Đường tâm thục nữ - Chương 07 part 1

Cánh cửa phòng dành cho khách vừa mở, Đường Tâm lập tức nhanh
chóng chạy vội tới góc khuất của phòng, cầm chặt lấy một cái chân nến, biểu
tình hung ác xoay người đối mặt với người đàn ông hạ lưu kia.

"Chết tiệt, anh dám lừa gạt tôi!" Cô giận dữ hét,
không chút nghĩ ngợi cầm nến xông đến, ý đồ muốn băm thây nấu chín người đàn
ông dám can đảm trêu đùa cô.

Nguyên lai cô vẫn cảm giác hoang mang, kỳ thật là một âm mưu
khéo léo không sơ hở. Khó trách hắn có tri thức buôn bán kinh người; Khó trách
hắn đói với các xí nghiệp thuộc như lòng bàn tay, nguyên lai hắn căn bản không
phải là ngưu lang, mà là người đàn ông được người người ca tụng là doanh nhân
truyền kỳ. Cô hoàn toàn bị lường gạt, cả người lẫn tâm đều thất bại trước hắn. 

Mưu kế của cô tất cả đều không có hiệu quả, bao gồm ngay cả
việc Lâm Duệ Duy đi bên cạnh giữ thể diện cũng chưa từng. Mộ Dung Đạt Viễn chết
việc này rõ ràng biết cô chưa từng cùng người đàn ông có ái muội như vậy. Bị
hắn nhìn thấu thất bại, làm cho cô phẫn nộ muốn thét chói tai.

Mộ Dung Đạt Viễn tà mị cười nhẹ một tiếng, đối mặt với sự
công kích thậm chí không có tránh né. Chỉ tại nháy mắt lúc cô lại gần nhất,
bỗng dương tay cầm lấy chân nến, thoải mái mà chắn đi công kích của cô. Thân
thủ hắn rất cao, ngay cả sát thủ cũng không phải là đối thủ, huống chi là Đường
Tâm?

"Cẩn thận một chút nào, tiểu bạo quân, anh không nỡ để
em mang tội danh mưu sát chồng đâu." Hắn thuận ta kéo nến, làm cho cô thân
bất do kỷ ngã vào trong lòng hắn. Hắn một tay nâng mặt cô lên, nụ hôn hàm chứa
lửa nóng vô hạng đặt lên môi cô, lúc cô thở dốc trong nháy mắt đầu lưỡi linh
hoạt bỗng chui vào trong miệng cô, dây dưa cùng cái lươi mềm mại ngọt ngào của
cô.

"A...." Cô than nhẹ một tiếng, bản năng giãy dụa.
Nhưng là nhiệt độ cơ thể cùng hơi thở của hắn hoàn toàn bao phủ cô, làm cho cô
không có chỗ trốn. Gió lốc kịch liệt theo hắn truyền vào trong miệng, câu dẫn
cô lần nữa nhớ lại đủ chuyện lúc trước.

Đã muốn lâu như vậy nhưng lại không có đụng chạm cô, Mộ Dung
Đạt Viễn cơ hồ muốn điên lên, tư vị quá độ ngọt ngào của cô làm khi rời ra cứ
ảo tưởng khồng ngừng, nhưng là lại lần nữa được ôm lấy cô, cảm quan của hắn
dường như sống lạ, giống như chỉ có ngọt ngào của cô, mới có thể xoa dịu khát
vọng của hắn.

Tay hắn nắm lấy thắt lưng của cô, gắt gao ôm cô, một lần nữ nhớ
lại đường cong hoàn mỹ của cô. Nhiều đêm, hắn thương xuyên tỉnh dậy trong khát
vọng về cô, sau đó cả đêm bởi vì dục vọng đau đớn mà khó có thể ngủ lại. Hắn
hoàn toàn mê luyến cô, bất luận là vẻ mặt xinh đẹp hay tính tình nóng nảy, cả
đời hắn đều muốn chiếm giữ lấy. 
 

 

Giống như là hưởng hứng bàn tay hắn, giãy dụa của cô rút đi,
thân hình mềm mại nhưng lại nhanh chóng cảm nhận được tình dục hư không, nụ hôn
âu yếm cùng nồng nhiệt, làm cho cô say mê trong vài giây, nhưng là cảm xúc phẫn
nộ rất nhanh lại đem cô kéo về hiện thực. Cô hung hăng quay đầu qua một bên,
hoàn toàn ngăn trở sự xâm nhập của hắn.

Đường Tâm liên tục thở, khẽ cắn môi dưới, trong mắt lửa giận
thiêu đốt, bộ dáng kia xinh đẹp rung động lòng người.

"Chồng cái gì? Anh cứ ở đó mà mơ đi! Cho dù là anh đùa
giỡn mưu kế của tôi, tuyệt đối tôi cũng không gả cho anh!" Cô trảm đinh
tiệt thiết nói, hai tay đặt ở trên ngực rộng của hắn mà dùng sức chống đẩy, ra
sức đạp hắn một cước, sau thoát khỏi cái ôm ấp của hắn. 

Thân thủ cô chán ghét muốn quên đi hơi thở nam tính của hắn
còn vương lại trên môi, lại bất đắc dĩ đem mùi hương của hắn, càng thêm nhu
tiến ở cánh môi của cô. Cô còn nhớ rõ hết thảy, nụ hôn nhiệt liệt, kịch liệt
triền miên, ở ban ngày cùng trong đêm tối làm người ta mệt mỏi mà khó có thể
thỏa mãn kích tình...

"Nhưng mà lúc trước không phải là em đã nói, em phải về
nhà đi gả cho người đàn ông được cha tuyển chọn sao? Nhớ rõ không? Em ở trong
phòng nhỏ dùng miệng mà cãi lại, vừa nói người nọ là vị hôn phu của em."
Hắn không khỏi cười, nâng cằm cô lên, bắt buộc cô đối mặt với ánh mắt hắn.
"Tiểu bạo quân, em lúc trước còn la hét nói, em thương hắn!" Hắn cố ý
nhắc nhở cô.

"Câm mồm!" Đường Tâm thẹn quá thành giận, mệnh lệnh
nói, dùng sức cắn môi dưới

"Anh chỉ là muốn nhắc cho em nhớ thôi." Hắn vẻ mặt
vô tội nói, sau đó tư thái thong thả tao nhã, chậm rãi cởi tây trang trên
người. Đầu tiên là áo khoác, tiếp theo là caravat, áo sơmi, dây lưng, thân hình
ngăm đen rắn chắc đầu nam tính dần dần lộ ra không sót.

"Anh muốn làm cái gì?!" Đường Tâm khẩn trương trừng
lớn mắt, liên tục lui về sau, thẳng đến khi đụng lưng vào vách tường.

Cô đã không còn đường thối lui, bị nhốt một mình cùng với
người đàn ông tà ác nguy hiểm này, mà lấy tính hắn cả gan làm loạn xem ra, cho
dù là người nhà đứng gần cửa, hắn vẫn có thể xâm phạm cô.

"Anh chỉ muốn cởi quần áo ướt sũng này ra thôi, em nghĩ
đi đâu vậy?" Hắn mỉm cười, nghiêng đầu nhìn cô. Dừng trước mắt hắn là mái
tóc đen dài không chịu nghe lời, càng làm con ngươi đen thâm thúy lộ ra tà mí,
làm cho hắn không kềm chế được khí chất dần lộ ra. Trút bỏ đi bộ dáng giả dạng
văn minh, hắn lại là ngưu lang tà nịnh đối với cô vạn phần quen thuộc.

"Lúc nãy, anh còn sợ là em không nhận được ra anh nữa
kìa! Lúc trước khi chúng ta cùng một chỗ, anh phần lớn là trần truồng lộ thể,
giờ anh cởi quần áo ra, là để cho em nhớ lại dễ dàng hơn." Hắn không biết
xấu hổ tới cực điểm, tự nhiên nói ra cái cớ vớ vẩn này. 

Đường Tâm hừ một tiếng, vẫn là đề phòng nhìn hắn. Cô rất
quen thuộc loại ánh mắt nóng rực của hắn, biết hắn kế tiếp định làm gì. 

"Anh cho dù ăn mặc sang trọng cách mấy cũng vô dụng, bản
tính hạ lưu vẫn sẽ không thay đổi, nhiều lắm thì chính là mặt người dạ thú."

Trên miệng cô không buông tha những lời lẽ châm chọc.

"A! Nói như vậy, em thích nhìn anh trần truồng hơn hả?
Sao lại không nói sớm? Anh đương nhiên sẽ chiều theo sở thích của em." Hắn
nhanh chóng cởi bỏ hết quần áo, trên thân hình tinh tráng, làm da đen nam tính,
nay cũng chỉ còn lại một cái quần lót màu đen, nam khí tinh lực hoàn mỹ sẽ làm
cho nữ nhân điên cuồng.

"Đủ rồi, tôi không chịu nổi khi đứng cùng một chỗ với
anh, tôi muốn đi ra ngoài!" Đường Tâm không thể nhịn được nữa hô lên.

Cô tuy rằng thật mạnh, nhưng là trực giác cũng không có thoái
hóa. Tri giác của cô đều rống giận, muốn cô né ra nhanh một chút, hắn thật sự
quá giảo hoạt cùng nguy hiểm, cô căn bản là không thể thắng được.

"Tiểu bạo quân, nghĩ muốn thử cũng đừng thử, nếu như em
đào tẩu, anh liền lột đồ trên người em. Còn chưa đụng đến cửa, em sẽ trần như
nhộng.". Hắn ung dung mỉm cười, sau đó hơi chút vặn mình, thân thủ làm ra
vẻ như thách thức. Hắn kỳ thật thập phần chờ mong cô hành động, nưh vậy hắn mới
có thể lột bỏ quần áo chướng mắt đó, lại lần nữa thấy được thân hình xinh đẹp
của cô. Chỉ cần tưởng tượng được chạm vào cô, cả lòng bàn tay hắn đều bởi vì
chờ mong quá lâu mà ngứa ran lên
 

Đường Tâm hít sâu một hơi, bắt buộc chính mình tỉnh táo lại.
Cô nhịn xuống xúc động muốn né ra, biết hắn nói được làm được, một khi cô hành
động tuyệt đối liền bị ánh mắt tinh tường của hắn nhìn thấy. Cô lãnh đạm đánh
giá hắn, đứng tại một chỗ bất động.

"Các hạ nay chỉ mặc quần lót, tôi khuyên anh nếu đã
không đủ cứng rắn thì đừng làm càn. Nơi này nói như thế nào đều là Đường gia,
nếu anh dám can đảm gây rối, gia nhân của tôi sẽ không từ bỏ ý đồ" Trên
miệng cô nói lời uy hiếp xong, trong lòng không có nửa phần nắm chắc.

Cô thật sự không thể xác định, một khi sự tình phát sinh,
Đường Phách Vũ cùng đám người kia đến tột cùng là đứng ở bên phe nào? Dù sao
thì khi cô bị tha ra khỏi phòng khách, trên mặt mọi người đều không hiện ra lo
lắng, mà là sự chờ mong.

" Tiểu bạo quân," Hắn vô cùng thân thiết gọi, khơi
mào mày nhìn cô "Em có kinh nghiệm mà, cũng đủ biết anh có đủ cứng hay
không?" Hắn cười khẽ vài tiếng, trêu đùa cô, cô gái nhỏ mỏ nhọn này cực kì
lợi hại, muốn làm cô mặt đỏ tai hồng cũng không dễ dàng. 

"Tên hạ lưu!" Đường Tâm oán hận mắng, cực kì hận
chính mình thế nhưng lại để cho hắn bắt thóp ! Giống như đã lo lắng chu đáo,
nhưng lại có câu núi này cao còn có núi kia cao hơn, hắn giống như là giả chết
để lừa gạt người sống, sau đó giết họ mà không thèm đền mạng. 

"Anh không đủ hạ lưu như em nói đâu, không phải là anh
bị em tính kế sao? Tiểu bạo quân, đây là em bức anh, anh không hề lựa chọn con
đường này đâu nha!" Hai tay hắn dựa vào vách tường, rũ mắt tình xuống nhìn
Đường Tâm, thần sắc tràn đầy sủng nịch "Ngẩng đầu lên! Là em có ý định bất
lương muốn tính kế anh, anh này chỉ có thể xem như là đang phòng vệ mà thôi."

"Phòng vệ sao? Anh giả mạo ngưu lang, còn làm ra những
sự tình này đối với tôi, như vậy có thể xem là phòng vệ sao?" Đường Tâm
trừng mắt hắn, không thể tin được hắn lại vô sỉ như vậy, được tiện nghi mà còn
ra vẻ.

"Nếu như em không tính quỷ kế, buộc Đỗ Phong Thần giúp
em đi tìm ngưu lang, đến diễn một đôi uyên ương giả mạo, tưởng khi thân cận sẽ
làm cho anh bỏ chạy, thì anh đâu cần phải ra hạ sách này? Công bằng một chút a,
em có thể trêu chọc người khác, nhưng lại không chịu nổi người khác trêu chọc
sao? Anh chỉ làm gậy ông đập lưng ông thôi." Hắn đương nhiên nói, một bên
khóe miệng nhếch lên cười.

"Là Đỗ Phong Thần đi nói cho anh tất cả sao? Là hắn giúp
anh trù bị quỷ kế này sao?" Đường Tâm chất vấn, trong lòng tức giận chính
mình quá mức tín nhiệm Đỗ Phong Thần. Nhưng là như thế nào có thể nghĩ tới, một
người chú xem mình lớn lên từ nhỏ, thế nhưng lại nhẫn tâm đưa cô vào miệng cọp!
Xem ra không phải nhân duyên của cô không tốt, chính là Đỗ Phong Thần bị cô
nhiều năm ức hiếp mà thực sự hóa liều.

"Ông ta chỉ cung cấp cho anh một cơ hội, dùng tự tôn nam
tính của anh, cùng với xinh đẹp của em mà kết hợp." Hắn tiến lên phía
trước, không để ý giãy dụa của cô, tiếp cận lộ ra trọn vẹn thân hình nam tính
gắt gao đè chặt lại thân hình mềm mại của cô, cúi đầu hô hấp nhận ra hương hơi
thở của cô, nhiệt độ cơ thể nóng rực của hắn vây quang cô.

Trong lòng của cô hung hăng đau xót, thống khổ lạnh như băng
thổi quét cô, làm cho cô thoáng chốc không thể hô hấp. "Anh tiếp cận tôi,
giữ lấy tôi, đều chỉ vì muốn trả thù quỷ kế của tôi, hoàn toàn trêu đùa
tôi?" Cô thấp giọng hỏi, ánh mắt tránh đi không nhìn tới hắn.

Nguyên lai, hết thảy chính là cô tự mình đa tình, cô lúc
trước mê luyến hắn, hắn đối với cô tất cả chỉ vì trêu đùa cô! Cuộc đời cô lần
đầu tiên tự cảm thấy chính mình ngu dốt, thế nhưng không có hiểu rõ quỷ kế của
hắn, sau khi tách ra khỏi hắn còn ngây ngốc, vì hắn mà tưởng niệm vài tuần....

Lời nói của hắn khiến lòng cô chấn động xôn xao, làm cho cô
cảm thấy hư vô mà thống khổ. Cô cắn môi dưới, cảm thụ nỗi đau đớn rất nhỏ,
trong lòng bốc lên sự thất bại cùng sự suy sụp khó chịu. Nguyên lai, kia đều
chính là trêu đùa cô, cô lại ngây ngốc tin là thật...

Mộ Dung Đạt Viễn cúi đầu, lấy môi vuốt ve đôi môi đỏ mọng như
đóa hoa của cô, dụ dỗ ở môi cô nói nhỏ, hô hấp của hắn cuồn cuộn không dứt thâm
nhập vào miệng cô, thân thể hai người như dán vào nhau, liền ngay cả hô hấp
cũng hòa làm một.. "Đừng suy nghĩ miên man, tiểu bạo quân xinh đẹp của
anh. Nếu là vì trả thù em, trêu đùa em, làm sao anh có thể cùng em chung vui
thích này? Anh thừa nhận lúc trước xác thực có ý định bất lương, nhưng là ngôn
hành cử chỉ xinh đẹp của em đều mê hoặc anh, làm cho anh mê luyến không thể tự
kềm chế."

"Anh không cần nói dối." Đường Tâm quay đầu đi, lần
đầu cảm thấy yếu ớt như vậy. Ở thời khắc không cẩn thận, cô đem những thứ yếu
ớt nhưng lại rất quan trọng giao phó đến tay hắn. Cô bất an không yên, sợ hắn
chỉ dùng sức một chút, lòng của cô sẽ trở nên dập nát.

Cảm giác như vậy quả thực muốn dọa phá hư cô, lúc trước hưởng
thụ tình dục dung túng là một chuyệt, nhưng là khi mặt thật của hắn bị vạch
trần, cô mới nhìn ra, hai người trong lúc đó căn bản không có trở ngại. Hắn
chính là người được chọn lựa, có thể trở thành người bên cô cả đời, hết thảy
giống như là được định sẵn, cô hoàn toàn trốn không thoát hắn.

"Anh đang nói dối sao? Em hồi tưởng kể lại về mỗi một
lần của chúng ta xem. Nếu anh là đang nói dối, lại làm sao có thể như vậy lòng
say thần mê?" Hắn ngẩng đầu, lấy đầu ngón tay miêu tả cánh môi mềm mại của
cô. "Em hoàn toàn mê hoặc anh, anh yêu say đắm tất cả thuộc về em, bao gồm
tiểu quỷ kế này, tính tình thích vênh mặt hất hàm sai khiến kia, cho nên mới
cùng em biến giả thành thật." 

Ánh mắt của cô bị hắn gắt gao cuốn lấy, căn bản không giãy
ra, chỉ có thể chăm chăm, chuyên chú nhìn hắn, ở nụ cười tà mị của hắn, thế
nhưng lại có một sự ôn nhu... Bản năng cô biết, những lời này không phải lời
ngon tiếng ngọt, người đàn ông giống như hắn, căn bản là không cần dùng lời
ngon tiếng ngọt lừa gạt nữa nhân, hắn giờ phút này gằn từng tiếng một, đều là
lời thực lòng

Chính là, hắn như vậy so với trêu tức càng làm cho cô sợ hãi
hơn. Cô không có chuẩn bị tốt, như thế nào có thể đáp ứng cùng hắn cả đời? Lần
đầu thân thiết như thế này, làm cho cô phá lệ khủng hoảng, bản năng đã nghĩ
muốn đào tẩu.

"Đường Tâm, em thuộc về anh, cả đời này đều là của
anh." Hắn thong thả nói lời tuyên bố, bá đạo không tha cự tuyệt hay trốn
tránh của cô. Hắn liếm đôi môi đỏ mọng của cô, sau lưỡi linh hoạt thâm nhập vào
trong miệng cô, tham lam lại muốn nhấm nháp cô.

Hắn đã chờ đợi lâu lắm rồi, dục vọng nóng rực bên dưới thậm
chí khó có thể nhịn đau đớn, hắn thầm nghĩ muốn thâm nhập thật sâu hoa kính ẩm
ướt ấm áp của cô, làm cho cô ở dưới thân hắn yêu kiều uyển chuyển.

Đường Tâm không thể tránh né, thậm chí ngay cả tứ chi đều hư
nhuyễn vô lực. Trong lòng bỗng dưng có một loại tuyệt vọng ngọt ngào, cô xác
thực khó có thể đào thoát, tài trí của hắn không thể nghi ngờ, huống hồ hắn
nguy hiểm cùng tà mị mê người như vậy, cô hoàn toàn không giãy thoát của sự mê
hoặc của hắn.

Tay hắn luồn vào quần áo của cô, thoải mái cởi nội y bằng ren,
bàn tay ấm áp đặt lên nơi đẫy đà, nhè nhẹ mà âu yếm, khiêu khích cô khiến cô
không chịu được mà ngẩng đầu lên than nhẹ. Hắn cúi đầu, dùng răn nanh cắn cô,
mở chốt khóa trên lưng cô, nhẹ nhàng mà nhanh chóng, da thịt trong suốt liền
lõa lồ trước mắt hắn, thân thể tốt đẹp mềm mại làm cho hắn không tự chủ được
tán thưởng, đôi môi nóng rực dừng ở trên nơi đẫy đà của cô, đầu tiên là liếm
múi đỉnh nụ hoa, tiếp theo tham lam hút.

"Em sẽ không tin tưởng, anh có nhiều hoài niệm như vậy
đó." Hắn nói nhỏ, hai mắt nóng rực như lửa, trong nháy mắt liền cắt trên
ngực cô.

Đường Tâm miễn cưỡng mở to mắt, lại chỉ nhìn thấy trên khuôn
mặt ngăm đen kia, cặp con ngươi đen cơ khát, hứa hẹn sắp gây cho cô kích tình
hưởng yến. cô đại khái thật sự hoàn toàn bị giáo phôi, thậm chí không nghĩ đến
phản kháng, càng thật không ngờ muốn chạy trốn, cô lúc này không thể tự hỏi,
chỉ có thể bất lực chờ mong hắn giữ lấy....

Trên cửa truyền đến tiếng nói lễ phép, sau đó cửa lớn bị mở
ra, lão quản gia thái độ cung kính cầm âu phục được may thủ công hoàn toàn mới
tiến vào.

Đường Tâm hô nhỏ một tiếng, muốn nét ra, thân hình lại bị Mộ
Dung Đạt Viễn trảo chặt chẽ. Hắn không cho cô né ra, chính là dùng thân hình
cao lớn che lấp đi thân hình trần trụi của cô.

"Mộ Dung tiên sinh, đây là đồ của bà chủ cho người may
cấp tốc đưa tới cậu, cậu xem số đo có phù hợp hay không."  Trên mặt
ông duy trì mỉm cười lễ phép.

"Phiền toái ông thay thế tôi, nói lời cảm ơn đến Đường
phu nhân." Mộ Dung Đạt Viễn lấy mỉm cười tương tự đáp lại, giờ phút này
đối với cơ thể trần trụi hoàn toàn không chú ý.

Lão quản gia thần sắc tự nhiên, chỉ có cặp mắt kia tiết lộ sự
chờ mong xem kịch vui. Ông bình tĩnh nhìn người đang nằm trong lòng Mộ Dung Đạt
Viễn, Đường Tâm đã nửa thân trần, ôn hòa mở miệng hỏi :"Tiểu thư, có phải
tôi cũng nên lấy quần áo khác đem đến cho con? Dù sao ta thấy con đối với bộ
quần áo đó cũng không thích hợp, cho nên con mới đem nó nhanh chóng lột xuống."

"Tôi không cần quần áo, cũng không cần ông nói móc châm
chọc, lập tức đi ra ngoài cho tôi!" Đường Tâm thẹn quá thành giận hô, tức giận
nguyền rủa toàn thế giới, cô rốt cuộc đã gây ra bao nhiêu nghiệt, mới có thể
rơi vào trường hợp như vậy?

"Tiểu thư không hy vọng có người quấy rầy sao? Như vậy
ta cũng nên thức thời mà tạm biệt." Lão quản gia mang theo miểng cười,
thận trọng mà thong thả rời khỏi phòng dành cho khách, đem cửa lớn đóng lại.

Ông là nhìn Đường Tâm lớn lên từ nhỏ, đương nhiên sẽ không bỏ
qua cơ hội nói móc cô. Ông ở ngoài mặt thái độ cung kính bình tĩnh, kỳ thật
trong lòng mừng rỡ chết khiếp, đối với Mộ Dung Đạt Viễn có ấn tượng rất tốt, ít
nhất người này tuyệt đối chế ngự được mồm miệng lanh lời cộng thêm quỷ kế đa
đoan của Đường Tâm
 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3