Như là cố nhân - Chương 06

 

"Công tử ! Công tử!" thân thể bị lay tỉnh, lỗ tai cũng chịu đựng
giọng nói lải nhải của nữ tử, giọng nói càng ngày càng to không ngừng
thúc giục hắn "Mau tỉnh lại a!"

Vì quá buồn ngủ, nên cảm giác say giấc cũng thật khó dứt. Đợi đến khi
hắn bị Chu Tước đánh thức, khu rừng hoang đã đón những tia nắng đầu
tiên, vô số những con chim đang chuyền cành ríu rít, không ngừng hót líu
lo.

Mở mắt ra, thì bắt gặp đôi mắt sáng ngời của Chu Tước, tuy khuôn mặt
bị một mảnh vải che khuất, không nhìn rõ nét mặt, nhưng bị một cô gái
đương tuổi thanh xuân nhìn chăm chú như vậy, công tử cũng cảm thấy không
được tự nhiên bèn nghiêng về phía sau một chút.

"Chuyện gì ?"

"Bên kia có một tòa nhà!" Chu Tước hưng phấn nói ra phát hiện của nàng.

Công tử nhìn về phía hướng tay nàng chỉ, đúng như nàng nói, cách đó
không xa khuất sau đám cành lá rậm rạp um tùm lộ ra một góc mái ngói,
phía trên có khắc hình một con hải uyên khí thế hào hùng.

Lại là hải uyên, công tử suy nghĩ, ngọc bội từ trên người Chu Tước rơi xuống cũng có khắc hình hải uyên.

Trong dân gian, người ta thường dùng hình con sư tử, đầu trâu, hải
trãi, phượng hoàng, thần thú khác nhau để trên nóc nhà, còn để tượng hải
uyên vốn là giống chim biển cũng mới thấy lần đầu, thật sự làm người
khác khó hiểu.

Rốt cuộc hải uyên đại diện cho điều gì?

"Công tử, không bằng chúng ta qua đó xem thử" Chu Tước như con chim
sẻ nhảy nhót muốn khuyến khích hắn, "Nói không chừng ở nơi đó có người
ở."

Công tử cảm thấy không ổn: "Ngươi vẫn là nên an phận đi, ta có dự cảm, chuyện này có điểm không ổn."

"Có gì không ổn chứ? Lá gan của ngươi cũng nhỏ quá đi."

Công tử cố thuyết phục nàng: " Chỗ đó chắc là có phòng trống, ngươi
thử nghĩ đi, bầy sói xuất hiện ở chỗ này, sao người có thể ở chứ?"

"Phòng trống? Vậy càng nên đi xem. Ngươi cũng không muốn biết tại sao
một tòa nhà lại xuất hiện ở nơi hoang vu như thế này sao? Nói không
chừng có vàng bạc châu báu ở trong đó, ta muốn đến xem rốt cuộc là cất
giấu bảo bối gì?"

"Nơi rừng sâu nước độc như vậy làm sao có bảo vật được."

"Tại sao không có, bọn lục lâm thảo khấu thích nhất là giấu của cải ở
nơi không ai biết, chỉ chờ người có duyên đi tìm thôi." Đối với sự suy
đoán của mình, Chu Tước hết lòng tin tưởng, thấy công tử không hề chuyển
động, lập tức làm nũng: "Đi thôi mà, chỉ có đi một chút thôi. Chỉ cần
liếc mắt một cái thôi, ta chỉ cần xem sơ qua liền đi ngay lập tức, quyết
không gạt ngươi!"

Công tử đương nhiên không đồng ý, chỗ này rất nguy hiểm, bọn họ phải
nhân lúc trời chưa tối nhanh chóng rời khỏi nơi này. Nữ tử kia chẳng lẽ
không hiểu được tình thế trước mắt, còn mơ tưởng đi tìm kho báu?

"Chu cô nương, ta chỉ muốn nói, chúng ta không phải đang đi du ngoạn.
Tối hôm qua trải qua chuyện gì chắc ngươi không quên? Nếu ngươi không
nhớ, ta cũng không ngại nhắc cho ngươi một chút."

Chu Tước cảm thấy rất kỳ lạ: "Chỉ nhìn qua thôi mà, không mất thời
gian lắm đâu. Ta luôn cảm thấy những chuyện như vậy rất thú vị, nhất là
những chuyện không bình thường".

Công tử giúp nàng trèo xuống, "Dễ dàng thấy là chúng ta không cùng
suy nghĩ. Chẳng qua nếu ngươi nhất quyết phải đi, ta cũng không ngăn
nữa."

Chu Tước thoải mái cười cười, tuy rằng bị che mặt, nhưng vẫn có thể
nghe thấy thanh âm vui sướng trong giọng nói của nàng: "Thật vậy sao?
Cám ơn công tử, ta đảm bảo trong căn nhà kia sẽ có thứ làm ngươi hứng
thú, nếu ngươi không đi, có lẽ sẽ hối hận cả đời."

Công tử nhíu nhíu mày, từ chối cho ý kiến, bước đi về phía ngược lại.

"Từ từ, căn nhà kia không phải đi hướng đó."

"Ta biết. Ta đang tính về khu đất trống."

Chu Tước ngăn hắn lại: "Ta không hiểu, không phải ngươi nói cùng ta vào căn nhà kia sao?"

Công tử sửa lại lời nàng: "Ta chỉ nói sẽ không ngăn ngươi nữa, không phải đồng ý cùng ngươi đi vào căn nhà đó."

Nhớ lại đoạn đối thoại vừa rồi, hắn quả thật không có hứa như vậy,
Chu Tước tràn đầy cảm giác thất vọng: "Chỉ liếc mắt một cái không được
sao?"

"Không được." Câu trả lời vừa kiên quyết vừa rõ ràng, công tử vẫn ung
dung nhìn vẻ mặt ảo não của nàng, "Bây giờ ta phải về, ngươi có theo ta
không?" Xem ra nàng còn do dự, lại nói thêm: "Ngươi muốn ở lại đây? Ta
nghĩ bầy sói tối qua rất hoan nghênh ngươi ở lại, dù sao chúng nó sẽ có
bữa sáng tươi ngon. Chẳng lẽ ngươi còn ngây thơ cho rằng bọn chúng là
động vật săn mồi ban đêm, đi ngủ ngày sao?"

Phân tích xong mọi điểm lợi, hại. Nàng cũng không muốn trở thành buổi
sáng cho bầy sói, rất khó khăn mới đưa ra quyết định: "Ta cùng ngươi
trở về, nói không chừng A Lai đã sớm trở về chờ ngươi rồi."

Công tử cười cười: "Cô nương thật thông minh."

Lúc cô nương thông minh đang lẽo đẽo theo sau công tử, thì một tiếng
khóc thê lương của nam tử vang lên bên tai hai người, âm thanh này có
chút quen thuộc khiến Chu Tước cho rằng mình đã từng nghe thấy.

Đi chưa được mấy bước, âm thanh kia lại vang lên lẫn nữa, lúc này Chu
Tước thật sự nghe rõ âm thanh kia chứa rất nhiều biểu cảm phức tạp, có
phẫn nộ mệt mỏi, có uể oải chán nản, lại còn bất lực thất vọng, chỉ có
thể là người đang bị sợ hãi tột cùng.

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ai có thể khóc than thảm thiết tuyệt vọng như thế?

Chu Tước chợt cảm thấy lông tóc dựng đứng, nhìn qua công tử, liếc mắt
một cái cũng đủ xác minh nàng không có nghe lầm. Hai người tập trung
yên lặng, tiếng kêu khóc kia càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng thê
lương, một tiếng lại một tiếng làm nhói đau lòng người.

Giống như lời công tử nói, nơi hoang sơn cùng cốc như thế này lại còn
có một bầy sói đi tới đi lui, thì không thể có ngươi định cư được,
đương nhiên không thể loại trừ những kẻ biến thái. Mà đoàn của bọn họ
lại mất tích một người -------- A Lai.

Rõ ràng, tiếng khóc la thảm thiết kia chỉ là thể là ----hộ vệ A Lai.

Nhìn theo ánh mắt của công tử có thể biết rằng hắn cũng cho là như vậy.

Dùng lỗ tai cẩn thận nghe ngóng, có thể khẳng định tiếng khóc la rợn tóc gáy kia phát ra từ hướng căn nhà.

"Ngươi xem, hẳn là phát ra từ căn nhà chúng ta vừa thấy."

"Ngươi chắc không?" trong lòng Chu Tước run sợ, "Nếu không phải trong
tình huống nguy cấp, người bình thường chắc không phát ra loại âm thanh
này."

Công tử suy tư một chút: "Ngươi ở lại đây, ta đi xem một chút."

"Không! Ta muốn đi theo ngươi." Người trong giang hồ, sao có thể
không có nghĩa khí? Trong chớp mắt, Chu Tước cảm thấy cái gọi là hào khí
cuồn cuộn, tình cảm mênh mông mãnh liệt sôi trào.

"Ngu ngốc! Ngươi đi có thể giúp được gì, còn khiến ta phân tâm."

A! Tình cảm sôi trào trong nháy mắt bị dội một gáo nước lạnh.

"Nhiều người nhiều sức lực, ta vô dụng vậy sao? Lại nói, ta ở đây một
mình cũng rất nguy hiểm nha!" Quyết tâm tìm lý do để bám đuôi.

Công tử nháy mắt mấy cái, bất đắc dĩ thở dài, "Thực sự không có cách nào với ngươi."

Chu Tước đang nghĩ hắn đã đồng ý, trong lòng vừa mới vui vẻ, thì thấy
mình đã bay lên cây. Công tử ôm nàng ném lên trên cành cây lúc nãy.

"Ngoan ngoãn đợi ở đây đi, đừng quậy phá làm phiền người khác nữa."

Nhìn bóng dáng công tử dần biến mất, Chu Tước tức giận nghiến răng ken két.

Tốt! Đi đi! Ta mặc kệ ngươi sống hay chết. Chờ ta hoàn thành nhiệm
vụ, sẽ trở về cuộc sống cũ. Đến lúc đó, ta ở dưới âm phủ chờ được liệt
vào hàng tiên ban, vui vẻ hưởng thụ kiếp sống tiên nữ.

Nói mới nhớ, ngọc bội diêm vương đưa cho ta đây? Tuy rằng chỉ là một
miếng ngọc vỡ, nếu không có nó sẽ không hoàn thành được nhiệm vụ, không
làm xong thì không thể về âm phủ, muốn làm tiên nữ cũng không được.

Tay liền hướng vào trong áo lần mò, sờ sờ một lúc lâu cũng không thấy
ngọc bội. Nó mọc chân chạy sao? Không được, không được, phải tìm.

Sau N lần tìm kiếm khắp thân thể, Chu Tước mới thật sự tin là mình
đánh rơi ngọc bội, khuôn mặt trắng bệch cũng không khác mặt quỷ bao
nhiêu. Rốt cuộc đánh mất khi nào?

Chu Tước thật sự muốn chết, thời gian không thể quay ngược, nhiệm vụ
cũng không thể không làm. Nhưng chờ mong kỳ tích xảy ra đúng là quá viển
vông, Chu Tước ơi Chu Tước, làm người luôn gặp đủ chuyện khó khăn, trời
xanh khảo nghiệm ngươi rồi, ngươi phải chịu đựng thôi!

Trong rừng cây lộ ra một góc mái ngói, tựa hồ như đang chôn giấu vô
số bí mật chỉ chờ người phát hiện, cảm giác kích thích tỏa ra từ đám cây
cối um tùm rậm rạp. Phía sau cành lá đan xen dày đặc, tòa nhà cuối cùng
cũng hiện ra trước mắt.

Tòa nhà sở hữu sáu mái ngói cong cong vểnh lên, từ phía trước nhìn
vào thấy chúng đều giống nhau, trên mỗi góc đều có một bức tượng chim
đang bay lượn, uy phong lẫm liệt, chính là hải uyên.

Có thể thấy được chủ nhân nơi đây quả thực rất thích loài động vật này.

Nói chính xác thì đây không đơn giản chỉ là một tòa nhà, phải gọi là
một tòa bảo tháp mới đúng. Bảo tháp cao hai tầng, mỗi tầng cao mấy
trượng, đứng sừng sững giữa một bãi đất trống. Trên mặt đất phủ đầy đá
màu xanh ve chai, vượt qua bãi đá, đi lên bậc thềm được đẽo từ đá trắng
sẽ thấy cửa chính của tòa bảo tháp.

Phía trước cửa chính, trái phải hai bên bậc thang đều có loài thực
vật lá màu đỏ trông rất đẹp, công tử nhận ra đây chính là Bích phù hoa.
Đây là loài hoa rất đặc biệt, khác tất cả giống hoa khác, bất kể các
loài khác có hoa màu hông, màu vàng, màu trắng hay màu tím đều có lá màu
xanh. Chỉ riêng Bích phù hoa là lá đỏ hoa xanh. Mỹ danh cũng bởi vậy mà
có, hiện tại chưa thấy hoa của nó chỉ thấy lá đỏ.

Đi hết bậc thang, liền thấy cánh cửa chính sơn đỏ được chạm trổ. Công tử lấy tay đẩy, cửa gỗ "chi dát" một tiếng liền mở ra.

Trước mặt là một bàn thờ to lớn, phía trên bày các loại chén bát đĩa,
bầu rượu, đồ bằng bạc lộn xộn, giống như trải qua một trận đánh nhau
làm cho mặt bàn nứt ra, đồ đạc phía trên vì thế mà cũng lung tung.

Kỳ quái nhất không phải là đồ tế phẩm lộn xộn, mà là bức họa phía trên bàn thờ.

Đó không phải là hình vẽ La Hán, Bồ Tát Quan Âm, bởi vì người đó
không giống các bức vẽ mà gia đình thờ Phật hay cúng bái nên mới khiến
công tử chú ý.

Bức tranh này thật cân xứng, rộng ba thước, dài bốn thước. Người
trong tranh là một đại mỹ nữ, mặc một bộ thanh sam mộc mạc, đang dựa vào
gốc hoa đào, phía trước là một cái bàn màu xanh ngọc.

Vô số cành hoa đào đang lặng yên nở rộ khoe sắc phía trên đỉnh đầu
nàng, tựa như tỏa ra một lớp sương mờ hư ảo, phía trên chiếc bàn đang
bày một ván cờ, những con cờ trắng đen rõ ràng, cũng có thể đoán được nữ
tử này thạo thi thư, tinh kì nghệ.

Công tử có thể khẳng định, bất luận kẻ nào nhìn qua bức tranh kia,
nhất định sẽ bị phong thái của nữ tử trong tranh điên đảo mê hoặc, nàng
thật sự rất đẹp, ngay cả cây hoa đào bên cạnh cũng trở nên ảm đạm. Tư
thái tĩnh nhã dưới làn hoa rơi của nàng, thế gian này không có nữ tử nào
sánh kịp.

"Trên đời này còn có một nữ nhân động lòng người như vậy sao?" Mới
thấy bức họa mà công tử cũng phải giật mình sửng sốt nửa ngày, cũng may
định lực của hắn rất cao, trong chốc lát liền hồi phục lại, nghĩ thầm:
"Bức tranh này thật sự rất có hồn, tài năng của người vẽ không thấp,
không biết vị ấy là ai mà có thể xuất quỷ nhập thần như vậy."

Lại thấy phía dưới bên phải bức họa có đề hai hàng chữ nhỏ:

Chính thị Giang Nam hảo phong cảnh

Thì tiết lạc hoa hựu phùng quân.

Đang trầm tư suy nghĩ thì tiếng kêu la lại truyền đến, lúc này công
tử mới tỉnh táo, lòng cảm thấy hối hận không nên ham mê bức họa thiếu
chút nữa thì quên việc chính.

Vừa rồi không biết tại sao lại như vậy, giống như bức họa có một sức
hút ma quái, làm cho người ta không thể kìm lòng mà ngắm nhìn. Cũng may
có thể kịp thời hồi phục tinh thần, công tử suy nghĩ đoán âm thanh từ
phía lầu hai truyền đến, liền bước nhanh về phía tay trái để theo cầu
thang đi lên.

Hắn chưa kịp bước lên bậc thang, chợt nghe phía sau có tiếng bước
chân dồn dập, người tới thở hồng hộc kêu to: "Không tốt rồi, xảy ra
chuyện rồi!”

Công tử suýt ngất, vốn vẫn nghĩ nàng ngoan ngoãn ngồi trên cây cao
không dám đi xuống, ai ngờ chưa được bao lâu nàng đã đuổi tới. Đây thật
sự là một cô nương? Tại sao lại không an phận như vậy? Không thể làm
người khác bớt lo mà.

"Chuyện gì? Không phải bảo ngươi đợi ở trên cây đừng động đậy sao?" Công tử cau mày, đã hơi mất bình tĩnh.

Chu Tước lòng nóng như lửa đốt mặc kệ sự bực bội của hắn, lo lắng kể
lại sự việc: "Ngọc bội của ta rớt rồi, ta không nhớ rõ mất ở đâu, nhưng
mà ta khẳng định là mất trước khi ta đổi quần áo."

Công tử nhíu mày: "Cho nên?"

"Ngươi theo ta đi tìm nha." Chu Tước tổng kết.

Công tử chán nản: "Chu cô nương, phiền ngươi phân biệt chuyện gì quan
trọng, rốt cuộc ngọc bội của ngươi quan trọng hay mạng người quan
trọng?"

Chu Tước nghĩ nghĩ: "Mạng người rất quan trọng."

Công tử gật gật đầu, trẻ nhỏ dễ dạy!

Chu Tước lại nói: "Ngọc bội của ta còn quan trọng hơn!"

Công tử nghẹn họng, trong mắt Chu cô nương, mạng người lại thua một
miếng ngọc bội? Thật không có lý lẽ mà. Không thể cùng nữ nhân này dây
dưa được, công tử thở dài, sờ tay vào vạt áo, lấy ra một vật giơ trước
mặt nàng. "Đây không phải là miếng ngọc của ngươi sao?"

Chu Tước ngước lên, nhìn thấy liền mừng rỡ: "Thì ra công tử nhặt
được. Thật sự rất đa tạ! Ngươi không biết miếng ngọc này quan trọng như
thế nào đối với ta đâu, nó liên quan đến tiền đồ sau này của ta ...."

Công tử cắt ngang màn diễn thuyết hùng hồn của nàng, "Nếu đã đến, cùng đi theo ta lên trên nhìn một cái."

Ngọc bội mất đi đã tìm lại được làm cho Chu Tước rất vui, miệng cười
tủm tỉm: "Đừng lo lắng, ta dám chắc tên tiểu tử A Lai nhất định đùa với
chúng ta thôi, chờ ta đi lên vạch trần quỷ kế của hắn."Nói xong, lướt
qua người công tử đi lên lầu hai trước.

A Lai không phải là người rỗi hơi như vậy! Cô nương này đoán mò cũng vô căn cứ quá đi.

Công tử không dám chậm trễ, theo sát phía sau, đi lên đến nơi vốn
tưởng sẽ gặp chuyện khó tin, nhưng thật sự là ngoài sức tưởng tượng.

Báo cáo nội dung xấu