nhau.”
Sau đó, anh nhìn tôi và quan tâm hỏi: “Hiện tại... em sống vẫn ổn chứ?”
Tôi nhìn vào đôi mắt trong sáng nhưng đượm buồn của
anh, tự nhiên lại nhớ đến đôi mắt đen khác, tràn đầy nhiệt huyết và cũng sáng ngời
như vậy.
“Rất ổn!” Tôi cười ngọt ngào: “Người yêu em cũng rất tốt với em!”
Anh sững lại một lát rồi khẽ gật đầu, nói: “Thế thì tốt rồi.”
“Còn anh thế nào?” Tôi tò mò hỏi: “Người yêu vẫn là cô gái gốc Hoa đó chứ?”
Anh cúi đầu im lặng một lát, cuối cùng gật đầu.
“Thôi, anh phải nhanh đưa nàng về dinh đi! Em nghe nói người nước ngoài trước
khi kết hôn đều rất tự do, anh cẩn thận không lại bị người khác phỗng tay trên đấy!”
Tôi nhắc đùa.
Anh ngẩng đầu lên, mơ màng nhìn ra bầu trời xanh ngoài cửa sổ, đáp khẽ: “Ừ!”
Lúc này, tiếng phát thanh viên bỗng vang lên, máy bay của tôi bắt đầu cho hành
khách vào.
“Em phải về đây!” Tôi nhìn anh, nhún vai với vẻ bất lực rồi làm mặt hề.
“Em vẫn còn con nít lắm!” Anh mỉm cười đưa tay ra theo
thói quen, dường như lại định cốc đầu tôi.
Nhưng đột nhiên bàn tay anh khựng lại giữa khoảng không.
Chúng tôi nhìn nhau, anh lắc đầu cười nói: “Em trưởng thành rồi!”
Tôi cũng mỉm cười.
Đúng vậy, chúng tôi không còn là cậu bé và cô bé năm xưa nữa.
“Chuẩn bị lên máy bay rồi, cho nhau số điện thoại nhé!” Đột nhiên anh đề nghị.
Tôi không có danh thiếp, đành phải rút một tờ giấy nhớ màu hồng, đặt giữa lòng
bàn tay và viết một cách chật vật.
Mãi mới viết xong, tôi ngẩng đầu lên thì thấy anh đang nhìn tôi rất chăm chú.
“Xong rồi, của anh đâu?” Tôi giả vờ không nhìn thấy gì, cười khúc khích xòe
tay ra.
Anh nhếch mép, đưa cho tôi một tấm danh thiếp kiểu cổ được in rất trang nhã.
Tôi đón lấy và nhẹ nhàng cất vào túi xách.
Phát thanh viên lại giục hành khách lên máy bay.
“Có duyên ắt sẽ gặp lại!” Tôi vẫy tay với anh.
Anh gật đầu cười cười, xách
ca táp quay đi.
Nhìn theo chiếc bóng có
phần lẻ loi của Dương, đột nhiên tôi sực nhớ ra mình vẫn còn một vấn đề rất quan
trọng muốn hỏi.
“Anh Dương!” Tôi gọi khẽ.
Anh quay đầu lại, lặng lẽ
nhìn tôi.
Tôi
mấp máy đôi môi khô khốc, cuối cùng vẫn cắn răng hỏi: “Anh có biết trước đây em
thích anh không?”
Anh sững lại.
Sau
đó, anh nhìn tôi bằng ánh mắt rất sâu, rất đặc biệt, mỉm cười nói: “Bây giờ anh
biết rồi! Ngốc ạ!”
Nhìn nụ cười ấm áp như gió
xuân của anh, tôi cảm thấy mọi cảnh vật trước mắt thật mơ hồ.
“Thế thì tốt.” Tôi lẩm bẩm:
“Thế thì tốt.”
Anh nghe thấy, liền khẽ
nhếch mép, cười nói: “Tạm biệt nhé!”
Sau đó, anh kiên quyết quay
đi và sải bước.
Tôi nhìn theo bóng anh lần
cuối cùng rồi cũng quay đi, chậm rãi bước về phía cổng ra máy bay.
Dương à, thực ra lúc đó
em muốn hỏi anh rằng: “Trước đây, anh đã bao giờ thích
em chưa?”
Nhưng lúc đó em nhu nhược
đến mức không mở lời được.
Nhưng hiện giờ anh đã biết
được tâm ý của cô bé Trác Ưu.
Thế là cũng đủ lắm rồi.
Tôi nhắm chặt mắt, để nước
mắt lăn dài trên gò má.
Dương à, anh nhớ nhé!
Đây sẽ là những giọt nước
mắt cuối cùng em khóc vì anh!
Lúc
ngồi trên máy bay, mẹ Thương Thang tỏ vẻ có lỗi, hỏi tôi rằng có phải vừa nãy đã
bỏ rơi tôi không.
Tôi mỉm cười, đáp: “Không
đâu ạ, cháu đã làm được một việc rất có ý nghĩa!”
“Việc gì vậy?” Cô tò mò
hỏi.
Tôi chỉ mỉm cười mà không
đáp.
Cô ạ, thực ra vừa nãy cháu
đã đi nói lời tạm biệt lần cuối với mối tình đầu của mình.
Vừa ra khỏi sân bay thành
phố S, từ xa chúng tôi đã nhìn thấy Thương Thang đang tựa vào xe hơi ngó nghiêng
với vẻ rất sốt ruột.
“Mẹ và em về rồi!” Vừa nhìn
thấy tôi và cô, mắt anh sáng lên, chạy như bay về phía chúng tôi.
“Ừ, về rồi!” Cô mỉm cười
nhìn cậu con trai đầy vẻ trìu mến: “Sao mà sốt sắng thế? Không để lái xe đến đón
hai cô cháu à?”
Anh cười, đưa tay ra ôm
tôi, lẩm bẩm: “Thì sợ vợ chạy mất mà!”
“Thôi đi! Đừng có nói linh
tinh! Ưu Ưu đã đồng ý đâu!” Cô bước đến nói đỡ cho tôi.
Tôi nhìn Thương Thang, dịu
dàng cười: “Cháu đã nhận lời rồi cô ạ!”
Thương Thang lập tức sững
lại, nhìn tôi chằm chằm, xúc động đến mức giọng run run: “... Em... em vừa nói gì
cơ?”
Tôi
lại mỉm cười lần nữa, thơm lên má anh một cái: “Em nói em đồng ý kết hôn với anh,
ông xã ạ!”
Dương à, chỉ một tháng nữa
thôi, em sẽ trở thành vợ Thương Thang.
Em
thấy hào hứng và cũng mong chờ giây phút ấy.
Nhưng em cũng rất tỉnh táo,
biết phải nói lời tạm biệt triệt để với quá khứ rồi.
Hai tháng trước đây, em
đã viết hết những kỷ niệm của anh và em vào một cuốn nhật ký.
Sau đó em lấy chiếc hộp
làm bằng gỗ hồng gia truyền mà mẹ tặng lại cho em, thu thập hết lọ nước hoa, tấm
danh thiếp và cả cuốn nhật ký để vào đó. Cuối cùng, cẩn thận đóng nắp lại và khóa
chặt.
Dương, sau này có lẽ chúng
ta sẽ không gặp nhau nữa đúng không?
Không sao cả.
Cuối cùng, những tình cảm
thời thiếu nữ của em đã được cất giữ tại đây.
Nếu một ngày nào đó, con
em lôi chiếc hộp này ra và ngây thơ hỏi em rằng:
“Mẹ ơi, trong này đựng gì
vậy?”
Em sẽ mỉm cười và nói với
nó rằng:
“Mối tình đầu đáng nhớ của
mẹ đó!”
Mỗi chúng ta, ai cũng có
thời niên thiếu.
Hãy trân trọng sự ngây thơ
và ngông cuồng của tuổi hoa niên bạn nhé!
Vì đến một ngày kia, tất
cả chúng ta đều sẽ tóc bạc da mồi.
Thế nên, đối với những con
người đã từng trân trọng bạn trong cuộc đời, cho dù họ là ai, cũng đều mong bạn
nhất định phải trân trọng họ.